Tiếng dị nghị bàn luận xung quanh truyền vào lỗ tai anh, Minh Nguyệt nói bên tai anh: "Ngài Lâm, tin tức anh muốn điều tra đã tìm được, nhà họ Chu bị ngọn lửa thiêu chết. Ngọn lửa đó không phải là lửa thường.”
Lâm Thần không nghi ngờ gì gật đầu.
Anh đã biết, nhà họ Chu nói thế nào cũng là một gia tộc lớn, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất hoàn toàn.
Nói không chừng có liên quan đến sự biến mất của đại trưởng lão. Bây giờ Chu Tiểu Nhã coi như là đồ đệ của anh, không thể làm việc mà không quan tâm.
Hiện tại Chu Tiểu Nhã ẩn danh sống ở chỗ nhỏ này, kẻ địch không tìm tới cửa không có nghĩa là đã buông tha.
Sau khi chuẩn bị tốt, vẫn nên chủ động xuất kích, không thể bị người khác dắt mũi được.
"Lan truyền tin tức ra bên ngoài, nói Chu Tiểu Nhã đã tới tỉnh Kim Xuyên."
Minh Nguyệt hơi ngẩn người: "Làm như vậy có quá mạo hiểm không?”
"Không, những chứng cứ cô cần thu thập được đã tìm được rồi sao?" Lâm Thần hỏi.
Minh Nguyệt mang theo vài phần hổ thẹn, lắc đầu: "Vẫn chưa có.”
Cô ta đã cố gắng nhưng đối phương giống như nhận ra điều gì đó, xử lý cái đuôi phía sau rất sạch sẽ.
Cô ta cũng nghe từ trong miệng những vị quan quý nói bóng nói gió. Nhưng mỗi khi nói đến đề tài nhạy cảm, bọn họ đều sẽ tránh không nói, thậm chí sẽ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô ta.
Anh cũng hiểu, nóng lòng sẽ không ăn được đậu hũ nóng. Chuyện này chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Chỉ là thảm án diệt môn, không thể cùng một bầu trời. Lại nói đến thân thế của anh cũng có chút giống Chu Tiểu Nhã. Chẳng qua kẻ thù phía sau anh phức tạp, không thể rút dây động rừng.
Có người phát hiện sau khi anh ta trưởng thành đã đứng ngồi không yên. Trong mấy lần ám sát này, có một nhóm người là do nhà họ Triệu đến từ tỉnh Kim Xuyên, nhà họ Long đã bị anh giải quyết.
Mấy người khác giống như cũng cảm nhận được sự uy hϊếp, lo lắng chuyện năm đó sẽ bị bại lộ. So với anh, bọn họ càng sốt ruột hơn.
Tại yến hội này, người nhà họ Triệu cũng tới. Người đứng đầu nhà họ Triệu là một ông lão sáu mươi tuổi, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ khôn khéo.
Ông ta đương nhiên cũng nhìn thấy Lâm Thần, tay cầm gậy bất giác siết chặt hơn.
Không ngờ tới vẫn để cho con sói nhỏ này trưởng thành, thật sự là sợ cái gì đến cái đó.
Chẳng qua nếu lúc trước đã có thể tiêu diệt cả gia tộc anh, hiện tại cũng có thể tiêu diệt một thứ nhỏ bé như anh. Mới có chút thành tích đã không phân biệt được phương hướng. Sau này cuộc sống còn dài.
Sau khi yến hội kết thúc, Triệu Lỗi chống gậy đi ngang qua Lâm Thần: "Cậu đừng đắc ý quá sớm.”
Lâm Thần nhìn bóng lưng ông ta rời đi, hơi suy nghĩ.
Căn cứ vào tài liệu do Bạch Cốt mang về, tên này ích kỷ, tự lợi, bạc tình, bạc nghĩa nghĩa, so với mạng sống của mình tiền tài còn quan trọng hơn.
Muốn lấy mạng ông ta cũng không khó, nhưng muốn ông ta sống không bằng chết, còn cần phải tốn thời gian, công sức hơn một chút.
Triệu gia chủ yếu là làm kinh doanh trang sức. Năm đó chỉ vì nhìn trúng một Kim Phật, đã tốn rất nhiều tiền nhưng ba cũng không thả ra.
Không ngờ bọn họ lại nổi lên ý nghĩ gϊếŧ người, liên hợp với những người khác gϊếŧ cả nhà họ Lâm.
Kim Phật hẳn là còn ở trên người ông ta. Phàm là đồ của nhà anh, anh đều phải lấy lại từng thứ từng thứ một.
Trở về khách sạn, Bạch Cốt mang đến một người, là người của nhà họ Triệu, cũng là anh sắp xếp đến.
"A Lương, chuyện thế nào rồi?"
Lâm Thần ngồi trên sô pha mềm mại, giống như giải phóng cả một ngày dài mệt mỏi.
"Tất cả tài liệu anh muốn đều ở chỗ này." A Lương đưa tài liệu lên.
Đây là kết quả mấy ngày nay của cậu, lòng người nhà họ Triệu thâm trầm. Cậu ở nơi đó ẩn núp một tháng, cũng chỉ có thể ở bên ngoài không vào được sâu trong nội bộ của họ.
"Không cần gấp gáp, có lẽ nhà họ Triệu không thể nhịn được bao lâu."
Sự xuất hiện của anh sẽ uy hϊếp lợi ích của họ, làm sao họ có thể dễ dàng buông tha cho anh.
Anh đoán không sai, Triệu lỗi sau khi trở về đã ngay lập tức nghĩ cách bắt đầu đối phó anh. Thậm chí không tiếc lấy ra trấn gia chi bảo của mình: "Tôi muốn gặp Đại Sư Cổ Đức. Đây là lễ gặp mặt tôi tặng cho ông ấy.”
Là một cái Ngọc Quan Âm màu xanh lá cây tinh khiết. Là ngọc lục bảo hàng đầu – một thứ vô giá.
Đại Sư Cổ Đức chính là một tông sư đẳng cấp, rất ít người có thể mời được ông ấy.
Triệu Lỗi cũng là một lần vô tình hỏi thăm, biết được ông ấy rất thích Ngọc Quan Âm. Lúc đó tốn rất nhiều tiền để mua lại, hôm nay cuối cùng cũng có ích.
Quản gia nhận lấy Ngọc Quan Âm, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, sợ xảy ra sai lầm.
Nhưng vẫn nhịn không được nói nhiều một câu: "Đại Sư Cổ Đức đã tuyên bố rời khỏi trần thế, tôi lo không thể mời được ông ấy.”
Mắt Triệu Lỗi trừng lên nói, "Ông không đi thử một chút, làm sao biết không thể mời. Chẳng lẽ ông định đợi kẻ thù gϊếŧ tới cửa, đao đặt trên cổ ông, ông mới hành động sao?”
Ông ta chống gậy đi lại trong phòng khách, thân thể hơi lung lay nhưng ông ta không thể nhận thua. Nhận thua có nghĩa là phải trả giá bằng mạng sống.
Đã từng gϊếŧ cả nhà người ta, giờ người này trưởng thành, làm sao có thể buông tha cho cả nhà ông ta.
Quản gia nhìn vẻ mặt lo lắng của ông ta, cũng không dám nói thêm một chữ nữa, chỉ có thể nói: "Tôi đi ngay.”
Sau khi quản gia đi, ông ta đi tới phòng mình, mở ra một cái ô vuông bí mật.
Đặt trong ô vuông bí mật này chính là Kim Phật ông ta cướp được năm đó. Phía dưới Kim Phật còn bày đủ loại trân bảo hiếm có, toàn bộ đều ông ta dùng thủ đoạn cướp về.
Kim Phật từng đoạt được, bây giờ trở thành một củ khoai nóng, hắn lặng lẽ vuốt ve Kim Phật, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Miệng lẩm bẩm, nhưng lời nói đó nghe có vẻ buồn cười làm sao: "Phật à, tao ngày ngày bái mày kính mày, mày phải ban phước cho tao.”
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân lại sinh ra, những lời này nói thật sự không hề sai.
Lúc trước để một con cá lọt lưới như vậy, hiện tại phiền toán tìm tới ucar, buồn cười làm sao.
Ông ta cúi người, ngồi bên cạnh cửa sổ, ôm Kim Phật trong tay, hài lòng nằm xuống.
Ông ta Đại Sư Cổ Đức như mong muốn. Sau khi nói rõ ý đồ với đối phương, Đại Sư Cổ Đức lại do dự: "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh, năm đó ông trồng nhân hiện tại nhận lấy quả. Tôi thật sự là khó có thể nhúng tay vào. ”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy nhìn tiểu hòa thượng phía sau, đối phương ôm Ngọc Quan Âm trong lòng, cẩn thận đặt lên bàn.
"Đại sư, cầu xin ông cứu tính mạng tôi. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Năm đó tôi phạm sai lầm, tôi đã hối hận rồi. Tôi hiện tại chỉ muốn sống."
Đại Sư Cổ Đức có chút khó xử nhìn ông ta, thật sự là không muốn nhúng tay vào loại chuyện này.
Nhưng lòng người từ xưa đến nay tham lam, sau khi nhìn thấy đối phương mang thứ kia ra, ông ấy lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.