Bản thân anh đã có rất nhiều kẻ địch, người hận vô số.
Nếu là thêm một kẻ địch mạnh mẽ nữa chỉ sợ sẽ tìm thêm nhiều phiền toái cho bản thân.
Ảnh Nhất giống như hiểu được băn khoăn trong lòng anh, nắm lấy tay anh, khẩn khoản cầu xin: "Tôi sống hay chết không sao cả, anh nhất định phải cứu cô chủ, cô ấy là huyết mạch duy nhất mà ông chủ muốn giữ lại, không thể chết như vậy được..."
Ảnh Nhất bị nội thương rất nghiêm trọng, chỉ nói hai câu đã nhịn không được ho khan một trận.
Mỗi lần ho phổi thở mạnh, tình trạng càng thêm tồi tệ bởi vì phổi của cậu ấy đã không còn hoàn chỉnh.
Cậu ấy mạnh mẽ lấy ra một nửa còn lại từ trong cơ thể bẩn thỉu.
Tuy rằng đã cầm được máu cho cậu ấy nhưng mạng sống cũng không còn giữ được lâu nữa.
Tại thời điểm mấu chốt thứ cậu nghĩ đến không phải là mạng của mình, mà vẫn muốn ở bên cạnh suy nghĩ cho Chu Tiểu Nhã: "Ân nhân, lúc chúng tôi tới tôi đã cắt đuôi được. Người đó sẽ không tìm được nơi này, chỉ cần anh thu nhận cô Chu một khoảng thời gian, để cô ấy có thể tránh sóng gió là được.”
Ánh mắt Ảnh Nhất chan chứa sự cầu xin, cậu ôm vết thương trên bụng, không tiếng động nở nụ cười: "Chín anh em của tôi dùng mạng của bọn họ đổi lấy sinh mệnh của chúng tôi nhưng tôi lại phụ lòng bọn họ, ha ha..."
Chu Tiểu Nhã nắm chặt tay cậu ấy, cầu xin đừng đi. Lâm Thần cũng đang cố hết sức cứu sống cậu. Nhưng ngay cả ngũ tạng của cậu ấy cũng không đầy đủ, chỉ có thể dùng linh lực nạo vét, hình thành một bức kinh mạch dày đặc miễn cưỡng giúp cậu ấy duy trì tính mạng.
Ảnh Nhất cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình còn có thể sống sót, cho đến sáng hôm sau, cậu ấy tỉnh lại trong căn phòng trắng toát, nhìn bụng mình quấn đầy băng.
Mà nằm bên giường bệnh khác chính là Chu Tiểu Nhã, trong cảnh hoạn nạn này, bọn họ đều khó khăn lắm mới có thể sống tiếp.
Họ được người ta thay phiên nhau chăm sóc hai tư giờ một ngày.
Lâm Thần chưa từng xuất hiện, xem ra là không muốn quan tâm chuyện của bọn họ.
Cũng đúng, người ta nguyện ý ra tay cứu giúp đã là tận lực hết lòng rồi. Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Đương nhiên không muốn vì hai người bọn họ tìm cho mình một phiền toái lớn, tập đoàn nhà họ Chu chỉ trong một đêm cùng biến mất không thấy.
Trong thiên hạ này, phàm là người biết thân phận của bọn hốc lẽ đều tránh không kịp.
Chu Tiểu Nhã bị thương nhẹ, tỉnh dậy sớm hơn cậu nhưng lại như một con rối, nằm bất động trên giường.
Phát hiện người bên cạnh đang động, cô ấy không khỏi có nhiều tâm sự nói: "Cậu nói xem quái vật kia sẽ tìm tới sao?”
Ảnh Nhất nghe được hai chữ đó, cũng là kinh hồn bạt vía, bên ngoài thời tiết trong lành tươi mát nhưng lại làm cho cậu vô cùng tuyệt vọng: "Cô chủ yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều còn có tôi.”
Cho dù quái vật kia tìm tới cửa, cậu ấy cũng sẽ dùng hết toàn lực, bảo vệ cô Chu bình yên vô sự.
Bọn họ cho rằng Lâm Thần đã bỏ rơi bọn họ, có thể đưa bọn họ đến bệnh viện, coi như là hết lòng giúp đỡ.
Dù sao cũng không có ai muốn tìm phiền toái cho bản thân đối mặt với kẻ địch hùng mạnh tất cả chỉ là mây bay.
Lâm Thần cầm đồ ăn trong tay đặt trước mặt họ: "Cũng không biết hai người thích ăn gì nên tùy tiện mua một chút, trước hết ăn một chút đi đã.”
Ảnh Nhất đông cứng người, lời cảm tạ nghẹn ngào trong cổ họng. Cậu ấy biết hai chữ này là không đủ.
Chu Tiểu Nhã không phải là đại tiểu thư tính tình khó chiều, cầm đồ ăn như hổ đối. Bây giờ chỉ có sống sót, cô ấy mới có tư cách nói hai chữ báo thù.
Nếu ngay cả sống sót cũng không làm được, vậy thật sự là phụ lòng mong đợi của ông nội đối với cô ấy.
Nếu nói không hối hận luyện võ công thật tốt sẽ là giả, nhưng hiện tại đang hối hận, cũng không có ích gì.
Rất may là, thời gian bọn họ đặt chân ở chỗ này kẻ thù cũng không tìm tới cửa giống như đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của hai người bọn họ.
Nhưng Chu Tiểu Nhã lại không dám cẩu thả một chút nào, mạng này của cô ấy là ông nội cho, cũng là do cô ấy mượn từ Diêm vương về. Bất cứ nơi nào cũng có thể bị người khác lấy đi.
Ảnh Nhất phụ trách dạy cô ấy võ công, cô ấy cũng gương mẫu đứng lên huấn luyện.
Nhưng có một ngày, cô ấy nhìn thấy dáng vẻ tu luyện của Lâm Thần ở Tử Trúc Lâm cũng biết được giờ khắc này cô ấy yếu đến mức nào.
Sau khi phát hiện có người, Lâm Thần ngừng động tác trên tay: "Lần sau khi tôi luyện công, cô đừng đến gần tôi. Tôi không muốn làm cô bị thương. ”
Đâu nghĩ đến Chu Tiểu Nhã trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Tôi muốn bái anh làm sư phụ, anh thu nhận tôi đi.”
Lâm Thần đứng tại chỗ, âm thanh lạnh lùng: "Bản thân tôi còn tự lo không được thì nói gì đến việc thu đồ đệ.”
Chính anh cũng từng bước từng bước một đặt dấu chân đến đây, nếu như lại mang theo đồ đệ, làm gì có cái gì để tu luyện.
Nhưng Chu Tiểu Nhã quyết tâm muốn yêu cầu anh, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái ra tiếng: "Anh không cần tốn sức dạy tôi. Chỉ cần lúc anh tu luyện, tôi ở bên cạnh yên lặng nhìn là được.”
Tu luyện đều có môn đạo, chỉ cần có người nguyện ý đưa tay dẫn cô ấy, nói không chừng có thể mở ra cánh cửa thế giới mới.
Giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ấy lấy ra một quyển cổ tịch từ trong ngực mình, đưa tới tay anh: "Đây là ông nội trước khi chết cho tôi, chỉ cần nguyện ý nhận tôi làm đồ đệ, quyển sách này sau này chính là của anh.”
Trên mặt quyển sách dùng chữ khải viết mấy chữ lớn “Phong Vũ Lôi Điện”.
Nếu anh Lâm là người tu luyện, quyển sách này nhất định có thể dùng được.
Quyển sách này là do ông nội cô ấy có cơ hội và duyên phận lấy được, chẳng qua vẫn chưa tu luyện, bởi vì họ không có căn cơ kia.
Lâm Thần cầm quyển sách kia nhìn cẩn thận vài lần, rất giống tâm kinh lúc trước.
Không nghĩ đến lão nhân kia cho mình tâm kinh, nếu có thể dùng cái này kết hợp một lúc cùng phong vũ lôi điện, xem ra tổng cộng chia làm bộ thượng và bộ hạ, mình trước đó lấy được chính là bộ thượng.
Điều này đối với tu luyện của anh rất có ích: "Mặc cả xong.”
Chu Tiểu Nhã lập tức quỳ lạy chín cái: "Bái kiến sư phụ.”
Cô ấy rốt cục cũng có sư phụ, có động lực xuất hiện trở lại.
Đi theo sư phụ học hành, thù lớn của cô ấy nhất định có thể báo.
Hai người mỗi ngày đều ở Tử Trúc Lâm thiền định, Chu Tiểu Nhã bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất.
Công ty giải trí Lâm Thần là khu vui chơi hỗn hợp, ở địa điểm giải trí lớn. Đó chính là khu trung tâm thương mại.
Hôm nay lại tu luyện xong lần nữa, Lâm Thần phân phó: "Hôm nay sớm trở về, tôi còn có chuyện một chút.”
Chu Tiểu Nhã ngoan ngoãn gật đầu, lời nói của anh luôn là mệnh lệnh.
Gần đây trong giới giải trí có một ngôi sao rất nổi tiếng, tên là Minh Nguyệt, chỉ quay một bộ phim truyền hình đã bắt đầu bùng nổ. Từ nay về sau được nâng đỡ trong giới nghệ thuật, kịch bản phim truyền hình tốt cũng chọn hoa mắt.
Mặc dù paparazzi liên tục canh gác nhưng hành tung bất định, cho tới bây giờ chưa từng chụp được một tấm ảnh chính diện của cô ta chứ đừng nói đến tin đồn xấu.
Trong bữa tiệc từ thiện lớn này, cô ta chủ trì, tin tức này ngay sau khi đưa ra đã làm toàn bộ giới quý tộc, bao gồm cả hội phú nhị đại nổ tung.