Con Rể Là Thần Y

chương 296

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Thần suy nghĩ một chút, vẫn là gác lại những việc trên tay: "Hôm nay tôi quay trở về cùng anh nhìn thử!"

Não động vật?

Khó trách trong đầu hội trưởng lại có nhiều ký sinh trùng như vậy. Nếu như đợi đám ký sinh trùng này trưởng thành, phát dục hoàn chỉnh, sẽ không ngừng đẻ trứng trùng ở trong đầu. Đến lúc đó, toàn bộ não đều sẽ bị nó ăn sạch hết.

Bởi vì lúc trước đã xảy ra những chuyện không vui cho nên trước khi trở về thì Vương Tam đã dặn dò người nhà.

Còn liên tục căn dặn mẹ của mình, kêu bà ấy chuẩn bị đồ ăn xa hoa để tiếp đãi, lại tiếp tục nói rõ tình huống với ba của mình.

Lúc về đến nhà, Vương Thiên Bá và Lý Mai đều đã ngồi ở bên cạnh, trên mặt bàn là đồ ăn xa hoa. Cái gì cần có đều có.

Bọn họ khách sáo, nói: "Nào, mau đến đây ngồi đi!"

Vương Tam lại càng nhiệt tình hơn, nói: "Cứ xem như là nhà của mình đi, đừng khách sáo!"

Sau khi ngồi xuống, Vương Tam xắn tay áo lên, đã rất lâu rồi không được ăn đồ ăn phong phú như vậy. Hôm nay anh ta cũng là nhờ hưởng ánh sáng của Lâm Thần.

Đã bao lâu rồi anh ta chưa được ăn một bữa cơm đàng hoàng, cẩn thận đếm kỹ một chút thì cũng đã hơn nửa tháng rồi. Bây giờ anh ta nhìn thấy những món ăn ngon miệng ở trước mắt, trong lòng phải nói là vô cùng kích động.

Vừa mới cầm đũa chuẩn bị ăn thì đã bị mẹ của anh ta cản lại.

Chỉ thấy mẹ anh ta xoay người đi vào phòng bếp, bưng một cái chén sứ màu trắng: "Con quên mẹ đã nói với con cái gì rồi sao? Nếu con muốn giảm mớ thịt này thì không thể ăn những món đó. Ăn cái này đi!"

Vương Tam nhìn thấy món ăn bên trong chén sứ, thân thể nhịn không được run run một chút: "Tại sao lại ăn cái này vậy?"

Ăn đến mức mọi thứ trong dạ dày của anh ta đều nôn ra hết, não thì xém chút nữa đã bị trùng ăn sạch.

Nhưng mẹ anh ta không biết chuyện, kiên trì cho rằng đó là đồ tốt: "Tranh thủ thời gian ăn đi. Đây là thầy mới vừa đưa đến, còn nóng hổi đó!"

Vừa nghe đến còn nóng hổi đó, Vương Tam lại không kiềm được chạy đến nhà vệ sinh nôn tiếp.

Vương Thiên Bá thực sự không nhìn nổi nữa, nói: "Con mình chỉ hơi béo một chút thôi mà. Điều kiện nhà mình cũng không phải nuôi không nổi. Bà cũng đừng cho con ăn mấy món bậy bạ kia nữa. Tôi nhìn mà còn buồn nôn đây này."

Lý Mai đập ông ta một cái, nói: "Ông mau ngậm miệng lại đi. Đây đều là đồ tốt. Ông không nhìn thấy con trai nhà mình béo thành cái dạng gì hay sao. Đến tuổi này rồi mà ngay cả con dâu cũng chưa lấy được."

Lão già nhà bà không quan tâm, nhưng bà rất hao phí tâm tư.

Làm người không thể quá tham đồ hưởng lạc. Cái cân nặng này ngày nào chưa giảm được thì ngày đó bà chưa yên lòng.

"Không cưới không phải là tại nó không vui sao? Nếu như nó vui, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho nó!" Vương Thiên Bá có chút không vui nói.

Vương Tam tạm nôn xong. Khi trở lại bàn ăn, anh ta cảm giác như mất gần nửa cái mạng vậy.

Món đó thực sự không phải là thứ cho người ăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cái mạng này của anh ta sẽ mất rất nhanh.

Lâm Thần mở cái chén sứ kia ra, một cỗ mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Một bộ óc to bằng nắm tay, an an ổn ổn đặt ở bên trong.

Thậm chí còn có thể nhận thấy được những tế bào thần kinh trên bộ óc này vẫn còn đang đập.

Lâm Thần chỉ vào đồ vật bên trong, hỏi: "Mỗi ngày mấy người đều cho anh ta ăn những thứ này sao?"

Lý Mai nhẹ gật đầu, còn nói lên kinh nghiệm của mình: "Mấy thứ này là đồ tốt đó. Là do tôi bỏ tiền ra lấy được từ chỗ của thầy về, đều là bộ óc từng được khai sáng!"

Nghe thấy mấy chữ bộ óc từng được khai sáng, mí mắt của Lâm Thần không kiềm được giật giật mấy lần.

Lần đầu tiên nghe thấy bộ óc được khai sáng. Đầu óc của Vương Tam có vấn đề hay không anh không biết, nhưng là đầu óc của mẹ anh ta nhất định không bình thường lắm.

Vương Tam dù nghe ai nói gì cũng nhất quyết không chịu ăn nữa: "Cũng bởi vì mẹ cho con ăn món này nên bây giờ ăn đến mức thân thể con sắp hỏng luôn rồi."

Rõ ràng Lý Mai không hề chịu tin tưởng lời anh ta nói, quyết giữ ý mình, nói: "Thứ này sao có thể ăn đến mức cơ thể hỏng chứ? Mẹ cảm thấy vẫn có chút hiệu quả mà. Sau khi con ăn được một khoảng thời gian, cân nặng của con rõ ràng đã giảm xuống."

Chuyện này không có lửa thì làm sao có khỏi. Nếu như không có hiệu quả, sao bà lại ép buộc con của mình chứ, lại còn ăn trong thời gian lâu như vậy.

Mà mỗi bộ óc này đều không dễ kiếm. Nếu như bà không chịu bỏ tiền ra, ai lại lấy cho bà nhiều bộ óc tươi như vậy chứ?

Lâm Thần ở bên cạnh giải thích nói: "Bà cho anh ta ăn những thứ này, cũng không hề giảm bớt cân nặng của anh ta. Lúc nãy anh ta xém chút nữa đã mất mạng rồi. Hơn nữa, bà nhìn thấy cân nặng của anh ta giảm xuống, cũng không phải mất bớt mỡ mà là do thiếu máu!"

Lý Mai mềm yếu vô lực ngồi xuống ghế, tự lẩm bẩm: "Chuyện này không thể nào. Thầy không phải nói như vậy."

Thân là mẹ ruột, sao bà có thể hại con của mình chứ. Những thứ này đều là đồ tốt mà.

Lâm Thần nói: "Có thể bà bị người gọi là thầy kia lừa mất rồi!"

Cho đến bây giờ, anh chưa từng nghe qua chuyện ăn não của động vật có thể giảm béo.

Lý Mai nắm lấy cánh tay của con trai mình, lo âu hỏi: "Vậy bây giờ con không sao rồi chứ?"

Vương Tam lắc đầu: "Bây giờ thì không sao nữa, nhưng nếu như lại tiếp tục ăn mấy thứ đó của mẹ, vậy thì không chắc đâu. Nếu như không nhờ anh Thần, con thấy có lẽ ngay cả mạng cũng giữ không được."

Nhìn thấy bộ óc còn tươi sống đặt trong chén sứ, Lý Mai cuối cùng vẫn cầm lên đổ vào thùng rác...

Bà không phải kiểu người ngu xuẩn, dại dột. Nếu đã là thứ không thể ăn thì sẽ không ăn nữa: "Lẽ nào thực sự lại là như vậy? Lừa mẹ một đống tiền, còn gây thương tổn cho cơ thể của con. Lần sau chờ hắn đến, mẹ nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với hắn mới được."

Tiền là một chuyện. Quan trọng nhất là gây hại cho sức khỏe của con trai bà. Đây cũng tính là một chuyện.

Hiện nay xem ra, thực sự phải cảm ơn người trẻ tuổi này rồi: "Tôi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu vậy. Chuyện lần này phải cảm ơn cậu một cách đàng hoàng, nếu không có lẽ tôi vẫn còn mơ mơ hồ hồ rồi."

Lâm Thần cầm chén rượu bên cạnh lên, vừa cười vừa nói: "Thật ra đống thịt mỡ trên người của anh ta, muốn giảm bớt cũng không phải việc gì khó."

Quá béo phì thực sự rất dễ dàng gây nên tam cao.

"Ý của anh là đóng thịt trên người tôi có thể giảm được sao?"

Vương Tam nghe thấy thịt trên người mình có thể giảm bớt, không cần hỏi cũng biết anh ta vui vẻ đến cỡ nào. Chuyện cả đời này anh ta phiền muộn nhất, chính là đống thịt mỡ trên người mình.

Lúc ấy còn từng đi đường tắt, thậm chí đi bệnh viện cắt bỏ dạ dày, nhưng vẫn không có ích lợi gì cả. Một thân thịt mỡ này giống như bị người khác nguyền rủa vậy, kéo đến bây giờ.

Trước đó còn khống chế lượng thức ăn, sau khi thấy cũng không có hi vọng gì cả thì lại bắt đầu rượu chè ăn uống quá độ, không thèm để ở trong lòng.

Nhưng béo phì quá mức sẽ khiến cho cơ thể của anh ta gánh chịu một tải trọng lớn. Có đôi khi đi ngủ xoay người, thịt thừa trên cánh tay đều đè ép lên xương cốt, mang đến nỗi đau xé rách tim gan.

Cũng đã từng đi đến nhiều bệnh viện. Mỗi một người bác sĩ đều kêu anh ta kiêng cữ đồ ăn. Trừ cái đó ra, không còn biện pháp nào khác.

Lúc này mẹ mới nghĩ trăm phương ngàn kế tìm Thiên Phương, để cho mình sử dụng.

Truyện Chữ Hay