Bạch Cốt đã sớm chờ ở sân bay, thấy Tam Nương vừa bước ra, anh ấy là người đầu tiên tiến tới chào hỏi.
Tam Nương tháo kính râm ra, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Sao còn phiền anh tự mình tới đây vậy?”
“Nhàn rỗi không có việc gì làm, thuận đường tới đón cô.” Bạch Cốt chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh: “Đi thôi.”
Tam Nương bước lên không chút do dự, ngồi ở ghế lái phụ, nhìn cảnh tượng trước mắt vội vàng lướt qua, đây chính là quê hương của cô ta, nhưng không biết tại sao bây giờ tất cả lại trở nên xa lạ như vậy.
Cô ta chỉ mới sống ở nước ngoài được vài tháng, nhưng lại rất lạ lẫm với mọi thứ ở đây.
“Lần này ông chủ gọi tôi về nước là có chuyện gì vậy?”
Tam Nương nghĩ trong tay cô ta còn có một dự án lớn, nếu như không xử lý kịp thời, phải tổn thất rất nhiều tiền.
Tuy rằng ông chủ ở bên này cũng phái người đi tiếp ứng cho cô ta, nhưng đối phương rất khó giải quyết, không chỉ là một lão hồ ly, sau lưng còn có quan hệ với mấy tên tai to mặt bự, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ mất mạng như chơi.
“Ông chủ muốn xây dựng một bệnh viện lớn, nói muốn giao chuyện này cho cô.”
Bạch Cốt không giấu diếm gì, lúc đèn đỏ anh ấy đạp phanh, quay đầu nói: “Còn về những rắc rối gặp phải bên nước ngoài, cô không cần lo lắng, ông chủ đã sắp xếp đâu vào đấy.”
Tam Nương gật gật đầu, cô ta cũng không phải quá lo lắng về chuyện bên nước ngoài, cô ta biết chỉ cần ông chủ ra mặt là không có chuyện gì không thể giải quyết. Nhưng nếu chỉ xây dựng một bệnh viện, tại sao cô ta cần phải xuất hiện?
“Đám nhân lực bên này không đủ sao?”
“Vậy cũng không phải, chỉ là làm không được, loại chuyện cẩn thận này vẫn phải giao cho cô thì hợp lí hơn.”
Bạch Cốt có chút bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu.
Anh ấy rất giỏi chuyện đánh nhau, nhưng nếu nói đến làm ăn, hay xây nhà, anh ấy thật sự không biết gì cả.
Cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi Lâm Thần triệu hồi Tam Nương cách xa ngàn dặm trở về.
Tam Nương có lẽ vừa xuống máy bay nên có chút mệt mỏi, sau khi biết được tình huống bên đây, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, dựa lưng trên ghế lái phụ một lát.
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe dừng lại.
Khi nhìn thấy tình trạng bên trong, Tam Nương há hốc mồm kinh ngạc.
“Đây là nơi ông chủ sống sao?”
Tam Nương mang giày cao gót bước xuống, đánh giá xung quanh một lượt, cô ta thực sự bội phục hoàn cảnh nơi đây.
Tòa nhà cao nhất cũng chính là tầng hai, đại đa số đều là nhà gỗ, thậm chí ở trong góc còn có một vài gian nhà có mái ngói.
Đây đã là thời đại nào, vậy mà còn có một ngôi làng suy tàn như vậy.
“Ừm, ngôi làng này bởi vì giao thông không thuận tiện nên nền kinh tế tương đối lạc hậu.” Bạch Cốt giải thích với Tam Nương: “Nếu không phải ông chủ tự mình trả tiền để sửa lại đường xá, có lẽ tình trạng bây giờ cô nhìn thấy còn tồi tệ hơn.”
Tam Nương không nói gì, nhún nhún vai trong bất lực.
Nhưng sau đó hình như vừa nghĩ đến cái gì đó, cô ta đột nhiên nói: “Không phải tôi cũng phải ở nơi này chứ?”
Loại nơi chim chóc còn không muốn đậu như thế này nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến Internet.
Tam Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ là, cô ta tuyệt đối phải được lướt mạng, không chỉ vì lí do công việc, mà còn vì cô ta không thể làm gì khác nếu không có Internet.
Còn về ăn hay ở cũng không quan trọng, cô ta không quan tâm.
“Tôi sẽ đưa cô đến gặp ông chủ để biết thêm chi tiết.”
Bạch Cốt biết trong lòng Tam Nương đang nghĩ gì, từ cốp xe lấy hành lý của cô ta ra, may mà con đường này đã được sửa chữa, bằng không một cái vali lớn như vậy, đừng nghĩ đến việc kéo qua mặt đất này.
Vội vã đi qua, bởi vì hôm nay trời mưa, vì vậy mặc dù đang là buổi trưa, bầu trời cũng đã ngả thành màu xám.
Lúc bọn họ chạy tới, Lâm Thần còn đang ăn cơm, sau đó ba người chào hỏi nhau xong rồi cũng cùng nhau ăn.
“Lí do lần này tôi gọi cô tới đây, có lẽ trên đường đi Bạch Cốt đã nói với cô rồi.”
Tam Nương gật đầu: “Vâng, ông chủ!”
“Xây bệnh viện như thế nào là tùy cô.” Lâm Thần đưa bản thảo thiết kế cho cô ta: “Sẽ có hai người cùng hợp tác với cô. Ba người các cô chịu trách nhiệm chính trong việc xây dựng bệnh viện. Bạch Cốt thì ra ngoài tuyển người mới. Ở thời đại bây giờ, học vấn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là xem tính cách con người.”
Tam Nương cầm lấy bản thảo thiết kế lên nhìn, sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa đều nhảy ra.
Cô ta sẽ ngoan ngoãn mà!
Lúc trước cô ta còn tưởng chỉ là xây dựng một bệnh viện nhỏ mà mọi người lại làm như sắp phải bước vào một trận chiến lớn như vậy, cho đến khi cô ta nhìn thấy bản thảo thiết kế trong tay, cô ta mới hiểu được chuyện này quan trọng như thế nào.
Nó có diện tích hơn mười vạn mét vuông, nếu thật sự được xây dựng, chỉ sợ bệnh viện này sẽ trở thành bệnh viện lớn nhất cả nước.
Chuyện này chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy phấn khích gì đâu, nếu như một bệnh viện khổng lồ như vậy là do chính tay cô ta xây dựng nên, nói ra sẽ rất hãnh diện, trong nháy mắt cô ta cảm giác được nhiệm vụ của mình rất quan trọng.
Tam Nương cẩn thận cất bản vẽ vào trong túi da màu đen của mình, vỗ ngực bảo đảm: “Ông chủ, anh yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Sự việc này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Cô ta tự rót cho mình một ly rượu, lại rót cho Lâm Thần một ly rượu: “Tôi kính anh một ly.”
Lâm Thần nâng ly, cuộc trò chuyện kết thúc.
Ở phía bên kia, đối diện Bệnh viện Nhân dân số Dung Thành, bất kể là tòa nhà dân cư hay cơ sở giải trí, tất cả đều bị san bằng.
Khi những chiếc máy xúc, xe cẩu liên tục chạy tới, cả con đường kín mít, những công nhân đội mũ vàng lần lượt kéo đến đông như kiến.
Viện trưởng Lục Bình Phong khi nhìn thấy đội hình này, sợ tới mức lá gan đều đang run lên.
Ông ta đứng ở trước cửa sổ, nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt này, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cái này là muốn xây cái gì, mà lại náo ra một trận lớn như vậy?”
Vừa mới bắt đầu, ông ta còn cho rằng chỉ có một tòa nhà dân cư bị san bằng, lúc ấy ông ta còn nhịn không được cảm thán: “Cũng không biết nhà đầu tư phải chi bao nhiêu tiền mà để cho những người đó rời đi nơi này.”
Phải biết rằng nơi này, mỗi chỗ đều là tấc đất tấc vàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Huống hồ có người còn để cho con cái mình thuận tiện ở chỗ này học tập, không tiếc mọi giá mới gom đủ tiền mặt đặt trước, làm sao có thể cam tâm rời khỏi nơi này.
“Cốc cốc!”
Ngay lúc ông ta vẫn đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên.
Thì ra là chủ nhiệm cầm tư liệu tới đây, báo cáo tình hình mấy ngày nay.
Chủ nhiệm nhìn ra cửa sổ chỗ viện trưởng đang đứng, không khỏi cúi đầu, nhìn thấy một màn trước mắt này thì không khỏi lắc đầu tặc lưỡi: “Chậc chậc, người có thể mua một khối đất này, thật đúng là một người tàn nhẫn.”
Viện trưởng cũng đồng ý với anh ta: “Đúng vậy, nhưng mà không biết sau khi dỡ bỏ tòa dân cư này, người đó muốn xây dựng cái gì nữa.”
“Theo tôi nghĩ, hoặc là trường học, hoặc là trung tâm giải trí, ngoài ra cũng không còn thứ khác, dù sao diện tích lớn như vậy, cũng không có khả năng là tư nhân đi.”
Chủ nhiệm duỗi đầu nhìn vài lần, mấy tòa nhà phía trước đã bị san bằng, tuy rằng không phải tài sản của anh ta, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng, mấy tòa nhà này chỉ vừa mới xây xong thôi.