Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

chương 26: chỉ rõ thẩm băng vân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong KTV, những người đàn ông có tướng mạo không tồi như Hàn Đông và Trịnh Văn Trác, chỉ cần bỏ tiền, chính là những khách hàng có chất lượng tốt, cũng là kiểu mà các công chúa vô cùng thích ở cùng.

Đầu tiên, khi tiếp xúc với nhau không cần phải chịu đựng sự ghê tởm, gượng cười. Hơn nữa, những người trẻ tuổi thường ra tay hào phóng hơn.

Trong môi trường này, tuổi tác càng lớn càng là những người có kinh nghiệm và khéo léo, mà khách hẳn chưa đến tuổi.

Vì vậy có một số công chúa muốn ở cùng nhưng lại không được chọn, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, ngoài ra Trịnh Văn Trác đã chỉ đích danh Thẩm Băng Vân, sau khi ra khỏi cửa có chút châm chọc thảo luận với nhau.

“Lại là một người đến vì Thẩm Băng Vân, cũng không nhìn xem bản thân có đức hạnh gì, có đủ chi phí sao?”

Mặc dù Hàn Đông và Trịnh Văn Trác cũng được xem là ưu tú, nhưng trang phục lại quá bình thường.

Mặc dù không loại trừ khả năng bọn họ là những người có tiền nhưng lại cố ý ăn mặc bình thường, nhưng kiểu người như này rất ít.

Thẩm Băng Vân vừa đi ra khỏi phòng bao, vừa bình tĩnh tiễn những vị khách vừa mới xã giao đi ra, vừa quay lại nhìn về hướng các chị em đang đi tới.

Hình như là có người nhắc đến tên mình?

Quản đốc đối với Thẩm Băng Vân không hề có một chút dáng vẻ của một người lãnh đạo, phía sau người phụ nữ này không chỉ có ông chủ, còn là người chạm tay vào có thể bỏng của KTV này, nhân mạch rất rộng.

Với một người có dung nhan, phong thái như cô, đương nhiên là có không ít nam giới nhớ nhung.

Nhưng cũng chính vì có rất nhiều, ngược lại đạt được một sự cân bằng tinh tế, không có ai dám quá phận.

Thẩm Băng Vân cũng thuộc kiểu người khéo léo, giỏi giao tiếp. Vì vậy, nói là lên sàn diễn, thực ra nhiều nhất cũng chỉ là nói chuyện, uống rượu, thậm chí rất ít khi gặp phải những khách hàng cư xử không tốt.

Nhìn thấy cô ta đi ra, quản đốc thân mật nói: “Băng Vân, lát nữa đi một chuyến đến phòng bao số , xã giao một chút, uống hai chén là được rồi, bạn của ông chủ!”

Thẩm Băng Vân đồng ý, đang định đi qua, một người đàn ông trẻ tuổi ở phòng bao nhỏ bên cạnh đột nhiên đi ra, chặn đường cô ta.

Là Trịnh Văn Trác, vốn đã từ bỏ việc tìm Thẩm Băng Vân ở cùng, lại vô tình nghe thấy giọng nói của cô ở bên ngoài.

Quản đốc dù không vui nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Anh này, làm phiền ngài đợi một lát được không?”

Trịnh Văn Trác nghe thấy vậy rất vui mừng: “Còn chưa nghe qua có tiền lại không mời được công chúa lên sàn diễn, những phòng bao khác là khách, còn chúng tôi thì không phải? Hôm nay cô ấy nhất định phải ngồi cùng với bạn của tôi.”

Quản đốc đã làm việc ở Ngân Hà rất lâu, loại người nào mà chưa từng gặp chứ.

Trong lòng nghĩ Trịnh Văn Trác lại muốn gây rối, ông ta đang định gọi bảo vệ lên.

Sau một hồi căng thẳng, đôi mắt Thẩm Băng Vân chăm chú.

Lại có người đi ra từ phòng bao đứng phía sau Trịnh Văn Trác.

Nếu như cô nhớ không nhầm, người tìm Kiều Lục Tử đòi tiền ngày hôm đó, sau khi xong việc một hơi uống hết một chai rượu whisky không phải là anh ta sao?

Thẩm Băng Vân làm việc ở Ngân Hà đã hơn một năm, từ trước đến giờ chưa thấy có người nào dám ép Kiều Lục Tử thỏa hiệp, vì vậy cô đặc biệt ấn tượng với Hàn Đông.

Trong lòng khẽ động, cô ta mỉm cười: “Hai anh đẹp trai, như này đi, phút nữa, tôi sẽ đến phòng bao của hai người, thế nào?”

Giọng nói có chút lạnh lùng, khàn khàn, lộ ra sự gợi cảm vô hình.

Trịnh Văn Trác nghe thấy cô nói vậy, và vẻ mặt vui mừng, đầu có cứng đến đâu cũng phải yếu mềm, vội vàng gật đầu.

Lúc đi qua Hàn Đông, Thẩm Băng Vân khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Sau khi người đã đi rất xa, Trịnh Văn Trác mới thu lại ánh mắt đang rơi trên người cô ta: “Cô gái này thật sự rất hấp dẫn….chả trách một nhóm người khi nhìn thấy cô ấy liền đứng bất động, không di chuyển được. Kiểu phụ nữ như thế này, sợ là chỉ cần là đàn ông đều muốn lên giường cùng cô ấy….”

Hàn Đông dường như có chút suy tư: “Nhiều người nhớ nhung như vậy, còn có thể thành thục ở Ngân Hà, chả lẽ chỉ cần xinh đẹp thì mọi việc đơn giản như vậy.”

……

Lúc đầu Trịnh Văn Trác nghĩ là Thầm Băng Vân nói là phút sau qua phòng bao của anh ta chỉ là trêu chọc anh ta, không ngờ phút sau, quả nhiên cô ta đến phòng bao của hai người.

Trong phòng bao còn một công chúa khác tên Hồng Nguyệt, cũng rất xinh đẹp, nhưng sau khi Thẩm Băng Vân đi vào, cô ta liền bị lu mờ, có chút không thoải mái.

Đàn ông còn thích so sánh, huống chi là phụ nữ.

Che giấu uống một ngụm rượu, Hồng Nguyệt có chút ghen tỵ, nửa cười nửa tức giận nói: “Anh Trịnh, đàn ông các anh thật sự đứng núi này trông núi nọ mà, lúc này còn khen em, vừa nhìn thấy chị Băng Vân, đã không thể rời mắt!”

Dù sao Trịnh Văn Trác cũng là một người có kinh nghiệm, rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.

Hơn nữa, hôm nay người phụ nữ xinh đẹp này không liên quan gì đến anh ta, Thẩm Băng Vân là anh ta đặc biệt gọi đến để uống rượu, ca hát với Hàn Đông.

Quay người lại ôm lấy vai cô ta, đôi môi dường như đã chạm vào tai Hồng Nguyệt, khẽ nói: “Anh là một người rất chung tình, một lòng một dạ.”

Khuôn mặt Hồng Nguyệt ửng đỏ, cười haha đẩy Trịnh Văn Trác ra.

Thẩm Băng Vân cũng không ngạc nhiên với những chuyện như thế này, ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông.

“Anh đẹp trai, hôm đó anh thật sự khiến người ta ấn tượng mà, ngay cả Lục gia cũng bị anh làm cho tức giận.”

Khi đến gần hơn, mùi nước hoa trên người Thầm Băng Vân phả vào mặt không quá nồng nặc, nhưng lại khiến người khác ngửi thế nào cũng không đủ.

Váy chữ A màu đen, cổ áo có chút thấp, lộ ra những dấu vết nhỏ, khiến trái tim của một người có tâm lý phi thường như Hàn Đông cũng phải đập liên hồi.

Bản năng của đàn ông không có cách nào có thể che giấu được khi đối mặt với một người khác giới vô cùng ưu tú.

Đè ép một ngụm bia lạnh, Hàn Đông cố gắng để mình trấn tĩnh lại: “Cô Thẩm cũng như vậy, khiến người khác có ấn tượng vô cùng sâu sắc.”

Trong khi nói chuyện, Hàn Đông lấy một chiếc cốc sạch, giúp Thẩm Băng Vân rót bia.

Thẩm Băng Vân thư thái, thoải mái nhấp một ngụm, đôi môi đỏ phản chiếu với bia vàng, lộ ra sự xinh đẹp và cao quý của một con hồ ly.

Trong lòng Hàn Đông dấy lên sự nghi ngờ.

Thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, trong một quán KTV bình thường lại có một người phụ nữ có phong thái tao nhã, xinh đẹp như Thẩm Băng Vân.

Có thể về ngoại hình không bằng Hạ Mộng, nhưng hương vị phụ nữ trên người cô ấy, và sức hấp dẫn đặc biết kia, đủ để khiến đàn ông rất dễ không giữ được thái độ đúng mực khi đối mặt với cô.

Đặc biệt là ngoại hình của Thẩm Băng Vân, thực ra thuộc kiểu người lạnh lùng, sống nội tâm.

Có một sự tương phản khá rõ rệt giữa ngoại hình và tình cách.

Trịnh Văn Trác rất hiểu quy tắc, sau khi Thẩm Băng Vân đi qua, anh ta gọi nhân viên mang rượu qua.

Sau khi đã ngồi ổn định, Hồng Nguyệt đi chọn bài hát, hát với Trịnh Văn Trác một bài. Từ góc độ của Hàn Đông, anh chú ý đến bàn tay của Trịnh Văn Trác có chút không trung thực, Hồng Nguyệt cũng không hề khó chịu, nửa đẩy nửa đến gần Trịnh Văn Trác.

Công chúa, ở trong quán KTV là một nghề rất xám xịt.

Nam nữ ngồi cùng nhau, rượu dần dần sẽ khiến họ mất kiểm soát, đặc biệt là những người đàn ông dễ kích động, luôn dùng tiền để đưa ra những yêu cầu quá đáng.

Không cần tiền cũng không sao, nhưng nếu như đắc tội với khách hàng thì sẽ sao.

Vì vậy, hai chữ “công chúa” là một từ trái nghĩa. Sẵn sàng làm công việc này, điểm mấu chốt là tâm lí phải buông xuôngS.

Giống như Hồng Nguyệt, chỉ trong vài phút đã có một trận nảy lửa với Trịnh Văn Trác. Hàn Đông không nghi ngờ gì, chỉ cần Trinh Văn Trác bỏ thêm tiền, tối nay hai người họ có thể lên giường với nhau.

Bên phía Hồng Nguyệt và Trịnh Văn Trác rất náo nhiệt bao nhiêu, thì bầu không khí bên phía Hàn Đông và Thẩm Bằng Vân lại khá vô vị.

Giả vờ cũng tốt, là nguyên nhân khác cũng được. Hàn Đông thực sự không thể chơi đùa như Trịnh Văn Trác, cũng không quen tán tỉnh ve vãn bất kỳ người phụ nữ nào.

Chủ đề nói chuyện hầu hết đều là những chuyện không đau không ngứa.

Rượu, lấp tức giảm đi rất nhiều.

Trịnh Văn Trác đã có chút say, cười haha nói: “Cô Thẩm, anh Đông đã ở trong quân đội nhiều năm, người cũng trở nên ngu ngốc. Cô vất vả một chút, để giúp anh ấy điều chỉnh!”

Quân đội?

Những nghi ngờ của Thẩm Bằng Vân đã có câu trả lời: “Tôi đã nói rồi sao tôi lại cảm thấy lời nói và hành động của anh Hàn khác với những người bình thường, điều này có thể hiểu được.”

Hàn Đông lấy một hộp thuốc ở trên bàn, châm một điếu: “Sao lại không giống?”

Thẩm Băng Vân nhìn dáng vẻ lấy thuốc không thạo của anh, trong mắt lóe nên một ý cười.

Người này, thực sự có chút khác biệt với những vị khách mà cô thường tiếp xúc.

Trong đôi mắt không có mục đích mãnh mẽ kia, cách trò chuyện cũng khá thú vị và thoải mái, nói không nhiều nhưng rất mạch lạc, khiến người nghe cảm thấy thoải mái nhưng lại không cảm thấy bất ngờ. Có thể thấy, thuộc kiểu người làm chuyện gì cũng theo quy tắc, có vẻ đáng tin cậy.

Quan trọng hơn là không hề mất bình tĩnh.

Truyện Chữ Hay