Văn phòng chính phủ thành phố, Vương Lợi Quốc đang trả lời điện thoại.
Vẻ mặt càng ngày càng trở nên khó coi, buột miệng nói ra hai chữ điêu dân.
Việc xây dựng lại khu phố cổ là một trong những chuyện quan trọng khi ông còn ở trên vị trí này, cũng là chuyện đã được lên kế hoạch từ lâu.
Mỗi lần phá bỏ và dời đi nơi khác, dù sao vẫn gặp rất nhiều phiền phức.
Có người muốn lừa tiền của ZF, có người đưa bao nhiêu tiền cũng không muốn chuyển đi.
Nhưng cho dù có phiền phức gì, cũng không thể ngăn cản được tình hình chung.
Cuộc điện thoại này là cảnh sát trưởng của thành phố cổ gọi đến, Vương Lợi Quốc không hài lòng nói: “Lão Đồ, có chút chuyện mà cũng làm không xong sao? Ông cũng không phải là ngày đầu tiên làm cảnh sát!”
Đồ Thanh Hải ngượng ngùng nói: “Thị trưởng Vương, đối phương là một cựu chiến binh, có rất nhiều công trạng, tôi sợ nếu như xử lý không tốt sẽ gặp rắc rối. Cái này không ảnh hưởng đến tiến trình phá hủy sao!”
Vương Lợi Quốc đường đường chính chính: “Bởi vì là quân nhân của quốc gia, nên mới càng phải được giác ngộ. Dẫn đầu gây chuyện, ông ta cũng xứng với hai từ quân nhân này sao.”
“Là mấy tên du côn ở khu phố cổ ra tay trước, khiến mọi người khó chịu…. tôi thật sự không biết phải làm sao với cái tên Hàn Đông có tính cách kỳ lạ này? Còn có ba của anh ta rất có uy tín ở khu phố cổ, thủ đoạn hơn người, có thể kích động, kết nối mọi người lại để ngăn chặn!”
“Du côn? Sao lại có du côn!”
“Có, có lẽ là do khu trưởng Giang liên hệ.”
“Thành công thì ít, làm hỏng việc thì nhiều!”
Đồ Thanh Hải không biết tại sao mình lại bị liên lụy, vô cùng buồn bực: “Thị trưởng Vương, bây giờ cái tên Hàn Đông kia muốn gặp mặt ngài để nói chuyện.”
“Ha, khẩu khí thật lớn!”
Cúp điện thoại, Vương Lợi Quốc gọi thư ký vào, dặn dò mấy câu, kêu anh ta đi điều tra cái người tên Hàn Đông kia.
Một chàng trai trẻ ngông cuồng, kiêu ngạo, hoặc là có quan hệ, hoặc là đầu đủ cứng.
Cứng đầu thì dễ xử lý hơn, cắt đứt là được rồi. Nếu như có quan hệ, cần phải cân nhắc một cách cẩn thận.
Xây dựng thành phố thế kỷ Đông Dương là một chuyện tốt, nếu như xảy ra chuyện không tốt gì thì đó là một điều không đáng.
Khoảng nửa tiếng sau, thư ký đi vào phòng làm việc, đứng bên cạnh Vương Lợi Quốc, đè thấp giọng báo cáo mấy câu.
Vương Lợi Quốc do dự, sợ cái gì thì cái đó đến.
Tên Hàn Đông kia đúng là có chút quan hệ.
Vừa giải ngũ từ thành phố Kinh Đô, thông tin cụ thể lại không điều tra ra được, chỉ biết quân hàm trước khi giải ngũ là chính đoàn.
Vương Lợi Quốc cũng xuất thân từ quân đội, biết rõ nếu như không phải là quân nhân văn nghệ, chính đoàn ở tuổi hai mấy, dù sao cũng là một chức vị đặc biệt.
Có lẽ nói, bối cảnh phía sau rất phức tạp và khó đoán.
Ban đầu chỉ nghĩ là một tên gây chuyện bình thường, chỉ cần một chút mưu lược thủ đoạn có thể xử lý được, trái lại càng điều tra càng có nhiều điều phải lo lắng.
Ông ta lại nhấc điện thoại lên gọi điện cho Đồ Thanh Hải: “Thả người ra trước rồi nói.”
Vẻ mặt Đồ Thanh Hải trông rất đau khổ: “Thị trưởng Vương, bây giờ tôi cũng rất muốn thả người, nhưng anh ta lại không muốn đi. Còn có, bên khu phố cổ có người báo đến, nói là dân chúng đang tổ chức chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát để kháng nghị….nói là chúng ta bắt người linh tinh, không đúng quy định.”
Kháng nghị?
Vương Lợi Quốc tức giận: “Cảnh sát trưởng Đồ, xử lý theo pháp luật anh không hiểu sao? Ai dám đến đồn cảnh sát gây chuyện đều bắt lại hết, để tôi xem rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu bản lĩnh.”
“Cái, cái này….”
Vương Lợi Quốc tức giận đặt điện thoại xuống, đứng dậy lấy túi công văn dặn dò thư ký: “Thông báo với tài xế, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát ở khu phố cổ.”
…..
Hơn nữa từ sau khi Hàn Đông bị bắt vào đồn cảnh sát, Trịnh Văn Trác vô cùng áy náy và lo lắng.
Chính anh ta là người gây ra chuyện, nhưng người anh em tốt của anh ta lại vì chuyện này mà gặp rắc rối.
Tuổi trẻ dễ kích động, bất chấp hậu quả bắt đầu huy động cư dân trong khu phố cổ, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát để kháng nghị.
Trịnh Văn Trác cũng là một nhân vật rất nổi tiếng ở khu phố cổ, thêm vào đó chuyện này còn liên quan đến công tử nhà họ Hàn và quyền lợi của người dân trong khu phố cổ, không lâu sau, hàng chục người đã tập trung lại để đi đến đồn cảnh sát, trên đường đi, số người còn không ngừng tăng lên.
Nói đến những người dân trong khu phố cổ này, toàn bộ đều là những người hàng xóm cũ đã sống ở đó vài năm thậm chí là mấy chục năm, bình thường vô cùng đoàn kết.
Hơn nữa bọn họ lựa chọn Trịnh Văn Trác và mấy người khác cùng đi bàn chuyện hợp đồng với ZF, nhưng lại bị tên du côn kia đánh cho một trận. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng những người ở phía trên kia, hoàn toàn không kiêng nể người dân, còn hạ thấp nhu cầu.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu như khu phố cổ bị phá hủy, tất cả mọi người đều không phục.
Chỉ là vẫn chưa đi ra khỏi khu phố cổ đã bị Đồ Thanh Hải đưa người đến chặn lại.
Lúc này, Đồ Thanh Hải không còn bất kỳ sự vênh váo, hống hách nào, khoác vai Trịnh Văn Trắc đi sang một bên, kiên nhẫn giải thích.
Phía trên cương quyết là chuyện của phía trên, ông ta vẫn còn phải ở trong khu phố cổ. Nếu như những người này gây rắc rối, phóng viên sẽ đổ thêm dầu vào lửa, chức cảnh sát trường của ông ta cũng xem như là đi tong.
Hàn Đông không hề biết những chuyện này.
Anh ta vừa mới tỉnh dậy, cơn say đã biến mất, nhưng tinh thần vẫn có chút mệt mỏi.
Cử động cơ thể một chút, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Một người đàn ông trung niên khoảng , tuổi, thân hình có chút mập mạp, vẻ ngoài ưa nhìn dẫn theo hai người đi vào.
Quần âu, sơ mi, giày da.
Có một phong thái rất lão luyện, thẳng thắn, giống như một người làm chuyện gì luôn rất dứt khoát, không dây dưa, dài dòng.
Hàn Đông đã nhìn thấy ông ta trên ti vi, chính là thị trưởng của thành phố Đông Dương – Vương Lợi Quốc, cũng là người phụ trách dự án thành phố thế kỷ Đông Dương lần này.
Vương Lợi Quốc cũng đang nhìn Hàn Đông, phát hiện ra anh ta không hề giống với trong tưởng tượng của ông ta.
Ông ta cho là đối phương sẽ là hình ảnh của một tên du côn tàn bạo, không ngờ lại là một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, sạch sẽ, trông có vẻ vô cùng hiểu chuyện.
Khẽ ho một tiếng, Vương Lợi Quốc cười nói: “Tôi nghe cảnh sát trưởng Đồ nói cậu muốn gặp tôi, bây giờ có lời gì muốn nói có thể nói!”
Lúc trước Hàn Đông bị say rượu, sắc sảo quá mức, bây giờ đã nhã nhặn hơn rất nhiều: “Theo như sự việc mà bàn luận, rất nhiều người dân ở khu phố cổ đã bị đánh, cái này thị trưởng Vương phải đưa ra được một lời giải thích!”
Vương Lợi Quốc giống như đang nói đùa: “Sao tôi lại nghe nói là cậu đánh người.”
“Ai đánh người thị trưởng Vương chắc rõ hơn tôi.”
Vương Lợi Quốc: “Tôi sẽ điều tra, sau đó xử lý theo quy định của pháp luật! Còn chuyện gì nữa không?”
Hàn Đông lắc đầu: “Không!”
“Không phải cậu muốn tìm tôi để nói về chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác sao?”
Hàn Đông không để ý nói: “Ngài quá xem trọng tôi rồi, tôi tìm ngài nói chuyện thì có tác dụng gì, chuyện này đương nhiên có người mà khu phố cổ công khai chọn ra để ra mặt giải quyết.”
“Nhưng theo tôi được biết, ba của cậu rất có tiếng nói ở khu phố cổ!”
Một cuộc nói chuyện ngắn, bầu không khí hài hòa hơn một chút.
Vương Lợi Quốc không hùng hổ dọa người, dựa vào quyền lực để chèn ép người khác như Hàn Đông nghĩ. Hàn Đông cũng không ngang ngược, không hiểu chuyện, dương dương tự đắc giống như Vương Lợi Quốc nghĩ.
“Tiểu Hàn, tôi nghe cảnh sát trưởng Đồ nói cậu không muốn rời khỏi sở cảnh sát, có chuyện gì không hài lòng có thể nói với tôi, bây giờ bên phía khu phố cổ vì chuyện của cậu mà suýt nữa đi đến bao vây đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng Đồ đã đi ngăn cản, bây giờ vẫn không biết tình hình cụ thể như thế nào.”
Hàn Đông sững sờ: “Cái gì?”
Ánh mắt của Vương Lợi Quốc sáng rực, muốn từ trên người Hàn Đông nhìn ra anh ta đang giả vờ hay thực sự không biết chuyện này.
Một lúc sau, ông ta đứng dậy: “Tôi sẽ tìm người làm các thủ tục giấy tờ, lập tức rời khỏi đồn cảnh sát. Đền thờ ở đây nhỏ, thật sự không thể chứa được một vị đại đoàn trưởng của quân khu Thượng Kinh như cậu!”
Hàn Đông không ngạc nhiên khi ông ta biết những chuyện này.
Với thân phận của Vương Lợi Quốc, muốn điều tra anh, vẫn có thể tìm ra được một ít manh mối.
Bây giờ điều anh đau đầu nhất chính là những người dân ở khu phố cổ, nếu như thật sự làm ầm ĩ, bên phía cảnh sát sẽ danh chính ngôn thuận bắt người, không ai phải chịu trách nhiệm.
Cũng không biết ý tưởng tồi tệ này là của ai, nếu không bây giờ trong thành phố còn phải kiêng dè muốn giải quyết hòa bình, khu phố cổ gây chuyện như vậy, quả thực là cố ý để người ta nắm thóp.
Ban đầu muốn ở lại đồn cảnh sát thêm mấy ngày nữa, ép Vương Lợi Quốc lùi bước, bây giờ sao còn cái suy nghĩ ấy nữa.