Vào một buổi trưa trong tuần, như thường lệ tôi đang giết thời gian cùng với nhóm của Ito đồng thời chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Kobayashi đột nhiên thì thầm.
“Hả? Kakyouin-san vẫn chưa quay lại nữa”
“Cậu nhắc mới để ý, đúng thế thật.”
“Kuzu, cậu có biết chuyện gì không?”
Sao họ lại hỏi tôi? À, có lẽ Aria dạo gần đây thường hay đi chơi với tôi đây mà.
“Chịu. Có lẽ cô ấy đến văn phòng hội học sinh để xử lý chút chuyện cũng nên.”
Tôi lắc đầu và thành thật trả lời. Nhóm Ito cũng không gặng hỏi thêm làm gì. Ngay lúc tiếng chuông vào tiết vừa vang lên thì Aria đã quay trở lại lớp. Trước khi cửa mở thì tôi có nghe nhiều tiếng chân chạy bịch bịch ngoài hành lang, và cô ấy thì đang không thở ra hơi nên chắc hẳn Aria vừa phải chạy thừa sống thiếu chết. Với một Aria cực kỳ tuân thủ luật, được nhìn thấy cô ấy hành xử khác lạ khiến cả lớp không khỏi bất ngờ.
“...Em xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”
Aria xin lỗi ngắn gọn rồi vội vã ngồi vào chỗ của mình.
----
“Này, Kakyouin-san. Cậu vừa vào tiết muộn đấy, có chuyện gì xảy ra à?”
Vào giờ ra chơi, nhiều nữ sinh vây xung quanh Aria để hỏi.
“À, chỉ là mình lỡ ngủ quên chút thôi. Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm nhé.”
Tuy thản nhiên trả lời là thế, nhưng tôi từ kinh nghiệm tiếp xúc với cô nàng nhiều lần có thể nói rằng Aria đang che đậy điều gì đó. Khi đang nghĩ không nên dây vào làm gì thì điện thoại của tôi rung lên. Tôi lôi nó ra để kiểm tra rồi thấy một tin nhắn đến từ Ichigo
- [Aria-chan hình như đã phát hiện ra một lỗi nghiêm trọng trong công việc hội học sinh của mình. Sửa thì cũng dễ miễn là có đủ thời gian, nhưng cái khó là nó cần được hoàn thành để sử dụng vào buổi họp ngày mai. Hôm nay cô ấy còn tham gia biểu diễn trong một buổi hoạt động ngoại khóa nữa nên thời gian của cô ấy có lẽ là không đủ. Anh giúp cô ấy đi nhé?]
Tại sao Ichigo lại biết rất rõ vấn đề của Aria vẫn còn là một ẩn số. Phải chăng Aria đã kể với ai đó khác cũng nên. Tuy không hề muốn động tay động chân, nhưng khi Ichigo đã yêu cầu như thế thì tôi đành phải giúp mà thôi.
Khi tiếng chuông tan trường vang lên, Aria để lại một lời xin phép rồi lập tức phi ngay ra khỏi lớp. Hẳn cô nàng đang phải chạy đua với thời gian để sửa lỗi.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và đang định đi theo Aria thì bỗng nghe thấy tiếng Ito gọi từ phía sau.
“Hôm nay cậu có bận gì không, Kuzu-kun?”
“Ừm, tôi có vài chuyện cần làm.”
“Ồ, cậu đang định đi đến chỗ Kakyouin-san à?”
“Ù ôi, chuyện tình bắt đầu vui rồi nha! Chúng tớ sẽ cổ vũ cậu hết mình!”
“Không phải như thế.”
Tôi nói rồi chào tạm biệt nhóm Suzuki để hướng đến văn phòng hội học sinh. Khi bước vào, tôi chỉ thấy mỗi mình Aria ở đấy điên cuồng gõ phím. Có một chiếc USB được cắm vào laptop, nên có lẽ cô đang sao chép dữ liệu để mang về nhà
“Kyouichi-san? Tớ không nhớ là có nhờ cậu giúp…”
Aria ngẩng đầu lên và nhận ra tôi.
“Tôi nghe cô đang gặp khó khăn nên mới đến để giúp.”
“Sao cậu có thể… Không, tớ cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng đây là do mình đã phạm sai lầm, nên không thể để cậu dính dáng tới được…”
“Sửa lỗi cũng là một công việc chạy vặt mà, không cần phải lo.”
“...”
Aria đang bối rối nhìn vào màn hình laptop rồi hướng lại ánh mắt về phía tôi, gật đầu nói
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu rồi, xin cậu hãy giúp tớ.”
Sau khi nghe rõ chi tiết công việc, tôi được biết rằng cô ấy đã thấy vài trường số liệu đầu vào bị lỗi trong khâu tạo lập dữ liệu. Vì các số liệu được liên kết chặt chẽ với nhau, nên nếu lỡ có sai một cái thì những cái liên quan sẽ bị sai theo, nên cô ấy cần phải kiểm tra hàng đống các bản ghi liên quan. Một vài số liệu sẽ được trình bày trong buổi họp hội học sinh vào ngày mai, cho nên thời gian còn lại là rất ít. Hơn nữa, cô còn phải tham gia biểu diễn trong buổi hoạt động ngoại khóa vào hôm nay nữa, thế nên thời gian vốn đá ít rồi nay còn ít hơn. Vậy ra Ichigo đã nói đúng.
“Thế nhé, nhờ cả vào cậu đấy.”
Aria kết thúc giải thích. Cô nàng vội đến nỗi chỉ kịp chào tôi qua loa rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
“Thôi được rồi, đến lúc làm việc nào,”
Tôi tự nhủ rồi bắt đầu thao tác trên chiếc laptop.
Mất một khoảng thời gian kha khá để có thể kiểm tra hết dữ liệu. Trời lúc này đã tối thui. Khi đang định tắt máy để đi về thì Aria đột nhiên mở cánh cửa văn phòng hội học sinh và đi vào.
“Kyouichi-san, cậu vẫn ở đây ư?”
Thay vì bộ đồng phục thường thấy thì giờ đây cô nàng đang mặc một chiếc váy, trông như cô chạy thẳng về đây từ buổi biểu diễn. Lớp trang điểm và mái tóc được chỉnh để phù hợp với bộ đồ đang mang trên người giúp cô nàng giờ đây không khác gì một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cả. Dù vậy, tôi chẳng khen cô ấy một lời nào.
“Tôi vừa mới xong việc thôi. Trước đó có mấy anh chị đến đây nhưng không giúp được gì, vì công việc này đặc thù quá, chỉ làm được một người thôi, thế nên tôi chỉ mượn chìa khóa rồi chào họ. Sao cô lại quay lại đây thế, Aria-san?”
“À thì, cậu không đọc tin nhắn nên tớ thấy hơi lo…”
Tôi lôi điện thoại ra để kiểm tra để rồi thấy tin nhắn của Aria hỏi xem tiến độ công việc như nào rồi.
“Xin lỗi nha, tôi tập trung quá đó mà.”
“Ừm, nhìn cậu như vậy thì tớ cũng hiểu.”
“Mọi thứ đều được kiểm tra rồi đấy, nhưng vẫn có nguy cơ tôi để sót vài lỗi. Nếu có thật thì đó là lỗi của tôi.”
Không còn thời gian để kiểm tra lại nữa nên tôi chủ động nhận lỗi về phía mình.
“Không sao đâu… Vì cậu đã giúp tớ,”
Aria thủ thỉ gì đó nhưng tôi không muốn nghe.
“Thôi, tôi về nhà đây.”
“Ừm, xe nhà tớ đang đợi ở ngoài đấy. Cũng đã muộn rồi, hay cậu để mình chở về nhà nhé?”
Phải rồi ha, Aria di chuyển bằng ô tô mà.
Tuy nhiên, nếu cô biết nơi tôi ở thì có khả năng sẽ phát hiện được luôn Ichigo đang sống bên cạnh, rồi lớ ngớ lại biết được luôn mối quan hệ thật sự giữa tôi và nhỏ thì khốn. Khi đó, mấy lời lừa dối của tôi sẽ bị phơi bày toàn bộ nên tốt hơn là tôi cứ tự mình đi về cho lành.
“Tôi vẫn ổn mà, với lại tôi cần ghé vài nơi ở trên đường nữa nên nhờ cô trả chìa khóa phòng giúp tôi nhé?”
Tôi đưa cho Aria chìa khóa rồi một mạch đi thẳng về nhà.
Kể từ hôm đấy, Aria chủ động tiếp cận tôi nhiều hơn hẳn. Đặc biệt là vào giờ nghỉ trưa, khi chưa kịp tám nhảm nóng miệng với nhóm của Ito thì cô sẽ cắt ngang kiểu
“Kyouichi-san, cậu có rảnh không? Tớ có chút việc cần giúp…”
Mấy cảnh như thế cứ liên tục xảy ra, khiến nhóm của Ito khó lòng có thể nói chuyện với tôi thường xuyên được. Trong khi đó, tôi phải chịu đựng hàng chục ánh nhìn soi xét từ mấy đứa muốn bắt chuyện với Aria, kéo theo bầu không khí của lớp cũng ngột ngạt theo.
Hôm nay vào giờ tan trường, tôi có hứa đi karaoke với nhóm của Ito để bù đắp cho khoảng thời gian không thể tám chuyện cùng nhau ở trên trường, nhưng…
“Kyouichi-san, cậu có thể giúp tớ mấy công việc của hội học sinh được không…”
“Xin lỗi, tôi có hẹn đi chới với nhóm bạn của Ito rồi”
Biết ngay mà, kiểu gì Aria cũng tới, nhưng lần này tôi buộc phải từ chối. Tôi nói vậy thì bạn cũng đã hiểu tần suất cô nàng nhờ tôi nó thường xuyên đến mức nào rồi đấy.
Aria lặng lẽ lườm Ito và nhóm bạn. Cô nàng đang muốn họ chủ động rút lui như mọi khi ư?
…Aria chế độ nghiêm túc đâu như thế này…?
“Xin lỗi nha, Kakyouin-san. Lâu lắm rồi bọn tớ chưa đi chơi với Kuzuha-kun nên không thể nhường cậu được.”
“Một tuần rồi đấy.”
“Kuzuha cũng muốn đi với bọn tớ mà.”
Nhưng có vẻ nhóm của Ito khá bất mãn với những hành động gần đây của Kakyouin-san nên đã thẳng thừng từ chối cô.
“...Ra vậy. Tớ mới là người cần phải xin lỗi vì đã chen ngang mới đúng.”
Cô nàng nhận ra mình không thể cố chấp nên đã duyên dáng rời đi.
“Nè nè, chỉ có tớ là thấy gần đây Kakyouin-san đang dần trở nên cáu gắt hơn à?”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Trong khi đi đến chỗ hát karaoke, Ito lôi chủ đề về Aria ra để bàn luận, và Suzuki san cũng đồng tình với cô.
“Hay cô ấy bắt đầu nghiêm túc với cậu rồi? Kuzuha này, nếu cậu đã hẹn hò với Kakyouin rồi thì đừng bỏ rơi bọn này nhé, hứa đi.”
Kobayashi thốt ra một câu khá quen thuộc. Tôi cũng đâu có hiểu mấy hành động của Aria có ý gì đâu, mà bản thân cũng chả có ý định hẹn hò với cô nữa.
“Không, tôi cũng sẽ từ chối nếu cô ấy thổ lộ.”
“Hả!? Tại sao?”
“Tại sao á? Ừ thì… tôi có người trong mộng rồi.”
“Cậu có người trong mộng rồi ư!? Ai thế? Chúng tớ có biết cô ấy không?”
“Hay người ấy là một trong số chúng tớ?”
Nhóm của Ito nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập hy vọng.
“Không, xin lỗi nha, không phải ai trong số các cô đâu, và có lẽ các cô cũng không biết cô ấy nữa.”
Họ không có giao tiếp với Ichigo, nhưng không phải là không quen vì nhỏ cũng là một người bạn cùng lớp mà, thế nên tôi nói dối để phòng trừ hậu họa.
“Ừm, ra vậy… Thôi kệ đi, hôm nay quẩy hết mình nào!”
“Nhân dịp có Kuzuha-kun ở đây nữa!”
“Đi thôi!”
Mấy cô nàng năng động thật, tôi đã cố tình giữ khoảng cách rồi mà. Aria đối với tôi cũng như bọn họ thì ngon.
Tôi nghĩ vậy… để rồi cảm thấy kinh tởm với chính bản thân mình khi đã dần quen với những cuộc tình bên lề như này.