Qua bao nhiêu sóng gió, qua bao nhiêu trầm luân, gia đình cậu ba Gia Uy và Sen cũng đã có được hạnh phúc êm ấm. Ai mất cũng đã mất rồi, ai đáng đền tội cũng đã đền tội. Người đáng hưởng hạnh phúc cũng nên được hưởng hạnh phúc.
Đoan Trang - cái tên khá mỹ miều để nói về cô. Một tiểu thư con nhà địa chủ, địa chủ Tạ cũng khá là tên tuổi làng bên. Cô là con thứ của vợ cả, trước cô có anh trai và chị gái nhưng không may đều mất cả rồi, nên cô rất được bố mẹ yêu thương chiều chuộng. Nhan sắc kiều diễm, cũng như sự đoan trang hiền thục của cô đồn xa đến mấy làng. Cô đi đến đâu, dù họ không biết cô là ai thì cũng trầm trồ về nhan sắc của cô.
Hôm nay, cô qua làng bên này để đi thăm bạn học của cô. Bạn cô mới đi học xa về, nên mời mấy bạn về nhà chơi, trong đó có cô. Sau khi thăm bạn xong, cô cùng gia nô của mình đi thăm thú chợ, xem ở đây có gì khác chỗ cô hay không.
Chợ ở đây tấp nập người buôn bán, không khí cũng rộn ràng vui vẻ ghê. Cô đón đứng xem vài cái kẹp thì tự nhiên chóng mặt, gần ngất. Gia nô của cô đỡ lấy cô và lo lắng lắm.
- Cô Tư, cô có sao không cô?
- Không biết, tự nhiên tao chóng mặt quá. Mày hỏi xem có thầy thuốc nào gần đây không?
- Dạ.
Con Gạo liền hỏi ngay cô bán hàng.
- Cô ơi cô, ở gần đây có thầy thuốc nào giỏi không cô?
Cô bán hàng vui vẻ chỉ ngay bệnh viện của cậu hai Gia Quyền.
- Con đi ra khỏi chợ tầm mét rồi quẹo phải, đi vào một đoạn là bệnh viện của cậu hai đó.
Con Gạo cũng thắc mắc.
- Ủa, bệnh viện của cậu hai là sao cô?
- À, cậu hai con cả của ông hội đồng Toàn, giàu có nhất cái vùng này. Mà cậu hai tốt bụng nên mở cái bệnh viện đó để giúp dân nghèo. Thiệt, cậu hai vừa đẹp trai, hiền đức mà đến giờ vẫn phòng không gối chiếc.
- Dạ, con cảm ơn cô.
Nói rồi, con Gạo đưa Đoan Trang ra xe kéo, để chú phu xe kéo đến chỗ bệnh viện. Câu chuyện nãy giờ con Gạo nói với cô bán hàng, cô đều nghe thấy hết, để cô đến trực tiếp xem, cậu ấy có thật như lời đồn.
Bệnh viện của cậu hai được xây bằng tường gạch, khá rộng rãi thoáng mát và vững chắc, người người ra vào. Con Gạo dìu Đoan Trang ngồi xuống ghế, miệng gọi lớn.
- Có ai không, có ai khám cho cô tôi không? Cô tôi bị ốm này.
Đoan Trang tay vẫn để lên thái dương xoa nhẹ. Một người đàn ông xuất hiện, không mang áo bác sĩ như mấy người trên thành phố, giọng nam tính nhưng rất ôn nhu, hỏi cô.
- Cô bị đau ở đâu vậy?
Đoan Trang nhẹ đưa mắt nhìn chủ nhân có giọng nói ấm áp đó, đôi mắt cô cứ dừng lại ở khuôn mặt người đàn ông hai mấy tuổi này mà không chớp. Chợt nhớ đến chút thể diện của nữ nhi nên khẽ trả lời.
- Em.. em đau đầu. Đang đi mua hàng, tự dưng em đau đầu chóng mặt, như muốn ngất đi.
- Vậy để tôi khám cho cô, cô đưa tay đây.
Đoan Trang kê tay lên bàn có cái gối nhỏ, để cho cậu hai bắt mạch. Bỗng dưng cô thấy tim mình run run, nhịp tim tăng vọt. Sau khi bắt mạch cậu hai nói rằng.
- Cô chỉ là thiếu máu nên mới dẫn đến chóng mặt, nhưng nhịp tim không ổn định thì tôi lại không biết vì sao. Nhà cô ở đâu?
Đoan Trang ngại ngùng trả lời cậu hai.
- Nhà em ở làng bên kia, nay qua đây chơi thăm bạn.
- À, vậy cô về bên đó cứ ăn nhiều thịt bò là được. Còn bệnh tim thì nên đi thầy khám.
- Dạ, em cảm ơn anh. Cho em gởi tiền khám.
- Tùy cô, cứ bỏ vào thùng kia.
- Dạ. Chào anh em về.
Rồi cô quay sang nói với con Gạo.
- Gạo ơi, mình về thôi em.
Con Gạo trố mắt ra, mắt chớp chớp liên hồi. Không hiểu cô của nó ăn trúng cái gì mà ngọt ngào đột xuất vậy. Nó lại dìu Đoan Trang đến chỗ thùng tiền, giờ cô mới biết nó là thùng tiền quyên góp.
[...]
Thằng Ngọ sau khi hoan ái với Đoan Trang xong, cứ thấy cô có hành động lạ kỳ.
- Cô Tư, sao hôm nay cô cứ tâm hồn ở đâu đâu vậy?
Đầu vẫn còn gối trên cánh tay lực lưỡng rắn chắc của thằng Ngọ, nhưng tâm hồn cô lại để ở chỗ anh chàng bác sĩ điển trai, đã thế giọng nói còn hút hồn nữa. Nghe thằng Ngọ gọi nên cô sực tỉnh, và thoáng bực mình.
- Kệ tao, mày hỏi gì mà hỏi.
Thằng Ngọ đưa bàn tay thô ráp của hắn xoa nhẹ lên bầu vú căng tròn của cô, lâu lâu chiếc lưỡi nghịch ngợm của hắn lại lướt ngang qua núm vú hồng hào.
- Cô đang nghĩ chuyện gì mà không quan tâm đến thằng Ngọ này nữa vậy? Hay là tôi chưa làm cô thỏa mãn?
Đoan Trang ngồi dậy, mang lại quần áo rồi lại bàn chải đầu. Nhà của ông địa chủ Tạ, mỗi phòng đều nằm tách biệt nhau, vì ông có đến bà vợ, nên ông không muốn chuyện hoan ái bị người khác nghe thấy. Cả phòng của các con ông cũng vậy.
Thằng Ngọ thấy thái độ lạnh nhạt của cô, khẽ cười nhếch mép rồi tồng ngồng lại ôm lấy cô từ phía sau.
- Hay là có thằng nào vừa mắt với cô hơn thằng này rồi?
- Mày im đi, từ giờ về sau không gặp nhau một thời gian đi. Chuyện của tao với mày mà lộ ra, coi chừng tao đó.
- Tại sao không gặp nhau, tôi yêu cô thật lòng mà. Với lại chúng ta thế này rồi, tôi muốn cưới cô làm vợ.
- Cưới tao? Mày là cóc ghẻ mà đeo chân hạc hả? Mày cũng chỉ là nơi tao giải quyết sinh lý mà thôi. Biết điều thì tao còn chu cấp tiền cho, nếu không đừng trách.
Nghe đến đó thằng Ngọ liền buông Đoan Trang ra, lại mặc lại quần áo rồi tiến lại phía cửa sau.
- Được, tôi đi. Có ngày cô cũng lại tìm tôi cho mà xem.
Hắn đi ra ngoài, Đoan Trang khẽ liếc theo bóng hắn qua gương. Mặt hầm hầm đầy vẻ khinh bỉ. Cô năm nay mới tuổi thôi, nhưng đã thất thân từ lâu rồi. Những người đã qua tay cô, một là bị ngơ ngơ, hai là mất tích kỳ lạ rồi lại được tìm thấy xác ở đâu đó. Tất cả đều là gia nô nhà cô, thằng Ngọ là người đàn ông thứ qua tay cô.
[...]
Kể từ hôm đó, cứ hai ba hôm cô lại qua đó khám, không kiếm bệnh này cũng kiếm bệnh khác. Nhiều lúc cô lại phụ cậu hai chăm sóc bệnh nhân nữa, những người nghèo hèn mà cô luôn cho là dơ bẩn. Nhưng cậu hai sao lại chẳng quan tâm đến cô, thậm chí cô để ý, cậu cũng không thân mật hơn với người phụ nữ nào khác. Người cô đã ngắm vừa mắt thì làm sao mà để lọt được.
Như hôm nay vậy, sau khi phụ cậu hai xong. Đoan Trang liền ngỏ ý hỏi dò cậu hai.
- Anh cứ ở đây khám thế này, vợ con ở nhà có buồn không?
Cậu nhìn cô khẽ cười, hàm răng đều và trắng lắm. Nụ cười mà trước đây làm Sen chết mê, giờ cũng làm Đoan Trang ngất ngây.
- Cô nói quá rồi, tôi còn chưa thành gia lập thất.
- Tại sao vậy, hay là do anh kén quá. Hay anh thích mẫu con gái như thế nào, em giới thiệu cho.
- À thôi, không phiền cô phải nhọc lòng. Có duyên ắt sẽ nên duyên vợ chồng.
Đoan Trang cũng học cao nên hiểu ý của cậu hai chứ. Cô biết gặp cậu như thế là đã có duyên rồi, chỉ cần cô ra tay một chút cậu hai sẽ là của cô.
Sau khi điều tra thân thế, Đoan Trang mới biết cậu hai nhà giàu sụ. Đã làm được bác sĩ, ắt hẳn là học cao rồi. Mẹ ruột mất, ba bị lơ ngơ. Em trai ruột thì đã yên bề gia thất và ở xa, mọi tính toán đều do mẹ kế quán xuyến. Mà mẹ kế của cậu hai, được nghe đồn là tốt bụng. Vậy thì quá tốt rồi còn gì, nhà giàu, thân thế sạch sẽ, lại có học thức. Cậu hai thật sự là mẫu đàn ông lý tưởng để cô trao thân gởi phận, vì ở cái tuổi của cô, giờ chưa chồng cũng đã được coi là ế.
[...]
Cô kể với mẹ cô về cậu hai, người mà cô đem lòng nhớ mong nhưng không sao đến được trái tim cậu hai. Nên cô nhờ mẹ làm việc cô cần.
- Má, má cứ giả bệnh cho tôi, rồi mời cậu ấy về khám là được.
- Như vậy liệu có sao không con, đang khỏe mạnh vậy tự dưng giả vờ ốm, họ xem mạch họ biết ngay.
- Họ xem kệ họ, má cứ nói ốm với mệt, họ dám không tin.
- Ừ, má biết rồi. Còn mày nữa, dạo này đừng có qua lại với mấy thằng gia nô nghe không. Tao đi giải quyết chuyện của mày tao cũng mệt, con gái chưa chồng mà đã thất thân rồi, lấy đâu ra trinh tiết để về nhà chồng hả con?
- Má khỏi lo cho tôi, cái đó tôi tự biết. Má chỉ cần làm những gì tôi nhờ là được.
Đoan Trang bàn bạc xong, ngúng nguẩy đi ra ngoài. Bà Loan thấy thế mà thở dài, mà lắc đầu, chắc bà chiều hư con gái bà rồi. Nhưng giờ có mình cô làm chỗ dựa cho bà, không chiều cô thì biết chiều ai.
[...]
Nhận được lời mời của bà Loan, cậu hai cũng không dám từ chối. Vì cậu biết bà Loan vợ của địa chủ Tạ cũng có quyền có chức nên cậu cũng không muốn họ phật lòng. Với cả họ đã có ý mời thì họ đã coi trọng cậu rồi, vì họ còn cho cả xe đến đây để rước cậu còn gì.
Xe ngựa đi vào sân nhà ông Tạ, Đoan Trang và con Gạo đã đứng đó chào đón cậu. Khi cậu hai bước xuống xe ngựa, Đoan Trang tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Ủa, là anh hả?
- Còn cô, sao lại ở đây?
- Đây là nhà em, má em biểu em ra đây đón thầy thuốc cho má. Không ngờ lại là anh, đúng là mình có duyên quá.
Cậu hai cười hiền.
- Ừ, chắc vậy. Cô đưa tôi đến xem bệnh cho má cô đi.
- Dạ, mời anh theo em.
Đoan Trang dẫn cậu hai đi đến phía sau, đến gian phòng riêng của bà Loan. Những cử chỉ vui vẻ, những hành động rào đón của cô đã lọt vào tầm mắt của thằng Ngọ. Hắn tức tối lắm nhưng không làm gì được, đành vác củi vào kho.
Theo lời con gái dặn, thì khi thấy cậu hai xuất hiện bà Loan sẽ ho thật nhiều.
- Hụ... hụ.. hụ hụ...
Đoan Trang thấy mẹ ho nhiều quá liền tỏ vẻ lo lắng.
- Má ơi, má có sao không má..
- Không... không sao đâu con...
Đoan Trang vẫn giữ vẻ lo lắng gấp rút đó nói với cậu hai.
- Anh mau khám cho mẹ em xem, mẹ em bị sao vậy?
Cậu hai cũng lật đật lấy đồ nghề ra để bắt mạch, không quên hỏi han sức khỏe của bà Loan.
- Bà thấy trong người thế nào, đau ở đâu, bà ho lâu chưa?
- Tôi thấy hay chóng mặt, ho lên là muốn hoa mắt vậy đó, còn đau tức phần ngực nữa, cũng mấy bữa nay rồi.
- Lạ quá ta, mạch tượng khỏe mạnh bình thường mà.
- Nhưng tôi vẫn thấy không khỏe chút nào.
- Vậy tôi kê cho bà thuốc bổ phổi, và một ít thuốc bổ khác. Bà cứ uống đúng theo toa này là được.
- Hụ.. hụ... tôi cảm ơn cậu. Cậu hay thường xuyên qua khám cho tôi nghe cậu.
- Dạ, tôi biết rồi. Xin phép bà, xin phép cô tôi về.
- Cho tôi gởi tiền khám...hụ.. hụ...
- Thôi bà để đó khi nào bà hết bệnh rồi trả sau cũng được.
- Vậy tôi cảm ơn cậu. Trang tiễn thầy về đi con... hụ.. hụ..
- Dạ.
Đoan Trang tiễn cậu hai ra cổng, cô chẳng thể nói thêm với cậu được nhiều điều. Cô chỉ mong mẹ cô bệnh thật nặng, để cậu ở lại thăm khám bệnh cho mẹ cô mà thôi.