Còn Nói Em Không Thích Ta

ma

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Sau khi công tử trẻ tuổi kia vừa tới không lâu thì truyền ra tin tức, Thiên Loan phong gần đây xuất hiện một ma tu Hóa thần không dễ chọc. Ai mà đụng tới ma tu đó thì bất kể sống hay chết, bay lên trời hay chui xuống đất hắn cũng sẽ tìm giết bằng được người nọ cho dù có bị thương nặng đến đâu đi chăng nữa.

Với lời đồn này, thì dù ma tu mới tới sơ kỳ Hóa thần hay Hóa thần đỉnh cũng chẳng dám trêu chọc.

Mặc kệ trong núi gió tanh mưa máu ra sao, quán trà nhỏ vẫn yên bình như trước. Vị ma tu tàn nhẫn trong lời đồn kia, sau khi chiến đấu xong sẽ trở về phòng trọ, cởi bỏ quần áo tanh hôi, tắm gội toàn thân sạch sẽ rồi mới đến quán nhỏ, gọi một bình trà nóng.

Sớm mai ghé tới hoàng hôn về, ngẫu nhiên cái bàn gỗ đặt gần chiếc ghế ông lão hay nằm sẽ có một hai ngày vắng khách.

Nếu lắng nghe đám ma tu đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu ở Thiên Loan phong lúc này, thì sẽ thấy tiếng ma tu thổn thức: thằng nhãi Ân Du kia thật không biết sợ chết là gì, dám chống lại lão già chột mắt cao hơn hắn những hai cảnh giới, chắc lần này xong đời rồi.

Tuy nghe nói như thế...

Chẳng bao lâu, công tử trẻ tuổi nọ lại xuất hiện, ngồi vào cái bàn trống kia.

Dần dà, vị khách này đã vào Thiên Loan phong được mấy tháng.

Thanh Huyền nhẩm tính ngày, Hỗn Độn bí cảnh kết thúc đã tròn hai năm.

Quả nhiên, mấy ngày sau vừa vặn tin tức Tấn Tử Giác thăng cấp Đại thừa như trời long đất lở truyền đến.

Tu sĩ Đại thừa chưa tới một trăm tuổi.

Lại một lần khiến toàn bộ Tu Chân giới khiếp sợ, đến tai cả những lão quái vật đã bế quan ngàn năm. Tu sĩ đại năng Luyện hư chưa đến trăm tuổi còn có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng tu sĩ Đại thừa chưa đến trăm tuổi, thì toàn giới Tu Chân tính đi tính lại chỉ có Tấn Tử Giác mà thôi.

Khi nghe thấy tin này, động tác uống trà của công tử trẻ tuổi cứng đờ, ngay sau đó lại coi như không có việc gì mà uống tiếp.

"Lão bá, trà hết rồi, làm phiền cho thêm một bình nữa." Vị công tử kia cười nói.

Ông lão lẳng lặng vào phòng lấy trà nóng ra.

"Lão bá, ngài đã từng có người trong lòng chưa?"

Ông lão nằm trên ghế thản nhiên nhìn sống lưng gầy trước mắt: "Không có."

Công tử trẻ tuổi nâng chén sứ lên: "Không có cũng tốt, cũng là chuyện may mắn. Còn hơn biết rõ chẳng thể với tới được mà vẫn cứ ước ao..."

Cậu lẩm bẩm, ngón tay trắng sứ vô thức phất qua vạt áo trước ngực, kiên quyết nói: "Cho dù cách cả lạch trời, nhất định cũng phải thử một lần."

"Lão bá, làm phiền rồi."

Ông lão khẽ nâng mắt, nhìn theo bóng công tử trẻ tuổi rời đi.

Nửa tháng sau đó cậu ta không trở lại, rồi một ngày Thiên Loan phong bỗng xuất hiện kiếp vân dày đặc, có người đang thăng cấp.

"Trời ạ! Là Ân Du, là Ân Du, nửa tháng nay hắn như phát điên nơi nơi khiêu chiến ma tu cấp cao, thực lực không ngừng tăng lên, ai mà ngờ hắn thăng cấp nhanh như vậy chứ!"

Ông lão híp mắt, nhìn đám mây đen dày đặc cách xa khoảng trăm dặm, kiếp vân này không giống hình ảnh kiếp vân trong tâm ma.

Sét cứ giáng xuống ầm ầm, cho tới chạng vạng ngày thứ sáu mới không cam lòng mà chậm rãi tan đi.

Sáng sớm hôm sau, công tử trẻ tuổi theo thói quen bước vào quán trà.

"Lão bá, ta phải rời khỏi đây một thời gian."

"Đi đâu?" Lão hiếm thấy hỏi một câu.

Gió thổi bay tà áo choàng, lộ ra chiếc cằm trắng trẻo tinh tế: "Đi gặp người trong lòng."

Ông lão nâng mắt: "Ngươi..."

Lời chưa dứt, cậu ta đã biến mất tại chỗ.

Lão lẳng lặng nhìn về phía chân trời, đáy lòng không lý do xao động trước câu nói của Ân Du dần bình ổn trở lại.

Lúc này y đã đột phá Đại thừa, xuất quan ra cũng không chờ ở Tuyệt Thiên phong mà chạy vào Hỗn Độn bí cảnh, đi tìm tu sĩ Kim đan kia.

Đáng tiếc khi đó y đã quên mọi chuyện trên Tiên giới, cho nên không biết sử dụng thuật hồi tưởng quá khứ, bởi vậy chẳng có dấu vết rõ ràng để tìm Ân Du.

Sau khi tìm kiếm ở Hỗn Độn bí cảnh mà không có kết quả, y đành nhờ sư phụ hỏi thăm những tên tu sĩ Luyện hư đã đuổi giết y, sau đó chắp vá lung tung những lời miêu tả của bọn họ về tu sĩ Kim đan kia.

Tiếc rằng trừ bỏ chiếc mặt nạ, thì thông tin ít đến đáng thương.

Mấy tháng sau, tin tức có một ma tu xông vào Tuyệt Thiên phong truyền đi ồn ào huyên náo.

Chủ nhân quán trà vẫn như cũ, bình thản nằm trên ghế.

Ba năm sau, Tấn Tử Giác lại lần nữa lấy tốc độ khủng bố đạt tới cảnh giới Đại thừa viên mãn, phi thăng Tiên giới, bỏ xa những lão tu sĩ Đại thừa đã sống mấy ngàn năm thậm chí cả vạn năm tít phía sau. Mọi người trong giới Tu Chân thấy Tấn Tử Giác như vậy cũng không thể trách, họ bị đả kích mãi đã thành thói quen.

Nghe nói khi Tấn Tử Giác phi thăng xong, mây đen sấm sét tan đi, cả bầu trời bỗng sáng rực rỡ, một đôi long phượng quấn lấy nhau hót vang giữa những tầng mây. Trong vòng trăm dặm, linh khí tăng gấp bội, vô số linh thực mọc lên xum xuê tươi tốt.

Điều đó càng chứng minh rõ, Tấn Tử Giác quả nhiên không phải tu sĩ thông thường, mà là một vị thần tiên chuyển thế.

"Lão bá."

Hôm nay, ngoài quán trà bỗng xuất hiện một nam tử cả người sặc sụa mùi rượu, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, dung mạo đẹp đẽ phiếm hồng, đuôi mắt cong lên mang sắc đỏ say lòng người, chiếc mũ bện cỏ màu đen dùng để che mặt không biết đã rớt ở nơi nào, quần áo trên người nhiều chỗ bị rách, có nơi còn dính máu.

Đúng là Ân Du đã biến mất hơn ba năm, cũng là vị công tử trẻ tuổi thường tới uống trà kia.

Lúc này trong quán tụ tập không ít ma tu, có ma tu thấy Ân Du say rượu, dáng vẻ mông lung thì thầm ngứa ngáy, trộm liếc nhìn ông lão đang nằm trên ghế, không dám quấy nhiễu. Gã ngồi yên chăm chú theo dõi, tính toán khi nào người này rời khỏi quán sẽ bám theo.

Tay bám lên bàn gỗ, đôi mắt Ân Du nhiễm nước.

Thanh Huyền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia thì thầm thở dài, lên tiếng: "Hôm nay quán trà không tiếp khách, mời các vị tự rời đi."

"Cái gì?"

Ma tu nọ đang thầm tính kế thình lình nghe thấy chủ quán đuổi khách, lập tức khiếp sợ thốt lên.

Ma tu thức thời rời đi cả, chỉ có gã không cam lòng nhìn Ân Du say khướt gục đầu xuống bàn gỗ, bước chân rục rà rục rịch.

Thanh Huyền thấy thế cũng không lên tiếng cảnh cáo, từ ghế ngồi trực tiếp đứng dậy.

Ma tu đang còn bịn rịn chưa muốn rời đi tức khắc như bị lửa đốt mông, nhanh chóng cút khỏi quán.

Quán trà đông đúc đột nhiên trống rỗng, thanh tĩnh không ít, Thanh Huyền rót hai chén trà, đẩy một chén tới trước mặt Ân Du, bản thân thì nâng chén còn lại lên.

"Huynh ấy đã phi thăng."

Giọng nói nghẹn ngào đột nhiên vang lên, tựa như mũi kim, đâm vào tim Thanh Huyền.

"Ta vốn tưởng rằng có thể gặp mặt lần nữa, nên đã đợi ở gần Tuyệt Thiên phong ba năm, không ngờ lúc huynh ấy trở về, thì lại chỉ thấy người phi thăng đi mất."

"Lão bá..."

Thanh Huyền nhìn sang, gương mặt sắc nét như từng đường vẽ, kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này tràn đầy vẻ mê mang tuyệt vọng.

"Ngài từng có người trong lòng chưa?"

Người trước mắt hình như hơi sửng sốt, Ân Du uống một ngụm rượu trong bầu, không chờ lão đáp lại, cậu nói tiếp: "Năm ấy mười lăm tuổi, ta rơi vào tay ma tu, được Đại sư huynh cứu ra. Khi đó ta nghĩ, về sau nhất định phải trở nên thật lợi hại giống như huynh ấy."

"Ta tham dự lễ nhập môn ở Tuyệt Thiên phong, gục ngã trên Luyện tâm giai, ta vốn tưởng mình sẽ chết." Ân Du cong mắt: "Nhưng đúng lúc ấy bỗng một dòng nước ấm lan ra toàn thân, ta ngẩng đầu lên nhìn, đó là lần đầu tiên ta trông thấy Đại sư huynh, ta thấy huynh ấy đang thu tay về, hóa ra đôi tay kia lại một lần nữa cứu mạng ta. Khi đó ta nghĩ, nhất định phải báo đáp Đại sư huynh, cho dù chỉ có thể nói lời cảm tạ."

Từng làn gió nhẹ thổi qua, Ân Du chậm rãi kể, Thanh Huyền lẳng lặng nghe.

"Ta liều mạng để chiếm được danh ngạch vào Hỗn Độn bí cảnh, chỉ cần qua bảy trận đấu, ta sẽ được nhìn thấy Đại sư huynh. Ta nghĩ, cuối cùng cũng có thể nói lời cảm ơn với huynh ấy rồi, ai ngờ..."

Ân Du ngừng lại, cậu cười cười: "Dù sao cuối cùng ta vẫn đi vào Hỗn Độn bí cảnh."

"Cho dù không cùng đội ngũ, chỉ cần vào được thì chắc chắn sẽ có cơ hội. Kết quả, ta thật sự gặp được Đại sư huynh, chẳng qua khi đó vận may của huynh ấy tựa hồ không tốt lắm."

"Ta và huynh ấy ở chung hơn ba tháng, vài lần ta suýt chết, lúc ta bị thương nặng huynh ấy đã tìm linh quả chữa cho ta, trúng độc mù mắt nhưng vẫn tự mình bôi thuốc cho ta. Vốn định báo đáp ơn nghĩa, cuối cùng lại càng thêm thiếu."

Ân Du nghiêng đầu.

"Vì sao lúc đó ngươi không nói gì? Có lẽ y cũng muốn tìm ngươi, chỉ là không biết tìm thế nào thôi."

"Ta..."

Giọng nói đột nhiên nghẹn ngào, Thanh Huyền đang nhìn thì Ân Du chợt quay đầu lại khiến y như ngừng hơi thở.

Nước mắt giàn giụa, Ân Du mím chặt đôi môi, lông mi ướt đẫm, nước chảy xuôi theo gương mặt nhỏ xuống từng giọt từng giọt lớn.

"Ta không nói được."

"Không nói được."

Cậu thanh niên Ân Du khóc nức nở như một đứa trẻ.

"Ta rất muốn nói chuyện với huynh ấy, chỉ một câu thôi đã tốt lắm rồi."

"Huynh ấy phi thăng Tiên giới, mà ta thân là ma tu, cho dù phi thăng cũng chỉ có thể vào Ma giới, sau này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nữa."

Thanh Huyền nhìn bả vai run rẩy, bất đắc dĩ cười cười, hóa ra hình ảnh cuối cùng về lôi kiếp trong tâm ma kia, không phải ai khác, mà chính là y lúc phi thăng.

Y hỏi: "Ngươi cho rằng hai giới Tiên Ma hoàn toàn tách biệt, không thể đi qua đi lại sao?"

Tiếng khóc chợt ngừng.

"Trời đất vốn từ hỗn độn hình thành một thể thống nhất, chưa phân ra tam giới, cho đến thời Bàn Cổ, Thần Sáng Thế khai thiên lập địa mới sinh ra tam giới Tiên - Ma - Nhân, vốn dĩ chúng là một, tại sao không thể qua lại giữa các giới?"

Ân Du nghe vậy thì ngẩng đầu sững sờ, chóp mũi hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Thanh Huyền nói tiếp: "Tu sĩ có thể từ Nhân giới phi thăng lên hai giới Tiên hoặc Ma, dĩ nhiên người ở hai giới Tiên Ma cũng có thể qua lại."

Ở Nhân giới, tu sĩ chính đạo và tu sĩ tu ma từ trước tới nay như nước với lửa, đối với hai giới Tiên Ma căn bản không hiểu biết nhiều, bởi vậy họ cho rằng hai giới Tiên Ma chiếm cứ mỗi nơi một phương, không hề qua lại là chuyện bình thường.

Thanh Huyền không ngờ, bởi vậy mà tạo thành tâm ma trong lòng Ân Du.

"Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, phi thăng Ma giới, thì có thể trông thấy người ngươi muốn gặp rồi."

Dứt lời, Thanh Huyền nhìn hình ảnh Ân Du đang mở to đôi mắt đỏ bừng - biến nhạt dần.

Tâm ma này, đã phá.

Thần thức tách ra, cả một mảng khói đen trôi nổi trong biển ý thức lúc trước giờ chỉ còn lại một sợi hắc khí.

Thanh Huyền cách một khoảng không bắt lấy sợi khói đen đang trôi nổi giữa không trung, đây chính là sợi tâm ma cuối cùng.

Đáng lẽ nên tiếp tục tiến vào tâm ma, nhưng Thanh Huyền đổi ý buông tay, hướng về phía đám khói đen đang bị thổi cho tiêu tán. Đám khói kia có ký ức liên quan tới sợi tâm ma này.

Thanh Huyền nhớ rõ Ân Du cực kỳ nghẹn ngào, bi thương bảo cậu không nói được.

Xem lại trí nhớ trong biển ý thức, sau khi Ân Du bị rơi xuống vách núi, cậu chôn thi thể của Chu Tuần và Thập ngũ xong, lết được một đoạn thì ngất xỉu giữa đám cỏ khô do thương thế quá nặng, cuối cùng lại bị đau đến tỉnh dậy vì ma khí điên cuồng quấy nhiễu.

Để không biến thành ma tu, Ân Du đã mạnh mẽ áp chế tu vi trong cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được.

Lúc trước Phong chủ Thập Tứ phong phòng ngừa Ân Du móc kim đan ra, nên trực tiếp đẩy viên kim đan chứa ma khí vào trong đan điền của cậu, nếu cậu lấy ra thì đan điền sẽ bị hủy.

Ân Du thăng cấp Kim đan nhưng không muốn hấp thu ma khí trong viên kim đan, nên cậu dồn chúng vào gân mạch, sau đó phong kín đan điền không cho ma khí tiến vào.

Cuối cùng cậu thành công đột phá cấp Kim đan mà không hấp thu ma khí, nhưng hơn nửa gân mạch trong cơ thể vì chứa dung lượng linh khí quá lớn mà cứng rắn va chạm. Từng đường gân mạch đứt ra từng khúc, máu thịt nhầy nhụa.

Sau đó, Ân Du dùng chính viên kim đan của mình áp chế viên kim đan ma khí trong cơ thể, hai viên kim đan chung sống trong một cái đan điền, Ân Du phải chịu đựng thống khổ như thế nào có thể biết được.

Mà bí cảnh lúc này xảy ra chút vấn đề, Ân Du đi nhầm vào ảo cảnh Luyện hư của y.

Thanh Huyền thấy trong trí nhớ, Ân Du nhân cơ hội đi ra ngoài tìm nước, rốt cuộc kiềm chế không được mà đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Ngón tay trắng bệch bấu chặt vào ngọn cỏ, cuống họng phát ra tiếng gầm gừ xé tim gan chẳng nén nổi, mặt nạ được lột ra, vì ép mình không phát ra tiếng rên đau đớn mà cậu liên tục cắn chặt đôi môi tái nhợt, vành môi kết một tầng thật dày toàn là vảy máu.

Hóa ra không phải không nói được, mà là đau đến không thể nói.

Truyện Chữ Hay