Còn Nói Em Không Thích Ta

chương 12: hồ lô ngào đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Bán trái cây rừng kiếm thêm được ít tiền, dĩ nhiên không đủ để chuẩn bị lương thực cho mùa đông, nhưng vẫn may mắn làm áp lực trên người cha Ân Du nhẹ hơn một chút.

Ân Du càng rảnh rỗi thì số lần tìm Thanh Huyền càng nhiều. Không cho cậu vào nhà thì thôi, Ân Du tự ở bên ngoài lăn lộn trong chốc lát không có ai đáp lại sẽ ủ rũ cúp đuôi rời đi. Còn nếu để Ân Du vào trong nhà thì dù Thanh Huyền không nói gì, cậu vẫn có thể ăn vạ trong nhà Thanh Huyền suốt một buổi sáng, hoặc nguyên cả trưa.

Vẻ ngoài Ân Du lúc nhỏ vô cùng đáng yêu, không chỉ khiến bọn nhóc yêu thích, mà còn làm cho bác gái, cụ già lúc rảnh rỗi cũng muốn nựng má trêu Ân Du.

Có vài ba cậu bé rủ Ân Du chơi, đáng tiếc Ân Du chỉ muốn tìm Lý Nhị, làm mấy nhóc gọi kiểu gì cũng không được đáp lại.

"Lý Nhị, Lý Nhị!"

Buổi trưa trôi qua, Ân Du ăn cơm xong lại chạy đến trước cửa nhà Thanh Huyền gọi.

Hiếm thấy, lần này Thanh Huyền mở cánh cửa gỗ ra.

"Oaaa!" Ân Du không đợi Thanh Huyền mở rộng cửa, đã từ bên ngoài chạy vọt vào, giống như một cơn gió chui qua cánh tay Thanh Huyền, nhảy nhót quanh khoảng sân không lớn lắm, đôi mắt mở to kinh người. Toàn bộ khoảnh sân nhỏ vốn yên tĩnh trong chốc lát tràn ngập âm thanh vui sướng.

Đóng cửa lại, Thanh Huyền ngồi trên cái ghế gỗ trong sân.

Ân Du lập tức chạy đến phía sau Thanh Huyền, dùng ngón tay chọc khẽ vào lưng Thanh Huyền, kêu lên: "Lý Nhị!"

Vừa kêu xong, Ân Du lập tức ngồi xổm xuống, ý đồ lẩn trốn: "Lý Nhị, ngươi đoán xem ta đang ở đâu nha."

Thanh Huyền không phối hợp, mặc kệ Ân Du quậy, nhưng vẫn không ngăn cản được nhiệt tình chơi đùa của Ân Du.

Ân Du đứng lên, nhanh chóng dùng ngón tay chọc lên vai phải của Thanh Huyền, thân mình vặn vẹo chạy sang trái rồi ngồi xổm xuống.

Tiếp theo lại chọc vào giữa lưng Thanh Huyền, chạy chạy, ngồi.

"Hắc! Lý Nhị ngốc, ngươi tìm không được ta nha!"

Lưng bị cậu nhóc nhẹ nhàng chọc tới chọc lui, Thanh Huyền cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn đánh bay người ra ngoài, mặc Ân Du chơi đùa.

Ngón tay từ giữa lưng chậm rãi đi xuống, dừng lại bên hông, đôi mắt to tròn của Ân Du xoay vài vòng, ngón trỏ thoáng uốn cong, gãi gãi.

Ai nha, không có phản ứng?

Xuống chút nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Vậy lại xuống chút nữa.

"Ngươi đang làm gì?"

Thanh Huyền bắt lấy bàn tay không thành thật của Ân Du, vẻ mặt đặc biệt lạnh nhạt.

Ân Du chột dạ mở to mắt, cảm giác quẫn bách như vừa làm chuyện xấu: "Ta cào cho ngươi bị ngứa."

Thanh Huyền vẫn lành lạnh, buông bàn tay nho nhỏ mềm mềm ra, nói: "Yên tĩnh một chút."

"Nha."

Ân Du ngồi bên cạnh Thanh Huyền, nhàm chán chống đầu, thật sự cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm Thanh Huyền.

"Lý Nhị."

Ân Du kêu một tiếng, Thanh Huyền không đáp.

"Lý Nhị."

Ân Du lại kêu, Thanh Huyền vẫn như cũ không lên tiếng.

"Lý Nhị." Ân Du vươn tay ra chọc Thanh Huyền.

"Hửm." Thanh Huyền cuối cùng cũng đáp lại một tiếng.

"Trái cây rừng ăn ngon không?" Hai mắt Ân Du tỏa ánh sáng.

Thanh Huyền không nói.

"Nếu ngươi thích, lần tới ta lại đi hái, hái được sẽ để phần cho ngươi nha."

Lần sau sao?

Hai mắt Thanh Huyền khẽ nhúc nhích, hôm nay đã là ngày cuối cùng, vào đêm nay những ma tu kia sẽ tới.

"Lý Nhị, ta kể ngươi nghe, nương nói chờ tới khi cha săn được con mồi lớn, chính là lớn như này, như này nè, thật lớn, thật lớn!" Ân Du vừa miêu tả vừa khoa tay múa chân giữa không trung: "Cha nương sẽ đi đổi chút tiền rồi mua cho ta xâu hồ lô ngào đường."

"Ngươi đã từng ăn qua hồ lô ngào đường chưa?" Ân Du nghiêng đầu, tựa hồ nghĩ đến thứ gì, nuốt nuốt nước miếng: "Hồ lô ngào đường ăn rất ngon, vừa chua vừa ngọt, ta thích ăn nhất là lớp đo đỏ bên ngoài, ta được ăn một lần rồi, bây giờ vẫn còn nhớ rõ vị của nó."

"Khi nào nương mua cho ta hồ lô ngào đường, ta sẽ chia cho ngươi nha."

Ân Du vừa nói vừa vươn mười ngón tay: "Ngươi hai xâu, cha hai xâu, nương hai xâu, ta một xâu, vừa vặn là bảy xâu."

Thanh Huyền nhìn cậu nhóc bên cạnh đang hồn nhiên đếm đếm ngón tay, ánh mắt tựa như chứa đầy sao trời lấp lánh.

Nhiệt huyết của nhóc con tới mau, đi cũng mau.

Qua buổi trưa chính là thời điểm rất dễ buồn ngủ, Ân Du mới sáu tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, ầm ĩ một lúc lâu mới ngừng lại. Hai tay cậu chống đầu, đôi mắt muốn mở to nhưng mở không được, thân thể nho nhỏ ngồi trên băng ghế bắt đầu ngã trái ngã phải.

Suýt ngã gục xuống, Ân Du mơ màng mở mắt, gắng ổn định thân mình.

Nhìn thấy người bên cạnh, Ân Du chu miệng, đôi mắt mông lung đẫm lệ, vươn hai cánh tay ngăn ngắn nho nhỏ hướng tới Thanh Huyền.

"Ôm một cái."

Thanh Huyền không động đậy, Ân Du với không tới, mơ mơ màng màng, cậu oan ức dẩu môi lên cao, đôi tay ngắn nhỏ vẫn duỗi về phía trước, không hề hay biết mà nhận lầm Thanh Huyền thành mẹ của mình, giọng điệu trẻ con nũng nịu: "Ôm một cái."

Tựa như thở dài một hơi, Thanh Huyền khom lưng ôm cậu bé lên.

Đầu nhóc con cọ cọ Thanh Huyền, tay nhỏ theo bản năng bắt được góc áo Thanh Huyền liền cảm thấy mỹ mãn mà ngủ say sưa.

Cảm giác ôm một đứa trẻ với Thanh Huyền vô cùng mới lạ, toàn bộ thân mình trong lồng ngực vừa mềm mại lại nhỏ nhắn, còn có nhàn nhạt mùi hương của trẻ con. Khiến Thanh Huyền có thói quen luôn dùng vũ lực giải quyết cảm thấy mười phần không khoẻ, tựa hồ y chỉ mạnh tay một chút thôi, thân mình cậu nhóc sẽ bị bóp nát ngay lập tức.

Ôm Ân Du, đi qua nhà cậu bé.

Mẹ Ân Du nhìn con trai mình ở trong lòng người khác ngủ thật thoải mái, vội chạy tới tiếp nhận Ân Du trong tay Thanh Huyền, ngượng ngùng nói: "Tiểu Du nhà ta khiến cháu thêm phiền toái rồi, lại phải tự mình đưa nó về nữa."

"Không sao."

"Nhóc con này, lại nặng thêm." Mẹ Ân Du cười nói, càng thêm ngượng ngùng: "Cháu vừa rồi một đường ôm lại đây, cánh tay sợ là rất mỏi đi."

Thanh Huyền lắc đầu.

Mẹ Ân Du chỉ nghĩ là y khách khí, tiếp tục nói: "Nếu không cháu mau vào sân ngồi nhé? Vừa rồi ta thấy tư thế ôm có chút lạ, trước đây chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ đúng không? Nhóc Tiểu Du này bướng bỉnh lắm, hẳn là mấy ngày nay gây cho cháu không ít phiền toái."

"Ta mang Tiểu Du vào trong nhà đã, hay cháu cứ vào sân ngồi nghỉ trước đã?"

"Không cần đâu ạ."

Rời nhà Ân Du, Thanh Huyền trở về nhà.

Ánh mắt trời chói chang như muốn thiêu cháy da người, đêm đẫm máu chỉ còn cách mấy canh giờ.

Truyện Chữ Hay