Cảm thấy Trà có vấn đề, tôi mới lân la dò hỏi Quân Trực với mẹ chồng tôi. Thiệt là, trong giấy khai sinh của bé Su ghi là tuổi nhưng con bé lại nói với tôi là tuổi. Giấy tờ quan trọng không thể nhầm lẫn được, nếu vấn đề không nằm ở giấy tờ... vậy chẳng lẽ là do bé Su nhớ nhầm?
Chuyện này... tôi phải để ý hơn mới được.
.....................
Chuyện Quân Trực nhận con, ba mẹ tôi không biết nhưng anh Hưng thì biết. Lúc nghe tôi báo, anh ấy cũng không nói gì ngoài thở dài mấy hơi. Tôi biết anh tôi không vui nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, bé Su và cả chồng tôi đều không có lỗi gì trong chuyện này cả.
Mấy ngày sau, tôi có hỏi bé Su về chuyện tuổi tác, con bé lần này lại trả lời là tuổi chứ không phải là tuổi như lần trước nữa. Tầm tuổi này thì đã biết nghe và hiểu chuyện nên tôi không hỏi gì thêm nhiều, sợ là con bé sẽ nói lại với Trà thì không hay.
Mà Trà dạo này cũng lạ, cô ấy biểu hiện không giống như lúc trước. Lúc trước tôi nói gì cô ấy cũng dạ dạ vâng vâng, một tiếng cũng chị Hòa, hai tiếng cũng chị Hòa. Tầm này thì có chút thay đổi, cô ấy không còn cái dáng vẻ sợ hãi tôi như lúc trước nữa, đặc biệt là trước mặt bà nội, cô ấy lại càng xem tôi ngang hàng. Ban đầu thì thấy cũng bình thường nhưng càng lúc càng thấy hơi quá. Lời nói hay cử chỉ vẫn y như trước, chỉ khác ở ánh nhìn. Tôi cảm nhận được cô ấy dường như có gì đó... không hài lòng về tôi.
Sáng chuẩn bị đi học, chưa kịp bước ra khỏi cửa, Trà đã đến nhờ vả tôi:
- Chị Hòa, chiều chị đi đón bé Su giúp em nha.
Tôi nhìn cô ấy, tôi khẽ hỏi:
- Cô bận gì à?
Trà cười hì hì:
- Em có hẹn với bạn... sợ là đi về trễ không kịp đón bé Su. Chị đón bé Su rồi giúp em cho con bé ăn chiều, trời tối chắc là em về đến.
Tôi mặc áo khoác vào người, vừa nhìn cô ấy tôi vừa nói:
- Từ hôm anh Trực đi tới giờ, ngày nào cô cũng đi ra ngoài, có chuyện gì quan trọng hả Trà?
Trà nhìn tôi, ánh nhìn có chút không vui, giọng cô ấy cũng cao hơn một chút:
- Em có chuyện riêng, chị đón bé Su giúp em được không? Nếu không được em nhờ bà nội của Su vậy.
Nghe cô ấy nhắc đến mẹ chồng tôi, tôi lại thấy bực mình. Mẹ chồng tôi dạo này bị đau lưng, bà đi đứng hơi khó, cô ấy còn không biết nghĩ cho bà.
- Mẹ bị đau lưng, cô không để ý đến bà hả? Để tôi giúp đón bé Su nhưng cô tranh thủ về sớm với con bé, tối tôi còn đưa mẹ đi khám nữa.
Trà đang bình thường, đột nhiên cô ấy sụ mặt, giọng run run:
- Em bận thật mà chị Hòa, em cũng biết mẹ đau lưng nên em mới định nhờ con bạn giới thiệu bác sĩ giỏi cho em để em dẫn mẹ đi khám. Nếu chị không thích em đi... vậy để em đi đón bé Su, ngày mai em đi gặp bạn cũng được.
Sao tự dưng lại thay đổi thái độ như vậy nhỉ?
Tôi nhìn về phía trước, sau lưng Trà là kệ tủ kính, trên mặt kính của kệ tủ có in hình dáng một người đàn ông tay xách vali. Nếu tôi đoán không nhầm... là Quân Trực về. Môi tôi cười nhẹ, trong lòng có chút kích thích trước biểu hiện này của Trà. Hay rồi, dã tâm bắt đầu xuất hiện.
Tôi bước tôi nắm lấy tay Trà, tôi dịu giọng:
- Cô tốt với mẹ quá nhưng nếu không hỏi được cô cũng đừng ép bản thân mình quá mức, lại làm phiền đến người bạn kia. Ngày nào cô cũng đi ra ngoài, bạn cô nếu muốn giới thiệu đã giới thiệu cho cô rồi. Mà thôi đi, nếu cô muốn đi thì cô cứ đi nhưng nếu lần này không đuợc nữa thì thôi nha. Tôi đón bé Su giúp cô, hôm qua lúc đi đón con bé, tôi với con bé có hẹn đi mua kem mà.
Mặt Trà hơi ngệch ra, cô ấy nhìn tôi, nhìn như kiểu không tin được vậy. Thấy vậy, tôi lại tiếp tục diễn:
- Vậy đi nha, tôi đi học đây, chiều về tôi đón bé Su luôn.
Nói rồi tôi quay ra ngoài lấy xe đi học, vừa quay lưng tôi đã nhìn thấy chồng tôi đứng đằng sau. Lúc này anh đang nhìn về tôi, ánh nhìn triều mến, môi cười rạng rỡ. Thấy anh, tôi liền cười, trong lòng rạo rực mừng rỡ vô cùng.
Quân Trực đặt vali xuống, hai tay anh dang rộng, giọng trầm trầm quen thuộc:
- Vợ, nhớ anh không, lại đây với anh!
Tôi cười tít cả mắt, bước chân bước nhanh gấp mấy lần bình thường. Bước tới ôm lấy anh, hít hà mùi hương quen thuộc... tự dưng hôm nay lại muốn nghỉ học...
Quân Trực ôm lấy tôi, anh xoa xoa lưng tôi rồi cười hỏi:
- Lại giảm cân à, sao anh ôm không thấy thịt.
Tôi phì cười:
- Anh đi chưa được một tuần đâu ấy.
- Nhưng anh cảm nhận thế mà.
Tôi và anh không hẹn mà nhìn nhau, rồi cũng không hẹn mà cùng cười. Hai đứa xa nhau mấy hôm, hôm nay gặp lại vừa mừng vừa thẹn, buồn cười thật.
- Gớm, ban ngày ban mặt, hai đứa diễn trò gì vậy? Con Hòa là đàn bà sao không biết giữ ý tứ, gớm, muốn ăn thịt cháu tôi luôn à?
Giọng của bà nội the thé vang lên, tôi vội vàng buông Quân Trực ra. Có chút xấu hổ, tôi nói nhỏ với anh một câu rồi chuồn đi mất:
- Em đi học đây, chiều về gặp.
- Ơ, để anh đưa đi.
Tôi nhìn anh lắc lắc đầu rồi khẽ liếc nhìn sang bà nội. Eo ôi ghê quá, bà nội dùng ánh mắt dao găm nhìn tôi kia kìa. Chuồn, chuồn lẹ thôi.
.......................
Đi học được một lát, điện thoại tôi liên tục reo lên có tin nhắn đến. Mở ra xem, tất cả đều là tin nhắn của chồng tôi, anh nhắn từ khi nãy đến giờ cũng hơn chục tin mà tôi mãi học nên không để ý.
Mấy tin đầu cũng bình thường nhưng đến tin cuối cùng... e hèm... tôi có nên cúp tiết không nhỉ?
Mẹ kiếp, chồng tôi đúng là biết hành hạ sức chịu đựng của tôi, tầm này gửi gì không gửi lại đi gửi ảnh bán thỏa thân chụp trong phòng tắm. Xa nhau cả tuần đã vật lắm rồi, bây giờ còn chơi kích nhau nữa.
"Nghỉ một hôm đi vợ ơi, anh lên trường đón."
"Em có đi xe mà."
"Vậy chạy xe về đi, anh chờ ở cửa."
"Nhưng mà đi đâu?"
"Đi hẹn hò, anh nhớ vợ quá, đi đi mà."
Dưới sự nũng nịu ỉ ôi của chồng tôi... tôi cuối cùng cũng cúp tiết. Hư hỏng, đúng là sinh viên hư hỏng!
Sau tiết mục ăn chơi thỏa thích là tiết mục cà chua dưa muối, thiếu nhau tầm tuần, vật nhau cả buổi vẫn chưa thỏa mãn. Gớm thật, phi công có khác, vừa dai vừa khỏe nữa cơ.
________________
Sáng của mấy ngày hôm sau, tôi với Quân Trực vẫn còn đang ngủ trong phòng thì điện thoại tôi có người gọi đến. Vật vờ bắt máy, là mẹ tôi gọi, bà bảo bà với ba tôi lát nữa sẽ ghé thăm vợ chồng tôi một hôm.
- Ba mẹ đi công việc sẵn tiện ghé thăm vợ chồng con, Quân Trực có ở nhà không, lát nữa bảo nó ra đón ba mẹ.
Tôi tỉnh cả ngủ, vội vàng hỏi gấp:
- Dạ có có... nhưng sao ba mẹ lên mà không báo trước cho vợ chồng con biết.
Mẹ tôi đột nhiên khẽ tiếng:
- Báo gì? Ba con còn không cho mẹ gọi cho con, là mẹ lén gọi đấy. Ông ấy muốn kiểm tra vợ chồng hai đứa sống thế nào. Chuẩn bị đi, khi nào xong việc ở đây mẹ gọi.
- Dạ dạ...
Quân Trực xoay người ôm lấy eo tôi, tay anh sờ sờ lên ngực, giọng khàn khàn:
- Ai vậy vợ?
Tôi vừa bàng hoàng vừa lo lắng, giọng tôi hơi run:
- Ba... lát ba mẹ em ghé chơi nhà... một hôm.
- Ừm thì để ba ghé... gì? Em nói sao? Ai ghé?
Tôi nhìn anh, giọng hoảng loạn:
- Ba mẹ em ghé chơi mai về... ba em ghé... ba em... á...
Quân Trực mở to hai mắt nhìn tôi, mặt anh vừa ngáo vừa đần. Anh nhìn tôi một lát rồi đột nhiên bật dậy chạy thật nhanh xuống nhà. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã chạy ù lên. Thấy anh gấp gáp, tôi liền hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Quân Trực vừa mở tủ vừa nói:
- Anh quên mặc quần.
Quần... à đúng rồi, anh đang mặc quần lót!
Mặc quần đùi vào xong, anh liền chạy xuống dưới nhà, tôi thì ở trên phòng lo sắp xếp mền gối theo tiêu chuẩn của quân đội. Đâu đó ngay ngắn gọn gàng, tôi bắt đầu tổng vệ sinh trong phòng một lượt nữa. Ba tôi siêu khó tính, ông kiểu gì cũng lên kiểm tra phòng của tôi xem tôi sống có ngăn nắp sạch sẽ không. Bình thường phòng ngủ của vợ chồng tôi cũng gọi là sạch sẽ nhưng sạch sẽ bình thường thì chưa đạt đến tiêu chuẩn của ba tôi. Mà chưa đạt đến thì ông sẽ mắng, mắng tiếng đồng hồ vẫn chưa xi nhê gì đến giọng của ông. Đáng sợ vô cùng!
Chồng tôi chạy xuống dưới được một lát, lúc chạy lên, anh mừng rỡ nói với tôi:
- Yên tâm rồi, bà nội đi rồi.
Tôi trố mắt nhìn anh:
- Đi? Đi đâu?
- Đi chùa với bạn mấy hôm mới về.
Tôi nghe mà mừng như điên, ba mẹ tôi lên lần này, sợ nhất là để ông bà gặp bà nội của chồng tôi. Nhưng còn...
- Vậy bé Su.. với Trà?
Quân Trực đi tới ôm vai tôi, anh cười:
- Anh gọi cho Trà nói với cô ấy hôm nay đưa bé Su ra ngoài ngủ rồi. Em yên tâm đi, ba mẹ sẽ không biết được đâu.
Tôi gật gù, thở phào một hơi. Trước mắt chuyện bé Su cứ giấu đi đã, đợi khi nào Trà đi, tôi sẽ đưa bé con về giải thích với ba mẹ tôi sau. Bây giờ mà nói ra là hư hết chuyện, không ổn chút nào.
Đến trưa thì ba mẹ tôi tự bắt xa đến nhà chồng tôi mà không cần bọn tôi đi đón. Ba mẹ tôi với mẹ chồng tôi đối đãi với nhau rất tốt, rất khách sáo. Nhìn thông gia hai bên vui vẻ, người trẻ như bọn tôi cũng cảm thấy vui trong lòng.
Đúng như tôi dự đoán, ba tôi kiểu gì cũng bắt tôi đưa lên phòng kiểm tra một lượt. Chắc thấy khá hài lòng, ông mới không mắng tôi lười biếng ở dơ. Mà đối với tôi thì khó tính chứ đối với chồng tôi thì siêu dễ tính. Nói chuyện với con rể toàn cười, còn nói chuyện với tôi toàn cau có không vui. Tôi quan ngại sâu sắc về chuyện phân biệt con cái như thế này, tầm này anh Hưng mà thấy cái cảnh ba tôi cười tươi với Quân Trực chắc anh ấy tức hộc máu mất thôi.
Đến tối, lúc cả nhà đang xem tivi thì ngoài cửa, tôi nghe được tiếng gọi non nớt của bé Su. Có chút giật mình, tôi nhìn Quân Trực, Quân Trực nhìn tôi... mồ hôi trên trán tôi tự dưng rỉ ra.
- Ba ơi... ba ơi... Su về rồi!
- Ai kêu vậy Hòa?
Nghe ba tôi hỏi, tôi đứng bật dậy, hai chân muốn rụng rời, tôi ấp úng:
- Dạ... dạ...
- Su, đi vào trong nhanh đi con... mẹ...
Trà vừa nói vừa xách cặp đi học của bé Su đi vào, vốn là đang cười tươi, cô ấy thấy tôi và mọi người nhìn, gương mặt đang tươi cười bỗng dưng tái đi. Cô ấy nhìn bọn tôi, bọn tôi cũng nhìn chằm chằm cô ấy.
- Mẹ Hoà... Su về rồi nè!
- Bà nội!
Mẹ chồng tôi thiếu điều bịt miệng bé Su lại không kịp, tôi với Quân Trực nhìn nhau rét run, bé Su thì ngơ ngác không biết gì. Chắc là thấy ba mẹ tôi nhìn, bé con liền quay sang chào hai người:
- Su thưa ông, thưa bà.
Mẹ tôi cười tươi, bà đưa tay vỗ vỗ vào má con bé:
- Ngoan quá đi.
Mẹ tôi thì dễ rồi, còn ba tôi... tôi thấy ông nhìn bé con chăm chăm, hết nhìn con bé, ông lại quay sang nhìn vợ chồng bọn tôi. Tôi thấy ông nhìn, tôi sợ muốn ngất, cứ tưởng là Quân Trực sẽ ổn định hơn tôi, ai dè... bà nội cha nó... chồng tôi hai tay run rẩy như bị trúng gió, mặt anh càng ngày càng tái đi.
Hết trông chờ vào tên này được, tôi nén hết nổi sợ hãi vào lòng, tôi cười hề hề, phá tan không khí ngột ngạt, tôi nói:
- Su... bé Su là cháu gái nuôi của mẹ chồng con á ba mẹ.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà gật đầu lia lịa, bà vội vàng nói theo:
- Phải đó anh chị, thấy con bé dễ thương quá nên tôi nhận nuôi.
Trà lúc này cũng đi tới, cô ấy nắm lấy tay bé Su rồi cười nói:
- Dạ con chào hai bác, hôm nay rảnh nên con đưa bé Su tới nhà chơi. Hai bác ăn gì chưa ạ?
Mẹ tôi thay mặt ba tôi trả lời:
- Hai bác ăn rồi, con với bé Su ăn gì chưa?
- Dạ rồi bác, để con đưa Su vào phòng chơi cho mọi người nói chuyện nha.
- Để con bé ở đây chơi cũng được mà.
- Dạ con cho con bé uống sữa rồi để nó ra chơi với mọi người.
- Ừ vậy đi đi con.
Trà dắt bé Su vào trong, trước khi đi, bé con còn ríu rít với mẹ chồng tôi một lát, dụ mãi mới chịu đi theo Trà.
Ba tôi nhìn theo con bé, mặc dù ông không nói gì nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có linh cảm không lành cho lắm. Lúc này thì chồng tôi mới tỉnh người, anh bắt chuyện với ba tôi để cho ông quên đi chuyện bé Su khi nãy. Hy vọng là linh cảm của tôi bị sai, chứ nếu không... không dám nghĩ tới nữa.
..........................
Tối ba mẹ tôi ngủ sớm, sáng dậy sớm để ra bến xe đón xe về lại quê. Chuyện đêm qua tôi không nghe ba mẹ tôi nhắc tới nữa, nếu mẹ tôi không hỏi tức là ba tôi cũng không có nói cái gì.
Đưa ba mẹ ra bến xe, mẹ dặn tôi đủ chuyện, mãi tới khi gần lên xe, ba tôi mới quay sang nhìn tôi rồi hỏi:
- Hòa, nhà chồng con tốt, liệu mà sống cho đàng hoàng đừng để ba mẹ mất mặt với họ hàng, làng xóm.
Tôi nhìn ông, đầu khẽ gật:
- Con biết rồi ba... con hiểu mà.
- Ừ, hiểu là tốt... đừng để ba phải nói nhiều.
Tôi với Quân Trực tiễn ba mẹ tôi lên xe, ba tôi lên xe rồi, không hiểu sao lại đi trở xuống. Tôi đứng nhìn ông từ xa, dáng đi của ông vững vàng nghiêm nghị. Đi đến trước mặt tôi, ông nghiệm giọng, hỏi:
- Hai đứa... có giấu ba mẹ cái gì không?
Quân Trực có chút sững sờ một chút, anh nhìn tôi rồi mới quay sang cung kính trả lời với ba tôi.
- Dạ bọn con đâu có giấu gì ba mẹ đâu, sao ba lại hỏi vậy?
Ba tôi không nhìn anh mà chỉ nhìn tôi, ông hỏi lại lần nữa:
- Hoà... trả lời cho ba biết.
Nghe ông hỏi, tôi chợt nhớ đến cái đêm mà tôi về thưa chuyện làm đám cưới với Quân Trực... ba tôi cũng hỏi tôi y hệt như câu này. Lúc đó, tôi không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu rầu rĩ. Lần đó tôi cũng sợ, lần này... tôi cũng sợ.
- Dạ... con không có giấu ba mẹ cái gì hết, ba... yên tâm nha.
Ba tôi cau mày, ông dịu giọng:
- Con là đứa không biết nói dối, ba tin con. Hai đứa sống với nhau cho tốt, đừng để ba mẹ buồn lòng.
Cả tôi và Quân Trực đều đồng thanh "dạ" một tiếng rồi nhìn ông lên xe về lại nhà. Chiếc xe khách từ từ lăn bánh, tôi nhìn lên xe, mẹ tôi đang vẫy tay chào bọn tôi, mẹ tôi vẫn cứ như thế... vẫn hiền lành như ngày nào. Còn ba tôi... ông chỉ đưa mắt nhìn tôi, một biểu cảm khác cũng không có.
Chợt, tôi thấy lòng mình khó chịu quá, nhưng vì sao lại như vậy thì tôi... cũng không biết!