Nghe anh ta hỏi, tay chân tôi tự dưng run bần bật hết cả lên. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã nói tiếp:
- Nếu là con của anh... thì anh nhận, em cũng đừng vì hận chuyện của anh với Kim mà tìm người khác làm ba của con anh. Anh có quyền được biết được sự hiện diện của con mình... em...
Tôi càng nghe càng giận, thiếu điều giận đến tím cả người. Không đợi anh ta nói hết ý, tôi đã gằn lên một tiếng:
- Câm miệng!
Cường nhìn tôi, thái độ trước sau như một:
- Em mới vừa lấy chồng, làm sao nhanh như vậy đã có con được? Anh với em cũng vừa chia tay, hôm họp lớp anh với em chẳng phải đã...
Tôi một lần nữa quát lên:
- Anh tốt nhất câm miệng lại đi, tôi với anh chả có cái mẹ gì với nhau hết. Hôm đó anh say sấp mặt, tôi và anh ở cùng một phòng, ngủ chung một giường thật nhưng đó là phòng đôi, phòng hai giường. Ngoài tôi và anh còn có thêm hai người khác nữa, anh bớt ảo tưởng lại đi. Mà hơn nữa, tôi với anh làm chuyện đó bao giờ? Hôn môi cũng có con được à mà anh lép xép?
Tên Cường cau mày:
- Anh không tin!
Tôi hừ một tiếng:
- Không tin kệ bố nhà anh, tôi bắt anh phải tin à?
- Hoà... em!
Tôi nhìn anh ta, nhìn vẻ hằng học trợn ngược mắt mà tôi thấy phát ghét. Không muốn nói dong dài với anh ta nữa, tôi quay người đi thẳng về phòng học.
Thằng điên! Trước kia đúng là tôi có mắt mà như mù mới quen anh ta.
- Anh không tin những gì em nói đâu Hoà, anh nhất định tìm cho ra được sự thật...
Sau lưng tôi, tên Cường điên tiết gào lên nhưng tôi vẫn mặc kệ anh ta không quan tâm đến. Tôi hiểu anh ta quá mà, anh ta toàn nói suông mồm thôi chứ có làm gì được ai đâu mà lo.
_____________
Hôm nay như đã hẹn, chồng tôi sẽ về nhà. Từ sáng sớm, mẹ chồng tôi đã đi chợ mua rất nhiều thức ăn về nấu cho anh. Đúng là con trai bà về nên bà liền đích thân xuống bếp, bình thường đến ly nước lọc bà cũng không buồn muốn đi lấy. Phải công nhận, trong mắt những bà mẹ thì con cái của họ luôn luôn xếp số một không ai sánh bằng.
Hôm nay tôi không đi học, mà thực ra là tôi không dám đi học vì sợ mẹ chồng mắng là tôi không biết thương chồng. Sáng giờ mẹ chồng tôi nấu ở bếp, tôi cũng ngồi dưới đây không dám đi đâu. Mẹ không cho tôi nấu phụ nhưng tôi vẫn canh chừng xem có việc gì cần thì sẽ bay vào phụ một tay. Đến gần trưa thì cơm nước xong xuôi, giờ chỉ việc đợi chồng tôi về là được.
Đến giữa trưa thì chồng tôi về, thấy anh ấn còi xe ngoài cổng, mẹ chồng tôi liền đi nhanh ra ngoài. Tôi đứng trong phòng khách nhìn ra, trong lòng tự nhiên thấy có chút hồi hộp. Tính ra lần này chồng tôi đi cũng lâu, gần một tuần rồi anh mới về. Mặc dù đã lấy nhau, đã là vợ chồng nhưng mỗi khi gặp anh, tôi vẫn thấy ngượng ngượng thế nào ấy.
Từ ngoài sân tôi đã nghe giọng mẹ chồng tôi hiền dịu hỏi han:
- Con đói chưa? Lên tắm rồi ăn cơm luôn, cơm nước mẹ nấu xong cả rồi.
- Con tắm ở sân bay rồi, mẹ vẫn khỏe hả mẹ? Có còn đau lưng nữa không?
Một già một trẻ dắt nhau vào trong nhà, nhìn thân ảnh cao to với vóc dáng chuẩn người mẫu của anh... tôi tự dưng lại nuốt nước bọt mấy phát. Đúng là body của cơ phó, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy "ngon".
Chồng tôi đi vào trong, vừa nhìn thấy tôi, ánh nhìn của anh sáng lên một chút, giọng cũng dịu hơn nhiều.
- Em đói chưa? Con có ngoan không?
Câu trước hỏi tôi, câu sau mới hỏi đến con... được đấy ông xã!
Tôi cười nhẹ, giọng điệu gái nhà lành:
- Em với mẹ chờ anh về cùng ăn... con ngoan lắm ạ.
Người đàn ông tiến lại phía tôi, ngũ quan này không có gì phải bàn cãi, đậm chất đàn ông, đậm mùi thơm tho của "trai Sài Thành". Bởi, mấy bà hàng xóm ở quê tôi cứ khen tôi tốt số, lấy được anh chồng vừa giàu có vừa đẹp trai. Cái hôm đám cưới, chả ai thèm khen cô dâu xinh, chỉ bu quanh khen chú rể đẹp giống diễn viên điện ảnh. Mà đúng thật, tôi còn phải công nhận là chồng tôi đẹp trai, thế nên lúc anh đòi cưới tôi mới thấy bỡ ngỡ không dám tin đó là sự thật.
Tay anh đặt nhẹ lên cái bụng nhỏ xíu của tôi, giọng vô cùng trìu mến:
- Vẫn còn nhỏ quá nhỉ, anh chưa sờ thấy gì cả?
Tôi gật gật, đang định trả lời thì mẹ chồng tôi đã tranh nói:
- Con Hoà nhỏ con, mà nó cũng không chịu ăn uống nhiều cho con nó lớn. Suốt ngày ăn đồ đông lạnh, uống trà sữa linh tinh. Cháu mẹ mà làm sao thì đừng có mà...
- Mẹ, con đói rồi, mẹ nói dì bếp dọn cơm đi.
- Ừ ừ, con lên cất đồ đi rồi xuống, mẹ chờ.
Mẹ chồng tôi đi nhanh xuống bếp, anh Trực ở đây liền nắm lấy cổ tay tôi như kiểu an ủi.
- Mẹ là vậy, mẹ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu... em đừng để bụng.
Tôi gật gật, trong lòng thực ra cũng không có để tâm lắm, tôi nói:
- Em không có để bụng.
- Ừ, không để bụng là tốt rồi, anh sợ là em buồn.
Không khí giữa tôi với anh có chút gượng gạo, len lén nhìn anh, tôi nói nhỏ:
- Anh lên phòng đi, em xuống bếp phụ mẹ.
- Ừm.
Anh đi rồi, tôi mới yên tâm đi xuống bếp phụ dọn cơm. Bây giờ đã ngại ngùng thế này, không biết tối nay ngủ chung thì như thế nào nữa. Chả nhẽ cứ bắt anh ngủ dưới sàn nhà mãi thì cũng không được nhưng nếu ngủ chung một giường... tôi thật lòng không muốn lắm. Thôi, tới đâu tính tới đó, suy nghĩ chi cho đau đầu.
................
Cơm trưa xong, tôi ngồi học bài, còn anh thì ngủ trên giường. Độ hai ba giờ chiều gì đấy, mẹ chồng tôi từ dưới nhà hớt hải chạy lên, bà kêu toáng lên với giọng run rẩy:
- Trực ơi... con ơi...
Cả tôi và chồng tôi đều giật mình chạy tới chỗ bà, anh nắm tay bà, hỏi gấp:
- Chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ chồng tôi khóc mếu máo nhìn anh:
- Dì Phương mày... chết rồi!
Tôi thì không biết dì Phương là ai nhưng chắc chắn là chồng tôi biết. Vì khi nghe mẹ chồng tôi báo dì Phương chết rồi, anh ngẩn người ra gần như bất động. Phải mấy giây sau, tôi mới thấy anh bình tĩnh trở lại. Anh dắt tay mẹ xuống nhà rồi nhanh chóng thay bộ quần áo để cùng mẹ chồng tôi đi tới nhà dì Phương. Mãi đến khi chồng tôi về lại nhà, tôi mới biết dì Phương kia chính là mẹ của chị Duyên, chị gái chồng tôi.
...............
Đám tang dì Phương tôi không đến dự vì đang có thai, mẹ chồng tôi thì túc trực bên nhà dì, chồng tôi đi đi về về vì còn phải đi làm không nghỉ được. Dì Phương với mẹ chồng tôi là bạn rất thân từ lúc còn trẻ. Dì Phương là mẹ đơn thân, mẹ chồng tôi cũng là mẹ đơn thân nên hai người vô cùng thân thiết với nhau. Chị Duyên là con gái của dì Phương, chị ấy lớn hơn chồng tôi tuổi, hiện tại đang là bác sĩ ở một bệnh viện tư.
Tôi thì cũng không biết gì nhiều, hầu như là nghe chồng tôi kể lại. Dì Phương mất, cả mẹ chồng tôi và chồng tôi đều rất buồn, không khí trong nhà có chút ảm đạm. Xong đám tang, mẹ chồng tôi bệnh một trận mấy ngày. Mãi mấy hôm sau, chị Duyên sang thăm bà, bà mới khỏe được đôi chút. Chiều tối, tôi xuống phòng chăm sóc cho bà, tôi mới nghe được bà bàn chuyện với chồng tôi.
- Để Duyên qua nhà mình ở vài tháng, chờ con nhỏ hết buồn thì để nó ở một mình. Dì Phương mày có một mình con Duyên, mẹ với dì thân nhau như chị em ruột thịt, con Duyên lại không có ba... mẹ lo cho nó.
Chồng tôi khẽ giọng:
- Con thì sao cũng được, để chị Duyên ở đây cũng tốt. Con chỉ sợ chị ấy không chịu, tính chị Duyên mẹ cũng biết rồi.
Mẹ chồng tôi lại rưng rưng nước mắt:
- Thì tại con Duyên nó giống tính mẹ nó nên mới cam chịu, nếu không phải vậy thì giờ nó cũng chồng con đề huề rồi chứ ở vậy chi tới giờ. Mà nhắc tới tao lại thấy tức thằng Lâm, dì Phương bây chết mà nó cũng không về.
Tôi ngồi một bên lắng tai mà nghe.
- Anh Lâm có vợ con rồi, mẹ nhắc làm gì nữa. Mình bây giờ lo cho chị Duyên thôi chứ anh Lâm có còn là bạn trai chị Duyên nữa đâu. Thôi để lát con gọi cho chị ấy, mẹ nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều lại bệnh.
An ủi mẹ chồng tôi xong, tôi và anh ấy cũng đi lên phòng. Chắc là anh gọi cho chị Duyên, tôi thấy anh nói chuyện có chút lâu. Đợi anh nói chuyện xong thì trời bên ngoài cũng tối đen, bọn tôi lại chuẩn bị đi ngủ.
Lần này thì có chút căng, thấy tôi cứ đứng ngẩn tò te nhìn nhìn cái giường, anh đột nhiên cười hỏi:
- Em nhìn cái gì vậy? Thay đồ rồi sao không đi ngủ?
Nghe anh hỏi, tôi lật đật chui lên giường, cười hơi sượng:
- À em... anh cũng ngủ đi, mai còn đi làm nữa.
Thấy tôi ấp a ấp úng, anh chợt ngồi xuống giường rồi đột nhiên ngã người nằm sấp lên trên người tôi. May là hai tay anh chống hai bên chứ nếu không là đè con luôn rồi. Tôi hoảng đến giật bắn người, miệng thì thào run run:
- Anh... con...
Anh nhìn tôi, trên môi chợt nở một nụ cười thích thú.
Mẹ nó, cười thế này thì có chết tôi không cơ chứ?
- Em nghĩ... anh định làm chuyện đó với em à?
Tôi nuốt nước bọt vài hơi rồi lắc đầu liên tục. Thấy tôi sợ tới đỏ mặt, anh lại cười:
- Sợ cái gì? Mình là vợ chồng rồi, có gì mà em còn ngại?
- Em... à em đang có bầu... không được đâu.
- Bác sĩ nói được, nhẹ nhàng một chút là được. Em yên tâm, anh biết cách chống đẩy nhẹ nhàng mà.
Thôi rồi Hoà ơi, phen này có mà thịt nát xương tan rồi!
Bình thường tôi là đứa mồm miệng lanh lợi nhưng mỗi khi đứng trước mặt chồng tôi thì khả năng ngôn ngữ linh hoạt của tôi dường như không thể sử dụng được nữa. Mà quan trọng là vì anh quá đẹp trai, tôi lo nhìn anh thôi cũng quên mẹ là phải nói những gì những gì.
Thấy tôi cứ ngớ người ra như vịt đực, chồng tôi phá lên cười sảng khoái. Anh đột nhiên rời khỏi người tôi, giọng anh vô cùng hào sảng:
- Anh giỡn thôi, anh hứa không đụng đến em là không đụng, em không cần phải sợ đâu.
Tôi thở phào ra một hơi, cảm giác cơ thể nhẹ hơn cả chục kí lô. Tôi ngồi bật dậy, cười giả lả:
- Em không có sợ, em chỉ lo cho con trong bụng thôi mà.
Anh quay sang nhìn tôi, ý cười tinh ranh:
- Thật không?
- Thật.
Hai đứa tôi nhìn nhau, đột nhiên cả hai cùng phá lên cười. Anh biết rõ là tôi đang sợ, tôi chỉ là chống chế một chút để giữ sỉ diện mà thôi. Chợt, tôi nghe anh nói:
- Chúng ta là vì con mà cưới... anh thật sự chưa yêu em nhưng sẽ đối tốt với em và con. Em không đồng ý, anh nhất định không tùy tiện chạm vào em. Thời gian này em thiệt thòi nhiều rồi, anh... thật sự xin lỗi.
Tôi ngẩn người vì những gì anh nói, đây có lẽ là lần đầu tiên anh nói với tôi những lời này. Chợt nhớ đến một vấn đề mà tôi suy nghĩ đã rất lâu, hôm nay sẵn dịp nên tôi sẽ hỏi:
- Anh có vì con của chúng ta mà... phụ bạc cô gái nào không?
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút ngạc nhiên:
- Không, trước khi cưới em... anh chỉ là ăn chơi một chút... không có bạn gái.
Tôi mím môi, hỏi tiếp:
- Vậy... anh đã yêu ai chưa?
Anh do dự nhìn tôi một lát lâu, kết quả vẫn là gật đầu xác nhận.
- Có, yêu một người.
Lồng ngực có vẻ như đầy hơi khó chịu, tôi cười nhạt, hỏi đùa:
- Bây giờ... còn yêu không?
Anh không trả lời ngay, ánh mắt của anh cũng không nhìn thẳng vào mắt tôi như khi nãy. Chợt, tôi có cảm giác... tôi có vẻ là xen vào đoạn tình cảm của anh và ai đó rồi...
- Không còn, chuyện cũ rồi.
Anh trả lời tôi với giọng nhàn nhạt, nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn sâu. Tôi nhận được câu trả lời, dù tin hay không thì cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tình cảnh của bọn tôi vốn là như thế, không ai có quyền bắt bẻ ai.
Tôi lại hít vào một hơi, lòng nặng trĩu hỏi thêm một câu đã suy nghĩ từ rất lâu nữa:
- Anh muốn cưới em... có phải vì ngại anh trai của em không?
Lần này thì anh gật đầu không hề do dự, nhìn cái gật đầu đầy dứt khoát của anh, chẳng hiểu sao tôi lại thấy u sầu đến vậy.
- Vì anh trai em một phần, vì em và con nhiều hơn.
Dừng một lát, anh lại nói tiếp:
- Mẹ anh là mẹ đơn thân, anh từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba nên anh rất hiểu cảm giác thiếu thốn tình cảm là như thế nào. Mẹ anh đã rất vất vả với anh và với cuộc sống xung quanh. Anh không muốn... con anh cũng giống như anh và em cũng giống như mẹ anh. Những thứ khó khăn trên đời này cũng chẳng là gì so với việc một người mẹ đơn thân phải gánh chịu...
- Không yêu em... anh cũng sẵn sàng cưới em?
Anh chợt cười:
- Là chưa yêu chứ không phải là không yêu, biết đâu sau này chúng ta yêu nhau sâu đậm sống chết không rời được thì sao?
Tôi cười theo anh nhưng nụ cười lại nhạt tuếch vô cùng vô vị. Xuất phát điểm không phải là tình yêu thì làm sao bọn tôi có thể sống cả đời với nhau được. Hơn nữa, chồng tôi... vẫn chưa quên được tình cũ của mình. Tôi có đứa con có thể giữ chân anh lại vì con nhưng còn trái tim của anh... tôi không giữ lại được.
Kệch cỡm quá nhỉ? Hy vọng... tôi không phải là người thứ ba trong câu chuyện tình yêu của anh và cô ấy. Lòng tự trọng của tôi cao lắm, tôi nhất định không biến mình thành kẻ thứ ba xấu xa giống con Kim đâu...