Bầu trời âm u, càng ngày càng xám xịt
-hôm nay trời đẹp quá, anh nhỉ.
một cô gái nào đó đang ôm một cái quan tài sang trọng màu trắng đắt tiền với đôi mắt sưng tấy lên vì khóc.
-Anh à, nếu em biết anh bị bệnh em sẽ không đi đâu cả, chỉ ở với anh thôi, sao anh không nói với em.
Trúc Loan lại bắt đầu khóc tiếp. tiếng nức càng ngày càng to hơn
anh nó đứng đó, không nói gì. từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất.
-bác đã tìm chỗ ngủ cho Tống Thành rồi, bác xin lỗi đã không nói chuyện thằng nhóc này bị ung thư phổi dai đoạn cuối, nó bắt bác không được nói chuyện này với cháu, bác xin lỗi.
một giọng giọng nói khàn khàn nào đó phát ra, cô quay đầu lại, tay vẫn ôm cái quan tài.
-thì ra là bác gái à?
tiếng cười đểu cáng của Trúc Loan vang lên làm bác gái lo sợ, Hàn Tự cũng biết được chuyện gì đang xảy liền chạy đến chỗ Trúc Loan.
cô liền chạy đến chỗ mẹ Tống Thành