Lâm Tử Kiệt cả người ở giữa không trung liền bị đánh bay ra ngoài, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không, nặng nề rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt và rãnh nhỏ.
Trần Lạc Thần chỉ dùng chân này ba phần sức lực, mà Lâm Tử Kiệt chịu không nổi, ngã xuống đất cũng không đứng dậy được.
Để đối phó với một người như vậy, một động tác dễ dàng có thể kết thúc trận chiến.
Vẻ mặt Lâm Tử Kiệt có chút kinh hãi, không ngờ thực lực của Trần Lạc Thần lại kinh người như vậy, chỉ cần một chiêu là có thể tự mình giải quyết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi sâu xa.
Trần Lạc Thần chậm rãi đi đến bên Lâm Tử Kiệt.
“Lâm Thiếu, ngươi thua rồi, triệu đồng tiền!”
Trần Lạc Thần ngồi xổm xuống, vươn tay, nhìn Lâm Tử Kiệt ngã trên mặt đất mà nói.
Lâm Tử Kiệt vốn tưởng rằng Trần Lạc Thần muốn giáo huấn chính mình, cũng chỉ muốn nhắm mắt tiếp nhận, nhưng vừa nghe Trần Lạc Thần nói chỉ cần tiền, Lâm Tử Kiệt liền an tâm.
Sẵn sàng thua bạc nhưng trong cơn tuyệt vọng, Lâm Tử Kiệt đã đưa triệu đồng tiền cho Trần Lạc Thần.
Tiền là vật ngoài thân, dù sao một số tiền nhỏ như vậy đối với Lâm Tử Kiệt cũng không là gì, thua thì chịu thôi.
Nhưng Lâm Tử Kiệt không chỉ mất tiền, mà còn bị đánh mất nhân phẩm của chính mình, đánh mất nhân phẩm của Lâm gia, đây là điều mà Lâm Tử Kiệt không thể chịu đựng được.
Trần Lạc Thần cầm lấy triệu đồng tiền, trực tiếp rời đi cùng Chu Nặc, để lại Lâm Tử Kiệt một mình, không còn quan tâm đến sinh tử của Lâm Tử Kiệt.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Kiệt từ trên mặt đất tập tễnh đứng dậy.
Nhưng vấn đề này vẫn chưa kết thúc …
Tại đây, Trần Lạc Thần đưa Chu Nặc đến một quán cà phê, hai người ngồi xuống.
“Trần Hạo, sao đột nhiên anh lại tìm em? Có phải là nhớ em rồi không?”
Vừa ngồi xuống, Chu Nặc liền lên tiếng, nhìn Trần Lạc Thần chờ mong hỏi.
Trần Lạc Thần liếc mắt nhìn Chu Nặc, thấy dạo này càng ngày càng nuột.
Anh thầm nghĩ, phải chăng cô bé này thích mình rồi sao?
” Tôi đến gặp em là muốn hỏi một số việc!”
Trần Lạc Thần nghiêm mặt đáp lại.
“Hic, anh thật sự là quá đáng quá đi.
Có người hỏi anh với ý tứ như vậy, anh đồng ý qua loa một chút cũng cho người ta vui cũng không được sao, đồ đầu đất nhà anh!”
Nghe Trần Lạc Thần nói xong, Chu Nặc hừ một tiếng, nhếch môi, làm ra vẻ nũng nịu rất đáng yêu trước mặt anh.
Không phải Trần Lạc Thần không muốn trả lời, mà là bởi vì anh là người đã có vợ, đương nhiên không thể làm gì có lỗi với Tô Đồng Hân, nhất định phải có chính kiến của riêng mình, vừa rồi giả làm bạn trai Chu Nặc đã là ngoại lệ lắm rồi.
Nếu không phải đã kết hôn với Tô Đồng Hân rồi, Trần Lạc Thần còn có thể có suy nghĩ tới chuyện yêu đương với Chu Nặc, nhưng ….
“Chu Nặc, cô có biết Thần Vương đại nhân là ai không?”
Sau đó Trần Lạc Thần hỏi Chu Nặc.
“ Không biết!”
Chu Nặc để đầu qua một bên, trả lời dứt khoát có chút vừa giận vừa yêu.
Trần Lạc Thần thấy vậy liền cảm thấy có chút bất lực, con gái thời buổi này thật khó đối phó.
“Thôi, nếu đã là không biết, vậy thì quên đi, phiền em rồi, tôi sẽ đi ngay!”
Trần Lạc Thần không phải loại người có thể đùa giỡn, liền đứng dậy nói với Chu Nặc, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Chu Nặc lần này liền trở nên hoảng sợ, nếu Trần Lạc Thần thật sự rời đi, đối với cô nếu có cố ý tỏ ra như vậy đều vô nghĩa.
Chỉ có thể nói, Trần Lạc Thần không hề chịu thua Chu Nặc, Trần Lạc Thần cũng biết Chu Nặc không phải tức giận thật, mà là cố ý giả bộ cho chính anh xem, chính là muốn được anh nịnh nọt một chút.
“Được, được rồi, tôi sẽ không trêu chọc anh nữa, đùa một chút cũng không được!”
Chu Nặc nhanh chóng kéo Trần Lạc Thần ngồi xuống, nói..