Nói xong, Tần Hành dậm chân xuống đất, lập tức núi non xung quanh sụp đổ, bản thân Tần Hành cũng bị một ngọn lửa hừng hực cuốn lấy.
“Một chiêu này của ta nhất định ngươi sẽ phải bỏ mạng!”
Tần Hành tự tin vô cùng đắc ý nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần khẽ nói.
Sau đó, Tần Hành giang hai tay ra, rồi hướng về phía trước vung ra, lập tức mấy con hỏa long lao ra khỏi cơ thể liền lao đến tấn công Trần Hạo.
“Chủ nhân, không tốt rồi, đây là Ngũ Liệt Long, ngài ngăn không nổi đâu!”
Thấy vậy, Kiếm Hồn trong cơ thể nhanh chóng nhắc nhở Trần Hạo.
Ngũ Liệt Long là giới vực một loại liệt hỏa chi thuật, một khi sử dụng Ngũ Liệt Long thì sức mạnh của năm con Hỏa long mạnh hơn một con Hỏa long, hầu như không ai cùng cấp bậc có thể chống chọi được.
Đương nhiên, Trần Lạc Thần không tin vào cái này, nhưng trong cơ thể anh có tồn tại sức mạnh của Cửu chuyển Nguyên Thần.
Năm con hỏa long lần lượt lao nhanh về phía Trần Hạo.
Trần Lạc Thần sử dụng tốc độ của bản thân để né tránh hỏa long.
Con đầu tiên … thuận lợi chạy thoát, con rồng lửa nổ tung trên cây to phía sau, cả cây lớn lập tức biến thành tro tàn và than đen.
Sau đó Trần Lạc Thần lại nhảy lên thoát khỏi con rồng lửa thứ hai, con rồng lửa nổ tung trên tường đá, lửa bắn tung tóe, đá vụn lăn xuống.
Con thứ … Con thứ … Tương tự Trần Lạc Thần trốn thoát dễ dàng.
Chỉ là con cuối cùng … Trần Lạc Thần không thoát được, con rồng lửa thứ năm là tập hợp sức mạnh của bốn con rồng lửa trước đó.
“Bùm!”
Con rồng lửa thứ năm trực tiếp nổ tung trên người Trần Hạo.
Trần Lạc Thần lập tức tạo ra một vòng cung hộ thể trên không trung nhưng rồi anh củng như cánh diều đứt đoạn, rồi rơi xuống vực sâu thẩm của Thung lũng U Minh.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần rơi xuống vực sâu, Tần Hành rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng báo thù được cho con trai, hắn biết Trần Lạc Thần nhất định sẽ chết.
Sau khi Tần Hành nhìn sâu dưới đáy vực, quay người rời đi không nhìn lại.
Thật lâu sau, dưới đáy vực sâu của Thung lũng U Minh, trong một mảnh cỏ, một bóng người đang nằm, và rồi các ngón tay của bóng người này bắt đầu khẽ run.
Đúng, anh ấy là Trần Hạo.
Trần Lạc Thần rơi xuống đáy vực không chết, nhưng bị thương nặng nên ngất xỉu trên bãi cỏ.
Chương : Thụ Tinh
“Chủ nhân..”
“Chủ nhân, tỉnh lại đi chủ nhân.”
Lúc này Kiếm Hồn bay ra khỏi cơ thể Trần Hạo, lẳng lặng ngồi bên cạnh Trần Hạo, lây Trần Lạc Thần một tiếng.
Trần Lạc Thần lúc này trên người đầy thương tích và bầm tím, chỉ còn lại một chút khí tức, liền ngay cả căn cơ tu vi chân khí trong cơ thể cũng bị phá vỡ.
May mắn thay, là anh có sức mạnh của cửu chuyển nguyên thần trong cơ thể của mình, nếu không anh đã chết từ lâu.
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên duỗi ra mấy nhánh cành cây, Trần Lạc Thần trực tiếp bị cuốn lên, sau đó bị cuốn vào trong hốc cây.
Một ngày trôi qua…
Trần Lạc Thần rốt cục đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
“khụ khụ…”.