Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

chương 4: chương 4: trần vũ phong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơn gió tự do…..

Gia đình Hương có người: bố mẹ, chị gái và Hương. Nhưng thời gian cả nhà tụ họp ăn cùng nhau một bữa cơm tối lại vô cùng hiếm hoi. Bố làm kinh doanh, ông bận suốt, có khi cả tuần không về nhà. Mẹ ban ngày đi làm, tối lại tham gia câu lạc bộ của các bà các cô trong phường. Thu Hà do năm nay là cuối cấp nên ngoài thời gian ở trường còn đi học thêm. Do vậy, người có mặt ở nhà nhiều nhất là Hương. Mấy tháng nay, cái cảnh ăn mì tôm và xem phim lúc h tối đã quen thuộc với cô. Cô đơn không? Có chứ. Nhìn mọi người cứ hết giờ là mau chóng về với bữa cơm gia đình ấm áp, cô không khỏi chạnh lòng. Nhưng cô cũng hiểu mọi người có công việc của mình. Cô không thể bắt bố bỏ đi cái dự án quan trọng mà về ăn một bữa cơm tối với cô. Chỉ là… đôi khi… cô đơn đến thắt lòng…

“Chị đi học thêm. Mẹ về nhà bà ngoại rồi. Cơm chị nấu rồi. Ăn đi. Đừng có ăn mì tôm nữa”.

Hương cầm tờ giấy với dòng chữ viết vội của chị. Khẽ mỉm cười, cô thả cặp sách xuống mặt bàn. Đây là lý do mà dù có bị so sánh thế nào, cô cũng không thể ghét Thu Hà được. Chị cô luôn yêu quý và quan tâm cô. Có thể ghét được một người như thế ư? Cô không làm được.

Định pha cà phê nhưng khi cô mở tủ thì chẳng còn hạt cà phê nào. Cái lọ rỗng không. Hương có thói quen uống cà phê trong bữa ăn. Cà phê đen, ít sữa, không đường. Mặc ọi người khuyên bảo hay dọa nạt, cái thói quen kì cục này như đã ngấm vào trong máu cô, không bỏ được.

Thở dài, cô đóng cửa tủ lại, quyết định đi mua cà phê. Gần nhà có một siêu thị. Ở đó có loại cà phê cô thích.

Buổi tối mùa thu với những làn sương mỏng lởn vởn trong không khí, đem lại cái se se lạnh kích thúc xúc cảm của con người. Tay phải cầm túi đồ, tay trái của Hương huơ nhẹ trong không khí. Sương thật kì lạ. Mỏng tang, như làn khói bao quanh ta. Nhìn thấy được nhưng chẳng thể chạm được. Bàn tay trái của cô dừng trên không trung, được bao phủ bởi loại vật chất đặc biệt đó, lành lạnh. Cô ngước nhìn tay mình rồi ngẩng lên một chút nữa, ánh mắt dừng lại. Cái khoảng không kia người ta gọi là bầu trời. Nhìn thì gần đó nhưng biết rằng sẽ chẳng bao giờ cô với tới được. Bất giác lại nhớ tới anh. Anh là mặt trời ngự trị trên khoảng trung vô tận đó. Không chỉ xa xôi mà còn rất nóng. Bước gần đến mặt trời chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa. Hương từng hỏi Thu Hà rằng cái gì có thể ở gần mặt trời. Chị cô chỉ cười, đáp bằng một câu ngắn gọn “muốn ở gần cái gì thì hãy trở thành chính nó”. Có đúng không? Cô không biết. Nhưng chắc chắn cô không thể nào trở thành mặt trời được. Mặt trời rực rỡ không phải cô. Mà là chị cô. Hình ảnh anh và chị sánh bước trên sân trường lại ùa về. Trái tim nhói đau. Càng lúc càng thấy đau. Đã tự dằn lòng rằng hãy coi anh là một người anh trai, nhưng, trái tim cô ương bướng, bất chấp tất cả mà yêu anh thì cô phải làm sao?

Mải suy nghĩ mà Hương không hề để ý mình đã đi vào một con đường khác, không phải đường về nhà. Hình như đây là con phố bên cạnh. Khác với khu phố nhà cô – đường rộng và ánh đèn rực rỡ, khu phố này có nét âm u hơn. Cây cối nhiều che đi bóng đèn cao áp, những ngôi nhà cao tầng im lìm. Một nhược điểm của cuộc sống thành thị là tình nghĩa láng giềng có sự xa cách và nhạt nhòa. Càng ở khu đô thị phát triển thì điều này càng rõ. Do toàn là người làm ăn, đi cả ngày, tối về muộn, lấy đâu thời gian mà giao lưu, gia tăng tình cảm? Nhà nào biết nhà nấy, cổng cứ đóng im lìm…

Đang định xoay người bước ra khỏi con phố thì có tiếng động khiến Hương giật mình. Cô quay phắt lại. Không có ai cả. Tiếng động này phát ra ở đâu chứ? Không phải ma chứ? Hương tự nhận mình là kẻ nhát gan nhất thế gian. Cái kiểu không gian vắng lặng cùng những tiếng động lạ khiến cô sợ chết khiếp. Chân cô chuẩn bị co lên để chạy thì tiếng động đó lại vang lên. Hương nín lặng, đến thở cũng không dám. Hình như nó phát ra từ con hẻm phía bên trái cô. Cô đánh liều bước từng bước chầm chậm đến gần. Tiếng động ngày càng rõ và cô có thể xác định đó là tiếng đấm đá và có cái gì đổ xuống mặt đất. Ánh đèn vàng của đèn cao áp chỉ chiếu vào được phía đầu con hẻm. Cô nấp vào phía tường nhà bên cạnh, nheo mắt cố nhìn vào phía trong.

-Thôi, tụi bay. Đánh thế đủ rồi.

Một giọng nói vang lên. Lạnh lùng đến gai người. Hương giật mình, hai tay ôm lấy bả vai, nép người sát vào bức tường.

-Đại ca. Chỉ vậy thôi sao?

-Dù sao nó chỉ đỡ đạn cho thằng kia. Đánh nó, tao không hứng. Rút đi.

-Dạ.

Tiếng bước chân đến gần. Hương ép nguời hơn vào khoảng tối. Đây không phải là kiểu người cô nên đắc tội hay dính dáng đến. Ánh đèn đường chiếu lên nhóm người vừa bước ra khỏi con hẻm. Bọn chúng có người, dẫn đầu một tên cao to, mái tóc bù xù. Hai tay đút túi quần. Dáng đi ngạo nghễ. Đang bước nhanh bỗng hắn khựng lại, xoay người, nhìn về phía cô đứng. Ánh mắt chiếu thẳng đến chỗ cô lạnh như băng, nhưng, dưới mái tóc bù xù như tổ quạ lại sáng quắc như mắt đại bàng…. Hương rùng mình…. Chỗ cô đứng là bóng tối bao trọn. Còn hắn thì đã bước ra ánh sáng, ngọn đèn đường tuy không sáng lắm nhưng có thể cho cô thấy được mấy nhân ảnh diện đồ đen từ đầu đến chân đó…. Không thể …. Tuyệt đối không thể… Hắn không thể nhìn thấy cô được… Cô bặm môi, hai bàn tay nắm chặt, đến hơi thở cũng trở nên chậm chạp gần như nín thở. Hắn nhìn cô… Cô nhìn hắn… Trong bóng tối và dưới ánh sáng… Tim cô ngày càng đập mạnh hơn. Chỉ cần hắn bước thêm mấy bước nữa là có thể thấy cô…

-Đại ca?

-Hử?

-Đại ca sao vậy?

-Không có gì. Đi thôi.

Hắn khoát tay, quay gót bỏ đi. Lũ đàn em líu ríu theo sau.

Hương khẽ thở phào. Xem ra số cô không đến nỗi quá đen đủi.

Cô đang định bước đi thì nghe thấy tiếng sột soạt. Giật thót người, cô theo bản năng quay người lại. Nhưng, ngay lập tức một bàn tay bịt chặt miệng cô lại. Hương mở to mắt, miệng ú ớ. Là một tên con trai. Tóc tai rối bời, mặt mũi tèm lem, thâm tím và có cả máu rỉ ra từ kẽ miệng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta – đôi mắt màu đen, sâu hun hút. Dưới cái nhìn của cô, anh ta khẽ mỉm cười. Ánh sáng lờ mờ, nhưng nụ cười của anh ta lại dịu nhẹ - như ngôi sao trên trời vậy. Anh ta ôm lấy cô, một tay giơ lên làm kí hiệu im lặng. Cô hiểu ý, khẽ gật đầu. Bàn tay anh ta vừa nới lỏng ra khỏi mặt cô, lập tức cô há miệng, lấy hết sức cắn mạnh một phát.

Oái!

Anh ta la lên, vội buông cô ra.

Hương thừa lúc anh ta nới lỏng tay, vùng ra, lùi vội về phía sau, đến khi lưng chạm mạnh vào tường, cô mới dừng lại, trợn mắt nhìn anh ta mà thở dốc.

Anh ta nhìn mu bàn tay bị cô cắn đến chảy máu rồi lại nhìn cô. Ánh mắt đang trừng lên giận dữ bỗng dịu đi, lóe lên tia nhìn kì lạ. Cái tia sáng vụt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất đó khiến Hương lạnh gáy, cô dựa sát vào bức tường sau lưng. Anh ta đã chặn cái lối ra, cô không chạy thoát được. Anh ta định làm gì cô?

-Anh…. Anh muốn gì?

Cô hốt hoảng hỏi, trán đã dịn mồ hôi. Anh ta chỉ chăm chú nhìn cô, rồi bỗng phá lên cười.

-Cô nhóc! Em chẳng thay đổi gì cả.

-Hả?

Hương ngơ ngác nhìn anh ta. Nhìn bộ dạng của anh ta thì hình như anh ta không có ý định gì với cô cả. Khẽ thở phào, cô thắc mắc hỏi:

-Tôi với anh quen nhau à?

Lần này đến lượt anh ta trợn mắt nhìn cô. Cái nhìn như nhìn người ngoài hành tinh của anh ta khiến cô thấy ngượng ngùng. Cô nói sai gì sao? Chỗ này mặc dù có ánh đèn hắt vào nhưng vẫn rất tối. Cô nheo mắt cố nhìn khuôn mặt anh ta. Khuôn mặt này khá quen. Hình như cô đã gặp anh ta rồi thì phải.

-Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi….

-Cái đầu của em đúng là…. Mà tối thế này sao lại đi ra đây hả?

-Tôi đi đâu là việc của tôi, liên quan gì đến anh? – Cô trừng mắt.

-Chỗ này không phải là nơi em nên vào. Về nhà đi.

-Khỏi cần anh nhắc thì tôi cũng muốn về lắm rồi. Anh có thể tránh đường được không?

-À…

Anh ta lùi lại cho cô bước qua. Khi đi qua chỗ anh ta, cô khẽ xoay nghiêng người, ánh sáng của bóng đèn chiếu rọi lên cả hai. Hương mở to mắt. Đôi mắt anh ta, một mắt màu đen, một mắt màu nâu nhạt. Đôi mắt đặc biệt này…

-Tên trơ trẽn… - Hương thốt lên.

Giờ thì cô biết vì sao tên này quen rồi. Anh ta chính là tên trơ trẽn mà cô gặp ở chợ mấy hôm trước.

-Trơ trẽn? – Anh ta cau mày, tỏ vẻ không hiểu.

-Ở chợ Tạm, đồng phục trường Đông Kim…

-Nhớ ra rồi à? Tôi cứ nghĩ em quên rồi….

-Tôi chưa hỏi tội anh đấy…. Anh dám… dám…

-Dám gì?

Nhìn cái mặt tỉnh bơ trước mặt mà Hương tức lộn ruột. Cô không thể nói anh ta dám hôn cô được. Như vậy xấu hổ chết đi được. Thành ra lắp bắp mãi mà cô không nói thành câu. Còn anh ta thì tuy mặt thì thản nhiên nhưng đôi mắt đã thấp thoáng nụ cười.

Anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nói:

-Tôi phải đi rồi. Em cũng nên về sớm đi. Con gái mà buổi tối đi một mình là nguy hiểm lắm. Bye.

-Ê… ê…

Anh ta cười rồi chạy đi. Trong đêm tối, nụ cười ấy lại sáng rực lên, lấp lánh. Hương đứng đờ ra, cánh tay vẫn giơ lên chỉ về phía anh ta.

-À quên – anh ta hét lên – Tôi là Trần Vũ Phong. Nhớ nhé, cô bé.

Vũ Phong?

Mây và gió ư?

Cái tên đặc biệt thật. Hương khẽ lắc đầu. Kệ anh ta đặc biệt hay tên anh ta đặc biệt. Bây giờ cô phải về nhà thôi. Cái bụng đã réo ầm ĩ rồi.

Chợt thấy dưới dép mình có gì đó cộm lên. Cô cúi xuống nhìn. Vật đó hắt lên ánh sáng bạc. Là một sợi dây chuyền. Giơ sợi dây lên quan sát. Mặt hình lá với một vòng tròn xung quanh.

Đẹp quá. Chiếc lá xoay tròn trong gió, nhưng vẫn được vòng tròn phía ngoài bao bọc.

Chắc là của anh ta. Tiếc là anh ta bỏ đi nhanh quá, cũng chẳng biết liên lạc kiểu gì. Ngẫm nghĩ một lúc rồi Hương bỏ sợi dây vào túi. Cứ coi như cô bảo quản hộ anh ta đi. Nếu có duyên gặp lại, cô sẽ trả lại. Còn không, coi như nó là món đồ thuộc về cô.

Hương có khả năng nhớ mặt người khác rất kém. Đối với bạn bè hay người thân thì không nói, nhưng đối với người mới quen, nếu không để lại ấn tượng cho cô thì lần sau gặp lại cô sẽ không nhớ nổi mặt. Nhưng nếu cô đã nhớ thì sẽ không bao giờ quên….

Cả đời này, đôi mắt đặc biệt đó….

Cô không quên… không thể quên….

……

Trời nắng nhẹ. Gió hiu hiu thổi. Những tia nắng dịu ngọt chan hòa khắp nơi. Mùa thu ở những nước nhiệt đới, ánh nắng vẫn hơi gay gắt. Nhưng đối với Hương, đây là mùa đẹp nhất trong năm. Mùa thu với màu vàng phủ khắp trời đất. Nắng vàng, hoa cúc vàng, lá vàng…. Tất cả đều đẹp…

Hôm nay thầy cho về sớm. Thay vì đi chơi với tụi bạn thì cô phải lao đầu vào lo cho lễ hội trường chỉ còn gần một tháng nữa là diễn ra. Cả Hội học sinh đều bận tối mắt tối mũi. Ai nấy đều bị xoay như chong chóng, khuôn mặt bơ phờ vì mệt và thiếu ngủ. Hương cũng không khá gì hơn. Đảm nhận vai trò thư kí kiêm phụ trách nguyên vật liệu, cô phải chạy hết chỗ này đến nơi khác để mua vật liệu cho tổ dựng sân khấu.

Ngay như bây giờ, trời đẹp như vậy mà cô chỉ biết chạy thục mạng trên phố. Nghiến răng trèo trẹo, cô khẽ rủa thầm. Lễ hội làm cái gì cơ chứ? Chỉ giỏi bóc lột sức lực của người ta thôi.

BINH!

Hậu quả của việc chân thì chạy còn đầu óc để đi nơi khác là Hương đâm sầm vào ai đó. Cú va chạm khá mạnh khiến cả cô và người đó ngã sóng soài ra nền đất.

Giơ tay lên ôm đầu, cô nhăn nhó nhìn người đối diện, lắp bắp:

-Xin lỗi…. Bạn….không sao chứ?

-….

Đồng phục trường Đông Kim. Là con trai. Cậu ta im lặng làm Hương phải ngẩng lên nhìn. Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy mặt cậu ta là sửng sốt đến cứng đơ miệng, mắt thì trợn tròn.

Trần Vũ Phong!

Là anh ta.

-Hi! Lại gặp nhau rồi.

Anh ta nhếch miệng cười, khẽ vẫy vẫy tay. Còn cô thì sau một hồi ngạc nhiên cũng đã bình tĩnh trở lại. Cố tỏ vẻ thản nhiên, cô hắng giọng:

-Lại là anh à?

-Cái thái độ này của em là sao hả?

-Thái độ của tôi làm sao cơ? Chả nhẽ cười toe toét, rồi nói “ôi, mình lại gặp nhau rồi. Vui quá!” à?

-Cũng không tệ. Em làm thử xem?

-Anh…

Hương phải thừa nhận rằng đối đáp với Vũ Phong, cô chưa một lần thắng nổi. Anh ta có khả năng chặn họng người khác rất giỏi. Cô chỉ có thể tức tối mà trừng mắt nhìn anh ta.

-Sao thế? Giận à?

-Tôi không rảnh mà giận người dưng.

-Thật sao? Nhưng mà mặt em đỏ lắm, biết không? Chả lẽ đứng gần tôi em hồi hộp đến mức đỏ bừng mặt ư?

-Này. Anh ăn dưa bở nhiều quá rồi đấy.

-Cũng tốt. Tôi thích dưa bở mà.

Giận đến run người, Hương cố nín nhịn không hét ầm lên. Cô im lặng nhặt hết đống đồ rơi trên đất, xoay người định bước đi. Nhưng cánh tay đã bị tên trơ trẽn kia nắm chặt. Lườm anh ta thì anh ta thản nhiên nhìn cô. Cái nụ cười nửa miệng như trêu ngươi càng khiến cô thêm điên tiết muốn đá cho anh ta một phát. Dường như Vũ Phong cũng đoán được ý nghĩ của cô nên buông một câu chí mạng:

-Vết thương của tôi vẫn chưa lành. Em mà đá tôi, lỡ tôi ngất thì em phải chịu trách nhiệm đấy.

Hương há hốc miệng nhìn anh ta. Cô không biết nên làm gì với con người này nữa. Quả thực bộ dạng anh ta khá thê thảm: mặt mũi, chân tay còn đầy vết bầm xanh tím, trên mu bàn tay còn có một vết thương mới kín miệng. Cái vết thương này… Chả lẽ là vết cắn của cô ư? Liếc nhìn lại một lần nữa, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng cô. Đúng là vết răng. Lúc đó vì quá sợ hãi mà cô cắn anh ta nhưng chỉ không ngờ vết thương lại sâu thế. Cô buột miệng hỏi:

-Anh… ổn chứ?

Khi thốt ra cái câu này, cô chỉ muốn tự cốc vào đầu mình mấy cái. Anh ta bị thương thì ảnh hưởng gì đến cô chứ? Đó là lỗi của anh ta mà. Hai người chỉ gặp nhau mấy lần, trong tình huống chẳng mấy vui vẻ gì, thì cớ gì cô phải quan tâm đến anh ta. Cô điên thật rồi. Hương nhăn nhó, lẩm bẩm mắng chính bản thân. Cô không để ý đến nụ cười của Phong ngày càng rộng ra. Đến khi anh ta cười rũ rượi bên cạnh, cô mới ngước lên nhìn.

Giống như cơn gió hoang dã tự do bay lượn khắp bầu trời…

Nếu nói nụ cười của anh ấm áp như ánh nắng mặt trời thì nụ cười của Vũ Phong chính như cái tên của anh ta, mát rượi phả vào tâm hồn cô… Ánh nắng mặt trời chói lòa, cô không thể nhìn chằm chằm vào nó được, chỉ thấy nó chan hòa xung quanh. Cơn gió tuy không nắm bắt cũng không rõ hình thù, nhưng lại tác động đến các giác quan của cô, bắt nó hoạt động để tiếp nhận… Không thể so sánh nụ cười nào đẹp hơn được, nhưng cả hai đều khiến cho cô bối rối.

-Tôi ổn! Mấy vết thương này nhằm nhò gì.

Cuối cùng anh ta cũng ngừng cười, khẽ nói. Cô gật nhẹ đầu.

-Chúng ta gặp nhau nhiều lần nhưng tôi vẫn chưa biết tên của em?

-….

-Tôi có phải kẻ xấu đâu. Em ngập ngừng gì chứ?

-Hương. Tên tôi là Thu Hương.

-Hương thơm của mùa thu phảng phất trong không gian?

-Sao anh biết?

Hương kinh ngạc thốt lên. Ý nghĩa trong cái tên của cô rất ít người hiểu, vậy mà anh ta lại dễ dàng đoán được.

-Ông tôi là nhà ngôn ngữ học. Tôi có biết một chút.

-Anh nói thật không đấy?

-Tôi nói dối em làm gì cơ chứ? Nhìn tôi có điểm nào không đáng tin cậy sao?

-Tất cả.

-Hả?

-Tất cả chẳng có gì cho người ta cảm giác tin cậy cả.

-Không đến nỗi thế chứ?

-Anh không thấy chúng ta đang nói chuyện rất vớ vẩn sao? Tôi bận lắm, còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây nói tào lao với anh được. Vậy nhé! Chào.

Cô đưa tay lên chào anh ta, nhoẻn miệng cười. Vừa bước được hai bước thì Vũ Phong đã chặn đường, nhăn nhó hỏi:

-Em đi đâu?

-Hơ. Tôi đi làm việc của tôi. Anh hỏi gì lạ thế?

-Tôi đi cùng em được không? Đằng nào giờ tôi cũng rảnh.

-Trừ phi anh tình nguyện làm nô bộc cho tôi…

-Ok. – anh ta đồng ý luôn và lập tức lôi cô đi.

Hương phát hiện ra Vũ Phong là một người rất hài hước. Anh ta chọc cô cười suốt. Mệt mỏi do đó cũng tan biến. Cảm giác tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Vũ Phong giúp cô lựa đồ, nhận khuân vác toàn bộ những gì nặng nhọc. Mặc cho cô đòi giúp nhưng anh ta chỉ cười mà không chịu đưa bất kì gói đồ nào.

-Con trai có sức khỏe hơn con gái để làm gì chứ? Để làm những việc như thế này đây.

-Nhưng mấy túi đồ đó nặng lắm. Anh còn bị thương…

-Khỏi lo. Tôi đã nói là tôi ổn mà. Em chỉ cần lo ngắm cảnh là được. Không phải em thích mùa thu sao? Hôm nay trời đẹp đấy.

Lại một lần nữa Vũ Phong làm Hương ngạc nhiên. Cô ngẩn người nhìn anh, quên cả việc bước tiếp. Đi trước một đoạn mà vẫn thấy cô đứng nguyên một chỗ, Vũ Phong bèn quay lại.

-Sao vậy? Mệt à?

Cô lắc đầu.

-Có lẽ em cũng mệt rồi. Có quán kem kìa. Mình vào đi.

Chẳng đợi cô đồng ý hay không anh ta đã cầm tay cô và bước vào. Quán kem nhỏ nhưng sạch sẽ và thoáng mát. Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra phía ngoài đường phố. Trong khi Hương còn mải ngó nghiêng xung quanh thì Vũ Phong đã gọi một kem vani cho anh ta và một socola cho cô.

-Sao anh biết tôi thích socola?

-Tôi đoán.

-Đoán?

-Uh.

-Sao anh không đi làm thầy bói nhỉ? Khả năng đoán mò của anh rất giỏi.

-Ha ha… thầy bói đâu phải là người đoán mò? Tư duy của mọi người luôn có thiên hướng mặc định theo vẻ ngoài mà không quan tâm đến bản chất của nó.

-Anh… có ý định theo đuổi chuyên ngành triết học không? Triết lý như ông cụ non.

-Triết học? Một môn học mà không phải ai cũng học được đâu cô bé à!

-Xì. Tôi chỉ nói thế thôi.

-Sao em không hỏi?

-Hỏi gì?

-Tại sao tôi lại làm những việc này cho em?

-Vì anh coi tôi là bạn. Không phải sao?

-Bạn? … Cũng phải. Vậy nói cho tôi biết, đối với em, tôi là gì?

-Anh? Uhm… Chúng ta khá là có duyên. Anh… là bạn của tôi.

-Là em nói đấy nhé. Vậy, bạn tốt. Em có thể cho tôi số điện thoại của em được không?

Hương bật cười. Vũ Phong quả là một tên láu cá. Nhưng, cũng có nét đáng yêu….

Cả hai dừng lại trước cổng trường của cô. Vũ Phong nói anh ta đang mặc đồng phục trường Đông Kim nên không thể đường hoàng mà bước vào tòa nhà của Hội học sinh trường Thành Tây được. Hương cũng thấy anh ta nói có lý nên nhận lấy đống đồ rồi tất tả đi vào phòng họp.

Mọi người đang mải miết làm việc. Vừa thấy cô bước vào, anh và Hải chạy tới, vội đỡ lấy mấy túi đồ trên tay cô.

-Sao nặng thế?

Hải khẽ nhíu mày khi xách túi đồ. Còn anh thì ân cần đưa cho cô một cốc nước và hỏi:

-Em mệt không? Uống nước đi. Sao nhiều đồ thế này mà em đi một mình?

-Em ổn mà. Mọi người đều bận cả. Việc nhỏ này có đáng gì.

Lòng cô chợt thấy ấm áp. Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng. Anh đang lo lắng cho cô ư? Bàn tay anh cầm tay cô siết chặt. Niềm vui len lỏi đâu đó trong cô. Sự quan tâm của anh là liều thuốc quý giá đối với cô, cho cô thêm động lực để cố gắng. Mệt mỏi đến đâu cô cũng có thể gạt bỏ. Cô mỉm cười nhìn anh.

-Dạo này em lại ăn uống không đầy đủ hả? Da xanh tái rồi.

-Đâu có. Em vẫn ăn uống bình thường mà. Chỉ là ngủ hơi ít.

-Nhiều việc quá hả? Hay hôm nay em nghỉ đi. Để đó anh làm nốt cho…

-Không được. Mọi người ai cũng mệt mà chỉ em được nghỉ thì không công bằng. Em không sao mà.

-Không sao thật chứ?

-Vâng.

Anh vẫn lưỡng lự nhìn cô. Hương đành cười tươi và vỗ nhẹ vào vai anh. Khoảnh khắc này, trong mắt anh, chỉ có cô, duy nhất hình ảnh cô mà thôi. Anh có thể mãi nhìn em như thế này được không? Em luôn mong ước anh chỉ nhìn em suốt đời….

-Cậu ta khỏe như voi ý mà. Anh không phải lo đâu.

Cái giọng nói có chút châm chọc vang lên khiến Hương giật mình. Cô thừa biết đó là giọng của ai. Cô cau có nhìn Hải. Cậu ta không những đã phá vỡ cái không khí lãng mạn hiếm hoi của cô và anh mà còn dám bảo cô là voi. Voi á? Cô cao thật nhưng đâu phải to con gì cơ chứ. Cô trừng mắt lườm cậu ta.

Hải nhún vai:

-Chả nhẽ tôi nói không đúng sao?

-Cậu… Tôi mà là voi thì cậu là con chồn hôi.

-Chồn hôi?

-Đúng vậy. Chồn hôi! Con chồn hôi đáng ghét….

Hương hếch mặt lên nhìn Hải thách thức. Ai bảo cậu ta chọc tức cô làm gì? Hải cũng hung hăng nhìn lại. Ánh mắt cậu ta tóe lửa nhưng cô chẳng thấy sợ, ngược lại còn thấy vui vui. Cậu ta luôn tìm cách châm chọc và khiêu khích cô nên chọc tức được cậu ta luôn khiến cô thấy thoải mái và dễ chịu. Như lúc này, nhìn khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên vì tức, cô chỉ muốn cười. Nếu không có anh ở đây thì cô đã cười phá lên rồi.

Hải nhìn cô, bặm môi và bỏ đi. Hương chưng hửng. Bình thường cậu ta sẽ cãi nhau đến cùng với cô, sao hôm nay lại chịu thua dễ dàng như vậy. Ánh mắt cậu ta cũng có chút khác lạ, lạnh băng rồi lại dịu đi, xen lẫn tia sáng kì lạ. Ánh mắt ấy khiến cô không cười được nữa. Cô quay sang nhìn anh dò hỏi. Anh chỉ cười, khẽ xoa đầu cô. Anh và chị cô đã quá quen với kiểu cãi nhau vớ vẩn như thế này giữa cô và Hải nên họ không thấy ngạc nhiên hay thắc mắc gì. Cô nhìn về phía Hải, lẩm bẩm:

-Cậu ta làm sao vậy nhỉ?

Cô không hề biết rằng, đằng sau cô, nụ cười của anh đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt trầm ngâm….

Tắm táp xong, Hương thả phịch người xuống giường. Mình mẩy đau nhức khiến cô không thiết làm gì, chỉ muốn đi ngủ ngay.

Điện thoại rung lên báo có tin nhắn.

Của anh.

“Em mở ngăn thứ hai trong cặp của em đi. Quà cho em đó”.

Quà ư?

Với lấy cặp sách trên bàn học, cô chưa kịp mở thì lại có tin nhắn. tin nhắn liên tiếp.

là của Hải.

“Xem trong túi đồ tôi đưa cho cậu đi. Cái gói màu xanh lá cây ý”.

Tin nhắn còn lại là một số lạ.

“Cô nhóc. Làm gì thế? Anh có quà cho em. Ở ngăn ngoài cùng của cái cặp sách của em ý. Xem đi. Đừng thích quá mà reo ầm lên đấy nhé”.

Cô có thể đoán ra đây là tin nhắn của ai. Vũ Phong! Kiểu cách nói năng này chỉ có anh ta mà thôi.

Hương mở to mắt nhìn tất cả ba cái tin nhắn mới trong điện thoại. Cái gì thế này? Họ rủ nhau nhắn tin hội đồng ư?

Cô vội mở cặp ra.

Ngăn thứ hai trong cặp… là một hộp thuốc bổ. Ngoài vỏ có dán mảnh giấy: “Uống cái này đi. Dạo này em có vẻ hốc hác nên cho em đó, cô nhóc”.

Suýt nữa thì cô hét ầm lên vì vui sướng. Anh tặng quà cho cô. Lo lắng cho cô. Anh nói cô hốc hác? Chứng tỏ anh đã quan sát cô nên mới nhận ra. Nụ cười của cô đã rộng đến mang tai. Cô không kiềm chế được mà vùi mặt trong gối và bật cười, chân tay múa may loạn xạ. Tim cũng đập mạnh hơn như thể anh đang ở bên cạnh vậy.

Sau một hồi ôm chặt hộp thuốc bổ trong lòng như một báu vật mà lăn lộn trên giường, Hương mới sực nhớ ra còn hai cái tin nhắn kia nữa. Cô vội vàng mở nốt ngăn cặp phía ngoài. Có một túi ni lông đựng hộp thuốc bổ giống hệt hộp thuốc của anh, và, một con mèo nhỏ bằng nhựa. Cô thích thú giơ con mèo lên ngắm nhìn. Lúc chiều, khi ở cửa tiệm tạp hóa, cô đã muốn mua con mèo này nhưng lại không mang đủ tiền. Không ngờ Vũ Phong lại tặng cô. Đằng sau con mèo có một nút nhỏ, khi bấm vào đó, con mèo sẽ xoay tròn rồi gật đầu và phát ra câu hát “I love you”. Hương khẽ mỉm cười, đặt con mèo lên bàn học.

Cuối cùng là túi đồ của Hải. Cậu ta cho cô một túi toàn urgo. Giơ bàn tay lên nhìn cô mới phát hiện ra ngón tay nào của cô cũng bị xước hết cả. Chắc là do khi dựng sân khấu cô đã vô tình miết phải mép của tấm gỗ. Thì ra cậu ta cũng chu đáo đấy chứ?

Hương cầm điện thoại nhắn tin cảm ơn từng người một. Nhưng đợi mãi mà không thấy ai trả lời. Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn h đêm. Chắc họ ngủ cả rồi. Ngáp một cái, cô cũng tắt đèn đi ngủ, trên khóe miệng vẫn còn vương nét cười…. Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày vui vẻ….

Truyện Chữ Hay