Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

chương 47: 47: chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì tình trạng bên này của Lâm Chí Xương không ổn, Trưởng công chúa Kỳ Vũ Tang cũng chạy tới.

Kết quả còn chưa kịp vào trong đã bị Phó Niên Xuân mặt đầy lo lắng giơ tay ngăn lại: "Nguy hiểm lắm, điện hạ ngài không thể vào!"

"Nơi này là phủ Trưởng công chúa, Lâm công tử xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đều là trách nhiệm của bổn cung, sao bổn cung không thể đi vào." Kỳ Vũ Tang cau mày nói.

Trước đó nàng kêu thị vệ giữ Lâm Chí Xương lại trong phủ, vốn cũng bởi vì Lâm thượng thư có ơn với mẫu phi, muốn mượn cơ hội này để trả ơn đối phương.

Ai ngờ bây giờ chữa lợn lành thành lợn què, cho dù cuối cùng Lâm đại công tử có thể sống hay không, nàng cũng đều phải cho Lâm thượng thư một caia trả lời.

"Xin điện hạ đừng hành động theo cảm tính nữa, tạm thời cứ đợi ở bên ngoài." Phó Niên Xuân tận tình khuyên bảo: "Lúc nãy Đường công tử đã nói hết rồi, nói Lâm công tử bỗng nhiên nổi điên, thật ra nguyên nhân vốn không phải bởi vì cái thứ bệnh gọi là bệnh phệ tâm, mà là trúng một loại cổ trùng tên là cổ phệ tâm."

Trúng cổ trùng?

"Ngươi nói là..." Kỳ Vũ Tang hít một ngụm khí lạnh, nhất thời mở lớn hai mắt.

"Đúng thế, theo như lời của Đường công tử, loại cổ trùng này sau khi lớn lên sẽ cực kỳ mạnh mẽ và không dễ khống chế, một khi thoát khỏi quyền kiểm soát có thể khiến người trúng cổ hoàn toàn nổi điên, cho tới tận khi sức cùng lực kiệt mà chết đi."

Phó Niên Xuân lau lau mồ hôi trên trán: "Sở dĩ mấy hôm trước Đường công tử tìm bách tính trúng cổ trùng trong thành cũng chính bởi vì sợ loại chuyện này sẽ xuất hiện.

Hiện giờ những người khác đã khỏe lại rồi, chỉ còn Lâm công tử, bởi vì thời gian bị trúng cổ quá lâu, cổ trùng gần như đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí của hắn, sợ rằng...!sợ rằng không được."

Chiếm cứ toàn bộ tâm trí.

Sợ rằng không được.

Lúc này Kỳ Vũ Tang không để ý tới sự ngăn cản của Phó Niên Xuân nữa, trực tiếp đẩy người ra sau xông vào bên trong nhà.

Bởi vì lo cổ trùng sẽ nhảy vào những người khác, giờ phút này bên trong phòng ngoại trừ Lâm Chí Xương và Đường Tô Mộc ra, cũng chỉ có hai thị vệ phụ trách giúp đỡ ở lại,

Thấy Kỳ Vũ Tang vào phòng, Đường Tô Mộc giơ tay lên một cái, tỏ ý nàng đứng tại hỗ không được lộn xộn.

"Tình hình thế nào rồi?" Kỳ Vũ Tang dè dặt hỏi.

Bây giờ đang là mùa hè, trong phòng đặt hai cái chậu than, lại đóng chặt cửa sổ, hiện tại cả căn phòng giống như một cái lồng hấp lớn, chỉ dừng lại một chốc thôi cũng người ta đổ mồ hôi chảy ướt lưng áo.

"Không ổn lắm." Đường Tô Mộc lắc đầu một cái, kéo hai cái chậu than đến bên méo giường, nhìn chằm chằm Lâm Chí Xương nằm trên giường.

"Chíp chíp."

Cho tới khi nghe thấy âm thanh chim hót thanh thúy, Kỳ Vũ Tang mới chú ý tới trên vai đối phương chẳng biết đã có một chú chim non màu đỏ đậu ở đó từ lúc nào, lông chim đỏ thẫm rồi nhạt rồi, cứ như một ngọn lửa đang rực cháy.

"Ta có thể giúp được gì hay không?" Kỳ Vũ Tang đứng tại chỗ không dám lộn xộn: "Chi bằng ta đi xin phụ hoàng, mời người của Tư Thiên Giám tới?"

Ở những nơi như kinh thành thế này rất ít khi gặp loại vật như cổ trùng, nếu nói có ai biết xử lý như thế nào, cũng chỉ có người của Tư Thiên Giám bên kia.

"Thời gian không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể thử vận may một chút." Đường Tô Mộc nói.

Kỳ Vũ Tang nghe vậy nhất thời có chút luống cuống.

Nàng quả thật không ngờ Lâm Chí Xương lại xảy ra chuyện trong phủ của mình, nhưng giờ phút này nàng lại càng lo lắng người trước mắt sẽ vì chuyện này mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Không được.

Kỳ Vũ Tang nháy mắt với hai tên thị vệ bê trong phòng, đang chuẩn bị kêu bọn họ hộ tống Đường Tô Mộc ra bên ngoài phòng trước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ầm.

Giống như âm thanh một cái gì đó bị tê liệt.

Lâm Chí Xương trước đó vẫn còn đang hôn mê bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm.

Vẻ mặt Đường Tô Mộc hơi nhíu, trực tiếp ném kim hàn băng ra khiến Lâm Chí Xương đứng im tại chỗ, sau đó thả Tiểu phượng hoàng ra, ngăn cản cổ trùng phá thể chui ra trong nháy mắt, nhanh chóng bắt được cổ phệ tâm, vùi vào trong chậu than bên cạnh.

Tất cả động tác chỉ trong giây lát, Đường Tô Mộc lấy một viên đan khí huyết ra đút cho Lâm Chí Xương, đỡ hắn ta nằm lại chỗ cũ.

Vốn lúc này hẳn là nên dùng đan cầm máy, đáng tiếc giờ phút này trong tay Đường Tô Mộc cũng không có phương thuốc đan cầm máu, cho nên chỉ có thể dùng đỡ trước.

"Được rồi, tìm một người tới băng bó cầm máu cho hắn đi." Làm xong xuôi, Đường Tô Mộc quay đầu nói với Trưởng công chúa.

"Hả?" Kỳ Vũ Tang trợn tròn mắt, gần như ngay cả hít thở cũng quên mất.

"Không sao nữa rồi." Đường Tô Mộc nói.

Giải quyết cổ phệ tâm trưởng thành, phần phiền phức nhất là làm sao bắt nó phá thể trong nháy mắt ngắn ngủi kia.

Nếu như quá sớm có thể sẽ kích thích đến cổ phệ tâm, khiến nó phóng thích ra cổ độc, trực tiếp xâm nhập vào trong tim đối phương, quá trễ thì sẽ khiến cho cổ phệ tâm rơi vào trên người kẻ khác, tạo thêm một lần thương vong nữa.

Nhờ có cấp bậc kỹ năng hiện tại của Đường Tô Mộc đã, nếu không căn bản không thể ngăn chặn hành động của cổ trùng chính xác trong chớp mắt, trước hết cử để Tiểu phượng hoàng bắt lấy cổ trùng.

Không thể không nói, có thể sống được tới giờ này, vận may của Lâm Chí Xương cũng rất tốt.

Giải quyết xong phần phiền phức nhất, tiếp theo chỉ cần tìm đại phu tới, băng bó vết thương cho hắn ta là sẽ không sao nữa.

Đường Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu phượng hoàng ở bên kia hình như còn ngại chơi chưa đã, quay đầu phun một đường lửa ra ngoài, một tiếng nổ vang lên, khiến cho cổ phệ tâm vốn còn đang giãy giụa bê trong chậu và cả cái chậu than đều bị đốt thành tro xám.

Mọi người trong phòng: "...?"

Để đảm bảo sau đó Lâm Chí Xương không xảy ra vấn đề gì nữa, Đường Tô Mộc ở lại bên trong phủ Trưởng công chúa nửa ngày.

Mới vừa ăn cơm trưa, đâng định đi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, đã nghe thấy bên tai truyền tới âm thanh ting ting.

"Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, tổng số người được cứu chữa, đạt được điểm công đức.

Bởi vì trong thời gian hoàn thành nhiệm vụ, số người thương vong là , được cộng thêm điểm công đức nữa, tổng cộng là điểm công đức.

Xin hỏi chủ nhân có muốn chọn sử dụng số điểm công đức hiện giờ để mở thông đạo linh khí hay không, có hoặc không?"

"Thông đạo linh khí?" Đường Tô Mộc khó hiểu, là ý mà y đang nghĩ tới đó ư?

"Chính là hàm nghĩa mà chủ nhân đang hiểu, sử dụng năm mươi điểm công đức mở bình phong che chắn ra, hiện giờ lối đi đã...!mở xong."

Đường Tô Mộc híp mắt lại, bỗng nhiên có một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, dường như có một thứ gì đó nhiều thêm trong thần hồn của y luôn bị giam cầm lập tức được mở ra.

Không đúng.

Cũng không phải là hoàn toàn mở ra, vẻn vẹn chỉ là mở được một khe hở khá nhỏ.

Nhưng mà chỉ có một đường khe hở khá nhỏ không thể nhận ra như thế, vẫn khiến vô số kí tức mát mẻ từ xa xa chen chúc tới như cũ, dường như toàn bộ không khí quanh người bắt đầu trở nên trong lành hơn hẳn.

"Đây là, linh khí của thế giới này?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Đúng thế, có những linh khí này, không những có thể giúp duy trì chuyển động thường ngày của đỉnh Vô Uyên, còn có thể cung cấp cho chủ nhân sử dụng lúc tu luyện bình thường.

"Cho nên bây giờ ta có thể tu luyện rồi phải không?" Trái tim Đường Tô Mộc khẽ động một cái.

Tu chân đó.

Nghe đã thấy hay rồi.

Mặc dù bây giờ y đã có kỹ năng "Tứ chẩn: Vọng" này rồi, nhưng đây rõ ràng là kỹ năng mà bản thân đỉnh Vô Uyên vốn có, giống như y có thể tùy tiện làm ruộng luyện đan bên trong nông trại vậy, chẳng có một chút quan hệ gì với tu chân hết.

Liên tưởng đến đủ loại tiểu thuyết tu chân mà mình đã xem qua ở kiếp trước, Đường Tô Mộc nhất thời không nhịn được có chút mong đợi.

"Đúng thế, nhưng mà tu chân cần có tâm pháp tu chân, trúc cơ cần có phương thuốc đan trúc cơ...!Phương thuốc đan trúc cơ có thể lấy được thông qua rương thạch anh, tâm pháp tu chân thì phải thông qua bảo rương huyền thiết cấp cao hơn một chút để lấy được."

"Nhắc nhở nhẹ: Hoàn thành nhiệm vụ bắt được sẽ lấy được một mảnh rương huyền thiết, hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, thì khả năng lấy được tâm pháp càng lớn."

Đường Tô Mộc: "Cho nên?"

"Ting ting, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc đầu tiên, nhận đợc tiền vàng x, mảnh rương thạch anh x, mảnh rương huyền thiết x, mong chủ nhân hãy không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng."

Giống như những bảo rương khác, mảnh rương huyền thiết cũng cần thu gom đủ bốn mảnh mới có thể ghép thành một bảo rương hoàn chỉnh.

Đường Tô Mộc: "...!Được."

"Chíp chíp chíp!"

Đường Tô Mộc mới vừa mở xong thông đạo ling khí, bên kia đã vang lên âm thanh chíp chíp cực kỳ vui sướng của Tiểu phượng hoàng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Tô Mộc nghi ngờ đẩy cửa phòng ra, đã nhìn thấy Trưởng công chúa đang bưng một mâm trái cây đã cắt hết ở trong sân, cực kỳ ân cần đưa đến bên mỏ Tiểu phượng hoàng.

"Chíp." Tiểu phượng hoàng ăn đào trong tay đối phương, lại dùng cánh chỉ chỉ, bảy tỏ muốn ăn trái hạnh ngọt trong khay.

"Trưởng công chúa điện hạ." Thấy dáng điệu vô pháp vô thiên này của Tiểu phượng hoàng, Đường Tô Mộc vội vàng đi tới: "Phượng hoàng còn nhỏ, bình thường ăn nhiều thức ăn chuyên dụng cho linh sủng một chút là được rồi, không cần ăn nhiều trái cây như thế đâu."

"Chíp..." Phát hiện chủ của mình tới, Tiểu phượng hoàng hồi nãy còn đang ngẩng đầu ra oai nhất thời thõng cánh xuống.

"Xin lỗi, lúc nãy ta thấy nó cứ nhìn chằm chằm cây hạnh trong phủ, cho rằng nó đã đói, cho nên mới cầm những thứ này tới để đút cho nó."

Ktv nói, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt hơi lo lắng: "...!Vậy thì, nó sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Không sao." Đường Tô Mộc lắc đầu, vươn tay nhận lấy Tiểu phượng hoàng: "Nếu thật sự ăn phải thứ gì không đúng, nó sẽ tự nhổ ra."

Mới đầu Đường Tô Mộc không biết cũng từng đút một loại trái cây cho Tiểu phượng hoàng, kết quả sau đó mới biết, Tiểu phượng hoàng chẳng qua chỉ ăn cho vui, thật ra căn bản không tiêu hóa nổi mấy thứ này, mặc dù thường xuyên cầu xin, nhưng đến khi y không nhìn thấy, cũng sẽ lén chạy tới hậu viện tự nhổ ra.

Sau khi bị Đường Tô Mộc phát hiện, cũng không dám đút bừa mấy thứ khác ngoài thức ăn linh sủng cho Tiểu phượng hoàng.

"Vậy thì may quá." Kỳ Vũ Tang nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc nhìn Phó Niên Xuân.

Phó Niên Xuân vẫn luôn chờ ở bên cạnh vội vàng đi tới, đặt một chiếc rương gỗ cực kỳ tinh xảo trước mặt Đường Tô Mộc.

"Chuyện ngày hôm nay đa tạ Đường công tử đã ra tay tương trợ, đây là đồ mà điện hạ mua từ ngoại bang trước đó, hiện giờ tặng cho Đường công tử để bày tỏ lòng cảm kích, mong Đường công tử không chê."

Đồ mua từ ngoại bang tới?

Đường Tô Mộc nghi ngờ nhận lấy rương gỗ.

"Đúng vậy." Kỳ Vũ Tang che miệng cười nói: "Trước đó ta còn do dự, nên đưa cho Đường công tử thứ gì thì mới phải, nhờ có Phó tiên sinh thận trọng, nhắc nhở ta một câu, nếu không ta thật sự quên mất trong phủ ta còn có món đồ này."

Phó Niên Xuân khiêm tốn nói: "Công chúa quá khen rồi, tại hạ cũng chỉ là nhớ lại trước kia người của Tư Thiên Giám đã từng xin điện hạ một vật như thế, nghĩ đến Đường công tử có khi sẽ sử dụng đến, cho nên mới có đề nghị này."

Ngay cả người của Tư Thiên Giám cũng đã từng xin rồi?

Đường Tô Mộc càng nghe càng tò mò, dứt khoát không từ chối nữa, trực tiếp mở rương gỗ trong tay ra, sau đó liền nghe thấy bên tai vang lên âm thanh ting ting.

"Ting ting, kiểm tra thấy gần đây có tồn tại ba mươi lăm viên linh ngọc thượng đẳng, linh ngọc có thể dùng để thăng cấp kỹ năng của chủ nhân, mong ngàn vạn lần không nên bỏ qua!"

Giọng Kỳ Vũ Tang chân thành nói: "Chỉ là chút vật nhỏ không đáng nhắc đến, mong Đường công tử hãy nhận cho, nếu không chuyện ngày hôm nay ta thật sự rất áy náy."

Linh ngọc thượng đẳng.

Còn một lần ba mươi lăm viên.

Đường Tô Mộc suýt chút nữa bị vật trong tay chói mù mắt.

À ờm.

Người của hoàng thất mấy người vung tay cũng lớn như thế à?.

Truyện Chữ Hay