Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ

chương 26: tất nhiên là lựa chọn tha thứ cho trẫm rồi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thật ra trong chuyện này, mấy người có ý định trộm mèo kia rất oan uổng.

Nói thế nào thì bọn học cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học, tất nhiên là không thể thiếu thái độ nghiêm túc và cẩn thận.

Bọn họ đã tra đủ loại tư liệu, có nhiều tư liệu thực tế và luận chứng cho thấy hơn một nửa loài mèo đều có phản ứng với mùi bạc hà mèo.

Bạc hà mèo giống như thuốc phiện của loài mèo, sau khi hít thì những con mèo khác nhau thì sẽ có phản ứng khác nhau, mà có những con mèo sau khi kết thúc khoảng thời gian ảo giác hưng phấn đều sẽ rơi vào trạng thái mơ màng mê man —— chúng ta thường gọi nó là “Thời gian sau cực khoái”().

() Chỗ này tiếng Trung là 事后的贤者时间, trong đó 贤者时间 có nghĩa là Kenja time (tiếng Nhật) chỉ khoảng thời gian sau khi đàn ông xxoo xong.

Còn có một số con mèo khác, sau khi chúng trải qua thời gian ảo giác hưng phấn thì bị choáng váng, chỉ có thể sững sờ nằm ngẩn người ở một chỗ bày ra vẻ mặt mộng bức.

Vì thế khi bọn họ nhận thấy Việt An có phản ứng thì đều cảm thấy chuyện này tuyệt đối thành công!

Ai biết rằng sau khi Việt An hít bạc hà xong thì căn bản sẽ không tiến vào giai đoạn cuối cùng!

Thời gian hưng phấn kéo dài hơi quá rồi đó!

Lúc đó bọn họ cũng chờ ở bên ngoài chưa đi vào, phải biết rằng trong phòng là một con mèo có thể thân thiết, oán giận, còn đánh thắng thể gene cấp SS đấy!

Bọn họ cũng không ngu, ai lại muốn đánh chính diện với con mèo có sức chiến đấu lợi hại như vậy hả?

Thế mà bọn họ không đi vào, còn Việt An lại chờ đến thiếu kiên nhẫn nên xông ra!

Kết quả là như Quý Tu Quân nhìn thấy, mấy người đến bắt mèo toàn quân bị diệt sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả cơ hội giãy chết cũng không có, lần lượt từng người một bị Việt An quăng vào trong phòng, nên đập ngất thì đập ngất, nên xé nát thì xé nát.

Vì Việt An muốn báo tin an toàn nên còn cào nát bét tất cả máy mọc còn đang hoạt động, mới thành công gửi truyền tin đi.

Sức chiến đấu của mấy người kia quá gà quá yếu rồi.

Căn bản là không thể làm nổi bật dáng vẻ trâu bò của bổn meo meo.

Việt An nhìn mặt đất hỗn loạn một vòng, run tai, ôm ống nghiệm chỉ còn một lớp dung dịch màu xanh nhạt dưới đáy ống, cái mũi nhỏ vùi trên miệng ống nghiệm, hít mạnh một cái, thoải mái đến mức lăn lộn trên đất.

Đã lâu không hít!

Việt An đạp chân, đá cái ống nghiệm không còn tí gì qua bên phải, trèo lên bàn, lắc lắc đầu, run run lông.

Bởi vì tốc độ công kích của Việt An vượt qua lẽ thường, cậu căn bản là không để cho đám loài người kia và người máy chiến đấu có cơ hội phản kích mà đã lưu loát kết thúc trận chiến.

Trong phòng ăn cũng không có nhân viên phục vụ con người, người máy tiếp đãi phòng ăn thì sẽ không đến đây nếu không có mệnh lệnh.

Cậu xem như lúc này phảng phất như chưa có chuyện gì từng xảy ra, tất cả đều bình thường,

Cục lông trắng ngồi xổm tại chỗ phát ngốc một chút, nhìn Quý Tu Quân trong máy truyền tin đang lưu loát ra mệnh lệnh, mang theo một nhóm người lớn hấp tấp chạy tới, cậu suy nghĩ một chút, nhảy trở về bàn ăn, mở livestream lần nữa.

Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.

Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ.

Việt An liếc mắt nhìn căn phòng tàn tạ không chừa chỗ nào, không có chút để ý nào đến hoàn cảnh lung ta lung tung trong phòng, bắt đầu livestream một lần nữa.

Món ăn trên bàn đã chất thành đống, Việt An nhìn ống kính bay từ bên trong quang não ra, kêu meo meo hai tiếng, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm mà không hề có chút gánh nặng trong lòng.

Từng người từng người quần chúng ăn dưa trong livestream sợ đến mức bóp nát quả dưa trong tay.

Tại sao chưa đến mười phút đồng hồ mà phòng ăn sạch sẽ ban đầu đã biến thành bãi rác rồi hả??

[Trong mười phút chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì?]

[Có phải là Việt An đang duy trì truyền tin với Nguyên soái không? Ống kính vừa bay qua, hình như tôi nhìn thấy hình chiếu D của Nguyên soái đó.]

[Chờ chút, có phải là trong ống kính có một cái chân lướt qua không???]

[???]

[Hình như tôi nhìn thấy một thi thể… là xác chết sao?]

[Bạn không nhìn lầm, tôi cũng thấy, còn không phải một cái.]

Việt An ngẩng đầu khỏi chén dĩa, vừa liếc mắt nhìn bình luận vừa lia mắt qua nhìn bốn người hôn mê bất tỉnh nằm ngang dọc lung tung trong phòng.

Cục Lông Nhỏ ngồi xổm trên bàn, lười biếng ngáp một cái, liếm liếm nước lèo dính bên mép rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Thái độ bình tĩnh của Việt An cũng không thể làm cho khu bình luận của cậu yên tĩnh lại, mỗi khán giả ăn dưa đều trợn mắt há mồm, ngạc nhiên nhìn ống kính dời đi đổi góc quay mới.

Hệ thống trí năng của camera sẽ quay chụp theo động tác của đối tượng, điều chỉnh góc độ và phương hướng của tia sáng cùng với một số nhân tố khác.

Không bao lâu sau, những người ngồi xổm xem livestream của Việt An đã nhìn xong toàn cảnh căn phòng một lần.

[Nếu như tôi không có bị mù, thì thứ nằm cạnh chân bàn hẳn là chân trước của người máy chiến đấu ZD thế hệ mới nhất, trí năng cực kỳ thấp, chuyên dùng để thực hiện các loại nhiệm vụ ám sát.]

[Nhìn kỹ một chút, quả thật là ZD không sai, toàn bộ gộp lại chắc khoảng ba cái, nhưng mà vũ khí ở chân trước đã qua cải tạo.]

[Chời đựu? Người máy chiến đấu? Thực hiện nhiệm vụ ám sát? Để làm cái qué gì??]

[Hơn nữa, vật mà người nằm ở góc trái của phòng đang cầm trong tay chính là máy dùng để chặn tín hiệu mà khoa của tôi đã từng tham gia nghiên cứu, bọn tôi chỉ phụ trách thiết kế phần vỏ ngoài, bởi vì bên trên yêu cầu nên khoa đã bỏ ra một quãng thời gian khá lâu để nghiên cứu loại vật liệu có thể kéo dài và dát mỏng, vì thế tôi có ấn tượng khá sâu sắc với thứ này.]

[Cho nên vừa rồi livestream đột nhiên bị cắt đứt là vì loại máy chặn tín hiệu này?]

[Tất cả đều bị cào nát bét rồi…]

[Thứ cải tạo ở chân trước ZD là lồng bắt thú, chuyên dùng để bắt nhốt những sinh vật có hình thể nhỏ trên hành tinh mới để nghiên cứu, có chút khác so với lồng săn bắt dân dụng phổ thông nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái.]

[Lồng bắt thú?]

[Thật sự có người đặc biệt dám trộm mèo?? Cái người vừa nói muốn trộm mèo đâu??]

[Không phải tôi, tôi không có làm, đừng có đoán mò! Tôi còn không ra khỏi cửa! Sức chiến đấu của tiểu Việt An mạnh như vậy mà còn đính kèm một Nguyên soái đó! Tôi đâu có chán sống mà đi trộm mèo??]

[Sự thật chứng minh là có người muốn trộm mèo, là ai làm hả!!]

[Quan sát cẩn thận một chút đi… không chỉ có quân đội mới có thể dùng ZD, mà còn có một số chỗ bảo vệ nghiêm mật.]

Tai Việt An run lên, mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện to đến mức ồn ào từ bên ngoài phòng ăn truyền đến.

Cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm u trên hình chiếu D của Quý Tu Quân, đằng sau anh còn có Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học bị doạ đến mặt trắng bệch, ngồi bên cạnh Bộ trưởng là một vị Quân đoàn trưởng.

Gã bị Quý Tu Quân trực tiếp xách đi từ phiên toà, dù sao trên người máy cũng có ký hiệu của Bộ Nghiên cứu Khoa học, thân là Bộ trưởng thì gã cũng không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.

Việt An liếm liếm chân, kêu meo meo với Nguyên soái tiên sinh.

Quý Tu Quân đang ngồi trong xe, anh nghe được thanh âm của Việt An nên nghiêng đầu qua hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Meo.” Việt An duỗi ra một chân chỉ về phía cửa.

Nguyên soái tiên sinh dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Có người đến?”

“Meo.” Cục Lông Nhỏ đáp lại một tiếng.

Quý Tu Quân liếc mắt nhìn Việt An đang mở livestream, anh bỗng nhiên nhận ra rằng hiện tại Việt An cũng có thể dẫn đến sự chen chúc của một lượng lớn các nhà truyền thông.

Còn Cục Lông Nhỏ vượt thời gian đến từ Địa Cầu cổ đã thất lạc hiện đang ở nhà hàng ngoại ô Đế tinh ăn cơm.

Từ lúc bắt đầu livestream đến bây giờ chỉ mới trôi qua khoảng nửa tiếng ngắn ngủi mà thôi, nghĩ đến vị trí nhà hàng và tình trạng giao thông của Đế đô thì nửa tiếng cũng đã đủ để những nhà báo và nhà đài rời khỏi văn phòng đến nhà hàng rồi.

Vào lúc này còn có thể vừa vặn đụng phải một tin tức lớn.

“Đừng để bọn họ làm hỏng hiện trường, chờ tôi đến.” Nguyên soái tiên sinh liếc mắt nhìn camera đang livestream bên cạnh Việt An, cậu ngồi trước mặt anh, anh trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi nói, “Nếu những nhà báo kia không nghe lời, có ý định xông đến, em có thể làm cho bọn họ ngoan ngoãn nằm sấp như những người đang nằm trong phòng kia.”

Việt An vẫy đuôi một cái, ưỡn cái ngực nhỏ: “Miáo!”

[Xong xong xong, tôi đã đoán được ngày mai truyền thông sẽ nói về Nguyên soái như thế nào rồi.]

[Ban Tuyên truyền Quân bộ: xin ngài bớt gây tranh cãi một tí đi Quý Nguyên soái.]

[Ban Tuyên truyền Quân bộ hơi nhướng mày: có cảm giác việc này cũng không đơn giản!]

[Trước tiên đừng lo lắng cho Ban Tuyên truyền của Quân bộ, mấy người có thể nói cho tôi biết cái người mập mạp đang ngồi phía sau Nguyên soái là ai không?]

[Bạn không có chú ý đến tin tức thời sự sao? Người mập mạp kia chính là Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học lên toà án quân sự với Nguyên soái mấy ngày nay đó!]

[Đoè moè! Đúng rồi! Bộ Nghiên cứu Khoa học! Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi!]

[???]

[Ký hiệu trên lồng bắt thú là của Bộ Nghiên cứu Khoa học! Bởi vì không nguyên vẹn nên cảm thấy khá quen mắt nhưng vẫn sống chết không nhớ ra là của ai, nhắc đến Bộ Nghiên cứu Khoa học là tôi nhớ ra ngay lập tức.]

[… Cái gì??? Bộ Nghiên cứu Khoa học?]

[Đậu xanh rau má, tôi không tin, tôi còn đang cố gắng vì mục tiêu là vào được khoa nghiên cứu sinh vật của Bộ Nghiên cứu Khoa học đây, có thể tham khảo một năm nay của tôi! Mấy người chưa đọc sách nếu không sao lại không biết chứ? Trong pháp luật đã viết rằng không chấp thuận làm thí nghiệm trên sinh mệnh có trí tuệ vô tội, Bộ Nghiên cứu Khoa học của chính phủ Đế quốc có thể không biết sao???]

[Bình tĩnh một chút, ở bất kỳ tình huống nào cũng không thể vơ đũa cả nắm được.]

[Trước tiên không nói đến chuyện đó, động cơ của Bộ Nghiên cứu Khoa học đâu?]

[Động cơ? Trong lòng mấy người không biết giá trị nghiên cứu của sinh vật Địa Cầu cổ cao bao nhiêu sao?]

[… Cái động cơ này có thể nói là rất đầy đủ.]

Việt An ăn xong thì quay đầu liếc mắt nhìn máng gỗ, phát hiện không còn món ăn nào nữa nên lại nhìn ra cửa.

Cậu nghe thấy tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa càng ngày càng kịch liệt, hình như ông chủ nhà hàng đang ra mặt ngăn những tên truyền thông có định xông vào phòng ăn.

Việt An ngẩng đầu nhìn Quý Tu Quân đang xuống xe một chút.

Lần này Nguyên soái tiên sinh một mạch dẫn theo một đám người giữ gìn hiện trường, thu thập chứng cứ, sĩ quan đối ngoại với tin tức truyền thông lại đây.

Xem ra hôm nay Nguyên soái tiên sinh thật sự cực kỳ tức giận, cả người đằng đằng sát khí, xách cổ áo Bộ trưởng Bộ Khoa học lên và kéo gã xuống xe, một đường sải bước tiêu sái đi vào nhà hàng, không lưu lại một chút mặt mũi nào cho đối phương trước truyền thông.

Truyền thông chen vào nhà hàng bị người Quý Tu Quân mang đến mời ra ngoài nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Tu Quân kéo Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa xông thẳng vào phòng riêng của Việt An.

Cục Lông Nhỏ màu trắng run run lông, tắt truyền tin rồi thuận tiện tắt luôn livestream, cậu nhảy xuống bàn ăn, giậm giậm cái chân ngắn nhanh nhẹn đạp lên mặt mấy người kia, đi tới mở cửa ra.

Một tay Quý Tu Quân xách Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học ném vào trong phòng, cũng không để ý tiếng kêu đau của gã khi ngã trúng xác máy móc, anh cúi người xuống ôm lấy Việt An.

Lúc trước tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Việt An, Quý Tu Quân cũng không quan sát kỹ các loại máy móc tàn tạ nằm trên mặt đất che đi khuôn mặt và các bộ phận thân thể của những người kia.

Hiện tại anh tỉ mỉ nhìn lần lượt bốn người đang nằm trong phòng, cả người đột nhiên căng thẳng ngay tức khắc.

Nguyên soái cứng ngắc vuốt ve cục lông nhỏ trong ngực một cách máy móc, lực tay rất mạnh, đè Việt An đến mức cậu cảm thấy có chút không ngóc đầu lên được.

Có vẻ như Cục Lông Nhỏ nhận ra cái gì đó, cậu trở mình, ôm lấy bàn tay đang xoa của anh, đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như đang an ủi.

Động tác trên tay Nguyên soái tiên sinh hơi ngừng, lật tay nhẹ nhàng bóp bóp chân nhỏ của Việt An, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học thì vẻ mặt lại lạnh như băng.

“Những người này, chắc ông quen nhỉ!?”

Anh vừa nói vừa giơ chân đá đá đầu của gã trung niên gần anh nhất.

“Thật đúng lúc, tôi cũng quen họ.”

Sao lại có thể không quen chứ.

Hai tháng ở cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, có sáu nhân viên làm thí nghiệm thường xuất hiện trước mặt Quý Tu Quân, hiện tại trong căn phòng này có hai người nhưng đều nằm trên đất cả rồi.

Còn lại ba người bao gồm cả Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học đều là người năm đó tiêm thuốc mê cho anh lúc ở trong phòng kiểm tra sức khoẻ ở quân bộ rồi mang anh vào phòng thí nghiệm thấp nhất ở Bộ Nghiên cứu Khoa học.

Oan gia ngõ hẹp, lòng tham không đáy.

Bây giờ còn dám tới bắt Việt An!

Quả thật là điếc không sợ súng!

Quý Tu Quân nắm chân của Việt An, nhìn Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu khoa vẻ mặt kinh hoàng, trán đầy mồ hôi muốn nói cái gì đấy, nhưng bởi vì mấy binh lính bình thường đi tới đi lui không ngừng ở xung quanh nên miễn cưỡng dừng lại, lui về phía sau hai bước để nhường đường. Anh nghiêng đầu nhìn về phía binh lính đứng sau lưng mình, ra hiệu cho họ mang người đi.

Nguyên soái tiên sinh đứng lặng một chỗ một hồi lâu, trầm mặc lạnh băng như một tảng đá.

Mấy binh lính chờ lấy chứng cứ đứng đằng sau anh nhìn nhau, không biết có nên đi vào lúc này hay không.

Việt An ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn vào bên trong phòng một chút, sau đó cậu duỗi chân kéo vạt áo của Quý Tu Quân một cái.

Nguyên soái tiên sinh hạ mắt nhìn cậu.

Cục Lông Nhỏ màu trắng víu trên vạt áo đen của anh, đệm thịt nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh, cái đầu lông xù xù cọ tới cọ lui trên cổ Quý Tu Quân, tiếng kêu miao miao kéo dài âm cuối, tràn đầy ý tứ an ủi.

Đã ba ngày Nguyên soái không được gần gũi với mèo nhà anh nên sửng sốt hồi lâu mới hạ cằm xuống nhẹ nhàng cọ cọ mèo nhà mình một cái.

“Tôi không giận.” Anh nói, “Về nhà?”

Việt An nghe được lời này thì pặc một cái từ trong lòng Nguyên soái nhảy ra ngoài, lại nhảy lên bàn cơm, chân nhỏ vỗ bạch bạch thực đơn trên bàn, làm cho mấy cái dĩa trống trên bàn lắc lên loảng xoảng.

Về nhà?

Cơm còn chưa ăn xong thì về nhà cái gì?

Không về!

Mới vừa được mèo nhà mình an ủi nên khôi phục một chút tâm tình, một giây kế tiếp lại chịu khổ bị vứt bỏ, Nguyên soái tiên sinh sửng sốt vài giây, quay đầu nhìn về phía ông chủ nhà hàng đang ngó dáo dác ở một bên.

Nguyên soái dùng âm thanh phảng phất như có thể làm đông chết người để hỏi: “Món ăn của Việt An chưa mang lên hết sao?”

“Ôi…?” Người chủ của nhà hàng là một người đàn ông trung niên, lúc này bị vặn hỏi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì trước hết đã bị Quý Tu Quân doạ cho run rẩy, sau đó ông liên tục kiểm tra không ngừng một chút rồi trả lời, “Còn, còn bốn mươi hai món chưa mang lên…”

“…”

Mặc dù đã đoán trước được sự thật này nhưng quả nhiên là Nguyên soái tiên sinh vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng khó chịu thì làm sao?

Tất nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu rồi!

Quý Tu Quân có chút ấm ức.

Anh nén giận nói với ông chủ nhà hàng: “Tiếp tục mang lên.”

Anh nhấc chân đi vòng qua xác linh kiện máy móc, đi đến bên cạnh bàn ăn, sau đó gật đầu với mấy binh lính đang đứng thành hàng ngang ở bên ngoài chờ lấy chứng cứ.

Việt An tuỳ ý để Nguyên soái tiên sinh tâm tình lại trở nên không tốt đẹp cho lắm bóp đệm thịt vuốt vuốt lông, đôi mắt mèo màu xanh lam cũng không nháy một cái nhìn mấy binh lính lấy chứng cứ, ánh mắt dõi theo sát ống nghiệm được bọn cất cẩn thận mãi cho đến khi bọn họ bỏ vật chứng vào trong bao.

Bạc hà mèo haizzzz!

Hít rất sảng khoái nha.

Không biết trong Bộ Nghiên cứu Khoa học còn hàng tồn trữ hay không.

Việt An nhìn cái bao đựng ống nghiệm kia, nhịn không được dựng thẳng chóp đuôi, ngoắc cổ tay của Nguyên soái tiên sinh, trong lòng dâng lên một ý tưởng to gan.

Tác giả có lời muốn nói:

Việt An: Pipimon Quý! Đỡ trẫm dậy! Trẫm muốn đến Bộ Nghiên cứu Khoa hít mịe nó ống!

Nguyên soái: …

Truyện Chữ Hay