Phụt~
Tôi cười gượng cười hai tiếng: "Không phải, hắn muốn nói là "anh hùng ", hắn khen anh là anh hùng đó.
Cho nên, chúng ta mong anh hùng hãy giúp đỡ người ta nha?"
"Cái này còn khó nói lắm." Hạ Khải Phong kiêu ngạo nói.
Hắn sờ cằm, xem xét đề nghị của tôi.
Suy một hồi suy tính kỹ càng, hắn ôm tôi vào lòng, cười nói: "Nếu ta giúp cô ấy thì em định báo đáp với ta thế nào?"
Tôi xấu hổ nhìn thoáng qua con ma nữ, cô ấy thấy thế liền cười tạ lỗi.
Tôi ghé vào tai Hạ Khải Phong, thì thầm nói.
Mặt mày hắn lập tức trở nên hớn hở, nói với tôi: "Bổn thiểu chủ cảm thấy nếu như là ba ngày...! Thì còn có thể cân nhắc..."
Tôi kinh hãi, cằm thiếu chút nữa rót xuống mặt đất, cao giọng nói: "Ba ngày? Anh không sợ..." Nhìn con ma nữ, lại nhìn Duệ Duệ, sau đó tôi dùng âm lượng mà chỉ có tôi và hắn mới có thể nghe thấy: "Anh không sợ lao lực quá mà chết à?"
"Haha, đừng nói là ba ngày...!Cho dù là..."
Tôi cuống quít che miệng hắn lại: "Đừng nói nữa, em đáp ứng anh là được..."
Lúc này Hạ Khải Phong mới thoả mãn nở nụ cười: "Tốt, vậy bổn thiếu chủ sẽ giúp cô ta."
Con ma nữ kích động nhìn chúng tôi, liều mạng gật đầu: "Cảm ơn chị và thiếu chủ."
"Làm khó chị rồi..." Con ma nữ áy náy nhìn tôi: "Tôi vừa đối xử với chị như vậy mà chị còn vì tôi mà chấp nhận hy sinh..."
"Cô nói cái gì đó? Sao lên giường với bổn thiếu gia lại là hy..." Tôi gắt gao bịt chặt miệng Hạ Khải Phong, khiến cho hắn không thể nói tiếp.
"Trẻ con còn đang ở đây, anh có thể chú ý một chút hơn không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai chúng tôi cúi đầu nhìn Duệ Duệ, hắn lại ngây thơ nhìn chúng tôi, mặt cọ cọ vào chân tôi, rồi lại cọ cọ vào chân của ba ba hắn.
Tóm lại, cuối cùng Hạ Khải Phong cũng đồng ý siêu thoát cho con ma nữ kia.
Xong việc, tôi cười với Hạ Khải Phong: "Hạ Khải Phong, cám ơn anh!"
Hạ Khải Phong ôm tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua Duệ Duệ đang ôm chân hắn, nói với tôi: "Trước tiên, em có thể mang thằng nhóc này đi không?"
"Tại sao? Hắn rất thích anh mà?" Tôi vô cùng chờ mong nhìn hắn.
Hạ Khải Phong nói: "Em không mang hắn đi, bổn thiếu chủ lấy thù lao kiểu gì?" Nói xong, hắn liền vác Duệ Duệ lên vai, bàn tay tà ác di chuyển đến mông tôi, véo một cái.
Tôi đỏ mặt, đẩy tay hắn ra.
"Lưu manh! Duệ Duệ vẫn còn đang ở đây đó."
Hạ Khải Phong cúi đầu nhìn thoáng qua Duệ Duệ, bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc thì em nhặt được cái thằng nhóc đáng chết này ở đâu vậy?"
Tôi tủm tỉm cười.
"Nhặt được từ chỗ của anh đó!"
"Nhặt được từ chỗ ta?" Hạ Khải Phong khó hiểu hỏi.
"Không lẽ anh nghĩ còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ một mình em mà sinh ra được Duệ Duệ chắc?"
"Thật...!Thật sao?" Hạ Khải Phong lắp bắp hỏi lại.
Khuôn mặt đờ đẫn này của hắn trông thật đáng yêu làm sao!
Tôi gật đầu, giọng nói chắc nịch: "Thật."
Nghe vậy, Hạ Khải Phong vui sướng nhảy cẫng lên.
Hắn cứ cười ha hả làm chim chóc xung quanh tưởng hắn bị điên, tất cả đều sợ hãi bay tán loạn vào rừng sâu.
Hạ Khải Phong không đưa tôi về nhà mà đưa tôi và Duệ Duệ về căn biệt thự của hắn.
Sau một khoảng thời gian không ngừng cố gắng, công ty đã bắt đầu đi vào hoạt động.
Vì là công ty mới thành lập nên công việc hơi bề bộn.
Vừa mới ra ngoài mà đã có điện thoại gọi đến.
Tôi sợ Duệ Duệ đói bụng, nên cho hắn ăn cơm trước.
Sau khi ăn cơm xong thì hắn đã chạy đi chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong thôn.