Vừa ra khỏi khu rừng tôi đã thấy mẹ đang che ô, chạy về phía tôi.
"Ôi tiểu bảo bối của ta ơi, cả người đều đã ướt như vậy rồi..."
Đột nhiên mẹ phát hiện ra tiểu Hoằng Duệ đang đứng bên cạnh tôi, bà nhìn hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Thấy vậy, tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tôi gấp rút không biết giải thích như thế nào, cúi đầu nhìn tiểu Hoằng Duệ.
Hắn rút tay lại, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ tôi, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu xuống, trông mới tội nghiệp làm sao!
Mẹ thấy thế thì liền ngồi xổm trước mặt Hoằng Duệ: "Ôi, đứa nhỏ này là đứa trẻ bị vứt bỏ à? Ngay cả quần áo cũng không cho mặc, cha mẹ nào mà lại độc ác như thế chứ? Một bộ phận giới trẻ bây giờ chỉ biết chơi nhau cho sướng mà không thèm chịu trách nhiệm, thật quá là ghê tởm!"
Tôi nghe vậy liền cảm thấy thật cạn lời!
Tiểu Hoằng Duệ khịt mũi, nhào vào trong lòng bà ngoại, khóc rống lên.
Đã thế lúc hắn quay đầu nhìn tôi, thấy tôi cũng đang nhìn hắn thì liền nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Tôi thấy cái cằm của mình lại suýt chút nữa rớt xuống mặt đất.
Vừa rồi tôi còn phát sầu vì lai lịch của hắn, còn sợ người nhà không tiếp nhận hắn...!Vậy mà nửa giờ sau hắn đã tắm rửa thơm tho, ngồi ngoan ngoãn trên bàn cơm, tự xúc cháo ăn.
Sau đó còn gọi "bà ngoại, cụ ông, cụ bà" ngọt xớt.
Đã rất nhiều ngày rồi mà chưa có tin tức của Hạ Khải Phong, tôi thật sự là nhớ hắn đến phát điên rồi!
Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì, tôi liền cầm điện thoại ra nghịch, lướt danh bạ nhìn cái tên "Con ma biến thái", tôi do dự chốc lát rồi ấn gọi: "Thân thể anh đã đỡ lên nhiều chưa?"
"Cô là ai? Tìm Khải Phong của chúng tôi sao? Hắn đang tắm! Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói với tôi." Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm kiều mỵ của Bạch Mị Nhi.
Khải Phong của chúng tôi? Đang tắm? Trong nội tâm, nhất thời tôi cảm thấy rất ghét hắn.
Tôi lạnh lùng nói: "Mong cô gọi hắn ra, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với hắn, còn nữa, tôi muốn biết thân thể hắn đã tốt lên chưa? Nhưng tôi cũng muốn chính miệng hắn nói với tôi."
Bạch Mị Nhi nói tiếp: "Không nhọc cô phải hao tâm tổn trí, hắn rất tốt, nếu hắn không tốt thì sao chúng tôi lại có thể làm chuyện đó mỗi ngày chứ? Hắn thực sự là một người đàn ông cường tráng, tinh lực tràn trề, ha ha..." Bạch Mị Nhi nói xong, cười nhõng nhẽo không ngớt.
Tôi quả thực đã bị cô ta chọc cho tức điên, đột nhiên một thanh âm từ xa xa truyền tới: "Là ai đó?"
Nghe được tiếng của Hạ Khải Phong, trong lòng tôi có chút vui sướng, đang định mở miệng nói chuyện thì Bạch Mị Nhi lại cố tình ỏn ẻn nói với tôi: "Ôi trời, hắn đang gọi tôi kìa, thật sự là một khắc cũng không muốn rời khỏi tôi...!Xong rồi, haha..."
Tút tút tút...
"Này, này! Bạch Mị Nhi..." Tôi quát lên, chỉ có thể âm thầm lo lắng trong lòng.
Tôi cầm gối ôm lên, coi nó thành Bạch Mị Nhi rồi không chút thương tiếc, đấm bùm bụp vào nó: "Chết đi! Đồ hồ ly tinh."
Không lấy được bất cứ tin tức gì của Hạ Khải Phong, tôi chỉ có thể chờ đợi, mong ngóng, nhớ nhung hắn mỗi ngày.
Nhưng người nhớ nhung hắn cũng không chỉ có mình tôi.
Bỗng một ngày, Duệ Duệ lại dùng ánh mắt khẩn cầu tới nhìn tôi, lặp đi lặp lại một câu nói: "Ba ba, ba ba...!Duệ Duệ muốn ba ba..."
Tôi đã sớm nghĩ tới chắc chắn sẽ có một ngày Duệ Duệ hỏi chuyện về ba hắn, chỉ là không ngờ lại nhanh tới như vậy.
Tôi ôm lấy Duệ Duệ, đặt hắn ngồi lên trên đùi mình, nhìn hắn, ôn nhu nói: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Nhà chúng ta là người ngoài hành tinh, cho nên Duệ Duệ mới tài giỏi như vậy.
nhưng chúng ta sẽ không thể để người địa cầu phát hiện ra, nếu không bọn họ sẽ không yêu thích chúng ta nữa, cho nên chúng ta phải giả làm người địa cầu, biết chưa?"
Không nghe được đáp án mình muốn, Duệ Duệ liều mạng lắc đầu, đôi mắt trông mong nhìn tôi, bàn tay nhỏ bé chà chà đất nặn, như muốn nặn ra ba mình: "Ba ba, ba ba..."