Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương .
‘Vũ Khuynh Mặc trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Hứa, hôm nay tôi đến để bàn một việc làm ăn với cô, chúng ta đến văn phòng đi.”
Hứa Mộc Tình gật đầu, đích thân dẫn Vũ Khuynh Mặc đến văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi hai người bước vào văn phòng, tùy tung hai bên của Vũ Khuynh Mặc đứng trước cửa, chặn tất cả những người đi cùng bao gồm cả Trương Hiểu Bình ở ngoài cửa „ trong văn phòng chỉ còn lại hai người Hứa Mộc Tình và Vũ Khuynh Mặc.
“Rốt cục cô muốn cái gì?”
Vũ Khuynh Mặc bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi đã lạnh lùng lên tiếng.
Hứa Mộc Tình chớp hàng mi dài.
Cô không rõ ý nghĩa câu nói này của Vũ Khuynh Mặc.
Vũ Khuynh Mặc lại nói: “Tôi biết, sở dĩ cô trói buộc anh ấy bên cạnh cô, là vì quyền thế và cả thân phận của anh ấy”
Theo những gì tôi biết về cô, cô làm việc rất cần cù.”
“Nguyện vọng cuối cùng của người như cô chính là đứng trên tất cả mọi người và nhìn ra thế giới”
“Tôi có thể dùng tất cả những gì có trong †ay để trao đổi với cô.”
“Chỉ cần cô rời xa anh ấy”
“Chỉ cần hai người ly hôn, bây giờ tôi sẽ cho cô hết những gì tôi có.”
“Còn tôi, chỉ cần anh ấy”
Hứa Mộc Tình không ngờ Vũ Khuynh Mặc vừa đến đã ra điều kiện như vậy.
Sau phút kinh ngạc bất ngờ ngắn ngủi.
Hứa Mộc Tình không lên tiếng ngay.
Cô ngồi xuống, mở một chiếc lon sát, lấy ra một nhúm trà hoa nhài, pha một ly cho Vũ Khuynh Mặc.
Hứa Mộc Tình đặt ly trà lên bàn, mỉm cười nói: “Ngồi xuống trước đã, đứng nói chuyện sẽ rất mệt”
Với thân phận của Vũ Khuynh Mặc, sao cô có thể uống loại trà nhìn quá đỗi bình thường này chứ?
Nhưng Vũ Khuynh Mặc vẫn cứ ngồi xuống.
Cô ta tiện tay bưng ly trà đưa lên cánh mũi xinh đẹp ngửi thử.
Nụ cười xấu xa của anh.
Những điều tốt đẹp của anh.
Và cả mỗi giây mỗi phút anh dành cho cô.
‘Vũ Khuynh Mặc nhìn chăm chằm Hứa Mộc Tĩnh.
Cô ta kiến thức uyên thâm nhiều người đủ mọi tầng lớp gặp gỡ.
Nhưng chưa có ai lại đơn giản như Hứa Mộc Tình.
Cô gái này dường như chẳng hề che giấu nội tâm mình, trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt.
Vũ Khuynh Mặc trút bỏ điệu bộ hung hăng bức người khi nãy sang một bên, giọng nói cũng dần trở nên ôn hòa.
Rốt cục cô muốn cái gì?”
“Tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.”
“Tôi muốn có một mái nhà.”
“Trong nhà có ba mẹ, có em trai, có tôi và cả anh ấy”
“Tuy tôi cũng muốn gây dựng tập đoàn lớn mạnh”
Tôi muốn có thêm nhiều người được vui vẻ làm việc trong tập đoàn của chúng tôi”
Tôi muốn cho họ bằng sự cố gắng của bản thân, để cho cuộc sống của gia đình họ tốt đẹp hơn, để cuộc sống của họ càng thêm phong phú đặc sắc”
Những lời này nếu là người khác nói, Vũ Khuynh Mặc sẽ cười khẩy chế nhạo.
Nhưng qua giọng nói điềm tĩnh và nụ cười vui vẻ của Hứa Mộc Tình, Vũ Khuynh Mặc biết những gì cô nói đều là thật Đây thật sự là một người đơn giản đến mức khiến người khác vừa nhìn đã thấu.
Nói dễ nghe, là trong sáng lương thiện Nói khó nghe, là ngây thơ, thậm chí có hơi ngốc nghếch.