Chương
Nói xong, Lý Lâm hành lễ với Lý Hàng rồi lập tức quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Lâm dần xa, Lý Hàng cảm giác như đã mấy đời Anh không thể ngờ rằng, mười mấy năm sau mình lại nhận được một tin tức như Vậy.
Đã bao nhiêu năm cảm xúc của anh không dao động như bây giờ rồi!
Lý Hàng vội nắm tay Hứa Mộc Tình, liên tục hỏi về người phụ nữ Hứa Mộc Tình gặp lúc nấy.
Qua miêu tả của Hứa Mộc Tình, Lý Hàng có thể chắc chắn một trăm phần trăm, người phụ nữ ngồi trên xe lăn kia chính là mẹ ruột của anh!
Nếu bà chưa chết, Nếu họ đều đã đến Ninh Châu.
Vậy tại sao lại không ra gặp mặt chứ?
Khó hiểu.
Lý Hàng nghĩ thế nào cũng không rõ, cha mẹ anh vì sao lại làm như vậy?
“Có lẽ họ có nỗi khổ nào đó.”
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Hàng.
Lý Hàng gật đầu: “Bà xã, may mà có em.”
“Lúc nãy nếu không phải là em, có lẽ anh đã phạm phải một sai lầm chí mạng rồi”
“Cho nên, để thưởng cho em, bà xã đến thơm một cái nào”
““Chụt”
Vừa nói, Lý Hàng không biết xấu hổ thơm một cái lên khuôn mặt láng mịn của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Lý Hàng.
Làm gì có ai như thế chứ?
Rõ ràng là em giúp anh đấy.
Thế mà lại còn bị anh lợi dụng.
Đồ ba xạo!
Không biết mắc cối Nhưng vừa nghĩ đến Lý Hàng không phải là cô nhỉ.
Tâm trạng của Hứa Mộc Tình liền trở nên vui vẻ.
Cô cảm thấy vui thay cho Lý Hàng.
“Ông xã, đợi một thời gian nữa phía Thượng Hải ổn định rồi, chúng ta đi kinh thành được chứ?”
Lý Hàng gật đầu.
Vừa nhắc đến kinh thành, trong đầu anh bất giác hiện lên một cô bé thắt bím, mũi chảy lòng thòng.
Cô bé này lúc ba tuổi đã ngày nào cũng ầm ï đòi gả cho anh Nếu phải đi kinh thành, chắc chẵn phải đối mặt với cô ấy.
Lý Hàng cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình, nói cho cô biết về sự tồn tại của Vũ Khuynh Mặc.
Nếu phải đi kinh thành, em phải chuẩn bị tâm lý đấy nha.”
“Đối với em mà nói, cô ta là một đối thủ vô cùng lớn mạnh đấy”
Cho dù Hứa Mộc Tình sớm đã có giác ngộ.
Nhưng không ngờ, tình địch của cô lại là nữ hoàng phố Wall Mới đầu Hứa Mộc Tình còn hơi hoảng loạn.
Dần dần, tâm trạng bình ổn trở lại Cô túm chặt cánh tay Lý Hàng, ngước đầu nhìn anh.
Vẻ mặt kiên định nói: “Em sẽ không thua cô a đâu!”
Tuy cô ta rất lợi hại, nhưng em cũng không kém”
“Hơn nữa, hơn nữa, em còn có anh bên cạnh, em không sợt”
Ừm, bà xã nói tốt quá, nào, thơm thêm cái nữa”
“Đáng ghét, vẫn còn ở bên ngoài đó.”
“Nói như vậy, về đến nhà thì có thể thơm rồi, hê hê.”
Cảng Hòn Ngọc Phương Đông, tại biệt thự trên núi của Chu gia.
Chu Minh Thiệu đang ngồi với vẻ mặt u ám.
Một cao thủ vóc người nhỏ bé nhưng thực lực trác tuyệt đứng trước mặt ông ta.
Đại tông sư!
Lư Vĩnh Cường – một trong hai đại cao thủ của gia tộc Chu Thị!
Một gia tộc có hai cao thủ cấp bậc đại tông sư trấn giữ.
Đây chính là đại diện cho thực lực.
Cũng chỉ có gia tộc hạng nhất mới có quy cách như vậy!
“Đã điều tra rõ ràng rồi ạ, cái chết của Tam tiểu thư có liên quan đến hai người.”
“Nói?
Giọng nói của Chu Minh Thiệu lạnh như đá.
Tuy không nổi giận, nhưng trong mắt ông ta ngập tràn lửa giận Ông ta đang kìm nén cảm xúc của mình!
“Người đầu tiên chính là Thôi Thiên Tứ, hai tiếng trước khi tam tiểu thư mất, Thôi Thiên Tứ luôn ở cùng bà ấy.
“Sau đó, Thôi Thiên Tứ liền mất tích.”
“Theo điều tra của chúng ta, rất có khả năng hắn ta đã trốn qua Nhật Bản.”
Còn có một gã đàn ông tên là Lý Hàng”
Khi nghe đến tên Lý Hàng, cặp mày Chu Minh Thiệu nhíu chặt lại.