Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Anh ta không đọc sách.
Chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã từ quê lên thảnh phố làm Việc.
Bắt đầu từ việc chuyển gạch trên công trường, cho đến vị trí người chủ tập đoàn như hiện tại Anh ta học vấn không cao, nhưng lại có một tầm nhìn độc đáo.
Khi nhìn thấy Lý Hàng, anh ta liền cảm thấy người này không tầm thường.
Mặc dù không ít người chê cười Lý Hàng là ở rể, bám váy vợ.
Nhưng Vương Thắng Tài không nghĩ vậy.
Lý Hàng có thể trở thành con rể của tập đoàn Lãng Tiêu vậy thì anh ta nhất định phái có gì vượt trội Lý Hàng lại nói tiếp: “Bả lão đó muốn đối phó anh, củng lắm là đế cho ngân hàng không cho anh vay vốn”
“Chỉ cần là tài khoản của anh bị đóng băng thì tập đoàn của canh cũng sẽ bị phá sản”
“Nhưng kế từ bây gi, tất cả vật liệu xây dựng của tập đoàn sanh sẽ được chuyển đến Tập đoàn Lãng Tiêu”
“Chúng tôi thiếu cái gi? Các anh cung cấp cái gi?”
“Ngay khi hàng về, tôi sẽ rực tiếp thanh toán tiền mặt cho anh”
“Như vậy, khó khăn của Tập đoàn Lãng Tiếu chúng tôi đã .được giải quyết, vấn đề của anh cũng sẽ được giải quyết”
“Quyết toán tiền mặt?!”
Khi Vương Thẳng Tài nghe những lời của Lý Hàng, anh ta ngạc nhiên đến mức hông nói lên lời Anh ta nhanh chống quay sang hỏi Hứa Mộc Tình: “Tổng giám đốc Hứa, chuyện này có được không?”
“Điều này cho thấy bảy giờ mọi người đã bắt đầu tin tướng “Còn anh ẩy ả, chính là tiền trong túi hơi nhiều, tiêu không, hết”
Lỡi của Lý Hàng khiến Hửa Mộc Tinh mim cười ngọt ngào.
‘Cô nhìn Lý Hàng đầy xúc động: “Chồng ä, thật vui khi có anh”, “Em nhất định nhất định sẽ giữ chặt anh, không bao giờ để người phụ nữ khác cướp mất anh”
Khi Hứa Mộc Tình nói câu này, trong mắt cô lộ ra một sự kiên định, Lý Hàng cười đáp: “Trên đời này, có lẽ em là người duy nhất có thể thích kế lang thang ăn mày như anh”
“Hữ, em không tin. Người tải giới như anh chắc chắn luôn có người nhớ nhung!”
Sân bay quốc tế Ninh Châu.
Lối đi dành cho khách VỊP tại sản bay đột nhiên bị bỏ trống.
“Nhanh, nhanh lên!”
“Từng người một, ai nấy đều mặc vest đen và đeo kính đen, những tên vệ sĩ cao to, vạm vỡ.
Lúc nây, họ đứng thành hai hàng, Tạo thành một bức tường người chặn người đi bộ hai bên, Mỗi người trong số họ đều trông rất nghiêm trang, như thể’ họ đang đối mặt với kẻ thủ vậy.
Lúc nảy, trong đám người đang xem, có một người nói nhớ: “Ö, cánh tượng này có chút quen thuộc”
“Tôi nhớ không lâu trước đó hình như cũng có một cánh tượng hoành trắng như vậy”
“Không lẽ lại có nhân vật lớn nào đấy tới Ninh Châu của chúng ta?”
“Trong lúc các cuộc bàn tán diễn ra sôi nổi thì lối đi VIP của sản bay truyền đến âm thanh giòn giã của giày cao gót “Cộp, cộp, cộp..”
Buổi chiều nắng vàng hắt qua những ô cứa sổ chiếu trên nền đất đã được lau sáng bóng.
Dưới ánh nắng vàng, một người phụ nữ mặc bộ đõ thời thượng màu oái hương xuất hiện trước mắt mọi người.