Chương
Triệu Đắc Hiền quỳ sụp xuống: “Tôi sai rồi, tôi đáng chết”
“Cậu đúng là đáng chết, nhưng người mà cậu phải quỳ gối không phải ta, mà là những người sau lưng cậu, còn có những người đã từng bị cậu ức hiếp!”
Chu Mỹ Trân thoải mái ngồi trên ghế sô pha gỗ rắn chắc, tận hưởng sự phục vụ của hai mỹ nam.
Thôi Thiên Tứ giống như một con chó, miệng ngậm tờ báo tha đến trước mặt Chu Mỹ Trân.
Chu Mỹ Trân cầm tờ báo lên, vừa mở ra đã thấy đầu bản tin là tin Triệu Đắc Hiền và những người có liên quan bị bắt giam.
“Vô dụng! Một lũ vô dụng!”
Bà ta vớ lấy tờ báo đánh mạnh vào đầu Thôi Thiên Tứ vài cái.
Khuôn mặt Chu Mỹ Trân đầy vẻ bực bội, trong mắt lộ ra sát ý muốn giết người.
“Hay lắm, Tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Tại địa bàn ở Thượng Hải mà các người dám thách thức ta”
“Tiếp theo, xem ta chơi các người đến chết như thế nào!”
Nói xong, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, lấy dây chó buộc vào cổ Thôi Thiên Tứ, vừa đi ra ngoài cửa vừa kéo Thôi Thiên Tứ.
Lúc này, tại đại sảnh trang viên biệt thự.
Hơn chục vị chủ tịch tập đoàn trong lĩnh vực xây dựng đều quy tụ ở đây.
Nhìn nét mặt của họ có thể biết rằng họ.
không hề muốn đến đây.
Tuy nhiên, quyền lực của gia tộc họ Chu quá lớn.
Trước mặt đại gia tộc, bọn họ cũng chỉ có.
thể gật đầu cúi đầu khom lưng, đến bất cứ lúc nào mà họ gọi.
“Rầm!”
Chu Mỹ Trân đẩy cửa ra, đạp lên giày cao gót, xuất hiện trước mặt mọi người cùng Thôi Thiên Tứ đang nắm dưới đất như một con chó.
‘Vừa xuất hiện, bà ta đã ngẩng cao đầu hỏi mọi người: “Trong đây có ai đang hợp tác với Tập đoàn Lăng Tiêu?”
Hơn chục ông chủ nhìn nhau.
Để có thể kinh doanh ở một đô thị quốc tế như Thượng Hải, điều quan trọng nhất là phải có nắm bắt thông tin.
Tập đoàn Lăng Tiêu vốn dĩ im lặng vô danh, nhưng do Triệu Đắc Hiền dẫn người làm ầm Tnhư vậy nên bỗng nhiên nổi đình nổi đám.
Hiện nay rất nhiều ông chủ trong ngành xây.
dựng đều đang cố gảng thiết lập quan hệ.
hợp tác với Tập đoàn Lăng Tiêu Trong số họ có ba người đã từng tham gia vào hai dự án mà Tập đoàn Lăng Tiêu vừa khởi động.
Nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của Chu Mỹ Trân, thật sự vô cùng khó coi.
Họ không dám thừa nhận, ai nấy đều lác đầu.
“Tốt lắm, coi như các người còn có chút đầu óc”
Chu Mỹ Trân dắt Thôi Thiên Tứ ngồi lên ghế sô pha Bà dùng gót nhọn của giày cao gót trực tiếp đạp vào lưng Thôi Thiên Tứ, dùng cậu ta làm ghế đẩu để giãm lên.
Thôi Thiên Tứ đau đến mức miệng run rẩy, nhưng cũng không dám hét lên mà còn tỏ Vẻ ninh nọt, Chu Mỹ Trân vươn bàn tay đã sơn móng màu đen ra, chỉ vào mấy chục vị chủ tịch trước mặt.
Trong mắt bà, những người này đều không phải người có tài sản hơn trăm triệu, mà là ăn mày quỳ gối cầu xin trước mặt bà!
“Tôi cảnh cáo người, từ nay về sau nếu có kẻ nào dám làm ăn với Tập đoàn Lăng Tiêu, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ quaI”
“Nếu bất kỳ ai trong số các người hoặc người thân, bạn bè, người quen của các người mà làm ăn với Tập đoàn Lăng Tiêu.
thì lập tức bảo họ dừng lại!”
“Tôi muốn Tập đoàn Lăng Tiêu này không dời nổi một viên gạch, không mua được.
một hạt cát!”
Trong các chủ tịch có một người tên là ‘Vương Thắng Tài, lúc này, anh ta nói nhỏ “Làm như vậy không tốt lắm?”
Ngay khi Vương Thắng Tài vừa dứt lời, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy xông đến chỗ anh ta.
“Bốp” một tiếng.
Bà ta đánh Vương Thắng Tài một bạt tai thật mạnh!
“Thứ chó má không có tai, không có mắt!”
“Người đâi Đột nhiên, hai người phụ nữ cường tráng lao đến, một trái một phải giữ lấy Vương.
Thắng Tài.
“Đánh gãy một tay anh ta rồi ném ra ngoài cho tôi”
“Ngoài ra, sáng mai, tôi muốn thấy tin tức tập đoàn anh ta phá sản!”
Hai người phụ nữ cường tráng ra tay rất độc ác.
Một tiếng hét thảm thiết!
Cánh tay phải của Vương Tháng Tài đã bị họ đánh gấy.