Hôm sau.
Trải qua vụ ngày hôm qua, không khí giữa hai người cũng hài hòa hơn rất nhiều.
Thịnh Hoan trở về ký túc xá cũng cẩn thận nghĩ nghĩ, trên thực tế ngồi cùng bàn với ai cũng giống nhau, giống như Hứa Hạ nói, chỉ cần chính mình minh bạch là được rồi.
Tiết thứ hai, mặt trời lên cao, mang theo quang mang nhè nhẹ, gió thổi ấm áp.
Tiết thứ ba lại là tiết ngữ văn.
Chuông vào lớp kéo vang, các bạn học xô xô đẩy đẩy đi vào, chốc lát sau, lão sư cũng tay cầm sách vở mà tới.
Lão sư ánh mắt liếc quanh phòng học một vòng, sau đó liền quay lưng lại, trên bảng đen viết thêm mấy chữ " Thục Đạo Nan".
"Ngày hôm qua lúc tớn học tôi đã nói mọi người về nhà chuẩn bị , thế có ai chuẩn bị chưa? Có ai xung phong lên đọc bài không?"
Lão sư vừa dứt lời, phía dưới ai cũng đều tránh né ánh mắt hắn, yên lặng mà cúi đầu, hận không thể đem đầu vùi luôn xuống đất.
Ai khùng mới xung phong......
Cái thể loại văn học thời Đường này...........
Trong phòng học yên tĩnh một lát.
Lão sư thấy vậy, phải bất đắc dĩ mở miệng, ánh mắt quét quanh rồi dừng lại ở một người, "Từ Hiểu Đông, cậu đứng lên đọc một đoạn."
Thanh niên bị gọi tên đứng lên, mặt nhăn thành một cục cầm sách lên, khó coi còn hơn cả khổ qua, ủy khuất nhìn về phía bục giảng.
Thành tích của hắn bình thường đều ở đoạn giữa, đi học quy củ, nhát gan, quả thật trói gà còn không chặt, đâu giống như bọn Phó Hiển, ngày ngày cùng lão sư đối đầu.
Lão sư thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm văn bản, "Bắt đầu đi."
Trong phòng học bao nhiêu cái ánh mắt đều hướng về phía này hết, Từ Hiểu Đông nuốt nước miếng, lỡ leo lên lưng cọp rồi, khó xuống.
"Thục Đạo Nan, Lý Bạch, Ôi! Nguy hiểm thay, cao thay! Thục Đạo nan, lan hơn cả lên trời......"
"Đình đình......" Bị lão sư ngắt lời, sửa lại: "Thục Đạo nan, nan hơn cả lên trời."
Thấy đám bạn chung quanh đều mang bộ dáng quần chúng ăn dưa hóng hớt, Từ Hiểu Đông quả thật có điểm xấu hổ, mãi sau mới đọc lại theo lão sư, kết quả còn không bằng vừa rồi, "Thục đạo nan, lan, lan......"
"Nan, là Thục Đạo Nan." Lão sư rất có kiên nhẫn, "Không phải lan, tiếp đi."
Trong phòng học đã truyền đến tiếng cười thâm thấp, không biết là ai phụt một tiếng cười ra tới, nhanh chóng cái lớp thành cái chợ.
Từ Hiểu Đông xấu hổ cúi đầu, lần này không thèm đọc nữa, nhất quyết không quay đầu.
Giáo viên ngữ văn ngày thường vân đạm phong khinh lần đầu tiên nổi nóng, "Mấy người ai không coi trọng kỷ luật thì cút hết ra ngoài cho tôi, không được làm ảnh hưởng người khác."
"Rõ ràng bản thân là viên phân chuột, cứ tưởng là viên trân châu, bạn đọc sai một câu liền châm chọc, chê bai, nhìn lại bản thân trước đi."
Dù sao cũng là lần đầu tiên phát hỏa, vẫn coi như là có tiếng nói.
Trong phòng học nháy mắt an tĩnh không ít, bất quá giờ khắc này, có chút người vẫn là nhịn không được, tiếng cười thâm thấp liền có vẻ càng thêm rõ ràng.
Giống như Phó Hiển, khó có dịp đóng di động học bài.
Một bên Thịnh Hoan thấy toàn bộ quá trình, mỏi mệt che mặt.
Ai...
Cô cũng không phân biệt được N với L.
Tối hôm qua cùng Hứa Hạ chơi quá nhiệt tình, quên không chuẩn bị bài, lúc này đang yên lặng nỗ lực phân biệt nl.
"Nan không phải lan......" Cô dùng sách che mặt, âm thanh thâm thấp.
Trong lòng cầu trời khấn Phật, đừng gọi trúng em!
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Phó Hiển cười sặc sụa.
Bởi vì tiếng cười của hắn, lão sư liền chú ý đến chỗ này, thấy chỗ ngồi của Thịnh Hoan vắng bóng người, liền hỏi, "Thịnh Hoan đâu?"
Nghe vậy, Thịnh Hoan liền đứng lên, gương mặt ửng đỏ, trong lòng lo lắng bồn chồn, nhỏ nhẹ gọi một tiếng:
"Lão sư."
Chẳng lẽ mình trúng số độc đắc rồi?!
Lão sư dạy Ngữ Văn quả thật rất hiền, như Phật Tổ đi dạy, hoàn toàn không có thói quen dạy bảo người khác, bình thường đều là mắt nhắm mắt mở, được thì được, không được thì thôi, chỉ cần không quá phận, tất cả đều ổn.
"Em đọc một lần, làm mẫu cho mọi người." Nhìn thấy cô trò ngoan thành tích đứng đầu, lão sư khóe miệng nhịn không được cong lên một cái, nhanh chóng liền quay lại cảnh báo đám người kia, "Hảo hảo học tập".
Những lời này, làm cho Thịnh Hoan có một áp lực lớn thiệt lớn.
Mỗi lần chuẩn bị bài cũng không kinh dị như lần này, không biết có vượt ải được không.
Ai.
"Ôi! Nguy hiểm thay, cao thay! Thục Đạo nan, nan hơn cả lên trời. Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù, ở chốn xa xôi biết bao!"
Thịnh Hoan đọc thẳng tắp, không sai một chữ nào, mắt chăm chăm nhìn sách, thanh âm mang theo giọng con gái miền Nam dễ nghe.
Cô đọc thật sự rất chậm, đảm bảo có thời gian để chuẩn bị câu sau.
Vừa nghe chính là có cơ sở.
Đương cô đọc "Từ đó đến nay, đã trải qua bốn vạn tám nghìn năm", lão sư nhíu nhíu mày.
Cô lại lần nữa đọc "Thục Đạo nan, lan hơn cả lên trời! Người nghe nói đến, héo hắt u sầu"
Lão sư đánh gãy, nghiêm túc sửa đúng nói: "Lại nữa rồi, là nan......"
Thịnh Hoan như là tự tin không đủ, đầu lưỡi không đủ linh hoạt,
"Thục Đạo nan, nan, lan, lan......"
Giây lát sau, lão sư trên mặt hiện lên một tia thất vọng, giơ tay làm dấu, "Ngồi xuống đi."
Thịnh Hoan cắn môi, đôi mắt hồng hồng mà ngồi xuống.
Phó Hiển thấy vậy, khóe miệng đang tươi cười liền biến mất, quay lại hỏi: " Cậu có cần thương tâm như vậy không?"
Thịnh Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, không lưu lại được mấy giây, liền quay người thẳng lưng, hít hít cái mũi, khẽ nâng cằm, nghiêm túc mà nhìn về phía bảng đen.
Hắn lắc đầu, tay cầm khăn giấy đưa qua, thấy cô không nhận, liền trực tiếp ném lên đùi cô " Khổ sở vậy luôn?".
Thịnh Hoan thật sự thực tức giận, ném giấy xuống mặt đất, chân dẫm lên, hạ giọng nói: "Cậu câm miệng."
Phó Hiển đuôi lông mày đều mang theo ý cười, tư thái lười nhác, cười khẽ, âm sắc trầm thấp mát lạnh, "Cậu quản tớ a?"
"Chỉ có bạn gái tớ mới có đặc quyền này a."
"Bất quá cái đặc quyền này nếu cậu muốn, tớ cũng có thể cho cậu a."
Thịnh Hoan tựa hồ dáng vẻ vân đạm phong khinh đều bị hắn làm xáo trộn hết cả lên: "Ai, ai muốn." Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn hắn khóe miệng nhộn nhạo ý cười, mới phát hiện không đúng, bỗng dưng có điểm quẫn bách, đầu nghiêng sang một bên, căn bản không để ý hắn nữa.
Mặc kệ hắn nói cái gì.
Phó Hiển nhếch miệng cười cười, lại đập vai cô hai lần, trước sau không được đáp lại, cảm thấy hơi mất hình tượng, sau đó liền cúi đầu chơi di động.
Thời gian nhanh chóng qua, chuông tan học kéo vang.
Viên Thành Siêu lớn giọng từ phía sau truyền tới, "A Hiển nhanh, chỗ cũ."
Bỗng vứt một điếu thuốc lại, Phó Hiển chậm một bước, liền trúng Thịnh Hoan đang ngồi bên cạnh.
Còn nói thời tiết lạnh giá, cô liền có chút gầy, giữa hai đùi vì thế mà có kẽ hở, cũng vì thế mà điếu thuốc lọt xuống cái kẽ hở đó luôn.
Ách......
Thịnh Hoan ngốc, mặt đỏ tới tận mang tai, quẫn bách không thôi.
Phó Hiển cũng ngốc, nhìn cô một cái, miệng mang theo vẻ cười trầm thấp, cong lưng cúi đầu nhặt điếu thuốc lên.
Viên Thành Siêu ha hả hai tiếng, ý vị thâm trường nhìn Thịnh Hoan, tay đáp ở trên vai Phó Hiển, "Đi a."
Phó Hiển một câu không nói, mấy người một trước một sau liền ra phòng học.
A a a a a!!!
Thịnh Hoan ném bút, nằm lên trên bàn, đầu gối lên khuỷu tay, trước mắt một mảnh hắc ám, thập phần ảo não, sụp đổ rồi.
Hỏng mất!!!!
Nghỉ giữa giờ nhanh chóng đi qua, chuông vào lớp kéo vang, Phó Hiển mấy người nhẹ nhàng tiến vào lớp học.
Thịnh Hoan đem ghế di di, càng tới gần vách tường, ghét bỏ mà nhéo nhéo cái mũi, ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc nghe giảng bài, dư quang đều không cho hắn.
Phó Hiển trong lòng cũng có chút kì lạ.
Mới vừa ở sân thượng hút thuốc, Viên Thành Siêu trêu chọc hỏi
hắn, "Thuốc ổn không?"
Hắn dựa bậc thang cười cười, không nói lời nào, một cái tay khác cắm ở túi quần, híp mắt hít một hơi.
Trước mắt lại hiện lên cặp chân trắng nõn mảnh khảnh kia.....
Đuma, này là muốn cái gì a.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt sáng quắc theo bản năng lại dừng ở trên người Thịnh Hoan, khóe môi hơi cong, trong mắt dư quang trở nên nồng đậm, một lát sau, tự làm bản thân đem tầm mắt dời đi, làm bộ trấn định mà dừng ở đống sách vở trên bàn.
Rồi sau đó lại cảm thấy khó quá.
Hắn nhăn nhăn ấn đường, cúi đầu xuống, tay khua khua giả vờ viết lách, khuỷu tay xích xích về phía cô.
Hắn tiến, cô lui.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Thịnh Hoan cúi đầu mắt trợn trắng, nghĩ nghĩ, từ túi đựng bút lấy ra một cây compa, rút nắp, để ở chỗ vạch phân chia, sách vở cũng lấy làm pháo dài.
Quả nhiên, nhanh chóng truyền đến tiếng Phó Hiển dính chưởng đau quá mà hô lên một tiếng.
Cô nhấp môi cười.
Phó Hiển hậu tri hậu giác phát hiện có gì đó không thích hợp, lại nghe thấy tiếng cô cười. Case Closed! Sự thật luôn luôn chỉ có một!
Ít khi, hắn rón ra rón rén mà di di ghế, dựa cô càng ngày càng gần, đuôi mắt giơ lên, trong ánh mắt nhộn nhạo tầng tầng quang mang, lấy tay che lại mắt cô, âm sắc trong sáng, âm điệu lười nhác, "Tuổi nhỏ như vậy, thật hư hỏng a!".
Thịnh Hoan không thấy hắn, lỗ tai liền dần dần hòng lên, cắn môi, đem hắn tay dời đi, nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt lại lần nữa trở lại bảng đen, không trả lời.
Trong nháy mắt, hắn ý cười càng dầm, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, "Ai! Sờ soạng tay tớ là có ý muốn phụ trách chứ gì?"
"Ôi không được rồi! Tay của tớ chỉ bạn gái tớ mới được sờ thôi."
"Không đúng, tay của tớ chỉ để cho vợ tớ sờ......"
Loại lời nói này lọt vào tai, Thịnh Hoan bất đắc dĩ thở dài một hơi, dùng tay làm quạt, muốn che đi nhiệt khí trên mặt, rầu rĩ mà đáp: "Cậu chọc tớ trước."
Phó Hiển mang theo ý cười, cà lơ phất phơ lặp lại một lần, âm sắc tinh tế, "Là cậu chọc tớ trước."
Cô khó hiểu, đoạn hạ miệng, quay đầu nghi hoặc mà nhìn hắn, trong mắt ba quang lưu chuyển, tròng mắt xoay hai vòng.
Hắn ánh mắt dính ở trên mặt cô, hầu kết theo bản năng lăn lộn hai lần, âm sắc oa oa mà nói: "Đúng vậy."
"Cậu chọc tớ trước, hơi thở của cậu làm tớ nhộn nhạo."
"Lông tơ nho nhỏ cũng chọc phá tớ......" Tuổi còn nhỏ, sao lại hư hỏng như vậy, sao lại mê người như vây.
"Bang" Thịnh Hoan đầu óc đột nhiên nổ tung, gương mặt nháy mắt đỏ ửng, tròng mắt xoay chuyển, cạn lời thật sự.
Thấy hắn tiến tới mình ngày càng gần, khoảng cách giữa hai ghế cũng không có kẽ hở, cô kiên quyết dựa mình vào tường.
Theo bản năng sợ hãi nhìn lão sư.
Giây tiếp theo, Thịnh Hoan đem người hắn đẩy ra, đầu cúi ngày càng thấp, bút trong tay xoay xoay, trong tim vang lên từng hồi lại từng hồi thình thịch.
Không có một chút phòng bị, Phó Hiển cứ như vậy mông rơi xuống đất. Ghế cũng đổ rầm một cái, cả lớp cứ thế mà nhìn lại đây.
Đại khái ba chấm khoảng hai giây, sau đó ai cũng ngồi cười sặc sụa.
>