Trời đã sáng hẳn. Gia Huy và Ngoc. viên đã dậy.
Đêm qua, Ngọc Viên nôn nóng chờ đợi Minh Quân về, sau đó cô lắng nghe bạn kể lại mọi chuyện và cả quyết định, Thực sự, cô không ngủ yên.
Sáng sớm, vừa gặp Minh Quân, mắt Ngọc Viên đã rướm lệ.
− Cậu đừng đi được không?
− Đừng như thế! Ngọc Viên, trước giờ cậu cứng cỏi hơn tôi mà.- Minh Quân vỗ vai bạn.
Sau đó, cả hai vội vàng thu xếp đồ đạc, đợi bạn Ngọc Viên đánh xe đến đưa họ ra sân bay.
Bạn Ngoc. Viên là anh chàng cao ráo, mạnh mẽ, họ Thạch tên Tín, đối với Ngọc Viên và Minh Quân rất vui lòng cúc cung tận tuỵ.
Trong xe, Minh Quân chẳng hỏi han gì nhiều. Khi xe đến sân bay, Thạch Tín để mọi người xuống xe xong, anh lái xe vào bãi. Minh Quân hỏi Ngọc Viên:
− Tôi có thể yên tâm rồi chứ?
Ngọc Viên nghe hỏi, đỏ bừng cả mặt, hỏi lại:
− Cậu thấy thế nào?
− Rất tốt, có vẻ trung hậu lắm.
− Cao lớn qúa, tôi chỉ đứng tức ngực anh ta thôi.
− Xứng đôi đấy, một cao một thấp, một mập một gầy, đấy mới là tướng vợ chồng.
− Đâu đến đỗi nghiêm trọng vậy.
− Tôi thấy cũng gần đúng.
− Anh ta bình thường, nhưng đối với tôi rất tốt.
− Ai làm may đấy?
− Cậu.
− Tôi à?
− Gián tiếp thôi. Thạch Tín là bạn thời trung học với Thích Văn, có tiệm sửa chữa máy lạnh. Hôm đó, Thích Văn giới thiệu anh ta đến cửa hành mình sửa lại máy. Lúc đầu, anh ấy nói máy sửa xong phải kiểm tra định kỳ, và đúng kỳ là anh ta đến; sau đó anh ta đến rất nhiều lần. Các bạn đồng nghiệp trong cửa hàng cười, bảo:
− Anh Thạch, anh muốn kiểm tra máy lạnh, hãy đợi hết giờ bán hàng, chúng tôi ẽ để Ngoc. Viên lại, anh mặc sức mà kiểm tra, chẳng có ai tới lui làm trở ngại cho anh, chúng tôi sẼ trả tiền sòng phẳng.
Thạch Tín chẳng biết là ngốc thật hay ngôc giả, cứ hết bán hành là mang đồ nghề tới!
− Đợi tôi rời HK mới cho nghe chuyện tình ly kỳ vậy!
− Cái gì mà ly kì! Ngọc Viên cười - rất đơn giản, rất đỗi bình thường. Tôi thấy Thạch Tín cũng dễ coi, cha mẹ anh em lại không có, nói chung là rất tự do thoải mái.
− Đúng là hạnh phúc lớn. Ngọc Viên - Minh Quân siết tay bạn - Ở hiền gặp lành. Cảm tạ trời cao đã thay tôi baó đáp sự chăm sóc bao năm qua của cậu.
Ngọc Viên bật khóc. Cô ôm chầm lấy Minh Quân và Gia Huy, không muốn rời xa.
− Tôi phải vào phòng đợi rồi.
Minh Quân nói xong, cô quay lại bắt tay Thạch Tín, nói:
− Giao Ngọc Viên cho anh chăm sóc, cả bác Từ nữa, bác ấy tốt lắm.
− Tôi biết, chị yên tâm. Chúc chị lên đường may mắn.
Minh Quân lại ôm Ngọc Viên lần nữa, sau đó lấy trong xách tay phong thư giao cho Ngọc Viên.
− Nhờ Thạch Tín trao hộ tôi.
Lướt lên mây cao, vượt nuí non sông biển, đến một phương trời khác.
Xuống máy bay, Gia Huy rất mệt, nói thì thào:
− Mẹ ơi! Con muốn ngủ.
Minh Quân chẳng biết sao, cô chỉ nói:
− Huy Huy ngoan, chúng ta ra khỏi cụ di dân là sẽ đến ngay khách sạn, con sẽ tha hồ mà ngủ.
− Ông ngoại bà ngoại không đến hả mẹ?
Minh Quân giật mình:
− Không, mẹ rất bận, chưa kịp báo cho ông bà ngoại.
Lòng cô đâm ra xao xuyến, xót xa.
Liệu cha mẹ có tha thứ cho cô bao năm trơi lưu lãng với bao là nghi vấn!
Ngoan cố như ông cụ, nếu nhìn thấy đứa bé không cha, ông sẽ tức giận đến thế nào? Hoặc là đau lòng? Khó mà nghĩ ra được.
Tay dắt Gia Huy, tay mang hành lý, đi ra khỏi phi trường Vancouver, cô như thể đang đặt chân vào một thế kỷ mới.
Phải làm lại cuộc đời.
− Gia Huy, Gia Huy.
Có người cạnh bên kêu lên. Minh Quân đang đi giữa đám đông, hầu như không thể tin được, cha mẹ của cô đang tiến đến, người mẹ ôm chặt lấy cô, còn cha thì bế Gia Huy.
− Gia Huy phải không? Con là gia Huy phải không?
Đứa bé mở to mắt mỏi mệt, vừa gật đầu, sau đó hỏi:
− Ông là ông ngoại à?
− Đúng, đúng, ông là ông ngoại của con!
− Còn bà là bà ngoại nè! - Nói xong, bà Tái liền ôm lấy đứa bé.
Minh Quân khẽ cúi đầu:
− Thưa cha.
− Tại sao con về đây, không baó sớm cho nhà biết? Tối qua mẹ con mới nhận được điện thoại của Ngọc Viên, mẹ con bận bịu suốt, đã dọn phòng cho hai mẹ con rồi đó.
− Con xin lỗi.
− Thôi, thôi, con về là tốt rồi!
Mặt trời Vancouver chiếu sáng đến cả thân tâm con người.
Dù sao cũng là thân tình cốt nhục.
Trong đời, ví như có muôn ngàn kẻ hãm hại bạn, bỏ quên bạn, nhưng chỉ cần bạn còn có cha có mẹ, là bạn cũng còn lẽ sốn g.
Minh Quân nhìn người cha cố chấp, hai bên tóc mái đã bạc trắng, ông luôn miệng cười với đứa bé. Lưng mẹ đã hơi còng, bà siết chặt tay Minh Quân, biểu lộ niềm thương mến, nhớ nhung bao năm nay.
Tất cả, không cần phải nói.
Những ngày đầu ở Vancouver, Minh Quân rất bận rộn, nào là đăng ký chỗ ở, xin biển số xe, tài khoản ngân hàng, tín dụng...ngoài ra, còn phải làm thủ tuc. cho Gia Huy đi học.
Phải mất độ ngày mới xong.
Chiều tối, cơm nước xong, Gia Huy ngồi bên ông ngoại xem tivi.
Minh Quân và mẹ ngồi một bên, bàn chuyện nhà.
− Ở đây khó tìm việc làm. Minh Quân, con muốn ra làm ăn nhỏ, cha mẹ có ít vốn dành dụm, có thể sử dụng được.
− Mẹ, để thủng thẳng con sẽ tìm việc làm.
− Không được làm viên chức cao cấp như ở HK đâu, con phải chuẩn bị tâm lý.
− Con biết.
Tin tức trên đài thông baó, có hai đứa bé vừa mất tích, một đứa con trai bảy tuổi, một đứa gái chín tuổi, cảnh sát treo giải thưởng cho ai cung cấp thông tin về hai đứa bé.
Ông cụ nói:
− Tiền treo giải ít quá, đâu có tác dụng gì, một đứa bé đem ra nước ngoài bán được biết bao nhiêu là tiền.
Bà cụ vội đến bên Gia Huy, nói:
− Huy Huy, con nhớ bà dặn đây, bất cứ trong tình huống nào cũng không được đi theo người lạ. Họ có cho con đồ chơi tốt đẹp gì cũng không nên lấy. Con nhớ đấy, nếu không, họ dẫn con đi mất, không con` gặp mẹ với ông bà ngoại đâu.
− Huy Huy, thật đấy, mới đây một đứa con trai theo mẹ đi siêu thị mua đồ, bị người lạ dụ đi mất, đến nay cũng chưa tìm thấy.
Huy Huy thè lưỡi ra.
Lúc lên giường, Gia Huy nói với mẹ:
− Mẹ, mẹ yên tâm, đừng lo, con nghe theo lời ông bà ngoại.
− Vậy là giỏi, mẹ yên tâm rồi.
− Nhưng mẹ, mẹ không cười.
Minh Quân mỉm cười, nói:
− Sao lại không chứ? Ngốc ạ!
− Mẹ nhớ Hương Cảng không?
− Còn con?
Gia Huy gật đầu:
− Con nhớ Tiểu Lan.
− À! Sáng mai chúng ta gọi điện cho Tiểu Lan được không?
− Được, còn mẹ nhớ ai hở mẹ?
− Thì mẹ nhớ Ngọc Viên, nhớ bà Từ, nhớ Tiểu Đồ, bác sĩ Ta..
− Còn nữa chứ?
− Đừng nói nhiều, ngủ sớm đi, ngày mai con còn đi học.
− Mẹ ơi, mẹ nhớ bác Tạ, thật đấy, con rất nhớ bác ấy.
Minh Quân không quay đầu lại, không nói năng gì, cô đứng lên, tắt đèn phòng và bước ra ngoài.
− Mẹ, ngày mai chúng ta gọi điện cho bác Tạ nghe mẹ?
Minh Quân nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Trở về phòng ngủ, cô gục đầu vào gối, nức nở khóc.
Nỗi khổ tương tư, không làm sao diễn tả cho được.
Biết ngày nào mới gặp nhau?
Minh Quân đứng trước song cửa sổ, nhìn lá phong sắc đỏ, nói nhỏ:
− Thích Văn, Thích Văn, Minh Quân nhớ anh, anh biết không?
Sáng thức dậy, đầu thấy nặng, Minh Quân để cha đưa Gia Huy đi học. Cô Ở nhà nghỉ ngơi, định buổi chiều sẽ đưa Gia Huy đi học đàn.
Ở nước ngoài, trẻ con không bị buộc học nhiều, để cho chúng có thì giờ học các khóa kỹ thuật.
Minh Quân muốn con tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp nhất. Mọi kỳ vọng của cô đều nhắm vào đưá con.
Buổi chiều, Minh Quân đi đón con tan học:
− Mẹ, hôm qua Ti vi quảng cáo siêu thị gần nhà mình bán bánh cà phên chỉ có xu một bịch thôi!
Gia Huy là đứa bé tinh lanh, nó thích ăn bánh cà phê nên muốn cung cấp thông tin, để cho mẹ tự động tự giác mua cho nó.
Minh Quân biết ý nó, cô nghĩ cũng thuận đường, siêu thị đối diện với nhà thầy dạy đàn của Gia Huy.
Xe dừng lại, Minh Quân để Gia Huy vào siêu thị, cô cũng tiện mua vài món gia dụng.
Ddột nhiên, nhớ cha thích ăn sủi cảo, cô vội ghé qua cửa hàng thực phẩm mua một hộp.
Trước sau độ phút, quay lại xe thì không thấy Gia Huy đâu cả.
Nhiều khi, cậu bé cũng đến siêu thị mua đồ chơi, hoặc truyện nhi đồng, cô vội đi đến nơi ấy - cũng không thấy.
Minh Quân đâm ra bực bội, Gia Huy càng lớn càng nghịch ngợm. Tối qua ông bà cụ đã căn dặn nó thế nào, nó đã quên hết.
Nhớ đến đó, Minh Quân đâm ra hốt hoảng.
Đứa bé không nhìn thấy đâu nữa.
Nhiều cha mẹ dẫn con đi siêu thị, chừng mải mê chọn mua hàng mà quên mất đứa bé đang ở cạnh mình.
Càng nghĩ, cô càng sợ hãi.
Cô mang han`g đã mua đặt vào xe, đoạn chạy vội vào các gian hàng tìm Gia Huy.
Không thấy.
Trán rịn mồ hôi, tay chân bủn rủn, cả người cô cơ hồ đã mềm nhũn ra.
Minh Quân ra khỏi siêu thị, đến bên xe, hy vọng Gia Huy sẽ đợi cô ở đấy. Nhưng, không có, hoàn toàn là mất tung tích.
Cô nghiêng người bên xe, cả người run lên, cô sợ mình ngã nhào xuống đất.
Trời! Nếu không thấy Gia Huy, nếu Gia Huy bị người bắt đi, thì cô còn kéo dài cuộc đời còn lại của mình làm gì?
− Gia Huy, Gia Huy, con ở đâu?
Minh Quân gọi lớn lên, nhưng, gọi chẳng ra hơi.
Cô dùng tất cả sinh lực còn lại trong người mình, kêu lên:
− Gia Huy, Gia Huy!
Bỗng nhiên, có tiếng xa xa vọng lại:
− Mẹ, mẹ, con đây nè!
Gia Huy không biết từ hướng nào đã chạy đến bên mẹ, hào hứng kêu lên:
− Mẹ, con đây mà!
Minh Quân đang khóc lại nhoẻn miệng cười, nhưng vừa trãi qua một phen sợ hãi, cô trách:
− Gia Huy, con chạy lung tung đâu thế, không nhớ lời ông ngoại đã dặn con là không được đi theo người lạ sao?
− Con đâu có đi theo người lạ đâu? Người đó quen mà!
Gia Huy xoè bàn tay nhỏ nhắn của nó ra:
− Mẹ, mẹ xem này!
Trong tay Gia Huy là con thỏ trắng bằng đá qúy, Minh Quân cố trấn tỉnh lại, Gia Huy lại nói:
− Chúng gặp nhau rồi, hai con thỏ này đã gặp nhau. Bác Tạ đến kìa!
Minh Quân ngẩn đầu lên, ánh nắng chiều soi sáng người đàn ông đang đứng trước cô, cả người anh ta vàng rực như một tượng thần uy nghiêm chờ giáng phuc".
− Minh Quân. - Thích Văn nắm chặt đôi tay cô. - Xin lỗi, anh kông thể đáp ứng lời em, anh nhớ em nên không thể không đến đây. Minh Quân, hãy chấp nhận anh đi.
Minh Quân đã ngả vào lòng anh.
Cô gục đầu lên vai anh, nước mắt tuôn tràn, muôn điều oan khuất chất chứa bấy lâu nay, trong phút chốc liền biến bay đi mất. Niềm vui tột cùng lại chảy dài nước mắt.
− Trước đây, công tước Win - sa nói với thần dân của ông, nếu như bên cạnh ông không có người đàn bà có sức giúp đỡ thì ông khó lòng cai quản đất nước, sợ là phụ lòng mong ước của mọi người.
Mỗi ngươì đều có lẽ sống khác nhau, mỗi người điều có quyền tự do chọn lấy mục tiêu cao quý cho đời mình, có phải vậy không?
Minh Quân, em chọn con đường trốn chạy, anh chọn cách đeo đuổi truy tìm, lần này em bỏ đi, và, anh lại có tài tìm đấy.
− Thích Văn - Minh Quân ôm chặt lấy anh.
Ddột nhiên, cô đẩy anh ra, hoảng hốt hỏi:
− Cha anh vẫn kiên quyết đấy chứ?
− Chưa đến lúc để thuyết phục họ.
− anh không trở về sao?
− Trừ phi em phải về với anh!
− Vậy là sản nghiệp gia tộc Tạ thị đều thuộc về Thích Nguyên?
− Nếu có vậy, anh cũng không hối tiếc, huống chi sự tình đã có cơ hội chuyển đổi. Thích Văn đưa cho Minh Quân phong thư.
Minh Quân!
Từ nay trở đi, mỗi người điều giữ ở cương vị mình và cùng quan tâm đến ông anh Thích Văn tôi.
Thích Nguyên là một cô gái rất thông minh, e là người trí tuệ nhất của Tạ gia. Cô nàng phân tích tính cách các nhân vật ở Tạ gia rất hợp lý, chỉ tiếc, cô ta quên mất tôi.
Con bọ ngựa chăm chỉ bắt ve, nó quên mất con chim sẻ đang chực chờ phía sau, nhưng tôi lại muốn đứng ra đọ sức với Thích Nguyên, để xem, hai cô gái Tạ gia, ai sẽ thắng!
Mỗi công ty điạ sản Tạ thị có một công trình sư, tôi sẽ kết hôn với Tống Triệu Lương - người đang làm chủ công trình xây dựng khu bách hóa ở Sa Điền. Triệu Lương sẽ giúp tôi, chắc chắn, lực lượng của tôi không yếu đâu.
Khi sự tình phát triển, chính tôi sẽ đối phó Thích Nguyên, Tống Triệu Lương đối phó Tả Tư Trình.
Theo tôi thấy, cục diện sẽ có ngày đột phá, chỉ cần anh tôi trở về nằm giữ đại cục là ổn.
Hiện, thời cơ vẫn chưa tới, hãy tĩnh dưỡng tinh thần và tích trữ lực lượng.
Hãy nhớ, bất cứ cha mẹ nào cũng có lúc phải rộng lòng tha thứ cho con, bọn yêu ma rắn độc ở bên cạnh, rốt cục cũng chỉ là bọn tiểu nhân vô dụng mà thôi.
Thay tôi hôn Gia Huy thật nhiều, nó là một đứa bé ngoan và rât" dễ thương.
Thích Y.
Gió thổi nhẹ, những chiếc lá sắc đỏ rơi đây đó, ánh chiều tà mùa hạ Vancouver thật êm ả, diụu dàng, soi tỏ bóng Thích Văn và Minh Quân nắm tay Gia Huy đi về phiá trước.
Cô gái lọ lem sau bao nhiêu gian khổ, rốt cùng cũng gặp lại hoàng tử của lòng mình.
Cuộc sống đối với những kẻ không thấy thẹn lòng bao giờ cũng đẹp.
Hết