Khi một người trở về quá khứ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Trong truyện, nhân vật chính sẽ thường dùng câu “Nhập gia tùy tục” [note10914] , sau đó liền yên tâm thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống mới.
Thế nhưng câu nói này bị lạm dụng nhiều quá rồi.
“Nếu biết người nơi xa không qui phục thì phải biết sửa văn đức của mình làm cho họ phục mà đến”
Câu này được viết trong cuốn <> của Khổng Tử, đại khái là nếu người tới từ nơi khác không chịu ở lại, liền dùng văn hóa cùng đạo nghĩa hấp dẫn bọn họ ở lại, khi họ ở lại rồi nghĩ cách khiến họ sống tốt thì họ sẽ ở đây mãi.
Đương nhiên, câu nói này đã bị thời đại trước dùng nát rồi, cho nên không nên lấy ra mà chỉ trích làm gì.
Nhưng chỉ dùng mỗi câu “Nhập gia tùy tục” tóm gọn cho cảm giác lúc ở quá khứ, thì hiển nhiên không ổn chút nào.
Khi một ngươi bước vào một thế giới xa lạ, bốn phía đều là những thứ mình không biết, không ai biết đến ngươi cả, ngươi sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào chứ? Dù thần kinh có mạnh như thế nào, thì cũng sẽ cảm giác vô cùng bất lực.
Nhìn xung quanh, không nhận ra bất kì thứ gì. Cô đơn đến nỗi như bị thế giới bỏ rơi vậy.
Nhưng trừ khi chính mình trải qua, không phải nhà văn nào cũng có diễn đạt nỗi cô đơn này?
Lâm Nguyệt Thư nằm co quắp lại trên giường, cả người đều núp trong chăn. Nàng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy vô cùng sợ.
Tiếng TV ở bên ngoài rất lớn, nhưng nàng không muốn nhìn một chút nào, bởi vì đồ vật cũ kỹ kia chỉ khiến nàng càng thêm bất an.
Nàng trước kia rất thích những bức ảnh cũ cùng đồ chơi của quá khứ, nhìn thấy những vậy kia, cho nàng cảm giác được trở về quá khứ, nhưng một lát sau chỉ còn lại thất vọng và mất mát.
Cho nên trước khi tới thời đại này, trong lòng nàng tràn đầy mong đợi. Dưới cái nhìn của nàng đây sẽ là một cuộc phiêu lưu vừa thú vị vừa kích thích, lại rất gây cấn. Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra lúc về quá khứ làm sao để trêu chọc người cha lúc nào cũng thích giảng đạo, lại giúp mẹ đánh bại đám người trơ trẽn lúc nào cũng bám lấy cha, nói chung là sẽ rất là vui.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, đây là chiếc vé một chiều. Cuộc đời nàng sẽ bị đóng đinh ở thế giới này, coi như đợi hai mươi năm sau tới lúc cỗ máy thời gian phát minh ra, nàng cũng thể trở về lúc mười bảy tuổi được, càng không có khả năng trở về con đường cũ nữa.
Nàng không trở về được.
Đối với việc không biết tương lai sẽ ra sao, từng cơn bất an cùng hoảng sợ cứ lần lượt xâm nhập vào đầu nàng.
Nàng muốn về nhà, nàng muốn gặp người cha luôn luôn tỏ ra chững chạc, đàng hoàng mà lại thích giảng đạo, rõ ràng là không có gì là không làm được nhưng lại vô cùng lười biếng.
Nàng muốn gặp người mẹ so với cha còn lười biếng hơn, luôn luôn trêu chọc nàng, nhưng chả bao giờ thấy nàng già đi.
Nàng thậm chí vô cùng muốn gặp Lâm Giai Vận mặt dày kia tới ba bốn mươi tuổi rồi nhất quyết không lấy chồng, trơ trẽn một mực bám lấy cha.
Còn có những bà cô nhìn cha với ánh mắt rất kỳ quái, đám con trai ở trường bị nàng một đá văng đi … Lâm Nguyệt Thư trước kia rất ghét bọn họ, bây giờ lại vô cùng mong chờ nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đó.
Nàng từng nghe rằng trên đời có một loài chim không có chân, nó từ lúc vừa ra đời chỉ có thể không ngừng bay, mãi mãi phải bay. Trời đất rộng lớn, nó như một hạt cát giữa cuộc đời, vĩnh viễn không có tương lai.
“Con muốn về nhà, cha ơi, mẹ ơi…” Lâm Nguyệt Thư giọng nói nức nở trong chăn phát ra, thân thể run rẩy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, bất lực.
“Ta về rồi đây, nhìn ta mua cho con cái gì nè.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, người kia ngồi lên giường, vén chăn lên.
Nguyệt Thư nháy mắt ôm chặt lấy Lâm Bôi Nhạc, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mặt vùi vào trong ngực Lâm Bôi Nhạc, nức nở hô to: “Cha … Con muốn về nhà … Con muốn về nhà…!”
“Con không trở về được …” Lâm Bôi Nhạc không chút uyển chuyển thẳng thắng nói lên sự thật tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng đem nàng ôm vào ngực, không ngừng vuốt ve đầu nàng, giọng nói đầy hiền lành mà chắc chắn, “Nhưng nơi này là nhà của con. Đừng sợ, có ta ở đây. Ta sẽ luôn chăm sóc con, đừng sợ…”
Nguyệt Thư ôm Lâm Bôi Nhạc khóc ngày càng lớn, chính là gào lên mà khóc, nước mắt rơi như mưa.
“Ổn rồi ổn rồi, có ta ở đây, ta luôn ở bên cạnh con thì sợ gì chứ …” Lâm Bôi Nhạc vuốt ve đầu Nguyệt Thư, để cho nàng khóc cho hết.
Nàng khóc thật lâu trong ngực Lâm Bôi Nhạc, Nguyệt Thư rốt cuộc ngẩng đầu, giọng nức nở nói: “Cha sẽ không bỏ con phải không?”
“Ừ, con yên tâm đi.” Lâm Bôi Nhạc cầm lấy một cái túi, đem đồ vật bên trong lấy ra, cười nói: “Con nhìn coi ta mua gì cho con nè?”
“Phốc… Gấu bông, con không phải là con nít!” Nguyệt Thư đem nước mắt lau sạch, vừa khóc vừa cười.
“Con chờ một chút… Ta phải chạy qua mấy cái siêu thị mới tìm ra một cái đó.”
“Búp bê Barbie … Cha, người thật sự coi con là con nít à!” Nguyệt Thư thật sự bó tay, muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa mới khóc xong lại không có sức để ngồi dậy.
“Vậy là ai mới vừa khóc nhè?” Lâm Bôi Nhạc cười nói, rút ra mấy tờ giấy, đưa cho Nguyệt Thư, “Lau đi, con xem mặt con kia, giống như mèo con ấy.”
“Hô,hô… mèo con cái gì! Cha, người đừng có coi con là con nít nữa! Con còn lớn tuổi hơn người đó!” Nguyệt Thư tức giận đễn nỗi cắn răng trừng mắt nhìn Lâm Bôi Nhạc.
“Rồi rồi, Ta không coi con là con nít nữa.” Lâm Bôi Nhạc chỉ vào áo khoác của mình, “Con xem áo của ta đi, toàn là nước mắt của con không đó.”
“Thôi đi…” Nguyệt Thư đỏ mặt, nhìn chỗ khác, thì thầm nói: “Con còn không chê áo cha bẩn đó …”
Lâm Bôi Nhạc đem áo khoác cởi ra: “Con bây giờ có buồn ngủ không? Con muốn xem phim cùng ta không?”
“Được rồi, con sẽ vì lời mời đầy thành tâm của cha mà đồng ý.” Nguyệt Thư kiêu ngạo trả lời.
Lâm Bôi Nhạc lấy đồ điểu khiển TV ra mở một bộ phim hài già đình, cùng Nguyệt Thư xem phim. Hai cha con nằm trên giường xem TV rất vui vẻ.
“Cha, người tối nay ra ngoài làm gì vậy?” Nguyệt Thư ôm cánh tay Lâm Bôi Nhạc, đầu dựa vào vai Lâm Bôi Nhạc.
“Cha có chút việc ở ngoài, con cũng đừng để ý làm gì …” Lâm Bôi Nhạc cảm thấy cánh tay bị ôm rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì, “Con buồn ngủ rồi phải không? Con cứ ngủ trước đi.”
“Con không có buồn ngủ…” Nguyệt Thư cố gắng mở mắt, miệng thì chối, lại nói: “Cha nói xem có thể ngày mai con tỉnh dậy tất cả đều trở lại bình thường, hết thảy đều là một giấc mơ…”
“Có thể là vậy, tất cả thật sự chỉ là một giấc mơ.”
Nguyệt Thư không nói gì thêm, một lát sau Lâm Bôi Nhạc nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, Lâm Bôi Nhạc quay đầu nhìn, nàng đã ngủ thiếp đi.
“Con bé thật sự rất giống, không phải thật sư là nàng đi…” Lâm Bôi Nhạc nhìn kĩ mặt Nguyệt Thư, thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười khổ, lầm bầm: “Việc này có độ khó có chút cao nha. Ta của tương lai làm sao có thể làm được vậy, thật sự là quá giỏi rồi…”
Lâm Bôi Nhạc tắt TV, lấy cánh tay từ trong ngực Nguyệt Thư ra, nâng đầu nàng ra khỏi vai, đặt nàng thẳng trên giường, đắp chăn cho nàng.
Sau đó đứng dậy tắt đèn, lại lên trên giường ngủ. Trong nhà chỉ có một cái giường đôi, lúc Lâm Giai Vận về đều là nằm chung giường. Giường khá rộng, hai người nằm cũng không thấy chật.
“Ừm…” Nguyệt Thư đang ngủ đột nhiên cảm thấy hai tay trống rỗng, hiện rõ vẻ mặt khó chịu, tiến vào trong chăn Lâm Bôi Nhạc, ôm lấy cánh tay, trên mặt mới bình tĩnh trở lại.
Lâm Bôi Nhạc rất bất đắc dĩ chịu trận, có thể thả tay ra được không, ngủ kiểu này rất khó chịu đó.