Con gái tương lai tìm đến tận cửa

chương 26 : đứa con gái thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mình rất xin lỗi, lại khiến bạn về nhà muộn rồi.” Hà Nhu đứng lên vuốn thẳng lại ga giường, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo của Dương Trinh Hinh.

Dương Trinh Hinh cúi đầu, đeo lại mắt kính, nói khẽ: “Không sao hết, mình về trước.”

Hà Nhu hôn lên môi đối phương, mỉm cười nói: “Ừm, mình đưa bạn về.”

Dương Trinh Hinh không từ chối, chỉ yên lặng đi tới tủ giày.

Hai người đi xuống lầu, đột nhiên thấy Lâm Bôi Nhạc từ xa chạy tới.

“Lâm Bôi Nhạc, sao bạn lại quay lại đây?” Hà Nhu tò mò hỏi.

Lâm Bôi Nhạc gãi đầu: “Thật sự mình hậu đậu quá. Tới trạm xe buýt, mới chợt nhớ ra để quên balo.”

Hà Nhu giật mình, quay người đi lên lầu: “À thì ra vậy, bạn đợi một lát, mình đi lấy cho bạn.”

Lâm Bôi Nhạc cũng đi theo, đứng chờ tại cửa chính. Không lâu sau, Hà Nhu đem balo đi ra.

Hà Nhu cười nói: “Đây là balo của bạn phải không?”

Lâm Bôi Nhạc nhận lại balo: “Đúng rồi, thật sự xin lỗi, lại làm phiền bạn rồi.”

“Không, là mình làm phiền bạn trước, không cần khách sáo như vậy.” Hà Nhu xoay người mang giày, “Để mình tiễn hai người về.”

Lâm Bôi Nhạc liên tục từ chối: “Không cần, không cần, bên ngoài lạnh lắm, bạn cũng đừng ra làm gi, nếu bị cảm lạnh thì sao, mình với lớp trưởng đi tới trạm xe buýt chờ là được.”

Hà Nhu tức giận nói lại: “Mình cũng không phải là con nít, lạnh chút xíu liền cảm lạnh.”

Ba người im lặng đi tới cửa chính khu chung cư, Lâm Bôi Nhạc quay lại nhìn Hà Nhu, cười nói: “Bạn tiễn đến đây là đủ rồi, bạn về nhà đi, không hồi nữa bạn không trở về, xảy ra chuyện gì đó thì mình không biết ăn nói sao với hiệu trưởng nữa.”

“Nhưng mà…” Hà Nhu ngẩn người, giọng nói do dự.

“Không nhưng gì hết, bạn yên tâm đi!”

“Ừm… Vậy được rồi.” Hà Nhu nhìn Dương Trinh Hinh, cười nói, “Ngày mai gặp lại.”

“Ừm, ngày mai gặp.”

Mặt trăng đã treo cao trên bầu trời, mang theo từng tia ánh bạc lạnh lẽo, nhìn ra xa còn thấy được vài ngôi sao ở trên trời, lúc hiện lúc ẩn.

Lâm Bôi Nhạc cùng Dương Trinh Hinh đi trên con đường hơi tối, ánh đèn đường yếu ớt bật lên, làm cho bầu không khí lạnh lẽo cùng cô độc, làm cho bất kì ai sinh ra khát vọng đối với người kế bên.

Lâm Bôi Nhạc rất nghi ngờ, màu đèn đường hình như thiết kế để nhắc nhở, tối rồi còn đi bộ nữa mau về nhà đi, đừng có đi lung tung bên ngoài nữa.

Cơn gió lạnh của mùa xuân xuyên thấu vào tận trong xương tủy. Cây cối im lặng lắc lư, hai người đều im lặng.

“Nhà bạn ở chỗ nào?” Lâm Bôi Nhạc cảm thấy bầu không khí khó xử quá, nên mạnh mẽ phá vỡ sự im lặng, “Để mình đưa bạn về nhà.”

“Không cần.” Dương Trinh Hinh vẫn tiếc chữ như vàng[note11160]

.

“Mình đưa đôi găng tay cho bạn đâu rồi?”

“Ở trên trường.”

“… Bạn vẫn xài tốt chứ?”

“Còn tốt.”

Dương Trinh Hinh cùng Lâm Bôi Nhac đi tới trạm xe buýt, xe buýt rất vắng vẻ, chắc đêm khuya ai cũng về nhà hết rồi.

“Thật khéo quá, chúng ta cùng đường.” Dương Trinh Hinh đi đến hàng nghế cuối ngồi, Lâm Bôi Nhạc cũng đi theo, ngồi xuống cạnh cô.

Dương Trinh Hinh lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, cũng không nói gì, dựa vào cửa sổ nhìn bên ngoài, coi cậu như không khí.

Lâm Bôi Nhạc cố gắng tìm cách mở chuyện: “Lớp trưởng, hôm nay mình nghe hiệu trưởng nói, về sau muốn đổi lại chỗ ngồi.”

“Ừm.”

“Về sau chúng ta sẽ không còn ngồi cùng bàn nữa rồi.”

Lúc này, Dương Trinh Hinh mới quay đầu lại, chậm rãi nhìn Lâm Bôi Nhạc, một giây, hai giây, con mắt nháy lên một cái: “Ừm.”

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc tẻ nhạt, bầu không khí tĩnh lặng lại trở lại. Cho đến khi tới trạm tiếp theo, hai người không nói tiếp một câu nào nữa.

“Đã đến Trạm Thành Công.”

Tiếng loa trong xe buýt vang lên, Dương Trinh Hinh đứng lên chuẩn bị xuống xe, Lâm Bôi Nhạc thấy thế cũng xuống xe theo.

Khu Thành Công mang tiếng là tiểu khu, nhưng trên thực tế chỉ là một dãy nhà trọ cũ.

Phần lớn nhà ở đây đều chỉ có một tầng xi măng, ngẫu nhiên cũng có nhà chỉ dùng hai tấm ván dựng lên.

Mà con đường đi vào trong khu phố liền một cái bóng đèn đường cũng không có, dưới chân là lớp đá xanh cũ kĩ, có vài chỗ đạp lên liền vỡ ra, thật sự muốn dọa chết người khác.

Dương Trinh Hinh đã sớm tập thành thói quen, bước chân rất nhẹ nhàng. Lâm Bôi Nhạc ngả nghiêng đi ở phía sau, nhìn rất là chật vật.

“Chỗ này tối thật đó.” Lâm Bôi Nhạc nhịn không được phàn nàn.

“Không có ai kêu bạn đến đây.” Dương Trinh Hinh thản nhiên nói.

“Lớp trưởng, sao bạn lại nói như vậy, làm mình rất đau lòng đó… Này xem kia!” Lâm Bôi Nhạc đang nói một nửa, đột nhiên giữ chặt tay áo Dương Trinh Hinh, khuôn mặt rất hào hứng, “Bạn nhìn kia, trên trời đó!”

Dương Trinh Hinh ngẩng đầu lên nhìn, không quan tâm chỉ “Ừm” một tiếng.

Trong đêm tối tĩnh lặng, những ngôi sao rải rác trên bầu trời, như những viên ngọc gắn trên màn trời, mỗi viên ngọc đều vô cùng lấp lánh, hình ảnh này luôn có sức hấp dẫn, làm cho người ta như muốn bay lên bầu trời kia.

Những ngôi sao như những viên dạ minh châu, khiến vũ trụ vừa đẹp đẽ mà thật rộng lớn.

“Bạn đã bao giờ nhìn thấy bầu trời đầy sao như vậy chưa?” Lâm Bôi Nhạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm thấy rất vui cứ như gặp lại thứ gì đó đã xa cách rất lâu rồi.

“Hôm qua mới nhìn xong.” Dương Trinh Hinh bình thản trả lời, “Cũng không có gì đẹp cả.”

“Nhưng mà nhiều năm rồi, mình chưa có dịp nhìn được bầu trời đầy sao như vậy… Thật sự rất đẹp! Bạn có hiểu tâm trạng của mình bây giờ không?”

“Không hiểu.” Dương Tinh Hinh lắc đầu, không để ý mấy lời văn vẻ của cậu nữa, “Bạn cứ từ từ xem, mình về nhà trước.”

“Eh, đừng đi sớm vậy, đứng đây với mình một chút! Ngắm sao một mình chán lắm!” Lâm Bôi Nhạc nắm lấy tay áo Dương Trinh Hinh, con mắt vẫn nhìn lên bầu trời, không có nháy mắt một cái nào.

Dương Trinh Hinh cũng không phản kháng lại, không nói gi nhìn Lâm Bôi Nhạc, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay hình như sáng hơn bình thường thì phải.

“Rõ ràng thượng thiên, rạng rỡ tinh trần. [note11161] ” Lâm Bôi Nhạc nhìn trời một hồi lâu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, ca lên một câu thơ cổ.

Dương Trinh Hinh lạnh nhạt tiếp lời: “là bài thơ <<Bát ba ca>> đi, mình nhớ rõ chữ “Tinh trần” với “Trần” rất dễ viết sai.”

“Lớp trưởng, tại sao bạn luôn phá hỏng bầu không khí vậy!” Lâm Bôi Nhạc tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn cô, “Chúng ta đi thôi.”

Dương Trinh Hinh gật đầu.

“Mình không nghĩ rằng chỗ này có bầu trời đêm đẹp vậy, lần sau mình…”

“Sau một thời gian nữa…” Dương Trinh Hinh nhẹ nhàng đập vỡ mộng đẹp của Lâm Bôi Nhạc, “Nhà nước sẽ sửa lại đèn đường ở đây.”

“Tại sao lại như vậy?” Lâm Bôi Nhạc ôm đầu, “Mọi người sao không ngăn cản lại!”

Dương Trinh Hinh không nói gì, nhìn cậu như một thằng đần.

Sau một lát, Dương Trinh Hinh về tới nhà. Trước nhà là một cánh cửa sắt rất cũ, ít nhất cũng là mười mấy hai mươi mấy năm, lớp sơn bên ngoài đã bắt đầu bong ra từng mảng, đầy vết rỉ loang lổ.

Dương Trinh Hinh lấy chìa khóa ra, cánh cửa từ từ mở ra, phát ra một loạt tiếng “Kẹt kẹt”.

“Mày còn biết về nhà hả! Mày lại lông nhổng ở đâu về đó?” Một giọng nói giận dữ vang ra, một người phụ nữ cầm cây gậy gỗ từ trong nhà đi ra. Vừa thấy Lâm Bôi Nhạc, quát lên hỏi, “Cậu là ai?”

“Lớp trưởng, đây là chị của bạn sao?” Lâm Bôi Nhạc giả bộ không ngửi thấy mùi rượu từ trên người đối phương, hỏi Dương Trinh Hinh.

Khóe miệng Dương Trinh Hinh co giật mấy cái: “Đây là mẹ mình.”

“Oh, thì là mẹ bạn, nhìn thế nào cũng trẻ quá vậy!” Lâm Bôi Nhạc vỗ trán, cười làm lành, “Cô khỏe ạ, tên cháu là Lâm Bôi Nhạc, là bạn cùng lớp với Dương Trinh Hinh.”

“Lâm Bôi Nhạc?” Người phụ nữ sửng sốt, nhìn rất quen hình như gặp rồi… Đây không phải là học sinh đứng hạng nhất của Thập Tứ Trung, nhiều lần hơn Dương Trinh Hinh tận ba mươi điểm sao.

Dù cô chỉ tham gia họp phụ huynh đúng một lần, nhưng vẫn nhớ rõ lúc đó cậu ta đứng trên bục giảng, rất hăng hái chỉ điểm giang sơn [note11162] .

“Cháu đến muộn như vậy, có chuyện gì không?” Người phụ nữ bình tĩnh lại, khuôn mặt bớt căng thẳng.

Lâm Bôi Nhạc cười nói: “Không có việc gì đâu, chỉ là hôm nay hiệu trưởng bảo hai đứa ở lại học thêm, cho nên Dương Trinh Hinh mới về trễ. Hiệu trưởng nói bạn Dương Trinh Hinh là con gái, dặn cháu nhất định phải đem nàng về nhà an toàn.”

Người phụ nữ sửng sốt: “Chỉ có hai đứa thôi sao?”

“Còn có con gái hiệu trưởng, chỉ có ba đứa cháu.”

“À, thì ra là như vậy… Thật sự cảm ơn cháu đã chịu khó đưa Dương Trinh Hinh về nhà.” Người phụ nữ bớt giận, khuôn mặt nở nụ cười, đem cây gậy ném qua một bên.

“Vậy hẹn gặp lại, chị… Ấy sai rồi, hẹn gặp lại cô.” Lâm Bôi Nhạc cười nói.

“Ừm, cháu mau về nhà sớm đi, đừng để người nhà lo lắng.”

. . .

Lâm Bôi Nhạc đi ra khỏi tiểu khu, đứng đợi ở trạm xe buýt nhưng đợi một hồi không thấy chiếc xe buýt nào. Đành cắn răng, gọi một chiếc taxi. Cậu bỏ ra mười mấy tệ, rốt cuộc trở về nhà.

Chết tiệt, một nửa tiền mua đệm yoga đó…

Lâm Bôi Nhạc rất xót trong lòng, đi ra thang máy, mở cừa phòng, trong nhà rất yên tĩnh, nhưng cậu cảm giác được sắp có bão táp tiến tới.

“Cha về rồi đây.” Lâm Bôi Nhạc cởi giày, mở miệng coi có ai trong nhà không.

“Cha! Rốt cuộc người về rồi!” Đột nhiên, một bóng người nhào vào trong ngực Lâm Bôi Nhạc.

Lâm Bôi Nhạc cười nói: “Nguyệt Thư, hôm nay con thế nào…”

“Con ở đây này.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, vô cùng lạnh.

Lâm Bôi Nhạc ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nhìn lại cô gái trong ngực mình, vội vàng cố đẩy ra: “Cô là ai?”

“Cha, con là con gái của người đây mà!” Cô gái ngẩng đầu lên, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Lâm Bôi Nhạc còn đang đơ người, Nguyệt Thư đã đi ra, trong mũi nhét khăn giấy, nghiến răng nghiến lợi: “Cha giải thích, mau giải thích đi?”

Truyện Chữ Hay