Câu nói “Nước chảy bèo trôi” chính là như vậy, con người trong tập thể, thường là thân bất do kỷ [note11003].
Trong tâm lý học có nói, cả đời người thật ra là một cuộc đấu tranh giữa “Cá nhân” với “Tập thể”. Khi bước vào tập thể, phần cá nhân sẽ dần bị tập thể che lấp đi, sau khi rời tập thể, phần cá nhân mới hiện rõ.
Con người thường thể hiện ra ngoài, thường chính là ý chí của tập thể.
Nhưng ý chí tập thể không có phân biệt tốt hay xấu.
Bạn rõ ràng không ghét người kia, bởi vì bạn bè xung quanh đều nói người kia không tốt, thế là bạn cũng bắt đầu xa lánh người kia.
Bạn rõ ràng không thích học, thế nhưng bởi vì mọi người đều học, thế là bạn cũng bắt đầu cầm sách lên học.
Cho nên Dương Trinh Hinh mới bị xa lánh như vậy, dù có người đồng cảm với nàng. Nhưng bởi vì môi trường xung quanh, cũng không dám làm ngược lại ý chí tập thể, chỉ có im lặng chấp nhận.
Muốn trở thành một người không chịu ý chí của tập thể nói thì dễ, làm mới khó. Trừ khi… Đó là một người có địa vị cao trong tập thể, mới có thể tự do làm những điều mình muốn, đồng thời thay đổi ảnh hưởng của ý chí tập thể.
“Lớp trưởng, câu cuối cùng mình cũng không hiểu vài chỗ, bạn có qua đây giảng lại cho mình không?” Một giọng nói nữ vang lên, vừa dịu dàng mà nhã nhặn.
Lâm Bôi Nhạc vô ý thức ngẩng đầu, mắt nhìn về người vừa lên tiếng. Trong mắt cậu là một gương mặt dịu dàng. Miệng nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt to tròn có chút cong lên, cho người khác cảm giác xinh đẹp mà bình dị.
Ngoài đồng cỏ mọc lan ra,
Mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
[note11004]
Hà Nhu, cũng chính vì nàng mà Lâm Bôi Nhạc từ chối việc theo đuổi mẹ của Nguyệt Thư. Dáng người nàng cao, cho nên từ đầu cậu rất hi vọng đó là Hà Nhu.
Đáng tiếc, mẹ Nguyễn Thư không phải là Hà Nhu, Lâm Bôi Nhạc đã đoán được đối phương là ai. Chỉ là độ khó rất lớn, mà cậu cũng không có ý nghĩ theo đuổi nàng.
Sau tiếng gọi của Hà Nhu, không ít người ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh lại cúi xuống.
Nói thật, Lâm Bôi Nhạc có chút ghen tị với Dương Trinh Hinh, cậu rất muốn đổi chỗ với Dương Trinh Hinh.[note11005]
Thế nhưng Dương Trinh Hinh không cảm thấy biết ơn việc này, đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển.
“Lớp trưởng, bạn tới đây giúp mình một chút được không?” Hà Nhu vẫy tay lần nữa, nụ cười như gió xuân.
Dương Trinh Hinh hơi co rụt lại, cúi đầu cắn môi, từng bước từng bước đi tới.
Ai…Xem ra lúc trước đem chức lớp trưởng tặng cho Dương Trinh Hinh, cũng không có nhiều tác dụng lắm… Trong lòng Lâm Bôi Nhạc thất vọng.
Bất qua, trong lớp này, có thể tùy ý làm ngược lại ý chí tập thể, trừ Lâm Bôi Nhạc chỉ có Hà Nhu.
Trong trường không có cuộc thi chọn ra hoa khôi, nhưng thanh niên khi không tìm thấy đối tượng để theo đuổi, sau khi học xong thì các học sinh thích nhất là nhiều chuyện, nhất là chữ hoa khôi luôn có lực hấp dẫn rất lớn.
Một số nam sinh tự cho mình là đúng, liền chọn nữ sinh béo nhất, xấu nhất làm hoa khôi. Nhưng mọi người đều biết đây là trêu ghẹo, tự nhiên không có khả năng công nhận.
Dù không thể bình chọn hoa khôi trực tiếp, nhưng vụng trộm bàn luận vẫn có. Nếu có một nữ sinh xinh đẹp xuất hiện, thì mọi người bắt truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, nữ sinh nào được biết nhiều nhất, thì liền xem là hoa khôi.
Cho nên bình thường, hoa khôi không phải ai cũng công nhận, cũng không phải mọi người đều biết đến. Có người tới lúc tốt nghiệp cũng không biết, trường mình còn có hoa khôi đó.
Nhưng Hà Nhu không giống, nàng là hoa khôi duy nhất trong trường, được toàn trường (Nam sinh) công nhận, được tôn lên làm nữ thần.
Tính cách dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp. Lúc kỷ niệm thành lập trường, nàng múa một bài, khiến vô số nam sinh có cảm giác mối tình đầu, nàng là một “Thẩm Giai Nghi” trong Thập Tứ Trung.
Mà mẹ nàng là hiệu trưởng của Thập Tứ Trung.
Vừa là hoa khôi thêm là con gái của hiệu trưởng, đây là nguyên nhân tại sao Hà Nhu có địa vị cao trong trường.
Lâm Bôi Nhạc liếc mắt thấy khuôn mặt cứng ngắc của Dương Trinh hinh, đối phương như có chút căng thẳng, cậu chỉ có thể khẽ thở dài.
“Trạng nguyên, có thể tạm dừng nhìn hoa khôi một lát, quay sang nhìn bọn mình, giảng còn chưa xong đâu!” Một nữ sinh ho một cái, giọng nói khó chịu.
“Bạn đừng có nói lung tung, mình không có nhìn nàng…” Lâm Bôi Nhạc lên tiếng chối bỏ, “Mà đừng gọi mình là Trạng nguyên được không, khó chịu lắm.”
“Trạng nguyên, bạn nếu thật sự thích hoa khôi liền theo đuổi đi!” Một nữ sinh khác cười hì hì giật dây, “Tuy rằng, rất nhiều nam sinh trong trường đang theo đuổi nàng, nhưng bạn không giống nha, điểm số tốt, vẻ ngoài lại đẹp trai, nói không chừng hoa khôi đang đợi bạn tỏ tỉnh đó!”
“Mình không cảm giác với nàng cả, các bạn đừng nói lung tung!” Lâm Bôi Nhạc trừng mắt, “Bây giờ có nghe mình giảng tiếp không? Hay mình đi sang chỗ khác!”
“Eh? Nghe chứ, đừng có đi nhanh như vậy!”
“Bất quá, hoa khôi đúng là một người dịu dàng…”
…
Sau khi tan học, rốt cuộc Lâm Bôi Nhạc đã được giải thoát, cứ giảng đi giảng lại một bài một duy nhất, thật sự rất là buồn nôn. Giống như ép bản thân nhai đi nhai lại một món duy nhất, cậu đột nhiên có chút thương thầy Vương.
Lâm Bôi Nhạc trở về chỗ ngồi của mình, Dương Trinh Hinh cũng đã trở về, trên mặt có chút mệt mỏi.
“Thật sự xin lỗi, Lâm Bôi Nhạc, bạn có thể cho mình mượn chỗ ngồi của bạn được không?” Hà Nhu đột nhiên đi tới, cười nói với cậu, “Mình có chút chỗ muốn nhờ lớp trưởng hướng dẫn.”
“A, có thể, bạn ngồi đi…” Lâm Bôi Nhạc đứng dậy.
“Cảm ơn!” Hà Nhu nở nụ cười xinh đẹp, như đóa hoa rất quyến rũ, đem sợi tóc mai rủ xuống vuốt lên sau tai, ngồi xuống, đem bài kiểm tra tới trước mặt Dương Trinh Hinh, “Lớp trưởng, thật sự xin lỗi, lại làm phiền bạn rồi!”
Hà Nhu đi ngang qua Lâm Bôi Nhạc, mùi thơm thoang thoảng liền khiến tim cậu đập rộn ràng, Lâm Bôi Nhạc đoán chắc rằng mặt cậu bây giờ rất đỏ, nên xoay người sang chỗ khác, tìm người khác để nói chuyện, né tránh để che dấu sự xấu hổ của mình.
Dương Trinh Hinh nhìn Hà Nhu, mím môi, không nói kiểu lạnh lùng như với Lâm Bôi Nhạc, mà nhẹ giọng nói cho nàng về bài tập.
…
“Whoa! Trường học lúc này dù lạc hậu, nhưng cũng rất thú vị nha.”
Một giọng nói mang điệu cười quen thuộc vang lên, Lâm Bôi Nhạc ngạc nhiên: “Sao có thể?”
“Ài, anh! Quả nhiên anh ở đây à!” Một thiếu nữ chạy tới, ôm lấy tay Lâm Bôi Nhạc.
“Con làm thế nào…” Lâm Bôi Nhạc muốn nói con làm thế nào mà vào được trong trường, quay đầu lại thấy trên người đổi phương đang mặc đồng phục, lập tức hiểu ra, đây chắc chắn là đồng phục của cậu, đối phương mặc đồng phục, liền dễ dàng đi vào sân trường. Thập Tứ Trung có đến hai, ba ngàn học sinh, bảo vệ không thể nhận ra hết được.
Lúc nãy lớp đã ồn ào rồi, bây giờ còn ồn ào hơn nữa.
Bọn họ rất tò mò, hoặc còn có gọi là nhiều chuyện, nữ sinh xinh đẹp thân mật với Lâm Bôi Nhạc là ai.
Lâm Bôi Nhạc vô ý thức nhìn về Hà Nhu, đối phương đang nở nụ cười điềm tĩnh mang theo một ít ngạc nhiên.
Lại nhìn đứa con gái cười tủm tỉm của mình, hai người quả thật không giống nhau.