Editor: Trôi
_______________________________________
Liễu Nhiên liền tiến lên bắt tay với hắn: "Em là Liễu Nhiên."
Mẫn Kha Lâm: "Tôi biết em, một tháng trước có người gọi điện cho hiệu trưởng, muốn xoá tên em khỏi danh sách đặc cách, chuyển sang danh sách xét duyệt thông thường."
Thấy Liễu Nhiên vẫn như cũ, hoàn toàn không vì lời này mà thay đổi thần sắc, Mẫn Kha Lâm liền biết nàng không bình thường, nhưng cũng biết suy đoán của bản thân là chính xác.
Hắn nói: "Sau đó, tuy hiệu trưởng ngoài miệng đồng ý, nhưng lúc phân lớp thì vẫn đưa em vào lớp đặc cách." Nói đến cái này, Mẫn Kha Lâm lại cười: "Tôi là trinh sát chứ không phải là giáo viên dạy bắn súng thực thụ.
Thế nên, tôi sẽ nghĩ nhiều hơn người khác."
Liễu Nhiên chớp mắt, Mẫn Kha Lâm tiếp tục hỏi: "Em đã từng làm nhiệm vụ đúng không?"
Liễu Nhiên không đáp, hắn cười: "Tôi cũng vậy, bao gồm cả việc làm giáo viên ở đây."
Lời này mới làm Liễu Nhiên kinh ngạc một chút, nàng hỏi: "Thầy nói ra thế này thì có sao không?" Rất nhiều nhiệm vụ đều phải giấu kín.
Mẫn Kha Lâm lắc đầu: "Tôi vẫn chưa nói cụ thể nhiệm vụ ra mà.
Hơn nữa, tôi đoán rằng cấp bậc của em còn cao hơn tôi."
Liễu Nhiên không đồng ý với lời này: "Cấp bậc không thể quyết định trình độ, những người khác nhau quản lý những mảng khác nhau."
Mẫn Kha Lâm gật đầu: "Tất nhiên, hiện tại tôi có việc muốn nhờ em, cũng được cấp trên đồng ý rồi." Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích: "Sau khi học sinh của tôi đến tìm em, em lại không tới gặp tôi, chứng tỏ sinh hoạt trong trường cũng không ảnh hưởng đến em.
Vì thế, tôi mới có thể kêu bọn họ tiếp tục tìm em.
Cũng xin phép cấp trên để em tham gia vào lúc đó."
Liễu Nhiên cảm thấy khá thú vị: "Từ đó đến giờ thầy vẫn luôn thử em sao?"
Mẫn Kha Lâm cười, gật đầu: "Nếu ngày hôm đó em tới tìm tôi, tôi sẽ biết độ nghiêm trọng của chuyện này đối với em và kịp thời ngừng hành động."
Liễu Nhiên ừ một tiếng: "Được thôi, vậy mục đích thầy tìm em là gì?"
Mẫn Kha Lâm nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc: "Liễu Nhiên, tôi muốn em giúp tôi bồi dưỡng một người."
"Bồi dưỡng ai?" Liễu Nhiên tò mò.
Mẫn Kha Lâm: "Người tìm đến em sớm nhất là ai?"
Liễu Nhiên: "Thầy nói Triệu Linh ư?"
Mẫn Kha Lâm gật gật đầu, sau đó dẫn nàng đến một bàn tròn, còn đưa cho Liễu Nhiên một chai nước khoáng.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mẫn Kha Lâm nói tiếp: "Tôi có hỏi qua phía trên, người biết đến em không nhiều lắm, người duy nhất trả lời tôi là hiệu trưởng.
Ngài ấy nói em rất đáng tin, cũng nhắc nhở tôi rằng có thể thử nhờ cậy em."
Liễu Nhiên liền hiểu, thân phận của hiệu trưởng đại khái cũng không thấp: "Vậy tại sao thầy lại muốn bồi dưỡng chị ấy?"
Mẫn Kha Lâm thở dài: "Em nghĩ cảnh sát nằm vùng lấy ở đâu chứ? Có một số nằm vùng đều từ trường cảnh sát bồi dưỡng mà ra."
Nói tới đây, hắn hơi mặt ủ mày chau: "Mà một khi đã xác định là người được chọn, cuộc sống của Triệu Linh đều nằm trong tay tôi.
Tôi phải chịu trách nhiệm về em ấy, đối với tôi mà nói, áp lực rất lớn.
Cũng không biết là tốt hay xấu, học sinh lớp tôi đều có năng lực mạnh, Triệu Linh lại là học sinh đặc cách, xung quanh đều là cao thủ, mọi người cạnh tranh với nhau và tiến bộ nhanh chóng."
Liễu Nhiên: "Như thế không tốt sao? Một vòng tuần hoàn."
Mẫn Kha Lâm lắc đầu: "Không, cả đám đều quá tham vọng, tự cao tự đại.
Bọn họ rất giỏi, các lớp năm khác căn bản không có lớp nào thắng được.
Mỗi lần thi đạt thành tích rất cao, xác suất bọn họ bắn trúng hồng tâm đạt tới %, Triệu Linh thậm chí có thể đạt %."
Vì không có đối thủ, đám học sinh đó luôn cho rằng bản thân vô địch.
"Sao lại không tìm người áp chế bọn họ?"
"Có chứ, tôi đã nhờ đồng nghiệp của mình, anh ấy là cao thủ ở phương diện này.
Bọn họ không thắng được đồng nghiệp của tôi, nhưng lại càng hưng phấn, nói rằng chờ thêm năm nữa thì bọn họ nhất định có thể giống như anh ấy."
Liễu Nhiên cười: "Nếu thiên phú cao thì họ nói đúng."
Mặt Mẫn Kha Lâm càng nhăn: "Nhưng mà tâm tính..."
Liễu Nhiên cúi đầu tự hỏi một chút: "Thầy kêu Triệu Linh ngày mai tới tìm em đi, địa điểm là phòng này."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Mẫn Kha Lâm nhanh chóng đứng dậy đuổi theo: "Cảm ơn em."
Liễu Nhiên sửng sốt một chút: "Không cần cảm ơn."
Mẫn Kha Lâm chào theo kiểu quân đội: "Em đồng ý giúp, tôi thật sự rất biết ơn."
Liễu Nhiên chỉ có thể nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."
Mẫn Kha Lâm liền cười: "Năng lực của tôi có hạn.
Nói trắng ra thì Triệu Linh với Khúc Hàng còn bắn súng giỏi hơn tôi.
Đối với tôi, em đồng ý làm chuyện này chính là sự trợ giúp lớn nhất rồi."
Liễu Nhiên cười: "Thầy nói thế là vì biết em thích được khen đúng không, vậy thì kêu các học sinh còn lại tới tìm em luôn đi!"
Mẫn Kha Lâm vui vẻ: "Cảm ơn em!"
Liễu Nhiên vẫy vẫy tay đi về, sau đó gọi điện nói chuyện với Kha Viêm.
Cậu ngồi trên bàn, vừa thiết kế chương trình vừa nói: "Vậy cứ so đi.
Không cần lo lắng quá nhiều, còn có anh mà."
Liễu Nhiên ừ một tiếng, Kha Viêm cười khẽ, hỏi: "Ngày mai em định làm như thế nào?"
Liễu Nhiên bật cười: "Đương nhiên là đánh bại tất cả rồi!" Nếu mục đích của Mẫn Kha Lâm là chèn ép bọn họ thì nàng cũng không khách khí nữa.
"Thầy giáo nói tiết học bắn súng hôm nay sẽ có thay đổi, kết quả vẫn là ở phòng tập bắn."
"Đúng vậy, tôi muốn tập bắn ở bên ngoài."
"Trong phòng tập ít bị phân tâm hơn, mỗi lần bắn tôi đều đạt được điểm cao."
"Nói giống như bọn này khác á, nhưng mà nếu cậu bắn liên tiếp phát thì có thể trúng hồng tâm được phát không?"
"Có lòng tin về nhau tí được không, tôi có thể bắn trúng hồng tâm / phát đó."
"Ha ha ha, vậy sao cậu không đấu với Triệu Linh đi?!"
"Nhỏ đó thuộc hạng quái vật rồi, tôi so thế nào được."
Vì thế, đám học sinh liền cười ha hả.
Bọn họ nhanh chóng đi đến trước phòng tập bắn.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một nữ sinh mặc một bộ đồ bảo hộ màu đen, tay cầm một khẩu súng bình thường nhắm vào bia ngắm.
Nhưng nàng cũng không nổ súng, lúc nghe thấy âm thanh mở cửa, nữ sinh đã quay đầu nhìn đám người.
Liễu Nhiên là đội trưởng của đội .
Tất nhiên, nàng cũng có phương thức bồi dưỡng người của riêng mình.
Triệu Linh không thấy thầy Mẫn, chỉ thấy Liễu Nhiên, rất là giật mình: "Aiz, sao em lại ở chỗ này?"
Mọi người đều tiến lên vây quanh nàng, Liễu Nhiên nói: "Giáo viên Mẫn nói nếu em thi bắn súng thắng mọi người, điểm môn bắn súng của em cũng sẽ đạt tối đa."
Bọn họ lập tức kinh ngạc mà nhìn về phía nàng, đồng thời khinh bỉ thầy Mẫn của mình.
Người này quá vô sỉ!
Liễu Nhiên xoay khẩu súng trong tay: "Mọi người quyết định thứ tự thi, còn em sẽ quyết định cách thức thi đấu."
Đám người vừa cười vừa nói: "Được!"
Triệu Linh liền đi đến bên cạnh Liễu Nhiên: "Chị là người đầu tiên tìm được em, đương nhiên chị sẽ thi trước."
Liễu Nhiên gật đầu: "Tùy chị." Nói đến cái này, nàng lại cười, nghiêng đầu nhìn Triệu Linh: "Nghe nói chị là người có thành tích tốt nhất trong khối."
Triệu Linh hơi ngẩng đầu: "Bản lĩnh không tồi nha em gái~! Em nghe ai nói vậy?"
Liễu Nhiên cười: "Vậy chị phải chuẩn bị sẵn sàng đấy."
Nói xong, nàng hướng về góc phòng hô lớn: "Được rồi, thả chúng nó ra đi!"
Mọi người bất ngờ, chỉ nghe tiếng mở chốt cửa vang lên ở chỗ nào đó, rồi đột nhiên hơn trăm con chim bồ câu xuất hiện.
Liễu Nhiên lãnh đạm giải thích: "Ở đây có tổng cộng con chim bồ câu, trong đó có con bồ câu xám, chỉ có con bồ câu trắng.
Đám bồ câu này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bồ câu trắng sẽ tự động xen lẫn ẩn nấp trong đám bồ câu xám, nói cách khác, mọi người rất khó bắn trực tiếp vào bồ câu trắng, chỉ có thể canh lúc nó lạc đàn để bắn."
Triệu Linh ngây ngốc mà nhìn về đàn chim giữa không trung, cả đám đều tụ tập ở gần bia ngắm.
Như lời Liễu Nhiên nói, bồ câu trắng sẽ không bay ra ngoài một mình.
Liễu Nhiên giơ súng nhắm vào bầy chim, nói: "Vốn dĩ yêu cầu tiêu chuẩn là không được bắn trúng bồ câu xám.
Nhưng mà mọi người đều là tay mới, chắc chắn không tránh được.
Triệu Linh, chúng ta thi đấu thế này, bắn trúng bồ câu trắng trong vòng phút, bắn trúng bồ câu xám cũng không sao.
Nhưng nơi này là phòng tập bắn, cho nên không được phép bắn đạn ra ngoài phạm vi bức tường kia."
Triệu Linh nhìn mặt tường phía sau hàng bia ngắm, nó được sơn mấy lớp sơn chống đạn bởi vì thường xuyên có lính mới bắn không trúng bia.
Mà những bức tường bên cạnh đều là tường bình thường.
"Nếu hủy hoại các thiết bị trong phòng thì các anh chị phải bồi thường tiền đó."
Liễu Nhiên cười, sau đó nã một phát súng, tất cả mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa, giữa một đám bồ câu xám có một con bồ câu trắng rơi xuống.
Triệu Linh vẻ mặt lạnh nhạt: "Bồ câu có tội gì chứ?"
Liễu Nhiên nói: "Không có tội, nhưng con người đứng đầu chuỗi thức ăn, nhất định sẽ gây hại đến các sinh vật khác.
Bác sĩ cũng là một nghề dẫm lên ngàn vạn thi thể mà ra, pháp luật vẫn không ngừng hoàn thiện sau những bài học xương máu.
Muốn trở nên mạnh mẽ thì dùng người làm mục tiêu sẽ tốt hơn, nhưng có khả năng sao?"
Nàng nhìn con bồ câu trắng rơi trên mặt đất: "Điều đó là không thể, cho nên dùng bồ câu.
Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, đến lượt chị."
Triệu Linh nhận súng từ tay Liễu Nhiên, trên trán dần dần toát mồ hôi.
Cô cười khổ, nói: "Em còn nói là mình không lợi hại à?"
Liễu Nhiên: "Từ trước đến nay em không nói như vậy, nhưng em khá hứng thú với súng."
Trong học viện cảnh sát có không ít nữ sinh có hứng thú với súng, thậm chí có một số người vì thích súng nên mới vào trường cảnh sát, Liễu Nhiên có sở thích này cũng không gọi là lạ.
Vấn đề là tại sao nàng lại có kỹ năng bắn súng tốt như vậy?
Nhưng dù thế nào...
Triệu Linh lần đầu tiên cảm thấy khẩu súng trên tay thật nặng nề, cô ngẩng đầu nhìn đám bồ câu cách đó không xa, chúng nó đều không ngừng di động, bồ câu trắng lại càng khó thấy, xuất hiện chưa được giây đã trốn mất dạng.
Nhắm chuẩn kiểu gì?
Tất cả các sinh viên phía sau đều yên lặng, nghiêm túc nhìn người có thành tích bắn súng tốt nhất cả khối - Triệu Linh.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Triệu Linh càng thêm khó chịu, giơ súng lên nhắm vào đàn bồ câu.
Bồ câu trắng, bồ câu trắng, bồ câu trắng ở chỗ nào?
Liễu Nhiên tới gần cô, thì thầm: "Ở bên trái kìa!"
Triệu Linh lập tức chuyển hướng, dường như thấy một con bồ câu trắng thật, không hề do dự mà nổ súng.
Phòng tập bắn trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một con bồ câu xám theo tiếng súng rơi xuống.
Cả đám ngây người một lúc, rất nhanh có người vỗ tay: "Có thể bắn trúng được chim đang bay là rất giỏi rồi đó Triệu Linh."
"Wow, tuyệt vời quá tuyệt vời quá!"
Mọi người đều khích lệ và cổ vũ Triệu Linh.
Liễu Nhiên lãnh đạm hỏi: "Các anh chị biết chúng ta đang so cái gì sao? Là bắt tội phạm, bồ câu xám là quần chúng, bồ câu trắng là kẻ bắt cóc.
Kẻ bắt cóc luôn trốn trong đám người, chưa đến tình trạng bất đắc dĩ thì không thể nổ súng.
Mà các anh chị là tay súng bắn tỉa, đối với mọi người mà nói, xác suất gặp tình huống bất đắc dĩ là bao nhiêu?"
Căn phòng lại yên tĩnh, nàng đi vào sân tập nhặt con bồ câu xám lên, nói: "Nhìn xem, bắn trúng một người dân rồi."
Sắc mặt mọi người nhanh chóng tái đi.
Triệu Linh ngẩn ngơ một hồi lâu, có người nói: "Chỉ là luyện tập thôi mà."
Liễu Nhiên: "Mọi người đã năm rồi, sang năm có thể đi thực tập, năm sau nữa là tham gia kỳ thi liên thông công an.
Thậm chí vào thời điểm đặc thù, các anh chị có thể nhận nhiệm vụ.
Biết đâu là ngày mai thì sao? Lúc đó không còn là luyện tập nữa."
Triệu Linh ổn định tâm thần: "Tôi biết, mỗi một lần luyện tập chúng ta đều rất nghiêm túc."
Liễu Nhiên liền trở về bên cạnh đám người, chỉ vào đàn bồ câu mà nói: "Vậy chị hãy nghiêm túc tránh đám bồ câu xám, bắn trúng bồ câu trắng cho tôi xem đi.
Bên kia có chỗ đứng và viên đạn đã đặt sẵn trên bàn.
Hạn là phút, mỗi người bắn phát đạn, bắn xong thì đổi người.
Không bắn trúng được bồ câu trắng thì mấy người thua, tôi đã bắn trúng một con, cho nên tôi sẽ đi nghỉ ngơi."
Liễu Nhiên vừa ngáp vừa đi đến chiếc ghế nghỉ mát bên cạnh, còn có lòng tốt mà nhắc nhở: "Đương nhiên, vừa nãy đã nói rồi, các người có thể bắn trúng bồ câu xám.
Câu này vẫn có hiệu lực nha."
Mọi người: "..." Nhóc con, mi vừa nói một đống lời kia rồi thì còn ai dám bắn nữa hả?!.