Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Trôi

_______________________________________

Dưới tán cây đa ngoài trường thi, nam thanh nữ tú nhìn nhau cười.

Trong lòng Thu Lan Huyên lộp bộp một tiếng, dường như hiểu ra cái gì, lại cảm thấy không chắc lắm.

Ba ngày thi đại học kết thúc giữa không khí oi bức của mùa hè.

Trên đường trở về, Thu Lan Huyên hỏi Liễu Nhiên: "Gần đây con sang chỗ Viêm Viêm thì có xảy ra chuyện gì không?"

Nàng khó hiểu mà quay sang nhìn mẹ mình: "Xảy ra chuyện? Ví dụ như...?"

Thu Lan Huyên suy nghĩ thật lâu rồi hỏi: "Ví dụ như, thằng bé có hỏi con thích cái gì không?"

Liễu Nhiên suy nghĩ nửa ngày, nói: "Không có ạ."

Thu Lan Huyên ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều? Thích một người thì nhất định sẽ muốn biết sở thích của đối phương! Hơn nữa, khi nói đến Viêm Viêm, Nhiên Nhiên cũng rất bình tĩnh.

Bà nhìn Kha Viêm một cái, cũng thuận miệng nói: "Viêm Viêm, cháu cũng đến tuổi rồi, để dì giới thiệu cho cháu vài người nha!"

Kha Viêm bình tĩnh mà dịu dàng cười cười: "Dì cứ giới thiệu cho anh Văn trước đi! Anh ấy còn lớn hơn cháu tuổi đấy!"

Thu Lan Huyên tức khắc gật đầu: "Đúng đúng đúng, nó đã tuổi đầu rồi, vậy mà còn không có bạn gái."

Kha Viêm nói thầm: "Hay là ổng không thích con gái?"

Thu Lan Huyên kinh hãi, quay đầu vội vã chạy đi.

Kha Viêm: "......" Ấy chết, lỡ miệng rồi.

Nhưng mà anh không chết thì tôi sẽ chết.

Cho nên...!xin lỗi Liễu Văn.

=))

Liễu Nhiên thi cực kì tốt, lúc tra cứu điểm thi, kết quả còn cao hơn điểm đầu vào của học viện cảnh sát tận mấy chục điểm.

Vì thế, Quý Trường Phong đột ngột nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt từ nàng.

Ông kích động, tự tân trang bản thân rồi vui vẻ từ cục cảnh sát chạy như bay ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Quý Trường Phong chính thức gặp Liễu Nhiên, lúc trước nàng yêu cầu không được gặp mặt, trong lòng ông ngoài đáng tiếc ra thì không có nhiều cảm giác khác.

Về sau, Lưu An được cứu về, Quý Trường Phong có kích động thế nào cũng không tìm được người mà cảm tạ.

Ông chỉ có thể nhắn cho tài khoản trống kia, gửi rất nhiều từ ngữ cảm kích, nhưng đó cũng chỉ là lời cảm ơn mà thôi.

Liễu Nhiên từ trước đến nay không yêu cầu gặp mặt, thế nên Quý Trường Phong không dám tìm nàng.

Nhưng mà bỏ lỡ một nhân tài như vậy thì thật là đáng tiếc.

Bởi vậy, sau khi Liễu Nhiên đồng ý, ông đã thay nàng đăng ký nguyện vọng, vào Đại học An ninh ở kinh đô bằng hình thức sàng chọn đặc biệt.

Lúc này Liễu Nhiên tìm Quý Trường Phong, đúng là vì bàn chuyện trường học.

Địa điểm hẹn là một quán trà sữa trước cổng trường, Liễu Nhiên đã gọi hai ly trà sữa.

Hai người chưa từng gặp qua đối phương, lúc nhắn tin hẹn gặp thì nàng quá kích động nên không để lại ám hiệu hay đặc điểm nhận dạng.

Vừa bước vào quán, nhìn sơ qua, Quý Trường Phong trợn tròn mắt.

Chết tiệt, ở đây có tận hơn nữ sinh cấp , ai mới là Liễu Nhiên?

Hôm nay Cổ Á Bình và Tạ Hiểu Văn đều có nhiệm vụ, ông cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể nhìn một đống nữ học sinh tràn ngập hơi thở thanh xuân, đầu có chút đau.

"Chào chú, xin hỏi chú đi mấy người ạ?" Người phục vụ trong quán thấy Quý Trường Phong đứng yên một chỗ, liền chủ động đến hỏi thăm.

Ông do dự một chút rồi nói: "Hai người."

Người nọ liền hỏi: "Chú đang tìm người phải không ạ?"

Quý Trường Phong vui vẻ: "Đúng vậy, sao cậu biết?"

Người nọ liền chỉ vào một nữ sinh ngồi ở sát cửa sổ, nói: "Cô bé kia nói em ấy đang chờ người, nếu có ai đến tìm người thì bảo đến bàn của em ấy.

Cháu thấy chú nói chuyện do do dự dự thì đoán là chú đang tìm người."

Quý Trường Phong đưa mắt nhìn qua, nữ sinh ngồi bên cửa sổ mặc áo phông quần đùi, một đầu tóc đen buông xoã sau lưng, hai tay giao nhau đặt trên bàn, lúc này đang cúi đầu hút trà sữa trân châu.

Thiếu nữ rất trẻ trung, vóc dáng tinh tế, đôi mắt tròn xoe khẽ híp lại.

Thật sự quá khó tin, hành động của một ổ buôn ma túy lớn vậy mà bị một cô gái trẻ tuổi như này ngăn cản.

Sau khi Lưu An trở về, trạng thái tinh thần được điều trị một khoảng thời gian, tốc độ thoát khỏi bóng ma còn nhanh hơn so với sự kì vọng của bọn họ.

Mọi người đều chúc mừng hắn, cũng cảm thấy may mắn vì hắn bình an không có việc gì, kể cả ngón tay cũng nguyên vẹn.

Mỗi lần nói như vậy, Lưu An liền cười đầy ẩn ý.

Quý Trường Phong đoán chắc Liễu Nhiên đã làm gì đó, nhưng Lưu An không có nói, ông cũng không hỏi ra được cái gì, bèn từ bỏ.

Lưu An chẳng những không nói, mà còn thường xuyên lén hỏi Quý Trường Phong rằng người cứu mình là ai.

Có thể thấy được, hắn hoàn toàn không xác định được ai là người cứu mình, thậm chí cũng không nói được những chuyện xảy ra sau khi bị bắt.

Quý Trường Phong sửa sang lại cổ áo, sau đó đi đến bàn của Liễu Nhiên: "Chào cháu."

Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn ông, chỉ chỉ ghế đối diện, nói: "Bác ngồi đi!"

Quý Trường Phong liền biết mình không tìm lầm người, khó trách cả Cổ Á Bình lẫn Tạ Hiểu Văn đều nói nhìn cô bé kia chẳng giống có năng lực cứu người gì cả, khuôn mặt này quả thật giống hệt học sinh bình thường, khó mà tin Liễu Nhiên có thể một mình tiến sòng bạc giải cứu cảnh sát nằm vùng.

"Không biết cháu tìm tôi có chuyện gì?" Quý Trường Phong hỏi.

Liễu Nhiên thở dài, lấy giấy điền nguyện vọng ra: "Bác nói đặc cách tuyển sinh, nhưng mà lại không nói là trường gì.

Hôm nay cô giáo kêu bọn cháu điền nguyện vọng.

Cháu cũng không biết nên điền cái gì, bác nói trường nào vậy?"

Quý Trường Phong: "......"

Liễu Nhiên lại thở dài: "Lúc trước cháu sợ thi không tốt nên mới nghĩ đặc cách tuyển sinh.

Kết quả thi được điểm, mẹ cháu nói cháu muốn vào trường nào cũng được.

Vậy thì cháu cần đặc cách làm gì?"

Quý Trường Phong hô hấp cứng lại, nhìn nàng mà nói: "Giống nhau làm sao được? Đến học viện công an, ra trường xong đi làm ở cục cảnh sát gần nhà cháu, đi lại rất tiện.

Công việc cũng không có gì, chỉ cần làm chứng minh thư cho người khác là được, nhàn lắm."

Liễu Nhiên giương mắt nhìn ông: "Thật ạ?"

Quý Trường Phong gật đầu khẳng định: "Ừ."

Ông năm nay sắp tuổi nhưng nhìn trông khá trẻ, một thân chính khí, giọng điệu nói chuyện cực kì có sức thuyết phục.

Liễu Nhiên liền chuyển giấy điền nguyện vọng sang, nói: "Vậy bác điền hộ cháu đi!"

"Được rồi." Quý Trường Phong lấy bút từ trong túi ra, chuẩn bị múa bút thành văn thì đột nhiên ngẩn ngơ: "Cái trường học kia tên là gì ấy nhờ?"

Liễu Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Cháu không biết."

Quý Trường Phong: "......!Từ từ, chờ bác chút."

Ông cầm điện thoại gọi cho ai đó, gọi xong liền cầm bút lên, tiếp tục múa bút thành văn, nhanh chóng điền xong tư liệu.

Liễu Nhiên nhìn thoáng qua: "Được chưa ạ? Cuối cùng mà không được thì phí lắm."

Quý Trường Phong bảo đảm: "Không thể đâu, trăm phần trăm có thể được."

Liễu Nhiên liếc ông một cái: "Không an toàn, cháu vẫn nên đăng ký thêm trường đi." Nàng tra cứu thông tin trên mạng rồi đăng ký trường Đại học khá nổi tiếng.

Quý Trường Phong nhìn thoáng qua, một trường chuyên ngành kinh doanh, một trường chuyên ngành công nghệ, nếu thật sự không đi được bên này, Liễu Nhiên hoàn toàn có thể đến nơi khác.

Nhưng mà để nàng học theo chuyên ngành khác thì quá lãng phí người tài.

Bởi vậy, ông ở trong lòng ghim chặt một điều, nhất định phải giúp đỡ hết mình cho trường Đại học An ninh về lần tuyển sinh đặc biệt này.

Nói chuyện xong xuôi, Liễu Nhiên liền cất giấy điền nguyện vọng.

Quý Trường Phong liền nói một chút về công việc: "Người lần trước được cháu cứu về bây giờ đã khá hơn nhiều, hắn cũng kêu tôi cảm ơn cháu."

Liễu Nhiên gật gật đầu, thật ra từ lúc nàng nhận nhiệm vụ đến giờ mới nhận được nhiệm vụ.

Nếu không phải hết cách, Quý Trường Phong sẽ không nhắn cho Liễu Nhiên.

Trong số những được cứu, chỉ có Lưu An là cảnh sát nằm vùng, còn lại là bị bắt hoặc mất tích trong khi làm nhiệm vụ.

Lần cuối Liễu Nhiên nhận nhiệm vụ là vào một tháng trước, yêu cầu tìm một đội viên bị mất tích ở rừng mưa nhiệt đới.

Nhiệm vụ này khác hẳn lần trước, nhưng Quý Trường Phong cũng là không có cách nào nên mới nhờ tới nàng.

Liễu Nhiên vui vẻ tiếp nhận, thời điểm nàng chạy tới, vị anh hùng kia đã kề cận cái chết, căn bản không thể mở mắt nhìn Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên thở dài, lại không thể chữa khỏi cho anh ta, vị anh hùng này làm nhiệm vụ theo đội, chắc chắn có rất nhiều người biết tình trạng của anh.

Nếu bọn họ bình yên vô sự đi ra ngoài, Liễu Nhiên cũng không giải thích được.

Cho nên, nàng liền dùng thuốc giữ mạng cho anh ta rồi đưa đến bệnh viện gần nhất, sau đó nhắn tin cho Quý Trường Phong.

Chờ đến lúc ông kéo một đoàn người đuổi tới, Liễu Nhiên mới rút lui, không còn liên hệ.

Quý Trường Phong biết Liễu Nhiên thật ra cũng quan tâm, mỉm cười: "May mà có cháu, nếu không thì cậu ta có chết cũng không ai cứu."

Liễu Nhiên ừm một tiếng, nhìn trà sữa trước mặt ông, hỏi: "Bác không uống hả?"

Quý Trường Phong nhanh chóng nói: "Uống uống uống." Sau đó liền cắm ống hút uống một ngụm, khá hài lòng: "Cũng ngon phết."

Liễu Nhiên cười: "Trà sữa Liễu Mính vẫn khá nổi tiếng đấy nhỉ?"

Quý Trường Phong gật đầu: "Mấy cô gái nhỏ ở tổ chúng tôi cực kì thích, mỗi ngày đều phải uống một ly."

Lúc đứng dậy rời đi, người phục vụ đưa cho ông túi đựng hơn chai trà sữa.

Quý Trường Phong ngạc nhiên, hơi nghi hoặc: "Tôi không có gọi thêm đồ mà."

"Bác lái xe tới đây đúng không?"

Ông gật đầu, Liễu Nhiên liền nói: "Nói đến cùng thì cháu cũng là cấp dưới của bác, túi trà sữa này đội trưởng mang về cho mọi người uống đi!"

Quý Trường Phong hiểu, đây là quà mà Liễu Nhiên mua tặng cho đội phòng chống ma túy.

Trong lòng ông vô cùng cảm động, không ngờ đứa nhỏ này lại có ý tưởng như vậy.

Quý Trường Phong nhận rồi nói: "Được, tôi sẽ đưa cho bọn họ."

Ông mang về túi trà sữa to, vừa lúc chạm mặt mấy người Cổ Á Bình.

Bọn họ thấy trà sữa còn cười Quý Trường Phong: "Đội trưởng, không ngờ tới nha! Ngài vậy mà thích uống trà sữa."

Quý Trường Phong cười, nói: "Trà sữa là Mặt Trời của chúng ta tặng."

Cổ Á Bình yên lặng nhìn ông: "Con bé mời khách? Đội trưởng, ngài thật không phúc hậu! Chúng ta mới là người nên mời."

Tạ Hiểu Văn duỗi tay cầm một chai, nói: "Tôi không khách sáo đâu, dù sao cũng là Mặt Trời nhỏ của đội phòng chống ma túy chúng ta đích thân mời nha!"

Lưu An nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Mặt Trời là ai? Là cô ấy sao?"

Quý Trường Phong không đáp, ném một chai cho hắn: "Đừng quan tâm có phải hay không, con bé mời cậu uống, uống đi!"

Lưu An liền cười tiếp nhận, có phải hay không...!thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng.

"Đi không?" Trương Ninh khẩn trương bám vào ghế của Kha Viêm.

Cậu đang viết chương trình, nghe được lời này thì trưng ra vẻ mặt không thể hiểu được: "Đi chỗ nào?"

Trương Ninh nghi hoặc: "Cậu còn chưa nhìn thông báo trên diễn đàn công ty à?"

Kha Viêm lắc đầu, anh liền cười.

Hôm nay toàn công ty đều nhìn điện thoại nói chuyện phiếm, chỉ có Kha Viêm còn nghiêm túc nỗ lực làm việc.

Trương Ninh cười hai tiếng rồi mới tiếp tục nói: "Công ty tiêu tiền cho chúng ta du lịch đấy! Đi bờ biển, Thanh Hải a!"

Kha Viêm sửng sốt: "Đi xa vậy sao?" Cậu nhíu mày, dường như không muốn đi.

Trương Ninh liền dùng khuỷu tay chọc chọc: "Đừng từ chối! Cùng đi đi! Cậu vào công ty cũng một năm rồi, chẳng lẽ định tách biệt với mọi người suốt sao? Đến lúc đó cậu chỉ có bị cô lập thôi."

Kha Viêm do dự, kiếp trước cô tịch một mình, đời này cậu thử thu hồi gai nhọn, hoà nhập quần thể, không làm thiên tài, chỉ muốn làm một người bình thường.

Bởi vậy, nghe xong lời Trương Ninh nói, Kha Viêm bắt đầu do dự.

Trương Ninh lại nói: "Có thể mang theo người nhà, chẳng qua là phải tốn nguyên.

Nhưng mà nộp nguyên mà cũng được bao tiền vé máy bay với phòng khách sạn, vẫn lời a!"

Người nhà?

Nghe được câu này, Kha Viêm nghĩ tới Liễu Nhiên đầu tiên, nàng vừa mới thi đại học xong.

Gian khổ học tập năm cuối cùng cũng được giải phóng, nên đi chơi.

Liễu Nhiên sắp phải vào Đại học, rồi còn đi làm, cơ hội chơi bời cũng không nhiều.

Vì thế, Kha Viêm lại xác nhận lần nữa: "Thật sự có thể mang người nhà hả?"

Trương Ninh cười: "Tất nhiên, tôi thề luôn! Nhưng mà bọn họ sẽ bị sắp xếp phòng lung tung, nếu muốn cùng người nhà chung phòng thì chỉ cần nộp thêm là được."

Kha Viêm lập tức ngây ngẩn cả người, cơ hội này quả thực quá tốt.

Tốn có nguyên, đáng giá!

Thế nên, cậu đẩy Trương Ninh ra, lấy điện thoại nhắn tin cho Liễu Nhiên: "Nhiên Nhiên, muốn đi du lịch không?"

Liễu Nhiên rep lại rất nhanh: "Du lịch? Đi đâu?"

Kha Viêm: "Đi Thanh Hải, công ty của anh mỗi năm đều tổ chức một chuyến đi chơi, có thể mang theo người nhà."

Liễu Nhiên lập tức cảm thấy hứng thú: "Được nha được nha!"

----- ngoài lề -----

- Đánh úp đêm khuya đây =))

- Yên tâm, Liễu Văn sẽ không để em gái bị bắt cóc một mình đâu.

Truyện Chữ Hay