Cha Liễu Hàm qua đời cũng không có ảnh hưởng lớn đến Thiệu Lê Sơn.
Việc ông ấy là người ngốc không chỉ người trong thôn biết, thậm chí ở vùng lân cận cũng biết.
Người như vậy làm gì có cô gái bình thường nào chịu gả, cha mẹ ông thật vất vả mới tìm một người phụ nữ điên ở thôn khác, dựng vợ gả chồng thành lập một gia đình cho con trai.
Thu Lan Huyên nghe xong rất là thổn thức, hỏi Liễu Nhiên: “Sao con lại chơi cùng con bé?”
Nàng vừa liếm kem cây vừa nói: “Chị ấy ở đằng trước, khoảng cách gần nên cứ vậy mà chơi cùng nhau thôi.”
Thu Lan Huyên gật gật đầu, Mao Tú Băng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Liễu Nhiên một cái, làm gì có chuyện đơn giản thế chứ?
Các bậc phụ huynh trong thôn đều sẽ dặn dò con mình, không được chơi với con của kẻ ngốc, nếu không cũng sẽ ngốc như vậy.
Cho nên, Liễu Hàm không có bạn bè ở trong thôn.
Còn Liễu Nhiên là vì cha mẹ thiếu nợ.
Món nợ lớn làm họ không thể ở lại trong thôn, cũng không dư thời gian chăm sóc đứa bé.
Những chủ nợ trong thôn lo lắng không lấy được tiền, tất nhiên sẽ có chút giận chó đánh mèo lên Liễu Nhiên.
Điều này chắc chắn nàng phải biết.
Hai cô bé đều không có bạn bè, lại còn là hàng xóm nên dần dần làm quen và chơi thân với nhau.
Bác vốn tưởng rằng Liễu Nhiên chắc sẽ kể lể làm nũng với mẹ mình một chút, không ngờ nàng căn bản không định nói đến mấy việc này.
Nói cách khác, đứa nhỏ này thật ra cái gì cũng biết, chỉ là không muốn nói cho cha mẹ mình.
Mao Tú Băng có chút hâm mộ mà nhìn Thu Lan Huyên, con cái vì cha mẹ mà suy nghĩ, có người làm cha làm mẹ nào không vui chứ?
Như thế, tại kì nghỉ hè này, cả nhà Liễu Nhiên ở trong thôn tầm ngày mới chuẩn bị xuất phát về thành phố.
Bà nội Liễu nghe nói bọn họ phải đi, cực kì không nỡ, nhét cho Liễu Binh không ít đồ.
Mãi cho đến hai ngày trước khi đi, cụ mới cầm một cái vòng ngọc đeo vào tay Liễu Nhiên.
“Đây là nội mua, mỗi đứa đều có một cái.”
Liễu Nhiên nhìn vòng ngọc, ngẩng đầu hỏi bà nội Liễu: “Cái này có tác dụng gì đâu.”
Bà nội Liễu: “…… Đẹp.”
Liễu Nhiên không đồng ý: “Vòng ngọc rất dễ vỡ.”
Cụ trừng mắt: “Nội mua để mày làm vỡ à? Biết dễ vỡ thì cẩn thận chút đi!!!”
Liễu Nhiên khó hiểu: “Đồ đeo ở trên tay có thể vĩnh viễn không hỏng sao?”
Bà nội Liễu: “Vậy thì cẩn thận một chút.”
Liễu Nhiên trả lời vô cùng có lệ: “Cháu sẽ cố.”
Bà nội Liễu: “……”:)
Lại bị cháu gái nhà mình nghẹn gần chết, cụ rất cáu nhưng lại không hiểu, hỏi Liễu Nhiên: “Mày có ý kiến với nội đúng không? Vì sao nội làm cái gì mày cũng không vui?”
Liễu Nhiên nhướng mày, đáp: “Cháu tưởng nội sớm biết rồi chứ.”
Bà cụ lập tức liền bất mãn: “Thế cuối cùng là mày có ý kiến gì với bà già này?”
Liễu Nhiên: “Lúc ấy chúng ta náo loạn đánh một trận như vậy, sao lại không có ý kiến được?”
Không nói thì thôi, vừa nói đến vụ này, bà nội Liễu càng cáu: “Đấy gọi là đánh nhau hả? Hỏng đều là đồ của tao, tao còn chưa tức, mày tức cái gì?”
Liễu Nhiên hừ một tiếng: “Cháu cứ tức đấy, hơn nữa nội càng thích Liễu Ngọc Sùng hơn đúng không?”
Cụ sửng sốt, nàng tiếp tục nói: “Nếu nội thích anh họ hơn, cần gì để ý việc cháu có thích nội hay không đâu?”
Bà nội Liễu: “Nhưng mà nội đâu có ghét mày?”
Nàng vẫn trấn định như cũ: “Cháu cũng không có ghét nội, chỉ là nội không phải là người cháu thích nhất thôi.”
Bà nội Liễu: “……” Mày một hai phải làm nội tức chết đúng không?!
Nói đến trận đại chiến có một không hai giữa Liễu Nhiên và bà nội Liễu, phải kể tới ngày Liễu Nhiên đến thế kỷ ...
Liễu Nhiên nhớ rõ thời điểm bản thân về đến nhà cũ Liễu gia, liền nghe thấy bên trong tràn ngập âm thanh nói chuyện phiếm, tiếng hi hi ha ha vang lên không ngừng.
Bởi vì là dịp Tết nên trong nhà tương đối nhiều khách.
Liễu Nhiên lại mới từ mạt thế khủng bố lại đây, mới phút trước còn đang chém giết một con tang thi cấp , trên người có khả năng còn dính máu tang thi lẫn cả máu con người.
Tuy rằng lúc này đã ở trong thân thể một đứa trẻ, nhưng nàng lại có cảm giác xung quanh cơ thể vẫn còn mang theo mùi máu tươi.
Một con người như vậy, sao có thể nhanh chóng thích ứng với việc trở thành một đứa con nít chứ?
Liễu Nhiên đứng ở cửa, nhìn một vòng những người ngồi trong phòng khách.
Trên mặt bọn họ là nụ cười an tâm, không giống những người lính ở ngoài tường thành - một cái xác sống có thể nhảy ra khỏi góc tường bất cứ lúc nào.
Những ngày tháng sẵn sàng phải chiến đấu mọi lúc mọi nơi rất khổ cực, cũng rất mệt mỏi.
Không giống hình ảnh trước mắt, thật yên bình.
Có thể là do ánh mắt của Liễu Nhiên quá mức trần trụi, thời điểm những người đó quay đầu nhìn nàng, trực tiếp sợ tới mức hét lên kinh hoàng.
Trường hợp lúc đó có thể nói là hỗn loạn, mọi người cũng vội vã rời đi.
Khi đi ngang qua Liễu Nhiên còn ghét bỏ mà nói một tiếng “Đen đủi”.
Bà nội Liễu cũng tức gần chết, Tết nhất người ta tới nhà làm khách, kết quả bị cháu gái doạ chạy hết, truyền ra ngoài người không biết còn tưởng rằng Liễu gia bọn họ không chào đón khách đấy! Bà cụ rất tức giận, bắt lấy Liễu Nhiên muốn đánh nàng.
Liễu Nhiên mới tới, cũng không có phản kháng, để cụ đánh hai cái, sau đó xoay người kéo thằng bé bên cạnh bà cụ lại đánh một trận.
Bà nội Liễu lúc ấy đau lòng mà hít một hơi, hỏi Liễu Nhiên vì sao đánh người không liên quan?
Liễu Nhiên lúc ấy nói như thế nào?
Nàng nói: “Người là bà nội của cháu, cháu sẽ không đánh nội, nhưng nếu nội lại đánh cháu, cháu trai nội sẽ bị đánh gấp mười lần.”
Bà nội Liễu tăng xông, lại muốn đánh Liễu Nhiên.
Nàng xoay người cầm lên cái cốc đập xuống đất: “Không chỉ đánh cháu trai của nội, mấy thứ này cháu cũng đập hết.
Nội đánh một cái, cháu liền đập hai cái, đánh hai cái thì cháu đập bốn cái.”
Trời ơi tin được không? Một đứa con gái không thích nói chuyện, nhát gan yếu đuối dám làm thế sao? Nghe là thấy không đáng tin rồi.
Bà cụ cầm roi giơ lên định giáo huấn nàng, Liễu Nhiên vẻ mặt thờ ơ cầm một cái bình sứ Thanh Hoa trên bàn thả xuống đất.
Cũng không biết nó được làm bằng chất liệu gì, rơi xuống đất tạo ra âm thanh thật dễ nghe.
Nhưng đã vỡ thì không thể dùng, càng miễn bàn đến trang trí.
Bà nội Liễu liền sợ ngây người, cái bình hoa đó cụ mua từ hồi còn trẻ, đặt trong nhà cũng vài thập niên rồi, đừng nói Liễu Nhiên, kể cả Liễu Ngọc Sùng cũng không dám chạm vào.
Nàng cười lạnh: “Nội cho rằng cháu nói đùa sao? Nếu nội đánh nữa, cái bình đằng kia cũng sẽ vỡ nốt đấy.”
Bà cụ run rẩy môi: “Mày đập thêm cái nữa thử xem!”
Liễu Nhiên a một tiếng: “Tuyệt thật, trên đời này còn có người kêu người khác thử phá đồ của mình cơ đấy.”
“Bính” một tiếng, một cái bình khác lại nát.
Bà nội Liễu: “……”
Liễu Nhiên: “Còn có gì muốn thử nữa không?”
Liễu Nhiên mới đến, tất nhiên không thể tránh khỏi nổi lên xung đột với bà nội Liễu.
Cũng may lúc ấy nàng vẫn duy trì cái tính nói một không hai ở mạt thế, cũng giữ lại sự tôn trọng đối với sinh mệnh mà bản thân hằng mong ước khi được sống trong thế giới hòa bình.
Cho nên bà nội Liễu còn sống, nhưng cụ đã mất đi không ít đồ vật.
Cụ đã biết một điều, Liễu Nhiên có thể đập đồ trước mặt mình, cũng có thể đập đồ sau lưng mình.
Cho dù nhét trong hộp khoá kĩ, lúc mở ra đồ cũng đã hỏng.
Nàng nói được làm được, đánh một cái, đập hai món đồ.
Không chỉ giới hạn trong các loại bình sứ mà quần áo, chén đũa, gia cụ, Liễu Nhiên có thể phá bất cứ thứ gì.
Dù bà nội Liễu có nhanh tay kéo người lại đập một trận thì chúng nó cuối cùng vẫn sẽ nát bét ở trước mặt cụ.
Sau khi tổn thất cái bình sứ Thanh Hoa, bộ quần áo, cái bát, cái bồn sứ, cái ấm nước, cái nồi sắt, cái bệ bếp và bộ gia cụ, bà cụ cuối cùng cũng khuất phục.:)))
“Chúng ta thương lượng một chút, sau này có chuyện gì mày cứ nói thẳng đi, đồ trong nhà hỏng tiếp thì không có tiền mua nữa đâu.”
Liễu Nhiên ngồi ở trên ghế gỗ cập kênh, bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay cháu vẫn nói mà! Là do nội nghe không hiểu.”
Bà nội Liễu: “……”
Mà mâu thuẫn của nàng và Liễu Ngọc Sùng càng đơn giản.
Thằng nhóc béo này nghịch ngợm, ở nhà đã quen tự cho mình là nhất, ai cũng không dám chọc, giống một vị tổ tông nhỏ.
Bà nội Liễu yêu chiều cậu ta không chỉ vì là cháu đích tôn, còn bởi vì mẹ đứa bé cũng ở nhà.
Nếu cụ hơi lớn tiếng với Liễu Ngọc Sùng một chút, sự việc cuối cùng sẽ phát triển thành mẹ chồng nàng dâu cãi nhau.
Bởi vậy, bà nội Liễu liền mặc kệ Liễu Ngọc Sùng, dù sao thằng bé có mẹ quản rồi.
Mà đối với Liễu Nhiên thì sẽ tương đối nghiêm khắc, đương nhiên, trong lòng cụ cũng thật sự yêu thương cháu trai hơn.
Liễu Nhiên cũng không phải là một đứa trẻ thật, tuy rằng nói trẻ con rất nhạy cảm, nhưng suy nghĩ của chúng cũng đơn giản.
Mà nàng vốn đến từ mạt thế, ở đó, cái loại người nhìn mặt hiền lành chất phác, trong lòng chứa một bó dao xuất hiện ở mọi nơi.
Liễu Nhiên làm sao lại nhìn không ra, giữa cháu trai và cháu gái, bà nội Liễu yêu thương cái thằng nhóc béo kia hơn chứ?
Cơ mà nàng cũng không quan tâm, cuộc sống như này không có gì phải phàn nàn cả.
Thằng béo kia vẫn là một đứa bé chưa đến tuổi, nói thật, nếu không phải vì để sống an ổn hơn chút, Liễu Nhiên thật sự lười đánh cái tên này.
Nhưng anh họ xác thật rất thiếu đánh, lần đầu là lúc Liễu Nhiên muốn xem chương trình 《 Những điều trong lịch sử 》, Liễu Ngọc Sùng đột nhiên xông tới cướp điều khiển.
Nàng nắm lấy tóc của cậu ta, kéo người ra, lạnh lùng hỏi: “Làm gì vậy?”
Liễu Ngọc Sùng: “Xem TV!!! Tao muốn xem phim hoạt hình!!!”
Liễu Nhiên duỗi chân đá cậu ta ngã lăn quay trên mặt đất, Liễu Ngọc Sùng ngẩng đầu khóc lớn.
Mao Tú Băng liền chạy đến, hơn nữa biểu đạt sự bất mãn vô cùng của mình.
Liễu Nhiên ngồi dựa vào ghế, một tay chống má, cũng không thèm nhìn tới đôi mẹ con đáng thương đang ngồi ôm nhau khóc.
Quả thực có chút giống một bá vương cưỡng đoạt con gái nhà lành, mà vị bá vương này còn hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Tuy rằng Liễu Nhiên có thái độ không tốt với bà nội, bác dâu cả và anh họ, nhưng nàng lại đối xử rất tốt với bác và ông nội, tất nhiên người cũng cực yêu quý Liễu Nhiên.
Dù ngày tháng ở với cha mẹ rất tốt, nhưng Liễu Nhiên ở Thiệu Lê Sơn sống cũng không tệ.
Lúc này lại lần nữa rời đi, bà nội Liễu và Mao Tú Băng cũng hiếm khi thấy không nỡ xa Liễu Nhiên, tặng không ít đồ cho nàng.
Bà cụ ngoại trừ đeo vòng ngọc cho Liễu Nhiên, còn tặng bao lì xì, nói: “Lần trước trở về thành nội vốn định đưa cho mày cái này, nhưng hôm đấy mày chọc nội tức ra bệnh luôn, cho nên nội không đưa.”
Liễu Nhiên nhận bao lì xì, thái độ tốt hơn trước: “Cháu cũng không phải cố ý, ai bảo nội cùng cháu cãi nhau?”
Bà nội Liễu phất tay: “Mày lăn nhanh cho khuất mắt nội đi!” Tâm mệt.
Liễu Nhiên: “……”
Liễu Tướng chở một nhà em trai ra nhà ga, lúc đi ngang qua cửa thôn, Liễu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Liễu Hàm núp sau bụi cỏ.
Nhỏ tự cho là mình trốn rất kĩ, cho rằng nàng nhìn không thấy, thật ra Liễu Nhiên ở trong xe nhìn được rõ ràng.
Nàng kêu Liễu Tướng dừng xe rồi xuống xe chạy đến chỗ Liễu Hàm.
Nhỏ không nghĩ tới Liễu Nhiên sẽ đi xuống, nhất thời cực kì kinh hoảng.
Nàng lại rất tùy ý mà đưa một tờ giấy cho Liễu Hàm: “Nếu chị muốn tìm em, hãy đến địa chỉ này.”
Nhỏ ngơ ngác mà tiếp nhận, cúi đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt, Liễu Nhiên cười cười, sau đó lên xe rời đi.
Trở lại nhà Kha Viêm cũng đã giờ đêm, mọi người đều mệt mỏi, đồng loạt nằm xuống giường ngủ.
Trong những ngày tháng chờ khai giảng, Liễu Nhiên, Liễu Văn và Kha Viêm ngoại trừ ở nhà xem TV, cũng không làm chuyện gì cả.
Liễu Văn cuối cùng được như ý nguyện mà thi đậu cấp ba Nhị Trung, Kha Viêm cũng vững vàng lên lớp .
Thời điểm gần khai giảng, Bối Kim Long đột nhiên gọi cho Liễu Nhiên, vừa mở miệng liền nói: “Nhiên ca, thật xin lỗi, chú sắp chết rồi.”
Nàng vô cùng khiếp sợ: “Vì sao?”
Bối Kim Long: “Chú mắc một loại bệnh nan y, sống không lâu nữa.”
Liễu Nhiên: “…… Nói với cháu làm gì?”
Bối Kim Long: “…… Nhiên ca, nhóc không hiểu sao? Chú muốn nhóc tới thăm chú.”
Liễu Nhiên trầm tư một chút, sau đó khẳng định: “Cháu nghe không hiểu.”
Bối Kim Long cũng trầm tư một chút: “Vậy giờ nghe hiểu chưa?”
Liễu Nhiên: “…… Hiểu rồi.”
Bối Kim Long cười nhẹ: “Vậy chú chờ Nhiên ca tới nha! Ờm...địa chỉ chú gửi vào máy mẹ cháu rồi đấy.”
Bối Kim Long có cha có mẹ, Liễu Nhiên không hiểu tại sao hắn muốn mình tới thăm.
Nhưng dù sao Bối Kim Long cũng từng giúp cả nhà Liễu gia, cho nên nàng vẫn quyết định đi nhìn một lát.
Giữa trưa, Liễu Nhiên từ chỗ Thu Lan Huyên biết được địa chỉ, sau đó liền cầm tiền trên tủ giày đi ra ngoài.
Thu Lan Huyên ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại, giữ tay con gái, hỏi: "Con định đi một mình?"
Liễu Nhiên khó hiểu: “Vâng, thì sao hả mẹ?”
Thu Lan Huyên nhanh chóng nói: “Sao trăng cái gì? Một đứa bé như con mà đòi đi một mình hả? Để mẹ đi chung.”
Bà nói xong liền trở về phòng lấy túi xách.
Liễu Nhiên rối rắm một chút rồi nói: “Mẹ có sợ người bên cạnh chú ấy không?”
Thu Lan Huyên khiếp sợ hỏi: “Sợ cái gì?” Một người lớn như bà thì sợ cái gì?
Liễu Nhiên gật đầu, không sợ thì tốt.
Sau đó nàng liền cùng Thu Lan Huyên ra ngoài.
Tới cửa bệnh viện, Liễu Nhiên nói: “Trước kia bác đạo diễn cũng từng cùng con đi thăm bệnh, nói là phải mua một giỏ trái cây.”
Thu Lan Huyên nhanh chóng gật đầu: “Nên mua nên mua.”
Sau đó bà liền dắt Liễu Nhiên tiến vào một cửa hàng gần đó hỏi người bán hàng: “Ông chủ, dạo này loại quả nào được yêu thích nhất vậy?”
Người bán hàng chỉ vào giỏ màu lam đắt nhất: “Là cái này đấy!”
Thu Lan Huyên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Người bán liền vươn ra ba ngón tay: “Mới mở hàng cho nên tôi sẽ bớt cho cô số lẻ, ngần này là đủ rồi.”
Thu Lan Huyên không thấy chút vui vẻ nào mà là khiếp sợ hỏi: “Một giỏ có xíu quả vậy mà tận ?!!!”
Người bán liền chỉ vào trái sầu riêng: “Cô biết quả này giá bao nhiêu không? Tôi lấy giá này còn rẻ rồi đấy.”
Mua đồ tặng người, Thu Lan Huyên cũng không dám mặc cả nhiều lắm, cuối cùng chốt giá nguyên.
Cầm theo giỏ trái cây, hai mẹ con bước vào thang máy.
Sau khi hỏi được vị trí phòng ở bàn tư vấn, Liễu Nhiên liền thảnh thơi đi lên.
Vừa đến cửa, liền thấy hai người mặc áo vest đen đứng ở ngoài.
Thu Lan Huyên lúc ấy liền sợ hãi, nụ cười trên mặt đã cứng đờ, cũng hiểu ra vì sao con gái hỏi mình có sợ không! Mặc đồ chẳng khác gì xã hội đen, ai mà không sợ chứ?
Liễu Nhiên lại cực kì tự nhiên bình tĩnh, hỏi: “Bối Kim Long có ở đây không?”
người ở cửa vẻ mặt cực kì hoảng sợ, ai đây? Vậy mà dám hô thẳng họ tên đại ca, ngại sống quá lâu hả?
Nhưng vẫn nên hỏi trước một chút: “Nhóc là ai?”
Thu Lan Huyên thật khẩn trương, nàng thuận miệng nói: “Cháu là Liễu Nhiên.”
Vẻ mặt người nọ đột nhiên trở nên rất kì lạ, nhưng vẫn cười: “Thì ra là Nhiên ca! Long ca đã dặn dò qua, bên này bên này, em mang người đi gặp Long ca.”
Liễu Nhiên đáp một tiếng.
Lần này đến lượt Thu Lan Huyên bày ra vẻ mặt kì quái.
Tự dưng có một loại cảm giác, ở thời điểm nào đó mình không biết, con gái đã lăn lộn thành trùm xã hội đen.:D
Người kia mở cửa, mang Liễu Nhiên đi vào, nàng mới phát hiện đây là một cái phòng bệnh đơn.
Mà Bối Kim Long lúc này đang nằm ở trên giường, gương mặt tiều tụy, vẻ mặt trắng bệch, nhìn thật thê lương.
Thấy Liễu Nhiên tới, hắn vui vẻ cười, giọng nghẹn ngào: “Nhiên ca, nhóc thật sự tới thăm chú!”
Nàng nhíu mày: “Sao lại nhìn như sắp chết thật vậy?”
Bối Kim Long: “…… Khụ khụ, khụ khụ, Nhiên ca nói gì thế? Cho rằng chú lừa nhóc? Nhìn đi, ông đây không có lừa nhóc nha!”
Liễu Nhiên ân một tiếng, đi đến mép giường kéo ghế dựa, sau đó quay đầu nói với Thu Lan Huyên: "Mẹ ngồi đây đi."
Bà xua xua tay: “Không cần không cần, mẹ sẽ ở ngoài chờ con.”
Liễu Nhiên đang muốn từ chối, Bối Kim Long đã mở miệng: “Vậy phiền chị ở bên ngoài chờ một chút.”
Thu Lan Huyên ai một tiếng rồi đi ra ngoài, Liễu Nhiên nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Sau khi Thu Lan Huyên đi, hắn dẹp bỏ vẻ mặt lạnh lùng, nháy mắt khóc thành chó: “Nhiên ca ~~~!!! Chú biết cháu không phải người thường, cháu có biện pháp nào không? Chú còn trẻ như này, chú không muốn chết a! Vợ còn chưa tìm, con cũng chưa sinh.”
Bối Kim Long lật mặt nhanh đến mức khiến Liễu Nhiên cạn lời: “…… Không có cách nào.”
Hắn tức khắc ngừng khóc, sau đó nghiêm túc nói: “Sao chú có thể đòi hỏi miễn phí với Nhiên ca được? Số tiền lúc trước cha nhóc mượn để mở cửa hàng, coi như tặng cho mấy người, không cần trả nữa.”
Liễu Nhiên: “…… Nhà cháu trả được.” Với lợi nhuận hiện tại bọn họ kiếm được, trả hết số tiền đó là chuyện nhỏ.
Tất nhiên Bối Kim Long không có khả năng chỉ đặt một miếng mồi, hắn cực kì hào phóng mà nói: “Chú sẽ trang trải toàn bộ chi phí cho chi nhánh tiếp theo của nhà nhóc.
Nhóc cũng biết Liễu Mính bây giờ rất nổi tiếng, không chỉ ở khu vực xung quanh mà còn ở các vùng lân cận.
Có rất nhiều người thích uống loại trà sữa này.
Nhưng nhà nhóc chỉ mở một cửa hàng.
Nếu không thay đổi, Liễu Mính sẽ mãi mãi chỉ là một cửa hàng nhỏ.”
“Có chi nhánh thì khác, nếu có thể làm lớn hơn nữa, chẳng lẽ cha nhóc định duy trì mãi một cửa hàng sao?”
Liễu Nhiên nhẹ nhàng cười: “Nếu cháu có thể trị bệnh cho chú thì cháu sẽ thiếu tiền chắc? Điều kiện chú đưa ra đều không cần thiết.”
Bối Kim Long nghẹn, phát hiện mình không thể phản bác lại được.
Cuối cùng, hắn thở dài, buồn bã mà nhìn Liễu Nhiên: “Được thôi, hết cách rồi.”
Nàng hừ hừ một tiếng, xoay người đi: “Cháu phải về đây.”
Bối Kim Long kêu lớn: “Từ từ, từ từ.”
Liễu Nhiên dừng lại bước chân, hắn mở miệng nói: “Tuy rằng nhóc không giúp được gì, nhưng mà số tiền kia chú vẫn miễn cho nhà nhóc.
Giấy vay nợ ở trong ngăn tủ bên cạnh đấy, sắp chết rồi, kiếm nhiều tiền cũng vô dụng.
Quen nhiều người như vậy, nhóc là người đầu tiên được chú miễn nợ.
Sau khi chú chết, nhóc phải nhớ kỹ cái mặt này đấy!”
Liễu Nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Bối Kim Long, sau đó mở ngăn tủ, bên trong quả nhiên đặt một phong bì màu trắng.
Nàng mở ra nhìn thoáng qua, thật sự là giấy vay nợ lúc ấy.
Tổng cộng vạn tiền vốn, một tháng li tiền lãi; phía dưới là chữ kí của vợ chồng Liễu Binh.
Bối Kim Long còn đang lẩm bẩm: “Ông đây cũng thật thảm, lúc còn nhỏ cha không yêu mẹ không thương cũng không sao.
Vậy mà sau khi lớn lên chưa học xong đã bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, mới kiếm một chút tiền liền quay đầu muốn lấy.
Về sau mới biết được, chú là con nuôi, sau khi họ có con ruột liền không cần chú nữa.
Chú lại chạy đi tìm cha mẹ ruột, kết quả người ta cũng có đứa con khác, chú biến thành người lưu lạc.”
Đại khái là vì sắp chết, hắn trở thành người nói nhiều, nhưng Liễu Nhiên cũng không ngăn lại.
Bối Kim Long tiếp tục nói: “Sau đó chú kiếm được nhiều tiền hơn.
Cha mẹ nuôi nói họ có công nuôi dưỡng, cha mẹ ruột nói công sinh lớn hơn công dưỡng, đều là nhắm vào tiền của chú.
Hiện tại nghe tin chú sắp chết lại càng không ngồi yên, mỗi ngày tới đây muốn chú lập di chúc.
Hừ, ông đây mang đi làm từ thiện hết, nhưng mà nghĩ đến Nhiên ca còn nợ số tiền nên mới gọi nhóc đến để xé nợ.”
Liễu Nhiên cầm lấy tờ giấy trong tay, cuối cùng vẫn thở dài, nhìn con người nằm lẻ loi hiu quạnh trên giường, quay đầu đi về ngồi bên cạnh hắn: “Chú bệnh gì?”
Bối Kim Long thở dài: “Ung thư dạ dày, thời kì cuối.”
Liễu Nhiên liền nói: “Tiền mở chi nhánh cho nhà cháu chú bao hết nhá.”
Bối Kim Long hít hà một hơi: “Tê, Nhiên ca, nhóc cũng quá được một tấc…”
Nói tới đây, đột nhiên hai mắt hắn trừng lớn, lúc này mới phản ứng lại.
Bối Kim Long lập tức nhìn về phía Liễu Nhiên, sau đó kích động ngồi dậy, gật đầu nói: “Bao bao bao, ông đây bao hết, chắc chắn sẽ khiến cửa hàng của cha nhóc thành chuỗi cửa hàng lừng danh luôn.”
Nàng khẽ cười một tiếng, lấy một chai thủy tinh đặt ở đầu giường bệnh rồi dặn dò: “Uống hết thì vứt chai đi.”
Bối Kim Long trừng lớn mắt: “Thật sự có cách trị?”
Liễu Nhiên cong môi cười, không hề để ý đến hắn nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này, cả người Bối Kim Long đều run lên, hắn không nghĩ tới mối quan hệ này lại đem đến lợi ích lớn như vậy.
Lúc còn nhỏ Bối Kim Long thường xuyên nhịn đói, lớn lên lại mệt mỏi làm việc, về sau kinh doanh lớn thì càng không để ý sức khỏe.
Tóm lại, bởi vì khi còn nhỏ sinh hoạt gian khổ, hơn nữa sau khi lớn lên lại bận rộn, cơ thể hắn cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Bối Kim Long biết Liễu Nhiên không phải người bình thường, hắn vẫn luôn cảm thấy nàng không đơn giản.
Hai ngày đưa một thùng sữa chua cũng được, giảm lãi suất cũng thế, trong lòng Bối Kim Long luôn cảm thấy có một ngày hắn sẽ cần tới Liễu Nhiên.
Chỉ là không nghĩ tới, tác dụng đó lại vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn..