Kha Nguyên Thái nguyên bản cho rằng hôm nay Kha Viêm khẳng định sẽ gọi điện cho mình, dù sao cũng là Tết Trung Thu, mà bọn họ là người một nhà.
Tuy rằng cậu ở phương Nam xa xôi, nhưng người nhà đều còn ở kinh đô, máu mủ tình thâm.
Vì thế, suốt buổi sáng ông đều kè kè điện thoại bên người.
Tuy rằng ngày thường cũng mang nhưng mà hôm nay Kha Nguyên Thái đặc biệt chú ý di động, rất sợ bỏ lỡ cuộc gọi nào.
Nhưng đến giữa trưa giờ, ông vẫn không nhận được cuộc gọi của Kha Viêm.
Nói không thất vọng là giả, Kha Nguyên Thái còn nhớ rõ lúc cậu mới sinh, hình hài nhỏ bé; lúc mới tập tễnh biết đi liền bắt lấy tay mình nhu thuận mà kêu “Ba ba”.
Tuổi còn nhỏ đã biểu hiện ra sự ỷ lại với cha, buổi tối khi mình về nhà luôn có ánh mắt chờ đợi.
Người làm cha như ông sao có thể không kiêu ngạo đâu?
Nhưng mà, đuổi con trai đến thành phố Hải Thanh rốt cuộc vẫn làm nó thương tâm đi? Không thì vào ngày quan trọng như hôm nay, thằng bé tại sao ngay cả tin nhắn cũng không muốn gửi cho người cha này chứ?
Kha Nguyên Thái nhìn điện thoại có chút ngớ ra, nếu con trai vẫn luôn không gửi tin nhắn, ông có phải nên đi thăm nó không?
Kha Nguyên Thái kỳ thật biết mọi hành động hằng ngày của Kha Viêm ở thành phố Hải Thanh, bảo tiêu cũng là tốn tiền thuê.
Trước đó nghe nói có gia đình chuyển vào, Kha Nguyên Thái mất hai ngày để tìm hiểu Liễu gia.
Vấn đề an toàn vẫn luôn là điểm mấu chốt nhất trong lòng Kha Nguyên Thái.
Nhưng, đối với sự lên án của Kha Viêm ông cũng rất khó xử.
Bác sĩ có nói qua, các loại phản ứng liên quan đến kích thích do một sự việc gì đó đều giống nhau, kéo dài trong thời gian từ mấy ngày đến một tuần, dài nhất cũng chưa đến một tháng.
Kha Nguyên Thái bẻ ngón tay tính tính, đã tháng rồi, kích ứng gì đấy chắc cũng hết nhỉ? Ông liền nghĩ đi đón cậu trở về, cũng không thể thật sự ăn ở tại bên đó mãi đúng không?
Có ý tưởng này, Kha Nguyên Thái kêu bí thư mua tấm vé máy bay.
Sau đó sớm tan tầm về nhà, định cùng vợ bàn bạc một chút, hai người đi đón con trai trở về, cũng coi như biểu hiện thành ý.
Ông vui vẻ về nhà, trong nhà một mảnh hòa hợp, bốn đứa con trai ở phòng khách nói chuyện phiếm, bàn một ít chuyện làm ăn.
đứa con dâu và mẹ bọn nhỏ đều ở phòng bếp bận việc, cũng không có bởi vì thiếu Kha Viêm mà quạnh quẽ u buồn.
Tiến vào nhà, Kha Nguyên Thái có chút mờ mịt.
Tưởng Giai Lưu và con dâu ở phòng bếp nấu nướng, nói nay là Tết Trung Thu, muốn làm một ít bánh.
Bà quay đầu lại nhìn mình ôn nhu cười, xinh đẹp như có một vòng ánh sáng nhu hòa.
Kha Nguyên Thái liền cười cười, sau đó nói: “Giai Lưu, chúng ta buổi chiều đi thành phố Hải Thanh.”
Phòng bếp trong nháy mắt an tĩnh, mọi hành động đều ngừng lại.
Tưởng Giai Lưu sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Đi nơi đó làm cái gì?”
Nói xong, bản thân lại ngẩn ngơ, có chút ngượng ngùng: “Viêm Viêm sao rồi?”
Kha Nguyên Thái: “……”
Bởi vì Tưởng Giai Lưu phản ứng quá mức tự nhiên và đương nhiên, ông đột nhiên hiểu những lời Kha Viêm luôn nói với mình.
—— Người luôn nói con suy nghĩ miên man, nhưng có bao giờ nghĩ tới tại sao con lại như vậy không?
Thời điểm Kha Viêm chất vấn, Kha Nguyên Thái chưa bao giờ để ở trong lòng.
Hiện giờ hồi tưởng lại, đột nhiên phát hiện trong lời nói đều là thê lương.
Nhưng mà, cậu nói qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, làm cha của đứa trẻ, không phải ý kiến nào Kha Nguyên Thái cũng có thể tiếp thu.
Trong đó, làm cho ông tức giận chính là việc mà Kha Viêm lên án.
Một là Tưởng Giai Lưu thờ ơ, hai là Kha Hổ hãm hại.
Một người là lão bà, một người là con ruột.
Đối với Kha Viêm mà nói, một người là mẹ ruột, một người là anh trai.
Kha Nguyên Thái cũng không phải chỉ có một đứa con trai là Kha Viêm, cho dù ông thương yêu cậu, cũng không có khả năng đối với Kha Viêm nói gì nghe nấy.
Tưởng Giai Lưu vì bản thân sinh đứa con trai, đối với Kha gia mà nói thì bà có công lớn.
Mà bọn nhỏ từ bé đều tương thân tương ái, Kha Nguyên Thái yêu thương Kha Viêm cũng không phải vì chán ghét đứa còn lại.
Năm ngón tay trên cùng một bàn tay, tuy dài ngắn khác nhau, nhưng chém ngón nào cũng đau mà, đúng không?
Trong đứa ông cưng nhất Kha Viêm, bởi vì cậu giống mình nhất.
Nhưng cũng không phải Kha Nguyên Thái không yêu người con còn lại.
Lúc Kha Viêm được sinh ra, đứa đều đã trưởng thành.
Ông khó tránh khỏi sẽ đem lực chú ý lên người cậu nhiều hơn.
Kha Nguyên Thái thậm chí cho rằng vợ mình cũng vậy.
Hiện giờ thái độ của bà đột nhiên làm ông hiểu rõ một chuyện.
Khi Kha Viêm sinh ra, công ty đã ổn định, Kha Nguyên Thái có nhiều thời gian rảnh để chăm sóc, ở nhà quan tâm con.
Mà Tưởng Giai Lưu thì ngược lại, đứa nhỏ trước đều do bà một tay chăm bẵm.
Về sau công ty ổn định, thu vào thật nhiều tiền, Tưởng Giai Lưu bắt đầu quan tâm đến bản thân, bà thích cùng bạn bè ra ngoài ăn nhậu chơi bời hưởng thụ.
Kha Viêm là mang thai ngoài ý muốn, sau khi được sinh ra, Tưởng Giai Lưu đã không có tinh thần quan tâm cậu.
Cho nên, Kha Viêm được bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc.
Bởi vậy, đối với Tưởng Giai Lưu mà nói, cậu còn không quan trọng bằng người con trước.
Kha Nguyên Thái thở ra một hơi, ông không có tư cách gì để nói Tưởng Giai Lưu, nên chỉ lắc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nó như thế nào, buổi chiều định đi xuống nhìn xem.
Tết Trung Thu năm nay tôi sẽ không ở đây, bà cùng con cháu ăn chơi đi.”
Tưởng Giai Lưu ôn nhu hỏi: "Bây giờ ông muốn đi thành phố Hải Thanh sao? Cũng đã giờ rồi."
“Không sao, tôi mua vé máy bay xuất phát buổi chiều, vẫn kịp.
Bà ấy, có chuyện gì thì để con dâu làm cho, đừng lúc nào cũng xuống bếp, hại thân.”
Kha Nguyên Thái tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lời nói quan tâm của ông vẫn làm Tưởng Giai Lưu cảm thấy ấm lòng.
Bà khẽ ừ một tiếng, sau đó nói: “Ông nhớ về sớm một chút, nếu tối nay về thì tôi kêu thằng Long ra đón.”
Kha Nguyên Thái liền cười cười, xoa đầu lão bà của mình: “Được, tôi đi trước đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Nói xong, ông ra phòng khách khoác thêm áo vest rồi đi.
Kha Nguyên Thái chính là người quy củ nghiêm túc như vậy, kể cả là mùa hè, ông cũng sẽ mặc vest nghiêm chỉnh.
Cho dù, rất nóng.
Tưởng Giai Lưu nhìn bóng dáng chồng mình rời đi, khe khẽ thở dài.
Kha Nguyên Thái kêu bí thư hủy vé máy bay, một mình tới sân bay, chờ khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Hải Thanh đã là giờ chiều.
Ông nhìn nhìn đồng hồ, bắt taxi đến tiểu khu Ánh Nắng.
Bảo an ngoài cửa không cho vào, Kha Nguyên Thái sau khi đưa ra thẻ xác minh mình cũng là người ở đây, trầm mặc nghĩ: Không ngờ tới có một ngày phải giơ thẻ chứng minh để vào nhà.
Từ đầu đến cuối ông chẳng mang gì cả, chỉ có mỗi thân xác này, cùng với cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Kha Nguyên Thái mở tư liệu bí thư gửi đến, biết phòng chung cư mình mua ở tầng khu .
Ông hỏi qua nhân viên bất động sản, rất nhanh tìm được khu , sau đó đi thang máy thẳng tới tầng .
Kha Nguyên Thái sau một hồi tìm kiếm, ông đứng ở trước cửa phòng , khẩn trương chỉnh lại quần áo, rồi mới giơ tay gõ gõ cửa.
Viêm Viêm chắc phải cao lên rồi nhỉ? Con trai tuổi lớn rất nhanh, có đôi khi một tháng không gặp đã thành bộ dạng khác.
Không biết lúc nhìn thấy ba ba nó có vui vẻ không?
Kha Nguyên Thái miên man suy nghĩ một hồi, thập phần lo lắng Kha Viêm nhìn thấy mình sẽ không cao hứng.
Trong chốc lát, cánh cửa trước mặt xoạch một tiếng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp thăm dò nhìn ra bên ngoài, tò mò mà trừng lớn hai mắt.
Kha Nguyên Thái thực mau liền nhận ra đây là nữ chủ nhân Liễu gia — Thu Lan Huyên, người thật có vẻ đẹp hơn so với ảnh chụp.
Khác với Tưởng Giai Lưu một thân khí chất ôn nhu dịu dàng như nước, người phụ nữ này khuôn mặt khá có tính công kích, hoặc là nói bà đẹp một cách diễm lệ như hoa hồng.
“Chào anh, cho hỏi anh tìm ai vậy?”
Kha Nguyên Thái ngẩn ngơ, đột nhiên trong lòng có chút hoài nghi nhân sinh.
Phòng này là của tôi, con trai cũng là của tôi.
Tôi đến phòng mình thăm con trai, vậy mà bị người ở ké hỏi là ai.
Nhưng cuối cùng, Kha Nguyên Thái nhìn ánh chiều tà nhảy nhót dưới chân, một lần nữa thu thập tâm tình, lộ ra vẻ mặt hoàn mỹ nói: “Chào cô, tôi là cha của Kha Viêm, tên Kha Nguyên Thái.”
Người phụ nữ liền kinh ngạc che miệng, sau đó hỏi: “Anh là ba của Viêm Viêm sao?”
Ông gật gật đầu, Thu Lan Huyên liền cười khích lệ nói: “Anh nhìn rất trẻ nha!”
Kha Nguyên Thái sửng sốt, nhanh chóng giải thích: “Cũng không còn trẻ, tôi đã tuổi rồi.”
Thu Lan Huyên liền sang sảng mà cười: “ vẫn còn trẻ mà!”
Kha Nguyên Thái rốt cuộc có chút ngượng ngùng, người này cũng thật biết ăn nói.
Thu Lan Huyên khen xong, lại mở miệng nói: “Tôi đoán hôm nay mấy người sẽ đến.” Bà lại thăm dò nhìn nhìn chung quanh: “Mẹ Viêm Viêm không tới sao?”
Kha Nguyên Thái chỉ có thể giải thích: “Trong nhà còn mấy đứa con khác, vợ tôi ở nhà cùng bọn nó đón trung thu.”
“À.” Thu Lan Huyên gật đầu, trên mặt tươi cười đáng yêu, tràn ngập thông cảm.
Sau đó bà mở miệng hỏi: “Anh có thể cho tôi nhìn thẻ xác minh không?”
Kha Nguyên Thái: “……”
Xem xong, Thu Lan Huyên ha hả cười to: “Mau vào đi! Mau vào đi!”
Kha Nguyên Thái: “……”
Ông liền khách khí mà đi vào, Thu Lan Huyên lấy một đôi dép lê ra, sau đó dẫn người vào phòng khách.
Bà cùng Kha Nguyên Thái nói về một ít chuyện của Kha Viêm, một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Thu Lan Huyên liền cười: “Chắc là bọn họ về rồi đấy, Viêm Viêm mà thấy anh sẽ cao hứng lắm.”
Ông rụt rè gật gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía cửa.
Cửa bị đẩy một cái, cũng không có lập tức mở ra, tiếng của một người đàn ông sang sảng từ khe hở truyền đến.
“Lần sau ba ba lại mang mấy đứa đi vào núi câu cá, câu ở đấy thoải mái hơn.”
Tiếp đó chính là một thanh âm trong trẻo thuộc về thiếu niên: “Không đi.”
Liễu Binh liền thương tâm nói: “Văn Văn à, con không thể lười như thế, hay là Viêm Viêm đi cùng chú đi?”
Kha Viêm liền hỏi: “Công việc của chú có nhiều ngày nghỉ vậy sao?”
Liễu Binh A một tiếng, Kha Viêm hỏi tiếp: "Trước đó không phải chú nói mấy ngày này là tất cả thời gian được nghỉ phép sao?”
Liễu Binh lại A: “Trái tim này, tự dưng liền có chút khó chịu nha.”
Kha Viêm trong lời nói mang theo ý cười: “Chú à, đừng diễn nữa, Nhiên Nhiên lại tưởng thật đấy.”
Liễu Binh: “……”
Đối thoại ở cửa thật mau hấp dẫn sự chú ý của Kha Nguyên Thái, lúc ông nghe thấy ý cười của Kha Viêm, trong lòng vậy mà có cảm giác khiếp sợ.
Con trai ông đã lâu không có cười như vậy.
Liễu Binh ủ rũ cụp đuôi mà mở cửa, Kha Nguyên Thái quan sát, so với ảnh chụp, Liễu Binh ngoài đời đẹp hơn rất nhiều, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo hai phần khờ khạo.
“Vị này là?” Nhìn thấy ông, Liễu Binh hiển nhiên cũng giật mình.
Kha Nguyên Thái trong lòng cảm thấy khá chua, nhưng ông là ai? Ông là lão tổng công ty nhà bọn họ, sao có thể sẽ ghen tị đâu? Ông đẹp hơn Liễu Binh, cao hơn Liễu Binh, giàu hơn Liễu Binh, còn lâu mới ghen tị.
Vì thế, Kha Nguyên Thái lấy lại sĩ khí, một thân khí thế phóng hết ra, tự thấy mình đủ bá đạo tổng tài, lúc này mới đứng dậy: “Chào cậu, tôi là cha của Kha Viêm, tên Kha Nguyên Thái, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Liễu Binh hô: “A, thì ra là anh!”
Kha Nguyên Thái: “…… Ừ, là tôi.” Hửm? Hình như biết mình?
Liễu Binh liền đem thùng nước thả xuống, tiến lên bắt tay với ông: “Chào anh, cám ơn rất nhiều.
Lúc vợ chồng tôi gặp khó khăn, may nhờ có anh, chúng tôi mới không lưu lạc đầu đường.”
Kha Nguyên Thái khóe miệng hơi cong, cuối cùng cũng có cảm giác mình là chủ nhà.
Thu Lan Huyên cũng đứng dậy dẫn đứa nhỏ vào: “Về rồi hả? Viêm Viêm, mau tới đây, ba cháu đến rồi này.”
Kha Viêm mắt trợn trắng: “Lại không phải chưa thấy qua, có cái gì đẹp mà nhìn?”
Kha Nguyên Thái: “……”
Thu Lan Huyên: “……”
Liễu Nhiên liền nghiêm khắc khiển trách cậu: “Cứ để ba anh nhìn một lượt đi!”
Kha Viêm quay đầu, khó hiểu mà hỏi nàng: “Nhóc tại sao lại nói giúp ổng?”
Liễu Nhiên: “Không có nha, ý em là để bác ấy nhìn một lượt rồi về, hôm nay đã đủ đen rồi.”
Kha Nguyên Thái: “……” Câm miệng đi, cảm ơn.
Kha Viêm liền cười nhạo: “Vậy người nhìn đi! Nhìn xong rồi thì nhanh chóng trở về.”
Kha Nguyên Thái: “……”
Liễu Nhiên tiếp tục trêu chọc: “Ăn nói nhẹ nhàng chút đi, chọc bác ấy tức giận rồi không chịu về thì làm sao bây giờ?”
Vì thế, Kha Nguyên Thái liền thật sự tức giận: “Lão tử rất tức giận, cho nên quyết định hôm nay bắt đầu kì nghỉ phép.”
Kha Viêm: “……”
Liễu Nhiên: “……”
Liễu Văn quay đầu nhìn cậu: “…… Ba nhóc cũng thật không khách khí.”
Liễu Binh liền gõ đầu hắn, mắng: “Ăn nói kiểu gì vậy? Với lại, bác Kha cũng là chủ nhà đấy! Mày nói ai không khách khí cơ? Nói ai cơ?”
Liễu Văn bị cốc đầu, cũng không dám phản kháng, chỉ có thể tức giận nói: “…… Đừng gõ đầu con được không? Năm sau con phải thi cấp ba đấy!”
Liễu Binh lại mắng: “Thành tích học tập của mày chỉ có tụt dần, nghe mẹ mày nói đã dính vào yêu đương, tao còn hy vọng mày năm sau có thể thi đậu được à?”
Liễu Văn: “……”
Kha Viêm đã quen với việc cha con Liễu gia thường xuyên khắc khẩu, cho nên cậu nhìn về phía Kha Nguyên Thái: “Người cũng quá không biết xấu hổ, công ty kia vốn dĩ do người làm chủ, thời gian đâu mà nghỉ phép.
Không có việc gì thì trở về đi! Con ở bên này khá tốt, cũng náo nhiệt.”
Kha Nguyên Thái thấy con trai liều mạng đẩy mình ra ngoài, trong lòng liền càng không muốn đi, bởi vậy nói thẳng: “Không, lão tử cứ ở đấy.
Để xem con sống tốt như nào, náo nhiệt ra sao!”
Kha Viêm: “…… Ở đây không có phòng cho người ngủ.”
Kha Nguyên Thái: “Ta ngủ sô pha.”
Thu Lan Huyên hô: “Vậy làm sao được, Viêm Viêm có giường lớn nha! người ngủ chung là được.”
Cậu lập tức cự tuyệt: “Không cần, cháu cũng tuổi rồi, không thích ngủ với ba.”
Liễu Nhiên liền híp mắt nói: “Anh vẫn nên ngủ cùng bác ấy đi! Không thì cuối cùng không phải ba anh ngủ sô pha, mà là ba em đấy!”
Kha Viêm tặc lưỡi: “Vậy được rồi!”
Kha Nguyên Thái yên lặng mà quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, nhất thời thế nhưng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Cảm giác con nhóc này mới giống mẹ của Kha Viêm là như nào?!
Thu Lan Huyên nhanh chóng nói: “Ba của Viêm Viêm, anh cứ ở vài ngày đi, Viêm Viêm cũng nhớ ba ba lắm.
Trong khoảng thời gian mấy người không tới thăm, thằng bé vẫn luôn một mình.” Thu Lan Huyên ý nói Kha Viêm rất đáng thương.
Kha Nguyên Thái: “……” Tôi hoài nghi cô đang nói kháy tôi.
Liễu Binh cũng cười nói: “Cha thằng bé là ông chủ lớn, như vậy cũng là bình thường.” Liễu Binh cũng chỉ muốn nói Kha Nguyên Thái quá bận rộn, không thể tới.
Kha Nguyên Thái: “…… Là có chút bận.” Chẳng qua nghe cậu nói như vậy, tôi tự dưng thấy rất không dễ chịu là sao nhỉ?
Liễu Binh thấy ông cũng đồng ý, càng hưng phấn bổ sung: “Vậy nhà anh có phải giống trên phim, Kha Viêm đều là do bảo mẫu chiếu cố hay không?”
Kha Nguyên Thái tức khắc yên lặng nhìn về phía Liễu Nhiên: “……” Quả nhiên là người một nhà, châm ngòi ly gián đặc biệt giỏi.
Liễu Nhiên: “...” Nhìn cái gì?
Kha Viêm hiển nhiên đối với những đề tài này không có hứng thú, cậu nhìn nhìn bàn ăn hỏi: “Dì, hôm nay ăn cái gì vậy?”
Thu Lan Huyên lập tức bị dời đi lực chú ý, bà lôi kéo Liễu Binh tiến phòng bếp: “Anh mau vào phụ em.” Sau đó lại nhiệt tình cười, hướng Kha Nguyên Thái nói: “Anh cứ ngồi đi, để tôi và Lão Liễu bưng đồ ăn ra, đại gia đình chúng ta cùng nhau đón một ngày tết trung thu thật náo nhiệt.”
Ông ậm ừ một tiếng, liền ngồi một bên ghế.
Liễu Nhiên ngồi vào bên kia, Liễu Văn nói muốn xem sách giáo khoa, kỳ thật là chạy vào thư phòng chơi máy tính.
Kha Viêm không muốn nhìn mặt Kha Nguyên Thái, cũng đi về phòng mình.
Ông cùng Liễu Nhiên xem TV, thấy không còn ai khác, tự ngược mà hỏi nàng: “Kha Viêm ở chỗ này sống có tốt không?”
Liễu Nhiên nhíu mày suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Cháu suy nghĩ một chút vẫn là quyết định cùng bác nói thật, khả năng tốt hơn nhiều so với ở nhà bác.”
Kha Nguyên Thái: “……”
Ông nhịn một hồi lâu, không nhịn nổi nữa: “Cháu mấy tuổi?”
Liễu Nhiên liền hơi hơi mỉm cười: “ tuổi.”
Kha Nguyên Thái liền cảm thán nói: “Thật không thể coi thường ha.” tuổi đã có thể nói ra nhiều câu chặn họng người khác như vậy.
Nàng cười hắc hắc: "Chắc là do cháu thích uống sữa chua, cho nên hay nói ra sự thật chua chát nha."
Kha Nguyên Thái: “…… Không đúng đâu, bác thấy cả người cháu đều giống bánh quy, nghẹn chết người.”
Liễu Nhiên: “…… Bác vứt bỏ con mình còn ghét bỏ cháu nói chuyện nghẹn, thật không biết xấu hổ.”
Kha Nguyên Thái: “…… Còn nhỏ mà không biết kính trọng người già, cháu cũng không thấy mất mặt!”
Liễu Nhiên đứng lên: “Oa, bác định cùng cháu giằng co sao? Cháu mới tuổi, cho dù thắng, bác dám khoe với người khác không?”
Kha Nguyên Thái: “……” Vậy thật đúng là không dám.
Hai người cãi cọ một hồi, quay ngoắt đầu về phía không để ý tới đối phương.
Kha Viêm từ phòng ngủ đi ra liền thấy không khí giương cung bạt kiếm này, cậu cạn lời hỏi Liễu Nhiên: "Nhóc làm gì vậy?"
Nàng liền cáo trạng: “Ba anh cùng em cãi nhau kìa!”
Kha Nguyên Thái: “Ta không có.”
Liễu Nhiên: "Bác vừa cãi nhau với cháu xong."
Kha Nguyên Thái: “Đấy là do cháu nói mấy lời khó nghe trước.”
Kha Viêm nhắm mắt: “Ba, người mới tuổi sao? Người đã rồi! Nhiên Nhiên đều có thể bằng tuổi cháu của ba đấy.”
Liễu Nhiên: “Đúng đúng.” Mắng ổng đi.
Kha Viêm vừa thấy nàng đắc ý, lập tức quay đầu nói: “Nhóc cũng không cần suốt ngày tranh cãi, cứ cùng ông ấy đối nghịch làm cái gì?”
Liễu Nhiên nháy mắt ngồi xuống, nàng nhìn TV vẻ mặt lạnh nhạt: “Không nha! Bác Kha cũng đâu phải ba em, đối nghịch với ổng làm gì?”
Kha Viêm: “……”
Kha Nguyên Thái: “……”
Nhưng mà đây cũng chỉ là một phần nhạc đệm nhỏ, Kha Nguyên Thái đối Liễu Nhiên có chút hiểu biết, cho nên cũng không để ở trong lòng.
Nếu thật là người lòng dạ hẹp hòi, lúc trước lời nói của Liễu Nhiên ở tiệm cơm cũng đã đắc tội ông.
Giống như kiếp trước, Liễu gia chính là như vậy đeo trên lưng ngàn vạn nợ nần.
( Ý nói kiếp trước chỉ vì Bạch Yên Nhiên nói vài câu mà Liễu gia phải gánh nợ đến chết.
Cà khịa cà khịa Thượng gia á)
Đồ ăn thật mau liền được đem ra, Thu Lan Huyên quả nhiên làm một bàn Mãn Hán toàn tịch.
Tất nhiên không có khoa trương như bản gốc ( món), nhưng bà cũng làm tận món, nguyên liệu bao gồm chim trên trời, động vật trên mặt đất, hải sản, còn có loại trong đất.
Cộng thêm tay nghề nấu nướng của Thu Lan Huyên không tồi, ai cũng vừa ăn vừa khen.
Cho dù Kha Nguyên Thái ăn qua không ít món ngon, cũng không thể không cảm khái một câu bà nấu ăn thật tuyệt.
Trong đứa trẻ, Liễu Nhiên có sức ăn nhỏ nhất, ăn cái bánh trứng, vuốt bụng uống chén canh, sau đó liền nhảy xuống ghế dựa nói: “Con ăn no rồi.”
Thu Lan Huyên mặt nghiêm túc: “Con ăn thêm một chén đi.”
Liễu Nhiên không quá vui: “……”
Thu Lan Huyên: “Mẹ sẽ lấy cho con bình sữa chua.”
Liễu Nhiên lại vui: “Con sẽ ăn thêm một chén.”
Kha Nguyên Thái: “……” Đối với loại hình thức sinh hoạt này, ông mới thấy lần đầu, có chút khiếp sợ.
Liễu gia trên bàn cơm tương đối tùy ý, không giống Kha gia có đủ loại lễ nghi.
Vợ chồng Liễu gia rất nhiệt tình, gắp không ít đồ ăn vào bát của Kha Nguyên Thái, ông cũng ngoan ngoãn ăn sạch.:))
Thu Lan Huyên nhịn không được nói Liễu Văn: “Con nhìn đi, người khác đều không kén ăn.”
Kha Nguyên Thái: “……” Hửm?
Liễu Văn: “……” Chậc.
Sau khi ăn xong, bà liền đẩy Kha Nguyên Thái ra ngoài ngồi.
Ông liền đi theo Kha Viêm đi ra ngoài, sô pha ngoài phòng khách vẫn là lúc trước Kha Nguyên Thái tự tay chọn, chính là kiểu dáng ông thích nhất.
Liễu Nhiên đã ngồi ở trên đó xem TV, thấy cha con người lại đây cũng không phản ứng gì.
Mấy người ngồi nhìn trong chốc lát, Kha Viêm đột nhiên quay đầu hỏi Kha Nguyên Thái: "Hành lý của người đâu?"
Ông ngẩn ngơ: “Ta không mang hành lý.”
Cậu liền nhíu mày: “Vậy buổi tối người định ngủ như thế nào?”
Kha Nguyên Thái lại ngẩn ngơ: “Con nói xem?”
Kha Viêm: “Ý con là người mang áo ngủ không?”
Kha Nguyên Thái vẻ mặt vô tội: “Chắc là không.”
Kha Viêm: “…… Người rất bình tĩnh ha! Lát nữa chẳng lẽ muốn mặc vest đi ngủ à?”
Kha Nguyên Thái: “…… Không thì, con dẫn ta đi mua áo ngủ đi.” Cơ trí…
Kha Viêm; “Không.”
Kha Nguyên Thái: “……” Như ta.
Chậc, chưa kịp load hết câu mà.
“Đúng rồi.” Liễu Binh chạy ra hô: “Dù sao nay cũng là Tết Trung Thu, hay là chúng ta đi dạo chợ đêm đi!”
Kha Viêm: “……”
Kha Nguyên Thái: “A, được.”
Bởi vì Liễu Binh đề nghị, Kha Viêm cũng không phản đối, vì thế một đám người liền bắt đầu thay quần áo ra ngoài dạo chợ đêm.
Vị trí địa lí của tiểu khu Ánh Nắng vốn đã tốt, gần đó còn có một quảng trường thật không tồi.
Bởi vì Kha Nguyên Thái một thân một mình đến, cái gì cũng không mang, lại còn nói muốn ở - ngày, mấu chốt là người không thiếu tiền, mọi người liền nghĩ dẫn ông đi mua vài bộ quần áo.
Kha Nguyên Thái tỏ vẻ đồng ý, một đám người liền đến tầng - khu trang phục ở trung tâm thương mại trước.
Vì là Tết Trung Thu, nên người ra ngoài chơi đặc biệt nhiều.
Kha Nguyên Thái là lần đầu tiên cùng người Liễu gia ra ngoài, cũng đã lâu không cùng Kha Viêm dạo phố.
Một đám người tìm khu bán đồ dành cho nam, liền ùa vào.
Sau khi Kha Nguyên Thái kiếm được nhiều tiền, quần áo đều là định chế.
Ông đã thật lâu không đi dạo phố, bởi vậy đối với quần áo rực rỡ muôn màu trong tiệm có chút không biết nên lựa chọn thế nào.
Cửa hàng này là thương hiệu nổi danh, cũng rất xa xỉ, một đám người cứ nhìn đi nhìn lại, người phục vụ cũng bắt đầu thấy phiền.
Liễu Nhiên cũng phát mệt, liền nhịn không được nói với bọn họ: “Mọi người xem……”
Đám người liền quay đầu nhìn lại, nàng chỉ vào mấy trăm bộ quần áo nói: “Quần áo ở đây đều giống nhau nha! Thật thần kỳ.”
Kha Nguyên Thái: “....”
Kha Viêm liền phiên dịch: “Ý là..
quần áo đều giống nhau, có cái gì đẹp, lấy bừa hai bộ đi!”
Kha Nguyên Thái: “……”
Mua xong quần áo hằng ngày, bọn họ lại đi chọn áo ngủ.
Kết quả, chỉ mua bộ đồ ngủ thôi mà cũng chọn lâu lắc, Liễu Nhiên liền lặp lại trò cũ: “Mọi người xem, mấy cái áo ngủ này……”
Kha Nguyên Thái tiếp lời: “Hoa văn đều không giống nhau có được không!”
Liễu Nhiên: “…… Nghe bác nói, thật sự hình như có một chút không giống nhau á!”
Kha Nguyên Thái cười nhạt: “...Không thì cháu chọn cho bác hai bộ đi.”
Liễu Nhiên hỏi lại: “Bác chắc chứ?”
Kha Nguyên Thái gật đầu, dù sao Liễu gia dẫn mình tới cửa hàng còn xem như có nhãn hiệu, áo ngủ ở đây cũng không có cái nào xấu ma chê quỷ hờn, con bé còn làm được trò gì chứ?
Sau đó, ông thấy Liễu Nhiên chọn cho mình bộ áo ngủ hoa văn vòng tròn, một cái là tròn xoe, một cái là rỗng ruột.
Kha Nguyên Thái nhíu mày nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Vì sao lại là chúng nó?”
Nàng cười: “Bác tên Kha Nguyên Thái mà đúng không? Cuồn cuộn cuồn cuộn, vòng tròn vòng tròn vòng tròn.
Hợp lý!”
Mọi người: “……”.