Editor: Trôi
___________________________________________
Lúc Liễu Binh đi ra thì nhìn thấy Liễu Văn đứng trước mặt Liễu Nhiên, tay cầm kéo từ trên cao chĩa xuống.
Ông kinh ngạc, mặc kệ bát trứng tráng rau hẹ còn dở trong tay, sắc mặt xanh lét chạy ra.
Đương nhiên, Liễu Văn thấy cha già nhà mình đột nhiên nhảy ra vô cùng hoảng sợ, hắn cầm kéo trong tay, nhất thời tiếp tục cầm thì không phải mà thả xuống cũng không xong.
Mà em gái không biết xấu hổ thấy cha ở đằng sau rõ ràng vẻ mặt tỉnh táo lại hờ hững: "Cha, anh trai muốn đánh con."
Liễu Văn: "..." Em gái tiện nghi mách lẻo âm điệu một chút cũng không phập phồng, bị con nhóc không biết xấu hổ chụp nồi lên đầu thật là tức chết, hắn chỉ vào mặt mình oan ức nói: "Là em ấy đánh con trước, người xem."
: không làm mà mang tiếng xấu, bị đổ oan
Liễu Nhiên nhìn thoáng cái mũi bầm dập của anh trai tiện nghi, vẫn dùng âm điệu vững vàng như cũ: "Thật xin lỗi, không phải em cố ý."
Liễu Văn: "..."
Liễu Binh đem đồ ăn đặt lên bàn, sau đó hướng về phía Liễu Văn rống: "Ngươi mới tuổi sao? A? Ngươi tuổi rồi!!! Em gái ngươi mới tuổi, ngươi so đo với con bé làm gì? Ngươi làm anh trai thế nào vậy?"
Liễu Văn thấy cha già cầm côn gỗ đuổi tới, hắn vừa chạy quanh ghế sofa vừa hô lớn: "Mẹ, mau tới, lão công người đánh con trai người kìa!"
Thu Lan Huyên nghe được âm thanh liền đi ra, đau đầu hô: "Hai người đừng làm loạn nữa! Văn Văn vào bếp giúp mẹ."
Liễu Văn được mẹ ruột cứu giúp, tranh thủ nhảy qua ghế sofa hướng phong bếp vọt tới.
Hắn vừa chạy vừa lo, cũng không biết cha già đánh hắn có dọa em gái quên mùa kia sợ không.
Lương tâm thánh phụ ít ỏi trỗi dậy khiến Liễu Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua em gái, chỉ thấy vị em gái tiện nghi mặt lạnh như băng thò tay lấy một lọ sữa chua trên bàn, động tác lưu loát chọc ống hút vào mút sữa, hoàn toàn không quan tâm hắn lăn lộn chạy trốn Liễu Binh:))
Liễu Văn bị tức đến ngã, trừng mắt lườm em gái rồi chạy vào phòng bếp.
Tối nay là lần đầu toàn bộ Liễu gia cùng nhau dùng bữa tối.
Tay nghề bếp núc của Thu Lan Huyên không tệ: thịt kho tàu chân heo, thịt nấu vải, khoai tây sốt chua cay, trứng tráng rau hẹ, cá trích hấp cùng với súp cải trắng xương sườn - một bàn phong phú để hoan nghênh con gái.
Bàn đồ ăn này hiển nhiên làm Liễu Nhiên thỏa mãn, tận thế năm tuy rằng không thiếu đồ ăn nhưng chẳng quan trọng ngon hay không, no bụng là được.
Bởi vì Liễu Nhiên rất yêu thích thịt nấu vải nên Liễu Binh liền đặt bát thịt trước mặt nàng, Liễu Văn cắn đũa, cảm giác ủy khuất như mình bị bỏ rơi:))
Sau khi ăn xong, Liễu Binh mang Liễu Nhiên đi đến phòng ngủ, căn phòng được trang hoàng đầy đủ theo kiểu công chúa: giường lớn màu hồng nhạt, tủ quần áo xanh nhạt đáng yêu, bàn cùng băng ghế gỗ nhỏ tròn tròn như cây nấm.
Tất cả đều tỏa ra không khí cổ tích thơ mộng.
Liễu Văn nhìn phòng mình ngủ nhiều năm cứ như vậy bị em gái tiện nghi cướp đi, lại nhìn thoáng qua thư phòng thủy tinh đối diện giờ thành phòng ngủ của mình, trong lòng hắn gào thét, rất hận đó a!
Nội tâm Liễu Văn điên cuồng hò hét: Cha, mẹ, hai người nguyện theo hầu con nhỏ cũ rích từ nông thôn đi ra sao? Các người thật sự không nghĩ đến việc trọng nam khinh nữ một chút nào sao?
Thực tế thì...Thu Lan Huyên cao hứng nói: "Nhiên Nhiên thích không? Lần này trở về mẹ không mang theo hành lý của con vì ngày mai mẹ muốn mua cho con quần áo mới."
Liễu Văn: "..." Con đây cũng muốn.
Liễu Binh cũng cười, nói: "Đúng đúng đúng, ngày mai chúng ta đi cửa hàng, Nhiên Nhiên nếu thích món đồ chơi nào cũng có thể mua a!"
Liễu Văn: "..." Kỳ thật con mới được hai người nhặt về nuôi đúng không.
Liễu Nhiên nhìn căn phòng đầy đủ đáng yêu trước mắt, nàng cảm giác được Liễu Văn dùng chân nhẹ nhàng đá mình một cái...!
Liễu Nhiên liền câu môi cười cười, nàng quay đầu nói với vợ chồng Liễu gia: "Con rất thích, cảm ơn cha, mẹ."
Liễu Văn: "..." Em gái này của hắn rất không đáng yêu.
Ngày hôm sau, Thu Lan Huyên sớm chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.
Sau đó một nhà bốn người liền thật vui vẻ kéo nhau ra ngoài.
Bọn họ gọi xe hướng đến trung tâm mua sắm xa hoa nhất ở quảng trường buôn bán.
Quản trường này là tòa thành thị phồn hoa nhất trong khu vực.
Vừa đến cửa hàng, Thu Lan Huyên rất quen thuộc mà dẫn Liễu Nhiên đi tiệm đồ thời trang cho trẻ em ở lầu hai.
Xuất phát từ sự thiệt thòi đối với con gái nhiều năm qua, vợ chồng hai người đều ngập tràn áy náy liền lập tức tìm loại váy lolita cung đình không hề rẻ trong tiệm.
Bộ quần áo giá trị nguyên, đối với gia đình không phải giàu có lắm như Liễu gia mà nói cũng đã là cái giá lớn.
Bởi vậy, vợ chồng Liễu gia kỳ thật vẫn có chút đau lòng, dù sao một bộ váy đã tốn gần nguyên, cái này cũng chẳng có lợi gì.
Vì để bán được bộ váy này, trong tiệm còn có phục vụ tiếp thị sản phẩm.
Chờ lúc Liễu Nhiên từ phòng thay đồ đi ra, một nhà ba người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được một quả trứng gà.
Đứa bé trước mặt hai má phấn nộn, đôi mắt tròn vừa đen vừa sáng, miệng nhỏ căng mọng như anh đào.
Nơ con bướm đỏ chót đính trên búi tóc càng tăng thêm vẻ đẹp trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Nhiên.
Giá trị đáng yêu lại bạo phát ra bên ngoài rồi có biết hay không!!!
Cho dù Liễu Văn có "thù không đội trời chung" với Liễu Nhiên cũng không khỏi khiếp sợ mà nghĩ: không hổ là em gái mình, mới có tuổi thôi mà có thể nhìn ra sau này nhan sắc sẽ cực kỳ khủng khiếp a!
Vốn hai vợ chồng vẫn còn đang do dự, sau khi thấy con gái thay đồ xong, tâm hồn lolicon đột nhiên đập vào bọn họ...!
"Mua, mua mua mua!" Liễu Binh kích động nói: "Cái này có thể, quá có thể luôn."
Liễu Văn nhìn cha già hò hét muốn mua, trong lòng mười phần không cân bằng:"Cái này tận nguyên đấy!"
"Mua, nguyên cũng mua!" Thu Lan Huyên hai mắt tỏa sáng.
Liễu Văn lại quay người một cái: "...cũng không có mặc đến a!"
Liễu Nhiên đi tới bên người bọn họ, từ trong bọc Liễu Binh lấy ra một lọ sữa chua, cắm ống hút.
trước ánh mắt Liễu Văn liếc đến, uống sữa chua, nàng thản nhiên nói: "Đúng thật là không có mặc đến."
Liễu Binh: "???"
Thu Lan Huyên: "???"
Chỉ một cái chớp mắt, Liễu Nhiên lại cười cười: "Chỉ cần cha mẹ thích là tốt rồi."
Liễu Binh như được tiêm máu gà: "Mua a! Mua mua mua."
Thu Lan Huyên cũng vẻ mặt "con gái là vạn tuế": "Mua mua mua."
Liễu Văn: "..." Ha ha, trọng nữ khinh nam đều là thứ cặn bã cặn bã..