Vì sao lại là Kha Hổ?
Liễu Nhiên: "..." Nàng trầm mặc một hồi lâu, cũng chẳng hiểu tại sao lại là cái tên này.
Đừng có trách người khác tâm tư đen tối...
Liễu Nhiên nghĩ, đối tượng để một người phụ nữ tố khổ hầu hết đều giống nhau, không phải đàn ông thì chính là bạn thân.
Cho nên, nàng vạch ra loại khả năng.
Đầu tiên là Tưởng Giai Lưu đã tố khổ với một người đàn ông, nếu thế thì người này khả năng cao là có mối quan hệ không bình thường với bà Tưởng.
Khả năng thứ , Tưởng Giai Lưu tố khổ với bạn thân, mà thông qua những lời bà nói lúc gọi điện, có thể kết luận rằng địa vị của người bạn thân này chắc chắn cao hơn hẳn những người khác, không thì còn lâu mới được nghe bí mật của Tưởng Giai Lưu.
Việc "con trai mình không thích trở về" chẳng phải là chuyện có thể tùy tiện kể cho người khác, người ở đầu bên kia thân phận không đơn giản.
Thế nên, cho dù là đàn ông hay bạn thân thì đều có thể nghe được rất nhiều chuyện từ Tưởng Giai Lưu, thậm chí có khả năng biết nguyên nhân bà không thích Kha Viêm.
Người này rất có thể chính là chìa khoá phá mở bí mật, chỉ cần biết số điện thoại là có thể tìm hiểu mọi thứ về người đó.
Nhưng....
Liễu Nhiên nhíu mày nhìn chữ "Kha Hổ" trước mặt, bộ dạng giống như người già nhìn điện thoại thông minh, không hiểu.
Người đó sao có thể là Kha Hổ chứ? Nếu là gã thì rất nhiều chuyện lại không nói rõ được.
Kể cả lấy điện thoại của Kha Hổ đưa cho Kha Viêm cũng không tra ra cái gì, gã dường như đã sớm bị cậu điều tra qua, có vấn đề thì Kha Viêm đã biết lâu rồi.
Hơn nữa, cho dù Tưởng Giai Lưu có gọi điện cho Kha Hổ thì cũng rất bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Hiện tại, manh mối hữu dụng duy nhất là, tại sao Tưởng Giai Lưu lại gọi cho Kha Hổ để nói về Kha Viêm?
Giữa người này chắc chắn có một bí mật không thể cho người khác biết.
Nếu không thì Tưởng Giai Lưu hoàn toàn không cần phải tránh mặt người con khác để gọi điện nói chuyện với Kha Hổ.
Cái bí mật này, chỉ sợ anh em kia cũng không biết.
Liễu Nhiên tạm thời chưa nghĩ ra được gì, đẩy điện thoại xuống dưới bàn.
Kha Viêm bình tĩnh mà gắp cho nàng một miếng cải thảo cuộn thịt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Em làm gì thế?"
Liễu Nhiên cũng bình tĩnh mà giơ đũa, món cải thảo cuộn thịt của Lâm Mị Nhi rất ngon, nhưng nàng bây giờ một lòng một dạ đều đang suy nghĩ sự thật nên cũng không có cảm giác gì.
Nghe được câu hỏi của cậu, Liễu Nhiên mới nhẹ giọng đáp: "Không có gì, điện thoại của mẹ anh rớt xuống, em nhặt lên xem một chút."
Kha Viêm: "Vậy nhìn thấy gì không?" Đã nhặt lên nhìn rồi còn đẩy về.
Liễu Nhiên: "Thấy được không khí."
Kha Viêm: "???" Hả?
Ăn cơm xong, một đám người liền bắt đầu thu dọn bát đũa, Liễu Nhiên vỗ vỗ tay rời khỏi bàn ăn.
Kha Dược muốn nói lại thôi, nàng có lễ mà chặn họng trước: "Mẹ em nói, con gái đến nhà con trai thì phải rụt rè một chút, cao quý một chút."
Kha Dược: "..."
Kha Nguyên Thái nghiêm túc suốt một bữa cơm, bị Liễu Nhiên chọc cười: "Lan Huyên sẽ không nói như vậy."
Tưởng Giai Lưu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Kha Nguyên Thái, chỉ thấy vẻ mặt ông lúc này cực kì dịu dàng, khoé mắt có ý cười.
Liễu Nhiên phản bác: "Ai nói mẹ cháu sẽ không nói như vậy? Mẹ cháu đã nói như vậy."
Kha Nguyên Thái khẳng định: "Nói bậy, Lan Huyên đã nói với bác rằng con gái nên thoải mái, tháo vát một chút."
Liễu Nhiên: "Hai người lén lút nói bí mật với nhau!"
Kha Nguyên Thái: "Lén lút cái gì? Chúng ta nói rất quang minh chính đại."
Liễu Nhiên khiếp sợ mà nhìn ông: "Bác vậy mà có thể nói ra mấy lời như này."
Kha Nguyên Thái cũng khiếp sợ nhìn lại: "Cháu có thể nói chuyện tử tế được không hả?"
Nhưng mà, lúc này, so với người đang khiếp sợ vì đấu võ mồm, Tưởng Giai Lưu càng thêm khiếp sợ.
Bà không thể nào tưởng tượng nổi Kha Nguyên Thái sẽ nói về người phụ nữ khác ngoài mình, đây chính là hồng nhan tri kỷ trong truyền thuyết đúng không?
Ông ấy...!ông ấy sao có thể đối xử với mình như thế?!
Trong lòng Tưởng Giai Lưu buồn bực nhưng không ai phát hiện ra, bà càng buồn hơn, bắt đầu tìm điện thoại định gửi tin nhắn than thở với bạn thân để an ủi trái tim tan nát của mình.
Tưởng Giai Lưu đưa tay vuốt vuốt...
Bà ngẩn ngơ, điện thoại của mình đâu?
Tưởng Giai Lưu đứng nhìn bốn phía, mấy đứa con thấy thế đều quan tâm mà hỏi bà: "Sao vậy mẹ?"
Tưởng Giai Lưu liền nói: "Lạ thật, điện thoại của mẹ đâu rồi?"
Biết mẹ bị mất điện thoại, mấy đứa con đều cùng đi tìm, một lát sau liền thấy nó ở dưới bàn.
Tưởng Giai Lưu tìm được điện thoại cũng không vui lắm, u buồn cầm điện thoại đi lên lầu.
Đợi bà đi, Kha Nguyên Thái mới xoay người nói với Kha Hổ: "Con, theo ta đến thư phòng."
Kha Hổ ủ rũ cụp đuôi, biết cha lại muốn dạy dỗ mình, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Mị Nhi một cái.
Lâm Mị Nhi cũng không e ngại, trừng mắt đối đầu với gã.
Năm mới càng ngày càng gần, rất nhanh liền tới ngày Tết.
Bởi vì Tết đến, Lý đầu bếp được Kha Nguyên Thái cho nghỉ phép trước thời hạn.
Bữa tối của đêm giao thừa được đặt ở khách sạn cao cấp gần đó.
Cảm giác cả gia đình quây quần ăn một bữa với nhau khiến ông rất xúc động.
Kha Viêm đã lâu không trở về, xa cách năm, cậu cuối cùng cũng đồng ý bước vào cái nhà này, ăn Tết cùng người nhà.
Kha Nguyên Thái vui mừng đến mức nụ cười luôn hiện hữu trên mặt.
Đọc ????????uyện hay ????ại ⩶ T???????? ⅿT????uy????n.????n ⩶
Mấy người con khác nhìn thấy cũng chỉ im lặng.
Bọn họ gần như đã quen với việc cha đối xử đặc biệt với Kha Viêm, bọn họ có thể nói gì chứ?
Ăn xong bữa tối, tất cả mọi người tụ ở phòng khách xem Gala Hội Xuân.
Kha Nguyên Thái thừa dịp TV đang phát sóng màn biểu diễn của ca sĩ mà chơi xếp gỗ cùng đứa cháu nhỏ nhất - Kha Mân.
Trên TV có âm thanh đặc biệt của Dạ tiệc mừng xuân, bên ngoài có tiếng nổ bùm bụp từ đằng xa, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy sương khói lượn lờ.
Lưu Tư Lâm liền dựa vào vai Kha Dược, hỏi: "Lúc nhỏ anh có đi bắn pháo hoa không?"
Kha Nhụy ngồi một bên đắc ý đáp lại trước: "Mỗi năm mẹ đều mua pháo hoa cho cháu."
Lâm Mị Nhi cười cười nhìn con gái: "Năm nay không có pháo hoa, để xem con lấy pháo doạ anh trai kiểu gì."
Kha Nhụy liền bĩu môi tỏ vẻ không vui, Lâm Mị Nhi thở dài xoa đầu con bé.
Vì làm bầu không khí trở nên sinh động hơn, Kha Dược lại kể không ít chuyện thú vị hồi nhỏ.
Những việc này phần lớn Kha Nguyên Thái đều không biết, cho nên, ông là người nghe nghiêm túc nhất.
Kha Long tuy rằng đã hơn tuổi, nhưng ở trước mặt Kha Nguyên Thái thì vẫn giống như một đứa trẻ.
Hiện tại nhớ lại những năm đó, chú ta cũng sẽ cảm thấy ủy khuất.
Sau khi Kha Dược nói xong một câu chuyện nào đó, Kha Long đột nhiên hỏi cha mình: "Khi còn nhỏ, mẹ luôn ở cạnh chăm sóc bọn con, tại sao cha lại không như thế? Tiểu Dược nói nhiều chuyện cũ như vậy, cái nào cũng không có hình bóng của cha."
Đề tài này chen vào thực đột ngột, nhưng Kha Nguyên Thái nghe xong lại hơi sửng sốt.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, ông không khỏi có chút hụt hẫng: "Đúng vậy, khi đó cha rất bận, có đôi khi ba ngày cũng không có thời gian về nhà, cũng vất vả cho mẹ của mấy đứa, một mình chăm lo nuôi dưỡng người."
Kha Long liền cười: "Em út thật may mắn.
Sau khi chào đời, cha luôn có thời gian ở cạnh em ấy."
Chuyện này đè ở trong lòng chú ta nhiều năm rồi, nhưng Kha Nguyên Thái thời còn trẻ vô cùng uy nghiêm.
Vậy nên, dù Kha Long trưởng thành cũng chưa bao giờ dám nhắc đến khúc mắc này ở trước mặt ông.
Hôm nay, không khí gia đình rất tốt, mọi người nói nói cười cười, chuyện nhỏ nhặt này, như mọi lần đều có thể dễ dàng chìm trong dòng chảy thời gian.
Có lẽ, mấy năm sau, chắc chẳng còn ai nhớ đến nó.
Giờ phút này, Kha Long đột nhiên nhịn không được mà hỏi ra.
Ngay cả sau khi Kha Nguyên Thái cảm thán xong, chú ta cũng không im lặng, hỏi thêm một câu mà anh em vẫn luôn giữ mãi trong lòng.
Tại sao, chỉ đối với Kha Viêm, người lại có nhiều thời gian như vậy?
Kha Nguyên Thái nhìn con trai cả một hồi lâu, sau đó hoang mang mà nói: "Bởi vì..."
Tất cả mọi người dựng thẳng lỗ tai...
Kha Nguyên Thái: "Mỗi lần trở về, mấy đứa cứ thấy ta là trốn đi."
Lời này, Kha Nguyên Thái cũng nói một cách vô lực, không được con cái yêu thích, ông có thể làm thế nào chứ!
Kha Long nghe xong cái lý do này thì sửng sốt, sau khi Kha Viêm sinh ra, Kha Nguyên Thái thường xuyên về nhà.
Nhưng khi đó chú ta là một thiếu niên tuổi, vừa lúc vào thời kỳ phản nghịch, cũng không thích tiếp xúc với người cha không hay gặp mặt của mình, ngày thường không phải là trốn ở trong phòng thì cũng ra ngoài chơi cùng bạn học vào cuối tuần.
Kha Nguyên Thái: "Không chỉ con, Tiểu Đằng cũng thế, mỗi lần ta ở nhà nó liền sang nhà bạn chơi.
Tiểu Hổ càng khoa trương hơn, mỗi lần ta tới gần, nó liền kêu không thích.
Lúc ấy Tiểu Dược cũng không lớn, ta nhớ là mới tuổi, nhưng không biết vì sao lại rất sợ ta, luôn trốn ở sau lưng mẹ.
Nếu bà ấy không ở nhà, đứa nó tình nguyện đi theo dì Vương còn hơn là đi theo ta."
Nói về những điều này, Kha Nguyên Thái cũng tỏ vẻ tưởng nhớ: "Tuy rằng lúc đó đứa đều sợ ta, nhưng ta cũng hiểu, chủ yếu vẫn là vì ta không thường ở nhà.
Hơn nữa ta đối với mấy đứa tương đối nghiêm khắc, không bị thích cũng là đương nhiên."
"Ha ha ha ha..." Kha Nguyên Thái nói xong, tự chọc cười mình.
Cười xong, ông lại hoài niệm mà nói: "Lần đầu làm cha, ta thật sự rất vụng về.
Mỗi lần sinh, ta đều ngồi ở bệnh viện chờ từng giờ từng phút, nhìn các con sinh ra.
Mỗi lần ta ôm các con đều rất cẩn thận và sợ hãi."
"Sau đó đứa lớn lên, bắt đầu nghịch ngợm, ta cũng đã lén tìm đọc sách nuôi dạy con cái." Nói tới đây, Kha Nguyên Thái còn cố ý hạ giọng, thì thầm: "Tránh mẹ của mấy đứa rồi đọc lén."
Nói xong, ông lại cười rộ lên: "Trong sách đều nói nghiêm phụ từ mẫu, một trong người kiểu gì cũng phải diễn vai ác.
Mẹ của các con dịu dàng như thế, để bà ấy làm người xấu có khi cũng không diễn được, ta liền nghĩ mình nên hung dữ một chút để sau này mấy đứa đỡ yếu ớt.
Hiện tại ngẫm lại, dường như vẫn có tác dụng ấy nhỉ?"
Kha Nguyên Thái kiêu ngạo mà nhìn về phía đứa con trai: "Cả đám cũng coi như là lớn lên thành tài."
Cảm thán xong, ông lại trề môi: "Nhưng thật đáng tiếc, lúc còn nhỏ chọc mấy đứa vui hơn nhiều."
Cả phòng khách nhất thời trầm mặc, đột nhiên phát hiện ra trong cái nguyên nhân dẫn đến việc làm bản thân cảm thấy khó chịu và ghê tởm lại có cả dấu vết của mình.
Kéo dài khoảng cách với cha, không chỉ là do công việc của ông ấy mà còn do bản thân sợ hãi.
Người cha mà bọn họ nghĩ chưa bao giờ quan tâm tới mình thì ra cũng từng lén lút nhìn sách, tra Baidu để học cách nuôi dạy con.
Kha Hổ phản ứng cực kì lớn: "Chúng con sợ cha, vậy tại sao người không dẫn chúng con đi chơi chơi nhiều hơn, đi chơi chơi xong sẽ không sợ nữa còn gì? Giống như cha dẫn Viêm Viêm đi chơi vậy, sau đó không phải là nó không còn sợ sao?"
Kha Nguyên Thái liền giải thích: "Viêm Viêm vốn không sợ ta, hơn nữa, ta cũng muốn mang các con đi chơi a! Có một lần đã hẹn đi công viên giải trí, kết quả ngày hôm sau, lúc bước ra ngoài, các con đột nhiên đồng loạt đau bụng."
Kha Hổ thở phì phò: "Chỉ bởi vì như vậy..." Chỉ bởi vì chúng con ngẫu nhiên giở trò, cho nên người liền từ bỏ, không thân thiết với chúng con nữa sao?
Kha Nguyên Thái khó hiểu, nhíu mày nói: "Ta cũng muốn đi cùng các con, nhưng mà ngày đó đi cắm trại dã ngoại, ai cũng không gọi ta một tiếng!"
Lần cắm trại dã ngoại kia đúng là thời điểm Kha Viêm mất tích.
Kha Hổ: "Ngày đó chính là không muốn dẫn cha đi cùng!"
Tưởng Giai Lưu nhíu mày nhìn về phía Kha Hổ, quát lớn: "Con đang nói cái gì thế hả? Ăn nói với cha kiểu gì vậy, đi nghỉ ngơi đi."
Kha Hổ hồng mắt nhìn mẹ mình một cái, cuối cùng vẫn cứng rắn muốn ngồi tại chỗ.
Tưởng Giai Lưu lúc này mới nhìn về phía Kha Nguyên Thái, nói: "Ngày đó ông có cuộc họp còn gì? Nói là một hội nghị rất quan trọng, cuối cùng chỉ để lại xe cho chúng ta, sau đó thì chạy đến cuộc họp."
Kha Nguyên Thái hồi tưởng: "Hình như là vậy thật..." Cũng hơn năm rồi, rất nhiều chuyện đã bắt đầu mơ hồ.
Kha Viêm cũng có biểu hiện y chang, cậu nhìn về phía Kha Nguyên Thái rồi hỏi: "Ngày đó là ngồi xe của cha sao? Không phải ngồi xe của anh cả ạ?"
Kha Nguyên Thái quay đầu nhìn lại đầy khó hiểu: "Xe của thằng cả trước đó bị hỏng rồi, xe của những người khác thì quá nhỏ, không đủ chỗ, cho nên là lái xe ô tô thương vụ chỗ của ta."
Kha Viêm ồ một tiếng, nói: "Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, hình như con không nhớ rõ."
Kha Nguyên Thái ngờ vực, ngày đó Kha Viêm mất tích, sống bên ngoài tháng.
Chuyện này cậu làm sao mà quên được! Với cả, sau khi trở về, Kha Viêm còn có thể rõ ràng nói ra những gì mình đã trải qua trong tháng sống ở rừng rậm.
Nhưng đề tài lại thay đổi, "Nói đến cắm trại dã ngoại..." Kha Nguyên Thái hưng phấn mà hỏi: "Cả nhà chúng ta ngày mai đi không?"
Mọi người hưng phấn mà nhìn ông, ám chỉ rõ ràng.
Liễu Nhiên ngáp một cái, nói: "Cảm ơn bác đã mời nhưng cháu xin từ chối, mùa đông đi cắm trại dã ngoại, toàn thế giới chắc cũng chỉ nhà Tròn Tròn Viên này có thể nghĩ ra."
Kha Nguyên Thái: "...."
Kha Viêm: "..."
Kha Nhụy vừa nghe, lập tức nháo lên: "Cắm trại dã ngoại vui lắm, cắm trại dã ngoại vui lắm! Cháu muốn đi, cháu muốn đi."
Kha Dược cười cười nhìn con bé, đây chính là tiểu công chúa duy nhất của Kha gia, kể cả Liễu Nhiên có ý kiến cũng phải dẹp sang một bên thôi.
Kha Nguyên Thái thấy Kha Nhụy thích, cũng đang định đồng ý.
Liễu Nhiên liền nhíu mày hỏi: "Nhà bác mùng một Tết không có thân thích nào đến chúc Tết sao? Thật quá đáng thương."
Kha Viêm cũng lắc đầu: "Mùng Tết đi cắm trại dã ngoại, con cũng không thể nào hiểu được."
Kha Nguyên Thái: "Ơ, ngày mai là mùng rồi à?"
Liễu Nhiên cười nhạo một tiếng: "Trên TV đang chiếu Gala Hội Xuân mà bác không nhớ rõ sao? Bên ngoài còn có tiếng pháo nổ kìa, mọi người sẽ không tưởng đó là tiếng bắn nhau đấy chứ?"
Kha Nguyên Thái: "...." Thật là cảm ơn mi đã nhắc nhở ta nha!
Kha Dược: "...."
Ngày hôm sau, quả nhiên có một đống người lũ lượt tới tới chúc Tết, tràng cảnh kia quả thật có thể nói là rầm rộ.
Lúc ăn trưa, Liễu Nhiên không thể không cảm khái: "Quả thật giống như là tới họp chợ."
Kha Nguyên Thái: "..." Cmn..&₫₫-+
Cơm trong miệng Kha Dược trực tiếp phun ra ngoài, mấy người đối diện lập tức né tránh.
Anh ta ho liên tiếp không ngừng, may là được Lưu Tư Lâm rót một cốc nước cho.
Tưởng Giai Lưu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: "Đấy mà gọi là họp chợ à? Những người đó đều là giám đốc của tập đoàn Kha thị, bọn họ ai cũng là người có thân phận và địa vị."
Liễu Nhiên chậc một tiếng: "Nếu là , năm về trước, còn không phải họp chợ sao? Nhà ai không cần họp chợ chứ?"
Kha Viêm cười ra tiếng: "Ừ, hiện tại bọn họ có địa vị như vậy, gọi là đi siêu thị đi.
Nhà ai không cần đi siêu thị chứ?"
Kha Nguyên Thái: "Mày gả sang bên kia luôn đi, gả đi!" Khuỷu tay toàn hướng ra bên ngoài.
Kha Viêm: "....".