Editor: ChieuNinh
Người khác đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải là bọn họ không muốn ra, mà là, mọi người cũng không giàu có, vốn vì bắt sói, không cho nó lại gây tai họa cho heo nhà mình. Hiện tại để bọn họ cắt thịt, đó thật sự là không có cái quyết đoán kia.
Vương Tài thực thất vọng với người trong thôn của mình, người ta là một người ngoại thôn lại nhiệt tâm tới đây giúp Vương gia thôn mình như vậy. Nhưng mà người trong thôn nhà mình không chịu hăng hái, còn để cho Vương Đồng Tỏa bỏ ra chủ ý còn xuất huyết (tốn kém), dọa người, thật dọa người, ông ta lớn tiếng nói: "Ta là lý chính trong thôn, việc này, ta phải phụ đại trách, Đồng Tỏa ngươi không cần tranh với ta, heo này ra từ nhà của ta!"
Một câu nói của lý chính đã quyết định, mà nương tử lý chính vào lúc người khác đi hết rồi, hận không thể gây một trận với nam nhân nhà mình: "Vương Đồng Tỏa người ta cũng nguyện ý bỏ ra, ngươi nói cái rắm mà nói, ngươi làm như heo nhà chúng ta là nước cuốn tới sao. Ngươi thật có bản lĩnh!"
"Ngươi phụ nữ biết cái gì! Nếu thật sự ta để cho Vương Đồng Tỏa bỏ ra con heo này, ta đây cũng xong rồi. Ngươi suy nghĩ một chút, là nam nhân ngươi khỏi tiếp tục làm lý chính tốt hơn, hay là tổn thất một con heo thì tốt hơn? Hơn nữa, tiểu cữu tử của Vương Đồng Tỏa lại cam đoan sẽ bắt được con sói kia, heo của chúng ta cũng không có tổn thất. Ngươi chính là kiến thức hạn hẹp, đều nói luyến tiếc đứa nhỏ không bắt được sói, huống chi bây giờ chúng ta còn không có tổn thất một con heo. Ngươi muốn để cho người trong thôn nghĩ rằng ta đây làm lý chính không xứng chức sao?"
Lý chính nói một phen làm cho nương tử của hắn lập tức không có tiếng vang, nam nhân nhà mình nói đúng, sở dĩ nhà mình có thể có được như hôm nay còn không phải bởi vì nam nhân làm lý chính kiếm được sao. Nếu việc này thật sự nhà mình không ra lực, như vậy qua vài ngày người trong thôn sẽ nói lời bàn tán, nói không chừng nam nhân sẽ không bảo vệ được chức lý chính. Quên đi, đau lòng thì đau lòng, heo không có còn có thể nuôi lại, nếu vị trí lý chính đã không có, còn muốn lấy trở về chỉ có khó càng thêm khó khăn!
Vào lúc ban đêm, không có động tĩnh, lại qua một ngày, vẫn không có động tĩnh. Thời điểm mọi người đều bắt đầu cho rằng con sói này sẽ không đến, hế nhưng nó lại đến. Cũng may Thích Gia An vẫn kiên trì buổi tối canh giữ ở bên cạnh chuồng heo, một mũi tên liền bắn chết con sói. Ngày hôm sau người đi tới trong nhà lý chính xem náo nhiệt, đều phát hiện một con sói xám thật lớn, người nhìn tim đập loạn nhịp, người nhát gan cũng không dám xem.
Lý chính Vương Tài rất là cao hứng, heo nhà mình cũng được bảo vệ, con sói cũng bị giết chết! Ông ta chỉ có cảm tạ phần với Thích Gia An, nói với hắn, nếu này sói là hắn bắn được, như vậy con mồi cũng nên thuộc về hắn, da sói này cũng có thể bán giá tốt.
Thích Gia An từ chối không cần, mà người bị mất heo nghe được tin tức vội vàng chạy tới, nói nhà mình tổn thất lớn như vậy, con sói này hẳn là thuộc về mình!
Lý chính rất bực, trong thôn sao lại có người như vậy, người ta hảo tâm giúp trong thôn mình trừ bỏ tai họa, hiện tại đưa một con mồi cũng còn không đủ đi, huống chi thật sự là người ta bắn được!
"Đều điên khùng ồn ào cái gì? Các ngươi vẫn không biết cảm ơn là gì sao, nếu sói này không bị bắt được, các ngươi càng mất nhiều hơn, còn đòi hỏi này nọ, đều trở về cho ta."
"Tài đại ca, ngươi cũng không thể nói như vậy, chúng ta vốn là người bị hại, nếu không tìm chút gì bù tổn thất, sang năm chúng ta cũng sống không nổi. Thích huynh đệ có lấy con sói này hay không cũng không sao, nhưng mà đám nhỏ của chúng ta sang năm liền thảm, nếu chúng ta thật sự có bản lĩnh, cũng sẽ không làm chuyện như vậy, thật sự là không có cách nào!"
Thời điểm bọn họ lôi kéo lời này, Thích Gia An và Vương Đồng Tỏa liền rời khỏi. Nói thật, Thích Gia An cũng không hề nghĩ thông qua chuyện này để kiếm được cái lợi ích gì. Nếu không phải tỷ phu đi tới mời mình, nếu không phải cả nhà đại tỷ đều sống ở Vương gia thôn, mình cũng không nhất định đến đây. Hiện tại chuyện đã làm xong, hắn cũng nên về nhà trông con thôi.
"Gia An, đệ không cần để ở trong lòng, bọn họ cũng là nghèo hoảng rồi." Vương Đồng Tỏa ngượng ngùng nói.
"Tỷ phu, xem huynh nói này, ta là hạng người như vậy sao? Nếu thật sự tham chút đồ này, còn không bằng ta tự mình đi lên núi săn đâu. Huynh cứ yên tâm đi."
Chuyện Vương gia thôn có sói cũng bị người dùng một mũi tên bắn chết truyền ra ở trong các thôn. Cũng không biết thế nào, thế nhưng chuyện này rơi vào tai Bộ đầu ở trấn trên, Bộ đầu lại ở nhận được người trung gian thổi phồng, thời điểm đi huyện giải quyết công việc, cũng không quên nói ra. Kết quả còn có người nghe lọt được, không qua bao lâu nhà mỗ mỗ Vương Phúc Nhi còn có người mang theo lễ vật tới đây thỉnh Thích Gia An đi làm giáo tập (người dạy võ) cho một hộ nhà giàu ở trên huyện.
"Nói là một tháng trả ba lượng bạc, bao ăn ở, chúng ta cũng có thể đi theo qua đó." Vương Hà Hoa về nhà mẹ đẻ bên này nói.
"Vậy hộ người ta rốt cuộc là làm gì?" Thích thị hỏi.
"Là mở tiêu cục, ban đầu muốn Gia An đi làm tiêu sư, nhưng mà ta và nương đều không đồng ý. Làm tiêu sư quanh năm suốt tháng đều không ở trong nhà, Gia An thì bắn tên bắn giỏi, phương diện công phu thì không làm sao, nên người tới cũng không có miễn cưỡng, chỉ muốn Gia An đi dạy nhóm người bọn hắn bắn tên."
"Ta thấy cũng được, các ngươi còn có thể đi qua cùng, Gia An coi như là có một cái nghề. Thành sư phó, về sau đệ tử có tiền đồ, cũng có thể hiếu kính các ngươi."
Thích thị nghĩ đệ đệ nhà mình cũng không thể cả đời dựa vào săn thú mà sống, hơn nữa đi huyện còn có thể ở gần với Gia Mẫn, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, tốt hơn ở Thanh Sơn thôn.
"Đại tỷ nói được, vậy thì được, trong nhà cũng có vài mẫu đất, chúng ta nghĩ là cho người khác thuê, đến lúc đó đủ lương thực cho chúng ta là được. Chỉ là chúng ta vừa đi, vậy Tú Thủy trấn chỉ còn lại có nhà đại tỷ."
Thích thị nói: "Các ngươi có tiền đồ, ta còn thật vui vẻ đây, ta và Tam ca muội đều không quen ở trong thành, ở nông thôn chúng ta tự tại, Tam ca muội mà xa ruộng thì cả người đều không thoải mái, ta cũng giống vậy. Đến lúc đó bọn nhỏ trưởng thành, bọn nó có ý tưởng gì là chuyện của bọn nó, hiện tại chúng ta cũng có con la, muốn đi gặp các ngươi, cũng chỉ là chuyện đi nhiều thêm vài bước đường, các ngươi cũng yên tâm đi, cuộc sống của các ngươi trôi qua tốt đẹp là được."
"Ài, chúng ta đã biết!"
Triệu thị biết tiểu nữ tế của mình muốn đi lên huyện làm giáo tập cho nhà giàu người ta, cao hứng gặp ai cũng nói. Hơn nữa ý tứ nói trong nói ngoài, là chính năm đó ánh mắt mình tốt, lập tức liền nhìn trúng nữ tế này, hiện tại nữ nhi và ngoại tôn tử đều đi theo hưởng phúc.
Người biết chân tướng thì cười ở trong lòng, người không biết chân tướng phụ họa chúc mừng, Thích Gia An là ân nhân Vương gia thôn, ân nhân có nơi tốt để đi, bọn họ cũng vui mừng cho hắn. Đều nói người tốt có hảo báo, đây không phải là ngay trước mắt sao? Người ta không đòi thù lao đuổi đi tai hoạ ngầm cho Vương gia thôn, hiện tại liền được chuyện tốt.
Không qua bao lâu, cả nhà mỗ mỗ Vương Phúc Nhi đều đi thị trấn, tiêu cục người ta đặc biệt cho tiểu cữu một cái tiểu viện, chính là muốn hắn đón tiếp người nhà đến ở, sau đó an tâm dạy đồ đệ trong tiêu cục. Làm người vận chuyển (bảo tiêu), nhiều khi đi qua sơn đạo, dù cho công phu của ngươi giỏi, tay không mà đấu với súc sinh, cũng quá không có lời, còn làm mình bị thương. Cho nên hiện tại bọn họ chính là muốn bồi dưỡng mười xạ thủ, đến lúc đó có thể đi theo cùng nhau áp tải. Vừa vặn ông chủ tiêu cục này ở bên ngoài nghe được chuyện của Thích Gia An, vì thế liền đi qua thỉnh người.
Hiện tại Triệu thị đi đường đều mang theo gió, một đoạn thời gian trước đại nữ nhi Vương Mai Hoa làm cho bà rất là căm tức và mất mặt một trận. Hiện tại tiểu nữ và nữ tế lấy lại mặt mũi cho mình, bà rất là cao hứng, Vương lão đầu kêu bà không cần đắc ý như vậy, bà cũng không nghe, nói: "Còn không cho người ta đắc ý một hồi? Ta cũng không phải đi làm chuyện xấu! Hiện tại trong thôn ta mọi người nói nữ tế của ta là ân nhân đâu."
"Nói là nói như vậy, nhưng mà ngươi cũng đừng luôn nói ân nhân hay không ân nhân, làm cho người ta phiền, đều biến thành chán ghét."
"Được rồi, ta biết rồi, ta cao hứng vài ngày rồi nói sau."
Vương lão đầu thì không còn cách nào, cha nương ruột thịt của người ta còn không có lên mặt, ngươi làm nhạc mẫu còn phấn chấn như vậy, nhìn xem là cái dạng gì.
Vương Mai Hoa từ sau sự kiện kia, lại rất ít trở về bên này, nàng ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà mỗi lần về đây, thời điểm đến cửa nhà Tam ca, đã bị đuổi đi ra ngoài, một chút tình cảm cũng không còn. Còn tưởng rằng Tam ca chỉ là nói độc miệng một chút, qua đi liền hết giận, ai biết được là hắn nói thật sự đâu? Hiện tại cũng không mò được chút gì từ chỗ Tam ca, càng nghiêm trọng là, Tam ca cũng không tới nhà mình nữa rồi, ngày lễ ngày tết, cũng không có cho mình cái gì. Bà bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nam nhân của mình cũng không có đối tốt với mình như trước kia.
Hiện tại lại nghe Hà Hoa có tiền đồ tốt đẹp, lại cảm thấy mình mệnh khổ, lại oán trách cha nương bất công không tìm cho mình hôn nhân tốt, để cho mình hiện tại sống khổ như vậy.
"Sao còn không đi làm cơm? Trời sắp tối rồi!" Nam nhân của Vương Mai Hoa nói.
"Sao ngươi không tự đi làm, không bản lĩnh cho ta sống được ngày lành, mỗi ngày còn muốn ta hầu hạ ngươi!" Vương Mai Hoa cả giận nói.
"Ngươi cái bà nương nói cái gì? Ngứa da có phải hay không?" Nam nhân của Vương Mai Hoa cũng mắng.
Vương Mai Hoa không sợ: "Sao? Ngươi còn muốn đánh ta? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đánh ta, mấy huynh đệ của ta lập tức đánh ngươi không xuống giường được!" Nàng ta cũng biết, mặc kệ mình thế nào, mấy ca ca đệ đệ cũng sẽ không cho phép khuê nữ Vương gia bị người ngoài bắt nạt, nam nhân nhà mình khẳng định cũng biết điểm này, mỗi lần đều là tiếng sấm to mà mưa thì nhỏ thôi.
Quả thật là nam nhân Vương Mai Hoa sợ mấy đại cữu và tiểu cữu tử nhà mình, lại thật sự không dám đánh bà nương này, nhưng mà hắn nói: "Không phải là ngươi thấy muội tử hiện tại sống tốt hơn ngươi, nên ngươi đỏ mắt sao. Nói ta không bản lĩnh, ngươi cũng không nhìn lại chính ngươi, nếu không phải tại ngươi, bây giờ chúng ta còn qua lại rất tốt với Tam ca ngươi kìa. Nào có thân muội tử nào lại giúp đỡ người ngoài tính kế chính thân ca ca của mình, hiện tại người ta không thừa nhận ngươi cũng là ngươi xứng đáng! Sao ta lại không hay ho cưới phải bà nương như ngươi vậy đây." (thân: ở đây là ruột thịt; anh em ruột)
Lời này va chạm vào chân đau của Vương Mai Hoa, nàng ta ngao một tiếng, liền bổ nhào vào trên người nam nhân nhà mình, hai người bắt đầu đánh nhau. Hỉ oa tử và Nhị Nữu thấy vậy đều khóc lớn lên, nhưng mà lại không có cách nào.
Bà bà Vương Mai Hoa nghe thấy động tĩnh cũng không quản, dù sao con trai mình khẳng định đánh thắng được phụ nữ kia, để cho nàng ta chịu chút giáo huấn, miễn cho mỗi ngày không có việc gì thì đi gây sự.
Cho nên ngày hôm sau, Vương Mai Hoa mang vẻ mặt bị thương đi tìm Triệu thị và Vương lão đầu. Triệu thị vừa thấy thương tích của nữ nhi, lại hỏi chuyện làm sao, Vương Mai Hoa nói là nữ tế đánh. Triệu thị đang muốn nhảy dựng lên, Vương lão đầu nói: "Mời nữ tế tới đây, ngược lại ta muốn cẩn thận hỏi một chút rốt cuộc là chuyện làm sao."
Trong lòng Vương Mai Hoa run lên, nàng ta cũng cào rách cả khóe mắt nam nhân nhà mình, nếu để cho bọn họ thấy, khẳng định sẽ mắng mình.
Nhưng mà nàng ta không cam lòng, nói với Vương lão đầu và Triệu thị: "Cha, nương, nữ tế của các ngươi bởi vì ta và Tam ca không lui tới, đã nghĩ muốn chà đạp ta đâu. Nương, ngươi liền ngẫm lại thay ta đi, ta và Tam ca là huynh muội, nếu vẫn không tới lui, vậy không khiến người ta nói nhảm sao? Ta biết ta trước kia làm sai, các ngươi thay ta hoà giải với Tam ca đi, ta nhất định sẽ không lại gây chuyện, được không?"
Đúng vậy, hôm nay nàng ta về đây, chính là muốn qua lại cùng với Vương Đồng Tỏa bên kia. Nàng ta mang thương tích này về chính là muốn cha nương nhìn xem mình sống có bao nhiêu thảm, sau đó cha nương mềm lòng, phải đi nói với Tam ca. Chỉ cần cha nương vừa nói với Tam ca, Tam ca là người hiếu thuận, như vậy khẳng định sẽ đáp ứng, vậy là mình lại có thể vớ bở được chỗ tốt rồi.
Triệu thị nói: "Lão nhân, ta cảm thấy Hoa Mai nói rất đúng, bọn họ đều là ta sinh ra, nếu cứ xa lạ như vậy, sao mà được chứ? Nếu không ngươi đi nói đi, tốt xấu gì cũng là muội tử của nó, làm sao có thể có thù hận ngăn cách được?"
"Ngươi muốn nói, ngươi tự đi mà nói, ta không đi, Hoa Mai làm chuyện thiếu chút nữa muốn phá nát cả nhà lão Tam, ta cũng không ném nổi mặt này."
"Được, lão nhân chết tiệt, ngươi không nói, ta đi nói, ta cũng không tin ta đây làm nương, nói một câu cũng không được!"
Hết chương .