Editor: ChieuNinh
"Ngươi đi theo ta làm chi?" Vương Phúc Nhi thực sự không thích Vương Chi Nhi vẫn đi theo mình, lại nói tiếp mình vẫn là muội muội của nàng ta, nhưng mà sao cảm giác của nàng thì nàng mới là tỷ tỷ đây, sao người này hở ra một tí là một bao nước mắt.
"Phúc nhi, ngươi cho ta chơi mụn nước heo một chút đi, ta, ta cam đoan chỉ chơi trong chốc lát." Vương Chi Nhi khát vọng nhìn đồ trong tay Vương Phúc Nhi.
Vương Phúc Nhi cầm theo mụn nước heo này, có thể vừa đi vừa đá, thấy cái loại ánh mắt chờ mong này của Vương Chi Nhi, đột nhiên cảm thấy khi không lại chấp nhặt với một tiểu oa nhi làm gì? Vì thế đưa mụn nước heo qua nói: "Cho ngươi!" Vương Chi Nhi vô cùng vui vẻ tiếp nhận thứ đồ chơi này.
Vương Chi Nhi chơi vui vẻ, hảo cảm với Vương Phúc Nhi lập tức bay lên: "Phúc nhi, nương ta kể nhà chúng ta cũng muốn xây nhà ở." Vương Chi Nhi nói ra bí mật của nhà mình với Vương Phúc Nhi, kỳ thật cũng không tính bí mật, nhưng mà tiểu hài tử thôi, cảm thấy nói ra chút chuyện mà người khác không biết chính là rất giỏi.
Không phải Nhị bá mẫu còn muốn có được cái phòng ở kia của nhà mình sao? Hiện tại lại muốn cất nhà ở? Chẳng lẽ thật sự là lòng tham không đủ? Nhưng mà mặc kệ nàng ta, chỉ cần nhà mình không ăn thiệt thòi là được, bọn họ thích giày vò ra sao thì cứ giày vò đi.
Vương Chi Nhi thấy Vương Phúc Nhi không để ý tới nàng, nên vội vã nói: "Ta nói là thật sự đó, nương ta nói đến lúc đó muốn một cái nhà còn tốt hơn so với nhà các ngươi ấy."
"Đã biết, đã biết, đã biết rồi."
Đang nói, Vương Cúc Nhi kêu hai người về ăn cơm, Vương Phúc Nhi dùng nước lạnh rửa tay, Sở thị cười nói: "Phúc nhi chúng ta thích sạch sẽ, rửa tay sạch bóng luôn."
Bên này khi ăn cơm, liền bắt đầu bưng bát, nhiều lắm chính là lau tay ở trên quần áo một cái, nếu tay không bẩn, thì trực tiếp ăn cơm.
Vương Chi Nhi nhìn nhìn Vương Phúc Nhi, cũng đi rửa tay, Mã thị muốn nói cái gì đó, cũng không còn kịp, bởi vì Vương lão đầu bắt đầu nói chuyện: "Hôm nay là ba mươi tết, mấy người huynh đệ các ngươi đều lại đây, người làm cha ta đây thật vui vẻ. Người già rồi, cũng không có nhiều nguyện vọng, chỉ ngóng trông các ngươi, quanh năm suốt tháng có thể bình bình an an, không bệnh không tai, sau đó chính là huynh đệ hòa thuận là được. Năm nay các ngươi cũng phân gia, vậy cuộc sống về sau thì các ngươi tự mình trải qua, nhưng mà, mặc kệ trôi qua như thế nào, đều phải nhớ được các ngươi là thân huynh đệ!"
Ý tứ của Vương lão đầu là cho dù có ở riêng, giữa huynh đệ cũng không thể có ngăn cách, có khó khăn, mọi người đều phải giúp đỡ nhau.
Mấy huynh đệ đều thực nghiêm chỉnh nghe, dù sao ở trong lòng bốn huynh đệ thì Vương lão đầu vẫn rất có uy tín, Vương lão đầu nói xong thì đã nói tiếp: "Lão đại, đi đốt dây pháo, chúng ta cũng phải mừng năm mới rồi."
Tiếng pháo nổ bùm bùm bốp bốp vang lên, mấy tiểu oa nhi đều ôm lỗ tai xem náo nhiệt. Sau khi pháo nổ xong Vương Tứ Bảo còn muốn tìm xem có pháo bị tịt ngòi hay không, cuối cùng bị Đinh thị đi kêu trở về, bởi vì trên bàn cơm có cá có thịt rất ngon, nếu ăn chậm thì không có phần.
Gia đình nhà nông ăn cơm, cho tới bây giờ đều là vô cùng náo nhiệt, hơn nữa hôm nay Vương lão đầu cao hứng, cũng đi theo uống thêm mấy chén với bốn nhi tử. Cho dù là Vương Đại Bảo cũng được cho phép uống rượu, chẳng qua hắn bị cay, mặt lập tức đều đỏ lên, bị mấy thúc thúc giễu cợt.
Các nữ nhân cũng nói chuyện nhà, sau đó gắp rau cho bọn nhỏ. Vương Phúc Nhi lơ đãng liếc mắt nhìn Triệu thị một cái, xem ra bà cũng không có biểu tình gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Được rồi, dù sao hôm nay là có thể được ăn no rồi.
Hôm nay là một ngày nắng, Vương lão đầu uống có chút say khướt, đi trở về phòng mình ngủ, mặt mấy nam nhân khác cũng đều có chút đỏ, nhưng mà còn chịu đựng được. Ở đây, cũng không có TV để có thể xem, hoặc là chơi mạt chược, đấu địa chủ gì đó, hoàn toàn chính là thuần nói chuyện phiếm. Hơn nữa còn là năm mới, chỉ còn nói chuyện giết thời gian, không thể động châm tuyến, cũng không thể động dao kéo. Mấy người trục lý Thích thị thì vây quanh bên cạnh một chậu than lớn sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm, mấy người Vương Phúc Nhi chạy đi chơi với tiểu hài tử của nhà khác ở trong thôn.
Buổi tối lúc đón giao thừa, Vương Phúc Nhi cũng không biết cuối cùng thì mình ngủ lúc nào, dù sao một khi mở mắt ra, đã là buổi sáng ngày hôm sau mùng một tết. Mặc quần áo mới vào, Vương Cúc Nhi lại cột hai búi tóc cho Vương Phúc Nhi, lại không phải là hai bím tóc, còn cố ý quấn lên dây buộc tóc hồng hồng, cả người thoạt nhìn đều rất hân hoan. Vương Hoa Nhi cũng mặc quần áo mới khoe khoang, ba cô nương cùng nhau lạy mừng năm mới cho cha nương, nhận được bao lì xì, trong lòng thực vui vẻ. Vương Đồng Tỏa nói: "Ba đứa các con đi chúc tết cho gia gia và nãi nãi đi, cha và nương sẽ ở nhà, đợi lát nữa có người tới đây chúc tết."
Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi nắm tay Vương Phúc Nhi đi nhà cũ, dọc theo đường đi cũng gặp phải một ít tiểu đồng bọn đi ra chúc tết, trong túi đều tràn đầy nào là đậu phộng và kẹo. Vương Phúc Nhi vụng trộm nở nụ cười, thật đúng là cổ kim đều giống nhau. Nhớ năm đó lúc nàng còn bé đi ra ngoài chúc tết, cũng là hận không thể làm cho hai cái túi đều đựng thật đầy, thậm chí tiểu đường đệ còn tự mình chuẩn bị một cái túi thật to, vì để đựng đồ vật.
Ba tỷ muội Vương Cúc Nhi dập đầu cho Vương lão đầu và Triệu thị, lạy năm mới thì sẽ nhận được bao lì xì. Vương Hoa Nhi vụng trộm nói với Vương Phúc Nhi: "Nhìn nãi nãi kìa, vẻ mặt như thịt đau. Ta đoán bên trong nhất định chỉ có một văn tiền."
Sự thật chứng minh là Vương Hoa Nhi nói đúng, thật đúng là một văn tiền, đi sang Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu căn bản còn không có bao lì xì, nhưng mà, các nàng cũng không có để ý, rồi lại đi chúc tết nhà thân thích khác trong thôn.
Ngày mùng một đầu năm chính là chúc tết đến chúc tết đi mà trôi qua, mùng hai tết thì về nhà mẹ đẻ. Bởi vì Thích thị mang thai rất lớn, thật sự không có phương tiện ra ngoài, vì thế Vương Đồng Tỏa lại ở nhà, để cho Vương Cúc Nhi mang theo hai muội muội đi Thanh Sơn thôn.
Đến nhà mỗ mỗ (bà ngoại), Vương Hà Hoa đón ngay tại cửa, Vương Cúc Nhi vội hỏi: "Tiểu cô, sao cô không trở về?" Bởi vì vừa là tiểu cô vừa là cữu mẫu (mợ), bọn họ cũng kêu theo thói quen, cho nên vẫn kêu tiểu cô.
Mỗ mỗ Hồ thị vội đi ra từ phòng bếp: "Cữu mẫu con phải đợi nhìn thấy mấy đứa, cho bao lì xì các con rồi mới cùng đi với cữu cữu."
"Nga, cữu cữu và cữu mẫu thật tốt!" Tiểu hài tử đều thích bao lì xì, tiền tài ngoài ý muốn thì mọi người đều thích.
Vương Hà Hoa cười tủm tỉm phát lì xì đã chuẩn bị sẵn cho đám người Vương Cúc Nhi, Thích Gia An cũng cười hề hề đi ra, một người một bao lì xì: "Đều đã trưởng thành thêm một tuổi rồi, là đại cô nương!"
"Cữu, chúc mừng năm mới!"
"Được, chúc mừng năm mới!" Tiếng nói tiếng cười vang lên không ngừng, chẳng được bao lâu, cả nhà a di (dì Hai) ở Tú Thủy trấn cũng ngồi xe về đây, Hồ thị nói: "Sao lại còn có thêm một con la nữa?"
Thích Gia Mẫn lớn tiếng nói: "Còn không phải mỗi ngày đi địa phương khác đều không có phương tiện sao, liền mua một con la. Đến lúc đó, người và cha đi tới chỗ của con cũng thuận tiện, con để cho cha tụi nhỏ về đây một chuyến đón đi qua."
Hồ thị thẳng lắc đầu: "Quá lãng phí, các ngươi lại không cần làm ruộng, mỗi ngày con la còn phải ăn cái gì."
"Nương, không có việc gì, trong lòng con đều biết." Thích Gia Mẫn và Hồ thị vừa nói chuyện vừa đi vào, đồ trên xe được Khương di phu (dượng hai) và cữu cữu dỡ xuống. So với đồ của ba tỷ muội mang tới được thật sự là không có cách nào so sánh được, cũng may mỗ mỗ và ngoại công (ông ngoại) không phải là người so đo.
Vương Hà Hoa và Thích Gia An nói chuyện với nhị tỷ tỷ phu một lát, lì xì cho Khương Điền và Khương Lỗi, sau đó liền xin phép Hồ thị và Thích Lão Hán, đi trở về nhà mẹ đẻ.
Mấy đứa nhỏ Vương Phúc Nhi ở một bên thì so với nhau xem ai có bao lì xì nhiều nhất, Vương Cúc Nhi đi vào bếp hỗ trợ nấu cơm. Thích Gia Mẫn ở một bên cắt đồ ăn, nói với Hồ thị: "Đệ muội này cũng không tệ lắm, không giống với nương nàng."
Hồ thị cũng nói: "Đúng vậy, người cũng chịu khó, không nhiều chuyện, đối với nương và cha con cũng hiếu thuận, cửa hôn sự này coi như là đúng rồi. Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, con người không ai là toàn vẹn, nếu đệ đệ con cưới người khác, nói không chừng còn có thể hỏng bét như bã rượu, con người, làm sao mà không có một vài thân thích không thể lên được mặt bàn chứ? Cũng may chúng ta bên này cưới Hà Hoa, bà thông gia bên kia cũng sẽ không đối với đại tỷ con giống như trước nữa."
"Vậy thì cũng không biết được, nương là người thiện tâm, khẳng định sẽ không đối với tức phụ nhi thế nào. Còn cái lão thái bà kia thì không nhất định đâu, vạn nhất thai này của đại tỷ vẫn là khuê nữ, vậy khẳng định là không biết náo loạn như thế nào ấy!" Thích Gia Mẫn nói.
"Phi phi phi, cái miệng quạ đen nhà ngươi." Hồ thị mất hứng: "Ta tìm thật nhiều nhiều người tính rồi, tỷ ngươi nhất định là nam oa, lời không may thì ngươi đừng nói, Cúc nhi, con trở về cũng đừng nói với nương con đó."
"Mỗ mỗ con biết rồi, nương con nhất định sẽ sinh một tiểu đệ đệ." Vương Cúc Nhi cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Nhìn xem, vẫn là Cúc nhi hiểu chuyện. Mẫn à, hôm nay con về đây, vậy tiểu cô (em chồng) con thì làm sao?" Hồ thị hỏi.
Hết chương .