Editor: ChieuNinh
"Lão Tam gia hiện tại đều dùng đến hạ nhân, cũng không mua một người về cho ta làm nương đây." Triệu thị tức giận nói với Vương lão đầu.
Vương lão đầu nói: "Ngươi muốn người hầu hạ ngươi sao? Một bà tử ở nông thôn, cũng không để cho người chê cười. Hiện tại mỗi ngày ngươi chỉ có nấu cơm, nếu còn có người hầu hạ ngươi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể làm gì? Vương gia thôn chúng ta, sau mông ngươi đi theo một người, ngươi cũng không sợ chê cười, lão Tam đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao, quần áo bốn mùa lúc nào thiếu của ngươi? Còn có khi lễ tiết, cuộc sống của hai cái lão bất tử chúng ta, không phải cũng cung cấp đủ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp sao? Con trai con dâu của ngươi có người nào được như vậy không? A, chẳng lẽ nói Tam nhi tử của ngươi có nhiều tiền hơn hẳn là tất cả đều hiếu kính cho ngươi? Vậy nếu là như thế, sao ngươi không gọi đệ đệ ngươi cho ngươi nhiều một chút đây?"
"Đệ đệ là đệ ta, lão Tam không phải con ta sao?" Triệu thị nhỏ giọng.
Vương lão đầu cười quái dị: "Không phải ngươi cứ khoe khoang, trước kia ngươi coi đệ đệ giống như con trai mình mà chăm sóc sao? Cũng đều là chiếu cố, có gì không giống nhau chứ? Nga, ta còn nhớ rõ, trước kia khi cả nhà ta đều ở trong một cái nồi (nhà), sao ngươi cứ hở một chút thì mắng lão Tam và tức phụ lão Tam, còn không cho mấy cháu gái của ta ăn no. Hiện tại người ta không có trách ngươi, thì ngươi cũng nên đốt nhang thơm đi, người không thể không thấy đủ, bằng không ông trời cũng nhìn không vừa mắt."
"Không phải ta chỉ oán giận một câu thôi sao, lại nói nhiều như vậy, nếu ngươi nói ta cái này không tốt cái kia không tốt, vậy lúc ấy sao ngươi không ngăn cản ta? Ngươi cũng không phải không đạo lý giống vậy sao?" Triệu thị hỏi.
"Đúng vậy, người nghèo chí đoản, ngươi làm ầm ĩ, ta không nói, đó là bởi vì ta nói thì ngươi làm ầm ĩ còn ác hơn, cả nhà cũng sẽ không yên. Hiện tại ta cũng không oán giận, cũng không cảm thấy là lão Tam đối với ta không tốt, ta không so đo như ngươi? Ta nói với ngươi hiện tại sống thoải mái, thì ngươi yên tĩnh một chút đi. Chờ thêm vài năm, Tiểu Bảo cũng cưới tức phụ, nếu ngươi còn cứ lấy ba chọn bốn như vậy, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?"
"Quên đi, ta không nói với lão nhân ngươi, coi như ta cũng chưa nói gì, ngươi cũng không có nghe thấy. Ài, hiện tại chỉ có hai lão già chúng ta ở đây, thật sự là con lớn không cần nương." Nhà Lão đại cũng chuyển đến đối diện sông rồi.
"Vậy còn không tốt sao? Trước kia ngươi luôn nói phòng ở lão Vương gia chúng ta chỉ lớn hơn cái rắm một chút, chuyển thân một cái cũng không đủ. Hiện tại ngươi lăn lộn trên mặt đất cũng không có vấn đề. Mấy gian phòng ở này, ngươi muốn ở gian nào cũng được."
Triệu thị cảm thấy hiện tại sao mình nói như thế nào cũng không nói được lão nhân chết bầm này đây? Thật sự là buồn bực muốn chết.
"Nếu không, ta chuyển đến nhà lão Tam ở đi, tốt xấu gì cũng là trấn trên." Triệu thị đề nghị nói.
"Thôi đi, ngươi đi chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp gì, tính tình này của ngươi, là không chấp nhận được người khác không nghe lời ngươi. Hiện tại lão Tam thật vất vả mới có được ngày lành, ngươi cũng đừng đi thêm phiền. Lại nói, tại sao không đến nhà lão đại ở, mà đi nhà tiểu nhi tử chứ, ngươi là muốn để cho người khác đều đâm cột sống lão đại sao? Hơn nữa, chúng ta cứ ở nơi này không đi. Sống cả đời, nơi này ngươi còn bỏ được sao?"
Đúng vậy, là không nỡ bỏ đi, nhà này sau đó mới sửa lại, sinh hoạt ba bốn mươi năm, thật sự luyến tiếc, thế hệ trước đều có tâm tư lá rụng về cội, cho dù là chết cũng muốn chết ở trong nhà chính mình.
"Chờ về sau ta mất đi, ngươi muốn đến trong nhà con trai nào thì cứ đến ở với đứa đó là được." Vương lão đầu nói.
"Nói nhảm, mỗi ngày nghĩ cái này, ta còn phải sống vài thập niên nữa đâu, lão nhân ngươi lại nói lung tung, ta không để yên cho ngươi." Triệu thị nói.
Vương lão đầu nở nụ cười hắc hắc, lão bà tử này xem ra vẫn đau lòng mình, không muốn nghe mình nói mình chết đi.
Nhưng mà, nhìn người bên ngoài viện, mặt Vương lão đầu liền khó coi, Triệu thị lớn tiếng ồn ào: "Ngươi cái phụ nữ chết tiệt này qua đây làm gì? Lại muốn làm cho lão Vương gia mất mặt rồi hả?"
Người đến là Mã thị. Mã thị vội nói: "Nương, mặc kệ nói thế nào, Ngân Tỏa là trong bụng ngươi đi ra, Chi Nhi cũng là thân tôn nữ của ngươi, ngươi không thể làm ra vẻ mặc kệ nàng. Ta nghe người ta đi trấn trên trở về nói, Phúc nhi người ta cũng có tiểu nha đầu, còn định hôn sự cho người trong sạch. Ngươi xem, nhìn cháu gái Chi Nhi của ngươi, đến bây giờ cũng không có định được một hộ nhà nào, thế này thì đến lúc đó thành gái lỡ thì phải làm sao chứ. Mất mặt cũng là quăng mặt mũi lão Vương gia chúng ta không phải sao?"
Triệu thị nói: "Hiện tại nghĩ tới cái này, trước đó làm cái gì? Ta cũng đã nói không thừa nhận đứa con trai này, cái loại mặc kệ không quan tâm huynh đệ sống chết, ta coi như chưa từng có sinh ra nó. Nói đến Chi Nhi, còn sầu không gả được con gái ra ngoài, ta thấy là ánh mắt của ngươi rất cao, nhìn người này không vừa mắt, người kia không vừa mắt, cuối cùng biến thành người ta cũng coi thường ngươi. Ta thấy nhà của ngươi cũng chỉ là cái tình huống kia, tìm một hộ nông dân người ta gả đi ra ngoài là được, nếu không thì tìm xa một chút, chỉ có không cưới nổi tức phụ, nào có nữ nhân không gả ra được? Ta nói tâm ngươi cũng đừng lớn, còn có chuyện gì mà không được? Lão nương ta nói cũng đã nói nhiều như vậy, muốn tìm ta hỗ trợ, không có cửa đâu. Ngươi cũng không nhìn lại chính mình xem ngươi là đức hạnh gì, thật sự là da mặt còn dày hơn tường thành, nhanh chóng rời khỏi đây cho ta, đừng tưởng rằng nói hai ba câu lời hay, thì ta sẽ mềm lòng, không tác dụng đâu."
Mã thị chỉ có thể oán hận đi trở về, nhìn thấy Lục thị dỗ nha đầu lừa đảo, thì trực tiếp mắng chửi. Lục thị chỉ có thể cúi đầu, thừa nhận mắng nhiếc của bà ta, Vương Tam Bảo trở về nói: "Nương, ngươi đây là làm gì hả, mỗi ngày mắng đến mắng đi, ngươi có phiền hay không hả. Ta còn không có mắng tức phụ và khuê nữ của ta đâu, ngươi dựa vào cái gì muốn như vậy?"
"Ôi uy, ta đây một phen phân một phen nước tiểu nuôi ngươi lớn hiện tại thế nhưng hướng về người ngoài không hướng về phía nương ngươi, ta nuôi ngươi có tác dụng gì? Ngươi nói ta mắng nàng, chẳng lẽ nàng không nên mắng? Vừa vào cửa thì dùng hết tiền của nhà ta, còn làm cho chúng ta mất mặt, cữu cữu ngươi bên kia cũng không để ý chúng ta, cuối cùng còn sinh hàng lỗ vốn. Ta thấy nàng ta chính là cái Tang môn tinh (sao chổi), từ khi nàng tiến vào nhà của ta, trong nhà vốn không có một chuyện tốt nào, nương nói với ngươi, ngươi không hưu nàng, ta và ngươi không để yên!"
Lục thị vội nói: "Tam Bảo, đừng tranh luận với nương, bà cũng là vì tốt cho chàng, đều là ta không tốt, nếu chàng hưu ta thì hưu đi, ta không câu oán hận."
Vương Tam Bảo nghe xong lời này, trong lòng lại đau lòng tức phụ, nói với nương hắn: "Sao nương cứ hở ra là nói tức phụ của ta, cho dù nàng không tốt, chỉ cần ta vui là được. Ngươi nói khuê nữ ta là hàng lỗ vốn, vậy khuê nữ của ngươi thì sao, đến bây giờ cũng không gả ra được, còn ở nhà lãng phí lương thực, ta cũng chưa nói gì đâu, ngươi còn nói khuê nữ ta."
"Phản, phản rồi, ngươi là kẻ lỗ mãng, vì sao kêu khuê nữ ta, đó là thân muội chung một mẹ duy nhất của ngươi, các ngươi chảy dòng máu giống nhau!"
"Trên người khuê nữ của ta còn đang chảy dòng máu của ta kìa, nương ngươi không nỡ chửi khuê nữ ngươi, thì cam lòng mắng khuê nữ ta? Ta nói cho ngươi, không có cửa đâu! Ta nói rõ ràng ở đây, nếu Vương Chi Nhi không gả được ra ngoài, đừng trách ta không khách khí, nhà của ta không nuôi người rảnh rỗi. Dù sao cũng chậm chạp từ lâu, nếu nó vẫn không gả đi, đến lúc đó cũng rơi vào trong tay ta người làm ca này, ta đây cũng mặc kệ đối phương là ai, ta đều phải gả nó đi ra ngoài."
"Sao ngươi nói như vậy hả, ngươi có lương tâm hay không. Ngươi có phải là người hay không?" Mã thị tức giận đến muốn hộc máu, con trai này, quả thực là!
"Ta cứ nói như vậy, có thể làm sao? Ta nói là lời nói thật, ta cũng sống lâu hơn các ngươi, đến lúc đó còn không phải do ta định đoạt? Không phải ngươi và nhà đại cô quan hệ tốt sao? Vậy ngươi cầu đại cô nói nhà người tốt cho Vương Chi Nhi đi, sao không đi hả?"
"Còn nói đại cô ngươi, nhà của nàng ta hiện tại còn không bằng nhà chúng ta, sao ta phải đi nói?" Hỉ oa tử dính vào đánh bạc, tiền và đất đai trong nhà đều làm mất hết, cả ngày không thấy ở nhà, đại cô lại trở về bộ dáng trước khi Nhị Nữu xuất giá, rốt cuộc không kiêu ngạo nổi nữa. Nghe nói đi tìm Nhị Nữu, Nhị Nữu cũng không gặp nàng ta, còn có Chu địa chủ cũng nói, không thừa nhận thân thích này, nếu ai dùng danh nghĩa của mình giúp đỡ nhà Vương Mai Hoa này, chính là đối nghịch với hắn.
Còn nghe nói cuộc sống của Nhị Nữu kia cũng không ra gì, Chu địa chủ bởi vì chuyện cho thuê đất lần trước mà rất không hài lòng với Nhị Nữu, dù sao là rối tinh rối mù. Hiện tại nói cái rắm tìm Nhị Nữu và Hoa Mai, nói không chừng đi tìm Vương Mai Hoa, Vương Mai Hoa còn muốn tìm mình vay tiền ấy.
Bên kia đại tẩu bọn họ đều đuổi Vương Mai Hoa mấy lần, cho dù là lão thái bà và lão gia tử bên kia, cũng không quan tâm Vương Mai Hoa, có thể thấy được là nhiều nghèo túng rồi, còn muốn để cho nàng ta tìm nhà người tốt cho khuê nữ mình!
"Ta đây nói với ngươi, chuyện này lại kéo dài nữa, Chi Nhi mỗi năm một lớn tuổi, thì càng không có ai cần. Nương ngươi cần phải nắm chặt, bằng không ta tự mình động thủ." Lục thị vẫn cúi đầu, chẳng qua khóe miệng đều vểnh lên, hoàn hảo, Tam Bảo đứng về phía mình, bằng không cuộc sống này thật sự không có cách nào khác qua. Bà bà này thật sự là người ngu xuẩn, thật muốn vì khuê nữ mà đối nghịch với con trai, cũng phải nhìn xem nhi tử này có nguyện ý hay không.
Nói thật, người không vì mình trời tru đất diệt, nuôi Vương Chi Nhi, chính là lãng phí như Tam Bảo nói, hắn mới sẽ không đứng ở phía muội tử mình đâu.
Nhưng mà cái này cũng thật đủ đáng buồn, nam nhân này cũng không phải là người tốt đẹp gì, đành chấp nhận thôi, dù sao mình cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Vương Chi Nhi nghe xong lời của ca ca và nương nàng, vào lúc ban đêm liền náo loạn thắt cổ, dọa Mã thị khóc kêu trời, lại hung hăng mắng Vương Tam Bảo một chút. Vương Tam Bảo không thèm để ý nói: "Nương ngươi cũng thấy rõ ràng, nó hở ra là đòi chết đòi sống, nếu thật sự lập tức chết đi, đến lúc đó một văn tiền ngươi cũng không mò được, còn không bằng tìm một nhà gả cho rồi. Đến lúc đó cũng có thể gặp may có chút tiền lễ hỏi, dù sao cũng tốt hơn không có cái gì đi, ta nói đúng hay không?
Chúng ta cứ muốn bám vào cành cao, nhưng mà có thành công qua một lần nào không? Hiện tại biến thành như vậy, còn không nhanh chóng gả đi? Để trong nhà nuôi thành người vô dụng hả? Hoa nhi người ta cũng xuất giá, Nhị Nữu cũng đã làm nương đứa nhỏ, nó còn ngốc trong nhà chúng ta. Ta cũng đã nghe nói ngay cả Phúc nhi cũng đã định hôn cho người ta, cũng không thể chờ Phúc nhi đều xuất giá rồi, nó còn ở nhà đi. Chúng ta bị chê cười đã quá nhiều, lại thêm nữa, ngươi không sợ, nhưng ta thì sợ."
Miệng Mã thị run run, bà ta hận không thể khâu miệng con trai lại, nhưng mà Tam Bảo nói cũng có đạo lý, thật sự để cho Chi Nhi thành gái lỡ thì, vậy cũng không tốt, tốt xấu gì có thể kiếm chút tiền lễ hỏi không phải sao?
Vương Tam Bảo tiếp tục nói: "Nương, nếu ngươi không gả người đi, vậy về sau ta không nuôi sống ngươi, ngươi cũng đừng trách ta, ngươi già đi không làm gì được, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái."
Đúng vậy, cần nhờ con trai dưỡng lão, chỉ là đứa con trai này nói chuyện rất đả thương người, khẳng định là phụ nữ chết tiệt sau lưng dạy hắn, thật sự là Tang môn tinh!
Vương Chi Nhi đã không còn lời nào để nói, ca ca như vậy, còn không bằng không có, nương như vậy, đến cuối cùng cũng là gả mình lung tung đi ra ngoài. Như vậy tùy tiện bọn họ thôi, nàng cũng không phải thật sự muốn chết, chỉ là hù dọa bọn họ một chút, không nghĩ tới kết quả thành như vậy, không ai hỏi mình thế nào, là ở chỗ này xem coi có thể từ trên người mình có được cái gì, thật sự là làm cho người chê cười.
Có lẽ ban đầu không nên có tham niệm, thành thành thật thật tìm một người gả đi, thì sẽ không có chuyện này hiện tại, đáng tiếc, hết thảy đều đã chậm, cũng không thể quay đầu.
Không qua bao lâu, Vương Chi Nhi bị Mã thị gả đến một thôn cách nơi này đến mấy trăm dặm, nghe nói bên kia núi rất lớn, Mã thị tự mình thu hơn mười điếu tiền, một chút cũng không có cảm thấy ủy khuất Vương Chi Nhi. Khuê nữ thôi, đó chính là nhà người khác, tiền vẫn là tốt nhất, có tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó, Chi Nhi cũng không phải gái lỡ thì không gả ra được. Tuy rằng nữ tế hơi chút lớn tuổi, nhưng mà nam nhân ấy à, lớn một chút có thể thương người, có gì không tốt chứ?
Đinh thị mắng: "Mã thị cũng đành lòng được? Trước kia bọn họ cũng là muốn để Chi Nhi bám cành cao, hiện tại ngay cả một tên chết vợ cũng được, còn là trong núi sâu, thật sự là không coi khuê nữ là người. Ta phi!" Đinh thị là tới trấn trên đi hợp chợ, lúc này đến trong nhà Vương Phúc Nhi để nghỉ chân, nói qua một lần chuyện phát sinh trong thôn, nhất là chuyện này, Đinh thị một khi nói tới thì sẽ mắng chửi Mã thị.
Thích thị không phát biểu ý kiến, đã nói không có quan hệ gì với chi thứ hai, thì không có quan hệ gì nữa, chỉ là Mã thị này cũng nhẫn tâm với khuê nữ của mình như vậy, thật là không biết nói gì cho tốt.
Hết chương .