-----------------------------------------------------------------------------------------------------
【Nhật ký của Mizuto】Ngày 3 tháng 5 (Thứ năm)
Hôm nay bị con nhỏ đó giữ lại nên thành ra mình viết nhật ký trễ mất 30 phút.
Là một ngày mà trời thổi gió mạnh khủng khiếp. Do mãi say sưa đọc sách vào kỳ nghỉ dài mà mình chẳng còn cuốn nào để đọc, lúc định ra nhà sách để bổ sung thêm nhưng lại thôi vì gió thổi quá mạnh. Tàu điện cũng ngừng chạy nên đương nhiên đám học sinh cao trung nhốt mình ở trong nhà rồi.
Tuy nói thế chứ bản thân chẳng muốn đọc lại sách đã đọc qua một lần, miễn cưỡng lắm nên đã đọc 1 cuốn mà con nhỏ đó cho mượn. Lâu lắm rồi mới lại đụng đến tiểu thuyết suy luận, khá thú vị đấy chứ.
※※※
【Nhật ký của Yume】Ngày 3 tháng 5 (Thứ năm)
Lâu lắm rồi mới lựa đúng kiệt tác. Cảm thấy tội lỗi do để chất đống cuốn tiểu thuyết này mấy tuần mà không được, muốn chết quá đi.
Thật ra là định viết cảm tưởng vào trong nhật ký cơ, nhưng mình lại nói ra hết trước đó mất rồi. Thỏa mãn lắm rồi nên hôm nay gác bút và đi ngủ vậy.
Mà cũng lâu rồi mới lại được như thế ấy nhỉ~.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đúng là một tuyệt tác.
Tôi đóng nhẹ cuốn sách mà mình vừa mới đọc xong, sau khi nhìn vào bìa sách một lúc thì tôi ôm nó vào lòng.
Rồi tôi lại thở dài một hơi.
Tôi nhìn lên trần nhà ở chiếc giường, nó đang dần phai đi do những cảnh trong cuốn sách này cứ chồng chất. Từng cảnh một, từng cảnh một, tôi sẽ lưu lại nó tận trong tâm như một kho báu. Một tác phẩm thật tuyệt vời.
Mình muốn kể lại cho ai đó quá.
Mình muốn ai đó nghe thấy được những cảm xúc này.
Sau đó thì cùng chia sẽ nhưng cảm xúc tương đồng với nhau.
Nhưng mà, những người bạn tôi kết thân ở cao trung lại chẳng mấy ai thích đọc sách. Cũng có một cách khác là lên mạng đọc những lời cảm tưởng, nhưng tôi thì lại chẳng thích lắm. Trước đây, tôi đã từng trở nên không thích một quyển sách mà tôi thích chỉ vì đã tra tìm và đọc những lời cảm nhận về nó.
Cảm nhận về sách nên mặt đối mặt kể cho nhau nghe mới là tốt nhất.
Nếu là trước đây mà thế này thì mình làm gì ấy nhỉ……
Trong ký ức của tôi trôi nổi hình ảnh của một đứa con trai……Aa, phải rồi. Lúc ấy mình đâu có gặp khó khăn vì đã có đối tượng để chia sẽ cảm xúc. Giờ tôi mới nhận ra—điều đó thật xa xỉ.
Tôi hiện đang sống dưới chung một mái nhà với tên đó.
“……C……Chẳng còn cách nào hết……”
Đúng là mình hết lựa chọn rồi. Tôi đã dùng đến phương pháp loại trừ. Phải, chính là phương pháp loại trừ.
Tôi bước ra khỏi phòng.
Hướng mắt qua phòng bên cạnh, nhưng lại cảm nhận được sự hiện diện bên dưới phòng khách, và thế là tôi bước xuống dưới lầu.
Đứa con trai mà tôi đã tìm kiếm đang ngồi ở ghế sô-pha trong phòng khách.
Lưng của cậu ta dường như dính chặt vào ghế, trông chán chường mà dán mắt vào cái tivi. Rảnh rỗi ghê.
“……Cậu, đang làm gì đấy?”
Tôi vừa hỏi, vừa giấu cuốn sách đang cầm ở sau lưng. Mizuto liếc nhìn về phía tôi.
“Mấy cuốn sách tôi có đều đã đọc hết rồi. Tôi tính đi mua mà thôi vì ngoài trời gió thổi mạnh quá.”
Bây giờ gió vẫn bạt vào cánh cửa sổ phòng khách kêu lên từng tiếng lạch cạch. Không đến nỗi là bão, nhưng quả thật gió đang rít rít rất lớn.
Nếu là gió tầm này thì……Tên này là tàu điện à? Mà mình cũng nhốt bản thân trong nhà vì chẳng muốn gió thổi làm loạn hết tóc lên đâu.
……À ré?
Vậy cái này, chẳng phải là cơ hội sao?
Khi tên con trai này rảnh rỗi do đọc hết sách ấy, chuyện đấy chỉ xảy ra khoảng 1 lần trong 1 tháng. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tên này còn chẳng thèm đụng đến mấy quyển sách mà mình đề cử cho hắn……
C……Chỉ bây giờ mà thôi……!
“Hư, hứ~n……? Thế cơ à……”
Tôi vừa ra vẻ chán nản, vừa ngồi xuống chỗ cách một khoảng so với Mizuto.
Mizuto nhìn về hướng này. Với ánh mắt trông rất là ngờ vực. Tôi lấy cánh tay không cầm cuốn sách để nghịch tóc, làm như không quan tâm. Bình tĩnh nào……Phải làm như chẳng có gì cả……
Điều chỉnh lại nhịp thở rồi thì tôi nói.
“Nếu như cậu rảnh rỗi đến thế thì……nếu tôi cho cậu mượn một cuốn sách thì sao?”
Hoàn hảo!
Hoàn toàn tự nhiên! Không một chút sạn nhỏ! Mình đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc luôn rồi!
Mizuto lại càng cau mày lại hơn.
“……Cô đang âm mưu cái gì đấy?”
“C, có gì đâu~……?”
Tôi quay đi để hắn không thể nhìn vào mặt mình. Liệu cậu có thôi quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt được không!
Mizuto quả thật vẫn trông như ngờ vực, nhưng
“Mà~, cũng đỡ hơn là chẳng có việc gì để làm……”
“P, phải rồi đấy. Dù gì cũng là ngày nghỉ mà!”
“Vậy thì cho tôi mượn 1 cuốn tùy—”
“Cuốn này!”
Tôi đưa cuốn sách mà mình giấu ra trước mặt Mizuto.
“Là cuốn này! Rất là hay luôn đó!”
“Ờ, ờ……?”
Mizuto theo phản xạ cầm lấy cuốn sách ấy. Tuy có hơi miễn cưỡng một chút nhưng đã đưa được rồi thì OK~!
Mizuto ngồi dựa sâu hơn vào ghế sô-pha, vừa nghịch tóc mái vừa nhìn vào bìa cuốn sách. Sau đó cậu ta quay nó lại để đọc phần tóm tắt nội dung ở đằng sau.
“Nhìn qua thì, loại tiểu thuyết suy tưởng này có nhiều lắm……”
“À thì……!”
Tôi chợt như muốn kể nhưng mau chóng chặn miệng mình lại được.
M, muốn kể nó quá……! Mình muốn kể là nó một câu chuyện tuyệt vời và hay ở chỗ nào! Nhưng Mình muốn cậu ta đọc nó mà chẳng có chút thông tin gì hơn……! Chắc cậu ta cũng sẽ thấy nó thú vị lắm! Nhưng mà nếu như không truyền đạt được cái hay, có lẽ cậu ta sẽ không đọc nó không chừng……!
“……Cậu cứ đọc đi cái đã!”
Sau khi đắn đo ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng tôi cũng đã giấu được vẻ mặt ấy và thốt lên.
Ư ư ư ư, con người vẫn chưa phát minh được sao!? Mấy cái cách để ứng phó như thế này này!
Mizuto nhìn bộ dạng của tôi trông như ngờ vực, nhưng
“Chẳng hiểu gì sất……Mà thôi, tôi sẽ đọc nó.”
Cậu ta mở trang trước ra và dán mắt vào trong đó. Tốt rồi~……!
Ngón tai mảnh khảnh của cậu ta lật qua từng trang sách. Băng qua phần giới thiệu nhân vật bên trong cuốn truyện trinh thám, cậu ta tiến đến phần mở đầu.
Tôi quan sát chăm chút thằng em trai kế bên đang đuổi mắt theo từng con chữ.
Rồi ánh mắt của Mizuto nhìn vào tôi.
“……Khó đọc lắm biết không?”
“A~……X, xin lỗi. Tôi tách ra ngay!”
Tôi lập tức tạo khoảng cách. Để không làm phiền đến cậu ta……!
Tôi lại nhìn chăm chú cậu ta ở khoảng cách hơn 1 mét, còn Mizuto chỉ còn biết nở nụ cười cay đắng trên gương mặt.
“…………Mà~, sao cũng được.”
Rồi cậu ta lại hướng xuống cuốn sách và lật từng trang.
Tôi vẫn tiếp tục quan sát gương mặt nhìn nghiêng đó.
Tôi hiểu được cái người con trai đang ngồi trước mặt mình đang chìm dần vào bên trong thế giới của cuốn sách. Tôi cũng bị cuốn theo và nín thở. Nhớ lại những gì mà mình đã đọc, để tưởng tượng ra những quang cảnh mà cậu ta vẽ lên.
Chẳng mấy chốc mà một phần ba trang sách đã được lật sang bên phải.
“……~……”
Tôi thấp thoáng thấy Mizuto lặn người đi.
Bước ngoặc đầu tiên.
Và một bước nữa lại khiến cậu ta thay đổi gương mặt như chìm sâu hơn vào trong câu chuyện.
Miệng tôi đang bị uốn cong.
Một thoáng, Mizuto lại một lần nữa nhìn về tôi.
Tôi hấp tấp lấy tay che miệng, lắc đầu trong im lặng.
Mizuto lại một lần nữa nhìn vào cuốn sách, cậu ta đặt quyển sách lên đùi và hơi nghiêng người lên phía trước.
Ở ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cũng đã bắt đầu chiếu rọi vào trong.
Loạt soạt, loạt soạt, loạt soạt.
Từng trang từng trang của quyển sách đang được lật với tốc độ nhanh hơn ban nãy.
Trong lúc đó thì dáng hình của Mizuto đã chẳng thay đổi một chút nào.
Cứ như là trong đầu của cậu ta đã quên luôn bản thân mình ở hiện thực.
Không biết từ lúc nào mà phần bên phải của cuốn sách lại trở nên dày hơn rồi.
Nó đã hơn một nửa, chỉ còn lại một phần ba.
Lúc đó thì, kể từ lần đầu tiên cuốn sách được mở ra, phòng khách mới lại có một thứ tiếng khác vang lên.
“……A~.”
Đó là thứ tiếng mà Mizuto thốt nhẹ lên.
Đôi mắt cậu ta được mở to, đọng lại sự lấp lánh của sự hài lòng thỏa mãn.
Tôi thì ở bên ngoài tầm nhìn của cậu ta, nhưng cũng gật gù theo. Ở đoạn này có thể hiểu được ý đồ của tác giả.
Mizuto lật sang trang tiếp theo mà không nghỉ ngơi.
Cuốn sách chỉ còn lại khoảng chừng một phần tư.
Cũng sắp đến phần giải quyết rồi, mọi chân tướng sẽ được làm sáng tỏ.
Bàn tay đang lật trang sách của Mizuto chợt dừng lại.
“……………?”
Tôi thì bất ngờ, còn Mizuto thì bắt đầu lật lại những trang về trước.
……Cậu ta đang làm gì vậy?
Cậu ta đọc lại vài phân cảnh, dùng ngón trỏ mảnh khảnh của mình để thay thế thẻ đánh dấu sách khi nó đang được đóng lại. Rồi cậu ta nâng cơ thể hơi nghiêng về phía trước từ nãy đến giờ của mình lên, từ từ dựa lưng vào ghế sô-pha.
Sau đó cậu ta hướng lên trần nhà và nhắm mắt lại, miệng thì bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó.
Cậu……Cậu ta đang suy luận trước phần kết~~~~~~~!!
Đây là lần đầu tiên mình mới thấy một người đọc tiểu thuyết trinh thám thật sự làm như thế. Dù là lúc bọn tôi còn hẹn hò đi chăng nữa, cậu ta đọc một cuốn sách từ đầu cho đến cuối mà chẳng lấy một lần quan sát chung quanh mình……Tôi nghĩ rằng tốc độ đọc sách của mình nhỉnh hơn cậu ta, nhưng chẳng lẽ là do cái tiến trình này cứ xen kẽ vào một lần cậu ta đọc sách ư?
“Cái đó thì thành thế này……Vì thế mà—A~!”
Chắc cũng đã trôi qua được 10 phút rồi nhỉ.
Mizuto mở to đôi mắt, lại một lần nữa lật ra vài trang trước để xác nhận cái gì đó, rồi gật gù không biết bao nhiêu lần. Có vẻ như cậu ta tìm ra câu trả lời rồi. Quá nhanh~
Và từ đó, cuối cùng thì cậu ta đã lật đến phần giải quyết.
Tôi thì cố nhịn để miệng của mình không bị uốn cong.
Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa mà thôi—
“—Ể?”
Mắt trở thành một dấu chấm.
Và ví dụ thực tế cho câu nói đó là nằm ở chỗ cậu ta.
“A~……A~, A~!? A~……Aaaa~~!!”
Mizuto bắt đầu ôm đầu, không biết là do đang bị thuyết phục hay chỉ là tiếng gào thét.
Bí ẩn lớn nhất đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Cứ như bị cái suy luận mơ hồ của chính mình phản bội, nhưng nếu suy nghĩ khớp và đọc một cách trọn vẹn, sự sắc bén đó sẽ trở thành sự thích thú đến phát run. Cậu ta làm gương mặt「Bị lừa mất rồi」đến nỗi khiến tôi phải ghen tị.
Mizuto tiếp tục đọc tiếp và chìm vào yên lặng.
Trang cuối thậm chí khiến cậu ta như ngừng thở.
Cậu ta lật sang trang bên với vẻ trông như nuối tiếc.
Đọc đến cả phần lời kết thúc xong thì cuối cùng cậu ta cũng đóng cuốn sách lại.
Cậu ta đắm chìm vào ghế sô-pha như thả lỏng, mở to mắt và nhìn lên trần nhà. Tiếng thở dài phát ra từ chính cái miệng đấy.
“……Cậu thấy thế nào?”
Chẳng cần phải hỏi làm gì, nhưng mà nhất thời tôi đã hỏi cậu ta.
Mizuto vẫn nằm dài trên ghế sô-pha và nhìn vào trang bìa cuốn sách.
“Là tuyệt tác……”
Một sự khẳng định mang cả dư âm.
“Gì thế này? Tiêu đề này thậm chí tôi đã chẳng thấy trên mạng……Cuốn này mà không trở thành chủ đề sôi nổi thì thế giới này đang đi về đâu thế này!?”
“Đúng chứ!? Phải không nào!?”
“Cốt truyện, nhân vật, thủ thuật, cũng như logic đều được hoàn thiện cẩn thận cho đến tận cuối cùng……Văn chương không lê thê. Cứ thế mà đọc được một cách trôi chảy. Vậy mà cho đến nửa sau thì mật độ cứ như làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở ấy……”
“Phải! Phải đấy, đúng~!”
Tôi trông như nhảy ra khỏi ghế sô-pha và bật lại gần Mizuto.
“Nửa trước rồi cho đến nửa sau, ấn tượng về sự liền mạch dần thay đổi! Sau khi đọc xong, có thể thấy được những câu văn dí dỏm ở nửa trước hay lời tóm tắt hết sức bình thường này hoàn toàn thay đổi đó……!”
“Phải ha! Tại sao cái phần tóm tắt mà dường như ở đâu cũng có này lại xuất hiện ở đây kia chứ!?”
“Nè! Lúc đầu tôi cũng chẳng kì vọng gì vào nó cả đâu!”
“Lúc đầu có tình tiết phụ mà còn gì. Phần mở đầu……”
“A, ừm ừm……”
Vì Mizuto mở cuốn sách ra lại và bắt đầu nói nên tôi cũng tiến gần lại cậu ta nhìn vào bên trong.
“Etto……Chỗ này đúng chứ? Khắc họa tâm lý của tên tội phạm……”
“Phải. Đúng là cũng có thật, nhưng câu văn ở dòng tiếp theo cơ.”
“……Ể~? A~, ra đoạn này nghĩa là như thế à!?”
Ngoài cửa sổ trời đã trở nên tối, nhưng bọn tôi đã chẳng ý thức được chuyện đó.
Một lúc thì ba mẹ trở về nhà, sau khi dùng bữa tối và lần lượt tắm, bọn tôi cùng nhau xem một cuốn sách.
Kết cục thì, cả hai chúng tôi đều đọc cùng cuốn sách đến 2 lần, và sau đó chìm vào giấc ngủ vào lúc 2 giờ sáng……