Ngày 1 tháng 4, 11 giờ 50 phút sáng.
Cuối cùng thì trời cũng dần ấm lên, khi tôi đang ngồi trên ghế sô-pha ở phòng khách và nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu đọc sách ở nơi có ánh sáng mặt trời chiếu rọi vừa phải thế này, thì đột nhiên nhận ra chiếc điện thoại trong túi đang rung lên.
Gì đây?
Là tin nhắn từ LINE. Tôi được đứa em gái kế (chung là em gái) mà mới chỉ kết được đâu tầm mười ngày trước nhắn tin cho thế này.
「Do là cá tháng tư, nên từ giờ tất cả những gì tôi nói đều là xạo hết 」
Hảả? Cá tháng tư?
À phải rồi ha, hôm nay là 1 tháng 4 mà. Cũng có cái tập tục đó ha.
Tôi nghiêng đầu, thì đúng lúc đó con nhỏ gửi tin nhắn—Irido Yume, bước vào phòng khách với mái tóc đen dài thượt của cô ta.
Trước khi tôi hỏi cô ta tính làm gì thì cô ta đã nhìn tôi và cười.
“Chào Mizuto-kun. Hôm nay trông cậu cũng rất tri thức ghê.”
“……………………”
Tôi hiểu rõ cái nụ cười ngoài mặt đang tỏ sáng kia.
「Từ giờ tất cả những gì tôi nói đều là xạo hết」
Tóm lại là bây giờ, nó mang hàm ý「Thật tởm. Chết đi」đấy.
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên biết khi ba hay mẹ đều sẽ nghe được cuộc hội thoại của bọn tôi không chừng.
Nhưng mà, nếu tất cả những gì cô ta nói đều là nói xạo thì có thể chửi bới thoải mái mà không lo bị trách móc.
Ra là như vậy. Có tính toán đấy. Tôi sẽ khen cái ý tưởng đó của cô.
Nhưng mà, có một vấn đề.
Chính là tôi cũng có thể sử dụng cái thủ pháp đó.
Tôi gửi qua LINE dòng tin「Do là cá tháng tư, nên những gì tôi nói bây giờ đều là nói dối đấy nhé」, và nhanh nhảu đáp lại.
“Chào Yume-san. Hôm nay cậu cũng dễ thương thật. Có khi tớ đổ cậu mất thôi.”
Vừa nói vừa muốn ói, nhưng mà tôi cố gắng nhất có thể để nó không đơn điệu.
Nếu hỏi tại sao thì, nhìn đi.
“……っ……”
Yume sau một thoáng bối rối, trông như hối tiếc mà mím chặt môi.
Con người, dù biết là nói dối, nhưng nếu được khen trước mặt như thế này thì sẽ trở nên ngượng ngùng thôi.
Và rồi ngay sau đó, khi nhớ ra là bị chửi rủa, cảm giác như sự nhục nhã được nhân lên gấp đôi ấy.
Thế nào. Đây là cái phương pháp mà cô đã nghĩ ra đấy. Cứ bị đau khổ bởi cái ý tưởng của bản thân đê!
Tôi đóng cuốn sách lại và đứng dậy khỏi ghế sô-pha, vừa nở nụ cười dịu dàng vừa tiến lại gần phía Yume.
“Tớ cũng nghĩ từ trước là mái tóc cậu cực kì đẹp đó……Tớ sờ thử được chứ?”
“K, kh—”
Yume bị nghẹn lời ở đằng đó.
Phải đấy. Bây giờ mà cô ta nói「Không」, thì nó sẽ trở thành「Được」đấy.
Mồm của Yume sau một hồi há hốc……liền lảng ánh mắt cô ta đi như trốn tránh, và như giấu đi biểu hiện, cô ta nói mà lấy tay che đi miệng của mình.
“Đ……được.”
“Vậy thì không khách sáo.”
“Ể~?”
Tôi biết lời cô nói là nói dối, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải phỏng đoán ý định thực sự của cô.
Vì đã bị ràng buộc, tôi khiêm tốn (Tức không ‘không khách sáo’) dùng tay chạm vào tóc của Yume.
Những sợi tóc đen mượt như tơ ấy đang ở trên lòng bàn tay.
“……Ỏng ả mượt mà, thật dễ chịu. Nếu được thì tớ muốn được sờ mãi thôi.”
「Ỏng ả mượt mà」là là sự thật, nhưng từ「thật dễ chịu」trở đi toàn bộ là xạo hết. Là xạo đấy. Là phần quan trọng nên tôi phải nói 3 lần. Là xạo đấy.
“~~~~~~~~!!”
Bị tôi sờ vào tóc trông ra vẻ như bị sỉ nhục, Yume với khuôn mặt đỏ rực mà lườm tôi ở khoảng cách gần.
Hừm. Thấy cay thì cứ phản kích lại đi nào. Tôi thì không phơi bày ra cái sự vụng về như cô đâu à nha.
“…………Mizuto-kun này.”
Vừa nói lẩm bẩm, Yume vừa nhẹ nhàng đưa ngón tay để chạm lên má tôi.
Tôi theo phản xạ mà quay đi để lẩn tránh gương mặt.
“Nếu nhìn kỹ thì……gương mặt cậu, cũng dễ thương lắm.”
~. Nhìn vào nụ cười tinh nghịch của cô ta ở khoảnh cách gần, tôi theo bản năng hóp má của mình lại.
Nguy hiểm vãi!
Cái mà cô ta vừa nói, tức「Nhìn gần thì trông cậu càng ngáo ngơ」nhể.
“Lông mi dài, sóng mũi cũng thật cao, y như là một diễn viên ấy nhỉ? Nè, tớ nhìn gần hơn một tí được chứ?”
“D, dừn—”
Vừa nói ra thì tôi mới nhận ra đây chính là thủ đoạn mà tôi đã xài ban nãy. Dù trả lời thế nào đi nữa cũng không thể từ chối. Phản đối!
Do Yume nhanh chóng thu hẹp khoảng cách mà tôi không còn đường nào để lùi.
Nhưng mà, sau khi chân chạm vào ghế sô-pha thì tôi cũng theo đà mà ngồi xuống.
Yume ngồi xuống ở trên người tôi.
Ngồi ở trên đầu gối tôi, rồi cô ta nhìn tôi với khoảng cách mà hơi thở như chạm vào nhau.
“Tớ muốn được ngắm mãi gương mặt của cậu thôi. Muốn nhìn thấy nó suốt cả ngày. Chỉ cần làm thế này thôi cũng đủ làm tim tớ rộn ràng rồi.”
(※ Dịch: Tôi chẳng muốn nhìn thấy cậu lần nữa đâu. Đừng có tiến sát lại gần, khó chịu ghê. Chỉ cần làm thế này thôi cũng đủ làm tim ngừng đập rồi lăn ra chết mất)
Lời lẽ thì ngọt ngào, nhưng phiên dịch ra thì đúng là bi kịch. Mình vừa bị nói đến như thế sao?
Cô nghĩ tôi sẽ để cô tiếp tục lấn tới à.
Tôi ngay lập tức nhìn vào mặt của Yume để đáp trả, rồi nói với giọng như thời còn hẹn hò với nhau.
“Tớ cũng vậy, khi nhìn vào gương mặt cậu thì cảm xúc cứ lâng lâng. Chỉ cần có cậu kế bên cũng đã làm tớ hạnh phúc rồi……Chính vì thế, cứ giữ thế này thêm một lúc nữa được chứ?”
(※ Dịch: Nhìn vào mặt cô khiến tôi tụt hết cả cảm xúc đấy. Chỉ cần có cô ở kế bên thôi cũng đủ làm tôi muốn ói ra rồi. Nên biến nhanh ngay đi con kia)
Như phản ứng lại với lời lẽ ngọt ngào mà đầu môi của Yume trở nên lỏng lẻo. Nhưng, ngay lập tức cô ta mím nó lại tiến cơ thể lại gần hơn.
“Được. Nếu như cậu muốn thì lúc nào tớ cũng sẽ làm thế này.” (※ Dịch: Không cần cậu nói tôi cũng sẽ lập tức rời đi ngay)
“Cảm ơn nhé. Nếu thời gian ngừng trôi thì tốt biết mấy.” (※ Dịch: Chết tiệt! Vậy thì mau chóng lượn lẹ coi!)
“Thật đáng thương nếu trói buộc cơ thể của cậu mãi bằng cơ thể của tớ.” (※ Dịch: Cậu đang tận hưởng cảm giác từ tôi đấy, đồ biến thái!)
“Không có chuyện như thế đâu. Nếu như lúc nào cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu, sinh mệnh của tớ cho đến khoảnh khắc này cũng là đủ rồi.” (※ Dịch: Cô có bám dính lấy cũng chỉ tổ nóng thêm thôi. Mau chóng kết thúc đê!)
Do tôi và con nhỏ này đều mê sách hay sao mà những câu thoại dần dần dần như giống với Romeo và Juliet, cảm thấy như muốn chết hơn.
Đằng nào cũng kết thúc cái củ hạch này đi chứ!
Khi tôi đang tuyệt vọng và đang cố rặn cho ra lời tiếp theo, thì ngay lúc đó
“Nè~”
Yume bỗng dưng nhìn tôi chằm chằm.
Cô ta nói với giọng khe khẽ thế này.
“Không muốn hôn đâu.”
…………Ửm?
Ể?
Cô ta vừa nói—không muốn?
Chỉ toàn là nói dối, vậy ‘không muốn’ tức là?
Đôi mắt lấp lánh ướt át của Yume nhìn chằm chằm vào tôi……Như thể đang chờ đợi điều gì đó vậy.
Chẳng lẽ nào……
Tuy là đang châm chọc lấy nhau, nhưng trong lúc dính lấy thế này, làm cô ta nhớ lại chuyện khi xưa à……?
Ánh mắt tôi vô tình di chuyển đến bờ môi của Yume.
Nó màu hồng và trông như rất mềm mại.
……Khi xưa, lúc còn hẹn hò với nhau, đã cảm nhận nó không biết bao nhiêu lần.
Nhớ về nó mà tôi nghĩ cứ như là một giấc mơ.
Nhưng mà, bây giờ.
Tôi chỉ đưa mặt tiến lại gần—
“—phụt~”
Đột nhiên biểu hiện của Yume sụp đổ.
“Haha~. Ahaha~! Pưhahaha~……!”
Cười phụt ra không biết bao nhiêu lần xong thì Yume nhẹ nhàng tách ra khỏi người tôi.
Và rồi cô ta nhìn xuống tôi, người đang vẫn ngồi trên ghế sô-pha, và nở nụ cười tự đắc.
“Bây giờ là thật đấy.”
Tôi còn chưa bắt kịp được tình hình mà chớp mắt liên tục.
Thật?
「Không muốn hôn đâu」là「Thật」—
“……Hả? Ảảảả? 「Tất cả đều là nói xạo」bay đi đâu mất rồi!”
“Cậu thử nhìn đồng hồ đi.”
Tôi vừa ngờ vực, vừa nhìn vào đồng hồ trên điện thoại.
……Đúng 12 giờ. Trong lúc nhìn thì nó đã nhảy sang 1 phút.
“Đã trưa rồi đấy. Cậu không biết à?”
……A.
AAAAAAAAA……
Lời nói dối cá tháng tư chỉ được cho đến hết buổi sáng.
Đúng là có chuyện đó thật……
“A A A AAAAAAAAAA……!!”
Tôi ôm đầu.
Thế tức là như thế nào. Cầu kéo cho đến thế này……!
Yume nhìn vào tôi như thế mà cười. Con nhỏ này! Hiếm khi kế của cô mới thành công thôi!
“……Ửm?”
Trong sự nhục nhã, tôi lập tức nhớ ra một chuyện.
Chờ một chút nào? Quả nhiên, cái tập tục đó……
Cái điện thoại đã lấy ra rồi nên tôi sử dụng nó để mà tra cứu.
……Quả nhiên mà.
“Oi.”
“Gì nào? Tên thua cuộc-san?”
“Cá tháng tư chỉ hiệu lực vào buổi sáng đấy, chỉ là phong tục ở nước Anh thôi.”
“…………Ể?”
Yume chợt đứng hình.
Tôi nở nụ cười nham hiểm.
“Những năm gần đây, số kẻ đồn thổi nó ở Nhật Bản tăng dần lên, nhưng ở Nhật, bình thường cá tháng tư là cả một ngày cơ. Tức là—”
Những lời mà con nhỏ này nói lúc ban nãy.
—Không muốn hôn đâu (※ Dịch: Muốn hôn)
—Bây giờ là thật đấy (※ Dịch: Bây giờ là nói dối đấy)
Phải—Tức là sẽ nhấn mạnh cái câu「Không muốn hôn đâu, tức là nói dối đấy」!
“……Oi oi oi……”
Tôi đứng dậy, và nhìn vào gương mặt của con nhỏ nói dối này.
“Cô cũng chủ động quá đấy nhể? Bộ muốn đến thế sao?”
“Ể, a, không……t, tôi không có định như th—Kyaa~!?”
Tôi cố tình nắm cổ tay của cô ta và kéo lại gần.
Một lần nữa gương mặt xích lại gần nhau, và tôi nói thế này.
“Tớ, muốn hôn cậu.”
Đôi mắt của Yume được mở căng ra.
Làn môi hồng hào đó như sợ sệt mà run lên.
Và rồi đôi mi dài đó.
Như muốn rủ xuống mà run lên—
Và tôi nói
“Đang cá tháng tư đấy.”
Yume mở to đôi mắt mình ra.
Cuối cùng thì từ mặt đến mang tai của cô ta đỏ rực lên.
“~~~~~~~!! Chết đi~~~~~~!!!”
“Đau~!”
Cô ta thực hiện một cú đá tầm thấp để thoát khỏi tôi.
Tuy thể hiện sự đau đớn nhưng mà, fư fư fư, đó là đau đớn của chiến thắng.
Đã thấy cái gương mặt thất thần của con nhỏ đó chưa. Bị nhục như con cá nục đến run rẩy kìa!
“Kết thúc thôi! Tầm phào! Tôi đi đây!”
Là kẻ khơi chuyện đầu tiên mà sau khi nói như thế xong, Yume chạy thẳng lên lầu 2.
……Nào.
Tôi thì, trong ngày cá tháng tư, chỉ toàn nói dối con nhỏ đó—
Nhưng mà, trong trường hợp này, cái câu「Đang cá tháng tư đấy」, rốt cuộc là nó nằm ở bên nào ấy nhỉ?