Irido Yume◆Giải vô địch gương mặt tỏ tình
Lúc chỉ có hai đứa ở trường, tôi lấy dũng khí ra để hỏi.
“Akatsuki-san……Valentine này, có có tính làm gì không?”
Akatsuki-san vừa nhíu mày lên, vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi thì làm cái gương mặt như muốn nói『Hà há~』vậy.
“Hà há~”
Nói ra thật luôn kìa.
“Là thế đúng hông? Muốn tự tay làm sôcôla cho Irido-kun nên đã lên mạng tìm hiểu cách làm sôcôla, nhưng bất an nên muốn ai rành hơi dạy……phải thế hông?”
“T-, tớ có nói đến thế đâu……”
Nhưng mà, trúng phóc rồi.
Từ sau khi lộ chuyện tôi bắt đầu hẹn hò với Mizuto, tuy Akatsuki-san có quan tâm đến tôi nhưng thỉnh thoảng cậu ấy đoán trúng nhiều cái ghê thật chứ. Mizuto cũng chẳng kém gì về tài đoán cả, nhưng về tài đoán của Akatsuki-san toi thấy có chút gì đó khó chịu lắm.
“Được thôi! Tớ cũng nghĩ là sẽ làm đó, nên là cùng làm đi! Tớ sẽ chỉ cho cậu cẩn thận, từ cách hấp cách thủy cho đến cách cho tóc vào luôn!”
“Không, tớ không có định cho mấy thứ không ăn được vào đâu.”
Đùa à?
Bơ đi sự nghi ngờ của tôi, Akatsuki-san nói「A, vậy thì」tiếp.
“Vậy thì mời thêm 1 người đi.”
“Thêm 1 người à?”
“Phải phải. Có còn gì? Cái đứa nếu mà bỏ mặc sẽ chẳng chuẩn bị lấy sôcôla luôn ấy.”
“……Sôcôla Valentine……?”
Higashira-san sau khi bọn tôi nhờ người gọi ra sau khi đến lớp vào giờ nghỉ trưa thì đã làm cái gương mặt như có sét đánh ngang tai.
“Nhắc mới nhớ, là có nhỉ……Cái văn hóa như thế……”
“Cậu nghĩ Valentine là ngày như thế nào hả?”
“Là ngày mà ảnh minh họa gái đẹp tỏ tình được đăng ngập tràn……”
Ừ thì, tôi cũng chẳng ngạc nhiên nữa. Đây là mức độ cảm nhận của một cô gái về ngày Valentine khi chưa quen với chuyện yêu đương. Có lẽ là cậu ấy đã cũng đã chẳng có cơ hội trao sôcôla bạn bè cho nhau nữa.
“Higashira-san cũng đang được Mizuto quan tâm mà đúng chứ?”
Tôi nói.
“Thì thay cho lời cảm ơn hằng ngày, tớ nghĩ không ai phạt cậu nếu cậu làm thử sôcôla đâu.”
“Ô~! Hay đó, Yume-chan! Đậm chất vợ chính thức luôn!”
“Không được đùa!”
Rồi thì Higashira-san ‘mư mừ~n……’ với vẻ mặt trong khó xử.
“Cậu nói đúng, nhưng mà hạn chót……”
“Hạn chót? Của cái gì?”
“Của bức minh họa dùng dùng vào ngày Valentine……”
“Vì Valentine của nhân vật giả tưởng mà trở nên thờ ơ với Valentine của mình là chuyện vô nghĩa đấy biết không.”
Akatsuki nói như thế với vẻ cạn lời, nhưng đói với Higashira-san hay Mizuto thì đấy là việc quan trọng hơn cả một viên sôcôla/
Higashira-san vặn vẹo đầu cổ,
“Tớ đã hoàn thành layout rồi, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra biểu hiện. Biết như thế này thì tớ đã quay lại cảnh bản thân lúc tỏ tình với Mizuto-kun thì đã tốt rồi.”
“Chỉ có thể nghĩ cậu lấy thanh xuân ra để hoàn thành tư liệu nhỉ……”
“Vậy thử hỏi Irido-kun xem? Cậu ta đã thấy chính diện còn gì.”
“Mizuto-kun có nói, nhân vật mà tớ vẽ không giống tớ nên trông vô ích lắm.”
Nhớ không lầm, những nhân vật xuất hiện trong tranh minh họa của Higashira ai nấy đều là những đứa con gái bình thường mà ai nhìn vào cũng có thể nghĩ đó chính là bản thân mình. Hoàn toàn khác với kiểu người kỳ cục như Higashira-san. Kỳ lạ thật đó chứ.
“……A, tớ nghĩ ra rồi.”
““Hửm?””
Higashira-san đột nhiên nói với vẻ mặt như vớ được vàng.
“Cả 2 cậu làm giúp tớ là được. Cái gương mặt lúc tỏ tình với người mình thích ấy.”
“Ể~……?”
“Nếu thế thì tớ sẽ đi! Đi làm sôcôla với mấy cậu.”
L-, lạ quá……Vì Higashira-san mà bọn tôi đi mời, vậy mà tại sao lại phải làm chuyện tương xứng đáp lại chứ……?
“Ừn~, hết cách rồi ha~”
Trong lúc tôi đang mang nghi vấn thì Akatsuki-san đã hờ hững chấp nhận, sau đó「ưn ưn~」hắng giọng.
Bọn tôi tập trung ánh mặt lại nhìn nhau, Akatsuki-san nhìn qua tôi trong một khoảnh khắc rồi làm biểu hiện nhu mì.
Sau đó thì nhỏ nghịch mái tóc đuôi ngựa của mình. Như để cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của bản thân mình.
“……Em thích, ……anh, ……Thế này được chứ……?”
Trong khoảnh khắc, tôi cũng như Higashira-san nín thở.
Bằng giọng nói mềm mỏng như tiếng thì thầm, với biểu cảm yếu đuối mà không thể tưởng tượng được từ sự lạc quan thường ngày—Dù biết đó là diễn nhưng mà đủ để làm con tim loạn nhịp rồi.
“Dễ thương quá!! Tuyệt vời!!”
“He~he♪ Cảm ơn cảm ơn.”
Higashira-san tán thưởng nhiệt liệt một cách đơn giản thì Akatsuki-san trở nên thẹn thùng. Mình đã nghĩ nhỏ là người khéo léo rồi, vậy mà còn đến diễn cũng giỏi nữa……Hay là, nhỏ dựa trên kinh nghiệm thực tế chăng……?
“Vậy thì tiếp theo là Yume-chan nhé.”
Akatsuki-san cười tủm tỉm rồi nhìn tôi.
Tôi thì chần chừ,
“T-, tư liệu thì mới vừa rồi đủ rồi còn gì……!?”
“Chẳng phải càng có nhiều càng tốt sao! Nhỉ, Higashira-san?”
“Tất nhiên rồi!”
“T-, tớ không thể được như Akatsuki-san đâu~!”
“Được rồi mà. Cứ làm theo kinh nghiệm thực tế là được.”
Akatsuki-san nói, với vẻ mặt tủm tỉm chọc ghẹo.
“Đã tỏ tình mà, đúng hông~? Đang hẹn hò với nhau còn gì~”
Ra đây chính là mục đích à……! Do không nghe được chuyện tình cảm gì từ mình nên mới bảo mình làm đây mà……!
“K-, không……Tớ, ……”
“Ửn ửm~?”
Tôi lảng ánh mắt đi như thể chạy trốn khỏi sự truy cầu, dùng mu bàn tay để che đi biểu hiện trên gương mặt.
Sau đó vừa kiềm nén sự xấu hổ, vừa nói.
“……Vì tớ được cậu ấy tỏ tình mà……”
Cả lúc học trung học tôi cũng đã dựa vào thư tình nữa.
Tôi đã đáp lại lời tỏ tình, nhưng mà chuyện bản thân tỏ tình từ miệng thì……
““……………………””
Khi tôi nhận ra thì Akatsuki-san và Higashira-san đã đứng hình rồi.
Biểu hiện họ trống rỗng như thể đã bị hút hồn ra vậy.
“……G-, gì thế? Sao thế?”
Higashira-san vừa đáp「kh-, không……」và ôm trán, vừa nói,
“Sự dễ thương dẫn đến rung động, và sát thương từ chuyện tình yêu làm biểu hiện tớ xử lý không kịp……”
“A~! X-, xin lỗi……! Đây không phải là chuyện tớ nói với cậu mới đúng, Higashira-san……!”
Bơ đi tôi đang bối rối, Akatsuki-san gật đầu một cái thật sâu,
“Tớ hiểu mà, Higashira-san……Đến tớ cũng dính hiệu quả mà……”
“Tại sao đến cả cậu hả!?”
Dù sao đi nữa, hội nghiên cứu làm sôcôla gồm ba người đã được quyết định từ chuyện này.
Asou Aisa◆Người bị bỏ lại
Tôi đang nhìn RanRan ăn sôcôla một cách dễ thương như sống bằng biểu hiện nghiêm túc.
“……Thế nào?”
Nuốt ực đồ trong miệng xong rồi thì RanRan mở miệng.
“Nếu phải nói từ kết luận thì.”
“Ực.”
“Em ăn nhiều quá nên cũng không rõ nữa.”
Ở trên bàn trong phòng hội học sinh là nhũng bọc sôcôla được vứt ngổn ngang mà tôi mang đến.
Tất cả đều là kết tinh từ sự nỗ lực của tôi—Hàng sôcôla làm tay thử nghiệm đó.
Tất nhiên là tôi cũng đã thử vị rồi, nhưng sở thích con trai và con gái cũng khác, RanRan trông như có sở thích giống con trai nên tôi đã cho em ấy ăn. Chứ không phải tôi không có người bạn khác đâu à.
RanRan vừa lau vùng miệng bị dơ bởi sôcôla, vừa nói,
“Nói là hàng làm tay, nhưng cũng chỉ là làm chảy sôcôla được bán rồi làm đông cứng lại, nên mình chẳng có mùi vị gì khác lạ cả. Em nghĩ không cần phải làm thử như thế này đâu?”
“Em thật sự nói mấy câu giống như con trai ghê nha RanRan! Em có biết làm tan chảy rồi đông cứng lại cực như thế nào không!”
“Nếu thế thì chị cứ thể hiện sự cực nhọc đó ra thì em nghĩ Hoshibe-senpai cũng sẽ không xem thường đâu.”
“……Thì cũng phải nhưng mà.”
Tôi ngồi chống cằm cả tay rồi đưa mặt mình vào đó, môi thì hơi bĩu ra.
“Hora, senpai sắp tốt nghiệp rồi đúng chứ? Ảnh sẽ lên đại học mà đúng chứ? Trên đó chẳng phải sẽ có nhiều JD[note53338] sao? Trông như sẽ bị lũ sâu bọ bám theo mất đấy?”
“Chuyện đó thì, Asou-senpai là ví dụ thực tế đấy ạ.”
“Em nói chị là sâu bọ? Với một senpai có đại ơn tiến cử chị vào hội học sinh á?”
Mà sao cũng được.
“Nói chung thế này! Để senpai không bị lừa bởi mấy đứa con gái kỳ cục thì chị muốn rút xương ngay trong lúc này luôn! Thế nên chị cần món sôcôla Valentine tuyệt vời nhất!”
“Ra là vậy. Cái này là lấy độc trị độc đúng không.”
“RanRan?”
Hết độc rồi sâu bọ này nọ, con bé RanRan này độc mồm thế?
“Em hiểu ý đồ của chị rồi……Nhưng em hỏi chị 1 câu được chứ?”
“Hửm? Gì đấy?”
“Asou-senpai đang không tin tưởng Hoshibe-senpai ạ?”
“Em có thể dừng nói như thể một đứa con trai chán ghét sự ràng buộc từ bạn gái mình không?”
Tôi nằm dài lên bàn, chọt chọt đôi gò má đang căng phồng.
“……Thì có còn cách nào khác đâu. Chị cảm thấy bất an mà. Chị có cảm giác như senpai sẽ đi đến một nơi thật xa, hơn là so với bây giờ ấy……”
“Hoshibe-senpai cũng cảm thấy mệt khi bị chị lo lắng bất an tùy tiện và lẽo đẽo theo sau đó.”
“Chậc chậc! Nãy giờ em chỉ toàn nói những lời khiến chị ngưa ngứa thôi RanRan à!”
Con nhỏ này đã trờ thành kẻ thù của tấn công vật lý, đấm phát là bị thương luôn rồi!
“Em cầu chúc cho chị thành công.”
Nói như thế một cách hờ hững rồi thì RanRan lấy sách giáo khoa và tập ra từ cặp. Nhỏ mở chúng ra trên mặt bàn rồi bắt đầu học.
Tôi ngước đầu lên, vừa nhìn hình bóng quen thuộc, vừa nói,
“Bộ em không có ai hả RanRan? Người để mình tặng sôcôla ấy.”
“Chị nghĩ là em có không?”
“Không cần phải là người mình yêu cũng được, hora, chẳng hạn như nam sinh cùng lớp chẳng hạn~”
“Chính vì cách cư xử gặp ai cũng thả thính như thế của chị nên chị mới nhận được sự phản cảm của mấy người con gái khác đó biết không?”
“Chậc chậc! Nãy giờ em chỉ toàn nói những lời đâm chọt thôi RanRan à!”
Vừa viết bài trong yên tĩnh, RanRan vừa nói.
“Có phải chuyện liên quan đến em đâu.”
Irido Yume◆Nếu duy nhất một người có bạn trai thì thành ra thế này
“Được rồi chứ? Higashira-san? Tuy đám con trai trên đời này sẽ nói『Nói là sôcôla tự tay làm nhưng chỉ là làm tan chảy rồi đông cứng nó lại thôi còn gì. Hoàn toàn chẳng phải đồ tự tay làm gì cả ha?』đó—Nhưng cái『làm tan chảy rồi đông cứng nó lại』đó tích tụ máu mà nước mắt của con gái đấy.”
“Tớ nghĩ cho dị vật vào là không tốt đâu.”
“Không phải là dị vật! Chỉ là sôcôla Valentine thôi!”
Chúng tôi tập trung ở tại bếp nhà Akatsuki-san với sự chuẩn bị đầy đủ.
Nguyên liệu được sắp xếp, thân thì được khoác lên chiếc tạp dề, trở thành nữ nhi xây dựng gia đình mà đi đâu cũng không sợ xấu hổ……Ngoại trừ Akatsuki-san, tôi và Higashira-san giống như chỉ được cái mả thôi.
Nhưng mà, so với tôi của một năm trước thì hiện tại đã gần gũi hơn với chuyện nấu nướng rồi. Tôi đã quen lên mạng tra tìm các công thức nấu ăn đơn giản và thi thoảng nấu rồi. Dạo trước còn thử thách nấu cơm cuộn trứng luôn đấy nhé! (Thành công hay thất bại thì tôi không nói đâu)
Rồi chúng tôi làm dựa theo chỉ dẫn của Akatsuki-san.
Higashira-san dường như chẳng quen với việc nấu nướng, khi mà hỏi cổ「món cậu giỏi nhất là gì?」thì được đáp lại rằng「Mì gói Maru-chan Seimen」ngay. Nếu như thật sự giỏi về cái đó thì cổ đi làm luôn thì sẽ tốt hơn.
Chính vì lý do đó mà dao bếp được đặt xa chỗ của Higashira-san, việc cắt sôcôla sẽ do tôi và Akatsuki-san đảm nhận. Đâu thể để đôi tay vẽ tranh bị thương được chứ.
Ban đầu thật là nhiều công đoạn ấy chứ, những khi mà đã hiểu trình tự rồi thì dần dần đã có thể làm trơn tru.
Akatsuki-san vừa cẩn thận đo nhiệt độ nước nóng dùng để hấp, vừa nói,
“Yume-chan này, sao rồi?”
Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi mơ hồ đó.
“Sao là sao?”
“Thì với Irido-kun ấy! Tớ nghĩ làm sôcôla tặng cậu ấy tức là 2 cậu đang tiến triển thuận lợi lắm. Nhưng mà bình thường tớ có nghe được gì từ cậu đâu?”
Chuyện tôi và Mizuto hẹn hò cơ bản là được giấu ở trường.
Những người biết bao gồm Higashira-san, Akatsuki-san và Kawanami-kun do dạo trước bị lộ, và sau cùng là hội trường Kurenai. Có phải chăng Haba-senpai cũng biết luôn rồi không chừng……Asou-senpai biết tôi có bạn trai, nhưng mà không biết người ấy là ai.
“Tớ cũng tò mò lắm!”
Đôi mắt của Higashira-san sáng rỡ lên,
“Đã trôi qua 1 tháng rồi đúng chứ? Lại còn sống chung dưới một mái nhà nữa……Nếu chỉ như thế thì……”
“Nhỉ Higashira-san?”
“Nhỉ? Minami-san?”
Hai người họ nhìn nhau, rồi bắt đầu cười tủm tỉm một cách bậy bạ. Tôi đại khái hiểu họ đang nghĩ gì mà. Tôi mà ở vị trí ngược lại chắc cũng sẽ nghi ngờ như thế thôi. Dù là sẽ không nói trực tiếp với chính chủ đâu.
Tôi thì vừa tiếp tục công việc, vừa nói,
“Làm gì có chuyện đó đâu. Dù nói là ở chung một nhà đi chăng nữa thì cũng có cặp mắt của ba mẹ tớ mà?”
“Ể~? Nhưng mà lén được mà, này……cũng sẽ có những chuyện làm được còn gì?”
“Ngược lại trông như tích tụ nhiều lắm nhỉ!”
Tôi búng nhẹ trán của Akatsuki đang làm vẻ mặt kinh tởm, và Higashira-san đang thở hồng hộc.
Tất nhiên, cũng có những lúc chúng tôi lén ba mẹ làm những chuyện giống như người yêu với nhau. Nhưng mà, cũng hồi hợp không biết lúc nào sẽ bị lộ nữa……Cũng có những lúc chúng tôi tạo thời gian gặp nhau bên ngoài, nhưng quả nhiên đấy là nơi công cộng mà……
“Nghiêm túc thật nha, Yume-chan cũng như Irido-kun.”
“Vì Mizuto-kun là hiện thân của lí trí mà. Nếu như cậu ấy nghĩ không được thì thật sự sẽ không làm gì đâu.”
Higashira-san vừa ưỡn bộ ngực căng phồng, vừa nói rất thuyết phục.
“Thế là được rồi. Đó là bằng chứng cho thấy Mizuto đang nghĩ cho tớ đàng hoàng mà.”
“Nói thế thôi chứ thỉnh thoảng cậu muốn cậu ấy dồn ép mà đúng hông? Con gái con nứa mà!”
“Nhưng mà nhưng mà, thường thì khi càng kiềm chế thì lúc giải phòng ra thì chẳng phải rất ghê gớm sao? Tớ nghĩ Mizuto-kun là loại như thế đó!”
“Được ghê được ghê~! Cậu ta cố sức trau dồi cái sự lạnh lùng thường khi đến mức có thể nghĩ là xạo luôn mà!”
“Hehe, hehehe. Có đó nha. Dâm dục dễ thương ghê ha.”
“Đừng có nói chuyện tục tĩu về bạn trai người khác giùm được chứ!?”
Mizuto đang cố sức á……Ưwawa, ưwawawawa!
Khi hạ nhiệt gương mặt đã nóng lên ấy rồi thì Higashira-san「mư mừ~」với vẻ mặt nghiêm túc—chính xác là đang nhìn chằm chằm vào cơ thể thôi.
“Yume-san. Đã có dịp Valentine này rồi, nên cùng làm cái đó đi. Cái đó ấy.”
“A~, cái đó ha!”
Akatsuki-san hiểu được ý định rồi vỗ tay, còn tôi thì chẳng nghĩ ra được gì hết cả.
“Cái đó là gì?”
“Cái trò, cột ruy băng vào cơ thể ấy~”
“Sau đó cho sôcôla lên trên cơ thể~”
Higashira-san và Akatsuki-san nắm lấy tay nhau, cùng làm vẻ mặt ghê ghê rồi nhìn tôi,
““Ăn・em・đi?””
“…………Tớ không làm đâu.”
“Dễ thương vậy mà~”
“Tuy hơi dâm đãng vậy mà~”
“Mấy người, tại sao ý tưởng lại giống mấy tên con trai dậy thì vậy hả?”
Kurenai Suzuri◆Hết cách rồi sao?
Tôi gật đầu sau khi nếm thử sôcôla làm thử.
“Chắc thế này là được.”
Tôi đã tìm tòi sở thích của Jo~ trong một năm. Nếu như hoàn toàn giống năm ngoái thì sẽ mang cảm giác sôcôla nghĩa vụ mất, nên là tôi đã thêm thắt chút ít đó nhưng vị nó chắc chắn không bị lạc đi.
Không thất bại. Chắc Jo~ cũng sẽ không kháng cự mà nhận lấy cho mình. Nhận lấy một cách đường hoàng như lẽ đương nhiên luôn.
……Có thật sự chỉ thế này là được không ta?
Ví dụ như là thắt sợ nơ màu Valentine quanh cơ thể như cái mà mình đã thấy trong tài liệu tham khảo—Không, nếu bị bơ thì mình sẽ không chịu được mất.
Nếu thế thì, kẹp sôcôla hình trái tim giữa ngực—Không được, về kích cỡ thì hết cứu rồi.
Từ bên trong căn phòng bếp đầy ánh sáng, tôi nhìn ra ngoài căn phòng ăn được bao phủ bởi bóng tối rồi thở dài.
Những chuyện kích thích dục vọng của con trai như thế tôi đã thử làm biết bao nhiêu lần rồi. Có lúc đẩy ngã bằng bộ dạng nội y này, ôm chặt lấy rồi thổi hơi ấm vào tai này, rồi cũng từng áp vào ngực một cách vô tình nữa.
Đến bây giờ, thử mấy cái cách tiếp cận như thế rồi nhưng tôi hoàn toàn không liên tưởng đến hình ảnh Jo~ bị ảnh hưởng.
Nước này rồi thì phải làm thế nào mới được đây……Không nghĩ được như thế, liệu có phải mình còn là con nít không? Nếu như là người lớn với kinh nghiệm phong phú thì họ không dựa cách như thế mà có thể thu hút Jo~ một cách thông minh hơn chăng……
Tôi đã……chẳng thể nghĩ ra được gì nữa.
Nếu là việc mà tôi có thể làm, thì chỉ còn lại là—
Irido Mizuto◆Ngày Valentine thứ ba
“Này, đám con trai! Mỗi người một cục nhé~!”
Bạn của Yume (hình như tên là Sakamizu thì phải) đang phát sôcôla 10 yên mà như thể rải mồi cho bồ câu vậy. Đám con trai đứa thì tỏ ra bất mãn, đứa thì nói cảm ơn, đứa thì tỏ ra mạnh mẽ, quả nhiên đưa sôcôla mà giống như thả mồi cho bồ câu vậy.
Không chỉ ở trong lớp mà cả ở ngoài hành lang, hình ảnh con gái tặng sôcôla bạn bè cũng có thể thấy nữa. Cái văn hóa tặng sôcôla bạn bè ấy bắt đầu từ khi nào vậy ta. Mấy công ty bánh kẹo chắc hẳn là vui lắm khi mà loại sôcôla không bị rằng buộc bởi tình yêu bán được.
Ngày 14 tháng 2.
Cái ngày được gọi là ngày Valentine chẳng phải là ngày lễ hay là một ngày kỷ niệm gì cả này, tôi đã hoàn toàn chẳng ý thức gì đến nó cho đến khi trở thành học sinh trung học năm nhất.
Thay đổi đã xảy ra vào năm kia, khi mà tôi có bạn gái và ngày như thế này đến. Dù là bây giờ tôi vẫn nhớ rõ chính xác. Sôcôla mà tôi nhận được từ Yume lúc gặp mặt đến trường lúc sáng sớm ấy, tôi đã cất nó trong cặp và trải qua cả một ngày trong lớp học trung học.
Hơi chút bất ngờ vì đứa như minh lại mang cái cảm xúc vượt trội hơn so với những thằng con trai cùng lớp không có được sôcôla, và sau khi về nhà rồi, tôi đã lén ăn nó mà không để ba phát hiện, xử lý hộp rỗng cũng đã vất vả lắm.
Sau đó một năm—Một ngày hoàn toàn hư vô đã cho tôi biết thế nào là kết cục bi thảm, để rồi sau đó một năm nữa—Tức là hôm nay, cái ngày này lại đến.
Bằng lý do nào đó, tôi lại một lần nữa đang hẹn hò với cùng một con nhỏ hai năm trước.
Nếu cho tôi của một năm trước biết chuyện này thì không biết nó sẽ làm gương mặt như thế nào nhỏ. Nó sẽ hạnh phúc đến phát khóc chăng. Hay liệu nó có cười nhạo tôi một cách đáng thương hay không. Nhưng mà với một người biết về những gì đã xảy ra trong một năm qua, tôi cũng có cảm giác rằng đấy là tương lai tất yếu sẽ đến.
Không phải tình cờ, mà chính là quyết định được đưa ra với ý chí rõ ràng—có lẽ cũng có sự tự phụ như thế nữa.
……Ờ thì, tôi vẫn chưa nhận được sôcôla.
Hai năm trước tôi đã nhận nó ở chỗ gặp mặt trên con đường đến trường, nhưng mà sao có thể nhận sôcôla honmei ở trước mặt ba mẹ được chứ. Thêm vào đó, do hôm nay hội học sinh có việc nên Yume đã rời khỏi nhà từ sớm trước tôi mất rồi.
Dựa theo tính cách của Yume, không có chuyện cổ không đưa cho tôi đâu. Nghỉ trưa chăng? Hay là sau giờ học? Sau khi biết được mình sẽ nhận sôcôla, tôi chẳng thể bình tĩnh tận hưởng một ngày được. Nhưng mà, cỡ này mà cảm thấy bối rối bất an thì cũng thật thảm hại quá. Lẽ ra tôi phải chuẩn bị tinh thần để có thể giữ được sự bình tĩnh dù có bị gọi ra mới phải.
Và rồi, giờ tan trường cũng đến.
Yume chưa gọi tôi một lần nào cả—Có lẽ sau khi về đến nhà, cổ sẽ lén tặng cho tôi lúc ba mẹ không có nhà cũng nên.
Khi tôi đang vừa suy nghĩ vừa dọn dẹp chuẩn bị về thì có tin từ smartphone.
<Hãy đến chỗ mọi khi ở phòng đọc sách nhé>
Là liên lạc từ Isana. Gì mà trịnh trọng thế—Lúc mới gặp, bọn tôi mỗi ngày đều xâm chiếm một góc phòng đọc sách, tuy là gần đây tôi chẳng mất khi xuất hiện ở đó.
Ở thì thử đến xem sao. Đằng nào thì Yume cũng đang ở hội học sinh, giờ về cũng sẽ lệch nhau mà.
Tôi cầm cặp rời khỏi phòng học và tiến phòng đọc sách.
Tuy còn một tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng những học sinh tự học cơ bản sẽ đến phòng đọc sách để tự học, nên phòng đọc sách vẫn còn vắng người lắm. Bước qua những học sinh đang đọc những cuốn bìa cứng ở không gian đọc sách, tôi tiến vào trong khu vực cửa sổ.
Ở đằng đó, Isana đã ngồi chờ trên máy điều hòa cạnh cửa sổ.
Mùa đông ngày ngắn lắm. Ngoài cửa sổ đã nhuộm lấy màu hoàng hôn rồi, và cả hình bóng của Isana cũng được chia làm hai phần riêng biệt, một phần màu đỏ như lửa cháy, còn một phần thì màu đen lạnh lẽo của chiếc bóng.
“Lâu rồi mới gặp lại nhau ở đây nhỉ.”
Isana đáp「phải nhỉ」rồi rời mông khỏi cái máy điều hòa.
Lúc đó, tôi đã nhận ra. Rằng trên cái tay hơi lộ ra một chút từ ống tay áo kìa đang cầm một chiếc hộp đính ruy băng.
“Mizuto-kun.”
Ánh chiều tà màu đỏ chiếu tỏ ấm áp đôi gò má của Isana.
“Xin cậu hãy……nhận lấy cái này nhé.”
Đâu đó có chút thẹn thùng, lại còn ái ngại nữa. Nhìn chiếc hộp sôcôla được chìa ra, tôi chẳng còn cách nào khác mà nhớ lại lúc đó.
Cái lúc mà tôi được Isana tỏ tình ấy—
“—Cậu đang làm gì thế hả Mizuto-kun. Mau chóng chụp đi.”
Bầu không khí trang trọng đặc biệt đặc trưng cho việc tỏ tình đã tan biến, Isana đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đầu tôi trở nên trống rỗng,
“Hả? ……Chụp?”
“Từ tư liệu đó, là tư liệu! Để sử dụng cho Valentine năm sau!”
A, àà……Gì chứ. Ra là chuyện đó à……
Dựa vào bầu không khí, tôi cứ tưởng lại như hồi trước kia chứ……
“Oya oya?”
……Thôi chết.
Có lẽ do tôi đã thấm ra vẻ an tâm chăng. Isana bất ngờ nở nụ cười xấu xa rồi dòm đến mặt tôi.
“Không được đâu nha. Cỡ này mà đã làm cậu rung động rồi á. Tớ sẽ báo cáo lại với lại Yume-san đó?”
“Thôi ngay……Ở cái bầu không khí này thì ai cũng sẽ suy nghĩ một chút còn gì.”
“Đại khái thì, sao tớ có thể tỏ tình với người mới có bạn gái vào tháng trước chứ. Tớ là loại con gái vô liêm sĩ đến thế nào chứ.”
“Về trường hợp của cậu, tôi chẳng thể đọc được suy nghĩ đâu. Có lẽ suy nghĩ cậu hoàn toàn thay đổi so với tháng trước không chừng còn gì.”
“Ai là con nhỏ chết tiệt bắt người ta tuân theo nguyên tắc hả.”
“Tôi có nói đến thế đâu.”
Rồi Isana than ‘yare yare’ và thở dài.
“Vậy thì tớ làm lần nữa nhé. Lần này nhớ chụp cho đàng hoàng đó!”
“Rồi rồi.”
Cô ấy làm lại một tràn từ lúc bắt đầu lần nữa và tôi thì chụp ảnh. Sau khi thay đổi tư thế và bố cục biết bao nhiêu lần rồi thì cuối cùng tôi cũng đã được đưa sôcôla.
“Cảm ơn nha. Ngày Valentine trắng cậu muốn gì không?”
“Phải rồi ha. Vậy thì người mẫu nude.”
“Vậy là bánh quy cửa hàng tiện lợi nhể.”
“……Ờ thì dù cái đó đi nữa tớ cũng vui~”
Isana bĩu môi trông nhu bất mãn. Tôi không biết là cổ nói nghiêm túc được bao nhiêu phần nữa. Thực tế thì, chỉ toàn vẽ gái đẹp thôi thì cũng có giới hạn, cũng đã đến lúc mình muốn cổ học vẽ con trai rồi. Và ngày Valentine trắng thì—
“Phải rồi.”
Tôi đến gần kệ light novel ở ngay bên cạnh rồi thì cân nhắc lấy ra một cuốn.
“Cũng nhân tiện rồi. Họp về tranh minh họa cho ngày Valentine trắng tháng tới xong rồi về nhỉ.”
“Phải đó. Đây! Tớ, chỉ còn có thể nghĩ đến chuyện ecchi mà thôi……”
Hoshibe Toudou◆Cách làm cho cô bạn gái phiền phức vui vẻ
*Bộp*—Quả bóng làm cho lưới lung lay.
“……Phù~”
Tôi vừa điều chình nhịp thở, vừa nhìn quả bóng nảy lên cao ở bên dưới rổ.
Cảm giác……quay lại một chút rồi nhỉ.
Tôi đi đến chỗ quả bóng lăn trên sân rồi nhặt nó lên.
Sân bóng rổ ngoài trời tháng hai này đầy những đợt giá lạnh thổi dữ dội, ngoài tôi ra thì chẳng có ai cả. Nhưng mà, cũng vừa đủ để luyện tập lại cơ thể đã hỏng hóc. Có cảm giác sự khác biệt giữa độ ấm bên trong cơ thể và làn gió thổi vào làn da làm cho cảm giác của tôi trở nên nhạy bén.
Tuy nói vậy chứ đầu ngon tay đã trở nên tê cả rồi—Ném thêm hai, ba quả nữa rồi nghỉ nhỉ?
“——~”
Nhìn sang chiếc đồng hồ cách bảng rổ một chút thì tôi nhận ra thời gian đã trôi qua hơn dự tính. Hướng ánh mắt lên trời thì thấy mặt trời đã dần lặn xuống, khiến mảng trời dông nhuộm lấy một màu tối.
Chết rồi. Trễ rồi.
Tôi lấy chiếc khăn lông ra từ giỏ đặt ở góc sân rồi nhanh chóng lau đi mồ hôi lanh. Bây giờ vội thì còn kịp nhỉ—Không, trước đấy nữa.
Tôi nhìn xuống bộ dạng của mình.
Mồ hôi thì nhễ nhại, bộ đồ thể thao thì thô sơ.
“……Cứ thế này thì nguy mất.”
Tôi cũng nhận ra bản thân mình đã trưởng thành. Vì đã có thể quyết định như thế này kia mà.
Chuẩn bị thì xong xuôi cả rồi. Tôi quàng chiếc giỏ qua vai rồi lao vào nhà vệ sinh công cộng, sau đó thay sang áo sơ mi trắng vào quần chinos. Khoác lên bên ngoài chiếc áo vest rồi thì tôi rời khỏi nhà vệ sinh và cưỡi lên con xe đạp.
Nơi hẹn gặp mặt hơi xa một chút, nhưng mà nếu có xe đạp thì sẽ mau thôi. Vì ở Kyoto mà đi xe đạp thì sẽ nhanh nhất mà.
Dù thế đi nữa, tôi đã quá trễ rồi.
“Trễ quá đó~!”
Khoác chiếc áo khoác trên bộ đồng phục, Aisa đang phồng đôi gò má.
“Để cho người bạn gái dễ thương đợ ở nơi đông người như thế này! Em suýt nữa là bị người ta tán tỉnh rồi đó!”
“Bộ bị rồi hả?”
“Em đang nói là suýt bị thôi!”
Có vẻ chỉ là tưởng tượng thôi. Mà, tôi hầu như chưa thấy chuyện bị tán tỉnh bao giờ.
Aisa nhìn chiếc xe đạp mà tôi đang dắt, rồi làm vẻ mặt cạn lời.
“Senpai……Dắt xe đạp tới nơi mà bạn gái mình đang đợi, em nghĩ không tốt lắm đâu.”
“Thế xin lỗi nha. Anh có thời gian để đi đỗ xe đâu chứ.”
“Hết cách rồi nhỉ. Vậy thì em sẽ tha cho anh vì đã ưu tiên thời gian dành cho em.”
“Tích cực ghê ta.”
Nơi đây là một quảng trường nhỏ nằm giữa hai con phố có mái vòm, và cũng có biết bao người khác đang chờ nhau. Đứng nói chuyện thì sẽ gây cản trở cho người khác nên chúng tôi bắt đầu đi trên con phố mua sắp ngập tràn không khí Valentine.
“Senpai.”
Vùa đi bên cạnh, Aisa vừa khẽ nghiêng người cười tươi rói.
“Hôm nay anh phối đồ được ghê. Vừa điềm tĩnh, vừa người lớn.”
“Thì anh nghĩ em sẽ thích mà.”
“Ồồ! Anh hiểu rõ quá ta~”
Thì được cho biết còn gì. Do cái bài chỉ đạo triệt để của ai đấy đấy.
“……Nhưng mà.”
Aisa vừa dựa vai vào tôi như trêu đùa, vừa nói,
“Chỉ mỗi em mặc đồng phục thế này……cảm thấy kỳ cục sao sao ấy nhỉ?”
“……Vậy thì mình về đi. Cũng tháng 2 rồi anh không muốn mất thư tiến cử đâu.”
“Wa~~, khoan khoan! ……Mồ~, anh cứ chọc em như mọi khi thôi.”
Tôi vỗ nhẹ bộp bộp lên vai của Aisa đang bĩu môi để an ủi. Mà tôi cũng có nói đùa đâu. Tôi sau tháng rưỡi nữa là thành sinh viên đại học, còn cổ thì vẫn còn hơn một năm làm nữ sinh cao trung nữa mà.
Vừa áp lấy thân nhau rồi thì Aisa đưa ra một gói màu Valentine.
“Senpai. Đây ạ.”
“Ờ~”
Tôi cũng theo phản xạ tự nhiên mà nhận lấy cái hộp được đưa ra một cách vô tư ấy.
Đây là lần thứ hai tôi nhận được sôcôla từ con nhỏ này kể từ năm ngoái, nhưng mà độ tự nhiên lại chẳng thể nghĩ đây là lần thứ hai.
Aisa nhìn lên tôi như để dò xét sắc mặt, sau đó mở miệng hơi ngần ngại.
“Senpai……”
“Hửm?”
“Senpai……anh đã nhận sôcôla từ người khác rồi đúng không?”
“Hả?”
Tôi lại nhìn vào mặt Aisa, thấy trên đó đang trôi nổi biểu hiện bất an nên tôi khẽ phì cười.
“Sao mà nhận được chứ. Anh thích đi học thì đi mà. Em là người đầu tiên anh gặp hôm nay chứ đừng nói đến người khác.”
“Thế ạ……”
Tôi hỏi khi mà trên mặt Aisa vẫn còn rỉ ra nỗi bất an.
“Sao thế? Em lo lắng gì đó.”
“Thì chẳng phải senpai nổi tiếng lắm sao. Em chỉ nghĩ nếu mà senpai lên đại học thì sẽ nhận được rất nhiều cho coi……”
Rồi Aisa ‘mừ mừ’ cho thấy sự hậm hực. Vẫn còn tới tận một năm nữa mà đã ghen thế này. Đúng là một con nhỏ phiền phức vượt quá sự dễ thương.
Tôi kiềm nén cơn thở dài rồi cân nhắc vài câu.
Phải rồi ha……Ừ, câu này thì được này.
“……Nếu như ngày Valentine rơi vào ngày có tiết trên trường đại học, có lẽ trong buổi trưa anh sẽ nhận được nhiều lắm.”
“Rồi rồi. Con trai nổi tiếng đúng ở cái tầm khác mà ha!”
“Tóm lại là, có lẽ đây là cái cuối anh nhận từ em không chừng.”
Thấy Aisa ‘ể’ lên một tiếng, tôi vừa cười vừa nói.
“Thế thì cố gắng ghi đè lên bọn nó giúp anh đi. Em xảo quyệt lắm mà đúng chứ?”
Có hiệu quả tức thì luôn.
Mắt của Aisa trở nên sáng rỡ lên, lấy đà ôm chầm lấy vai tôi.
“Dạ~! Vậy mau chóng hướng đến năm tới, còn bây giờ là hẹn hò—”
“Về thôi con ngốc. Tối mà dẫn theo JK mặc đồng phục thì đi thế nào hả.”
“Đồ keo kiệt!”
Kawanami Kogure◆Trắc nghiệm Valentine
Sau khi về nhà, tui thấy nhỏ bạn thuở nhỏ mặc tạp dề trên bộ đồng phục đang làm sôcôla.
“Ồ~, mừng anh trở về—”
Vừa nhẹ nhàng khuấy sôcôla đã tan chảy trong tô, Minami vừa quay lại. Phần đuôi của mái tóc đuôi ngựa, cùng với viền của chiếc tạp dề và viền vày đang cùng đung đưa.
Tui vừa đặt cặp ở sô-pha trên phòng khách, vừa nói,
“Em đang làm cái gì đấy?”
“Em đang làm sôcôla Vì Valentine mà.”
“Chẳng phải hôm trước em đã làm rồi à? Phát hết ở trường rồi còn gì.”
“Có sau đâu. Cái này em làm cho anh mà.”
Vừa nói thế, Minami vừa dùng ngón tay chấm sôcôla trong tô, vừa cho vào miệng.
Để tui mặt dày mà nói cái này nhé……Ờ thì, làm tặng vào giờ này thì chắc chỉ kịp cho mỗi tui mà thôi.
“Đâu~, thật ra là em đã cùng làm với đám Yume-chan rồi. Rồi em lơ đễnh lỡ ăn luôn phần của anh!”
“Làm cái mới thì tự đi mà làm ở nhà mình đi chứ.”
“Vốn dĩ hôm nay cũng có dự định em dùng cơm bên này mà, sử dụng nhà bếp bên này sẽ dễ dọn dẹp hơn chứ.”
Tui ngồi xuống ghế sô-pha ngoài phòng khách rồi nhìn từ đằng sau Minami ở trong nhà bếp.
Nói là sôcôla tự tay làm, nhưng mà chỉ là hàng bán làm cho tan chảy rồi đông cứng lại——Mấy thằng con trai thường hay nói như thế này, nhưng mà cái việc chỉ làm tan chảy rồi đông cứng nó ấy nó tốn thời gian và phiền phức hơn là làm ra chúng cơ. Dù vậy, không dùng sẵn sôcôla hàng bán chính là vì muốn dồn một phần tâm huyết phiền phức đó vào mà……
Tui ngước nhìn lên trần nhà để kiếm chế cơn buồn nôn như thể say màn hình.
Chết tiệt, mình quá tự ý thức về bản thần rồi. Yêu như lúc còn là thằng nhóc học sinh cao trung chưa biết một tí gì cả.
“Ưn~shô~~”
Trong lúc như thế thì Minami đã ngồi xuống cạnh tui mà vẫn còn đeo tạp dề.
Tui hướng ánh nhìn từ trần nhà sang bên cạnh,
“Xong rồi à?”
“Giờ chỉ cần chờ đông cứng nữa thôi~”
Khéo tay ghê ta……Nhắc mới nhớ, cũng đã trải qua thời gian dài từ khi bắt đầu nhận sôcôla tự tay làm từ con nhỏ này rồi……
Minami vừa chống tay xuống mặt ghế sô-pha, vừa dòm vào mặt tui.
“Giờ rảnh quá, chơi game hông?”
“Ừ……Mà cũng được.”
“Hay là chim chuột nhau?”
“Ư gừ~”
Cơn buồn ói đã dịu đột ngột dâng trào trở lại, Minami thì cười nghịch ngợm.
Tui hít thở một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh.
“……Em đó nha. Dừng làm như thế lại đi……”
“Thỉnh thoảng cũng phải thử phương pháp trị liệu bốc trần mà.”
“Đâu, không phải thế……Cơ thể anh sẽ không còn có thể ăn sôcôla mất đấy.”
Ngay lập tức, Minami mở to đôi mắt tròn xoe.
Sau đó thì híp lại và gửi cái ánh nhìn như thể đánh giá đến.
“Hể~……Hừm~……?”
“Gì đấy.”
“Em nghĩ là anh xem trọng nó hơn em nghĩ thôi.”
“Bình thường thôi. Khi mà nghĩ chuyện đấy tốn kha khá thời gian ấy.”
“Điểm đó ở anh, em thích lắm đó?”
“Gư gư~!? Đã nói là—……!”
Nhỏ mà ở bên cạnh tui hơn nữa thì tui sẽ ói thật mất.
Tui đứng dậy, định chạy về phòng của mình thì,
“A~, kora! Không được chạy!”
Nhưng trước lúc đó, tui đã bị Mianmi kéo tay rồi.
“~, ố……!?”
Tui bị mất trọng tâm.
Tính vặn người để chống lấy cơ thể, nhưng mà chỗ đó còn có cơ thể nhỏ nhắn của Minami.
“Hya~——”
Gương mặt nhỏ nhắn đó ập đến.
Lúc nghĩ như thế, tui đã chống tay xuống mặt ghế sô-pha rồi.
Mái tóc đuôi gà màu sáng đó đang chạm vào cổ tay tui.
Minami đang bao trùm bởi bóng tui thì trong một lúc nhìn chằm chằm đến mặt.
Sau đó thì, đôi môi mỏng đó vẽ lên đường cong quyến rũ.
“Thịt nhau trước khi ăn sôcôla hông?”
Tui nín thở.
“Không sao đâu anh? ……Tạo kỷ niệm từ cơ thể nhau nào?”
Ngón tay nhỏ nhắn đó tháo cái ruy băng ở cổ ra. Từ vùng cổ áo sơ mi đã được cởi nút áo đầu tiên lộ chiếc cổ trắng nõn. Giữa hai xương đòn gánh tạo nên vùng bóng nhỏ và chẳng hiểu tại sao mắt tui lại bị thu hút bởi bộ phận đó.
Hơi thở bị nghẹn ở cổ họng ấy trôi tuột qua, tạo nên một tiếng ực.
Và đúng vào lúc đó.
“—Ahaha!”
Minami bất chợt ôm bụng cười phá lên dưới người tui.
“Em đùa thôi mà! Mặt anh nghiêm túc quá rồi đó~!”
“……Cái—, ……em~……!”
Con nhỏ cười khúc kha khúc khích này chọt chọt vào gò má tui. Cái con nhỏ này~……!
Minami vừa cuộn tròn như em bé, lại còn vừa cười khúc khích hơn nữa,
“Không thõa mãn dục vọng à? Vậy để em gửi ảnh tự sướng cho nhé.”
“……Nói gì thế hả con quỷ có vóc dáng con nít kia.”
“Lời nói của cái người có cái mũi đang nở ra thế kia không có sức thuyết phục đâu đó? Đồ Lolicon.”
“Gư ư ư……”
Tui đã chẳng thể nói tiếp. Lần này thì chẳng định cãi lại đâu.
“Fưfư~. Hôm nay làm đến đây vậy!”
Ra khỏi cái ghế sô-pha rồi thì Minami chạy bước nhỏ vào bếp. Nhỏ mở cái tủ lạnh đằng ấy ra rồi đặt mấy món từ bên trong ấy lên chiếc khay bạc.
“Đây, mời anh. Là giri sôcôla đấy nhé.”
Tui nhăn mặt, nhìn xuống sôcôla hình pudding vừa miệng được đặt trên bàn.
“Sao nó cứng nhanh quá vậy?”
“Thì em đã nói nó là giri rồi còn gì?”
Tháo chiếc tạp dề và ngồi xuống sô-pha rồi thì Minami bất ngờ ghé sát miệng lại gần tai tui.
“(Hàng Honmei đang để trong bếp đó, chờ cứng rồi ăn nhé?)”
Tui vội vàng che lấy tai và giữ lấy khoảng cách rồi thì Minami cười tủm tỉm với tâm trạng cực kỳ tốt.
“Chọn giri sôcôla? Chọn honmei sôcôla? Hay là chọn~……♪”
Rồi Minami dùng ngón tay kéo cái cổ áo vẫn đang nói lỏng.
Sao mà chọn cái đấy được chứ.
Tui bắt lấy 1 cục sôcôla được đặt ở trong khay rồi thẳng thừng tuyên bố.
“Giri!”
Haba Jouji◆Chỉ là con gái thôi
Chẳng biết tự lúc nào mà trong phòng hội học sinh chỉ còn tôi và Kurenai-san.
Asou-san nói là có dự định với Hoshibe-senpai nên đã rời đi sớm. Irido-san hoàn thành công việc không chút sai sót nào và ra về, chỉ còn mỗi Asuhain-san ở muộn nhất nhưng mà sau đó được Kurenai-san nói ‘phần còn lại cứ để cho anh chị’ thì cũng đã về năm phút trước đó rồi.
Thời khắc rời trường sau cùng cũng đã đuổi đến.
Vào giờ này vào tháng hai thì ngoài trời đã tối đen. Cửa sổ nhuộm lấy một màu đen như phết mực, chỉ mỗi căn phòng hội học sinh được chiếu sáng bởi ánh đèn nhân tạo, trắng sáng trở nên rõ ràng.
Sự yên tĩnh của mái trường lúc này đối lập với sự ồn ào lúc ban trưa ấy, tạo cảm giác giống như mình bị bỏ lại phía sau vậy. Hơn nữa mình lại còn ở riêng với lại Kurenai-san trong không gian đó nên phải nói là quá mức luôn rồi.
Phải—quá mức luôn rồi.
Tôi không nghĩ mình là người khó đoán. Nhưng mà ngược lại, chính vì cảm nhận quá mức nên mới bị đặt vào tình thế phiền phức như thế này đây.
『Đã đến thời gian rời trường sau cùng. Những học sinh còn đang ở trường hãy—』
Dù cho câu lạc bộ phát thanh đã bắt đầu phát thông báo, nhưng Kurenai-san chưa định sắp xếp cặp sách để ra về.
Thì đương nhiên thôi—Bởi vì tôi chưa được nhận mà.
Kurenai-san không phải là người làm trái với những gì bản thân đã tuyên bố.
“Jo~”
Bài phát thanh kết thúc, trả lại sự yên tĩnh một lần nữa rồi thì Kurenai-san đứng dậy, im lặng mà đi đến trước mặt tôi.
Tôi lập tức thủ thế.
Nào, sẽ như nào đây.
Dạo trước, cổ cũng đã tuyên chiến như thế kia mà. Có định làm gì đi nữa tôi cũng không bất ngờ đâu.
Dù cho có đột nhiên cởi quần áo và nói『Bản thân tớ chính là sôcôla Valentine』đi nữa, ngược lại tôi sẽ thấy giống với Kurenai-san của mọi khi hơn.
Thế nên chắc chắn rằng cổ đã chuẩn bị cách đưa quà mà cỡ tôi không thể nghĩ đến—
“Đây.”
Và rồi.
Cách đưa không diễn gì, không lời lẽ nặng đô gì, chỉ đưa mỗi chiếc hộp hình trái tim ra trước ngực ấy ngược lại làm tôi bối rối.
“……, Ể~?”
“Cậu ngạc nhiên vì cái gì thế? Là sôcôla Valentine đó. Tớ đã nói là sẽ cho cậu mà đúng chứ.”
Tôi nhận lấy sôcôla được buộc dải băng màu đỏ trong khi vẫn đang bối rối.
“C-, cảm ơn cậu nhiều lắm……”
Quá ư là nhẹ nhàng luôn ấy chứ. Có phải chăng cổ đã sám hối chuyện lần trước nên dừng quyến rũ bằng mấy cách cám dỗ dễ dàng không chừng. Nếu thế thì tuyệt vời lắm nhưng mà lời tuyên bố『tập trung tán tỉnh cậu đàng hoàng hơn』tức là sao chứ? Hay là, nếu mở cái hộp này ra sẽ có chiêu trò gì sao……
Nếu thế thì, nếu mình mở ra tại đây sẽ nguy lắm.
“Vậy thì……Cũng đã đến lúc về rồi nhỉ. Cổng trường sắp đóng rồi……”
Tôi cho sôcôla vào cặp rồi thì hướng mình ra phía cửa.
Tuy khác so với dự đoán nhưng đỡ hơn khá nhiều so với bị thúc ép một cách miễn cưỡng. Nếu như cổ làm cho mình một buổi Valentine kiện toàn như thế này thì tôi không có lời gì phải phàn nàn cả.
Kurenai-san cũng trở nên người lớn hơn vì tôi……Rốt cuộc chẳng có gì phải thất vọng cả.
“—Chờ đã.”
Cánh tay đưa lên nắm cửa của tôi bị nắm lấy thật mạnh.
Cảm nhận được lực cứng ngắt của cánh tay đó—tức tay của Kurenai-san—, tôi run rẩy vì không biết tại sao nữa.
Tôi chầm chậm—hay có thể nói là, e sợ—mà quay về phía sau.
Ở đó, có một đứa con gái đang run rẩy đôi vai vì lo lắng.
Khác với thứ được gọi là thiên tài—Khác với sự tồn tại gọi là hoàn hảo—Chỉ là một hình bóng của một đứa con gái thôi.
“……Haha. Xin lỗi nhé. Đã đến tận đây rồi vậy mà—Tớ cứ bất an không biết tới thời điểm rồi thì sẽ như thế nào ấy mà.”
Tôi biết chứ.
Khả năng dự đoán tốt đến mức vô ích này cho thấy điểm chung ký ức.
Đó là Asou-san—trong chuyến du lịch Kobe.
Cô ấy đã định trao những lời quan trọng đến cho Hoshibe-senpai. Khoảnh khắc đó—rất giống với lại Kurenai-san của hiện tại.
“Valentine vốn dĩ là ngày như thế mà. Thế nên tớ mới bỏ mấy chiêu trò nhỏ nhặt chỉ dùng cho nhất thời, cũng như sách lược khó coi đó.”
Cái tay căng cứng của cổ đang nắm lấy bản thân tôi thay vì chính tay của tôi.
Tôi hít thở lấy một hơi thật sâu.
Kurenai-san nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt tỏa sáng sự quyết tâm.
“Tớ thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ nhé.”
Thật.
Chẳng phải chiêu trò nhỏ nhặt gì—Chẳng phải sách lược gì—Chẳng trau chuốt chút gì cả.
Là một lời tỏ tình đơn giản của đơn giản.
Tôi đã biết từ rất lâu rồi, rằng Kurenai-san có ý định như vậy.
Nếu không thì cổ đã không dẫn tôi vào một lớp học không người, không đẩy tôi ngã bằng bộ dạng đồ lót, không tán tỉnh tôi bằng bộ dạng bunny girl rồi—Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, rằng cổ sẽ không thực hiện những chuyện đó với người mà cổ không có chút tình cảm nào.
Nhưng mà, cho đến bây giờ tôi đã không tin chuyện đó từ trong lòng.
Chỉ là, tôi bị nghĩ là thứ mới lạ mà thôi—
Chỉ là, tôi bị xem là thứ công cụ vui đùa mà thôi—
Tôi biết cổ không phải là người như vậy, nhưng mà tôi không thể nào xóa bỏ đi được cảm giác đó.
Bởi vì, người như tôi chắc chắn không hiểu được suy nghĩ của người như là Kurenai-san.
Nhưng mà.
Nhưng mà, lời tỏ tình này—đối với ai cũng rõ ràng cả.
Dễ hiểu hơn so với sách giáo khoa cấp tiểu học nữa.
Thế nên, tôi có lẽ, cuối cùng, lần đầu tiên đã hiểu ra rồi.
Hiểu ra được sự nghiêm túc của Kurenai-san.
Hiểu ra được người con gái trước mắt—Thật sự, thật sự, đang yêu một thằng như tôi.
“…………………”
Tôi đang bối rối.
Không phải thứ như tình dục đâu. Không phải thứ dễ hiểu như thế.
Dù trái tim đập loạn lạc thế nào, thứ gì đó trong tận cùng của tâm hồn tôi, đang làm cho tôi yên bình tự do, đã bắt đầu hoảng loạn như biển động mạnh mẽ trong cơn bão to lớn.
Với lại nó không có hình dạng. Cũng không hề có quy tắc. Cũng như là tên tuổi.
Thứ gì đó, mà bản thân đoán được.
Tôi chỉ là chẳng biết gì cả. Giống như những người mới quen được bao quanh bởi cái cảm giác toàn năng, chính vì không biết gì cả mà tôi như có tâm trạng như là biết tất cả mọi thứ vậy.
Chuyện của người khác đi nữa cũng đơn giản hiểu được.
Vậy mà, chuyện của bản thân, lại chẳng hiểu tí ti gì cả.
“—Vẫn còn 1 tháng nữa.”
Kurenai-san nói với tôi, khi mà tôi im lặng với cái đầu trắng toác.
“Cậu cứ từ từ suy nghĩ câu trả lời cho đến ngày Valentine trắng cũng được. Chỉ là—”
Chắc chắn vẫn với gương mặt đỏ rực không muốn để ai khác thấy ấy
Kurenai-san đã không lảng khỏi ánh mắt tôi mà tỏ tình.
“—Tớ, đã bày tỏ dũng khí của mình rồi. Xin cậu hãy hiểu chuyện đó nhé.”
Sau đó cổ bỏ cánh tay tôi ra, khoác cặp lên vai rồi rời khỏi phòng hội học sinh.
Tôi bị để ở căn phòng chiếu rọi bởi ánh đèn, đứng chết trân như là một đứa trẻ đi lạc vậy.
Tôi—là con người không có sự tồn tại.
Muốn trở thành cảnh nền cho những người trở thành nhân vật chính.
Không phải là người có thể đứng bên cạnh với nhân vật chính trong số nhân vật chính, như là Kurenai-san đâu.
—Tớ thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ nhé
Nhưng mà……Kurenai-san lúc ban nãy.
“……………………”
Một tháng nữa.
Chỉ còn một tháng nữa thôi.
Irido Mizuto◆Honmei
“Đây. Mizuto-kun.”
Sau bữa cơm tối, tôi được đưa cho một cách chóng vánh.
Là bánh quy sôcôla gồm bốn cái, đang đựng bên trong bọc nilông trong suốt—Tôi nhìn qua phát là biết ngay không phải là honmei. Bởi vì vài giây trước, ba tôi cũng được đưa cho thứ giống như vậy mà.
Là sôcôla gia đình, chứ khoan nói tới sôcôla giri.
Cũng không khác gì sôcôla từ mẹ cả, nhìn theo góc phân loại ấy. Có lẽ đó là sôcôla hạng thấp nhất ở Nhật Bản, và là thứ tôi nhận được từ cô ấy sau một ngày chờ đợi.
“A……C-, cảm ơn cậu……”
Tôi sau một khoảng trống rỗng đã nói lời cảm ơn và nhận lấy nó.
“Sao thế? Mizuto. Lần đầu tiên nhận được sôcôla từ con gái nên cảm động quá hả?”
“Nhắc mới nhớ, Mizuto-kun đã luôn sống dưới mái nhà toàn con trai ha.”
“À, đâu, phải rồi ha. Năm nay con cũng nhận được từ Higashira-san đúng không?”
Vừa tránh đi nụ cười tủm ta tủm tỉm của ba mẹ, tôi vừa nhận lấy cú sốc ngoài mong đợi.
Chẳng lẽ nào, chỉ thế này thôi sao……?
Khônh không, chắc chắn không như thế được. Đây là Valentine đầu tiên sau khi quay lại với nhau, suốt sau chín tháng đầy thăng trầm đó? Sao lại nhận sôcôla bọc cùng với ba như thế này rồi kết thúc chứ……
Nhưng mà trái dự đoán của tôi—hay nói khác là nguyện vọng—, sau khi tắm xong, hay có thức khuya đi nữa cũng không có dấu hiệu nhận được sôcôla honmei từ Yume.
“Con đi ngủ đây ạ.”
Lúc sắp qua ngày mới—hay thời khắc ngảy Valentine sắp kết thúc ấy—Yume đã nói như thế rồi định quay trở về phòng cổ.
Trong lòng tôi có chút hơi nôn nóng, vừa giả vờ bình tĩnh, vừa nói「Vậy con cũng đi đây」và đứng dậy.
Tôi bước lên cầu thang như đuổi theo sau lưng của Yume thì Yume quay lại trên dãy hành lang,
“Chúc ngủ ngon.”
Và cổ đã nói thế.
Thật sự……đến đây là kết thúc sao?
Nếu như cả hai đều quay trở về phòng……thì Valentine năm nay sẽ kết thúc mất đó?
Nhưng mà, tôi cũng không thể làm cái hành động thôi thúc cổ đưa cho mình sôcôla honmei được.
“……Ừ, chúc ngủ ngon.”
Đáp rõ ràng lại như thế rồi, tôi chỉ có thể luyến tiếc dõi theo tấm lưng của Yume khuất sau căn phòng của bản thân cổ.
……Mọi chuyện thành ra thế này sao.
Có lẽ là tôi đã tô điểm qua mức cho ngày Valentine sau khi bắt đầu hẹn hò rồi. Lúc đó chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, còn là những học sinh trung học có tầm hiểu biết hạn hẹp, khiến cho chuyện nhỏ gì đi nữa cũng phóng đại lên hết cả. Nhưng mà, đã trải qua hai năm cùng với hơn mười tháng rưỡi sống cùng rồi, mối quan hệ giữa chúng tôi đã phát triển đến mức vượt xa những cặp dôi sống chung nữa.
Nếu là thế thì, cỡ Valentine liệu có như thế này không cà.
……Thấy tức tức sao ấy. Giống như là tôi chậm hơn so với Yume vậy.
Vừa mang tâm trạng u ám, tôi vừa chui vào phòng mình.
Rồi thì.
Ở trên bàn học—tôi nhận ra là cố một cái túi nhỏ mà mình không quen mắt.
“…………A.”
Tôi đi đến cái bàn còn nhanh hơn suy nghĩ nữa.
Chiếc túi được buộc bằng một dải nơ dễ thương, trên đó có viết dòng chữ『Happy Valentine』và hình thỏi sôcôla màu trắng nữa. Bên trong là sôcôla hình trái tim rất bự.
Lúc đó—tôi cảm nhận được sự hiện diện ở phía sau lưng.
Người nào đó từ cánh cửa vẫn đang để mở kia, lẩm bẩm mà tuyên bố một câu với âm lượng thật to cùng với tốc độ mà tai tôi không bỏ lỡ.
“—Honmei.”
Và rồi, lúc mà tôi quay lại, người nào đó đó đã đóng sầm cánh cửa và chạy về căn phòng của mình rồi.
“……………Bị chơi rồi.”
Vừa lẩm bẩm, khuôn miệng tôi vừa nở nụ cười.
Dắt mũi tôi như thế này—Rõ là cổ đã thật sự trưởng thành trong hai năm này rồi.
Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống thì, tháo lấy dải nơ một cách cẩn thận rồi cho miếng sôcôla còn ngọt hơn cả vị ngọt của nó vào miệng mình.
Sáng hôm sau.
Tôi nói thẳng với Yume khi gặp nhau ở phòng khách.
“Cảm ơn vì sôcôla. Nó ngon lắm.”
Cả ba và dì Yuni cũng ở phòng khách.
Nhưng mà, tôi đã nói ra như thế mà không ngập ngừng trước ai cả—Bởi vì xung quanh mọi người đều biết tôi đã nhận sôcôla từ Yume kia mà.
Chỉ là không có sự ăn khớp trong nhận thức nó là giri hay là honmei mà thôi.
Yume cười và đáp lại mà đâu đó trông rất là vui vẻ.
“Không có gì đâu. Tớ trông chờ cậu đáp lễ đấy nhé?”
“Ừ thì, tớ sẽ suy nghĩ chừng mực mà.”
Cả ba và dì Yuni không có dấu hiệu nghi ngờ gì cả.
Xác nhận chuyện đó rồi, tôi và Yume lén trao đổi ánh mắt rồi cười khúc khích cùng nhau.