Kawanami Kogure◆Người có thể trở nên hạnh phúc nhất
“Cặp như là thành viên trong gia đình à, phiền ngoài sức tưởng tượng nhỉ.”
Akatsuki ngồi trên đùi tui, vừa chơi game vừa nói.
“Cha mẹ như là một cuốn album di động vậy. Nói ra hết những trơn hết trọi những chuyện mà chính chủ không muốn để bị người khác biết.”
Cơ thể nhỏ nhắn của Akatsuki ngồi gọn trong người tui tỏa ra hơi ấm vừa tắm xong. Một cái túi chườm nóng lý tưởng khi mà trời đã trở lạnh bây giờ đây, nhưng bộ đồ ngủ với cổ lỏng để lộ ra vùng ngực ấy làm người ta muốn nhìn mà chẳng còn cách nào khác mà.
“Ờ~”
Tui gật gù như thể lảng đi,
“Tuy là chẳng nghĩ ra gì, nhưng về trường hợp của anh thì……Khoan nói tới album di động, còn có một đứa giống như là lịch sử đen tối di động nữa.”
“Ai là lịch sử đen tối di động hả~!”
Vừa phản đối, Akatsuki vừa dùng phần sau đầu cọ cọ vào cằm tui. Tui thì vừa cố thoát khỏi cái mùi dầu gội đang xộc vào khoang mũi mà chẳng thể tránh được ấy, vừa nói,
“Tại sao lại đột ngột nói đến chuyện đấy?”
“Hửm~? Đâu, bạn em ấy nhé, muốn giới thiệu bạn trai cho ba mình.”
“Ưwa~, sến~……”
“Anh nói thẳng ra miệng luôn nhể! Mà em cũng nghĩ như thế nữa!”
“Nếu như chia tay rồi lại có bạn trai mới, lúc đó tính sao chứ. Chẳng lẽ lại giới thiệu à?”
“Rồi được nói「người này trông dịu dàng hơn người trước ha」này nọ thì.”
“Ư gea~! Hết sức tồi tệ luôn……”
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh khủng rồi. Về phần đứa bạn trai thì phải làm vẻ mặt thế nào mới được?
Rồi Akatsuki quay mặt về phía tui,
“Bọn mình thì đỡ rồi ha. Chẳng cần phải nói với cha mẹ.”
“Riêng cái đó thì muốn khen bọn mình lúc đương thời ghê ha.”
“Thật ha!”
Rồi bọn tui cười. Chính vì thế mà cho đến bây giờ vẫn có khuyết điểm nhỏ, đấy là bị nói「con vẫn chưa hẹn hò với lại Akatsuki-chan hả?」này nọ.
Akatsuki vừa tựa lưng vào ngực tui, vừa nói,
“Mà~, trong lúc hẹn hò không biết thật mà. Cái lúc chia tay sẽ đến ấy.”
“……Nếu như biết được thì từ đầu đã chẳng hẹn hò hay gì rồi còn gì.”
“Cũng phải ha~……Các cặp đôi trên thế giới mà có thể kết hôn với nhau thì tốt quá ha~”
“Dù kết hôn nhưng có lẽ cũng sẽ ly hôn.”
“Anh nói khôn thật đấy~”
Mối quan hệ nam nữ là thứ duy nhất vĩnh cửu đã là chuyện xa xưa rồi.
Thời nay, cũng có rất nhiều phương pháp để thỏa mãn cuộc sống. Nếu muốn ai đó cống hiến hết mình thì làm fan là được, nếu như muốn ai đó công nhận thì trở thành streamer là được.
Kết hôn sẽ chẳng còn là sự kiện tất yếu trong đời người, và tình yêu dần chỉ trở thành sở thích của một bộ phận con người.
Giống như là chơi game vậy, giết thời gian cho đến khi chết—
“—Tuy vậy, nhưng có lẽ những người có thể tin tưởng sẽ trở nên hạnh phúc nhất ha.”
Nếu như không có duy nhất thì cũng sẽ chẳng có vĩnh viễn.
Dù biết được cái đấy——người mà có thể tin tưởng, à.
“……Thỉnh thoảng em hay nói ra những câu như mình đã hiểu nhể.”
“Anh giả vờ không hiểu nhiều quá thôi.”
Akatsuki cười tinh nghịch rồi trượt mông xuống đến gốc đùi tôi. Thấy bà rồi~, nếu như bị nhỏ đẩy như thế thì—
“Em biết ngay từ đầu rồi? Đồ dâm tặc.”
“…………………”
Tôi im lặng lảng ánh mắt đi, thì Akatsuki quay lại như để tóm lấy nó,
“(Bọn mình làm mấy chuyện mà không thể nói với gia đình chứ……?)”
Nhỏ thì thầm một cách lôi cuốn.
Câu trả lời thì rõ ràng rồi.
“……Méo nhé……”
“Nhịn là không tốt đâu đó? Ko~kun♥”
“Bóp vú bây giờ đấy!”
“Ồ~! Anh làm nó to lên hộ em à? Cảm ơn nhé~♪”
Không nên nhẹ dạ mà hẹn hò với một con nhỏ sến súa.
Riêng cái đó thôi thì chính xác đấy.
Irido Mizuto◆Người sáng tạo vô hình
Lúc đã trải qua được một tuần sau khi trở thành gia sư tại gia cho Isana, bọn tôi cùng đến thăm khuôn viên của một trường đại học nghệ thuật.
“Tớ không muốn học đâu~~!”
Isana nổi loạn rồi.
Bức minh họa thất tình đã đăng lên mạng xã hội được đánh giá rất tốt. Xét về khía cạnh lần đầu đăng bài thì có thể nói là quá tốt. Tôi bắt Isana, cổ bây giờ tâm tạng đã tốt lên, hoàn thành bức thứ hai đàng hoàng trong thời hạn mà tôi đưa ra, nhưng cũng đuổi theo tiến độ học tập mà bản thân cổ đã muộn, tuy là chầm chậm từng chút một.
Nhưng mà, có vẻ như chẳng kéo dài được như thế.
“Mỗi ngày mà bị quản lý như thế này! Thì trông ngột ngạt lắm! Tớ muốn đọc light novel mà mình muốn vẽ, tớ muốn chơi game, tớ muốn ngủ trưa, muốn thức tới sáng c~ơ!!”
Hiện thân của sự ham muốn Higashira Isana đây dường như đã xem cuộc sống chuẩn quy tắc là độc hại rồi.
Chính vì như thế, để cho cổ thay đổi tâm trạng mà hôm nay tôi đã quyết định đặt chân đến buổi thuyết trình của một nhà sáng tạo game được tổ chức ở trường đại học.
“Tớ lần đầu tiên mới đi như thế này đấy. Mizuto-kun thì sao?”
“Tôi cũng thuộc loại không đi đến mấy cái hội ký tên hay gì mà. Nhưng thỉ thoảng đi cũng tốt còn gì?”
“Vâng! Tớ có cảm giác học được nhiều hơn là đọc sách giáo khoa đó!”
Tôi tình cờ thấy thông tin sự kiện trên mạng, nhưng diễn giả trong biểu thuyết trình có vẻ là nhà sản xuất game mà Isana đang chơi, nên là tôi đã hỏi cổ đi chứ.
Dù trái với lại nghề họa sĩ vẽ tranh minh họa, nhưng nếu nghe chuyện từ người chuyên nghiệp trong ngành thì sẽ trở nên kích thích tốt không chừng. Nếu như tại đây mà bổ sung thêm động lực và sử dụng nó cho việc sáng tạo hay học tập thì công việc của tôi cũng sẽ trở nên dễ dàng. Đúng là tốn nhiều công sức với con nhỏ này mà.
Nhìn bản đồ khuôn viên ở gần cửa vào rồi bọn tôi hướng đến phòng giảng đường làm hội trường.
Tuy đây là lần thứ hai tôi bước vào trong khuôn viên trường đại học nhưng dù thế vẫn là bầu không gian lạ kỳ. Nói sao nhỉ, so với trường cao trung thì nó có cảm giác đời sống hơn. Trong khi bên trường cao trung thì được kiểm soát chặt chẽ bởi người lớn, thì bên trường đại học làm tôi cảm thấy đây là một không gian được định hình bằng tính cách của học sinh.
Có lẽ cũng là vì nó là đại học nghệ thuật chăng. Ở đằng đó có những bức vẽ mà giống như do học sinh vẽ, hay có những vật thể mô phỏng gì đó mà tôi chẳng biết nữa, cứ như là đang trong thời gian chuẩn bị cho lễ hội văn hóa vậy.
“Howa~……”
Isana có vẻ hứng thú mà ngắm nhìn xung quanh khu khuôn viên hỗn mang như thế. Nếu như cổ mà học lên thì có lẽ ngôi trường đại học như thế này sẽ hợp hơn nếu so với ngôi trường đại học bình thường. Vẫn còn hơn 2 năm phía trước nữa, nhưng lúc đó chắc chắn rằng con đường tôi với cô ấy đi sẽ khác.
Định hướng của tôi tạm thời là đại học Kyoto.
Nếu như đạt được top 2 của khối trong trường tôi thì có thể nói đấy là đường tiến thân rất tốt. Có lẽ, nếu như thi thì sẽ đậu. Tôi có sự tự mãn cỡ đó đấy. Nhưng mà, khoa học thì tôi vẫn phân vân. Đang nghĩ là học khoa văn học bằng cách nào đó, nhưng mà lý do cũng chỉ là thích đọc sách thôi chứ chẳng còn gì nữa.
Lúc mà Isana quyết định con đường tiến thân thì tôi cũng quyết định lấy tương lai vẫn còn đang phân vân của bản thân mình thôi……
“Ở đây à.”
Bọn tôi đã đến giảng đường muốn đến.
Bước vào qua cửa sau thì thấy một lượng người nghe giảng thưa thớt ngồi trên những chiếc ghế hạ thấp bậc về phía trước nơi có bảng đen. Tính toán chuyện mình sẽ lạc trong khuôn viên chẳng quen, và có vẻ như chuyện đến sớm đã đạt thành công rồi. Dãy ghế cuối còn đang trống nên tôi cùng với Isana ngồi xuống đó.
Thốt lên tiếng ‘hể a~’ ngốc xít rồi thì Isana nhìn lên phía trần nhà.
“Mizuto-kun. Có cái màn hình treo lủng lẳng từ trên trần kìa.”
“Ờ, để cho những ghế phía sau có thể thấy được bảng còn gì? Cái đấy hoặc là chiếu slide chẳng hạn.”
“Ồồ~. Rộng hơn phòng học trường cao trung lắm luôn ha.”
Sức chứa của giảng đường này e rằng có thể lên đến 3 con số. Độ rộng của căn phòng khác với con số ở trường cao trung.
Trong khi đang chờ đợi một lúc thì ghế của giảng đường dần dần được lấp đầy.
Cuối cùng thì cũng lấp đầy được khoảng 80%. Tầng lớp người nghe cũng lung tung cả, quả nhiên có rất nhiều người trẻ mà có vẻ là sinh viên đấy, nhưng trong số đó cũng có ông bác rõ ràng trên 50 tuổi, hay ngược lại cũng có trẻ em như cỡ học sinh cao trung nữa. Tôi đã nghĩ không biết có bắt mắt không khi học sinh cao trung bước vào trường đại học, nhưng mà dường như đã lo lắng thừa rồi.
Chẳng mấy chốc, trước khi giờ của buổi thuyết trình bắt đầu, một người đàn ông mặc vest bước vào qua cửa trước, đi cùng với một người phụ nữ có vẻ là nhân viên trường đại học.
Tuy nói là mặc vest nhưng là không có đeo cà-vạt, bầu không khí đang tỏa ra như là của một doanh nhân trẻ tuổi hơn là của một nhân viên văn phòng. Tuổi thì trạc tứ tuần không chừng. E rằng ông ta chừa một chút râu dưới cằm để trang trí. Nhìn trông như ông ta làm tư thế trong mấy bài phỏng vấn ký sự[note46771].
Chắc chắn là lần đầu tiên thấy rồi, vậy mà trong đầu tôi có cảm giác như mắc phải vật gì đó.
“……Nà~, Isana.”
“Vâng?”
“Cái người đó, hình như đã thấy đâu đó rồi đúng chứ?”
“Ể? Chẳng phải là trong bài ký sự phỏng vấn gì đó sao? Tớ thấy ông ấy xuất hiện nhiều ở mấy cuộc đối thoại hay phỏng vấn lắm.”
“Không phải thế……”
Hình như thực tế đã từng gặp ông ấy ở đâu rồi……
Người đàn ông như doanh nhân đó đã nhấc chiếc micro từ bàn giảng viên lên sau khi đến giờ.
“Chào tất cả mọi người. Tôi rất lấy làm vinh dự khi mà mọi người đã đến. Tôi là Keikouin Ryousei.”
Ông ta thêm vào ‘nhân tiện thì là hàng thật đấy’ để làm cho người nghe cười. Liệu rằng ông ta đã từng bị mạo danh rồi sao.
“Tôi đã từng bị nhầm lẫn rất nhiều, rằng tên tôi là「Ryousei」chứ không phải「Suzunari」. Mấy vị khi mà có con rồi xin hãy đặt tên cho con mình dễ đọc nhé.”
Sau khi nói bằng giọng điệu sảng khoái, nới lỏng bầu không khí rồi thì buổi thuyết trình của nhà sáng tạo game・Keikouin Ryousei bắt đầu.
Sự nghiệp của ông ta thành công và xuất sắc. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, ông ta đã khởi động một liên doanh game xã hội đã trở thành một hit lớn vào thời điểm game xã hội còn sơ khai. Sau khi phát triển công ty với tư cách là giám đốc, nhà sản xuất và thành viên hội đồng quản trị, ông ta giao nó cho người cấp dưới và tự mình bắt đầu, hiện đang làm dòng game độc lập Indie với một nhóm nhỏ bạn bè ưu tú.
……Game xã hội à.
Nghe về nó rồi thì tôi nhớ về chuyện của Yume.
Ba của Yume, hình như là nhà sáng tạo gì đó. Cách nói ‘gì đó’ ấy là vì lúc xưa ở nhà cô ấy, ông ta đã chẳng làm ra một thứ gì cả.
Nếu như tạo ra game mạng xã hội thì cũng chẳng có gì lạ dù ở nhà chẳng có thành quả hiện vật. Đằng nào chẳng có tồn tại cái gọi giống như là người dùng mà—
“Tôi chẳng phải là thiên tài tạo ra đồ vật. Thế nên đã chọn lấy con đường tận dụng tài năng của ai đó. Có rất nhiều tồn tại trên đời này, nhưng mà nhiều trong số thiên tài bị hủy hoại không ngốc đầu lên được—Tôi tạo ra một nơi để họ có thể phát huy cực đại năng lực đó, gửi họ đến nơi được gọi là người dùng. Đấy chính là công việc của tôi.”
Một đứa chẳng khác nào chỉ là thằng đi cùng Isana là tôi đây không biết từ lúc nào đã lắng nghe câu chuyện của ông ta.
Thế nên, lúc nhận ra thứ chính xác đang mắc trong đầu mình là lúc sau khi buổi thuyết trình kết thúc.
Irido Yume◆Những bất an liền kề cuộc sống thường nhật
Ngày nghỉ này, tôi đã cùng Akatsuki-san, Maki-san hay Nasuka-san học nhóm ở tiệm giải khát.
Kỳ thi cuối kỳ 2 đã đuổi đến ngay trước mắt rồi——Do số môn nhiều hơn nếu so với kỳ thi giữa kỳ nên phải có đối sách cực kì cẩn thận. Vì thế mà những ngày nghỉ ở trường, bọn tôi lại cùng nhau tập trung lại như thế này để học.
Và, nói về lý do cá nhân thì tôi có sự lo lắng……Vì một mình chẳng thể nào tập trung được nên là muốn học chung với ai đó.
“Thuận lợi ha.”
Đúng lúc tôi đang chỉ cho Nasuka-san câu hỏi toán thì người đã đến bắt chuyện chính là hội trưởng Kurenai Suzuri trong bộ dạng bồi bàn nữ.
Rồi thì Maki-san phấn khởi,
“Osu[note46772]! Thuận lợi chị ạ!”
trả lời lại chị ấy như thế.
Tiệm giải khát này là nơi mà hội trưởng Kurenai làm thêm. Cũng là nơi tổ chức tiệc chào mừng của hội học sinh.
Hội trưởng đã vui vẻ đề xuất nơi mà chị ấy làm thêm khi mà bọn tôi đang đi tìm nơi học vào ngày nghỉ. Thực tế thì yên tĩnh hơn hẳn khu ẩm thực hay tiệm ăn gia đình nên là địa điểm học chẳng thể chê vào đâu.
“Iya~, bất ngờ thật chứ! Có ngờ hội trưởng lại làm thêm bằng bộ trang phục dễ thương đến thế đâu!”
“Fưfưfư. Đúng không?”
Hội trưởng trong bộ trang phục bồi bàn nữ mà như thể đặt làm riêng cho cơ thể nhỏ nhắn của mình khẽ cười mà trông như tự mãn.
“Nhưng mà đừng có tiết lộ ra ngoài đấy nhé? Nếu như tăng lượng học sinh trêu đùa thì sẽ làm phiền ông chủ đó.”
“Em hiểu rồi ạ!”
Hội trưởng rót nước lạnh thêm vào ly của bọn tôi. Trà hay là cà phê mà mọi người đã gọi cũng đã cạn rồi.
“Nhưng mà hội trưởng, chị có sao không ạ~?”
Nasuka-san hỏi thế với giọng điệu thư thả.
“Chị không học thi, mà còn làm thêm nữa~”
“Bình thường chị có học mà. Nên không phải lo lắng đâu.”
“……Nhắc mới nhớ, có lẽ em chưa từng thấy hội trưởng cố gắng trước kỳ kiểm tra lần nào cả.”
Khi mà tôi thì thầm nói thế thì hội trưởng Kurenai cười bông đùa.
“Chị là loại làm bài tập hè có kế hoạch mà.”
Nếu vậy thì tại sao chị lại chẳng thể lên kế hoạch về chuyện của Haba-senpai thế—cơ mà tôi nuốt cái câu độc dược này xuống.
Akatsuki-san thì nằm dài xuống,
“Làm ơn cho em biết câu hỏi của năm ngoái với, senpa~i……Em sắp đến giới hạn rồi~……”
“Không được. Cơ mà vô nghĩa thôi. Kiểm tra trường mình có đối sách toàn diện với câu hỏi năm ngoái đấy.”
“Ư hẻ~……”
“Dù thế nào đi nữa cũng cố gắng bằng chính sức mình đi. Có thư ký đáng tin cậy của hội học sinh chị đây mà, nên là dễ như ăn cháo thôi.”
Nói đùa như thế rồi hội trưởng quay trở lại phòng của nhân viên.
Rồi thì Maki-san cười tủm tỉm nhìn về phía tôi.
“Chị ấy nói thư ký đáng tin cậy kìa.”
“Thôi đi mà. Tớ chỉ ghi chép lại các buổi học thôi.”
Tôi cười mơ hồi rồi nói. Còn những việc khác như tạo bản tóm lược, cập nhật trang chủ, hay làm bản tin hội học sinh……có vẻ một ngày nào đó cũng có việc biên tập tạp chí của hội nữa, nhưng nếu so sánh với hội trưởng hay là Asou-senpai, nhưng người hứng chịu chỉ chỉ trích của ủy viên hội hay các trưởng câu lạc bộ thì chẳng phải gì to tác cả.
“Đâu đâu, thế là đủ rồi! Gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch mà~! Không phải ngầu sao?”
“Ờ thì, có lẽ kỹ năng gõ phím của tớ cũng giỏi lên không chừng.”
Tôi đã chỉ từng chạm vào máy tính trong tiết học cho đến khi gia nhập hội học sinh. Cơ mà bản thân Mizuto cũng có một cái riêng của cậu ấy.
“Dù sao đi nữa cậu cũng top 1 khối học mà! Cứu tớ~!”
Con zombie học hành Akatsuki đang bám víu bên cạnh tôi.
“Rồi rồi. Vậy trước tiên hãy cầm bút chì lên nhé.”
“Ư e~n! Ngón tay tớ đau quá~!”
“Chưa bị đứt mà nên không sao đâu.”
“Hả ư~……! Tớ cũng chẳng cần Sparta Yume đâu……”
Rồi rồi ~ và tôi cũng lại lần nữa dỗ dành nhỏ.
Trong lúc như thế, trong đầu tôi chạy lòng vòng những sự kiện sẽ xảy ra sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Một cuộc gặp gỡ 3 người, với ba ruột của tôi cùng với Mizuto.
Mizuto đã chấp nhận một cách nhanh chóng, nhưng mà tôi tự hỏi bên trong cậu ấy vị trí của cái sự kiện này thành ra như thế nào. Một chuyện rắc rối phiền phức? Hay là……
Aa mồ~! Mẹ đi theo cùng là được rồi vậy mà! Nhưng mà có vẻ bên ấy nói『như thế có lỗi với anh nhà lắm』và muốn chỉ tôi và Mizuto đi đến đó……
……Cả ba nữa, không biết là ông ấy tính làm gì.
Đối tượng muốn gặp là đứa con trai của đối tượng đã tái hôn với vợ cũ sao? Nếu là tôi thì tuyệt đối không muốn đâu……Chẳng biết phải gặp bằng mặt mũi nào mới được.
Mình là người liên quan nhất, vậy mà có cảm giác như bị bỏ lại hay sao ấy.
“……hàà~”
“Yume-chan.”
“A, ư ừn. Xin lỗi, không có gì hết.”
Tôi uống ly nước lạnh đã được hội trưởng rót, lảng tránh đi sự bất an không rõ ràng.
Vô tình mà mình muốn ganh đua với lại Higashira-san……Nhưng thật sự, cuộc gặp sẽ thành ra như thế nào đây?
Irido Mizuto◆Trùng hợp
Sau khi buổi thuyết trình kết thúc, bọn tôi bước ra khỏi giảng đường.
“Đã khá thú vị cậu ha~. Tớ chưa chơi Indie game nên thấy nó tươi mới ghê.”
“Phải ha.”
Đúng thật là thú vị. Sự thú vị hay sáng kiến sử dụng tài năng của người khác—Có cảm giác như là chuyện lớn liên quan đến chuyện mà bây giờ tôi đang định làm, hơn cả với Isana nữa.
“Tương lai cậu có muốn vẽ tranh chứ? Hay là thiết kế light novel, game……rồi Vtuber chẳng hạn.”
“Ể~? Tớ chưa có suy nghĩ rõ ràng~……A, nhưng mà, tớ muốn thử làm doujin ecchi đó.”
“Nói thẳng vành vạch ra kìa à. Đủ 18 tuổi cái đi đã nha.”
“Ư hehe……Hóng 2 năm sau ghê~”
Vốn dĩ ở từ những phát ngôn bình thường của con nhỏ này, tôi không tin là nó sẽ bảo vệ 18 điều cấm một cách nghiêm túc——nhưng mà cảm giác không nên động chạm đến sẽ tốt hơn.
“Mà ngay từ đầu, cậu có bán hàng được không đấy?”
“Thì rõ ràng là nhờ người cosplay chứ gì nữa!”
“Cậu chẳng thể giao thiệp chuyện đấy còn gì.”
Chắc sẽ thành chuyện cho tôi làm còn gì. Tôi có thể hình dung ra cái tương lai đó từ bây giờ. Giao thiệp với lại cosplayer để nhờ bán doujinshi khiêu dâm của con bạn——Cái tình huống quái gì đây. Trước tiên từ cái tình huống phải đọc cái doujin khiêu dâm của nhỏ bạn vẽ thôi là tôi đã đau đầu rồi.
“Ừ thì, cậu cũng phải giỏi cái này hơn nữa, mà quan trọng hơn là phải vượt qua kỳ thi cuối kỳ trước mắt.”
“Ư ge~~……Đừng có làm tớ nhớ lại mà~……”
Bất kể Isana có chọn tương lai thế nào đi nữa, tôi không thể để cho cổ bỏ ngang được. Cả giảng viên tên Keikouin hôm nay nữa, trình độ học vấn của ông ấy khá là ấn tượng nữa—
“……Dù là như thế đi nữa, quả nhiên đã gặp đâu đó……”
“Vâng?”
“Nà~. Quả nhiên cái người tên Keikouin đó, đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?”
“Ểể? Vậy tức là, cả tớ cũng từng gặp luôn rồi sao?”
Phải rồi. Tại sao tôi lại hỏi Isana? Chẳng lẽ nào, lúc gặp người đó tôi đang ở cùng với lại Isana sao……?
“——Ừm?”
Đó là lúc mà bọn tôi bước ra khỏi giảng đường.
Đúng lúc đó thì cái người mà bọn tôi đang nói đến—Keikouin Ryousei đang kiểm tra gì đó bằng smartphone.
Khi ông ta nhận ra bọn tôi thì lẩm bẩm「hai đứa là……」,
“——Àà, quả nhiên là thế. Là ở lễ hội văn hóa Rakurou.”
Rồi ông ta nói như thế.
Trong khoảnh khắc, ký ức đang tắc của tôi một hơi tuôn trào ra.
Aa——phải rồi.
Tại lễ hội văn hóa, đúng lúc tôi và Isana ở riêng thì ông ta đã đến hỏi lớp của tôi và Yume—
“Cái này là trùng hợp nhỉ. Lúc đó cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Nở nụ cười với vẻ dịu dàng, Keikouin—san đến bắt chuyện.
Iansa thì hoảng loạn「ể? ể?」, rồi nhìn so sánh giữa mặt tôi và Keikouin-san.
“Đã gặp nhau ở lễ hội văn hóa rồi đấy.”
Rồi tôi nén giọng mình lại và nói thế.
“Hora, ông ấy đã đến hỏi đường khi mà chúng ta ở cùng nhau—lúc rời đi còn bảo cậu là「một người bạn gái tuyệt vời」nữa.”
“——A~! Là người lúc đó……Aa~!”
Cuối cùng cũng đã nhớ ra, Isana để lộ ra giọng thoải mái.
Phải, bình thường trải qua tầm này thì sao mà nhớ chuyện nhỏ nhặt như thế.
“……Ông nhớ bọn tôi sao?”
Khi tôi hỏi như thế thì Keikouin-san nở nụ cười giễu cợt và nhún vai.
“Do tính chất công việc mà tôi giỏi nhớ mặt người khác lắm. Trong lúc thuyết trình tôi đã quan tâm rồi nhưng lúc nhìn gần là lập tức nhớ ra ngay.”
Trí nhớ khủng thật. Tôi thì hoàn toàn chẳng nhớ tên và mặt người khác nên có thể nghĩ đấy là siêu năng lực của tôi cơ.
“Mấy đứa vẫn còn là học sinh cao trung đúng không? Đến tham gia buổi thuyết trình của trường đại học nghệ thuật vậy khá là nhiệt tình học tập nhỉ. Có hứng thú với sáng tạo game à?”
“Không ạ……Hôm nay là xả hơi ạ. Giờ bọn con đang trong thời gian thi cử nữa.”
“Thời gian thi cử? ……Àà, thi cuối kỳ à. Thế không được nha. Khi mà dừng làm học sinh thì sẽ ngay lập tức quên đi thói quen đương thời mất thôi.”
“Cả ông nữa, tại sao lúc đó lại đến lễ hội văn hóa trường bọn cháu?”
“Tôi được bạn giới thiệu. Ở tuổi này, trường học dù thế nào đi nữa cũng là thánh địa. Để biết được cảm giác của những người trẻ, mỗi khi có cơ hội thì tôi lại đến……Với lại, ít nhiều thì tôi cũng có duyên với trường Rakurou—”
Duyên? ……Chẳng phải lúc giới thiệu tại buổi thuyết trình ban nãy, ông ta nói mình xuất thân từ một trường cao trung khác sao.
“Bây giờ đến lượt tôi.”
Từ lúc nào mà trở thành thực hiện theo lượt rồi.
“Nói là xả hơi đi nữa cũng là sự lựa chọn hiếm có nhỉ. Nếu như hẹn hò thì chẳng phải có nhiều hơi khác mà đúng chứ? Theo hướng mà tôi nhìn thì, —e rằng là từ cô bạn gái nhỉ.”
“Fư ể~”
Isana nấp nửa người đằng sau lưng tôi để dõi theo cuộc nói chuyện thì giật mình run người.
“Tôi thấy cô ấy đang khao khát tạo ra một thứ gì. Đúng chứ?”
Tôi đã một chút do dự. Chẳng phải là tôi đang có ý giấu đi sở thích của Isana, nhưng cũng chẳng phải là thứ để một người xa lạ như tôi đây tự ý tiết lộ ra thẳng còn gì. Có hỏi chính chủ về sự quyết định, Isana cũng sẽ đóng miệng mình lại như con sò trước người mà mình lần đầu tiên gặp mặt thôi.
Nhưng mà, do dự chỉ một chút là xong.
Có hai lý do. Thứ nhất, Dù cho tôi không làm sáng tỏ, ông ta hầu như cũng đã đoán ra rồi. Còn một là—
“—Phải, đúng như thế ạ. Con nhỏ này hiện đang vẽ tranh minh họa. Cháu nghĩ sẽ kích thích được cổ nên mới dẫn đến.”
Trực giác của tôi nói đây chính là cơ hội.
Dựa trên lý lịch và nội dung bài thuyết trình lúc ban nãy, ông ta—Keikouin Ryousei là một người chuyên nghiệp nhận ra được tài năng.
Đây là cơ hội để sự chuyên nghiệp đó kiểm định tại năng của Isana. Cơ hội như thế này không thường đến với mấy đứa chỉ là học sinh cao trung đâu.
Tất nhiên cũng có rủi ro, nhưng từ bộ dạng của ông ấy, chắc chắn sẽ không làm những hành động như hái mầm non đâu. Tôi đã nghĩ chẳng phải lựa chọn gì xấu cả.
“Hồu~?”
Cặp mắt của Keikouin-san nhìn đến gương mặt của Isana, và Isana lại càng trốn đằng sau tôi hơn.
“Ra là vậy. Là tranh minh họa à. Tôi từ ngay xưa ấy nhé, đã hoàn toàn kính trọng những người có thể vẽ tranh vô điều kiện đó.”
“Con nghĩ khá là giỏi với một học sinh cao trung năm nhất ạ.”
“Kh~, Mizuto-kun!?”
Isana đỏ mặt, kéo kéo tà áo của tôi. Đúng là giỏi mà, nên là chẳng cần xấu hổ đâu.
Keikouin-san cười như là thấy thú vị.
“Nếu được thì có thể cho tôi xem chứ? Tôi thích mấy tác phẩm của giới trẻ lắm.”
Nhìn thấu rồi à. Nhưng mà thể theo ý ổng luôn.
“Isana, được chứ?”
“Ể, ểểể……?”
“Cũng đã up lên mạng rồi, nên bây giờ thêm một người nữa cũng vậy thôi còn gì.”
“Nhưng mà bị xem trước mắt như vậy có giống đâu……”
“Hahaha! Không cần phải sợ cũng được mà.”
Keikouin-san thoải mái nói.
“Tôi không phải là biên tập viên, mà ở đây cũng chẳng phải hội trường mang theo giấy tờ riêng. Tôi không phải loại người vui mừng đến nỗi bắt bẻ tính cách của một nữ sinh trung học mà mình mới chỉ gặp lần thứ hai đâu.”
Tôi hiểu rõ thứ mà người sáng tạo sợ là thứ gì. Tôi không nghĩ suy đoán của mình là sai đâu.
“Cậu nói là đã up lên mạng nhỉ. Có thể cho tôi nghe bút danh chứ?”
“Isana.”
“……Ư ư……Tớ hiểu rồi~……”
Khi mà tôi nói ra biệt danh của Isana, Keikouin-san nhanh chóng thao tác trên smartphone.
“Là tài khoản này à……Hừm……”
Mắt của Keikouin-san hơi híp lại một chút.
Tài khoản up minh họa của Isana chỉ mới có 2 bức. Quá ít cho một portfolio[note46773] mà. Thế nên đây chắc chắn chỉ là phần kéo dài giới thiệu bản thân thôi, nhưng mà Keikouin-san đã nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc.
“……Tôi có 1 điều muốn hỏi, được chứ?”
Không lâu sau ánh mắt nhìn vào smartphone đó nhanh như chớp nhìn đến bọn tôi.
“Bức tranh……đầu tiên này. Là bức minh họa thiếu nữ thất tình……nhưng mà người đề xuất up nó lên mạng là cậu nhỉ?”
“……Phải ạ.”
“Hừm……Ra là vậy. Mắt cậu tốt đấy.”
……Ửn ửn? Tại sao tôi lại được khen?
“Bức tranh gây háo hức đấy. Tuy vẫn còn non nớt, nhưng tôi hiểu được rõ ràng vì vậy mà có tương lai. Chưa hết, khiếu đưa cảm xúc vào các bức tranh minh họa đã được thể hiện rõ ràng……Với lại, tác phẩm thứ hai cũng tốt nữa. Không thể thấy có chút do dự nào khi đưa ham muốn tình dục của bản thân vào tác phẩm. Là tư chất cần có của nhà sáng tạo đấy.”
Ưgyuuuuu~ tiếng rên rỉ kỳ lạ đó lọt vào tai tôi. Có vẻ là xấu hổ. Được khen thì nên mừng là được rồi vậy mà.
Keikouin-san đột nhiên cho tay vào túi. Ông ta lục lọi bên trong túi, nói「có rồi có rồi」rồi lấy danh thiếp ra.
“Xin được phép giới thiệu lại lần nữa, tôi là Keikouin Ryousei.”
Và danh thiếp mà ông ta đưa đến là một tấm được thiết kế rất mốt.
“Xin lỗi vì đã giới thiệu bản thân mình muộn màng. Tôi có thể hỏi tên của cô cậu được chứ?”
Tôi vừa nhận lấy tấm danh thiếp,
“Cháu là Irido Mizuto ạ.”
Rồi sau đó thụi cùi chỏ vào Isana.
“Hi, Higashira Isana, ạ……”
Có vẻ như Keikouin-san đã nghe rõ giọng nói mỏng manh đó.
“Irido Mizuto-kun, và Higashira Isana-san……Được, tôi nhớ rồi.”
Ông ta vừa gõ vào thái dương vừa nói, rồi「……ửm?」phát và chau mày lại.
“……Irido Mizuto……”
“Dạ?”
“À không.”
Keikouin-san cười nham hiểm, như một đứa con nít vào ngày phát hành trò chơi vậy.
“Lại thêm một chuyện trùng hợp. Do cái này nên thứ được gọi là con người mới thú vị.”
……? Tức là sao?
“Nếu như có gì muốn thảo luận với tôi, đừng ngần ngại mà cứ liên hệ số liên lạc trên danh thiếp ấy. Đặc biệt thì Mizuto-kun—Có lẽ trong tương lai không xa tôi sẽ lại gặp cậu không chừng.”
Nói mơ hồ thế rồi Keikouin Ryousei cười mờ ám.
“Chẳng hiểu sao mà tôi thường bị nói là người mập mờ lắm. Cũng có dịp rồi nên tôi đã thử làm nhà tiên tri ấy mà.”
Nói ‘vậy chào nhé’ rồi Keikouin-san nhanh chóng đi khỏi.
Bọn tôi dõi mắt tiễn đưa tấm lưng ấy đi,
“……Chẳng phải nói ra chuyện như thế nên mới bị xem là mập mờ à?”
“Phải ha.”
Không biết có nên tin tưởng hay là không nữa……Tôi vừa nhìn cái danh thiếp được đưa cho, vừa nghiêng đầu.
Irido Yume◆Tái ngộ
“……Ửm. Chẳng phải được sao?”
Tôi nhìn kiểu phối đồ của Mizuto rồi nhẹ gật gù.
Chiếc áo sơ mi chữ Y màu trắng cùng chiếc áo khoác giản đơn, bình dị nhưng lại không quá bình dị—Không thấy như cậu ấy đang cố cao lên một cách kỳ lạ, cả bản thân mình cũng công nhận mình có tài vừa đủ tốt đấy chẳng phải sao.
Mizuto thở dài nhẹ ra một hơn,
“Thay đồ cho người ta như là thay búp bê, mà cái ánh mắt trịch thượng kia là sao……”
“Lỗi do cậu chẳng suy nghĩ đến gì hết còn gì?”
“Chỉ là đi dùng bữa thôi đúng không. Cần phải suy nghĩ cái gì hả?”
“Vì đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng rồi, nên sao mà để cậu đến bằng áo lông cừu cũ kỹ được chứ!”
Kỳ thi cuối kỳ cũng đã vô sự kết thúc, và ngày đi gặp ba cũng đã đến.
Từ lời nhắn của mẹ thì sau khi gặp nhau tại nhà ga, và có vẻ như chúng tôi sẽ được đưa đến nhà hàng cao cấp, nơi mà người lớn hẹn hò với nhau. Cho đến bây giờ tôi đã chẳng hỏi chi tiết, nhưng mà người cha ruột rà của tôi, chẳng lẽ nào là nhà giàu sao?
Chính vì thế mà phải nhận thức TPO[note46774], cả tôi cũng chuẩn bị bộ đầm trông trưởng thành và trong suốt. Mẹ tôi có bảo, ba có lẽ sẽ thanh toán chi phí nên về mặt cá nhân thì có lời đó.
“Cả hai đứa đi đường cần thận nhé.”
Mẹ đứng ở cửa và nói với chúng tôi.
“Thật ra thì, mẹ cũng nên đi chung với mấy con mới phải……”
“Chẳng phải mẹ đã được nói『như thế có lỗi với anh nhà lắm』sao?”
“Mà cũng phải. Người ta nói đúng mà nên mẹ chẳng thể nói gì cả……”
Mẹ tôi cười mà trông khó xử.
Tôi chẳng thể tưởng tượng được sao mà có thể quan tâm thế này đến người đã đầu ấp tay gối nhiều năm trời. Nếu như Mizuto có bạn gái mới, liệu tôi có quan tâm được giống như thế chứ. Cảm xúc trở nên phức tạp, không thể giữ cho bình tĩnh nổi.
“Vậy thì bọn con đi đây ạ.”
“Ừm. Cả Mizuto-kun nữa, dì nghĩ là con khó xử, nhưng chắc chắn là bữa cơm ngon lắm nên là con có thể vui vẻ mà dùng đó.”
“Dạ.”
Rồi hai đứa tôi bước ra cổng.
Bây giờ có thể nói là xế chiều cũng được, nhưng trời đã nhuộm một màu tối rồi. Cơn gió lạnh của tháng 12 đang xiên đến đôi gò má. Tôi nâng cổ áo khoác trên chiếc đầm, rồi nhìn bộ dạng của Mizuto đang đi bên cạnh. Vẫn như mọi khi, cậu ấy vẫn làm cái gương mặt mà tôi chẳng hiểu đang nghĩ gì.
“Cậu đang lo lắng à?”
Khi tôi hỏi thế, Mizuto đáp lại mà không hướng ánh mắt đến.
“Còn đằng ấy thì sao.”
Mizuto chẳng có bộ dạng như là đang lo lắng. Sắc mặt bình thường, thanh âm cũng bình thường. Tốc độ bước đi cũng như mọi khi, chẳng có một tí gượng gạo. Một mặt nếu nói về tôi thì,
“Có một chút……không chừng.”
Đã bao lâu rồi mới lại gặp ba nhỉ.
Trong tiểu thuyết hay là phim truyền hình có rất nhiều cảnh người cha gặp định kỳ người con gái hay vợ mà mình đã chia tay. Nhưng mà, tôi không nhớ đã có cuộc gặp như thế.
Thế nên tôi đã nghĩ, ba không có hứng thú với lại mình.
Và, nói thật thì, phía tôi cũng giống như thế……Chuyện sống chung với ba dưới một mái nhà khi xưa hầu như tôi chẳng còn nhớ nữa. Dù thỉnh thoảng có nghe chuyện từ mẹ đi nữa, ổng giống như là người mà tôi không biết vậy.
Khi được bài tập như『Hãy lắng nghe về chuyện từ ba em』ở trường tiểu học, tôi đã từng gặp khó khăn—nếu nói có suy nguy sâu sắc gì về sự tồn tại mang tên người cha không thì chẳng đến mức ấy đâu.
Thế nên thú thật, tôi chẳng biết vì sao mà lại có ngày này nữa.
Đến bây giờ, ông ấy có chuyện gì với tôi và Mizuto chứ. Do hoàn toàn chẳng biết gì nên phân vân và lo lắng.
Tôi đã lơ đễnh mà ganh đua với lại Higashira-san, trót suy nghĩ như là loại bỏ hết trở ngại để đạt được mục đích……Nhưng mà tính toán đó đã bị thổi bay đi rồi.
Chúng tôi đến chỗ hẹn trong khi nói những chuyện mà chẳng ra hội thoại cho lắm.
Đây là trước tòa tháp Kyoto, nơi mà tôi cũng đã từng đợi để hẹn hò với Mizuto.
Dù sớm nhưng con phố đang được bao trùm bởi bầu không khí Giáng Sinh, và những bài hát Giáng Sinh đang được ngân vang lên tại đâu đó. Bên phía kia dòng người mà có cảm giác như đang thấp thỏm đâu đấy, tôi thấy biết bao nhiêu người nhìn xuống smartphone để mà giết thời gian.
Sau khi đến thì tôi đã định liên lạc bằng smartphone rồi. Nhưng mà trước đó tôi đã nhận ra.
Rằng có một người đàn ông mặc áo khoác bảnh bao, đang tựa lưng vào cây cột màu bạc lớn.
Khoảnh khắc thấy bộ dạng ấy, ký ức của tôi dần trỗi dậy.
“Ba—”
“—Keikouin-san?”
Trước khi mà tôi gọi thì Mizuto đã bàng hoàng nói thế rồi.
Ể?
Người đàn ông mặc áo khoác ngước mặt lên và nhìn về đây.
Và rồi, ông ấy nở nụ cười tinh quái.
Ba tôi—Keikouin Ryousei.
“Thế nên tôi đã nói rồi đúng chứ? Mizuto-kun.”
Irido Yume◆Hướng của ánh nhìn
Được ba hướng dẫn, chúng tôi đến một nhà hàng ở tầng trên của một tòa nhà gần đó. Có thể nhìn toàn cảnh phố Kyoto hay tháp Kyoto, trông nhà là một nhà hàng có thể chụp được ảnh đẹp để up instagram đấy nhưng mà trong đầu tôi hiện giờ chỉ toàn sự hỗn loạn thôi.
Tại sao Mizuto và ba lại biết nhau?
Ba tôi sau khi đến bàn và cởi áo khoác ra rồi thì trả lời cho câu hỏi đó.
“Ngày trước ta có tình cờ gặp Mizuto-kun ở buổi thuyết trình trên trường đại học. Ta cũng giật mình sau khi nghe tên rồi mới thấy giống với lại đứa đã trở thành anh em kế của Yume đó.”
“Buổi thuyết trình trên trường đại học……?”
“Ửm. Nhắc mới nhớ, Yume chưa nghe về chuyện công việc của ba nhỉ. Ba hiện đang làm nhà sản xuất cho một công ty game. Thỉnh thoảng có được nhờ đến thuyết trình cho trường đại học nghệ thuật hay là gì đó ấy mà.”
Game……Tuy chẳng hiểu sao mà tôi đã hiểu rằng ông ấy đang làm công việc gì đó liên quan đến mảng nội dung……
Tôi nhìn sang Mizuto đang giả vờ làm vẻ mặt không biết gì cạnh bên tôi.
“Bộ cậu……có hứng thú với game hả?”
“……Tớ đi theo Isana thôi. Để xả hơi vụ học thi ấy.”
Mizuto giải thích mà bằng cảm giác miễn cưỡng.
Ể? Chờ một chút đã? Thế tức là……Không những Mizuto mà Higashira-san cũng đã gặp ba mình rồi à? Tức là cũng đã lấp luôn cái hào của tôi rồi sao!?
Trong một thoáng tôi đã thêm hoảng loạn, nhưng mà chờ đã, bình tĩnh lại nào. Vốn dĩ người cha mà mình hầu như không gặp này có nghĩ Higashira-san là gì của Mizuto đi nữa cũng chẳng liên quan. Vẫn còn quá sớm để nói đến vụ hào ngoài.
“Phải rồi, Mizuto-kun.”
Ba tôi vừa dùng khăn ướt lau tay, vừa gọi Mizuto.
“Nhắc mới nhớ tấm mình họa thứ 3 đã được đăng rồi nhỉ. Tôi cảm giác năng lực vẽ đang tăng lên theo từng bức. Khá tuyệt trong thời gian thi cử đấy—Là nhờ sự quản lý của cậu nhỉ?”
“Là nhờ tài năng của con nhỏ đấy ạ. Cháu chí thúc giục thôi.”
……Ể? Gì cơ? Quản lý?
“T-……tức là sao? Cậu đang làm gì với Higashira-san cơ?”
“Chuyện đó……”
“Cậu ta, đang hỗ trợ hoạt động sáng tác của bạn mình đó.”
Ba tôi nói trong khi mà Mizuto đang ấp úng.
“Vừa có mắt nhìn tài năng chính xác, vừa có phương châm nuôi dưỡng tuyệt vời nữa. Không nghĩ là học sinh cao trung năm nhất đâu.”
“……Không phải là gia sư tại gia sao?”
Khi mà tôi nhìn chằm chằm thì Mizuto lảng ánh nhìn đi. Có thể thấy cậu ấy trông khó xử ở đâu đó.
“……Cái đó tớ được Natora-san nhờ. Còn về phần quản lý thì tớ tự ý mình làm.”
“Ra……là thế.”
Tuy là tôi biết Higashira-san vẽ tranh, nhưng đã chẳng biết lại chuyên nghiệp đến mức đó. Đúng thật nếu như Higashira-san hoạt động như thế, thì có thể nghĩ cần ai đó—cần Mizuto hỗ trợ là chuyện theo lẽ đương nhiên thôi.
Nhưng mà, tôi có thể hình dung ra được thứ như là cảm giác tội lỗi đến với tôi thông qua sắc giọng hay thái độ của Mizuto.
“Vậy rồi, trước hết cứ gọi món mình thích đi. Không cần quan tâm đến giá cả cũng được. Vì hôm nay ta gọi mấy đứa đến vì sự thuận tiện của bản thân mà.”
Run rẩy nhìn giá cả được viết trong menu, tôi và Mizuto đã gọi món xong. Ba tôi thì gọi rượu vang.
Khi mà người hầu bàn nhận đơn và đi khỏi rồi thì tôi bồn chồn mở lời.
“……Etto……Con có thể hỏi……tại sao hôm nay ba lại gọi được chứ?”
Xài kinh ngữ với ba mình thì kỳ lắm, nhưng mà nói kiểu xuồng xã cũng không xong nên đã có chút lưỡng lự.
Ba tôi thì không giống như bận tâm, nở nụ cười dịu dàng rồi nói,
“Phải rồi ha. Trước hết hãy nói về chuyện đó đã.”
Ông ấy kết đôi tay đã thả lỏng trên bàn. Chẳng có ngón nào là có dấu tích của nhẫn cả.
“Là khoảng tháng 4 nhỉ. Ta có nghe Yuni—à không, nghe Irido-san thông báo chuyện về cuộc sống mới. Cô ấy đã bảo là không cần phí nuôi dưỡng nữa……nhưng mà lúc đó ta đã biết Yume có một người anh em cùng tuổi với mình. Rõ là trong thời kỳ đa cảm, nhưng mà hai đứa đã thân thiết với nhau hơn ta nghĩ nhỉ. Nhưng mà——”
Ba tôi khẽ nghiêng đầu.
“Để ta nói thẳng. Cả hai đứa thật thông minh. Có nói dối cũng sẽ chẳng qua được đúng chứ—Nhưng mà, ta đã nghĩ như thế này. 「Một nam nữ sinh cao trung đa cảm đột nhiên lại sống cùng nhau, nếu từ đầu có thể thân thiết với nhau thì thật là thiếu tự nhiên」”
Tôi trong một chốc đã ngừng hô hấp. Mizuto cũng ngừng chớp mắt, bặm môi mình lại.
“Cho dù có thể thân thiết, nhưng sẽ không có chuyện「đột nhiên」mà đúng chứ—Dù có nỗ lực đến mấy thì giai đoạn đầu sẽ có mối quan hệ gượng gạo với nhau. Nhưng mà, ta đã chẳng nghe chuyện như thế từ Irido-san. Do tính chất công việc, ta tự động sẽ cảm nhận ra cái sự tự nhiên như thế này—Nếu như chuyện của Irido-san thật sự là thật, nên ta đã thử các khả năng có thể xảy ra. Kết quả là, có 3 khả năng xuất hiện—”
Dựng 3 ngón tay lên rồi ba tôi nói.
“Thứ nhất,『Cả hai đứa đã quen với nhau từ trước』”
Ông ấy gập ngón áp út lại.
“Thứ hai,『Cậu con trai là người khá kỳ quặc』”
Ông ấy gập ngón giữa lại.
“Thứ ba,『Tức là cả hai』”
Ông ấy gập ngón trỏ lại.
Cử chỉ cứ như là một thám tử lừng danh trong tiểu thuyết trinh thám vậy, nhưng mà, hoàn toàn trúng hết cả. Chúng tôi đã quen biết với nhau từ trước, Mizuto thì khá là một người kỳ quặc——Thế cho nên chúng tôi đã có thể diễn vai anh em thân thiết ngay từ đầu.
Vì đương sự là mẹ hay chú Mineaki chắc chắn sẽ yên tâm, nên đã chẳng hoài nghi về sự thiếu tự nhiên này giữa chúng tôi. Nhưng mà ba tôi, chính do là người ngoài nên có thể phân tích một cách điềm tĩnh—Rằng, tôi và Mizuto có cái gì đó, không chỉ là anh em kế của nhau.
Vừa đúng lúc đó người bồi bàn mang đồ uống đến. Trà đá được đặt trước mặt tôi, trà ô long trước mặt Mizuto, và ba nhận lấy ly rượu vang.
Ba tôi nhẹ lắc thứ rượu màu tím được rót vào ly,
“Dù thế nào đi nữa, ta đã nghĩ mình cực kỳ hứng thú.”
Ông ấy nghiêng ly rượu, như là để làm ướt môi vậy.
“Đến giờ rồi thì ta không định vào vẻ một người cha đâu, nhưng ta tự hỏi đứa con trai kỳ quặc mà con gái ruột của ta cho phép sống cùng ấy rốt cuộc là người như thế nào. Là một hứng thú đơn thuần thôi—Thật ra nhé, ta đã nghĩ đến xem bộ dạng một chút tại lễ hội văn hóa rồi thôi, nhưng mà xui thay, lúc ta đến lớp học thì lại chẳng có hai đứa.”
“Ể~? Ba cũng đã đến lễ hội văn hóa sao……
“Ta nhận được thiệp mời từ người bạn. Nhân tiện thì lúc đó ta cũng đã tình cờ gặp Mizuto-kun và Higashira-san đó. Tuy đã chẳng nghĩ cậu ta chính là người mà ta cần tìm đến.”
Khi mà tôi giật mình sang bên cạnh, Mizuto đã nói「tớ cũng đã chẳng nghĩ ông ấy là ba cậu」. ‘Cùng với Higashira-san’, vậy tức là lúc 3 người cùng đi dạo quanh nhỉ……Chỉ có mình là có lúc đi toilet, vậy chẳng lẽ là lúc đó sao?
“Chính vì như thế ta đã quyết định đi gặp trực tiếp. Tuy là chẳng thể tạo được thời gian, thành ra tốn mất hai tháng trời.”
……Ra là như vậy, ha.
Có cảm giác tôi đã hiểu được bằng cách nào đó.
Sau khi ba tôi một lần nữa cho rượu vang lên miệng, nhìn qua Mizuto đang uống trà ô long trong im lặng rồi thì ông ấy nhìn sang tôi và cười.
“Cậu ta là một người thú vị nhỉ, Yume. Vừa mang một sự điềm tĩnh khác hẳn với học sinh cao trung, vừa có một sự nhiệt tình trông như tương phản với nó nữa. Một người thực tế, và còn là người lãng mạn—Tuy giống như mèo khen mèo dài đuôi, nhưng cảm nhận cũng gần giống với bản thân ta vậy.”
Có cảm giác lời đánh giá đó như đang đâm vào cốt lõi của Mizuto, mà cũng có cảm giác như chỉ nhìn vẻ bề ngoài vậy.
Chí ít thì, cái lúc mà đã lấy quyết tâm trong lòng—lúc mà nhìn thấy Mizuto đang khóc khi nhìn lên pháo hoa—tôi đã chẳng có thứ cảm tưởng như thế.
“Ta cũng hiểu sự an tâm của Irido-san. Yume phải cảm ơn vì gia đình mới có cậu ấy ha.”
“……Ừm.”
“Yume đã có mục tiêu cho tương lai chưa? Ta nghe nói thành tích của con ưu tú lắm nhỉ.”
“Ưn~, con chưa có quyết định gì hết……Vì bây giờ con đang vui vẻ trong hội học sinh lắm.”
“Thế thì được quá ha. Có khá nhiều sự lựa chọn là đặc quyền của một học sinh mà. Cứ tận hưởng thỏa thích là được.”
Thái độ hay sắc âm chẳng lộ ra. Nhưng mà bằng cách nào đó mà tôi hiểu được.
Ba quả nhiên, chẳng có hứng thú gì với tôi lắm.
Tôi cũng giống như vậy. Cảm xúc dỗi hờn đến chuyện ấy hoàn toàn không dâng trào.
Người mà ba tôi có hứng thú chính là Mizuto, và chuyện quan trọng nhất hiện giờ với tôi - mối quan hệ với lại Mizuto.
Đúng thật là chuyện lạ lùng mà.
Chắc chắn ông ấy là người ngoài nhất, vậy mà ánh nhìn tại nơi này toàn bộ đều đang hướng đến Mizuto.
Irido Mizuto◆Cốt truyện chính của đời người
“Con đi vệ sinh một chút ạ.”
Sau khi vừa nói chuyện vừa dùng bữa được một lúc, Yume đứng dậy khỏi ghế.
Chỉ để tôi lại ngồi đối diện với lại Keikouin-san.
Lẽ ra cả hai trông như phải trở nên khó xử, vậy mà Keikouin-san lại chẳng hề có một chút dấu hiệu như thế. Vẫn như mọi khi, ông ấy vừa cười mà như nhìn thấy tất cả toàn bộ, ông ấy vừa nhìn thẳng đến mặt tôi.
Và rồi,
“Cậu, có vẻ như đang thích Yume nhỉ.”
Ông ấy nói như thế như đúng rồi vậy.
Chiếc nĩa mà tôi cầm trên tay cứng lại trong chốc lát, rồi sau đó, tôi vừa nhìn quanh giữa bàn, vừa đáp lại.
“……Tại sao bác lại nghĩ như thế?”
“Tôi không định nhiều chuyện soi mói đâu……nhưng nếu cậu là đối tượng của con bé thì tôi có quá nhiều chuyện muốn nói.”
Keikouin-san tiếp tục nói mà trong như bối rối.
“Chỉ là đoán bừa thôi chứ không có suy luận gì cả.『Một cặp nam nữ sinh cao trung đa cảm mà đột nhiên có thể trở nên thân thiết thế này thì lạ thật』—『Chẳng lẽ nào, sự thân thiết đó là diễn sao?』—『Nếu là như thế, có lẽ mối quan hệ giữa hai đứa thật sự tồi tệ đến nỗi cần phải thể hiện sự thân thiết ra』—『Tuy vậy, lại có mối quan hệ mà có thể giao tiếp đến mức độ phối hợp với nhau』—Còn cần hơn nữa chứ?”
“……Không ạ.”
Thật, cái người này như là nhìn thấu toàn bộ vậy.
Về những chuyện mà thậm chí ba hay là Yuni-san đang sống cùng vẫn chưa nhận thấy……Trong thời gian ngắn thế này có thể nhìn thấu ra sao.
“Tình trạng như thế, có thể thấy bây giờ mối quan hệ giữa hai đứa đã rất là cải thiện rồi ha. Chẳng lẽ nào, đã nối lại tình xưa rồi sao.”
Tôi im lặng đặt cái nĩa từ trên tay xuống dĩa.
Có lẽ, chủ đề chính của ngày hôm nay đã bắt đầu rồi.
“Cháu thì đã nghĩ bác đang xem Isana chính là người yêu của cháu vậy mà.”
“Lúc ban đầu gặp tôi đã nghĩ như thế. Nhưng mà, ngày trước khi gặp mặt tôi đã suy nghĩ lại. Ánh mắt khi mà cậu nhìn con bé, không phải là lúc nhìn một nữ giới—mà chính là ánh mắt lúc nhìn thấy tài năng......Hay là, để tôi đổi cách nói như thế này nhỉ. Là đôi mắt nhìn thấy chủ của cuộc đời bản thân.”
“………………………”
“Mizuto-kun. Cậu rất là giống tôi. Có nói là cùng một loại người cũng được. Những người như chúng ta không cần thứ như nhân vật chính của câu chuyện. Tìm ra được người có khả năng trở thành nhân vật chính, rồi làm cho câu chuyện đó thú vị cho đến giới hạn—Cậu đang nghĩ chuyện đó trên hết cả. Nếu như là vì thế thì cuộc đời bản thân mình ra sao cũng được—Không phải là hi sinh bản thân, cũng không phải phụ thuộc vào người khác, theo một nghĩa khác là cái tính ích kỷ tối cao nhất.”
“……………………”
“Cậu hiểu mà đúng chứ? Mizuto-kun—Chẳng phải cậu đang dần xem những chuyện ngoài nuôi dưỡng tài năng của Higashira-san ấy ra sao cũng được sao? Phải——thậm chí cả cảm xúc của bản thân nữa.”
Tôi muốn ở bên cạnh Yume.
Và muốn Yume ở bên cạnh mình.
Ngoài những điều đó ra đều không thể. Chẳng thể để ai bên cạnh ngoài cô ấy. Cảm xúc đó là không đổi.
Nhưng mà, ngoài chuyện đó ra thì tất cả đã thay đổi mất.
……Đâu, không phải. Tôi đã chẳng hề nhận ra. Đã chẳng nhận ra, rằng cho đến khi nhìn thấy bức tranh đó của Isana, con người bản thân ra sao cũng được, bản thân chẳng lọt vào tầm nhìn.
Bây giờ thì tôi vẫn còn dao động.
Trở thành nhà sản xuất cho Isana vẫn chưa có kết quả gì. Chưa biết mùi vị của chiến thắng.
Nhưng mà, nếu như biết được nó rồi.
Sẽ chẳng quay trở lại được nữa.
Toàn bộ những thứ khác sẽ ở bậc thấp hơn.
Tôi biết điều đó bằng bản năng của mình.
“……Từ giờ trở đi để tôi kể về bản thân mình.”
Keikouin-san bắt đầu kể bằng giọng điệu giễu cợt.
Cứ như lời tiên đoán cho tương lai của tôi vậy.
“Tôi vẫn còn nhớ rõ cái lúc mà Yume chào đời—Do có công việc chẳng thể rời tay, nên mấy ngày sau khi chào đời ta mới có thể trực tiếp nhìn mặt con bé.”
Tôi đã nghe chuyện lúc đó từ ba hồi trước rồi.
Dì Yuni đã bất an vì người chồng của mình chẳng đến để nhìn mặt con—
“Tôi có một vài người bạn đã kết hôn trước tôi, bọn họ đều cùng nói một câu—Rằng『Nếu như nhìn thấy được mặt đứa bé lúc chào đời, cảm giác như tất cả toàn bộ đời người từ đây trở về sau sẽ là vì đứa bé đó vậy』. Tôi cũng nghĩ đấy là đúng với tư cách là sinh vật sống, và mong đợi chắc chắn mình cũng sẽ như thế. Tôi—thậm chí còn chẳng đáng để chứng kiến vợ mình sinh nữa—Tôi đã mong rằng bản thân mình là người có thể điều hành gia đình mình một cách bình thường.”
—Chuyện về sau thì tôi đã biết rồi.
Nếu không thì tôi và Yume cũng đã chẳng trở thành người yêu, cũng đã chẳng trở thành gia đình mình.
“Cứ như là chuyện của người ta vậy.”
Keikouin-san híp đôi mắt lại, như thể kiềm nén nỗi đau.
“Lúc đó……tôi trở nên căm ghét bản thân mình, đến nỗi ói mửa ra luôn.”
Đấy là lần đầu tiên mà Keikouin-san, người luôn cho thấy nụ cười mà như thể nhìn thấu, bộc lộ cảm xúc chân thật.
“Tôi buộc phải suy nghĩ về cái nhân cách chẳng thể khen ngợi được của bản thân mình. Mizuto-kun—Con người chắc chắn sẽ có khoảnh khắc cảm nhận được sứ mệnh. Tin tưởng rằng khoảnh khắc đó chính là『hình dạng của hạnh phúc』……Đối với nhiều người, chắc chắn đó chính là khoảnh khắc mà đứa con của mình chào đời không chừng.”
Sứ mệnh. Hình dạng của hạnh phúc.
Những từ ngữ đơn giản lại mang đến cho tôi một đường nét cảm giác mơ hồ.
“Nhưng mà khoảnh khắc đó đối với tôi đã kết thúc rồi. Rõ ràng lắm rồi. Game có thể nói là cốt truyện chính. Và chính vì thế mà lỡ đẩy chuyện có con gái thành cốt truyện phụ mất.”
Đấy là chuyện chẳng thể làm gì được không chừng.
Không phải ở vấn đề sẽ thành ra sao đó bằng sự nỗ lực. Đã xác định bản thân bằng con người như thế, bằng cuộc đời như thế mất rồi. Chẳng thể nào điều khiển được những cảm xúc xuất phát từ tiêu chuẩn đó bằng mong muốn của bản thân.
Thì, ai cũng vậy mà.
Khi mà đứa con chào đời rồi thì chắc chắn ai cũng muốn trở thành bậc cha mẹ tốt cả.
Không thể không nghĩ. Không thể không muốn. Dù cho hiện thực bản thân mình có là bậc cha mẹ tồi tệ như thế nào.
Dù chỉ có thể nghe những lời viện cớ đáng thương hại, nhưng mà đó là sự thật chẳng còn cách nào khác.
“Sau khi biết bản thân mình là con người như thế, tôi đã cố gắng không để mình là gánh nặng của gia đình nhất có thể. Tôi thuê nhà chuyên môn nuôi dưỡng trẻ, không làm khó Yuni dù chỉ là một bữa ăn……Nhưng mà, những thứ đó lại hoàn toàn chẳng hợp với gia đình mà Yuni suy nghĩ, tưởng tượng ra.”
Keikouin-san tự giễu mà có vẻ buồn bã.
“Hình dạng hạnh phúc của tôi và cô ấy—hoàn toàn khác nhau.”
Lý tưởng tương lai của Keikouin-san có lẽ là công việc tương lai phía trước.
Nhưng mà, lý tưởng tương lai của Yuni-san lại ở bên trong gia đình.
Nếu nhìn thử Yuni-san trong nhà tôi là sẽ hiểu. Yuni-san dù cho có bận rộn công việc đi nữa cũng hay chuẩn bị bentou cho chúng tôi. Có thể thấy được một mặt vui vẻ, giống như là một người mẹ bình thường như thế. Cảm xúc mãnh liệt lúc tặng quà vào ngày của mẹ cũng như thế mà. Yuni-san có lẽ có một sự ngưỡng mộ đối với thứ gọi là gia đình.
Keikouin-san đã chẳng thể đáp ứng lại được sự ngượng mộ đó.
“Tôi đã nghĩ mình không thể làm lãng phí cuộc đời của cô ấy nữa. Đã sớm lấy quyết tâm rồi, vậy mà Yuni lại là người nói ra trước. Tôi lập tức chấp nhận ly hôn, nhưng mà nhìn thấy tôi như vậy, Yuni đã làm vẻ mặt trông buồn bã nhất mà tôi từng thấy……Cho đến bây giờ vẫn chưa thể gột rửa được cảm giác tội lỗi.”
Tôi nhớ lại lúc mình chia tay với lại Yume.
Là vẻ mặt nhẹ nhõm như là như trút được gánh nặng cả hai vậy. Nhưng mà, chắc chắn đâu đó trong lòng đã nghĩ. Rằng, nếu như mình là có năng lực thêm chút nữa thì đã chẳng thành ra kết cục như thế này.
“Tôi không có tư cách làm cha. Nên đã quyết định Yume theo họ của mẹ. Và tôi cũng đã quyết định chi trả phí nuôi dưỡng trong êm thắm. Chí ít để đền bù tội lỗi cho mẹ con cô ấy trước những chuyện tệ hại của tôi——Cách giải quyết bằng tiền thật khiếm nhã và khó coi, nhưng mà tôi chỉ biết cách chịu trách nhiệm như thế mà thôi……”
Sau khi nhắm mắt một hồi rồi, Keikouin-san nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
Đấy là ánh mắt của người trưởng thành.
Là ánh mắt của một người đối với lại một người.
“Đây là lần đầu trong đời ta bộc bạch ra hết như thế này……Mizuto-kun. Cậu có hiểu tại sao tôi lại chỉ kể chuyện này cho cậu nghe chứ?”
Tôi hiểu.
Rất hiểu nữa cơ.
“Nếu như cậu muốn tiếp tục ở bên cạnh Yume, thì sẽ nảy sinh ra trách nhiệm đi kèm. Nếu như là một học sinh cao trung bình thường thì là phần trách nhiệm chẳng cần suy nghĩ đến cũng được……Môi trường đặc thù của mấy đứa không dễ dàng tha thứ cho sự thất bại của mấy đứa đâu. Tình yêu của mấy đứa dựa trên đời người của gia đình mấy đứa. Chính vì thế để vì Yuni, tôi phải thương cho roi cho vọt, phải hỏi xem cậu chuẩn bị chưa.”
Tôi đã chẳng muốn hiểu.
Đã muốn mình cứ thế mà chẳng nhận ra.
“Cậu có lẽ sẽ khiến cho Yume có một cuộc đời giống như là Yuni vậy.”
Nhưng mà, khoảnh khắc khi mà nhìn thấy tranh của Higashira Isana, toàn bộ đã được quyết định mất rồi.
“Mizuto-kun—Cậu đã nhận ra được hình dạng hạnh phúc của bản thân mình là gì rồi đúng chứ?”
Irido Yume◆Không nhìn thấy cùng một tương lai
“……………………”
Tôi……đã nghe hết toàn bộ.
Khi quay trở lại từ nhà vệ sinh, nghe hai người họ đang nói chuyện mà tôi lập tức giấu đi sự hiện diện của mình.
Và đã lỡ nghe……toàn bộ rồi.
Thứ mà tôi nhớ lại là chuyện đã xảy ra nửa năm về trước—Là những lời của Akatsuki-san lúc mà Higashira-san tỏ tình.
Mizuto hoan toàn chẳng câu nệ gì về thứ như là người yêu cả—Thế nên nếu như hẹn hò thì sẽ chỉ là người mà cậu ấy thật sự muốn ở bên.
Nhưng mà, đó là tôi của ngày xưa.
Là cậu ấy của ngày xưa.
Cậu ấy—có lẽ thậm chí đã nghĩ là muốn ở bên cạnh ai đó rồi.
Ba tôi đã nói ‘vui vẻ với rất nhiều sự lựa chọn’.
Cứ như thể,
Là có những người mà không có nhiều sự lựa chọn—
—Và những người đã chọn vậy.
“………………………”
Aa mồ, đã rõ ràng rồi.
Chỉ có mỗi cậu ấy là duy trì sự cô độc, và tôi thì đã chọn thay đổi.
Chẳng phải chính vì thế mà cãi nhau và chia tay sao.
Chuyện hình dạng hạnh phúc của chúng tôi—Tương lai lý tưởng ấy—
Tôi đã hiểu rằng chúng rõ ràng là những thứ khác biệt mà……
Irido Mizuto◆Người tình định mệnh
“Vậy thì, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Irido-san nhé. Mấy đứa quay về cẩn thận đó.”
Nói như thế rồi Keikouin-san đi mất trong con phố đêm.
Sau khi tiễn đưa tấm lưng đó một lúc rồi thì Yume nói.
“Về thôi.”
“……Àà.”
Chúng tôi bước đi cùng một con đường về nhà, trên con phố mang bầu không khí Giáng Sinh.
Chúng tôi là anh em kế của nhau.
Trước khi ưu tiên chuyện nam nữ thì đã là gia đình sống dưới cùng một mái nhà rồi.
Thế nên, không thể không nghĩ. Không thể cứ là đứa con nít có thể hối hận.
Phải hành động, suy nghĩ về chuyện gia đình, suy nghĩ về chuyện tương lai.
Tôi đã suy nghĩ suốt ấy chứ.
Nhưng mà, chỉ là chưa thể đưa ra câu trả lời thôi.
“……Nè~”
Yume đi sau tôi một chút bất giác nói.
“Cậu có nghĩ, tương lai, sẽ thế nào không?”
Tôi loáng thoáng quay lại.
Yume đang nhìn lên gương mặt tôi, như thể là mong muốn gì đó.
“Sao đột nhiên hỏi thế.”
“Lúc nãy tớ được ba tớ hỏi như thế mà đúng không. Thế nên, cả cậu nữa.”
Tôi lảng ánh mắt sang bên, rồi sau đó ngước lên bầu trời đêm.
Hơi thở đã có chút kết tụ thành màu trắng.
“Tớ không biết nữa.”
Vừa nhìn lên làn khói trắng đang tan trong màn đêm, tôi vừa nói.
“Nói thật, chuyện mà tớ đang làm bây giờ quá thú vị, làm tớ nghĩ chuyện về tương lai ấy ra sao cũng được.”
“……Chuyện mà bây giờ cậu đang làm?”
“Là chuyện nuôi dưỡng tài năng của Isana ấy.”
Tôi bộc bạch một cách trơn tru, như những sự do dự cho đến bây giờ là dối trá.
“Tài năng của con nhỏ đó là thật. Mới chỉ bắt đầu khoảng hai tuần thôi, vậy mà thật sự đang dần giỏi lên. Những lời nhận xét trên mạng dần dần lan rộng hơn. Những thứ đó làm tớ vui, làm tớ thấy thú vị mà chẳng còn cách nào khác.”
Nhìn thấy lượng fan cố định trên mạng xã hội up minh họa, bọn tôi cũng đã mở tài khoản twitter.
Số người theo dõi tuy vẫn còn ít, nhưng mỗi ngày vẫn cứ tiếp tục tăng, bức minh họa đầu tiên cũng đạt được hơn 100「Tim」rồi.
Kết quả hiển thị nhìn thấy làm tôi cảm nhận được cảm giác mừng và hưng phấn.
“Đây là lần đầu tiên mà bản thân tớ như thế này nghĩ mình「muốn làm」cái gì đó.”
Tôi đã luôn tiếp tục đọc sách, như thể tìm kiếm bản thân vậy.
Nhưng mà, dù cho có thấm thía thế nào cuộc đời của ai đó đi nữa, chẳng có thứ nào đó dâng trào lên bên trong tôi cả.
Bên trong một bản thân tôi như thế, lần đầu tiên trỗi dậy lên mong muốn.
Higashira Isana có thể đi đến được đâu—Đó là điều mà con tim tôi đang la hét muốn biết.
“Thế nên—tớ vẫn chưa thể quyết định đàng hoàng thôi—Nếu như có con đường khác hữu ích cho việc đó, có lẽ tớ sẽ không thể theo học đại học Kyoto không chừng.”
Tôi cố gắng nhẹ nhàng nói.
“Đường tiến của cậu là đại học Kyoto mà đúng chứ? Học trường Rakurou, có chiếc ghế thủ khoa của khối, vả lại còn đang làm trong hội học sinh nữa, lộ trình hầu như đã định sẵn rồi. Hay có lẽ lúc đó sẽ là một trường đại học khác không chừng—cái gọi là cuối cùng nhỉ.”
Tôi cười, như là châm biếm.
Vốn dĩ, đây là ngôi trường cao trung mà tôi chọn để học khác trường với Yume. Và do cả hai cùng một suy nghĩ như thế nên thành ra thế này.
Lần này do đang suy nghĩ những chuyện khác nhau nên đương nhiên sẽ học trường khác nhau.
Tuy vẫn là chuyện tương lai, hai năm về sau lận.
Người có tương lai rộng mở như cô ấy, và người đã quyết định sự lựa chọn là tôi không thể nào đi chung một con đường.
—Aa.
Tôi miễn cưỡng mà hiểu.
Đã bị thuyết phục mất rồi. Đã chịu thuyết phục mất rồi. Đã hiểu mà chẳng còn cách nào khác.
Sự thấu hiểu đó đang được chứng minh rồi. Rằng những điều mà Keikouin-san nói là đúng.
Tôi đã quyết định hình dạng của hạnh phúc rồi.
Tôi đã đảm nhận sứ mệnh rồi.
Tuy là tôi có những cảm xúc yêu Yume, nhưng là chẳng có động lực để làm cho gia đình của mình với cô ấy thành công.
Cứ thế này thêm một chút nữa thôi.
Tự nhiên mà tôi đã hiểu lý do của mong muốn như thế.
Vì nếu tiến thêm nữa sẽ nhận ra mất thôi—Nhận ra rằng, tôi không thể làm cho Yume trở nên hạnh phúc.
Hơi thở đông lại ấy đang tan chảy.
Tan biến đi mất, cùng với giấc mơ của trẻ con.
Cái bẫy của thần thánh đã trêu đùa chúng tôi.
Nhưng mà, cuối cùng đến bây giờ thì tôi đã nhận ra rõ ràng.
Chúng tôi, không phải là người tình định mệnh của nhau.
“—Không muốn.”
Tay phải tôi được nắm lấy.
Những ngón tay mảnh khảnh đã lạnh ấy bắt lấy tay tôi, nắm chặt như một đứa con nít vậy.
“Không muốn. Tớ……không muốn như thế đâu.”
Những lời lẽ non nớt.
Nhưng mà, lại là những lời chính xác.
Yume nhìn chằm chằm vào mắt tôi bằng gương mặt quyết tâm.
“Nếu cậu không cùng ở cạnh tớ……thì tớ không muốn đâu.”
“……cậu……”
Đây là câu mang tính quyết định.
Một câu mang lại ý nghĩa quyết định với những cảm xúc hành động dối lòng, bao bọc trong những trò đùa cho đến tận bây giờ.
Vậy mà, Yume lại lắc đầu.
“Không nói. Tớ không nói ra đâu. Lần này……tớ phải làm cho cậu nói ra mới được.”
Vì lần trước cũng là từ cậu mà.
“Thế nên.”
Dùng toàn lực ôm chặt lấy cánh tay tôi, Yume tiến đến gần mà như thể hòa vào bên trong hơi thở lạnh của tôi vậy.
“Nhất định……tớ không để cậu chạy thoát đâu.”
-- Hết chương 02 --