Haba Jouji◆Mong muốn chẳng một chút xán lạn
Tôi bẩm sinh đã chấp nhận chuyện mình sẽ sống ở đằng sau phông nền rồi.
Không hòa lẫn vào đám đông, cũng chẳng phải trốn nơi lắm người, chỉ là bình thường, vẻ ngoài hay là bầu không khí này tách rời ra khỏi nhận thức của người khác mà thôi. Tôi chưa từng một lần thấy phiền lòng về cái thể chất mà chỉ có thể giải thích bằng ánh hào quang đã mang trong mình kể từ lúc sinh ra cả.
Đối với tôi là vừa đủ.
Một đứa chẳng có ưu điểm gì như tôi sẽ thấy dễ chịu khi không lọt vào tầm mắt của ai, ở trong góc chết của vạn người—Đúng hơn là, có thể nói đấy là ưu điểm lớn duy nhất của tôi.
Tôi không cần ánh đèn sân khấu làm gì.
Bởi vì còn có rất nhiều người diễn viên[note43910] nổi trội kia mà.
Ví dụ như, loại người giỏi trong việc lấy thiện cảm của người khác.
Ví dụ như, loại người không bỏ cuộc, đối diện với khuyết điểm của bản thân.
Ví dụ như, loại người có thể nghĩ chuyện nỗ lực mài dũa bản thân là chuyện đương nhiên.
Ví dụ như——loại người mà tự nhiên bản thân đã mang tính quyến rũ có thể thu hút bất kỳ ai.
Ánh đèn sân khấu cần những cô cậu như thế. Càng chiếu rọi nhiều ánh sáng, thì sự tỏa sáng mà vốn dĩ bản thân đã có sẽ trở nên bắt mắt hơn.
Người như tôi dù cho có chiếu sáng đi chăng nữa thì cũng chỉ phơi bày hình người rỗng tuếch mà thôi.
Thế nên tôi làm nhân vật nền là đủ rồi. Muốn sống ở đằng sau phông nền thôi. Đó chính là điều mà tôi mong muốn nhất.
Vậy mà.
—Cậu cùng tớ tham gia hội học sinh đi, Haba-kun
Chỉ riêng mỗi cô ấy, người mà tỏa sáng rực rỡ và cách xa so với tôi nhất, lại đã cố gắng đưa tôi ra khỏi bức phông nền.
Haba Jouji◆Thói quen mà nhóm lữ hành không thể không làm
Dù có đến hẹn sớm cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành. Đằng nào thì tôi không thể tìm thấy họ, mà cũng chẳng thể làm mốc cho mọi người. Thế nên tôi đến vừa khít giờ, lặng lẽ hoà nhập với nhóm người đã tụ tập sẵn. Đó là cái cách mà tôi thường hay làm.
“——Ồ~, đến rồi kìa. Jo~! Đằng này đằng này!”
Tất nhiên, đó chỉ là chuyện khi mà không có mặt Kurenai Suzuri mà thôi.
Ở tại trung tâm cổng soát vé của ga Kyoto, nơi mà mọi người trên thế giới tập trung về, Kurenai-san đã không do dự mà tìm thấy tôi và vẫy tay thật lớn.
Được gọi bằng chất giọng đẹp đẽ như thế, cứ như bị mọi ánh mắt đổ về mà tôi mất bình tĩnh.
Tôi rảo bước nhanh một chút, tiến đến hội ngộ nhóm người đang tập hợp cạnh thang cuốn dẫn xuống tầng hầm.
Cũng hơi lâu rồi mới thấy Kurenai-san mặc tư phục. Phần dưới cô ấy mặc quần short kết hợp với quần tất dài, một sự phối đồ để lộ ra đường nét đôi chân trông rất trưởng thành. Mặc khác, phần trên thì cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi, chỉ cần nhìn thôi trông giống như là con nít rồi. Tuy là tôi không rõ chi tiết lắm, nhưng dám tạo một cảm giác không đồng nhất có lẽ là gu của Kurenai rồi.
Kurenai-san đung đưa phần tóc thắt bím nhỏ cạnh bên như con lắc rồi nở nụ cười tinh nghịch.
“Cậu đến sớm hơn mọi khi một chút ha. Bộ mong chờ quá đến nỗi không đợi được sao?”
“……Tớ chỉ nghĩ về thành viên nhóm, trông như sẽ tập trung sớm so với giờ giấc nên mới quyết định như thế thôi.”
Giọng nói tôi nhỏ đến nỗi hòa lẫn vào đám đông xung quanh, vậy mà Kurenai-san lại cười khúc khích trông rất là vui vẻ.
“Vậy thì, phải cảm ơn sự nghiêm túc của mọi người nhỉ. Vì tớ đã có thể thấy mặt của Jo~ sớm hơn một chút so với mọi khi ấy.”
Cái con người này lại bình thản nói ra chuyện chẳng thể nào bình tĩnh nỗi rồi. Với lại, còn là âm lượng vừa đủ như chỉ để mỗi mình tôi đang đứng gần cô ấy nhất nghe thấy thôi nữa.
Do ánh mắt ngọc bích nhìn chằm chằm và tiếng「hửm?」như thể là dò hỏi phản ứng của tôi nên tôi nhanh chóng quay mặt đi. Một cách khách sáo thì để xác định số lượng thành viên đang tập trung thôi.
Ngoài tôi và Kurenai-san ra thì còn 3 người khác đã tập trung. Asou-san, Asuhain-san, và cựu hội trưởng Hoshibe. Số lượng thành viên thường thấy ở hội học sinh.
Asou-san thì vẫn cứ ôm lấy Asuhain-san như mọi khi, Asuhain-san thì vẫn đang toát ra với vẻ mặt trông u ám như mọi khi. Hoshibe-senpai thì dựa vào bảng hướng dẫn, vừa nhịn cơn ngáp vừa vọc smartphone.
Giờ tập trung là 9 giờ sáng——Khá sớm, nhưng mà cựu hội trưởng là loại người đảm bảo giờ giấc đàng hoàng. Ngược lại thì điều bất ngờ là còn một người trong hội học sinh—tức là Irido-san thì lại chưa đến.
“Yume-kun bảo là hiện bây giờ đang dẫn theo các thành viên khác đến đó.”
Kurenai-san tự ý đọc vị tâm lý tôi rồi nói thế.
“Trông như cố gắng đánh thức đứa em trai dậy mà đã tốn thời gian. Sẽ kịp giờ lên tàu mà.”
Em trai của Irido-san——Irido Mizuto nhỉ.
Tuy rằng chưa từng nói chuyện trực tiếp, nhưng tôi lại có ý thức một chiều kiểu không hợp với lại cậu học sinh năm nhất đó. Lúc nào cũng làm cái vẻ mặt mọi chuyện điều là chuyện của người khác, vậy mà lại phát huy ra sư hiện diện kỳ lạ chỉ những lúc quan trọng——Ghen tị, hay là ghen ghét đồng loại ấy nhỉ. Tuy bản thân tôi cũng chẳng thể phân định được, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cậu ta thôi thì tôi lại trở nên bực tức chẳng thể làm gì được.
“……Hửm. Vừa nhắc Tào Tháo thì thấy Tào Tháo ngay.”
“A! Yumecchi~! Đằng này đằng này!”
Từ bên trong dòng người qua lại, một cô gái với mái tóc đen dài dẫn theo 2 người nữa chạy bước nhỏ đến.
Irido-san vừa điều hòa lại hơi thở có chút loạn nhịp, vừa nhìn Kurenai-san với vẻ mặt trông hối lỗi.
“Em xin lỗi, hội trưởng……vì đã đến trễ một chút mất rồi.”
“Không thành vấn đề. Chị đã nói nếu kịp giờ tàu thì được mà đúng chứ?”
Tôi vừa lặng lẽ vòng ra sau lưng của Kurenai-san, vừa quan sát hai nhân vật mà Irido-san dẫn theo.
Một bên thì là dáng vẻ mà tôi đã từng thấy ở ủy viên hội thực thi lễ hội văn hóa. Chính là Irido Mizuto. Gương mặt thon gọn ấy đang khẽ ngáp một cơn. Tóc thì còn dựng sau khi ngủ dậy, có vẻ là cậu ta dở dậy sớm thật. Dạo gần đây, có vẻ như cậu ta nổi tiếng hơn với đám con gái là vì nguyên nhân như thế này chăng.
Còn một người nữa là nhỏ con gái mà tôi gặp lần đầu. Một đứa con gái có chút cảm giác hơi lôi thôi, dính sát với Irido Mizuto kế bên. Dù cho vóc dáng không hề nhỏ, nhưng lại cho thấy sự nhỏ nhắn hơn thực tế khi mà nhỏ giống như một con nai con dính chặt vào cha mẹ mình đằng ấy.
Là……Higashira Isana nhỉ. Đứa con gái mà bị đồn là đang hẹn hò với lại Irido Mizuto. Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng theo đà này thì có lẽ là thật. Bộ dạng đang run rẩy ấy phải chăng có rất nhiều người lần đầu tiên gặp mặt nhỉ. Hiện đang toát ra ánh hào quang sợ người lạ điển hình kìa.
Cũng như bọn tôi, họ đã gửi những hành lý lớn như đồ đạc đến nhà nghỉ từ trước rồi. Thế nên bộ dạng của ba người gần như là tay không vậy.
“Ồ~, Yumechi. Hai người đó là?”
Chẳng biết Asou-san đến từ nào mà khi thể hiện hứng thú với hai người đằng sau lưng của Irido-san thì Irido-san「A」một tiếng rồi tránh sang một bên,
“Để em giới thiệu. Đây là em trai kế của em——”
“Đằng này không có định trở thành em trai đâu nhé.”
“——Rồi rồi. Là anh em kế, Irido Mizuto ạ.”
Irido Mizuto khẽ cúi đầu. Rõ ràng là thái độ tạo khoảng cách với người khác.
Nhưng mà, chuyện đó chẳng liên quan đến con quái vật có năng lực giao tiếp khủng là Asou-san đây, 「Hừ~m」một tiếng rồi thì cô ấy nhìn cậu ta chăm chú,
“Nhắc mới nhớ đã từng thấy cậu này ở đâu rồi không chừng. Nhìn gần mới thấy gương mặt dễ thương quá ha?”
“……Senpai, cấm chị đó nha.”
Nói thế rồi, Irido-san vươn cánh tay ra trước mặt người em kế như là để bảo vệ.
Asou-san thì cố tình nghiêng đầu,
“Chuyện gì cơ?”
“Cấm chị giở trò tiểu ác ma!”
“Em quá đáng thế~. Nhìn chị có giống loại con gái hễ thấy con trai là đến thả thính hay không~?”
“Em từng nghe ngày xưa chị cố tán tỉnh Haba-senpai mà!?”
Asou-san lè lưỡi ‘tehe’ để đánh trống lảng. Phản ứng của tôi lúc ấy cũng đã bối rối lắm ấy chứ.
Khi tôi vô tình quay ánh nhìn lại thì ở đằng sau Asou-san, Asuhain-san đang gửi ánh mắt thấm sự thù địch đến với Irido Mizuto. Nhỏ đã hừng hực có ý chống lại Irido-san thì tất nhiên cũng sẽ xem cái người đứng thứ hạng hai của khối Irido Mizuto là đối thủ thôi. Bản thân nhỏ không đến thách thức có lẽ do đối phương là con trai.
“Và, đây là Higashira-san ạ.”
Khi mà Irido-san giới thiệu thì nhỏ con gái lôi thôi kia vẫn cứ dính lấy Irido Mizuto, miệng thì lầm bầm「X- xin hãy chiếu cố ạạạ……」và cúi đầu xuống.
“Ừn, chiếu cố nhau nhé! Chị là Asou Aisa!”
“Rất vui được gặp mấy em. Chị là Kurenai Suzuri.”
Rồi Asou-san và Kurenai-san cũng chào lại nhưng——
——Vụt~……
Tôi hiểu được ánh mắt đó trượt đến ngực của Higashira-san như thể bị lôi kéo vậy.
“……Hôhô~. Cái này, cái này là.”
“Đã từng nghe lời đồn, nào ngờ lại nhanh như thế……”
Tôi với tư cách là một quý ông chưa từng nhìn với cặp mắt thiếu đứng đắn, vậy mà phía con gái lại chẳng ngần ngại nhìn chằm chằm như thế. Đột nhiên làm cái vẻ mặt như là nhà chuyên môn giám định đồ cổ, rồi bắt đầu hắng giọng「Ừm~」hay「Hừm~」này nọ.
Dù cho có là con gái với nhau thì như thế quá là không khách sáo rồi chăng……khi tôi nghĩ đến đó thì,
“Xin mạn phép chú ý ạ, dù cho có là cùng giới đi nữa, nhìn chằm chằm vào ngực của con gái cũng là thất lễ đó, thưa mấy chị.”
Asuhain-san ở sau lưng hai người họ vừa thở dài, vừa nói thế.
Kuranai-san quay lại,
“Ấy, xin lỗi. Quả thật là chị cũng bị nó áp đảo đi mất.”
“Em cũng nhìn nó mà còn gì! Ai cũng nhìn mà! Chị khẳng định đấy!”
“Cái đó không dùng làm cớ được đâu……”
Một mặt khi mà Asuhain-san làm vẻ mặt cạn lời, tôi đã nhận ra một điều.
Rằng, có loại người với ánh mắt hiếu kỳ nhìn xuống bộ ngực không cân đối với sự nhỏ nhắn của Asuhain-san.
“OH……”
Higashira-san thốt ra tiếng cảm thán.
“……Loli ngực to thật này……”
“Ai là loli ngực to hả!?”
Asuhain-san nghe được ngay lập tức chau mày lại rồi áp sát Higashira-san.
Higashira-san thì giật thót đôi vai mình lên,
“X-, xin lỗi~! Chính xác phải nói cậu là Transistor Glamour[note43911] nhỉ!”
“Cách nói không phải là vấn đề~! Nếu như cậu bị một người lần đậu gặp mặt nói về bộ ngực cũng sẽ khó chịu mà đúng chứ!”
“Th-, thành thật xin lỗi cậu~……! Chỉ là thấy thân hình dâm dục mà chỉ có trên anime hay là game nên tớ lỡ……!”
“Dâm~……!? Dụ, ụụụụụụ-……!?”
“Awa, awawawa.”
Đứng trước Asuhain-san tăng điện thế và đỏ rực cả mặt, Higashira-san biến thành thứ máy móc nói ‘Awaawa’. Irido-san vội vàng lao vào hòa giải.
Ra là như vậy. Dường như bé đó là loại người có khuynh hướng nói ra mấy chuyện dư thừa.
Phải chăng Irido-san sẽ quan tâm đến bé đó rồi, nhưng khó mà làm thật ấy ha……
Khi đang này nọ thì hai người cuối cùng chen lấn từ trong dòng người cuối cùng đã đến.
“X~in lỗi vì đã làm mọi người chờ ạ~!”
Người chạy đến như thể tung tăng ấy là một đứa con gái cột tóc đuôi ngựa có thân hình nhỏ nhắn giống như Asuhain-san. Và ở đằng sau là một đứa con trai với mái tóc gọn gẽ màu sáng, chầm chậm lại gần cứ như thể là người bảo hộ vậy.
Khi mà đứa con gái đến trước mặt của Kurenai-san thì cúi đầu một cái thật sâu.
“Em là Minami Akatsuki~! Lần này mong các anh chị chiếu cố ạ~!”
“Haha. Có tính khí tinh thần thể thao lắm, Minami-kun. Cũng chẳng phải lần đầu gặp mặt nên em không cần phải trịnh trọng đến như thế đâu.”
“Hehehe. Do vào nhiều câu lạc bộ với vai trò là người giúp đỡ nên em bị ảnh hưởng ấy mà~”
Kuranai-san không biết từ lúc nào mà đã trở nên thân thiết với Minami-san học năm nhất rồi. Kuranai-san đại khái cũng có mối quan hệ bạn bè rộng rãi, nhưng có lẽ Minami-san còn nhanh nhẹn hơn cả cô ấy nữa không chừng.
“~Chào. Em là Kawanami ạ. Mong anh chị chiếu cố~”
Kế đến thì đứa con trai—Kawanami Kogure vừa khẽ cúi đầu vừa nói.
Kurenai-san vừa cười vừa đáp,
“Ừm. Chị là Kurenai Suzuri, rất vui được quen biết em. Em là bạn thuở nhỏ của Minami-kun nhỉ?”
“Dạ, nếu nói theo cách tốt nhất thì là như thế đấy ạ.”
Minami-san thì nở nụ cười thất thường.
“Hử~m? Kawanami~, vậy nếu nói theo cách tệ nhất thì là như thế nào hử~?”
“……Chủ nhân và nô lệ, chăng.”
“Để em làm cho anh nhớ lại xem ai mới lạ nô lệ nhé~~?”
“Đ-, đồ ngốc thôi ngay~! Hôm nay có mọi người đấy!”
Vậy nếu không có người khác thì sẽ thành ra thế nào nhỉ. Trước hết thì, dường như hai người họ tương đối là thân mật với nhau.
Hai người họ mà thuộc mối quan hệ có thể nghĩ và hành động cho đối phương ấy từng người một chào senpai chúng tôi……Chỉ mỗi Asuhain-san thì lùi lại một bước, tránh né lời chào hỏi của Kawanami-kun. Không lầm thì cậu ta là loại mà Asuhain-san ghét nhỉ. Nếu nhìn từ hướng của mình thì cậu ta chỉ thân thiện thôi, không có đến mức phải gọi là cợt nhả.
“Anh là Hoshibe-senpai nhỉ. Vẫn như lời người ta đồn thổi nhỉ.”
“Đằng nào thì cũng là mấy cái lời đồn tào lao chứ gì?”
“Không không, chuyện về lòng dũng cảm ấy.”
Kawanami-kun cũng chẳng ngần ngại mà tiếp xúc với Hoshibe-senpai. Senpai thuộc dạng lớn tướng, kiểu tóc hay gì đó cũng có chút trông như người xấu, nên mọi người nói chung ban đầu có khuynh hướng sợ anh ta, nhưng có vẻ như anh ta không có cái khái niệm như thế. Nếu có một người như thế trong nhóm con trai thì thật lòng mà nói đỡ lắm.
Như vậy là thành viên đã có mặt đầy đủ.
Tôi ở đằng sau Kurenai-san một tí, nhìn xung quanh chín người đang tập hợp ở trước bảng hướng dẫn.
Không biết từ khi nào mà nhóm gồm 5 người học năm nhất do Irido-san tập hợp và nhóm 5 người trong hội học sinh chúng tôi đã chia ra rồi.
Bên nhóm năm nhất thì Irido-san trở thành trung tâm, Kawanami-kun và Minami-san tham gia vào cảm giác trở thành thành phần cốt lõi. Hai người còn lại—Irido Mizuto và Higashira-san thì đang giữ khoảng cách và lén trò chuyện cùng nhau.
Irido-san thì cố gắng kéo hai người họ vào cuộc hội thoại——Không, có thể thấy rằng nhỏ đang cố gắng để hòa mình vào cuộc trò chuyện đó thì hơn. Và rồi, mỗi lần nhỏ cho thấy cái dấu hiệu như thế thì cả hai người Kawanami-kun và Minami-san đều vô tư mà hỗ trợ nhỏ.
Tôi đã nắm rõ mối quan hệ giữa 5 người đó bằng cách nào đó rồi. Hai con người mà có thể thấy rằng ở trong thế giới riêng của nhau ấy, thực ra hai người ấy—Irido Mizuto và Higashira-san mới là trung tâm của 5 người. 3 người khác thì có thể nói là đang dính đó, hay mang ấn tượng như là bị phụ thuộc vào vậy.
……Không phải là một nhóm thân thiết bình thường nhỉ.
Nếu so sánh đằng đó thì có thể nói đằng này—tức chúng tôi đơn thuần là nhóm hội học sinh. Lúc nào Asou-san cũng bám lấy Hoshibe-senpai, Asuhain-san thì hướng ánh mắt sùng bài đến Kurenai-san. Nếu phải nói có gì đó khác với mọi khi thì Asuhain-san thỉnh thoảng hướng ánh mắt thù địch đến Irido Mizuto, rồi gửi ánh nhìn cảnh giác đến Kawanami-kun, và làm vẻ mặt như bối rối khi nhìn Higashira-san.
Với gương mặt ấy mà trọ lại 3 ngày 2 đêm sao——
“——Thế nào?”
Đột nhiên Kurenai-san xuất hiện trong tầm mắt, nhưng mà tôi đã không chuyển động.
Tất nhiên là con tim nhảy thọt ra ấy chứ, nhưng mà tôi đã quen không để lộ ra thái độ hay là cảm xúc rồi.
Ánh mắt của Kurenai-san tràn ngập sự hiếu kỳ. Vì lý do gì mà con người này muốn biết tôi đang nhìn về người khác như thế nào một cách khác thường.
“……Thế tớ thành thật nói ra được chứ?”
“Ừm.”
“9 người là quá đông rồi đó.”
Khi tôi nói thế thì Kurenai-san cười gượng như là bối rối vậy.
“Đừng có tách bản thân cậu ra như là lẽ đương nhiên chứ.”
Thì còn cách nào khác đâu.
Mắt của tớ thì làm sao phản chiếu hình ảnh của bản thân mình được.
Nó chỉ đang phản chiếu đôi mắt ưu việt của cậu mà thôi.
Irido Mizuto◆Thứ mà đang không rõ ràng là
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt thì chúng tôi lên tuyến JR Kyoto, đi thẳng một đường cho đến phía tây.
Không biết phải may mắn do là ngày nghỉ đầu trong kỳ nghỉ dài không mà có ghế trống đủ để có thể ngồi kín với nhau. Khi mà tôi ngồi xuống cái box ghế cạnh cửa sổ thì Isana cũng nhanh chân ngồi xuống chỗ còn trống bên cạnh. Yume thì ngồi ở phía ghế đối diện, ở hướng chéo thì chẳng có ai ngồi cả.
Bảy người khác bao gồm cả Kawanami hay Minami-san thì đã hướng đến những chiếc ghế trống khác. Nhưng mà, ghế của toa tàu này toàn bộ là ghế dành cho hai người ngồi nên là dù thế nào đi nữa cũng thừa ra một người.
Kết quả là, đứa con gái nhỏ nhắn trong hội học sinh (Asu…….gì ấy nhỉ) trở nên bồn chồn giữa lối đi.
“Asuhain-san. Ở đằng này.”
Thấy Yume vẫy tay, đứa con gái nhỏ nhắn—ASUHAIN?—đó đến đây. Cô ta sau khi so sánh qua lại giữa tôi và Isana với biểu hiện có chút hơi cứng nhắc rồi thì vừa chào qua ánh mắt, vừa ngồi xuống kế cạnh Yume.
Thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại mang lại ấn tượng đứa con gái có chút cứng nhắc. Trang phục thì là một chiếc áo sơ mi và vest đơn giản, phần dưới thì là quần jean, cùng với mái tóc ngắn không phải là không có cảm giác tomboy. Cái khó chịu quả nhiên là phong cách hơi hướng nữ giới, dù có làm gì đi chăng nữa cũng nổi bật. Ở phía góc tầm nhìn, tôi thấy Isana đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của đối phương.
“E-to……Khi nãy giới thiệu rồi nhỉ? Đây là Asuhain-san. Là người cùng kỳ trong hội học sinh với tớ.”
Yume cũng giới thiệu để hòa vào cảm xúc của Asuhain-san, nhưng chính chủ cũng chỉ đáp「……xin chào」mà thôi. Sao ấy nhỉ, tôi cảm thấy được chút sự thù địch ở trong ánh mắt mà cô ta nhìn tôi.
Cùng kỳ với lại Yume, vậy là năm nhất à……Khoan đã nào? Hình như mình đã từng nghe qua rồi nhỉ……
“A.”
Nhớ ra rồi.
“Là người hạng 3 à.”
“~~~~~!!”
“Nào nào! Asuhain-san, nào nào nào!”
Asuhain-san nâng hông lên, Yume ngay lập tức giữ bờ vai ấy lại.
“Mồ! Cẩn thận cách nói đi chứ!”
Yume lườm tôi và nói.
“Tớ đã nói về chuyện của Asuhain-san với cậu từ trước rồi đúng chứ!? Cậu quên rồi sao!?”
“Àà, xin lỗi. Quên mất rồi.”
“Mồ~~~!!”
Là người mà cứ ở hạng 3 trong các kỳ kiểm tra suốt, xem hạng 1 và hạng 2 chúng tôi là thù địch……phải không nhỉ? Do chẳng có hứng thú mấy nên tôi đã chẳng nhớ đến.
“……Mấy người chỉ có thể tự mãn được bây giờ thôi.”
Asuhain-san lườm bằng ánh mắt như là nhìn kẻ thù mà cô ta căm hờn dữ dội vậy.
“Cuối kỳ tiếp theo tôi sẽ đứng trên mấy người. Tôi chắc chắn không thua cái người mà đang cuồng dại bạn gái của hắn đâu!”
“Bạn gái?”
“Chẳng phải đang ngồi cạnh cậu đấy à!”
Người được cô ta chỉ vào bên cạnh tôi—tức Isana đang mở nắp ly bánh jagariko[note43912] đã lấy từ trong giỏ ra.
“Con nhỏ này đâu phải là bạn gái của tôi đâu.”
“……Thế à?”
“Ờ. Tôi không xạo đâu.”
“Mizuto-kun, ăn jagariko không?”
“Ừn.”
“A~n.”
“Chẳng phải là xạo à!!”
Thất lễ à nha. Dù nhìn thế này đi nữa nhưng tôi không phải loại nói dối đâu à. *Nhóp nhép*
Asuhain-san với ánh mắt ngờ vực nhìn tôi đang nửa phần tự động ăn lấy miếng jagariko được Isana đưa cho, Yume thì nhìn với nụ cười gượng trên mặt.
Cả tôi lẫn Isana đã chẳng có một chút muốn mọi người xung quanh thấu hiểu rồi, nhưng 3 ngày kể từ đây, cứ tiếp tục va chạm với đứa sẽ hoạt động cùng sẽ phiền phức lắm. Để giải thích sâu một chút nhỉ.
“Con nhỏ này đơn thuần do không có bạn nào khác, nên về phần đấy chỉ đang chơi cùng với tôi thôi. Cô nghĩ cổ giống như là chó cũng được.”
“A~~! Thế chẳng phải quá đáng lắm sao!?”
“Ngoan ngoan.”
Khi mà tôi xoa đầu thì Isana rên「kư~ưn……」rồi ngoan ngoãn yên lặng. Thấy chưa.
Rồi cứ thế Asuhain-san nhìn tôi, hiện đang nắm lấy vành tai của Isana và chọt chọt, bằng ánh mắt chẳng thèm đếm xỉa nữa. Trông như là thuyết phục rồi ha.
Yume vừa cười gượng, vừa như là làm trung gian mà nói,
“Hai người này lúc nào cũng thế hết đó. Tớ hiểu cảm xúc của cậu, nhưng thật sự cậu ấy không nói xạo đâu.”
“……Chỉ thân mà không có hẹn hò, sao.”
“Ừ thì, là như thế đó.”
Ngắn gọn là thế.
Rồi Asuhain-san nhìn so sánh giữa tôi và Isana, sau đó lẩm bẩm nói.
“Sao lại thế, chẳng rõ ràng gì cả. Mối quan hệ thuận tiện……tôi không nghĩ nó lành mạnh đâu.”
Rồi trong một khoảnh khắc.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, tôi cảm giác cơ thể mình trở nên cứng đi.
……Quả nhiên là hạng 3. Ngôn từ sắc bén đấy.
Chẳng phải cô ta nói trúng phóc sao—
Chuyện đã lệch ra khỏi chủ đề mối quan hệ của tôi với Isana rồi. Quan hệ giữa tôi với con nhỏ này là「Bạn bè」—Chí ít là bọn tôi biết rõ ràng nó chẳng trên mức đấy.
Cái mà không rõ ràng là.
Cái mà tôi chẳng làm rõ ràng là—
Lúc mà tôi thoáng nhìn qua,…… thì Yume cũng thành ra biểu hiện trông cứng nhắc rồi.
“Ano—”
Isana rụt rè nói, mà chắc có lẽ cổ hoàn toàn chẳng nhận ra bầu không khí đã hoàn toàn cứng nhắc trong khoảnh khắc này.
“……Cậu ăn jagariko chứ?”
Chỉ mỗi Isana là biết thời điểm đã như thế nào mà thôi.
Cái sự thật mà tôi biết, là chuyện Isana chầm chậm đưa 1 miếng jagariko cho Asuhain-san, và chuyện hành động loạn mạch đó khiến cho bầu không khi lại trở nên cứng nhắc theo một lý do khác.
Asuhain-san trong một lúc nhìn chằm chằm vào cây jagariko trước mắt,
“……Không, xin miễ——”
“Không nói như thế.”
“Mư gừ~!?”
Isana tọng miếng jagariko vào miệng của Asuhain-san. Asuhain-san chỉ còn biết nhai rồm rộp miếng jagariko như thể làm con hamster mà thôi.
“……Fư hể. Dễ thương lắm……”
Nhìn thấy bộ dạng đó, Isana lơ đễnh lẩm bẩm.
Có vẻ như cổ ước lượng đúng điểm rơi đấy.
Đừng có đối xử với người mới gặp như thể là thú cưng ở nhà người khác giùm cái.
Kawanami Kogure◆Một hiện tại không thiếu sót
Chuyến tàu du lịch khoảng 50 phút này trở nên rất có ý nghĩa đối với tui.
Gì chứ. Cứ tưởng nếu nói đến hội học sinh sẽ là một nhóm người kiên định chứ, đằng này đằng kia toàn người đáng ngờ ghê. Đặc biệt là bà chị senpai tên Asou đó, đến cả người lần đầu tiên gặp mặt là tui đây cũng biết rõ ràng là chị ta đang hướng mũi tên đến cựu hội trưởng.
Có thể thấy trông như chị ta dùng chuyến đi chơi để trêu chọc ảnh, nhưng mà không qua mắt được tui đâu nha. Cốt yếu có thể thấy được sự thẹn thùng, vui vẻ—một tình yêu nghiêm túc ẩn sau những hành động của tiểu ác ma ấy thật ngây thơ và trong sáng.
“Kưkkưkkư……”
“Ể~? Tởm quá~”
Akatsuki ngồi cạnh tui thì đang hướng cái vẻ mặt hụt hẫng đến, nhưng mà thôi tha cho đấy. Nếu như con nhỏ này mà không mời tui đi chuyến du lịch này thì có vẻ như tôi đã chẳng biết sự tình nội bộ của hội học sinh rồi.
Hội học sinh kì nay tập hợp khá nhiều người đẹp và cực nổi tiếng, nhưng với fan thì sẽ trở thành tin buồn ha. Bởi ai nếu yêu đều là đối tượng gần gũi mà. Ừ thì, tuy là đứa giống như tui đây thì là ngoại lệ—
“Mọi người ơi, xuống đấy nhé~”
Bọn tui xuống ga Sannomiya cách ga Kobe một chút, sau đó rời đi.
So với tòa tháp Kyoto cao chọc trời trước ga Kyoto, nhìn thoáng qua thì những tòa nhà thương mại xếp cạnh nhau chẳng có gì là hiếm thấy, nhưng phong cảnh chẳng quen này làm cho cảm giác như đến vùng đất xa lạ sục sôi nảy nở. Mà hơn hết những tòa nhà to ghê. Ở Kyoto chẳng có những tòa lớn đâu ha.
“Trước khi đến nhà nghỉ thì mình ghé đâu ấy nhỉ?”
Khi tui hỏi, Akatsuki vừa cho xem màn hình smartphone, vừa nói
“Là Ijinkangai[note43913]. Có vẻ là nơi có rất nhiều những tòa nhà Tây phương được xây dựng từ xưa đó.”
“Hể~. Nhà kiểu tây à. Irido-san trông sẽ thích lắm đây.”
“Phải phải. Có nơi tái hiện lại phòng của Sherlock Holmes này nọ nữa~”
Thế chẳng phải trông thú vị à. Nếu là Holmes thì tui lúc còn nhỏ cũng có đọc một chút đấy.
“——Ưwa~!? Cái gì thế này!? Kh-, nhìn này nhìn này! Có cái Starbucks được trang trí quá trời quá đất luôn!”
“Ản? Oi, gần quá chả thấy g—Ư ồ~, thật luôn!”
Nhìn vào bức hình mà Akatsuki cho xem làm tôi cũng mở to đôi mắt. Thật ra thì tôi cũng chẳng thích mấy quán cà phê trang trí trưng diện gì, nhưng nơi đấy là một tòa nhà Tây phương được tân trang lại, cứ như thể là sân khấu trong phim Tây vậy.
“Nè, nè, đến chỗ này đi~! Dẫn cả Yume-chan hay Higashira-san nữa~!”
“Được đó! Chỉ cho con nhỏ ghét ra ngoài đó cách để gọi món trong Starbucks nào!”
Yeee~! – Và tinh thần của hai đứa tui dâng cao.
Chỉ vì lúc xưa đã từng dính lấy nhau nên nhưng lúc như thế này bọn tui lại hợp nhau. Dạo gần đây, những hành động kỳ lạ nhắm về Irido-san cũng đã không còn nên sự cảnh giác của tui về nhỏ cũng giảm xuống, cảm giác cứ như dần dần lấy lại khoảng cách nhẹ nhõm như lúc xưa vậy.
Thành thật mà nói, ở bên cạnh con nhỏ này dễ chịu lắm.
Và chỉ cần ngắm những cặp đôi dễ thương thôi thì tui cũng đủ mãn nguyện rồi.
Hoshibe Toudou◆Không chấp nhận chuyện như là một mình đâu
Đi du lịch với đám kouhai chẳng phải là lần đầu tiên hay gì. Nhất thời thì tôi đã trở thành đứa già đầu nhất, nhưng có Kurenai thì dễ dàng hơn hẳn. Toàn bộ đều do nhỏ làm cho tôi hết cả. Quả nhiên là tôi cũng sợ cái cặp mắt tinh tường của mình trong quá khứ đã lôi kéo nhỏ vào hội học sinh.
Để thoải mái hơn mà tôi đã lấy được sự tiến cử, nhưng thử thành thế này thì tôi chẳng thể chối bỏ cảm giác lấp lửng. Chẳng thể quen được căn phòng học đã trở thành một tông màu tâm trạng thi cử, đám cùng khóa thì đứa nào cũng cố hết sức để học, mời mọc gì đó đều từ chối cả. Có nói là thay đổi tâm trạng đi nữa, câu đó xuất phát từ đứa đã rút khỏi kì thi là tôi đây chỉ như là mỉa mai vậy.
Kết quả là, bên mà tôi có thể dính vào là đám kouhai trong hội học sinh mà tôi đã từ chức mà thôi. A~a, ngay cả mình cũng thừa nhận bản thân là kẻ cô đơn mà.
……Thật tình cũng lâu rồi nhỉ. Cái cảm giác như là bị bỏ lại đằng sau ấy.
Tuy là nó chẳng phải là thứ gì so sánh với lúc bả vai tôi bị hủy hoại cả.
“Vậy thì, tạo nhóm rồi chia nhau ra nào.”
Từ ga Sannomiya mà leo lên dốc theo phía núi thì mất tầm 15 phút. Khi thấy những tòa nhà Tây phương xếp cạnh nhau ở đằng xa thì Kurenai vừa chia vé vừa nói.
“Đường không có rộng đến thế đâu nhé. 10 người mà cùng đi thì khó lắm. Chia ra thành 2 hay 3 nhóm rồi hoạt động thôi nào.”
Ra là nhỏ cũng hoàn toàn điều tra trước.
Ừ thì chuyện chia nhóm cũng là lẽ tự nhiên. Nhóm gồm hội học sinh bọn tôi, và nhóm học sinh năm nhất mà Irido tập trung. Vừa đủ nhóm 5 – 5 ha.
Hoặc là, ừ thì—Có đi lòng vòng 1 mình cũng chẳng phải gì đó tệ nhỉ.
Vừa tính toán, vừa ngáp thì đột nhiên cánh tay tôi có một bàn tay nắm lấy.
“——Senpai!”
“Ồ?”
Người kéo cánh tay tôi chính là Asou.
Tôi đã quen mắt rồi, một con nhỏ mặt bộ đồ phấp phới trông giống như búp bê ấy, nếu nói mặt tốt thì nữ tính này, còn nếu nói mặt xấu thì đáng thương này, có phần cứng nhắc—rồi nhỏ nhìn lên gương mặt tôi với ánh mắt đã chuẩn bị tinh thần.
Và nói.
“Anh cùng đi——với Aisa được chứ?”
“Hả?”
Rồi Asou siết chặt cánh tay tôi thật chặt, như thể không muốn bỏ ra vậy.
Irido Mizuto◆Tình yêu không phải là toàn bộ đời người
Sau khi nhìn Asou-senpai miễn cưỡng kéo Hoshibe-senpai đi khỏi, Yume đứng kế bên khẽ hắng giọng.
“……Senpai lần này cũng nghiêm túc nhỉ……”
“Nghiêm túc?”
“À~, không~……chuyện bên tớ thôi.”
Dù cho cô ấy có nở nụ cười gượng để lảng đi nữa, nhìn thấy bộ dạng như thế tì ai cũng tưởng tượng ra mà.
Hội học sinh cũng bay bổng hơn là tôi tưởng. Kurenai Suzuri cũng ve vãn với lại người thủ quỹ nữa. Người mà trông nghiêm túc thật sự là cái người dáng nhỏ—tức Asuhain-san thôi. Không phải là chuyện của tôi, nhưng mà tôi lại trở nên lo lắng vì không biết cô ta có ngại không nữa.
“Mà, có lẽ để mặc hai người đó thì sẽ tốt hơn.”
Kurenai-senpai nói thế rồi nhìn Yume.
“Yume-kun sẽ đi chung với đằng ấy mà đúng chứ?”
“A……Dạ.”
“Vậy thì chị sẽ đi với Jo~……Ran-kun, em tính sao?”
Asuhain-san nhìn qua lại gương mặt của Kurenai-senpai và Yume, sau khi「etto……」bối rối rồi thì,
“Vậy thì, em sẽ đi cùng hội trưởng……”
“Thế à. Vậy thì đi nào.”
Dù không được đi riêng hai người với anh thủ quỹ kia cũng được sao?
Tôi còn chẳng có thời gian để nói như thế thì Kurenai-senpai đã khéo léo nói với bọn tôi.
“Vậy nhé mọi người, khoảng tầm trưa hãy tập hợp ở tiệm Starbucks ở dưới sườn dốc một tí nhé. Ở trên tầng 2 có một phòng khách có thể tập trung nhiều người đó.”
Nói thế rồi, Kurenai-senpai, Asuhain-san và cái người thủ quỹ kia đi khỏi.
Kawanami vừa tiễn đưa họ, vừa nhếch cái khóe miệng lên một cách kỳ lạ.
“Kết cục thì lại thành những gương mặt thân quen ha.”
Năm người còn lại gồm tôi, Yume, Isana, Minami-san và Kawanmi. Ừ thì cũng chia nhóm một cách thỏa đáng mà.
“Được mà được mà~! Hôm nay mới lần đầu gặp mặt nên mấy anh chị ấy lo chuyện đột nhiên hoạt động chung ấy mà! Nhỉ, Higashira-san?”
“Ưn~……Tớ thì nếu như có Mizuto-kun ở bên cạnh thì chẳng có thay đổi gì mấy đâu.”
“Nhắc mới nhớ, cậu lúc ở trên tàu điện nói nhiều hơn là tôi nghĩ nhỉ. Có người lần đầu tiên gặp mặt vậy mà.”
“Đâuuu~, nhỏ ấy có cái thân thể đánh bật đi chứng sợ người lạ ấy chứ~”
Ừm. Nếu như quấy rối tình dục cái người mới lần đầu gặp mặt thì thà cứ giữ nguyên cái nết sợ người lạ thì sẽ tốt hơn ha.
Minami-san thì lại vừa cười gượng sao sao ấy, vừa nói,
“Xem cái người có cái thân thể y chang như thế nói kìa……”
“Nó cũng giống cái chuyện đột nhiên chụp lấy bộ ngực của người mới lần đầu tiên gặp mặt thôi, Minami-san à.”
“Tehe~☆”
Minami-san cố tình thè lẽ ra bên ngoài. Tại sao mấy đứa con gái xung quanh tôi đều như mấy lão già quấy rối tình dục thế này?
“Vậy rồi sao? Mình đi lòng vòng từ đâu trước đây.”
Kawanami vừa nhìn vào bản đồ của ijinkangai trên smartphone, vừa nói
“Irido-san, hình như cậu có nơi muốn đến nhỉ?”
“A, ừm. Phải. Tớ, muốn đến Anh Quốc Quán……”
“Ừm, vậy mình tới đó đi. Cũng gần ở đây mà đúng chứ.”
“Ô~kê~! Let’s go~!”
Minami-san bước đi như nhún nhảy, rồi kế đến bọn tôi cũng nối đuôi theo sau.
Và, Isana thì kéo kéo lấy ống tay áo của tôi, thì thầm bằng giọng nhỏ.
“(Mizuto-kun, Mizuto-kun)”
“(Sao thế?)”
“(Không sao chứ? Mizuto-kun……không ở riêng hai người với Yume cũng ổn chứ)”
Cứ nghĩ sẽ nói gì chứ……Chẳng biết là đang nói cái gì nữa, con nhỏ này.
“(Này nhé, Higashira. Chuyến du lịch lần này cậu nghĩ tôi đi là vì ai hả.)”
“(Ể~? Là, là vì Yume-san……?)”
“(Tôi không có phiền não vì tình đến thế. Nói rồi còn gì, là để giúp cậu thu thập tài liệu đấy)”
“(Ưể~……?)”
“(Tôi là người đã mời cậu. Nên tôi không bỏ rơi cậu đâu. Cái đó là trách nhiệm còn gì)”
Chuyện đương nhiên như thế mà.
Isana chớp đôi mắt tròn xoe ấy, 「fư hể~」một tiếng, vừa nở nụ cười xao nhãng, vừa nghịch tóc mái của mình.
“(C-, cảm ơn cậu nhiều lắm……V-, vậy thì, tớ không ngại bám lấy cậu đâu đấy nhé?)”
“(Nhưng với khoảng cách ở mức bình thường đấy)”
Nói thế, nhưng Isana đến dính chặt lấy vai tôi. Cái đấy thì có khả năng ngoài phạm vi bình thường rồi…….nhưng thôi kệ vậy. Đằng nào thì cái nhóm này đã thế cho đến giờ kia mà.
Đúng thật là tôi thích Yume, nhưng chẳng phải vì thế mà tất cả tiêu chuẩn hành động phải trở nên như thế.
Tôi muốn giữ ở mức cân bằng——Để không phải lặp lại sai lầm trong quá khứ nữa.
Irido Mizuto◆Thám tử lừng danh thì không gì tốt hơn là mỹ nữ
Trên bức tường màu trắng có cái cửa sổ thông gió mở hai bên mà tôi chỉ có thể thấy trong phim Tây hay mấy bộ anime fantasy. Tòa nhà hai tầng này, tuy là nhỏ so với mấy cái tòa nhà kiểu Tây phương huyền bí, nhưng tồn tại giữa lòng thành phố Nhật Bản cũng đủ để làm tràn ngập văn hóa bản sắc ngoại quốc rồi.
“Wa~! Cái này, có thể tự do mặc được à!?”
Khi bước vào trong cánh cửa thì có một giá treo nón và một giá để đồ đặt cạnh cánh cửa, mỗi bên đều có nón Deerstalker đa dạng màu sắc và áo choàng Inverness—tức y phục của Sherlock Holmes được treo.
“Ể~! Dễ thương~! Nè~, Yume-chan đội màu gì nhỉ!?”
“Ư~n……Thường thì là màu be, nhưng màu đỏ hay màu xanh dương cũng khá dễ thương nhỉ……”
“Higashira-san thì sao!? Lúc ở lễ hội văn hóa áo choàng hợp với cậu lắm ha~!”
“Ư ể~!? Cả tớ nữa sao!?”
Minami-san cũng kéo Isana đi, rồi đám con gái bắt đầu om sòm lựa chọn y phục ở đằng trước giá treo đồ. Còn lại tôi và Kawanami thì vừa dõi theo đằng sau, vừa nói
“Chỉ hơi khác màu một chút vậy mà trông cô ấy khá là vui vẻ ha.”
“Cậu không có hứng thú à?”
“Thay đổi tùy vào bầu không khí thôi. Nếu như cậu không mặc thì tớ cũng không mặc đâu.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm.”
“Mà~, nón hay là áo choàng thì sao cũng được, nhưng tẩu thuốc trông hơi ngầu à nha~! Hora, này chẳng phải là hình ảnh Holmes đang hút tẩu thuốc à!”
“Kẻ có bề ngoài cợt nhả như cậu dù có hút phì phèo tẩu thuốc cũng chỉ hoàn toàn quê mùa thôi.”
“Làm ơn nói giảm nói tránh giùm!”
Đang nói chuyện trên trời dưới đất với nhau thì bên Yume quay trở lại.
Dẫn đầu là Minami-san, nhỏ như là tung tăng mà tung cái áo choàng lên.
“Hehhe~♪ Hai người thấy sao, thấy sao?”
Cái áo choảng Inverness mà Minami-san đã chọn là màu xanh dương. Nếu nói đại khái thì ao choảng Inverness là loại áo choàng choàng qua vai, nhưng với thân người nhỏ nhắn như Minami-san mà choàng nó vào thì mang hình tượng Poncho[note43914] hơn là áo choàng.
Có thể nói là dễ thương theo nghĩa như thế, nhưng mà, ừ thì, đâu phải là lúc tôi thể hiện đâu.
Kawanami sau khi ‘fừ mừ~n’ và cố tình xem xét Minami-san rồi thì,
“Chẳng phải được à? Như học sinh tiểu học vào ngày mưa ấy.”
“Nó giống áo mưa chỗ nào hả!”
“Đau~!”
Đúng như dự đoán, cậu ta nhận cú đá vào phần đùi.
Từ phía sau Minami-san, hai người con gái với bộ dạng bồn chồn không yên tiến đến phía tôi.
“Fư~fư~fư……Đã để cậu phải đợi.”
Đội chiếc nón Deerstalker màu đỏ làm chủ đạo và khoái trên mình chiếc áo choàng Inverness, Yume làm cái biểu hiện tự đắc trên gương mặt.
Trái ngược lại thì Isana khoác chiếc áo choàng Inverness với màu trắng làm chủ đạo, dùng ngón tay cầm lấy nó với biểu hiện có chút ngờ vực.
“Thế nào? Được chứ!”
Và, Yume cho thấy bộ dạng thám tử của cô ấy như thể là tự mãn. Cả nón và áo choàng đều là sọc ca-rô, nói theo hướng tính cực thì mang bầu không khí giản dị, nhưng cái này, nói sao nhỉ——
“……Cái này, chẳng phải là giống Milky[note43915] hơn là Sherlock sao……?”
Isana khẽ lẩm bẩm.
Tôi không biết rõ chi tiết cái chủ đề gốc là gì, nhưng mà phải nói thì tôi hiểu cái mà cô ấy đang nói.
Là tại màu (do màu?) mà cảm giác cosplay cao hơn một bậc.
Trông ổn bởi vì nó được chuẩn bị từ bên phía cơ sở mà, nhưng có lẽ sắc thái không hợp với lại bầu không khí thanh lịch huyền bí chăng. Mấy người đam mê huyền bí thấy thế liệu có ổn không nhỉ.
Yume làm vẻ mặt nghiêm túc, rồi nhìn xuống xung quanh chân tôi,
“Cậu đã từng làm quân y ở Afghanistan nhỉ,”
“Có làm đâu?”
“Ehe. Tớ đã từng muốn mặc thử một lần áo choàng Inverness ấy……Ehehe……”
Rồi Yume vặn vẹo cơ thể, tung vạt áo choàng và nở nụ cười mãn nguyện. Trông vui vẻ cứ như là con nít vậy ấy. Cùng với sự nghiêm túc lúc bình thường nữa, bộ dạng đó—
"Nè, nè......Nhìn tớ ngầu không?"
Yume nhìn tôi và hỏi với ánh mắt ngập tràn sự kỳ vọng.
Nếu nói......là ngầu thì
Tôi nghĩ dễ thương sẽ……đúng hơn.
"......Trông như thấy được sự thông minh ở cậu đấy."
Tôi ém tiếng lòng của mình lại và bình luận bằng một câu vô hại.
Yume cười rồi nói「cảm ơn cậu」thật lòng, sau đó vừa lấy điện thoại ra, vừa đi về hướng của Minami-san. Hình như là để chụp hình.
......Nếu có thể nói ra tiếng lòng thì đã tốt quá rồi nhỉ.
Nhưng mà tôi, đã quên khuấy đi cách dệt nên những lời thật lòng mất rồi.
Irido Mizuto◆Thứ chỉ tồn tại ở bên kia quyển sách
“Fưểôa~!? Ơ~, gương mặt từ trần nhà!?”
“Đây là tình huống mà Holmes nhòm xuống ở đâu đó—trong「The Adventure of the Musgrave Ritual」nhỉ? Nhưng đó là cảnh nhòm xuống ở trong căn tầng hầm hay gì đó, chắc chắn là chưa có gặp Watson……”
“Ồồ~~! Đây là phòng của Holmes sao~! À ré? Có đặt hai con manơcanh này, nhưng đâu mới là Holmes? Bên nào cũng không mặc áo choàng như thế này mà.”
“Ở trong phòng thì chắc chắn là không mặc áo choàng rồi, Minami-san. Vốn dĩ kiểu diện mạo này là do họa sĩ sáng tạo đó——”
“Vết đạn……của bức tường này? Gì thế? Có thể trông thấy nó thành hình「VR」này. Vitual Reality?”
“Là Victoria! Đương thời là Nữ Vương của Anh Quốc đó! Cái đó là dấu vết Holmes bắn lên bức tường để giết thời gian!”
Trên tầng 2 của Anh Quốc Quán——Cả một tầng tái hiện không gian thế giới của Sherlock Holmes khiến Yume phát huy phong cách otaku của mình mà không hối tiếc.
Con nhỏ này cơ bản trong vai trò của một học sinh ưu tú này hiếm khi mới bộc lộ cái tính otaku như thế này đây. Cái đấy là do cổ cảm kích bầu không khí gothic của tòa nhà này và bầu không gian tái hiện thế giới của Holmes không chừng.
……Nhưng mà, nếu như ký ức của tôi đúng thì tôi có cảm giác như là Yume thích Christie hay là Queen hơn là Holmes——Ừ thì, đối với những người yêu thích trinh thám hay thám tử lừng danh thì Holmes giống như là sự tồn tại vượt qua sự yêu thích đơn thuần vậy, nên có lẽ là chẳng liên quan đâu.
Sau khi dạo một vòng trong tòa nhà thì lần này chúng tôi ra khu vườn.
“Ồồ~……Một khu vườn có cảm giác ‘Rất thật!’ đó~”
Lối đi dạo được lát đá cuội trắng bao quanh vườn hoa được trồng nhiều loại hoa và cây vườn. Đúng như lời Minami-san nói, một khu vườn phong cách rất phương Tây, nhưng bên trong có một góc tái hiện tại khu tàu điện ngầm của Luân Đôn—Ga Baker Street.
Bên dưới mái nhà màu trắng, có dãy ghế ngồi để chờ. Phía trong bên trái có đặt một tấm panel lớn cỡ người của Sherlock Holmes đang choàng Inverness màu đen lên người.
Tìm thấy nơi đó rồi thì Isana ngồi xuống ở dãy ghế cạnh tường mà thở「phì~」từng hơi.
“Nghỉ giải lao một chút nhỉ. Cũng mới vừa leo lên dốc mà.”
“Phải ha. Tớ có lẽ đi cũng thấy mệt rồi……”
Cô ấy mệt do vui đấy mà, không sai đâu.
Tôi và Yume ngồi xuống ghế cạnh Isana, ngược lại thì Minami-san bộc lộ hoàn toàn sự hiếu động và nói「Êy~! Chụp đi chụp đi!」khi đứng cạnh tấm panel lớn của Holmes. Khi tôi đang nhìn nhìn Kawanami chụp cảnh đó bằng smartphone thì,
“Mừ mừn……”
Isana ở bên cạnh lấy cái tablet từ trong túi đồ xách tay ra.
Sau đó khi khởi động camera rồi thì thu góc nhìn của vườn hoa rộng và Anh Quốc Quán theo hướng chính diện rồi chụp lấy một tấm. Sau khi nhìn chăm chú tấm mình đã chụp một hồi rồi thì cổ khởi động ứng dụng gì đó, và lấy bút từ cái nơi đựng bút của vỏ tablet ra.
Kế đến, cổ đặt tablet lên đùi và để cho cây bút chạy trên màn hình.
“Cậu vẽ ở đây à?”
“Tớ chỉ vẽ thô thôi~”
Khoảng vài chục giây sau, trên màn hình tablet đã trôi nổi đường nét của tòa nhà kiểu Tây. Hơn nữa Isana cũng chẳng do dự mà bắt đầu vẽ phụ kiện chi tiết.
“Hừm hừm……Cảm giác như thế này thì sẽ trở thành phong cách Tây phương nhỉ……”
Khi dạo quanh bên trong tòa nhà, Isana cũng đã quan tâm và lần lượt chụp ảnh bức tường, thiết kế trần nhà hay đồ nội thất. Cứ như thể cô ấy biết được thông tin như thế nào là cần thiết cho bức vẽ.
“………………………”
Kể ra tôi cũng chẳng phải là nhà sản xuất hay là biên tập viên, chỉ là một thằng học sinh cao trung bình thường mà thôi……nhưng có thể hiểu bằng cách nào đó.
Rằng con người có tài năng, hay là không có nó.
Một phần chẳng phải lý luận trong tôi đã bảo rằng cô ấy chắc chắn thuộc vế đầu tiên. Không phải dựa trên tác phẩm đã hoàn thiện hiện tại, quan sát dựa trên tổng hợp hướng suy nghĩ, tiêu chuẩn hành động mà tôi đã xem xét cô ấy nằm trong danh mục thiên tài.
Tài năng không chớm nở sớm hay muộn. Nếu như có thiên tài đạt được giải thưởng từ các cuộc thi từ thời tiểu học thì cũng có thiên tài lần đầu tiên cầm bút lúc sau khi trưởng thành và đại diện cho thời đại của chính họ.
Về trường hợp của cô ấy chẳng phải là lúc trở thành học sinh cao trung năm nhất sao.
Là một otaku bình thường, có sự nhiệt tình thỏa mãn bằng cách bắt chước những tác phẩm đã có, chính thời kỳ này khi mà tập trung vào nâng cao kỹ thuật của bản thân——Đây là bước ngoặt khi ngẫm lại chắc chắn sẽ nghĩ chẳng phải đấy chính là thời kỳ đột phá hay sao—Thế chẳng phải, tôi hiện tại đang quan sát khoảnh khắc đấy à.
Càng nhìn thì độ hoàn thiện của bức tranh tòa nhà kiểu Tây ấy ngày càng tăng lên, khiến tôi không thể rời mắt khỏi nó được. Chỉ là một tứ giác, có các cột, cửa sổ, ban công, tay vịn, chiều sâu—
—Vào lúc đó, ai đó nắm lấy cánh tay tôi ở phía ngược lại với Isana.
Lực không mạnh. Cũng chẳng phải bị kéo đi. Chỉ là, được nhẹ nhàng chồng lên làm bàn tay tôi được bao bọc cảm giác se lạnh. Chỉ như thế khiến tôi bất ngờ và quay về hướng đó.
Yume vẫn cứ nhìn xuống đùi mình mà chồng tay của bản thân mình lên tay tôi.
Cứ như thể níu giữ tôi lại nơi này vậy.
Cô ấy không nói gì, cũng chẳng hề nhìn tôi.
“………………………”
“………………………”
Yume đã chẳng khẳng định gì cả. Thậm chí còn không thể đặt ý nghĩ của bản thân, lời phàn nào vào trong ánh mắt nữa.
Thế nên, có lẽ đây là do tự tôi ảo tưởng không chừng.
Rằng gương mặt nhìn nghiêng ấy——đâu đó trông rất cô đơn.
……Mình bây giờ, đã định bỏ mặc cô ấy lại sao?
Tôi đã chẳng biết nữa. Chẳng thể nào đưa ra được quyết định ngay lập tức. Đây chỉ là sự ảo tưởng tiêu cực của tôi hay sao? Hay là, tôi xem xét dựa trên bản năng của bản thân mình là thứ gì đó, cũng như đã nhận định tài năng của Isana là thật sự hay sao?
Chỉ là bên trong tôi có 2 sự thật.
Một là, quả thật là tôi yêu Irido Yume.
Còn một là——Tôi đang bị Higashira Isana thu hút lấy, nhưng lại theo một nghĩa hoàn toàn khác hẳn.
Haba Jouji◆Hạnh phúc của chỉ hai người
Vị trí cố định của tôi dù ở nơi đâu vẫn chẳng thay đổi. Đấy là phía dưới đuôi của nhóm, vị trí mà có thể nhìn thấy hết sau lưng những người đang đi trước mặt. Thế nên bây giờ cũng vậy, tôi đang quan sát từ khoảng cách khoảng 2 bước chân so với sau lưng của Kurenai-san và Asuhain-san.
Kurenai-san thì bắt chuyện với con bé hậu bối một cách ôn hòa, Asuhain-san thì trông có vẻ hồi hộp, gật gù đồng tình đáp lại người đàn chị mà mình kính trọng. Kurenai-san tuy cũng thuộc đẳng cấp thiên tài trong việc kết thân nhanh với người khác, nhưng quả nhiên là do vẫn cứ đang tiếp tục ngưỡng mộ đàn chị mình mà Asuhain-san có vẻ vẫn chưa quen khi nói chuyện với đối phương.
Cũng trôi qua vài phút khi mà chúng vừa như thế, vừa bước đi cùng nhau. Khi leo lên ngọn đồi giống như một con ngõ nhỏ hẹp thì thấy một tòa nhà kiểu Tây như một tòa tháp hình trụ.
Chính xác là một tòa nhà kiểu Tây như xuất hiện ở bên trong tiểu thuyết trinh thám—Bức tường ngoài màu trắng được lấp đầy chi chít những viên gạch men có hình thù như là vảy, thế cho nên nó mới được gọi theo cái tên là「Uroko no ie」[note43916]. Cả cái tên cũng giống như tiểu thuyết trinh thám nữa.
Người đến chỉ có vài vị khách kỳ lạ—không phải thế đâu, mà là những nhóm khách tham quan trông như sinh viên đại học, hội người lớn tuổi hay gì đó, đã bước qua cổng trước bọn tôi.
Bọn tôi cũng bước qua cổng nối tiếp họ, xếp theo hàng dành cho khách tham quan, hoàn tất buổi tiếp tân thì bước vào sân trước của tòa nhà.
Ở giữa sân trước cũng có bức tượng đồng của heo rừng to cỡ như con người nữa.
Kurenai-san và Asuhain-san thì tiến đến thẳng bức tượng heo rừng trên con đường đá sỏi.
“Porcellino……”
Asuhain-san nhìn tấm bảng được dựng kế bên bức tượng và lẩm bẩm.
Kurenai-san cũng y như vậy, vừa nhìn tấm bảng vừa nói,
“Nó ghi nếu xoa vào mũi nó sẽ được ban may mắn này. Này, nhìn thử đi. Do mỗi mũi được xoa mà sáng bóng luôn.”
“A, thật nhỉ. Giống như mỗi chỗ này là ăn tiền vậy……”
“Ngài Porcellino đây có lẽ cũng phát ngán nhỉ. Thôi thì mình cũng từ tốn, xoa nhẹ nhàng nhất có thể nào.”
“Nhưng em có cảm giác chị hội trưởng không cần thứ như may mắn đâu ạ……”
“Không có chuyện đó đâu em. Được em đi theo chuyến du lịch này—Không, chuyện có thể gặp được Ran-kun đối với chị không phải gì khác ngoài may mắn đâu.”
“S-, sa-, sao lại thế ạ……!”
Tôi luôn luôn nghĩ đến thế này, nếu như mà Kurenai-san mà được sinh ra là con trai thì hẳn cô ấy đào hoa lắm, không sai đâu. Ờ thì, sao có thể nghiêm túc mà nói ra cái lời như thể là nịnh nọt thế kia đấy—và hơn nữa, cái đáng sợ ở con người tên Kurenai Suzuri này là chẳng phải nói đùa đâu.
……Thật sự chẳng phải nói đùa đâu ha.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, rằng chuyện được Asuhain-san theo cùng đã là may mắn đấy chứ—Nếu như chỉ có riêng 2 người thì chẳng biết rốt cuộc tôi sẽ bị tấn công bằng「trò đùa」nào nữa.
Sau một lúc xoa mũi của heo rừng rồi thì bọn họ quay gót, và thế vào đó là tôi đang đứng trước bức tượng đồng.
Tôi thì không phải loại tin vào nơi mấy nơi linh thiêng gì—nhưng đã cất công đến đây rồi nên tâm trạng kiểu như có sờ cũng chẳng mất mát gì.
Rồi tôi nhẹ nhàng đặt tay lên phần mũi màu vàng lộ ra của heo rừng—
—và cũng lúc có một bàn tay từ cạnh bên vươn đến khiến tôi chạm phải phần đầu của nó.
“…………!?”
Người vươn tay đến là Kurenai-san hiện đang nhìn chằm chằm tôi ở khoảng cách gần cùng với đôi môi đang nhướn lên.
“Thế này thì, tớ và cậu đều có may mắn rồi ha.”
Cô ấy vừa đặt ngón út của bản thân lên ngót út đã chạm vào mũi heo rừng của tôi, vừa nói
“Vậy rồi—cậu cầu mong may mắn như thế nào nà?”
Rồi cười khúc khích như thể đang vui vẻ khi nhìn sắc mặt của tôi.
Rất nhiều luồng suy nghĩ chạy dọc trong đầu tôi trong khoảnh khắc, nhưng mà, chẳng thể đưa ra được cái nào cả, rồi tôi vừa lảng ánh mắt đi khỏi Kurenai-san, vừa trả lời một cách điềm tĩnh và nỗ lực.
“Người như tớ, chẳng thể nghĩ ra đâu.”
“Ra là vậy. Tức là「nhờ cậu」ấy nhỉ.”
Kurenai-san thoải mái rút tay ra khỏi tượng đồng rồi lại lần nữa quay gót.
Và rồi,
“(Hứa hẹn sẽ may mắn cực kỳ đấy. Cậu phải trông chờ đi đấy nhé?)”
Rồi cô ấy đuổi theo Asuhain-san, để lại tôi vẫn còn nghe âm vang ngọt ngào đó ở đôi tai.
“………………”
Rút tay hơi muộn khỏi bức tượng đồng, tôi vừa đuổi theo sau hai người họ, vừa nắm ngón út còn một chút cảm giác đọng lại vào trong lòng bàn tay.
—Đừng có hiểu lầm. Đừng có hiểu lầm. Đừng có hiểu lầm.
Kurenai-san thì, ở đằng sau tấm lưng mà tôi chỉ có thể thấy ấy, cô ấy dựng duy nhất ngón út lên, như thể là để khẳng định vậy.
Hoshibe Toudou◆Điều ước rỗng tuếch
“Senpai, em có nơi muốn đến đó!”
Khoác tay của bản thân vào tay tôi, Asou xà nẹo xà nẹo kéo tôi đi.
Từ lần đầu gặp mặt ở hội học sinh thì Asou lúc nào cũng với tinh thần thế này cả. Không sợ bị ghẻ lạnh, đến kết thân với người khác mà chẳng hề do dự lấy.
Có lẽ con nhỏ này có cái bản tính nếu không được ai đó quan tâm đến sẽ không thể mà bình tĩnh không chừng. Đằng nào thì nó cũng đã nói thẳng ra「em vào hội học sinh là để được nuông chiều」mà. Nhưng mà, do làm cho Kurenai nổi giận vì chọc Haba quá nhiều mà nó hoàn toàn hướng tầm nhắm về phía tôi.
Đã bao nhiêu lần tôi nghĩ thật là phiền phức rồi—cơ mà, phải nói là thường xuyên luôn ấy—nhưng mà, điểm ảo diệu ở con nhỏ kouhai này là tôi chẳng thể từ chối cho hết.
Nói sao ấy nhỉ……Bằng cách nào đó, con nhỏ đó không phải là không đáng tin cậy khi mà hoàn thành công việc bên cạnh con bé Kurenai đó trong hội học sinh cả năm trời đấy chứ—Nhưng mà, đồng thời cũng có bầu không khí mà giống như nếu tôi nới lỏng sẽ chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, rằng ngay tại cái thời điểm con nhỏ bám víu lấy người như tôi đây rõ ràng là ít bạn bè rồi. Khi mà tôi tốt nghiệp rồi thì nó tính làm sao sao đây? Ủa mà, chuyện của người khác nên mình không phải bận tâm mới phải.
Nhờ thế mà tôi trở thành vị trí mà như là đang phụ thuộc vào hội học sinh vậy—Ban đầu tôi chỉ nghĩ là đến để xem tình hình như thế nào thôi, chứ không có ý định ở lại lâu dài như thế này đâu.
Thiệt tình, tôi bắt đầu nể đứa làm công việc tổng hợp cũ mà bây giờ đang bận tối tăm mặt mũi vì kỳ thi rồi đấy.
“Em đã từng thấy trên mạng rồi, nhưng hình như có địa điểm linh thiêng làm cho điều ước thành sự thật đó!”
Ở khoảng cách mà mũi sắp chạm lấy nhau ấy, vậy mà Asou lại nói bằng giọng rất là vui vẻ.
Tôi thì「ờ」một tiếng đồng tình và nói,
“Địa điểm linh thiêng à. Trông êm có vẻ thích nhể~”
“Ể? Anh vừa nói gì?”
“Em tuyệt đối lúc hồi trung học đã từng cuồng thứ như hắc ma thuật hay gì đúng không.”
“Cuồng~……mà, không có đâu nhé?”
“Nhìn thẳng vào mắt mà nói nào.”
Asou bĩu môi khi mà ánh mắt rõ ràng đang dao động và bối rối.
“Thì còn cách nào khác đâu ạ! Nữ sinh trung học ai cũng như thế cả mà! Thử vẽ vòng tròn ma thuật ở trên vở này, rồi cuồng mấy thứ kinh dị nữa! Cả senpai cũng đã từng quấn băng y tế ở cánh tay rồi đúng chứ!?”
“Thời buổi này còn có đứa chuunibyou lồ lộ ra như thế à……Anh thì chơi cho câu lạc bộ bóng rổ suốt, nên không có thời gian rảnh để phát huy cái ham muốn thích thể hiện bản thân một cách vô ích đến như thế đâu.”
“Hà~, ý thức của anh khá là cao đấy nhỉ. Chắc chắn là anh đã nổi tiếng với đám con gái lắm đúng chứ.”
“Ai biết. Anh chẳng nhớ giề đâu.”
“Xạo~. Mấy thứ như câu lạc bộ bóng rổ ấy chắn chắn ai nấy đều hút lấy con gái chứ gì nữa.”
“Mẹ đừng có thành kiến lung tung quá coi.”
Asou cười khúc khích, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt điệu đà.
“Em biết chứ. Chí ít chuyện senpai chưa từng có bạn gái ấy.”
“Đừng có tự ý hiểu giùm coi.”
“Nhưng em nghĩ là ai cũng biết mà nhỉ? Nếu như nhìn vào senpai hiện tại ấy.”
Một đứa quê mùa mà trông như sẽ chẳng thể có bạn gái ấy hả? Tôi nghĩ bản thân mình không đến mức như thế đâu à.
Vừa được Asou quấn cánh tay thêm một bậc hơn nữa, tôi vừa khẽ nghiêng đầu.
Cứ như thế mà bọn tôi leo lên ngọn đồi nhỏ hẹp, và cuối cùng cũng đến được tòa nhà kiểu tây mà Asou muốn đến.
Là một tòa nhà kỳ lạ mà ở 2 bên cánh của cổng ra vào có mấy con quỷ dữ điêu khắc đang gánh cột đèn đá mà lườm đến. Dường như là thứ giống như bảo tàng mỹ thuật đã sử dụng toàn nhà phương tây đã từng có trước đó vậy.
“Trong đây có gì đấy nhỉ.”
“Có「Cái ghế của Saturn」ạ.”
Rồi Asou nở nụ cười ‘fưfưfư’ của mụ phù thủy.
“Là chiếc ghế mà người ta hay nói nếu ngồi lên thì điều ước gì cũng sẽ thành sự thật đó……”
“‘Satan’ à, lại thêm cái tên khá rõ ràng rồi đấy, oi.”
“Không, không phải Satan[note43917] ác ma đâu anh. Là Saturn[note43917] trong thần thoại La Mã đó. Tiếng Anh giống với lại sao Thổ ấy.”
“À~, ra là đấy à……”
“Có vẻ là vị thần nông canh đó.”
Cảm giác đáng sợ đột nhiên mất hết đi rồi.
“Bộ em có điều gì muốn ước à?”
“Fưfư. Anh nghĩ nó là gì, senpai?”
“Phải rồi ha……như「ước gì mình trở thành chủ đề trên mạng xã hội, khoảng cỡ đạt được 10000 retweet」chẳng hạn.”
“Senpai, anh đang nghĩ Aisa là một con quỷ ham muốn được thừa nhận à?”
“Thì rõ là anh đang nghĩ thế còn gì.”
“Anh tệ quá! Người để mắt đến Aisa chỉ mỗi senpai là đủ rồi vậy mà……”
“Hà~”
Khịt mũi cho qua rồi chúng tôi bước vào bên trong tòa nhà.
Bước vào thì phía chính diện có cầu thang, trái hay phải mỗi bên đều có từng căn phòng.
Căn phòng bên phải có những bức tượng điêu khắc kỳ lạ giống như những động vật dạng uốn cong được xếp đan xen trên kệ. Có lẽ nếu nhìn thấy chúng lúc nửa đêm sẽ khiến cho bản thân cảm thấy ớn lạnh không chừng.
Và rồi căn phòng bên trái thì trông như có thứ mà Asou muốn.
“Là cái đấy à……”
Hơn nữa ở hai bên lối đi dẫn vào phòng trong có đặt mỗi bên một chiếc ghế đệm với màu đỏ xa hoa.
Ra là vậy. Là ghế mà cái bầu không khí như cho vua ngồi à. Khi thử lại gần thì thì mới thấy phần tựa lưng hay tay vịn đều được điêu khắc rất tỉ mỉ. Ở tay vịn, phía dưới chỗ để tay có điêu khắc hình một đứa bé sơ sinh đang ngồi uốn cong lưng mình. Nếu như không được giải thích lúc nãy thì có nói đây là ghế của ác ma thì tôi trông như cũng sẽ tin sái cổ luôn rồi.
“‘Cái bên phải là dành cho nữ giới, còn cái bên trái là dành cho nam giới.’ đấy ạ.”
“Hừm. Bề ngoài thì có thay đổi gì đâu nhỉ.”
“Mình ngồi cùng lúc đi anh, cùng lúc nhé!”
Bộ có liên quan đến thời khắc hay gì á?
Trong khi tôi còn chẳng có thời gian để ngờ vực thì Asou đã đứng trước cái ghế bên phải cạnh lối vào trong.
“Hai~ba~!”
Tôi ngồi xuống đệm, hòa theo nhịp đếm của Asou.
Cái đệm tráng lệ này hút lấy trọng lượng cơ thể tôi như là vẻ bề ngoài của nó vậy. Nhưng mà, quả nhiên chiếc ghế với vương vãi điêu khắc như thế này có ngồi cũng chẳng thể nào mà bình tĩnh được.
Khi xoay về hướng bên trái, Asou vẫn cứ ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay thì chấp lại ở trước ngực. Àà, phải rồi nhỉ, cầu nguyện à—mình cũng nên cầu gì đó thì hơn ha.
“…………………”
Sau vài giây suy nghĩ thì tôi lại muốn thở dài ra một hơi ngắn.
Vì sao á.
Dù cho có tìm kiếm bên trong bản thân đi chăng nữa—cũng chẳng thể tìm thấy gì cả.
“Senpai. Anh đã ước gì thế?”
Asou đã bỏ tay đã chấp, nhìn về phía tôi mà nói.
“Có gì đâu.”
“Ể~, nói em nghe đi mà!”
“Anh từ chối.”
Nếu như thay đổi cách nhìn thì bản thân tôi hiện tai đang rất thỏa mãn. Chuyện đó là sao chứ—
—Tôi đây, dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể cảm nhận được bản thân mình như là rỗng tuếch vậy.
Rồi tôi đứng dậy khỏi ghế. Cứ ngồi mãi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.
Kế đến thì Asou cũng đứng dậy, te te đến ngay cạnh tôi trông như vui vẻ.
“Senpai này, xem ra anh không có muốn gì nhỉ. Chơi game thì anh cũng không nạp nữa.”
“Ồn ghê. Thế thì em ước gì đấy?”
“Ể~? ……Anh muốn nghe sao?”
Asou khích tướng, ra vẻ mà như trêu ngươi tôi vậy.
“Vậy thì đố vui nào! Anh nghĩ em mong muốn gì nè?”
“「Muốn trở nên nổi tiếng」chẳng hạn.”
“Sai rồi.”
“Hay là「Muốn trở nên giàu có」”
“Không có! Aisa, không phải kiểu con gái mà mức độ độc đáo bằng 0 đến thế đâu mà!”
Asou cố tình phồng đôi gò má lên. Đây là hành động của nữ sinh cao trung năm 2 á.
“Có thứ to bự đến cỡ độc đáo luôn à?”
“Ư~n, nghe anh nói thì em có cảm giác là một điều ước bình thường thôi……À, nhưng mà, quả nhiên ngay tại thời điểm hiện tại thì, chỉ mỗi Aisa là ước điều này không chừng đó.”
“Hửm?”
“Em đã nói rồi mà đúng chứ, senpai?”
Rồi con nhỏ nhếch miệng lên như thể trêu đùa.
Xong rồi đưa ngón dí vào mặt tôi như thể là mời gọi.
Và rồi Asou nói.
“Em hoàn toàn biết rõ— chuyện senpai không có đào hoa đấy nhé.”
Không thể đọc được ngữ cảnh ngay lập tức nên tôi chau mày lại.
“Hảả? Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao ấy ta~♪”
Rồi Asou cười khúc khích, tâm trạng vui vẻ mà bước đi trước.
Biết rằng mình không đào hoa. Chỉ mỗi Asou là ước điều ước đó……
“…………………”
Tôi cắt đi mạch suy nghĩ,
Trong tôi còn chẳng có năng lượng để làm như thế kia mà.
Kawanami Kogure◆Chẳng hiểu được con bạn thuở nhỏ
Sao khi dạo một vòng ở dị nhân quán rồi thì tiệm Starbucks mà bọn tui đến đúng là dị không gian như đã thấy qua hình ảnh.
Thậm chí một tiệm Starbucks thời trang mà được sửa sang lại thành kiểu phong cách phương Tây thì tất nhiên là nó hợp thời trang rồi. Mấy thứ giống như trong anime isekai như đèn chùm, cửa sổ, lò sưởi, đèn dầu—được đặt đây đặt đó trên bàn, những vị khách đang nhấm nháp tách cà phê cứ như thể là những người thuộc tầng lớp thượng lưu bước vào bên trong salon vậy.
Gọi món ở cái quầy mà chỉ mỗi nó là bọn tui thấy quen mắt ở đây rồi thì di chuyển lên trên lầu 2.
Điểm cần đến là một căn phòng khách rất rộng. Ở giữa được đặt một cái bàn dài đủ cho 8 người, ở phía tường bên trong thì được trang trí một bức tranh hình chữ nhật dài như là tấm bảng đen. Hai bên là những tháp sách Tây phương xếp cao hơn cả tầm mắt. Kiểu xếp diễn có chủ ý đấy mà.
“P-, phong cách quá……! Rất ư là thời trang……!”
Bọn tui thì tất nhiên là ấn tượng rồi, nhưng đôi mắt của con nhỏ Higashira lại đặc biệt tỏ sáng lấp la lấp lánh. Một đứa otaku như con nhỏ này có lẽ sẽ hợp với bầu không gian hư cấu hơn là tiệm Starbucks được trang trí một cách bình thường.
“Nè~, mình đến gần cửa sổ đi!”
“Ồ~! Cả cách đặt ghế sô-pha cũng được theo mốt nữa……!”
Nơi cửa được mở theo hình nan quạt, và một chiếc sô-pha và bàn tròn được đặt để hòa hợp với hình dạng đó. Kiểu này thì, giống như ông trùm mafia ngồi chính giữa hay gì ấy ha.
Irido thì im lặng ngồi vào góc, và ngay lập tức Irido-san ngồi ngay bên cạnh đó. Cả Irido-san cũng đã trở nên tích cực hơn so với lần trước rồi ha. Lần trước cảm giác như cô ấy ngại khi mà để vai chạm lấy vào nhau, vậy mà bây giờ thì lại đang nhìn chằm chằm và nói chuyện với Irido với khoảng cách có thể thấy được lông mi của nhau luôn.
Và kết quả là Higashira mất đi vị trí cố định và ủ rũ「e~to……」. Nếu là con nhỏ này thì có lẽ sẽ ngồi cạnh Irido cho đến khi làm cho anh em Irido dính lại với nhau không chừng……Tui nghĩ như thế, và định lên tiếng bắt chuyện thì,
“Higashira-san, chỗ này!”
Trước đó thì con nhỏ Akatsuki đã kéo lấy tay của Higashira, rồi ngồi xuống ghế sô-pha được đặt ở giữa theo hình cung tròn. Higashira thì「A, vâng」rồi ngồi xuống bên phải của Akatsuki.
Tui cũng ngồi đối diện với Irido—Và khi ngồi xuống bên trái của Akatsuki thì tôi khẽ thì thầm với con bạn thuở nhỏ.
“(Thay đổi tông chỉ à?)”
“(Ể~? Thay cái gì? Cầu bạn bè hạnh phúc chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?)”
Đáng ngờ thật đấy nha. Tôi đang nghĩ con nhỏ này vẫn chưa chịu bỏ đi ý định gán ghép Irido với lại Higashira hay sao vậy mà……
Akatsuki vừa nhìn nghiêng sang tôi, vừa cười tủm tỉm.
“(Đừng có làm chuyện gì kỳ cục, vẫn cứ vui vẻ cái chuyện quan sát của anh như mọi khi đi? Vì em đã cất công để cho cặp Yume-chan ở riêng hai người rồi đó)”
……Đáng nghi thật……
Tui có thể nghe thấy Irido-san cười liên tục không ngớt. Trái lại với hình ảnh Irido-san đang nhướn người đến trò chuyện trông như rất vui vẻ thì thằng Irido lại chẳng định nhìn thẳng vào mặt đối phương, vừa loáng thoáng gửi ánh nhìn đến, vừa lẩm bẩm trò chuyện thôi. Mối quan hệ giữa hai người họ bây giờ—thật là bực bội khi mà biết được vector của cả hai hiện đang hướng về nhau.
Vậy mà, tui trót nhìn sang bên cạnh.
Nhìn vào gương mặt cạnh bên của con lùn đang hút chụt cái ống hút để uống Frappuchino đầy kem.
Lúc thân thiết với nhau thời tiểu học, cả lúc hẹn hò với nhau thời trung học, cả lúc hai đứa tránh mặt sau khi chia tay nhau, và kể cả sau khi thấu hiểu và dính lấy nhau lần nữa—Nói gì thì nói, bằng cách nào đó mà tui đã từng hiểu được con nhỏ này đang nghĩ gì và hành động những gì.
Thế nên, có lẽ là lần đầu tiên không chừng.
Lần đầu mà tôi đã nghĩ—rằng, tôi chẳng hiểu được con nhỏ này đang nghĩ gì.
Haba Jouji◆Phương pháp để nhìn lấy bản thân
“Ể~!? Quả nhiên mà! Chỗ này cực kỳ hưng phấn~! Muốn sử dụng để chụp ảnh ghê~!!”
Hội ngộ với lại Asou vui mừng và Hoshibe-senpai giả vờ như là người lạ rồi thì 10 người chúng tôi tập trung lại với nhau.
Lịch trình thì cứ thế này mà dùng nhẹ bữa trưa tại đây, buổi chiều thì tiến đến nhà nghỉ suối nước nóng Arima.
Nhà nghỉ thì phòng được chia ra nam nữ riêng biệt nên cuối cùng thì tôi cũng có thể thả lỏng đôi vai. Với những thành viên này, hiểu được đằng này đằng kia đang bắn thính qua lại với nhau nên tôi có chút ngại ngùng—Với lại, nếu ở lâu quá bên cạnh Kurenai-san thì tôi chẳng biết cô ấy sẽ đến làm gì nữa.
“(Thế nào?)”
“Ưwa~!?”
Đột nhiên, khi tai bị làn hơi thổi đến làm tôi bất giác lớn tiếng.
Thử nhìn sang bên thì đang trông vui vẻ cười khúc khích.
“Ấy chà~, thú vị ghê. Ngay cả người mà chẳng việc gì liên quan đến mình như cậu mà cũng có điểm yếu ở tai nữa.”
“……Nếu bị làm như thế thì ai cũng sẽ giật mình thôi.”
“Có thật sự chỉ giật mình chứ? Tớ đã định thổi làn hơi ecchi nhất có thể rồi vậy mà.”
“Tớ chỉ giật mình thôi.”
Phải đấy. Nếu cỡ này mà làm nhịp tim tăng nhanh lên……thì cơ thể tôi sẽ vượt quá giới hạn.
Tôi rời ánh mắt mình khỏi Kurenai-san. Asuhain-san đang bị Asou-san vây lấy nên không hướng ý thức về đây. Vậy ra cô ấy nhắm vào khoảng hở này sao.
“Vậy rồi, cậu thấy sao?”
Vai vừa dính lấy nhau, Kurenai vừa khẽ nói. Chỉ đang chạm lấy vai thôi mà đủ để khiến tôi cảm nhận được sự mềm mại, sự nhẹ nhàng, sự mảnh mai, và sau đó là mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái.
“‘Thấy sao’ là sao……về chuyện gì?”
“Ban sáng tớ cũng đã hỏi cậu rồi đúng chứ? Thành viên lần này như thế nào ấy?”
“Hoạt động riêng biệt mà, làm sao mà tớ biết được tất cả kia chứ……”
“Dù ở chỗ đấy nhưng cậu có thể nhìn thấy được mà đúng chứ?”
Con người này, liệu đang nhầm lẫn tôi là thám tử lừng danh hay gì đó à. Người hợp với vai trò đó đúng hơn phải là bản thân cô ấy mới đúng……
“……Nhóm học sinh năm nhất đằng đó, khá là phức tạp nhỉ.”
“Hửm?”
Kurenai-san thoáng nhìn về phía 5 người học sinh năm nhất đang ngồi trên ở ghế sô-pha hình cung ở cạnh cửa sở.
“Irido-san rõ ràng là thích Irido Mizuto, Irido Mizuto cũng không hẳn là không thích. Cả hai người họ có vẻ như bắt đầu trở thành anh em kế của nhau từ năm nay, nên là tớ nghĩ cũng sẽ có chuyện đại loại như thế……Nhưng về cảm giác khoảng cách thì, trông như chẳng phải tình cảm song phương đơn thuần đâu ha.”
“Hừm. Thế tức là?”
“Tuy chuyện cả hai đang hướng cảm xúc về nhau là không sai, nhưng lại đang giữ khoảng cách mà không tiến vào thêm nữa—Cảm giác như biết là「thích」, nhưng không biết là có nên「hẹn hò」hay không, chăng.”
Có thể thấy được cảm tình, nhưng lại chẳng cảm nhận được thứ như là ý xây dựng mối quan hệ—Tất nhiên, đây chỉ là những gì tôi tự ý phỏng đoán từ việc tự ý quan sát người khác mà thôi.
“Vậy thì, còn bé kia thì sao? Cô bé ngực to—Higashira Isana ấy nhỉ.”
“Bé đó thì tớ lại càng không thể hiểu. Giống như tớ vậy, một đứa kỳ quặc không thể tưởng tượng được. Không sai khi mà bé đó thích Irido Mizuto, nhưng khi nói đến mối quan hệ tay ba cùng với Irido-san thì tớ lại không cảm nhận được như thế—nói sao nhỉ, bầu không khí như thể giá trị tiêu chuẩn hoàn toàn ngự trị ở một nơi khác vậy ấy.”
“Vậy 2 người còn lại thì sao? Theo như tớ thấy thì 2 người họ cũng đang tiến triển thuận lợi ấy nhỉ.”
“Xin thất lễ, nhưng mà mắt cậu chẳng thấy rồi.”
“Ửm ửm?”
“Rõ ràng là một cặp đã chia tay đấy. Là loại có thể thân thiết như là bạn bè dù là sau khi chia tay.”
Cả hai hiểu biết rõ về nhau, sẽ không ngần ngại làm những chuyện mà đôi nam nữ bình thường sẽ né tránh. Vậy mà, tôi cảm nhận được có thứ như là vùng bất khả xâm phạm vậy. Không sai, bọn họ là người yêu cũ của nhau. Cái này thì tôi tự tin lắm.
“Ra là như vậy ha……Dù là bạn thuở nhỏ, nhưng mà cũng có chuyện như thế. Chẳng có ước mơ gì cả.”
Trong anime hay manga, sau khi hẹn hò với nhau sẽ kết thúc, nhưng thực tế thì sau đó cũng có khả năng cặp đấy sẽ chia tay. Chuyện bình thường thôi mà.
Tuy là tôi chẳng rùng mình khi nghĩ nếu chuyện đó xảy ra với bản thân đâu.
“Có thể tiếp xúc bình thường với lại đối tượng mà mình đã chia tay đến mức như thế là do kỹ năng giao tiếp của chúng đạt ở mức rất cao. Hai đứa ấy, e rằng có mạng lưới khá lớn trong trường. Nếu như cậu thân thiết với chúng thì tớ nghĩ sau này sẽ tiện lắm đấy.”
“Cậu đấy nhé, tương lai nên trở thành thư ký của chính trị gia sẽ tốt hơn đấy.”
“Cất công cậu đã đề cử, nhưng muốn trở thành cái đuôi của thằn lằn[note43918] đâu.”
Rồi thì Kurenai-san cười khúc khích. Con người này, nếu tôi càng nói những điều kiêu căng tự phụ thì lại càng có khuynh hướng mừng rỡ ra mặt.
“Mà dù thế đi nữa, cậu thật sự chỉ toàn quan sát người khác thôi nhỉ.”
“Đến giờ lại nói gì đ—”
Cái ống hút được cho vào miệng tôi khi đang định nói.
Là ống hút trên ly Latte mà Kurenai-san đang cầm.
“Thỉnh thoảng, cậu cũng nên nhìn bản thân mình sẽ tốt hơn đấy?”
Bên trong đôi mắt to của Kurenai-san đang phản chiếu gương mặt của tôi.
Một gương mặt vô nghĩa, cứ như là copy-paste mà ở đâu cũng có vậy.
Tôi biết chứ—Sau khi rút cái ống hút ra khỏi miệng thì tôi nói.
“……Thế phải làm thế nào.”
“Cậu biết rõ rồi vậy mà.”
Gương mặt tớ đang phản chiếu trong ánh mắt cậu.
Dáng hình mà chính bản thân tớ không thể thấy ấy, nếu nhìn vào cậu là sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của nó.
Đúng thật, là tôi biết điều đó.
Kurenai ngậm cái ống hút mà khi nãy đã ở trong miệng tôi vào đôi bờ môi mỏng, và nói,
“Tối nay—tớ muốn cậu đến một nơi mà chỉ một mình thôi.”
“……Đến một nơi à?”
“Ừm.”
Hút nhẹ một ít Latte, nuốt xuống rồi thì cô ấy khẽ nở một nụ cười táo bạo—và nhìn đến tôi.
“Cùng hẹn hò lén lút nào. Giữ bí mật với mọi người nhé?”
Cô ấy thổ lộ thẳng thừng.
Gương mặt đó thật là ngầu, thật là tỏa sáng—khiến tôi ngay lập tức đã chẳng thể nói nên lời nào cả.