Irido Mizuto◆Tuy đơn giản, nhưng nhất là
Dù chỉ có thể nói rằng đó là những hồi ức đẹp đẽ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một người bạn gái.
Nửa đầu lúc quen nhau có thể nói tương đối như là tuần trăng mật vậy, chuyện làm tôi và cô ấy—Ayai Yume ngạc nhiên nhất, có lẽ là ngày hôm đó.
Ngày mà bọn tôi nói cho nhau nghe ngày sinh nhật.
Khi biết được sinh nhật của hai đứa vừa khớp nhau, một đứa học sinh trung học vô tri là tôi đây cảm nhận được cái được gọi là vận mệnh một cách sợ hãi.
Là ngày 3 tháng 11.
Tại Nhật Bản thì nó được chỉ định là một ngày lễ thường niên, cả trường học cũng nghỉ, và tôi cũng chẳng nhớ được ai chúc mừng ngoài gia đình cả. Nhưng mà, tôi có thể nhớ nó là một dịp thuận lợi đối với tôi thời bấy giờ. Nếu hỏi lý do thì vì vào ngày sinh nhật của cả hai, tôi có thể tận hưởng thời gian bên người bạn gái đầu tiên cả một ngày mà chẳng bị chốn trường học quấy rối.
Nói thẳng ra thì tôi không chú trọng vào ngày sinh của mình.
Cho đến đương thời, tôi quên đi ngày đó khá là nhiều—Dù gì đi nữa thì bản thân tôi không nhớ khoảnh khắc mà mình chào đời, và nếu như tôi chẳng biết gì về người mẹ đã sinh ra mình thì có bảo ý thức về nó đi nữa cũng là một chuyện khó.
Thế cho nên, chỉ mỗi lúc đấy thôi.
Cái lúc mà tôi nghĩ ngày 3 tháng 11 là một ngày đặc biệt ấy, chỉ là khoảng thời gian học trung học năm hai trong cả cuộc đời mình.
Chúng tôi ngày hôm ấy hẹn hò với nhau vào buổi trưa, quyết định đi lựa chọn quà cho nhau. Thì đằng nào tôi và cô ấy cũng mới chỉ là những kẻ vỡ lòng, làm gì có kinh nghiệm tặng quà cho người khác đâu, nên có thể nói một tên hai nhạn vì đã có thể quyết định lấy nó làm chủ đề cho buổi hẹn hò.
……Sau này thì mới được sáng tỏ cái chuyện một đứa con gái u tối không thể tưởng tượng nổi・Ayai Yume ấy, có vẻ như đã bảo quản cục gôm mà tôi vô tình đưa cho và xem nó như món quà vậy—nhưng chuyện đấy là chuyện đấy.
Ngày hẹn hò hôm đó, tuy là bọn tôi chỉ đi đến những nơi bình thường, không có yếu tố lãng mạn như nhà sách hay là thư viện, nhưng có thể nói đấy là một số ít ví dụ về buổi hẹn hò mà đã rất giống với hẹn hò. Đi đến những trung tâm thương mại chẳng quen thuộc, “cái này thế nào”, “cái kia thế nào”, rồi cứ tiếp tục lang thang với nhau trong sự vui vẻ.
Rốt cuộc thì, điểm dừng chân cuối cùng của bọn tôi vẫn giống như thường lệ—chính là tiệm sách.
—A, cái bìa bao sách này……
Đôi mắt của Ayai dừng lại tại nơi không phải là kệ sách, mà là tại góc được trưng bày bìa bao sách hay là dụng cụ văn phòng phẩm.
Ayai đang nhìn vào cái bìa bao sách làm bằng da màu hồng điềm tĩnh đằng sau cặp kính.
—Cậu muốn nó à?
Khi tôi hỏi, Ayai trông như bối rối rồi lảng ánh mắt đi,
—Ư~m……sách tớ không được bảo vệ đàng hoàng……nên tớ muốn, nhưng mà
—Nhưng mà?
—Thì……thế này nhé? Bìa bao sách cũng là thứ tớ đã nghĩ đến đầu tiên đó! Nhưng mà……
—Nhưng mà?
—……Tớ chỉ nghĩ, là nó đơn giản quá chăng~ thôi
Tôi khẽ cười.
—Thế giống nhau rồi
—Giống nhau?
—Tớ cũng đã nghĩ ngay đến ‘trông nó đơn giản quá chăng’ đấy
Thế này nên mấy otaku mới khuếch đại cái tự ý thức bản thân mình lên. Chỉ để tiêu dùng thôi vậy mà thể hiện ra gu như là một tác giả vậy.
Chúng tôi trở nên ngơ người, đứng yên lặng trong hiệu sách một lúc rồi cười khúc khích với nhau.
—Vậy thì……
Irido Yume◆Tuy đơn giản, nhưng nhất là
Dù chỉ có thể nói rằng đó là những hồi ức đẹp đẽ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một người bạn trai.
Tôi đã hẹn hò với lại người bạn trai ấy trong ngày sinh nhật. Đã quyết định đi chọn quà cho nhau, và dừng chân trước những bìa bao sách đầy đủ màu sắc tại hiệu sách nơi cuối cùng mà chúng tôi đến.
Bìa bao sách.
Tặng nó cho một người độc giả như cậu ấy thì chắc chắn sẽ là một món quà an toàn nhất mà ai cũng nghĩ đến.
Chính vì thế, đương thời tôi đã nghĩ đến nó trước tiên, rồi lại loại nó ra khỏi danh sách ứng cử đầu tiên.
Đấy là cách suy nghĩ khôn khéo của một học sinh trung học. Đã nghĩ đến cái chuyện chẳng thể nào làm được là ‘bản thân không muốn tặng món quà đơn giản, phải là món đồ toát lên sự lãng mạn hơn nữa’ cơ.
Nhưng mà, có vẻ như cậu ấy cũng đã nghĩ giống vậy.
Khoảnh khắc tôi nghĩ ‘nếu là thế’ thì tay của cậu ấy vươn ra.
—Vậy thì……
Mizuto, đã nhìn tôi, rồi cậu ấy lấy cái bìa bao sách màu hồng đó.
—Cái này, là món mà cả hai đứa mình muốn làm quà……nhỉ
Lúc như thế này, khi mà tôi vẫn còn là một người đơn giản, đã trở nên rất hạnh phúc.
Mình đang có cùng suy nghĩ với cậu ấy.
Con tim cả hai đang cùng nhịp đập với nhau.
Cứ mỗi lần cảm nhận như thế, tôi lại mừng khôn xiết vì có người bạn trai tên là Irido Mizuto.
—……Ừm. Phải……đó. Thế nên……
Chỉ lúc như thế này, tôi đã có thể tiến lên.
Một bản thân bẽn lẽn. Một bản thân nhút nhát. Nếu là bây giờ đã hiểu cho được con tim của cậu ấy.
Tôi với tay lấy cái bìa bao sách màu đen bằng da, rồi thẹn thùng.
—Mua chung, nhé?
Tuy chính xác là chúng khác màu nhau.
Mizuto khẽ cười, rồi nói như kiểu đùa cợt hiếm khi cậu ấy làm.
—Ưwaa. Một cặp đấy
—Fưfư. Không thích à?
—Nếu là đồ cặp thì tớ nghĩ là thốn lắm……nhưng cái này tớ nghĩ là quá được. Rất giống với chúng mình
—Ừm!
Sách là thứ đã kết nối chúng tôi, thế cho nên món quà đầu tiên hãy là bìa để bảo vệ sách.
Cái lý do ngầu đó thì sau này tôi mới nhận ra.
Sau đó thì, dù là ở trường đi nữa, chúng tôi đã dùng cặp bìa bao sách đó và đọc sách.
Chỉ là khác màu sắc thôi nhưng ngạc nhiên là chẳng ai nhận ra cả. Đó là một cặp mà chỉ mỗi chúng tôi biết.
Nhìn vào đám bạn cùng lớp không nhận ra đó xong, chúng tôi lại khẽ nhìn nhau rồi cười.
Cho đến năm ba, không biết cậu ấy có còn sử dụng cái bìa bao sách ấy không—là chuyện mà tôi chưa biết đến.
Irido Yume◆Hội học sinh toàn mỹ nữ hoàn hảo (?)
Khi vừa theo chân các senpai bước vào thì tôi đã cảm nhận được sự huyên náo ở bên trong phòng rồi.
Những người tập trung bên trong hội học sinh là đại diện của mỗi ủy viên hội. Hôm nay là cuộc họp định kỳ thứ hai kể từ khi hội học sinh mới được thành lập. Lần đầu tiên thì tôi có hồi hộp, nhưng đến lần thứ hai thì đã hiểu rõ được điểm quan trọng của công việc rồi, nên đã có thể ngồi xuống chiếc ghế của bản thân—nhưng mà
Tôi có cảm giác như những ánh mắt không có ở lần đầu tiên đang hướng về phía chúng tôi.
“……Ưwa~……Thật hen……” “Nhể? Đã nói rồi mà đúng không? Hội học sinh hôm nay đáng gờm lắm!” “Đẳng cấp cao vãi……” “Lúc đứng nhìn từ xa chẳng nhận ra gì cả~……”
Căn phòng yên tĩnh lại bị chi phối bởi những tiếng thì thào.
Từng người một đang định giấu đi tiếng nói của mình chứ gì. Nhưng mà, tất cả mọi người đang nói chủ đề giống như nhau, thành ra nó lớn hơn những gì chính bọn họ nghĩ, lọt đến cả tai của tôi.
—Hội học sinh năm nay toàn tập trung mỹ nữ.
Tuy không biết là ai lan truyền lời đồn thế này, nhưng có vẻ như đã thành ra như thế rồi.
Quả thật, hội trưởng Kurenai sở hữu sức hút và sự nữ tính quyến rũ, Asou-senpai sở hữu ngoại hình xuất chúng cùng với chiều cao (đối với những ai chưa biết sự thật), còn Asuhain-san thì tuy nhỏ con nhưng ngực to và gương mặt rất là dễ thương. Bị người ta nói như thế không phải là vô lý, nhưng dường như tôi cũng bị đưa vào trong đó nên trở nên ngứa ngáy.
Với lại, người con trai duy nhất trong hội học sinh là Haba-senpai thì bị bơ như là không khí ấy.
“……Thật khiếm nhã và bất lịch sự nhỉ.”
Asuhain-san ngồi cạnh tôi buông lời có chút cay độc. Nếu như là một cô nàng ghét con trai nên thành ra ghét cả tình yêu như cậu ấy thì chỉ có thể thấy khó chịu những ánh mắt ấy mà thôi.
Cái này cũng là cái giá cho sự nổi tiếng chăng. Khác với lại những truyện hư cấu, tôi nghĩ hội học sinh chỉ là hậu phương, không có chuyện được gây sự chú ý—Có lẽ sự sáng chói của hội trưởng Kurenai làm đến cả bọn tôi cũng được chiếu sáng theo.
“—Đã như thế mà thành tích học cũng bá nữa, không phải quá ăn gian à?” “Đằng nào cũng có bạn trai nhỉ~” “”
“Đang lấp la lấp lánh tình yêu ra mặt kia mà~”
……Ai biết chứ?
Thỉnh thoảng những lời đồn lọt vào tai làm tôi nhớ đến những việc đã xảy ra trước lúc thi giữa kỳ 2.
Ngày 3 tháng 11.
Ngày đầu tháng, cũng là ngày sinh nhật của tôi mà Mizuto đang đuổi đến gần.
Đã hơn hai tháng—kể từ khi Mizuto quyết định xua đuổi cái tôi trong quá khứ đi rồi thay thế vị trí của tôi hiện tại, nhưng đến bây giờ chưa có bước tiến triển gì to lớn cả nên chẳng có lấy một lý do gì để tôi bỏ lỡ sự kiện lớn này được.
Chuẩn bị một món quà vượt qua được quá khứ bản thân mình rồi tán đổ Mizuto thôi!
……Nghĩ được thế là tốt, nhưng mà tôi chẳng có được một chút ý tưởng gì cả.
‘Quà’ thì nên nghĩ thế nào mới được nhỉ?
Một năm trống rỗng đã làm cho năng lực tình yêu của tôi trở nên hoàn toàn bị rỉ sét. Dù cho đã từng có bạn trai đi chăng nữa, tôi chẳng biết phải làm thế nào mới được. Nên tặng gì cho Mizuto mới khiến cậu ấy vui nhỉ? Có nhớ lại đi nữa cũng chỉ vực dậy hình ảnh một con nhỏ u tối với đầu óc sôi sục sự hiểu lầm, chẳng thể nào mà làm cho Mizuto bây giờ có thể đỏ mặt hay rung động được cả.
Đã đến mức này rồi thì chỉ còn cách tham khảo hàng dùng thử thôi.
Và rồi, vào lúc mà chỉ có 3 người chúng tôi gồm tôi, hội trưởng Kurenai và Asou-senpai, tôi đã đặt câu hỏi.
“Hai chị……đã tặng quà gì cho người mình thích vào ngày sinh nhật ạ?”
Cả hai người họ ngây người ra trước câu hỏi mà tôi đã lấy hết quyết tâm.
“Ể~? Gì? Yumechi, sao đột nhiên thế~. Thế chẳng phải giống như là chị có người mình thích sao! Chị thì chỉ có một senpai thú vị nếu chơi đùa thôi, chứ chị làm gì có người mình thích đâu chứ?”
“Yume-kun, nếu đặt câu hỏi thì em nên biết chính xác điều kiện tiên quyết trước. Em hỏi như thế chẳng phải trông như chị có người mình thích sao. Chị thì chỉ có một người bạn cùng lớp dị thường, đánh giá thấp bản thân đến mức gây bực bội thôi, chứ làm gì có người mình thích chứ?”
Như thế là được rồi ạ.
Tôi muốn nói thế lắm nhưng đã cố nhịn lại được.
“Em xin lỗi ạ. Vậy thì em sẽ hỏi chính xác. Asou-senpai thì là Hoshibe-senpai, hội trưởng Kurenai thì là Haba-senpai, hai chị chúc mừng họ như thế nào vào ngày sinh nhật ạ? Bây giờ thì em đang suy nghĩ quà sinh nhật cho một người con trai đó, nhưng mà lại chẳng nghĩ ra được ý nào hay cả……”
“Hôhô~. Tặng quà sinh nhật cho con trai à. Và đó là điều em muốn hỏi bọn chị nhỉ!”
“Nếu là chuyện đó thì chị rất sẵn lòng. Nếu kinh nghiệm của chị có thể nuôi dưỡng lớp đàn em thì chị không vui mừng đến như thế này đâu.”
A, mấy chị ấy trông như hạnh phúc kìa. Trông như say sưa kể cho người khác về kinh nghiệm tình yêu ấy.
Nói thật, vào thời điểm này tôi có một chút dự cảm chẳng lành, nhưng lại chẳng thể nói ‘quả nhiên không cần đâu ạ’.
“Vậy thì Suzurin này. Tớ kể trước được chứ?”
“Ừm. Bắt đầu cho bọn tớ nghe chuyện của cậu đi nào.”
Asou-senpai phấn khích khi được tiến công trước, rồi khoanh tay lại nghiêm túc.
“Sinh nhật của senpai đã là trong tháng 8 rồi—”
Asou Aisa◆Một lần duy nhất từ kouhai
“……Bí rồi.”
Ngồi trong phòng mình giữa hè, cảm giác như một mình tôi bị tuyên bố chiếu tướng vậy.
Tôi đã hỏi senpai ngày sinh nhật của anh ấy một cách tự nhiên, và chuẩn bị quà sinh nhật—Cho đến mức ấy đã thuận lợi. Nếu đưa cho anh ấy cái này, mình có thể tưởng tượng ra cảnh ‘Senpai có ít kinh nghiệm về nữ giới ghê’, rồi giả vờ bình thản mà giỡn với anh ấy tẹt ga.
Nhưng mà.
……Làm thế nào để đưa đây.
Đó là chỗ tôi đang bí. Giấu gì nữa trong khi bây giờ đã là tháng 8, giữa kỳ nghỉ hè rồi. Hoạt động trong hội học sinh cũng ít, cơ hội bản thân mình gặp mặt anh ấy cũng bị hạn chế. Tuy có thể dễ dàng dùng smartphone để liên lạc, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào để rủ rê anh ấy, một senpai vừa máu lạnh vừa ngốc và vô tâm, ra ngoài vào ngày sinh nhật kia chứ.
Đại khái, đặt lịch hẹn vào ngày sinh nhật chẳng hạn, chẳng phải nó giống như là tỏ tình sao.
Khi tôi đang nghĩ những chuyện như thế, thì trong đầu lại vực dậy gương mặt nhìn thấy là cáu của đứa bạn cùng lớp. ‘Hội trưởng Hoshibe cũng sắp từ chức rồi nên cậu phải tỏ tình sớm đi’—thế đấy, dạo gần đây nó cứ ồn ào ghê~. Không không. Vì không thể mà. Chuyện tỏ tình với senpai ấy……Ừ thì? Nếu như đằng ấy tỏ tình với mình? Thì ít ra mình sẽ suy nghĩ một chút đấy?
……A~, mình nghĩ cái suy nghĩ này lần thứ mấy rồi chứ. Cứ mãi thế này thì thời gian sẽ mất đi, món quà đã cất công mua này sẽ trở thành món không bao giờ được sử dụng nữa mất.
“Onee-chan, chị có trong đó không? ……Ơ, ưwa~. Cái phòng này là sao đây. Chị đừng vứt miếng lót ngực lung tung dưới sàn chứ.”
“Em gái ơi~! Chị bây giờ đang gặp vấn nạn lớn nhất đời người đó~!”
“Đừng có bám dính vào người em gái dưới chị 4 tuổi. Chị không thấy xấu hổ sao?”
Cú đấm đạo lý bay đến……! Mình nhớ đâu có nuôi nó như thế này đâu chứ!
“Đằng nào đi nữa cũng là về chuyện con trai mà đúng hông! Chị mau đi ra ngoài hẹn hò hay gì đi. Không là mục ruỗng ở trong này đấy.”
“Làm sao đơn giản được như thế chứ! Nhiều cái khó lắm, khi mà lên cao trung ấy~!”
“Vậy thì sao cũng được, chị mau đi ra ngoài cái. Dù là bạn cùng lớp, dù là hội học sinh đi nữa, nếu là onee-chan thì sẽ có bạn mà đúng chứ.”
“Đi chơi với hội học sinh—A~, ra là cũng có cách như thế à!”
Mình hoàn toàn không bí gì cả. Chỉ là nóng quá nên đầu mình chưa hoạt động thôi!
Tôi quay trở lại giường như bay, vừa nghe được tiếng thở dài của đứa em sau lưng, vừa gửi tin đến group LINE của hội học sinh.
<Mọi người ơi, cùng nhau đi hồ bơi đi~>
“Anh đang làm gì vậy? Senpai~”
Vừa tính toán bắt chuyện, tôi vừa ngồi khom lưng dòm senpai đang nằm trên chiếc ghế bố.
Tôi không sợ khi mặc đồ tắm. Thung lũng thì đầy đặn. Vòng eo cũng hoàn hảo không sợ lộ hàng. Trong bộ bikini trắng thuần khiết gợi cảm, tôi độc chiếm ánh nhìn từ phía hồ bơi.
Nói thế chứ vậy mà senpai đang trong bộ đồ tắm, dưới bóng râm của chiếc dù mà nghịch điện thoại, chẳng thèm đoái hoài đến tôi.
“A~, anh đang nghĩ log vào lấy quà hằng ngày. Rồi thành ra vô ý đi farm đồ luôn.”
“Anh bị dính bẫy của nhà vận hành game rồi……Ưnsho~”
“……Oi. Sao lại nằm xuống kế anh?”
“Em nghỉ ngơi một chú~t mà. Bộ không được sao?”
“Thì được~……”
Tôi khẽ cười, vừa nắm chặt tay ở đằng sau.
Chỉ là tôi nằm ở cái ghế bố bên cạnh, rồi hướng về phía senpai mà thôi. Có khoảng cách ở giữa. Có khoảng hở. Nhưng chỉ làm thế này thì,
“Giống như là đang ngủ cạnh nhau anh nhỉ?”
“……………Kư~”
Sau một lúc, miệng của senpai bị méo đi trông như có chút bực tức. Anh rung động à? Anh rung động rồi đúng chứ? Thế nên anh mới trở nên tức tối phải hông nà, senpai? Kưfưfưfư!
Một senpai ngốc, máu lạnh, vô tâm, dày cỡ bức tường đấy, vậy mà thỉnh thoảng sự phòng thủ lại bị phá vỡ như thế này khiến tôi không thể nào hết vui nổi. Tôi có cảm giác mình đang được anh ấy tha thứ nữa. Chỉ mỗi lúc này thôi, tôi dường như được chào đón và bao bọc lấy ở bên trong một lớp vỏ cứng.
Aa……Chẳng bao lâu anh ấy sẽ không còn là senpai nữa~.
Lễ tốt nghiệp vẫn còn ở phía trước……nhưng sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, anh ấy và hội học sinh sẽ……
……Chỉ một lần thôi.
Tặng quà sinh nhật với tư cách là senpai và kouhai của nhau—chỉ hôm nay, một lần duy nhất ngày này thôi.
“——Senpai! Để em thoa kem chống nắng cho anh nhé?"
“Ả?”
Khi tôi chồm dậy và nói thế thì senpai nhìn sang tôi với vẻ mặt ngờ vực.
“Gì đấy, tính bắt chước Kurenai với Haba hả? Không cần. Anh có xuống nước đến mức đấy đâu. Cơ mà em chỉ muốn sờ thôi chứ gì, anh kiện tội quấy rồi tình dục đấy nhé?”
“Mư ư. Vậy thì cùng nhau xuống nước đi. Ho~ra~!”
“Khoan đ-, oi!”
Tôi kéo tay senpai, vực dậy cái cơ thể to tướng ấy lên rồi cứ thế miễn cưỡng kéo anh ấy đến hồ bơi.
“Oi oi oi! Cấm lao xu-”
“Hôm nay anh không phải là hội trưởng , nên không được ăn nói cứng nhắc như thế—Ni~!”
“Nư ọc ọc ọc~!?”
Tôi từ phía sau lưng anh ấy như bị ngã mà lao xuống dưới mặt nước.
Những bọt bong bóng trắng nổi lên trước mắt tôi, trong khoảng thời gian ngắn đó, tôi thấy gương mặt senpai đang nhắm chầm đôi mắt. Thật tốt khi tôi là loại chẳng cần kính bơi mà có thể mở mắt dưới nước, khoảnh khắc này có lẽ là tốt nhất không chừng.
Từ vùng cổ của senpai đang nhắm mắt lại như con nít, tôi xoay cánh tay mà như thể ôm chặt.
Ngay sau đó, cơ thể của senpai trồi lên và kéo theo tôi lên khỏi mặt nước.
“Bưha~!”
Senpai dùng cánh tay lớn của anh ấy lau mặt, vén mái tóc đã ướt lên.
Sau đó, anh ấy thấy tay tôi đang choàng trên vai ảnh thì chau mày lại.
“Con nhỏ này! Một người chưa vận động gì hết mà đột nhiên——Hửm?”
Cuối cùng thì anh ấy cũng nhận ra.
Rằng trên cổ ảnh đang được đeo một cái vòng cổ màu bạc.
“Fưfư~”
Tôi nghiêng đầu ở góc thích hợp nhất.
Và nói cùng với một nụ cười tinh nghịch trên môi.
“Giống như cái xích cổ ghê ha, senpai?”
Phải.
Chiếc vòng cổ đó, chính là quà mừng sinh nhật của tôi dành tặng cho anh ấy—
Irido Yume◆Mấu chốt của câu chuyện
“Hểểể~~~~~!”
Khi mà tôi nghĩ rốt cuộc rồi chuyện vô tích sự nào đó sẽ được chị ấy kể ra đây, ai ngờ đâu câu chuyện được kể ra ấy lại tuyệt vời hơn gấp trăm lần, khiến tôi đã cảm động.
“Ể? Chẳng phải tuyệt quá ạ——Êể!? Chẳng phải tuyệt quá ạ!? Kéo anh ấy xuống hồ bơi với sơ hở đó!? Ểể~!? Quá tuyệt vời luôn đấy ạ!!”
“Fưfưn. Đây là sức mạnh của sư phụ đấy. Tôn kính đi nào.”
“Sư phụ lúc mà đã ra tay rồi thì sẽ làm nên chuyện mà ha!”
“Oi o~i. Sao giống như em đang nói chị giống mấy đứa mà bình thường chẳng làm được tích sự gì thế?”
Câu chuyện tiểu ác ma cảm động đến nỗi khiến tôi lơ đễnh thốt ra lời thất lễ với chị ấy……Đ, đúng là thanh xuân ha~……
Tôi thì run vì cảm động, sư phụ thì nở nụ cười ra vẻ đắc ý, nhưng chỉ hội trưởng Kurenai làm vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm.
“……Chuyện đó, chẳng phải đang thiếu điểm mấu chốt sao?”
“Dạ?”
Mấu chốt?
Hội trưởng Kurenai vừa chống cằm vừa làm vẻ mặt cạn lời.
“Sau đó thì, do lực va đập khi rơi xuống nước, dù cho miếng lót ngực đã rơi ra khỏi đồ bơi vậy mà cậu ấy không nhận r——”
“——A~! A~ A~! Ai biết gì đâu~? Không nhớ một chút gì luôn~?”
“…………Sư phụ…………”
Trả sự cảm động lại cho em mau.
Cơ mà chị làm ơn để ý trước khi làm chuyện đó đi chứ.
“Rồi! Vậy thì tiếp theo! Tới lượt cậu đấy Suzurin!”
“Yare yare……Dường như ở đây tớ cũng phải hoàn thành nghĩa vụ của một hội trưởng hội học sinh nhỉ. Hội phó mà không cố gắng để rồi công việc tăng lên sẽ làm tớ khó khăn đấy.”
“Ồn ào ghê~……! Ồn ào phiền phức như game mà đột nhiên bảo trì ấy~……!”
Rồi hội trưởng Kurenai bắt đầu thản nhiên kể với một nụ cười đầy tự tin trên gương mặt.
“Sinh nhật của Jo~kun, thật sự là một ngày rất giống với cậu ta—”
Kurenai Suzuri◆Dù cậu có đang trốn ở đâu trên thế giới này
“Là tuần trước đấy.”
“Ể?”
Những ngày đầu tháng 1——câu trả lời trong vô thức trước câu hỏi khiến tôi bất giác cứng người.
“Sinh nhật của tớ là ngày 5 tháng 1……tuần trước đấy.”
Những giọt mồ hôi khó chịu mà vài năm gần đây đã chẳng rơi, giờ thì nó bắt đầu ứa ra.
Jo~—Haba Jouji là một cậu thiếu niên mà có sự hiện diện rất tệ hại. Cậu ấy hòa tan vào trong lớp học như là phông nền, thậm chí tệ đến nỗi thỉnh thoảng còn bị giáo viên quên cả tên.
Nhưng mà, đó cho đến cùng chỉ là chuyện chung chung—Sự hiện diện của cậu ta dù không có đến mức độ nào đi nữa cũng không thể qua mắt tôi. Từ sau khi nhập học và học cùng lớp với nhau, tôi chưa từng quên sự tồn tại của cậu ta, và cậu ấy chưa từng bao giờ biến mất khỏi cặp mắt của tôi. Những người khác dù cho là không thể, nhưng chỉ riêng tôi thì chắc chắn là có thể.
Đã chắc chắn có thể, vậy mà.
Tôi chắc chắn đã biết mà. Đến mức không cần phải nói「Nhắc mới nhớ, sinh nhật cậu là ngày nào ấy nhỉ?」. Chắc chắn mình đã không rời mắt khỏi thông tin trong sổ tay học sinh. Vậy mà mình đã hoàn toàn quên đi mất. Với bộ não mà không quên từng lời từng chữ trong giờ học của tôi đây mà lại hoàn toàn quên đi chuyện đó, vậy là đã hỏng ở đâu mất rồi.
“Thì, tớ không có bận tâm gì đâu.”
Ra vẻ không vấn đề gì.
Jo~ nói với gương mặt thản nhiên.
“Sau ba ngày tết đã nói「Chúc mừng năm mới」chán chê rồi thì đến sinh nhật tớ. Cha mẹ tớ thậm chí còn quên mà, nên thế này chẳng còn cách nào khác. Tớ cũng đã quen rồi, nên không cần cậu quan tâm hay gì đâu, Kurenai-san.”
Đã quen rồi, á?
Chẳng còn cách nào khác, á?
Làm quái gì có chuyện đó chứ!!
“Jo~—Chỉ năm nay thôi, hôm nay là sinh nhật của cậu.”
“……, hả?”
Jo~ nhìn vào mặt tôi với vẻ đáng ngờ.
“Đi mua quà liền. Ngay và luôn!!”
Sau đó, dưới bầu trời đông lạnh của tháng một, tôi miễn cưỡng dắt Jo~ đi.
Từ trạm xe gần trường nhất, chúng tôi được lắc lư vài phút trên chuyến xe buýt hướng đến khu mua sắm sầm uất. Bước xuống trên con đường huyên náo rồi chúng tôi bước đi như là được thả trôi giữa dòng biển người.
“Cậu có muốn thứ gì không? Tớ có để dành tiền làm thêm nên cậu không cần quan tâm đến ngân sách đâu.”
Tôi thở ra làn khói trắng bên trong chiếc khăn quàng cổ, vừa hỏi khi đi cạnh bên Jo~kun.
Jo~kun đã mặc áo khoác lên trên bộ đồng phục, vừa dùng tay trái nâng phần cổ áo lên, vừa nói.
“Không có gì đâu mà……Với lại, dùng tiền làm thêm của Kurenai-san để mua đồ làm tớ áy náy lắm.”
“Là quà thì cậu đâu cần phải bận tâm làm gì.”
“Tớ nghĩ, quà thì bình thường được người gửi suy nghĩ đến chứ.”
Hừm. Ra là thế à.
“Nếu là thế, tức là tớ muốn tặng cậu thứ gì thì cứ tặng là được nhỉ……Fưfư, đã nghĩ ra thứ tốt rồi.”
“……Tớ dự cảm không lành cho lắm, quả nhiên hôm nay chúng ta đến đây thôi n—”
“Ô chao. Đừng có bỏ chạy chứ?”
Tôi nói thế.
Và cố khoác tay vào, bắt lấy cơ thể của Jo~.
“Chờ đ—”
“Dù cho ai định nói gì đi nữa thì hôm nay là sinh nhật của cậu. Thế cho nên tớ có nghĩa vụ phải chúc mừng cậu.”
Tôi còn siết cánh tay cậu ấy chặt hơn, còn cậu ấy thì nghiêng người như cố thoát khỏi tôi.
“…..Kurenai-san. Tớ nói cậu nghe cái này nhé, nó đang chạm vào tớ đó.”
“Tất nhiên rồi. Đứa con gái lúc nào cũng muốn áp ngực mình vào đứa con trai mình thích đấy nhé.”
“Làm gì mà có chuyện như thế kia chứ……”
Từ biểu hiện hời hợt đó để lộ ra một chút ngượng ngùng, tôi cảm nhận được sự xấu hổ từ cánh tay đang có chút di chuyển, gây nhột chút trên vùng ngực của mình.
Nếu như thật sự nghĩ bản thân mình là phông nền thì cậu phải hoàn hảo mà chế ngự sự rung động của con tim đấy nhé?
“Vậy thì đi nào. Quanh đây có một nơi tốt lắm đấy.”
Vừa nhìn vào gương mặt mông lung của cậu ấy, tôi đan tay của mình vào bàn tay của Jo~.
“……~……”
“Nhân tiện thì, cái này không tính là quà đâu đấy nhé.”
Jo~ lảng ánh mắt cậu ấy đi theo hướng ngược với tôi.
Làm đến thế này mà chỉ thể hiện như thế thôi sao. Thiệt tình, đúng thật là một tên rắc rối mà.
“Sự hiện diện của cậu từ trước đã có vấn đề rồi.”
Tôi chọn rất nhiều bộ trang phục trên giá đồ rồi đặt nó lên vai của Jo~.
“Dung mạo cậu bẩm sinh đã thô sơ thì không còn cách nào khác. Nhưng mà, ấn tượng của con người thì cho dù đến thế nào đi nữa cũng có thể tùy chỉnh để đáp ứng. Nếu cải thiện trang phục, chắc chắn độ mờ ảo ở cậu sẽ ít nhiều trở nên tốt dần lên!”
“Tớ nghĩ chỉ vô ích thôi……”
“Cứ giao cho tớ. Tớ sẽ làm cho cậu thoát khỏi kiếp phông nền!”
Sau đó khoảng chục phút.
Tôi đứng trước phòng thay đồ mà ôm đầu.
“Ư ư ư————ưn……”
Khổ thế.
Đúng thật là một tên khổ sở mà.
Từ những bộ trang phục lòe loẹt bắt mắt người khác, đến những bộ ít màu mè, hợp gu. Tôi đã cho cậu ấy thử rất nhiều bộ thời trang lắm rồi……nhưng thật kinh khủng là chẳng có bộ nào hợp cả.
Cái tên này là sao thế này.
Nếu cố trưng diện dù chỉ một tí, cậu ấy sẽ trở nên giống với một học sinh trung học cao ráo. Đây là dạng người mà chỉ hợp với loại quần áo thô sơ giống như được một bà mẹ chọn ngẫu nhiên rồi mua về ấy. Nếu được thì cậu ấy hợp nhất với những bộ quần áo tầm thường về mặt tính cách.
“……Cậu đã thỏa mãn xong chưa, Kurenai-san?”
“Không, chờ đã! Chờ một chút đã! Tớ sẽ nghĩ ra ngay! Tớ sẽ nghĩ ra ngay bộ trang phục trung hòa độ mờ nhạt ấy ngay……!”
Jo~ lấy cái nón mà tôi đeo cho cậu ta ra rồi nói với vẻ mặt vô cảm mà tôi chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì.
“Tớ thì đâu có phiền não về chuyện không được người khác chú ý đâu.”
“Cậu lại nói như thế nữa—”
Trong khoảnh khắc, Jo~ nhìn tôi với nụ cười trông như khó xử.
“……Nếu đòi hỏi trên mức này thì thật là xa xỉ.”
Bộ não của tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức với bất kỳ câu hỏi hay phép tính nào, nhưng mà, nó lại chẳng thể ngay lập tức xác định rõ được tên của thứ cảm xúc đang thắt chặt lên trong lồng ngực tôi ngay lúc này.
Đây, là gì chứ.
Dù chẳng cần hỏi tôi cũng biết. Ánh mắt đó, đã hướng về tôi.
Aa, cậu—tại sao lại không có hoài bão đến như thế.
Tôi thì không phải gì đó to tát cả. Chỉ là một đứa con gái tự cao hơn so với người khác thôi vậy mà.
Nhưng mà—
“Kurenai-san?”
Tôi lảng ánh mắt mình khỏi Jo~.
Dừng lại. Đừng nhìn tớ……Nếu bị cậu nhìn thấy gương mặt này, tớ sẽ trở thành một Kurenai Suzuri mà cậu đang không nghĩ đến mất.
Vừa kéo khăn quàng cổ lên để che phần miệng, tôi vừa lấy ý thức mà điều chỉnh lại nhịp thở.
Tôi, ghét loại người mà không hiểu được năng lực của bản thân.
Lại càng ghét hơn loại người mà không cố chấp nhận giá trị đó.
Thế nên không phải là tớ đã bỏ cuộc. Cho đến khi cậu nhận được ánh mắt phù hợp với giá trị của bản thân, tớ không định bỏ cuộc đâu.
Nhưng mà,……bây giờ thì.
Nếu như cậu nói chỉ cần có tớ là được, thì ngay bây giờ
“……Đi thôi.”
“Ể?”
“Thay đồ mau.”
Tôi bắt Jo~ thay lại bộ đồ ban đầu, rồi kéo tay cậu ấy đi đến tầng khác cũng cùng tòa nhà này.
Ở nơi đó có cửa hàng điện thoại di động.
Khi tiến về phía khu vực dành cho phụ kiện trang trí điện thoại rồi, đứng trước kệ ốp điện thoại với đầy đủ màu sắc, tôi hỏi Jo~.
“Cậu nghĩ cái nào trông giống tớ nhất?”
“Ể? ……E—~to……”
Cái mà Jo~ vừa chỉ tay vào trong khi đang lúng túng đó là một cái ốp điện thoại màu xanh da trời.
“Cái này……chăng.”
“Vậy thì cái này.”
Nói thế xong, tôi lấy cái ốp điện thoại đó.
“……Chẳng lẽ nào, cái đó sẽ là quà sinh nhật của tớ à?”
“Ừm. Kích cỡ thì sao?”
“Thế là ổn rồi……”
“Tốt.”
Rồi tôi cứ thế tiến đến quầy thu ngân và thanh toán. Sau đó lại một lần nữa bắt Jo~ cầm trên tay chiếc ốp đã mua.
“Đây là cái ốp điện thoại mà cậu nghĩ là nó trông giống tớ nhất.”
“Ể, ừ……”
“Thế cho nên, cậu nghĩ cái này là tớ rồi cứ sử dụng nhé.”
Tôi nhòm thẳng vào Jo~ đang chớp chớp đôi mắt.
“Nếu là như thế, thì dù là lúc nào, dù là ở nơi đâu, chỉ mỗi mình tớ là có thể dõi theo cậu mà đúng chứ?”
Dù cho mọi người xung quanh không ai nhận ra cậu đi nữa.
Nhưng chỉ duy nhất tớ là sẽ luôn quan sát cậu.
“Nếu như thế mà vẫn chưa đủ, thì cậu cứ việc gọi cho chính tớ—Dù cho cậu có trốn ở bất kì đâu trên thế giới này đi chăng nữa, tớ chắc chắc sẽ tìm ra cậu cho xem. Với bộ não được mệnh danh là thiên tài này nhé.”
Vừa nói bông đùa, tôi vừa nở nụ cười giống như con nhỏ tiểu ác ma Aisa.
“Tóm lại là, quà sinh nhật của cậu chính là tớ đấy. Cứ thoải mái mà sử dụng đi nhé.”
Irido Yume◆Mấu chốt của câu chuyện
“Hô a~……”
Lại thêm mẫu chuyện tuyệt vời khác với lại của Asou-senpai khiến tôi cảm động mà chực trào hơi thở dài.
“Hội trưởng, chị ở trước mặt Haba-senpai thường cố ra vẻ ngầu nhỉ……”
“Oi oi. Nói vậy thì giống như bình thường chị không ngầu hả.”
“Cái câu cực kỳ ngầu「Quà của cậu chính là tớ」lần đầu tiên em mới nghe luôn đấy!”
“Đúng hông đúng hông.”
Bên cạnh hội trưởng Kurenai đang gật gù ra vẻ đắc thắng, Asou-senpai vừa chống cằm vừa làm vẻ mặt cạn lời.
“Nào……Cái đấy, chẳng phải cậu chỉ đang kể về những thứ tốt đẹp thôi à?”
“Hả?”
“Đúng thật là sau đấy, chẳng phải cậu nhắn LINE phàn nàn với tớ khi bị Jo~ nói「Tớ hạnh phúc lắm, nhưng mà cậu sến quá」à——”
“Chẳng nhớ gì hết đó nha!”
……Ừ thì đúng thật là quá sến khi được một đứa con gái mà mình chẳng hẹn hò nói rằng「Quà của cậu chính là tớ」. Chiếc ốp điện thoại mà không xài thì một thoáng lộ ra ngay.
“Nếu nói như thế, được một đứa con gái chẳng hẹn hò với mình tặng một chiếc vòng cổ thì đại khái—”
“Ửm ửm~? Ngộ quá ta ơi~, tự nhiên tai chị kém quá ta~? Em nói gì hả, Yumechi?”
“Không có gì ạ.”
Em không có đang nghĩ như là ‘Chẳng phải tặng thứ thực dụng là ốp điện thoại vẫn còn nhẹ hơn là tặng vòng cổ hay sao’ đâu á.
“Đại khái thì thế này nhé~!”
Asou-senpai vừa nổi xung, vừa khoanh tay lại và nói.
“Đã nhận đồ rồi mà còn nói những lời phàn nàn thì thật là nực cười ghê đó! Dù sến hay không sến đi nữa thì cũng vừa nhận lấy vừa khóc nức nở, đấy chẳng phải mới là phải đạo sao!?”
“Thỉnh thoảng mới nghe một câu vừa tai đấy, Aisa. Ngay từ đầu thì đám con trai ở trong hội học sinh quá ư là bị động. Tuy nói xã hội đa dạng, nam nữ bình đẳng, thỉnh thoảng muốn họ cho mình thấy sự chủ động ở bản thân nhỉ.”
“Thật đấy~! Cái cơ thể và cơ bắp đó là dùng để trang trí à! Thỉnh thoảng làm cú kabedon chẳng hạn đi chứ!”
Những bà chị nữ sinh đã mất kiểm soát và nói ra những lời phàn nàn không thể kiểm soát được. Tôi vừa nở nụ cười giả tạo, vừa đành phải nghe những nguyện vọng mà hòa lẫn những lời xấu miệng từ đàn chị của mình……
Irido Yume◆Mấu chốt của mấu chốt trong câu chuyện
Ngày hôm sau.
Kết cuộc thì tôi vừa đến hội học sinh, trong khi vừa nghĩ chẳng biết nên tặng quà nào cho Mizuto đây ta, và tại đó, tôi gặp Hoshibe-senpai đang ngủ trưa và Haba-senpai đang làm công việc.
Rồi tôi nhận ra.
Rằng chiếc vòng cổ màu bạc khi nhòm vào cổ của Hoshibe-senpai,
Và chiếc ốp điện thoại màu xanh da trời đang nằm trong tay của Haba-senpai.
Cả hai đều được chăm sóc cẩn thận và vẫn đẹp lắm.
……Ngạc nhiên thay, có lẽ các anh ấy không chỉ bị động không chừng.
Một lúc nào đó, chắc chắn cảm xúc của mấy chị sẽ được đền đáp ha~. Tôi vừa có dự cảm như thế, vừa nhớ lại câu chuyện của 2 chị ấy.
Nếu như rủ rê riêng hai người khó quá thì rủ cả một nhóm.
Món quà thì, bên tặng tặng thứ mình muốn là được.
Ra là như vậy……Thế à. Nếu thế thì—
Irido Mizuto◆Ngày sinh nhật với tư cách người nhà
—Ngày sinh nhật của chúng mình. Cậu để trống dự định hôm ấy nhé
Thú thật lúc mà Yume nói như thế, tôi đã có sự mong chờ.
Cô ấy định hẹn hò vào ngày sinh nhật hay sao. Hay định trao quà lẫn nhau chỉ riêng hai người, như cái hồi mà chúng tôi còn hẹn hò với nhau.
Cứ như là một sự mong đợi hời hợt hồi năm hai trung học chẳng có lấy tí kinh nghiệm, không giống mình chút nào cả.
Hiện thực đang biến động, như thể là cười khinh bỉ thứ cảm xúc đó của tôi vậy.
“Chúc mừng sinh nhật các con!”
Người nở nụ cười tươi rói và nói như thế với chúng tôi chính là Yuni-san, người mẹ kế của tôi.
Yuni-san trước mặt chúng tôi—trước mặt tôi và Yume và đặt xuống một cái hộp hình vuông,
“Các con thích bánh nào thì chọn tự nhiên nhé~. Mẹ nổi hứng nên đã mua loại mắc tiền đấy!”
“Lúc đầu ba có nói ‘hay là mình đến sảnh lớn đi’ đấy. Nhưng thực tế thử nhìn xem thì cái này khá là to rồi.”
“Mẹ còn lo là không biết có ăn được hết hay không nữa. Yume cũng sắp đến tuổi lo lắng về calori rồi ha.”
“Thật lấy làm tiếc thay. Con chưa có ăn kiêng đâu mẹ à.”
Yume nói đùa, còn Yuni-san thì nói「Ghen tị ghê~」trông như là trẻ con.
Và rồi cô ấy mở hộp bánh lên và nhìn vào bên trong. Nói「Vậy thì con lấy cái bánh sôcôla này!」xong thì cô ấy cẩn thận lấy cái bánh màu nâu. Sau đó thì đẩy hộp bánh sang bên tôi,
“Mizuto-kun thì sao?”
……Cứ như là không có chuyện gì vậy.
Thế mà dám nói「Cậu để trống dự định nhé」cơ đấy. Là vì gia đình đã tổ chức tiệc sinh nhật á. Làm cả ngày hôm nay tôi hoang mang một cách vô nghĩa!
“……Vậy, tớ lấy cái bánh phô mai này.”
Sự ấm ức trong lòng này không được để lộ ra. Tôi biết cái logic đó mà. Cô ấy đã nghĩ nếu là tôi thì sẽ thản nhiên bơ cái tiệc sinh nhật chứ gì? Nhưng mà, nếu thế thì cứ nói như thế ra đi. Đừng có nói kiểu gây hiểu nhầm ấy! Cái cách nói gây hiểu lầm ấy đấy!
“Vậy thì, đây là quà sinh nhật của hai đứa.”
Nói thế xong thì ba lấy ra phong bì nhỏ mà giống như bao lì xì và đưa nó cho tôi và Yume.
“Mấy con không cần phải lo, ta với lại Yuni-san đã chuẩn bị cho từng đứa cả rồi.”
“Con cảm ơn nhiều ạ! Con mở ra được chứ?”
“Không có gì to tát đâu. Là thẻ thư viện trị giá 1 vạn yên đấy.”
“Ể~!?”
Yume mở phong bì và lấy ra từ bên trong 10 cái thẻ. Đối với tôi thì nó là thứ rất quen thuộc rồi.
“10 vạn yên ạ……”
“Anh Mineaki này, trông cứ như hằng năm ha. Anh không thấy chán sao?”
“Thứ khiến Mizuto vui nhất chính là thứ này nên đâu còn cách nào khác chứ.”
“K, không ạ! Con vui lắm! Cảm ơn rất nhiều ạ!”
Yume nở nụ cười và nói thế. Có thể thấy trong ánh mắt cô ấy, ước mơ đang rộng mở. Nếu như có phần thẻ trị giá 1 vạn yên trong tay, cô ấy tạm thời sẽ không phải gặp khó khăn về chuyện tiền bạc khi mua sách nữa. Đặc biệt thì Yume thường chạm tay đến những cuốn sách giá cao nên rõ ràng là giúp cho cô ấy rất nhiều.
“Vậy thì bây giờ đến lượt mẹ! Trước hết thì cái này của Yume!”
Yuni-san lấy ra trong túi từ tay dì ấy một thứ như là cái lọ, rồi đặt xuống phía trước Yume.
Yume với tay đến để lấy nó,
“Dung dịch chăm sóc da……?”
“Phải! Loại hơi mắc một chút dành cho người lớn! Mẹ tặng cho con gái mà dạo gần đây chẳng hiểu sao đã biết để ý đến người khác phái rồi đó!”
“Để ý người khác ph—N, nhìn con trông như thế lắm ạ?”
“Giống lắm giống lắm~. Hơn nữa trong trường con cũng nổi tiếng mà đúng chứ? Con gái của mẹ~”
“K, không có chuyện đó đâu mà~……!”
Khiêm tốn dữ. Từ「Học sinh ưu tú năm nhất」thăng hạng lên thành「một trong các mỹ nhân của hội học sinh」, đến mức không ngày nào là tôi không nghe cái lời đồn ấy. Kawanami và Minami-san thì nổi giận và nói「Mấy đứa định tỏ tình với Irido-san tăng lên khiếp vãi!」「Thật luôn đấy! Tớ cũng muốn bản thân cậu gây áp lực hơn cơ!」này nọ. Thật ra thì bọn họ đang làm gì sau lưng cô ấy vậy nhỉ.
“Và cái này là phần của Mizuto-kun!”
Nói thế xong thì Yuni-san đứng dậy, đi đến góc phòng khách, nơi có đặt một vật tròn tròn rồi ôm lấy nó bằng hai tay và trở về đây.
“……Là gối ạ?”
“Phải! Là gối lười hạt xốp!”
Như để cho tôi thấy độ mềm mại mà Yuni-san dùng tay ấn vào cái gối.
“Dì nghĩ rất hiệu quả khi dùng để đọc sách đó~. Chỉ là con nhớ chú ý đừng xài nhiều quá. Nếu không sẽ trở thành một người hư hỏng đấy!”
Tôi cũng ngồi bệt xuống trước cái gối rồi dùng tay thử độ mềm của nó. Ra là vậy……Trông dễ chịu ghê. Nhưng mà cái này thì trông có vẻ Isana sẽ vui mừng hơn là so với tôi……
“Con cảm ơn nhiều ạ. Con sẽ xài nó chừng mực.”
“Thế thì được. Mà cũng nói với lại Higashira-san nữa nhé!”
Lộ rồi sao.
“Thích ghê~……Con có lẽ cũng có một chút muốn nó rồi đó.”
Yume đến nhòm từ đằng sau.
“Thỉnh thoảng xin đằng ấy cho con xài thì sao?”
“Không không……Người có thể lừ đừ uể oải ở trong phòng con trai chỉ mỗi Higashira-san làm được thôi ạ.”
“Có sao đâu nè, đâu cần phải ngại ngùng gì. Vì hai đứa là anh em mà!”
……Vì hai đứa là anh em, à.
Cứ thế này, đây là khoảng thời gian tôi trải qua cùng bên gia đình. Khoảng thời gian mà bản thân ý thức với con gái. Cả hai cùng đang tồn tại song song trong cuộc sống ngày thường của tôi, mà thỉnh thoảng lại có cảm giác như bản thân mình đã phân rã vậy.
Tớ muốn ở bên cạnh cậu. Sự ham muốn đó, tớ đã không chối bỏ nữa.
Nhưng mà……Nó sẽ đạt được thành hình dạng như thế nào, thì tớ có lẽ vẫn chưa thể biết rõ nữa.
Irido Mizuto◆Sự gặp lại đó là điều tất yếu
“A~mồ. Mẹ uống nhiều quá rồi……”
“Ư hêhê~. Hổng sao hổng sao~”
“Hora. Nếu ngủ thì mau đi đến giường đi ạ! Nhé?”
Yume choàng vai Yuni-san, người hiếm khi mới say quắc cần câu thế kia, rồi dẫn dì ấy đi.
Ba tôi vừa yên lặng nghiêng ly rượu, vừa khẽ cười.
“Vui thật ha. Được chúc mừng sinh nhật với 4 người chúng ta như thế này.”
“……Vì sinh nhật của bọn con ngẫu nhiên trùng nhau ạ?”
Tôi hỏi thế thì ba tôi rủ đôi chân mày xuống.
“Biết đâu nà. Cái đó liệu đã là ngẫu nhiên chăng. Theo nghĩa nào đó, có lẽ nó là điều tất yếu không chừng.”
“Ể?”
“Là cái được gọi là nhân quả đấy. Trên đời này thật sự có nhiều lắm……”
Ba tôi cũng đã lên cơn say mèm rồi hay sao mà ánh mắt đó trông cứ như đang nhìn về đâu đó xa xăm.
“Mizuto. Nhắc mới nhớ, ba kể cho con nghe chưa nhỉ? Chuyện ba và Yuni-san gặp nhau ở đâu, và lúc nào ấy……”
“Chưa……Mà ba nói gặp dì ấy do liên quan về công việc nhỉ.”
Khi được nói về chuyện tái hôn, tôi có cảm giác như ông ấy đã giải thích như thế.
Nhưng mà, ba tôi thì nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cơ hội để bọn ba tái hôn thì đúng là như thế……nhưng thực ra nhé, ba đã gặp cô ấy từ lâu về trước cơ.”
“Hểể……”
“Là tại bệnh viện. Tại bệnh viện mà con với lại Yume-chan ra đời, đúng một lần duy nhất……”
Khi tôi đang gật gù và nghe được câu nói đó thì ý thức như bị lấy mất đi toàn bộ.
Bệnh viện nơi mà tôi và Yume được sinh ra?
Đã cùng một bệnh viện với nhau sao?
“Bất ngờ đúng không? Nhưng mà thử nghĩ thì đó là chuyện đương nhiên thôi. Vì bọn con cùng ở cùng một con phố, cùng sinh ra chung một ngày……Bệnh viện thì bình thường nhiều ca trùng lắm. Con thì không nhớ đâu……chứ ngày này 16 năm trước, con và Yume-chan đã cùng nhau chào đời, cùng ngủ với nhau ở trong phòng dành cho trẻ mới sinh đấy.”
Đúng thật khi mà thử nghĩ thì nó thật là chuyện đương nhiên.
Tôi và Yume học cùng một trường trung học. Tức là cùng một khu vực trường, nhà cũng chẳng phải cách xa nhau. Nếu là thế, được chào đời cùng chung một bệnh viện cũng chẳng phải chuyện gì kì diệu cả.
“Lúc đó, Kana……mẹ của con đang lạc giữa ranh giới sống và chết……Ba thì lại bất an chẳng còn biết làm thế nào cả……còn chẳng thể nào tưởng tượng được chuyện sau đó 10 giây đồng hồ……Tay vẫn không đụng vào công việc mà cứ thế dành thời gian chả làm gì ở trong bệnh viện……Vào lúc đó, ba đã được một giọng nữ bắt chuyện với mình.”
“……Vậy đó có phải là?”
“Phải. Đó là……Yuni-san vừa mới sinh ra Yume-chan.”
Ba tôi cười trông như khó xử.
“Ba thề là đã không có ngoại tình hay gì đâu đấy nhé? Lúc đó bọn ba từ biệt mà chẳng hề biết tên nhau nữa……Nhưng mà, không lâu sau đó, cả hai chỉ chia sẻ những bất an cho nhau……Yuni-san thì bất an về chuyện chồng cô ấy bận bịu đến nỗi không có thời gian để đến gặp mặt người con gái vừa mới chào đời của mình……Lúc ấy, khi nhìn thấy ba đang làm gương mặt mà thế giới sắp kết thúc đến nơi, cô ấy đã không thể làm ngơ được……”
Tôi đã nghe được từ Yume. Rằng người chồng trước của Yuni-san là người của công việc, dường như là người sống một thân dưới một mái ấm gia đình.
“Yuni-san đã nói rằng……dù cho từ bây giờ không biết mái nhà mình sẽ thành ra như thế nào, nhưng khi nhìn thấy mặt đứa bé, cô ấy mong đợi hơn ở tương lai……Ba sau khi nghe được như thế đã đi đến nhìn mặt con. Và như thế, dù chỉ một chút thôi, ba lại nhóm lên dũng khí để tiếp tục sống đến ngày mai. Nếu như không có nó……lúc bị Kana bỏ lại, có lẽ là ba đã và đang hận con mất rồi……”
……Bị bỏ lại.
Cho đến bây giờ, trong cuộc sống nhân sinh của tôi, cái lịch sử tồn tại như lẽ đương nhiên đó……không hiểu tại sao mà bây giờ nó lại thật đáng sợ mà tôi chẳng thể làm gì được.
Tôi đã nghĩ từ tận đáy lòng mình, rằng không muốn trải nghiệm qua chuyện như thế.
“Chính vì thế mà……Yuni-san là ân nhân của ba.”
Kế đến là tiếng viên đá va vào ly.
“15 năm, khoảng thời gian ba chăm chỉ làm việc và nuôi dạy con cái, và sắp xếp được một chút chuyện về Kana……Lúc đó, ba đã gặp lại người ân nhân đó. Chỉ nhìn một lần thôi là ba hiểu được ngay. Rằng nếu như có tái hôn thì ngoài người này ra là không thể……”
Giọng nói của ba đã trở nên mơ hồ đi rồi. Ông ấy gật gù, rồi nhắm hàng mi lại.
“Vì thế……Ba cũng, hạnh phúc lắm……Về hiện tại, trong gia đình 4 người, được chào đón với tư cách là thành viên gia đình……Mừng lắm……hạnh phúc lắm……”
Và dần dần mái đầu ba nghiêng nghiêng, không lâu sau đó thì đã nằm ngủ gục xuống mặt bàn.
Hiếm khi mới thấy ba uống quá chén đến như thế này……Đối với ba và Yuni-san thì hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt mà còn gì.
Trong lúc ba đang cất lên những tiếng ngáy nhẹ nhàng thì Yume quay trở lại phòng khách.
“À ré? Chú Mineaki cũng ngủ mất rồi sao?”
“Ờ……Xin lỗi, nhưng phiền cậu đi lấy cái mền đến giúp tớ được chứ?”
“Ừm.”
Yume mang cái mền từ phòng ngủ đến rồi đắp lên vai của ba tôi đang nằm ngủ.
Tiệc sinh nhật đến đây hoàn toàn kết thúc.
Để lại hai đứa chúng tôi bắt đầu dọn dẹp chén đĩa trong yên lặng,
“Này~……”
Trong thoáng chốc tôi bắt chuyện, nhưng rốt cuộc, lại thôi.
Có lẽ chuyện chúng tôi trở thành anh em của nhau đã chẳng phải là định mệnh hay là gì cả.
Nếu phải nói là đằng nào, thì chỉ là đã vướng vào định mệnh của ba và dì thôi. Chỉ là một câu chuyện về hai người có dịp gặp nhau vì những đứa bé, rồi đến với nhau như là lẽ tất yếu.
Cái bẫy rắc rối mà thần thánh đã giăng ra kia, có lẽ thật sự chỉ là khoảnh khắc khi mà chúng tôi bắt gặp nhau dưới thư viện của mái trường trung học……
“Gì thế?”
Yume quay lại, và tôi nói.
“……Số bánh ăn còn dư lại, nhớ cất kỹ tủ lạnh đấy nhé.”
“Ể? Ừm. Tớ biết rồi mà……”
Có lẽ chẳng cần thiết phải nói.
Thần thánh hay là vận mệnh, ngay từ đầu thì nó ra sao cũng được.
Chúng tôi có thứ mà mình phải bảo vệ lấy.
Hơn nữa ‘phải làm thế nào’—thì đó là thứ mà phải chính do bản thân tôi quyết định lấy.
Irido Mizuto◆Cũng có lúc nói chuyện phiếm giúp ta điều phối con tim
Tôi sau khi trở về phòng thì hướng mắt lên trên mặt bàn.
Ở đó có một gói quà nhỏ được bọc.
Vừa vuốt trên bề mặt, tôi vừa nhớ lại gương mặt lúc trải qua tiệc sinh nhật của Yume mà như thể là không có gì cả.
……Cứ như thể là quay trở lại thời trung học vậy. Một mình trở nên hưng phấn, rồi trở nên chán nản……
Lẽ ra tôi đã phải dứt khoát chia tay cái kiểu lưỡng lự đó, vậy mà khi nhận ra thì đã quay ngược trở lại.
Kết cục thì, quay trở lại sao?
Nếu là như thế, dù cho nguyện ước của tôi bây giờ đã hoàn thành đi chăng nữa……Thì kết cục chẳng phải chỉ là sự mở đầu của tàn cuộc cũng như là thời trung học hay sao.
Nếu là như thế,……lần này, không thể để làm trò cười nữa.
Chỉ chúng tôi là không thể bị hủy diệt……
“……Ửm.”
Chiếc smartphone trong túi bắt đầu rung lên.
Tôi lấy ra xem thì là cuộc gọi từ Isana.
“Alô.”
「Alô~. Chúc mừng sinh nhật cậ~u」
Giọng nói lạc quan đó thông vào trong đầu, khiến tôi nới lỏng lực từ con tim.
“Cậu biết à. Mà tôi đã nói à?”
「Tớ nghe được từ Yume-san đó~. Quà sinh nhật để ngày mai tớ đưa ở trường nhé」
“Đã chuẩn bị rồi à? Cậu thẳng tính thật đấy.”
「Đồ tắm và bunny, cậu thấy cái nào được?」
“Dừng lại ngay. Mau đem bỏ hết mấy cái đã chuẩn bị đi.”
「Ểể~? Cất công tớ đã vẽ thô vậy mà~. Yume-san trong bộ đồ tắm và bunny……」
“Là con nhỏ đó á! Lại thì càng phải vứt mau!”
Tôi cứ tưởng là cậu sẽ tự bản thân mình cosplay vì tôi kia chứ. Đừng có đem người khác ra làm quà rồi tặng chứ.
「Mà bỏ trò đùa qua một bên đi đã」
“Trò đùa của cậu khó hiểu thật đấy……”
「Cậu đã tặng đàng hoàng chưa? Quà dành cho Yume-san ấy! Đừng nói với tớ là cậu chưa chuẩn bị luôn đấy nhé~?」
Tôi nhìn xuống gói quà nhỏ dưới tay.
“Đã chuẩn bị rồi.”
「Otto. Cách nói đó, chẳng lẽ nào……」
“Thì có sao đâu. Bọn tôi sống cùng một nhà mà, thời gian thì lúc nào cũng có.”
「Trong lúc cậu còn đang nói thế thì đã sang năm mất rồi đấy! Đã rõ chưa! Những món quà mà cậu đã không tặng sẽ chất đầy bên trong hộc bàn!」
Đừng có làm tôi tưởng tượng ra mấy cảnh không muốn đấy coi……Chẳng phải trông như thật sự sẽ xảy ra à.
「Nếu cậu không đưa nó, tớ sẽ ám chỉ nó cho Yume-san đấy nhé. Rồi sinh nhật cậu sẽ trở nên quê mùa, giống như là được tỏ tình từ lời của bạn bè đấy được chứ?」
“Làm ơn dừng lại giúp tôi……Tôi sẽ không thể ở lại được nữa mất.”
Tưởng tượng thôi cũng đáng sợ. Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ bỏ nhà đi ngay.
「Nhân tiện thì cậu tặng quà như thế nào, tớ hỏi vậy OK chứ?」
“Không có gì to tát đâu. Không có hẹn hò gì mà tự nhiên lại được tặng trang sức cũng rắc rối lắm đúng chứ?”
「Ể~, là món đồ thực dụng à? Cậu đang sợ đúng không?」
Kư~……Đừng có nói với cách đáng ghét mà chính xác thế chứ, con nhỏ này.
“Được thôi! Sự thật việc gửi tặng là trọng yếu mà.”
「Ừ thì đúng thật, có lẽ nó tốt hơn hẳn là cậu vừa cười giả trân vừa đưa quà cho cô ấy, xong sau đó lại trở nên khó khăn trong xử lý không chừng」
“……Cậu có thù hận tôi hay là gì không đấy?”
「Nếu buộc phải nói thì là do tớ bị cậu từ chối đó」
“…………Có lẽ nào, tôi đã tạo món nợ của một đời cậu rồi ha.”
Trông như tôi sẽ bị bới móc chuyện đó cho đến lúc chết.
「Mưfưfư. Mà trước hết thì hôm nay cậu hãy tạo bầu không khí vui vẻ với lại Yume-san đi nhé. Còn tớ thì ngày mai cũng được!」
“Nói mà cứ như là tôi đang bắt cá hai tay vậy……”
「Ưêhêhê. Tim tớ đập thình thịch giống như là người tình của cậu vậy」
“Lắm nghĩa thật đấy. Nhưng mà, nói là tạo bầu không khí vui vẻ nhưng phải làm thế nào mới được……”
「Cậu nói giống như kẻ nghiệp dư ấy nhỉ. Đã từng hẹn hò với cô ấy rồi mà đúng chứ?」
“Bây giờ với lúc đó khác nhau đấy.”
「Vậy thì để tớ chia sẻ trạng thái mộng tưởng của tớ cho cậu biết! Đang giữa cuộc trò chuyện khi quan h—」
Tôi tắt máy.
Mới mở đầu thôi mà đã quái đến thế rồi đấy.
Tôi đặt điện thoại xuống, rồi lại một lần nữa nhìn xuống món quà đã chuẩn bị. Trong lúc thấy được sự lạc quan và những câu nói tào lao của Isana, có cảm giác như sự tư duy cứng nhắc của tôi đã trở nên mềm mại.
Phải—Bây giờ khác với lúc đó.
Không cần phải nghĩ đến những chuyện mờ ám, cứ bình thường đưa cho cô ấy là được.
Chẳng phải hôm nay sẽ trở thành thế này thế kia gì cả……Cứ như bản thân đã nói, sự thật việc gửi tặng là trọng yếu.
“……được rồi.”
Đúng vào lúc tôi quyết định và cầm trên tay gói quà nhỏ
Thì đã có tiếng gõ cửa.
“——Cậu có đó không?”
Irido Mizuto◆Không thể gói gọn sự mong muốn trong 5 từ
Cánh cửa được mở ra và Yume trong bộ đồ ngủ đã ở đó.
“Tớ vào đấy nhé.”
“Ch-, oi!”
Yume bước vào trong phòng khi mà tôi chẳng còn kịp ngăn cô ấy lại, thì sau đó cô ấy nhìn vào cái gối Yuni-san tặng tôi mà vừa mới mang lên lúc nãy.
Bafư~! – Và cô ấy không ngần ngại mà vùi lưng vào cái gối.
“A, cái này tốt thật đó nha. Tớ cũng muốn có ghê.”
“……Đã hứa là không vào phòng nhau vào ban đêm rồi mà.”
Để ba mẹ không nảy sinh hiểu lầm gì kì lạ nên cả hai không vào phòng của nhau khi trời tối. Nếu như có gì đó cần thiết thì liên lạc qua smartphone. Tôi chắc chắn hai bên đã thỏa thuận rồi.
Yume nhìn lên tôi và cười khúc khích,
“Không sao đâu, vì hai người họ đã say và đang ngủ rồi. Nếu như đằng nào cậu cũng nói thế thì xem như tớ đã vi phạm quy tắc cũng được, nhỉ Onii-chan?”
“……Quy tắc anh em à. Lâu lắm rồi mới lại nghe về nó……”
Mới gần đây cô ấy đã không dùng nó lúc ở trong phòng tắm, cứ tưởng là đã quên mất rồi.
Yume thì không ngừng ngọ nguậy ở bên trong chiếc gối,
“Cái gối này to thật, nên trông như có thể thêm một người nữa đấy.”
“Hảả? Không, cậu đang định bắt tớ làm g—”
“Làm ơn chiều tính ích kỷ của em gái đi mà, Onii-chan.”
“Nếu như xài theo cách đó thì xem như cái quy tắc này chấm dứt đấy!”
“Đã・bảo・được・mà!”
“Ưwa~!?”
Bị miễn cưỡng kéo cổ tay nên tôi ngồi xuống kế bên cạnh Yume.
Vốn dĩ cái gối lười hạt xốp dành cho một người này đã chật hẹp rồi, nên bờ vai của Yume đã dính chặt vừa khớp với lại vai tôi. Cô ấy mới vừa tắm nên mùi xà phòng đang phảng phất.
“……Kiểu này, liệu có giống với lại anh em không?”
Tôi cố nhích ra phía góc cái gối trong khả năng của mình, thì Yume đến dựa vào như thể là đuổi theo vậy.
“Có chứ. Tớ nghĩ cảm giác cũng giống như trong「Mộ đom đóm」đó.”
Nhưng tôi thì nghĩ dù là trong phim hay là trên tiểu thuyết, họ đã tựa vào nhau đấy, nhưng tuyệt đối chẳng phải trên cái gối lười hạt xốp xa xỉ này……
“…………………”
“…………………”
Làm hành động kì quặc mà có sự miễn cưỡng này, Yume mãi mà không cố nói ra chuyện gì cả. Chỉ là, thời gian tôi ý thức được sự mềm mại cùng với hơi ấm từ làn da truyền qua từ bờ vai dính vào nhau ấy, đã tiếp tục trôi đi một phút.
Vào cái lúc mà tôi bắt đầu có thứ suy nghĩ ngu ngốc trong đầu như ‘Chẳng lẽ nào sẽ như thế này cả đời sao’, thì cuối cùng Yume cũng đã mở miệng.
“……Chúc mừng, sinh nhật cậu.”
“……À, ờờ, cậu cũng vậy.”
Đến tận lúc này thì là thế nào? Mới vừa lúc nãy đã chúc nhau trong tiệc sinh nhật rồi kia mà……
“Quà……Tớ có đây.”
Được thổ lộ bằng cách nói bập bẹ, cứ như thể là chỉ xếp những từ đơn lại với nhau ấy khiến đầu tôi ngay lập tức không theo kịp.
“Tớ đã chuẩn bị nó khá lâu rồi. Nhưng mà, nếu lúc nãy mà đưa cậu trước mặt ba mẹ thì thái độ sẽ lộ ra mặt mất……Thành ra đã đến sát nút như thế này mất rồi.”
Tôi thử nhìn đồng hồ thì kim đã xoay đến 11 giờ tối rồi.
Không chỉ đầy một tiếng nữa là sinh nhật của chúng tôi sẽ kết thúc.
“……Ưn.”
Yume cho tay ra đằng khoảng giữa lưng và cái gối, loạt soạt, và lấy ra một gói quà.
Chẳng lẽ nào cô ấy đã giấu nó suốt sau lưng à.
Thế nên mới ngồi xuống cái gối?
“Tặng cậu.”
Tôi nửa phần phản xạ lấy nó khi được cô ấy đưa một cách cụt lủn.
Gói quà được bao rất đẹp, nhưng kích cỡ chỉ khoảng lòng bàn tay……Phải rồi nhỉ, độ lớn cũng khoảng một cuốn sách khổ nhỏ cầm tay.
Thoáng nhìn sang bên cạnh thì ánh mắt của Yume đang hướng xuống vùng đầu gối của bản thân cô ấy. Đang ở bên cạnh nhau, vậy mà đằng ấy có cảm xúc gì, có ý đồ như thế nào là điều mà tôi chẳng hề biết dù chỉ là một tí.
“……Tớ mở ra được chứ?”
Tôi hỏi trong do dự, và Yume khẽ gật đầu.
Nhìn thấy thế, tôi mở gói quà cẩn thận nhất có thể.
Cuối cùng thì, thứ xuất hiện bên trong gói quà là một thứ mà tôi đã khá quen mắt.
—Là bìa bao sách.
Còn là màu xanh dương đậm nổi bật nữa.
“……Cái này……”
Không thể nào mà không nhớ được.
Vào ngày sinh nhật hồi năm hai trung học. Hai chúng tôi đã mua những bìa bao sách khác màu.
Màu, cũng như thiết kế của từng cái là khác nhau. Nhưng mà—
“—Gần đây nhé, tớ có nghĩ đến chuyện này.”
Yume bất giác nhìn lên trần và thì thầm nói.
“Tớ, nói gì thì nói đang được cậu giúp đỡ. Về hội học sinh, nếu như không được cậu ủng hộ thì có lẽ tớ đã không thể vào. Tớ đã không định dựa vào cậu nữa……nhưng mà khi nhận ra rồi, thì có những lúc tớ nghĩ rằng mình đang được cậu hỗ trợ.”
Những lời thật lòng mà bình thường như giả dối vậy.
Nó chảy rì rào đến tim tôi, như thể là một dòng nước mát vậy.
“Cậu dù không thích tớ cũng được. Nhưng mà, tớ muốn đáp lễ lại phần mà cậu đã hỗ trợ cho tớ cho đến bây giờ……Nếu có thể, kể từ bây giờ tớ muốn cậu vẫn hãy luôn như thế……Không chỉ là một người bạn trai cũ, không chỉ là anh em của nhau……tuy là, tớ không thể nói nó ra thành lời được……”
Aa, tôi hiểu mà.
Lúc như thế này, khi mà tôi vẫn còn là một con người đơn giản, thì đã trở nên hạnh phúc khôn xiết rồi.
Mình đang có cùng suy nghĩ với cô ấy.
Con tim cả hai đang cùng nhịp đập với nhau.
Nhưng mà, tớ của bây giờ đã không còn đơn giản.
Chắc chắn, cậu của bây giờ cũng đã không còn đơn giản.
Những cảm xúc phức tạp cứ quay cuồng, dù có đọc tiểu thuyết đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm ra được câu từ khéo léo.
Thế nhưng mà.
“Tớ đã muốn……tặng cậu một cái mới.”
Cô ấy đã có thể thổ lộ ra sự mong muốn của mình một cách rõ ràng.
“Cái mà lần trước tớ tặng ấy. Tuy có lẽ là cậu đã vứt nó đi rồi……Không phải cái đó nữa, mà tớ muốn cậu……dùng cái mà bản thân tớ hiện tại đã tặng cậu.”
Yume đã không định tách rời bờ vai đã dính chặt vừa khít với tôi.
Cô ấy đã không định bỏ chạy.
Đặt điều bản thân cô ấy muốn làm lên món quà và thẳng thắn đẩy nó đi.
Hay là, đây là món quà ích kỷ, không nghĩ đến bản thân người được tặng.
Nhưng mà……Àà, phải rồi nhỉ.
Là như thế mà ha.
Mối quan hệ như quan tâm đến lẫn nhau—đã kết thúc mất rồi.
“……Tớ cũng vậy.”
Khi tôi lấy quyết tâm và mở lời, thì Yume giật mình run vai.
“Tớ cũng vậy——Hôm nay vi phạm quy tắc cũng được, nhỉ Nee-san.”
Irido Yume◆Vậy thì năm tới
“Ể?”
Khi tôi nhìn sang bên cạnh, Mizuto từ tư thế dựa lưng vào gối đã vươn tay đến bàn học và lấy một cái gói nhỏ.
Nó vừa khoảng lòng bàn tay.
Kích cỡ bằng một cuốn sách khổ nhỏ.
Khi tôi nghĩ ‘chẳng lẽ nào’ thì Mizuto đã nói「cái này」và đưa cho nó cho tôi.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi nhìn vào cái gói nhỏ được đặt trên tay bằng thứ cảm xúc không thể tin được.
“Ể……? Ch, chẳng lẽ nào, cái này—”
“Cứ mở ra thử đi.”
Được nói như thế, tôi run run và mở cái gói ra.
Thứ xuất hiện từ bên trong—đúng như là tôi tưởng tượng.
Là một cái bìa bao sách màu đỏ.
“……Tớ đã chẳng nghĩ là lại trùng nhau nữa cơ.”
Thấy tôi đang lẩn quẩn trong vô vàn cảm xúc mà không thốt nên lời, Mizuto trông như thở dài và nói.
“Nói cái này đã, nó không có mang ý nghĩa giống như của cậu đâu đấy nhé. Chỉ đơn giản là……thứ đầu tiên tớ nghĩ đến, mà thôi.”
“T, tại sao……chẳng lẽ nào, cậu quên hết chuyện về trước rồi à!?”
“Dĩ nhiên là còn nhớ rồi.”
Mizuto khẽ bĩu môi trông như buồn bã.
“……Tớ đã tạm cho qua cái suy nghĩ ấy. Thì tớ không muốn vì nó giống như gì đó lưu luyến kéo dài vậy……Nhưng mà, ngoài nó ra thì tớ không nghĩ ra được gì khác cả. Cậu thì làm việc trong hội học sinh nên thường đi đây đi đó, sách cũng mang theo mà, chỉ thế thôi cũng dễ làm sách bị tổn thương……Ừ thì, món quà cũ của bạn trai bình thường cũng khó xài mà, tớ nghĩ có hai cái thì cũng tốt nữa.”
Ra……là vậy.
Mình, chỉ nghĩ định tặng thứ mà bản thân mình muốn tặng.
Còn Mizuto……đã nghĩ cho bản thân mình, và tặng mình thứ này.
“……Cảm ơn cậu.”
Tôi ôm thật chặt vào lòng cái bìa bao sách hơi khác màu với cái mà mình đã nhận hai năm về trước.
“Tớ sẽ sử dụng nó thật kỹ.”
“Không sao mà. Nó không phải thứ mắc đến thế đâu. Nếu bị hư rồi mua cái khác là được.”
“Nói thế là, lại năm sau nữa?”
“Thế thì xài quá cẩu thả rồi đấy.”
Tôi vừa cười khúc khích, vừa nhìn xuống bìa bao sách được Mizuto tặng,
“Tớ cũng cảm ơn cậu. Tớ vui lắm, ngoài sức tưởng tượng.” - Mizuto
“Vậy cái này với cái khi xưa tớ tặng, cái nào làm cậu vui hơn?”
“……Ngang nhau chăng, có lẽ thế.”
Chắc là ngang nhau nhỉ~……Vậy thì, thêm một chút nữa.
“Năm tới sẽ vượt qua đấy, chắc chắn luôn.”
“Vậy thì tớ trông chờ vậy.”
Chỉ một chút nữa thôi.
Tôi của ngày xưa ơi, cậu cứ hãy đợi đấy.
Nhất định tôi sẽ vượt qua cậu.
Irido Mizuto◆Một cái tôi bần tiện
Không lâu sau đó, cả hai đứa để xác nhận cảm giác khi sử dụng bìa bao sách đã được tặng nên cứ thế tụ lại với nhau trên gối rồi đọc sách.
Rồi thì, một bên vai tôi trở nên nặng hơn một chút.
Thử nhìn sang, thì Yume đã tựa đầu vào vai tôi và thở ra từng nhịp đều đặn.
“Oi……thiệt tình……”
Kim đồng hồ đã quay sang quá số 12, sinh nhật của chúng tôi đã đến hồi kết thúc.
Nếu là bình thường thì đây là lúc Yume đang ngủ. Chẳng còn cách nào nhỉ. Mình phải nghĩ cách để đưa cô ấy lên giường……
“…………………”
Tôi nín thở, nhìn vào gương mặt của Yume sau phần tóc mái.
……Là ngang nhau.
Àà, tôi đã vui ngang nhau mức đấy.
Cô ấy đã……đi đến tận như thế này rồi.
Ngày xưa tôi đã nghĩ thế này. Rằng tình yêu là thứ khiến con tim ta lạc lối.
Và nghĩ trên mức đó
Thì cái này nhất định chẳng phải là sự lạc lối gì cả.
Ngược lại, đó là cảm xúc để khiến ta đưa ra quyết định「chính nó」với một bản thân lạc lối. Cũng giống như ba và Yuni-san đã tái hôn mà không hề do dự, tôi cũng đã hiểu được ngoài cô ấy thì sẽ chẳng còn ai khác.
Àà, phải thừa nhận thôi. Ở khoảng trong nội tâm, tớ không lừa dối mình bằng những ngôn từ nữa.
Tớ thích cậu.
Chính vì thích cậu, tớ muốn ở bên cạnh cậu.
Thế nên—Không thể chỉ là anh em với cậu được.
Tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay đến phần tóc mái của Yume đang ngái ngủ.
……Chắc không làm cô ấy thức nhỉ?
Đốt ngón tay đầu tiên của tôi như vuốt ve mà chạm vào phần tóc mái của Yume.
Cậu có nghĩ là tớ bần tiện không?
Về bản thân tớ cảm thấy dễ chịu trong khoảnh khắc hiện tại, dù con tim đã quyết định rồi, ấy.
Về bản thân tớ chỉ có thể chạm vào cậu, lúc mà cậu đang ngủ mà chẳng hề nhận ra, ấy.
Thế nhưng, tớ đã trót nghĩ.
Thế này là một sự trì hoãn vô ích.
Một sự trì hoãn bần tiện.
Thế nhưng, bây giờ thì—
Irido Yume◆Một cái tôi bần tiện
Cậu có nghĩ là tớ bần tiện không?
Về bản thân tớ cảm thấy dễ chịu trong khoảnh khắc hiện tại, dù con tim đã quyết định rồi, ấy.
Về bản thân tớ giả vờ ngủ, trông chờ vào chuyện sẽ được cậu chạm vào, ấy.
Thế nhưng, tớ đã nghĩ.
Thế này là một sự trì hoãn vô ích.
Một sự trì hoãn bần tiện.
Thế nhưng, bây giờ thì—
——Cứ thế này, thêm một chút nữa nhé.
-- Hết chương 05/ Vol 7 --