Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai trung học đến hiện tại, tôi có một cô bạn gái.
Gặp nhau tại một phòng đọc sách vắng người ở trường, tâm đầu ý hợp với nhau, được tỏ tình, giữ khoảng cách hồn nhiên non nớt với nhau, tán tỉnh lấy nhau, bước qua nhau bởi những chuyện nhỏ nhặt, rồi trở nên giận lẫy nhau—
Nhưng mà, chúng tôi đều vượt qua được hết cả.
—Dù có lên cao trung rồi, mọi thứ vẫn cứ tiếp tục trong vô sự.
Thiệt tình, thì cũng hiếm mà. ‘Thứ như là tình yêu trung học ấy, tôi đã nghĩ nó chẳng kéo dài đến như thế đâu’—có thể điềm tĩnh mà nhận xét thế này, có lẽ là thành quả của một năm rưỡi tiếp tục mối hệ với nhau.
Bí quyết là, sau khi xin lỗi rồi thì tiếp tục chịu đựng những lời cô bạn gái nói.
Đừng có mà bao giờ cãi lại nếu như không có kỹ năng, chẳng thông được đạo lý, hay cứ bị nhắc khéo đi nhiều lần mỗi một chuyện—Chỉ có ba câu trả lời mà con trai được cho phép thôi.『Phải rồi』『Anh biết rồi』『Xin lỗi nhé』mà thôi.
Cứ làm như thế rồi thì có thể vượt qua được bất đồng với nhau, và những đứa có cái đầu nung nóng ham muốn đúng như học sinh trung học ấy đã có thể tiếp tục hẹn hò mà giữ tiết độ một chút. Đã có thể cùng nhau học hành luyện thi mà nhẫn nhịn tán tỉnh chim chuột với nhau.
Bỏ công như thế nên cả hai đứa đều đậu vào trường dự bị đại học khó nhất, và vào đúng cái thời điểm mà cuộc sống cao trung màu hồng đã sớm đợi chúng tôi đến thì
Chúng tôi được ba mẹ nói chuyện tái hôn.
Tôi khi được nghe người ấy có một đứa con gái cùng tuổi thì đã chẳng thật lòng mà vui mừng nổi. Bởi vì tôi có bạn gái mà. Dù có nói sẽ trở thành gia đình theo quan điểm xã hội đi chăng nữa, làm gì có đứa bạn gái nào lại vui mừng khi thấy bạn trai mình sống chung với đứa con trai khác kia chứ.
Vì thế, với tâm trạng nặng trĩu mà tôi đã liên lạc với người yêu của mình—tức Ayai Yume.
Kết quả là, tôi được cô ấy đáp lại thế này.
『……Ể? ……Cả Irido-kun sao?』
Chuyện đã trở nên kỳ lạ đi rồi.
Ayai cũng vừa được mẹ cô ấy nói về chuyện tái hôn. Tuy là tôi đã nghĩ ‘chắn chắn là nó sẽ không xảy ra đâu’, nhưng mà từ cái sự đồng nhất này mà tôi đành phải lo sợ cái thuyết đó.
Muốn xác nhận thì dễ thôi. Cứ hỏi họ của người mà ba sẽ tái hôn là được.
“Là Ayai-san……đó? Chẳng lẽ nào con biết à? Nhắc mới nhớ, ba nghe nói đứa con gái cũng học cùng trường trung học với con đó, Mizuto.”
Thì cũng hiếm mà——Cái câu mà khi nãy tôi nói này, nhưng mà xin được hủy bỏ.
Cái này còn hiếm hơn.
Trở thành anh em kế với cô bạn gái mà mình đang hẹn hò……Có chuyện gì khác mà hiếm như thế này chứ?
Tâm trạng cũng trở nên như một di sản văn hóa vậy. Đối với tôi và Yume, cảm giác cô đơn đến kỳ lạ, như là bị đuổi khỏi cái hành tinh『bình thường』vậy.
“…………………”
“…………………”
Ở trên hành lang lầu hai nhà Irido, chúng tôi nhìn thấy nhau rồi chìm vào im lặng.
Người trong tầm mắt tôi hướng đến là Ayai Yume. Là người sống cùng mới, sẽ ở bên cạnh căn phòng đã trống từ lâu mà cô ấy vừa mới dọn đến gần đây.
Cô ấy đeo kính và xõa tóc, một dung mạo bình thường như là tranh vẽ. Nhưng mà, chiếc áo sơ mi và váy dài mà cô ấy mặc rất sang trọng, tô điểm cho cổ mà không quá lòe loẹt.
Cô bạn gái mà trong một năm này đã phát triển thành phong cách trông nữ tính nhanh chóng ấy, đang nhìn chằm chằm đến gương mặt tôi với chiều cao gần với tôi hơn so với lúc bắt đầu hẹn hò, rồi sau đó khẽ cười「……ehe」ngượng ngùng.
“Cảm giác……lạ quá ha.”
“Phải……ha.”
Ayai, đang ở trong nhà tôi.
Cho đến bây giờ, không phải là tôi chưa từng mời cô ấy đến nhà hay gì, nhưng do cứ giấu nhẹm giới thiệu với ba nên cuối cùng đã chẳng thể trở thành chuyện bình thường được.
Thế nên……Cảm giác lạ quá.
Cái quang cảnh này, từ giờ sẽ trở thành lẽ đương nhiên như thế này đây.
“Tuy còn nhiều khiếm khuyết, nhưng mong cậu chiếu cố nhé.”
“A, aa……cảm ơn. Mong cậu chiếu cố.”
Ayai nói như thể đùa giỡn, tôi cũng dính câu mà cúi đầu xuống, và rồi cả hai đứa phì cười với nhau.
Sau khi nhịn cười rồi thì Ayai cuối cùng cũng làm vẻ mặt tinh nghịch,
“Là hàng xóm cạnh nhau, nhưng đừng có chăm chú lắng nghe đấy nhé, Irido-kun?”
“Không có đâu mà……”
“Thật không đó~. Vì Irido-kun ecchi hơn là tớ nghĩ mà~”
……Lúc mới bắt đầu hẹn hò, nói chung Ayai vì rụt rè mà đã ngại chẳng làm gì cả, nhưng trong một năm rưỡi này, cổ đã trưởng thành trong cái chuyện trêu chọc tôi rồi.
Phải, trưởng thành rồi—Có được năng lực giao tiếp bình thường thông qua hẹn hò với tôi, trở thành cô bạn gái có thể kết bạn được ở trong lớp, tôi của bây giờ có thể gọi nó là trưởng thành.
Ngày xưa thì tôi đã từng có cảm giác giống như bạn gái của chỉ riêng tôi bị cướp đi vậy……nhưng mà đến cả bản thân tôi cũng nhận ra đấy là sự bồng bột cùng cực.
“……Cơ mà Ayai, chẳng phải cậu nói sẽ thay đổi hình tượng sau khi tốt nghiệp trung học sao?”
“Ưn~, tớ tính là sẽ đeo kính áp tròng……Tính sao đây ta. Nếu như tớ debut cao trung mà trở nên nổi tiếng thì Irido-lun sẽ hờn dỗi tớ mất~”
“Tớ không có dỗi đâu mà.”
“Thật không đó?”
“……Thì có một chút.”
“Hehe. Chính xác!”
Rồi Ayai cười, giống như đã muốn nghe chuyện đó vậy. Nụ cười này tôi thấy lượng tỏa sáng của nó khác biệt rõ rệt hơn so với khi xưa.
“Ờ mà, Ayai này.”
“Ửm?”
“『Irido-kun』tức là sao? Ở trong nhà này có tận 3 người tên Irido đó.”
“Nói thế nhưng chẳng phải Irido-kun cũng đang gọi tới là『Ayai』đấy sao?”
“Ờ thì……phải ha.”
“……Muốn gọi tên tớ sao?”
“Đúng hơn là tớ nghĩ như thế chẳng phải bất tiện sao—”
“(—Mizuto-kun)”
Ayai nhướn người về phía tôi rồi thì thầm vào tai.
Âm vang ngọt ngào đẹp đẽ ấy làm cho tủy não tôi đông cứng.
Rồi Ayai cứ với cơ thể áp sát ấy mà nhìn vào đôi mắt tôi từ khoảng cách gần.
“(……Thế nào?)”
Do ngượng hay sao mà gượng mặt của Ayai có một chút đỏ. Nhưng mà đôi mắt ấy tràn ngập sự tinh nghịch, bù đắp cho sự xấu hổ.
—Trưởng thành quá xá rồi đấy.
“Kya~!?”
Tôi hơi có chút cay cú, nắm lấy đôi vai của Ayai rồi kéo lại gần.
Rồi sau đó, tôi thì thầm vào tai như bắt chước Ayai lúc nãy.
“ (—Yume)”
Bên trong vòng tay tôi, Ayai—Không, Yume đang run rẩy. Tôi không thể thấy gương mặt ấy từ góc độ, nhưng cái sự thật không thể qua mặt được tôi chính là đôi tai đã nhuộm đỏ của cô ấy trước mắt.
“Đừng có phản kích lại mà~……Chơi xấu……”
“Người chơi xấu trước là Yume mà, không phải sao?”
“Ưnyaaa~~~~~!!”
Hét lên như mèo kêu rồi, Yume vừa bịt hai tai lại, vừa giữ khoảng cách với tôi.
Sau đó thì, cô ấy phồng đôi gò má—Thật sự phồng rất to luôn—và vuốt ngực lên xuống chẳng biết bao nhiêu lần,
“……Không tệ.”
“Quan điểm của ai đấy”
“Vậy sau này gọi thế nhé!”
Tuy thế, nhưng có vẻ như là cổ thích rồi. Thích quá trời luôn kìa.
“Vậy từ giờ trở đi sẽ gọi là『Mizuto-kun』nhé—A, với lại.”
“Ửm?”
“Onii-chan.”
Giọng nói ngọt ngào ấy đâm thẳng vào lồng ngực tôi.
“——gọi thế sẽ tốt hơn?”
Nói thế rồi, Yume bắt đầu dóm lên gương mặt tôi từ phía dưới.
Tôi tự nhiên mà lảng mặt mình đi từ ánh mắt thẹn thùng đó, rồi đáp
“……………Thỉnh thoảng thì được.”
“Muốn thỉnh thoảng được gọi thế sao? Onii-chan♪”
“Đã bảo thỉnh thoảng là được rồi mà!”
“Aha!”
Từ ngầu đầu tiên sống chung đã nói mấy chuyện ngu ngốc thế này rồi. Cứ như thế đã quay lại lúc mới bắt đầu hẹn hò ấy——Cứ đà này, liệu cuộc sống sẽ cũng cố và phát triển lên chứ?
“—Oo~i. Hai đứa~?”
Lúc mà tôi đang bất an như thế thì bão đã ập tới rồi.
“Tán tỉnh ve vãn nhau thì được, nhưng mà giữ tiết độ đấy nhé~? Hứa rồi đấy nhé~?”
Người trở thành mẹ mới của tôi, Irido Yuni-san từ phòng vợ chồng ở bên trong dãy hành lang lộ mặt ra và nói như thế trông như cạn lời.
Tôi và Yume vừa co người, vừa đáp「xin lỗi ạ……」「dạ~……」.
Phải——Bọn tôi đã làm rõ mối quan hệ của bản thân với lại cha mẹ mình rồi.
Khi mà cuộc tái hôn này rõ ràng rồi thì chúng tôi ngay lập tức đưa ra quyết định『hãy nói rõ với ba mẹ nào』. Không lén lúc giấu chuyện trong gia đình, và tôi cũng không nghĩ sẽ có thể tiếp tục giấu khi mà sống chung—Chúng tôi đã đưa đến kết luận, rằng tốt nhất là thành thật mà thảo luận với họ ngay từ đầu hơn là đợi đến lúc sau mới vỡ lẽ ra.
Cái này chỉ là ví dụ thôi, nếu như mà tôi và Yume đã chia tay với nhau thì có lẽ sẽ giấu được không chừng.
Nếu là trường hợp đó thì hiện tại chúng tôi chẳng có mối quan hệ gì với nhau này, vốn dĩ làm rõ ra cũng khó nữa, vì quan tâm cho chúng tôi mà có lẽ bọn họ sẽ không tái hôn với nhau—nhưng mà, nếu đang tiếp tục mối quan hệ hẹn hò theo thể hiện tại này thì tôi nghĩ ba mẹ sẽ không nói『vậy thì không tái hôn nữa』đâu.
Thực tế thì, tuy ba và dì Yuni cũng bất ngờ bởi cuộc gặp gỡ thần kỳ này nhưng họ đã suy nghĩ nhiều điểm thỏa hiệp cho chúng tôi nữa.
Lúc ban đầu thì họ đã định theo hướng『sẽ tái hôn nhưng mà không sống cùng』đó, nhưng Yume lại phản đối. Cô ấy nói『Mẹ chắc chắn là đã luôn muốn có một gia đình』—và khẳng định không muốn vì lợi của bản thân mà làm cản trở dì ấy.
Rốt cuộc thì, chuyện tái hôn và sống chung cũng diễn ra, nhưng Yume không được nhận làm con nuôi mà cứ tiếp tục giữ nguyên họ cũ của mình. Ban đầu thì Yume cũng đã định hợp theo họ của mẹ rồi, nhưng dì Yuni thì lại đưa ra đề xuất (có hòa lẫn sự châm chọc) rằng『Tương lai lúc kết hôn rồi hẵn lấy thì sao?』nên mới thành ra như thế đó.
Khi sống cùng thì chúng tôi bị áp đặt một điều luật.
Đó là phải đảm bảo tiết độ.
Đấy là luật bao gồm rất nhiều nghĩa. Nó cũng mang nghĩa khi sống chung phải quan tâm lẫn nhau này, và cũng có nghĩa đừng có vì sống chung mà hưng phấn lên nữa—và cũng có nghĩa đừng có mà làm chuyện dâm dục với nhau.
Cái này là sự trừng phạt chăng. Sự trừng phạt dành cho chúng tôi khi mà đã hẹn hò hơn một năm rưỡi rồi vậy mà vẫn chưa thể vượt qua lằn ranh mang tính quyết định.
……Mà, mấy chuyện như thế không phải bị cấm hoàn toàn, chúng tôi cũng đã là học sinh cao trung rồi, nếu xem xét thường thức bình thường, hành sự trong phạm vi không có vấn đề thì—
Không không, bình tĩnh nào. Bình tĩnh lại nào.
Đã đâu còn ở trong cái lứa tuổi bồng bột nữa. Mái nhà này có thật sự ấm êm không hoàn toàn liên quan đến chúng tôi mà. Phải mang vững cái sự tự giác ấy.
Ví dụ như, đừng lấy lý do là vì người yêu mỗi ngày sống cùng một mái nhà từ sáng cho đến tối để giải phóng ham muốn tuổi dậy thì—
“——A~. Mizuto-ku~……không được……”
Buổi tối sau khi đã tháo dỡ thành lý đã dọn sang xong thì tôi từ đằng sau ôm chặt lấy Yume ở hành lang tầng một.
Căn phòng khách kế bên đang có tiếng tivi và tiếng nói chuyện. Ba và dì Yuni đang trò chuyện gì đó với tâm thái bình tĩnh.
Cái mớ thông tin đó không vào đầu tôi là do mùi hương của Yume đang ở trong vòng tay và sự mềm mại của cổ đã làm cho đầu óc tôi quay cuồng hết cỡ rồi.
“……Có thật là không được không?”
“Ưn~……”
(*note: từ lúc xưng onii-chan này nọ rồi nên chuyển sang xưng anh em luôn cho ngọt thêm nhé)
Khi mà tôi thì thầm vào tai thì Yume nhúc nhích cơ thể trông như nhột vậy,
“Sẽ bị phát hiện mất……chỉ một chút thôi, nhé.”
Khi mà tôi đẩy Yume vào tường mà như thể tóm lấy cô ấy rồi thì cướp lấy đôi môi ấy.
“Ưn~……hà~……”
Vừa tốt nghiệp trung học xong nên đâu phải đột nhiên mà thành người trưởng thành được chứ.
Vừa lúc mà mối quan hệ đã trở nên yên ổn mà lại được vứt cho cái thứ quá đỗi kích thích như sống chung thì làm thế quái nào mà nhẫn nhịn được chứ.
Thiệt tình, đến nỗi mà tôi ghét cái tuổi dậy thì luôn ấy.
Chúng tôi đã cứ hôn nhau không biết bao nhiêu lần trước khi mà ba mẹ rời khỏi phòng khách.
『—Đại diện tân học sinh phát biểu, Asuhain Ran』
Kết thúc kỳ nghỉ xuân, chúng tôi chính thức trở thành học sinh của trường tư lập Rakurou.
Nhìn thấy Yume khoác trên mình áo khoác trường mới toanh, tôi đã nói thế này.
“Hợp với em lắm.”
“Về cái gì cơ?”
Yume cười, rồi cố tình vuốt mái tóc đen dài của mình.
Kết quả sau khi đắn đo chuyện ngoại hình lúc debut cao trung, có vẻ như cô ấy đã quyết định chọn ở mức giữa. Mắt kính thì vẫn đeo này. Nhưng mà tóc thì đã đổi sang kiểu dài mượt chứ không buộc xuống nữa.
“Đồng phục lẫn kiểu tóc luôn. Nói sao nhỉ……Cảm giác như em thuộc ủy viên ban tác phong nề nếp ấy.”
“Gì thế kia.”
Yume cười ‘fưfư’ thẹn thùng. Bộ không còn câu nào khác để khen sao trời.
Dù là thế đi nữa thì tôi đã nghĩ cổ đã thay đổi. Chỉ thả mái tóc xuống thôi mà mà tôi có cảm giác cái nét giống con nít kia đã mất đi, và cổ đã chuyển từ『con gái』sang thành『nữ giới』. Sự tự tin trong cử chỉ cũng đã lớn lên rồi. Bởi vì nếu là lúc trước thì cổ lúc nào cũng là một đứa hay thu mình lại mà.
Còn về phần tôi thì xin lỗi nhé, vì chẳng có thay đổi gì cả. Nhưng mà, dù cho có thành học sinh cao trung rồi đi nữa, tôi cũng không định thay đổi bản thân đâu—May thay, Yume dường như cũng quý tôi của hiện giờ nên là chẳng có lý do gì để thay đổi hình tượng cả.
Thay đổi hình tượng một chút đã đạt thành quả hay sao mà sau khi kết thúc buổi lễ nhập học, kể cả lúc gặp mặt bạn cùng lớp, Yume đã trò chuyện cùng với nhiều đứa con gái rồi. Tuy không phải cực kỳ nổi tiếng, nhưng mà với tình trạng đó thì có lẽ cổ sẽ không gặp khó khăn trong chuyện kết bạn đâu. Nhân tiện thì tôi và cổ học cùng lớp với nhau.
Vì tôi không có dự định kết bạn nên chỉ vừa ngồi đọc sách, vừa ngáp lên ngáp xuống thôi. Hôm nay chắc cũng chỉ giới thiệu đơn giản là có thể ra về ngay trong buổi sáng. Về nhà ăn cơm trưa xong rồi thì đánh một giấc nhỉ—
—Khi tôi đang nghĩ này nọ như thế thì thông báo của Yume đến từ smartphone.
〈Trưa nay có lẽ em sẽ đi dùng bữa với nhỏ cùng lớp. Nên là anh về trước nhé!〉
Ờ thì, sẽ thành ra thế mà nhỉ. Tôi nhắn〈Đã rõ〉lại cho cổ.
Cơ mà, cả hai cũng có hứa gì với nhau đâu, vậy mà xem việc về cùng như lẽ tự nhiên ấy.
Tôi khẽ cười khi mà nhận ra như thế.
Chúng tôi đã quyết định tiếp tục giấu đi mối quan hệ ở trường, tiếp nối thời trung học. Nhưng mà lần này không phải mối quan hệ người yêu, mà là mối quan hệ gia đình cơ.
Yume đã giữ họ cũ âu cũng là may mắn. Nhờ đó mà đám bạn cùng lớp không biết chúng tôi là anh em kế cùng tuổi, hay cái tình trạng ưa thích tuổi dậy thì. Nếu như để bị biết thì chẳng biết sẽ bị chúng nó chọc đến cỡ nào nữa.
Sau đó thì lớp tôi gặp mặt giáo viên chủ nhiệm, giới thiệu bản thân, và kết thúc buổi hướng dẫn rồi thì tôi cầm cặp và đứng dậy khỏi chỗ. Tôi mặc kệ đám bạn cùng lớp xung quanh đang cố làm thân mà để lớp học lại đằng sau.
Trước khi bước ra khỏi lớp học, tôi một thoáng quay lại nhìn thì đã chạm mắt với lại Yume.
Yume nhìn tôi, rồi nở nụ cười có chút gì đó khó xử.
—Irido-kun chẳng hề thay đổi gì hết ha~
Nụ cười đó rốt cuộc là nói lên như thế mà.
Tuy không hẳn là không có thay đổi đâu à. Nếu như là trước lúc không gặp ai đó thì tôi đã rời khỏi phòng học mà không ngoảnh lại rồi.
……Rồi thì, từ giờ trở đi tính sao đây.
Về nhà rồi ăn trưa thì cũng được, nhưng mà tôi không có đói bụng đến như thế……
Khi mà tôi đang vừa do dự, vừa bước đi trên dãy hành lang thì có một đứa con gái dáng thấp bước qua. Một đứa con gái tóc ngắn, biểu hiện trông cứng nhắc mà còn tỏ ra bầu không khí khó mà lại gần bao bọc mình nữa. Mấy đứa con gái bình thường thì tôi không quan tâm đến thế này đâu, nhưng con nhỏ đó thì tôi có nhớ mặt.
Không lầm thì là đại diện cho tân học sinh để phát biểu……
Ngoài tôi ra thì cũng có học sinh đang quay lại nhìn con nhỏ lùn—chắc cỡ Yume ngày xưa chăng?—đó nữa. Nhưng mà, không ai là định bắt chuyện với cô ta cả. Cái bá khí chẳng phù hợp tỏ ra từ cái cơ thể nhỏ nhắn đó như thể trở thành thứ rào chắn để cho thứ được gọi là con người không đến gần.
……Yume khi xõa tóc xuống thì giống ủy viên về tác phong nề nếp đó, còn con nhỏ đó trông như ủy viên trưởng về tác phong nề nếp luôn. Ở phía đầu còn gắn thêm chữ『Sắt』nữa cơ.
Vừa nghĩ đến mấy chuyện chẳng lợi ích gì, vừa đưa mắt tiễn con nhỏ lùn đó rồi thì tôi đã liên tưởng ‘nếu nói về ủy viên thì’ trong đầu mà thiếu đi tính liên quan.
Không biết phòng đọc sách trường này như thế nào nhỉ.
Tập hợp khá là nhiều sách luôn.
Phòng đọc sách ở trường trung học đã không tệ rồi, nhưng quả nhiên vì là trường dự bị đại học hay sao mà kho sách thật là nhiều. Khi nói đến phòng đọc sách thì sẽ có hình ảnh nó là một căn phòng chỉ đặt toàn sách cứng nhắc thôi, nhưng cũng trang bị khá đủ sách giải trí, và cái làm tôi ngạc nhiên là có nhiều kệ Light Novel đang được xếp với nhau. Tựa sách mà trước kia tôi không tìm thấy ở tiệm sách cũ cũng được tìm thấy, trông như sẽ chẳng phải bận tâm về chuyện đọc sách một lúc rồi nhỉ.
Tôi cũng muốn nói cho Yume biết ghê. Hay đi xác nhận sẵn kệ sách trinh thám nhỉ.
Khi mà tôi vừa nghĩ thế, vừa bước đi qua những kệ sách mà tự nhiên trở nên không chú ý phía đằng trước.
Và khi có cảm giác khẽ đụng ai đó thì tôi vội lấy lại khoảng cách.
“Xin lỗi.”
“…………………”
Xin lỗi theo phản xạ rồi thì đứa con gái kia cũng khẽ cúi đầu.
Kiểu tóc thì ngắn ngang vai, lưng thì cong, trông như là một đứa con gái sợ người lạ. Rồi cô ta vừa ôm mấy cuốn sách khổ bunko ấy trên bộ ngực rất đầy đặn, vừa nhanh chóng đi qua tôi.
Cuốn bunko đó……là cuốn Light Novel mà mình biết nhỉ.
Hiếm khi mới thấy con gái đọc Light Novel. Lại còn ở phòng đọc sách trường nữa—Từ màu của chiếc cà-vạt thì dường như là cùng học năm nhất. Mới ngày đầu nhập học mà lại đi lục lọi sách ở phòng đọc sách, khiến tôi cảm nhận được cảm giác gần gũi.
Tôi nhớ lại lúc mới vừa gặp Yume. Nếu là tôi của lúc đó có lẽ đã bắt chuyện với con nhỏ đó rồi—
Nhưng mà tôi của bây giờ đã đường đường chính chính có bạn gái.
Mấy cái hành vi tán gái như là bắt chuyện chỉ vì đụng nhẹ thế này cần phải cẩn thận chứ.
Trở về nhà, ăn cơm chiên mà dì Yuni làm cho rồi thì tôi đang ngồi đọc sách thư thả ở ghế sô-pha của phòng khách.
Đúng như dự đoán, khi trở thành học sinh cao trung rồi thì tôi chẳng thay đổi gì lớn cả. Nếu nói về thứ đã thay đổi thì—
“—Con về rồi ạ~”
Khi nghe được tiếng mở cửa cùng với giọng nói như thế, tôi cầm cuốn bunko bằng một tay rồi bước ra khỏi phòng khách.
“Mừng em đã về.”
Và tôi nói thế với Yume trong bộ đồng phục vừa đúng lúc cởi giày ra ở ngoài cửa.
Yume quay lại thì nhìn chằm chằm tôi một lúc thông qua cặp kính,
“……ehe.”
Và nở nụ cười thẹn thùng làm tôi rùng cả mình.
Tôi cũng chẳng nói gì mà kéo mép miệng lên. Chỉ một lúc trước thôi tôi còn chẳng tưởng tượng đến cảnh mừng Yume trong bộ đồng phục cao trung quay trở về như thế này.
“Tiệc giao lưu thế nào?”
“Quả nhiên là trường dự bị đại học chăng. Có lẽ có nhiều bạn trông hợp với em hơn so với thời trung học.”
“Nếu vậy thì tốt rồi.”
Tuy nói đã được cải thiện ít nhiều rồi, nhưng mà tính cách gốc thì đâu phải thứ thay đổi nhanh chóng chứ. Cảm thấy bối rối khi bước chân vào môi trường mới, và có khả năng sẽ dễ đến thất bại to lớn nữa—nhưng mà hình như tôi đã lo lắng thừa rồi.
Yume cởi giày xong và đứng dậy rồi thì nhìn lên mặt tôi và nghiêng đầu.
“Phần em không để tâm anh ở trường em sẽ bù đắp thật nhiều lại cho anh ở nhà nhé?”
Tôi nở nụ cười ngạo nghễ để kháng lại lại nụ cười tiểu quỷ tinh nghịch ấy.
“Phần mà em mệt mỏi ở trường để anh chữa lành thật nhiều ở nhà cho.”
“Fưfư~. Vì Mizuto-kun không sử dụng tí sức lực nào ở trường ha.”
“Xin lỗi nhé.”
“Em đang khen, đang khen đó. Có nghĩa đấy nữa mà.”
Sau khi cười khúc khích rồi thì Yume nói「nhân tiện thì」với ánh mắt điệu đà mang tính khiêu khích.
“Anh sẽ làm gì để chữa lành cho em đây?”
Tôi không phải loại người bỏ qua khiêu khích để vô sự đâu.
“Thế em muốn anh chữa lành như thế nào?”
Tôi nhìn chằm chằm chính diện, dùng mu ngón trỏ nhẹ nhàng hất tóc mái của Yume lên.
“Bắt anh làm gì đây ta~……”
“Có giới hạn thôi đấy nhé……?”
Vừa nói như thể thì thầm, bên nào cũng đưa môi lại gần nhau,
“—Giữ tiết độ đó~……”
Nghe được giọng nói như thể là ma trong phòng khách nên chúng tôi nhẹ nhàng nhảy tách ra.
Khi quay lại thì thấy dì Yuni đang dòm vào gương mặt chúng tôi từ khe hở của cánh cửa giống như là trong phim『Shining』vậy.
“Tiết độ~……Quan trọng là tiết độ~……”
“B-, bọn con biết rồi mà~!”
Khi mà Yume đỏ mặt đáp lại thì dì Yuni nói「Có thật không đó~?」rồi cười toe toét.
Yume nói「Thiệt tình mà!」rồi quay ngoắc đi như nổi giận, đáp thêm「Con đi thay đồ đây!」rồi bước lên lầu hai mà như bỏ chạy.
Tôi bị bỏ lại tại nơi đó làm cho dì Yuni càng cười toe toét thêm,
“Chiếu cố nó nhé, Mizuto-kun.”
Tôi chỉ còn cách đáp「……con xin lỗi」trước lời nói mơ hồ nhiều nghĩa của dì ấy.
Đã có cái tâm trạng như là tự ý sống chung rồi, nhưng những hành vi người yêu làm với nhau mà lúc nào cũng bị phụ huynh nhìn thấy, nói sao nhỉ……chung là khó xử lắm……
Thật sự phải giữ tiết độ.
Nghĩ như thế nhưng mà tôi không thể không chạm vào môi của bản thân.
Thế này thì, tệ lắm……Thật sự tệ lắm luôn đấy……
Dùng bữa tối xong và trôi qua được một lúc thì có tiếng gõ cửa phòng tôi.
Thử mở ra thì Yume trong bộ pajama đã ở đấy rồi.
“Bây giờ ổn chứ?”
Từ mái tóc và làn da trơn láng kia có thể dễ dàng thấy cổ vừa mới tắm ra. Hơi ấm cùng với mùi hương quyến rũ kia làm tôi phải cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh.
“……Ổn.”
Mời Yume vào phòng rồi thì tôi ngồi xuống chỗ mép giường đã ngồi lúc đầu. Yume cũng theo nhịp bước quen thuộc tránh những núi sách rồi thì ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Tuy là không được cổ nói gì, nhưng mà chẳng cần phải hỏi tôi cũng biết được bằng cách nào đó rồi.
“………………”
Yume thì im lặng, ánh mắt cũng không lảng đi mà nhẹ nhàng chồng tay cổ lên tay tôi đang chống ở giường.
Sau đó thì cổ tiến lại gần vai tôi, rồi khẽ thốt ra thứ tiếng「ưn~」như một con mèo làm nũng vậy.
“……Em sao thế?”
“Anh nghĩ sao nào?”
Hỏi ngược lại thế rồi thì Yume dùng đùi của tôi làm gối.
Rồi cứ như thế lăn lốc, thi thoảng loáng thoáng nhìn lên mặt tôi. Tôi suýt nữa thì bị hút vào cái ánh nhìn như thể trông chờ điều gì đó ấy, nhưng mà lý trí đã nuốt trôi nó đi hộ rồi.
“……Mizuto-kun?”
Yume thúc giục tôi bằng giọng nói ngọt ngào mà chỉ giành cho người mình yêu.
Có lẽ cô ấy muốn tiếp tục chuyện lúc trưa.
Bị quấy rầy giữa chừng nên đã chẳng dễ chịu suốt không chừng.
Cái đó thì tôi cũng giống cổ thôi. Đôi môi tôi đã luôn bị ảo giác về cảm giác của Yume bám lấy suốt.
Nhưng mà.
“……Yume, anh có chuyện muốn nói.”
“Ể~? ……G-gì thế? Sao lại trịnh trọng thế……”
“Thôi mình ngưng hôn nhau ở trong nhà nhé.”
“Ể~!?”
Theo đà mà bật dậy, Yume áp sát tôi cùng đôi mắt mở to bên trong cặp kính.
“T-tại sao~!? Đã mất công đang sống cùng nhà rồi kia mà……Ch-……chẳng lẽ nào, anh chán em rồi……?”
“Không, không phải như thế……Là về chuyện ở trong nhà ấy. Chúng mình là người yêu nhưng cũng đã thành gia đình của nhau rồi. Anh muốn phân định đàng hoàng—Cơ mà nên phân định thì hơn.”
“……Phân định……?”
“…………Em nghĩ nếu cứ tiếp tục hôn hít nhau thế này thì cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào?”
Yume khẽ kéo cầm, đưa mắt lảng sang trái phải rồi thì dần dần gương mặt cổ đỏ lên.
“……Sẽ khủng lắm……nói sao nhỉ……,……trông như lở loét……”
“Anh cá sẽ thành như thế đó.”
Là tính theo giây. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn là học sinh trung học, không có thời điểm, cũng không có dũng khí—Lằn ranh mà chúng tôi làm thế để bảo vệ ấy sẽ bị vượt qua bằng giây mất.
Bản thân nó không phải là xấu gì cả. Chúng tôi đang hẹn hò chính thức mà, tự nhiên gạo nó thành cơm thôi.
Nhưng mà, chúng tôi là những học sinh cao trung đang ở cao trào của độ tuổi dậy thì.
Nếu như bây giờ dù chỉ một lần vượt lằn ranh trong cái môi trường muốn làm gì thì làm bây giờ—thì phía trước là bùn lầy không đáy. Có lẽ sẽ không thể ngoi lên được nữa.
“Nếu mà như thế thì thành tích học sẽ giảm sút này, trường hợp tồi tệ nhất là—”
Tôi hơi chút do dự.
“—Cái ngày mà em có thai sẽ đến này.”
Nhưng mà đây là chuyện quan trọng nên tôi nói thẳng ra.
“Ba và dì Yune chắc chắn cũng nghĩ thế. Nghĩ rằng『Cuộc tái hôn này đã là một thất bại』đó. Em cũng không muốn như thế mà đúng chứ?”
“……Ừm. Em không muốn.”
“Thế nên chúng ta nên giữ tiết độ như lời dì Yuni đã nói. Ở trong nhà thì nên có những cử chỉ như là một gia đình. Thế nên là hôn cũng cấm luôn.”
“……Còn ôm thì sao?”
“Cấm.”
“Nắm tay thì sao?”
“Cấm.”
“Làm nũng cũng vậy sao?”
“Cấm……Cơ mà thời điểm em liệt kê ra thì đang nghĩ mấy chuyện người yêu làm đúng chứ?”
“Ư ư~……”
Yume bĩu môi trông như hờn dỗi. Cổ trông con nít như thế này ha. Quả nhiên kể từ sau khi sống chung, tôi có cảm giác như đang mất kiềm chế cái gì đó.
Nếu là chúng tôi cho đến hôm qua thì cũng chỉ là màn ôm vai thôi. Nhưng mà, đó là hành vi của người yêu. Tôi nhẫn nhịn nói,
“……Cho đến cùng là chuyện ở trong nhà thôi. Ở bên ngoài thì anh sẽ đối với em như người yêu mà……Yume.”
Yume lại càng bĩu môi thêm, nhưng mà cuối cùng cổ cũng chầm chậm gật đầu.
“……Ừm. Em biết rồi. Em nghĩ những lời anh nói là đúng……”
Cổ đã hiểu cho chưa nhỉ. Giống như là tôi đang dỗ dành một đứa bé đã khóc vậy.
“Nhưng mà.”
Đúng lúc tôi vuốt ngực nhẹ nhõm thì
Yume kéo lấy ống tay áo tôi, rồi lấp đầy tầm nhìn tôi bằng gương mặt của cổ.
“Chuyện đang làm dở dang……không tính mà đúng chứ?”
Là chuyện ban trưa bị đứt đoạn à.
“……Lý luận kiểu gì đấy?”
“Eetto, gì ấy nhỉ. Gì mà……luật hồi tố gì đó.”
“Hiệu lực hồi tố?”
“Phải, là nó!”
Tôi không nhớ đã học được trong giờ học. Nhưng mà có lẽ tôi cũng đã đọc cùng tiểu thuyết trinh thám gì chăng.
Yume vừa dòm vào ánh mắt tôi, vừa nói,
“Những chuyện đã xảy ra trước khi luật được quyết định sẽ không áp dụng luật đó—nhỉ?”
“Thật ra thì cũng có phải luật gì đ—”
“Mizuto-kun không muốn làm sao?”
Nói bằng khẩu điệu có chút tức giận rồi thì sau đó,
“(Em thì—muốn lắm)”
Lời thì thầm như của ác quỷ, bằng giọng nói như tan chảy vậy ấy.
……Aa, mồ~, chết tiệt!
Tôi dùng đôi tay để cố định gương mặt của Yume đang ở gần.
“……Cái này là lần cuối đấy nhé.”
“Ừm——Ưn~!”
Đôi môi chồng lên nhau, như thể bị hút lấy.
Theo cái đà đó mà cả hai ngã xuống giường.
Tôi vòng tay ra sau lưng của Yume, cảm nhận vòng eo thon gọn đó, cảm nhận bộ ngực căng phồng đó—
Rồi đôi môi tách ra.
“……Hà~……”
Đã ngừng thở suốt hay sao mà Yume đang rối loạn.
Hòa theo nó hay sao bộ ngực căng phồng của cô ấy đang đưa lên hạ xuống như là mời gọi vậy.
Chiếc áo pajama lật lên, để lộ ra vùng bụng trắng nõn.
Giữa đầu gối tôi, cặp đùi đã phát triển nhiều thịt đó đang cọ lấy lẫn nhau một cách chả nhàm chán.
Rồi sau đó.
Cặp mắt long lanh đó.
Nhìn tôi mà như trông chờ điều gì đó.
“——đến đây……thôi.”
Tôi dừng cổ lại, bằng tất cả sức lực lẫn tinh thần.
Cả con tim mà bây giờ như sắp vỡ tung, cũng như toàn thân đang nóng như bùng cháy, hay cả bộ não bị tê liệt như cơn hoa mắt, tôi giả vờ như không nhận ra toàn bộ.
Nếu như không dừng lại tại đây, chắc chắn chúng tôi sẽ trở nên bất hạnh.
“……Fưfư~”
Yume không biết lấy từ đâu sự bình tĩnh để cười nữa.
“Anh đã cố gắng lắm rồi.”
“Nghĩ xem lỗi tại ai hả!?”
“Fưfư~, ahaha! Xin lỗi, lâu rồi em mới thấy Mizuto-kun như thế!”
Thiệt tình, có trưởng thành đi nữa thì tôi muốn cổ cũng có giới hạn giùm.
Lúc xưa dù tôi có làm gì đi nữa thì mặt mũi cũng đỏ hết cả lên rồi hấp ta hấp tấp vậy mà.
Yume nở nụ cười dễ thương rồi nói.
“Cảm ơn nhé, Mizuto-kun. Cảm ơn anh vì đã suy nghĩ đàng hoàng chuyện về em.”
“……Thật. Vốn dĩ phía em phải suy nghĩ một cách khẩn trương vậy mà.”
“Xin lỗi nhé. Trông như, hạnh phúc quá đỗi, nên em trở thành con ngốc mất rồi.”
Yume vươn tay đến mặt tôi, ở khoảng cách mà có nên chạm vào đôi gò má hay là không thì dừng lại.
“Bây giờ cũng vậy, chỉ đang làm thế này thôi mà trông như em sắp trở nên ngốc hơn đến nơi.”
“Thế thì tệ nhể. Được cái ưu điểm em học hành giỏi giang vậy mà.”
“A~, anh quá đáng.”
Những lời mỉa mai giấu ngượng của tôi làm Yume cười khúc khích như là nhột vậy.
Tôi cũng vậy, ưu điểm chỉ chừng cái thành tích học tập tốt thôi. Thế nên lúc nào mà cũng làm thế này thì—Cực kỳ, tồi tệ lắm.
Như rút lui mà tôi tránh đi từ phía trên của Yume. Sau đó thì tôi bước xuống giường và đứng trên sàn, ngước nhìn lên trần rồi thở dài một hơi.
Như để đồng bộ với tôi hay sao mà tôi cũng nghe được nhịp hít thở sâu của Yume. Cùng với câu「được rồi」là tiếng tay vỗ vào má. Tôi thì khẽ cười phì ra.
Cả hai đứa đã khá giỏi trở nên giả vờ bình tĩnh rồi.
Khi quay lại thì thấy Yume đang ngồi ở mép giường mà nhìn lên mặt tôi.
“Từ giờ trở đi là gia đình nhỉ.”
“Ừ. Phải rồi đấy.”
“Nhưng mà—”
Yume đứng dậy.
Mái tóc dài của cổ đung đưa
Làm cho mùi hương dầu gội lan rộng.
Nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cổ nói.
“——Em yêu anh.”
“——Anh cũng yêu em.”
Đó là câu đáp trả bình thường với tư cách là người yêu.
Nhưng mà, chẳng biết bằng lý do nào đó mà bây giờ tôi nghĩ nó thật mới mẻ.
Dù cho có lịch sử làm người yêu của nhau một năm rưỡi rồi, nhưng với tư cách là gia đình cùng lắm mới chỉ có chục ngày thôi.
Thế nên chúng tôi kể từ bây giờ sẽ có gì đó khác với lại một năm rưỡi này.
Sự khởi đầu của thứ mà thậm chí chưa biết tên đó làm cho lồng ngực loạn nhịp một cách khác với lại mọi khi.
Vì lẽ đó khi mà chúng tôi lấy lại tiết độ rồi thì mỗi đứa ưu tiên thích ứng với lại cuộc sống cao trung.
Yume thì kết bạn trong lớp, còn tôi thì thám hiểm phòng đọc sách. Ờ thì, có thể nói là đã lấy lại được cảm giác khoảng cách thích hợp đối với một cặp đôi cao trung chăng.
Khi mà nhiều lần bước chân đến căn phòng đọc sách thì dần dần tôi có cảm giác nơi này đang bị ghép vào ngày thường nhật của tôi vậy. Nắm rõ kệ nào có sách nào này, nhớ mặt của ủy viên thư viện này, tạo chỗ ngồi chỉ định cho bản thân này, rồi biết được ai thường xuyên đến phòng đọc sách giống như mình nữa.
Đó là chuyện vào giờ nghỉ trưa của tôi, sau khi trải qua vài ngày kể từ lúc nhập học.
Khi mà tôi đi bộ vào bên trong phòng đọc sách thì nhận ra hình bóng của một đứa con gái mà tôi nhớ ở đó.
Đấy là con nhỏ đọc Light Novel mà tôi đã thấy khi mà lần đầu đến. Từ đó cho đến giờ mỗi khi mà tôi đến phòng đọc sách đều thấy gương mặt đó. Lúc nào cũng trốn ở bên trong kệ sách cả, với lý do gì mà chẳng bao giờ tôi thấy mặt ở không gian đọc sách.
Mới chỉ nhập học thôi mà đắm chìm vào phòng đọc sách như thế này, con nhỏ này kết bản ổn không ấy nhỉ. Ờ thì cũng chẳng phải chuyện mà tôi có thể nói người ta.
Ngày này thì cô ta vừa ôm một cuốn bunko vào ngực, vừa bằng biểu hiện khó khăn phần nào đó mà đang tìm kiếm một cuốn trong kệ sách. Nếu là mọi khi thì tôi đã không bận tâm đến rồi, nhưng khi thấy bìa cuốn bunko mà cô ta đang ôm trên ngực thì sự tình đã xoay chuyển.
Tựa của cuốn bunko đó là『Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi』.
Cô ta đang ôm cuốn đấy vào ngực mà nhìn vào kệ sách với bộ dạng khốn khó—Từ tình huống đó, bây giờ đây, tôi đã đoán ra được vấn đề mà cô ta đang đối diện.
……Cô ta không biết tập hai ở đâu nhể.
Thì vì series này đâu có đề số tập lên đâu……Rõ là không biết nên đọc cuốn thứ hai từ đâu mới được.
Tôi lúc ban đâu cũng đã chẳng biết nên ngay lập tức đoán ra liền.
Nhưng mà……Ừ~n……Có bạn gái rồi mà lại nhẹ dạ nói chuyện với con gái thì……
—Aa, mồ, phiền phức quá đi.
Lần trước, dù đã cãi nhau cùng một lý do rồi nhưng bằng cách nào đó đã giải quyết xong xuôi. Cả Yume cũng vậy, chắc cổ không muốn tôi làm cái hành động như là bỏ mặt người đang gặp khó khăn chỉ vì lý do của bản thân đâu. Cứ đường đường chính chính là được. Nếu như không có cảm xúc gì tội lỗi.
Tôi đi đến bên cạnh nhỏ con gái đó,
“Là cuốn「Tiếng Thở Dài」đó.”
Rồi tôi nói thế.
Cô ta「ể?」rồi quay lại, chớp chớp đôi mắt nhìn tôi.
“Sau cuốn『Nỗi buồn』là『Tiếng Thở Dài』……Xin lỗi vì đã lo chuyện bao đồng.”
“A……”
Cô ta cuối cùng cũng đoán ra được điều mà tôi muốn nói hay sao mà đưa mắt quay trở về kệ sách, đổi tay đang cầm cuốn『Nỗi buồn』rồi lấy cuốn『Tiếng Thở Dài』.
“a……etto……”
Sau đó thì cô ta với ánh mắt vừa hướng xuống đất, vừa nói bằng giọng nhỏ bé.
“Cả-……cảm ơn, cậu……”
Làm tôi nhớ đến lúc mình mới gặp Yume hay sao ấy.
Tôi lúc đó phơi bày mình là otaku rồi lỡ làm cái hành động như là đám tán gái vậy, nhưng lần này thì khác.
Chuyện đã kết thúc rồi. Chỉ nhanh chóng đi khỏi, như thể không phải xưng tên ra ấy là được.
Ngay trước lúc tôi nói ‘vậy chào nhé’ thì
“……ano……”
Cô ta nói, bằng ngữ điệu của một đứa không quen nói chuyện.
“Cậu thích……Light Novel sao?”
—Aa, chết rồi.
Tôi không nghĩ về trường hợp mình sẽ bị phía bên kia tán tỉnh.
Rốt cuộc thì sau đó tôi đã nói chuyện một chút với con nhỏ đó.
Ngượng ngượng ngùng ngùng, như thể thăm dò lẫn nhau—Nhưng mà, không có chuyện bị khựng lại.
Nếu mà như thế thì sẽ trôi theo một cách tự nhiên thôi mà.
“Nhắc mới nhớ, cậu……tên gì thế?”
Cô ta chẳng hiểu tại sao mà đáp lại trông có chút xấu hổ.
“Tớ là Higashira, Isana……”