MỘT LỐ CHUYỆN VUI.
Vốn là hai mươi bảy, tính thêm Lư Thế Huân không mời mà tới, tổng cộng có hai mươi tám tài tử tề tụ, Hi Sơn náo nhiệt không kể xiết.
Trong hoàn cảnh có ba thứ ở đây: nhiều người, lắm chuyện, đủ tin đồn, Trịnh Đức Khiêm như cá gặp nước, nghe ngóng được đủ mọi tin nên khoan khoái, mặt mày hồng hào hẳn lên. Trịnh Diễm ngoài mỗi ngày đi gặp chị, thăm Trưởng công chúa Khánh Lâm, gặp gỡ Trì Tu Chi ở Cố trạch, thì Miêu phi cũng thường hay gọi nàng vào cung Thúy Vi chơi. Muốn biết tin gì, cứ ngồi nói chuyện với Trịnh Đức Khiêm, sau đó cũng tiện thể bổ sung tin tức tình báo cho bản thân, cuộc sống khá êm đẹp.
Nguy cơ của Trì Tu Chi được giải trừ, tâm trạng rất tốt, ở ngự tiền cười tươi như hoa, ấy chết, nhầm, phải là mặt mày rạng rỡ, khiến tâm tình lũ đàn ông trên dưới Hi Sơn cực kì khó chịu! Hoàng đế xem chàng là tiêu chuẩn ISO , chàng vui vẻ, độ mỹ mạo tăng đủ một trăm phần trăm, khiến những người bị so sánh khổ không thể tả. Từng người một tức anh ách mà rút lui dần, Hoàng đế không hài lòng, nhìn thấy Trì Tu Chi tươi tỉnh rạng ngời như đang đâm chọt ở bên, liền nổi cáu: “Có gì mà khanh cứ cười ngây ngây ngô ngô cả ngày thế hả?!”
“?” Trì Tu Chi nghiêng đầu suy nghĩ, mắt lộ tia nghi ngờ, khiến trái tim của cung tì hầu hạ bên cạnh đập thùm thụp như hươu chạy, tay cầm quạt bị trượt, suýt nữa là quạt rơi xuống rớt vào đầu Hoàng đế.
Hoàng đế che mắt: “Thôi thôi thôi, đúng là không cứu được! Thấy khanh là nhức hết cả đầu. Trên đời có thể còn một Trì Tu Chi nào nữa không biết?” Đi đâu để tìm được con rể thích hợp đây? Nếu chẳng phải nghi ngờ đồng chí Trì có mệnh khắc người khác, không chừng Hoàng đế đã quyết định chọn chàng làm rể.
Hoàng đế đang rất sầu muộn, thế gia cũng chả vui vẻ gì khi cưới con gái hoàng thất, khó lắm mới cắn răng mím môi gật đầu đồng ý, so sánh với Trì Tu Chi, càng khiến Hoàng đế thấy nhức răng.
Trì Tu Chi cười không đáp, khiến lão ngoan đồng lại lên cơn động kinh, tiếp tục công tác báo cáo: “Tổng cộng có hai mươi tám tài tử, đều đã ở đây, khi nào Thánh nhân sẽ đưa bọn họ đi dạo? Để làm chút thơ văn?”
Hoàng đế lầm bầm: “Bọn chúng vẫn chưa cãi xong sao?” Lầm bầm xong rồi lại tức giận trừng Trì Tu Chi, “Thầy khanh chả tốt đẹp gì! Dám đạo đức giả như thế!” Để các tài tử đấu với nhau.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, các tài tử đều có sự kiêu ngạo riêng, có người dùng văn kết bạn, cũng có kẻ khinh thường văn người khác. Văn thơ thì không có hay nhất, muốn xem ai giỏi hơn là một chuyện rất khó. Nếu không thể phân biệt, thế thì trổ tài khoe bản lĩnh, chẳng ai chịu thua chịu phục ai. Vào kinh có trước có sau, lại tự chọn phòng, một đám đàn ông vì vấn đề chỗ ở mà huyên náo như đám cung nữ Dịch đình () tranh chỗ ngủ, chọc đám thái giám cười hềnh hệch cả ngày.
() Cung Dịch đình:chỗ ở của cung nữ.
“Hay lắm! ----~” Không có dấu chấm câu, lại có tiếng xôn xao từ bên ngoài truyền vào như vừa có gì bất ngờ.
“Lại là bọn chúng!” Hoàng đế rất nhức đầu với đám văn nhân, từ khi các văn sĩ tới Hi Sơn, chẳng ai suy nghĩ sẽ được rạng danh nhờ văn chương, toàn mong rằng nhờ vào tài hoa của mình mà kiếm được đất cắm dùi ở trên triều, để làm Thượng thư. Không ít lần giả vờ vô tình nhắc tới, trong đó cũng chả thiếu kẻ chõ mồm vào chuyện lập trữ các loại, cũng có tên nói tốt cho Phế Thái tử, chỉ trích tình hình chấp chính cũng có, vân vân, nhiều loại lắm.
Hoài Ân luôn giả làm bình hoa di động bấy giờ bước lên xin chỉ thị: “Thánh nhân, có cần sai người đi xem thử thế nào không ạ?”
“Đi đi, đừng để xảy ra chuyện mới tới, có gì thì truyền Phò mã vào xử lý, đừng làm phiền ta.”
“Vâng~” Giọng của Hoài Ân hơi run.
Trì Tu Chi không khỏi mỉm cười.
Nhanh chóng tra ra: “Các thư sinh mở hội thơ, vừa rồi là tiếng trầm trồ khen ngợi.”
Hoàng đế hiểu ngọn nguồn rồi thì hỏi sang Trì Tu Chi: “Lại xảy ra chuyện gì đây?”
“Thầy sợ bọn họ rảnh rỗi, lại có tranh chấp với nhau. Đều là bậc tài hoa, nên để bọn họ dùng thơ văn để quyết định.”
“Thế thì làm sao để chọn được thứ bậc? Sao chúng chịu phục?” Hoàng đế rất nghi ngờ liệu sẽ có kết quả hay không.
“Để bọn họ đấu công khai.” Trì Tu Chi cảm thấy rất bội phục thầy mình, trên mặt có vẻ như rất thấu hiểu.
Hoàng đế: “…” Đang không nói gì, lại nghe tràng reo hò rộ lên, càng nhức đầu, “Sao lại ồn ào thế? Có tổng cộng bao nhiêu người?” Vặn nút âm thanh đến mức tối đa cũng không được hiệu quả thế này đâu?
Má Hoài Ân bị co giật: “Có rất nhiều người hâm mộ phong thái tài tử mà tới.”
Hoàng đế lại đau đầu: “Kinh Triệu đâu? Chấp Kim Ngô đâu? Bảo bọn họ và Ngự lâm thường xuyên tuần tra hơn, tránh sinh loạn.”
Trì Tu Chi cúi đầu đáp, đây là việc của chàng, viết tin, để Hoàng đế đóng dấu, sau đó gửi đi. Trì Tu Chi viết xong, Hoàng đế nhìn thấy không có vấn đề, liền đóng dấu, Trì Tu Chi cầm lấy đi ra ngoài tìm người thực hiện. Ngay ở cổng lướt qua một gã mập.
Gã mập này cũng chẳng phải ai xa lạ, có chút duyên phận với Trì Tu Chi, không có Duyên Bình quận vương Tiêu Lệnh Đức, có lẽ Trì Tu Chi đã thi vào tướng phủ của Trịnh Tĩnh Nghiệp kiếm chức quan, chưa chắc sẽ được thành tựu như bây giờ. Ở một nghĩa nào đó, Tiêu Thập lang đúng là quý nhân của Trì Tu Chi.
Bây giờ quý nhân đang sải bước chân úc núc, đội mũ lệch, một bước đi ba lần rung lắc, mười phần tướng lưu manh. Nháy mắt Trì Tu Chi nhớ lại từng bị người này đùa giỡn, liền ngứa tay. Tiêu Lệnh Đức nhìn chằm chằm Trì Tu Chi thật lâu, rốt cuộc không dám mở lời. không phải trong lòng không ngứa ngáy, nhìn thấy người đẹp gã vẫn chảy nước dãi, nhưng nghĩ tới Trì Tu Chi có một cô vợ rất đáng sợ, đầu chưa cài trâm mà đã dám lấy ấm trà quăng vào gã, có ý gì cũng dẹp sạch. Huống chi Trưởng công chúa Khánh Lâm là một phụ nữ rất tàn nhẫn, là một người có sức chiến đâu rất dễ sợ. Tiêu Lệnh Đức đành lướt mắt qua cho đỡ nghiền, đưa tay đẩy cái mũ lệch thêm chút nữa, động tác lưu loát.
Trì Tu Chi bước nhanh hơn gã, chàng sợ mình đi chậm chút nữa sẽ không kiềm chế được bản thân mà quất bay cái đầu heo đó.
Tiêu Lệnh Đức càng ngày càng mập, mặt mày càng xấu xí, lặc lè nằm sấp trên đất dập đầu trước Hoàng đế khiến ngài rất mất hứng. Đợi khi Tiêu Lệnh Đức đứng lên, bên ngoài lại thêm một trận tranh cãi ầm ĩ, tâm tình của Hoàng đế càng tệ: “Mày tới làm gì?”
“Dạ? Con tới gặp cha, thấy cha khỏe, con an tâm lắm.”
“Nếu mày ngoan ngoãn, ta mới an tâm!” Hoàng đế tức giận chận miệng gã, “Mấy ngày nay mày làm gì? Lại đi chơi lung tung phải không?”
“Con lại đi đâu được chứ? Con ở nhà đọc sách học viết, lại còn tập cưỡi ngựa bắn cung nữa.”
Hoàng đế nghi ngờ nhìn thằng con trai thứ mười từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt toàn vẻ nghi ngờ: “Vậy kiểm tra xem thế nào, Hoài Ân, đưa giấy bút cho nó.”
Đầu Tiêu Lệnh Đức đầy mồ hôi, bắt đầu giải bài, Hoàng đế đọc câu hỏi, gã viết câu trả lời. Tổng cộng có năm câu, khiến gã mập sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, Hoàng đế vô cùng mất hứng. Thu bài xem qua, giải sai thì thôi, đã thế chữ còn xấu như gà bới, cuộn bài lại đập vào đầu Tiêu Lệnh Đức: “Đây là kết quả mày đã đọc sách học viết hả?”
Đang đánh, Trì Tu Chi trở về, thấy cảnh này, vô cùng khoái chí đứng xem.
Hoàng đế vừa đánh vừa mắng: “Bộ dạng mày là sao đây? Áo mũ không chỉnh tề? Sao đội mũ lệch thế hả?”
Tiêu Lệnh Đức ôm đầu giải thích: “Trong kinh đều thế cả mà,” đang phổ biến lắm, thế mà cũng đánh được cho được? “Không phải Trì lang nhưng mặc thế này cũng sẽ trông đẹp hơn, mọi người đều bắt chước theo.”
Hoàng đế đánh mệt, thở dốc, hổn hển ngẩng lên, nhìn Trì Tu Chi tự dưng bị kéo vào, tức thời liền nổi giận, ra tay càng mạnh: “Đm! Mày tự ngẩng đầu mà xem, áo mũ nó gọn gàng, nào có phải cái bộ ngu xuẩn như mày?!” Trì Tu Chi cũng cảm thấy vô tội, căn bản chàng không biết mình đã thành đối tượng bắt chước.
Tiêu Lệnh Đức tới vuốt mông ngựa mà bị vó ngựa đạp, vốn được công chúa Trường Tín chỉ bảo, đến nịnh hót cha mình, tranh thủ thừa dịp lũ em trai được phong vương gì đó, công chúa Trường Tín nói vài lời tốt, móc nối quan hệ cho gã, để gã được từ Quận vương lên thành Thân vương. Lần này bị hẫng mất chức Thân vương, trong lòng Tiêu Lệnh Đức cảm thấy rất căm hận.
Đằng sau Hoàng đế chửi với theo: “Các nhân sĩ tài đức tụ tập ở đây, mày bớt làm cha mày xấu hổ, ngoan ngoãn ở nhà cho ta!” Đuổi xong còn chưa hết hận, lột giày dưới chân ném thẳng vào lưng Tiêu Lệnh Đức, lực tay không nhỏ, khiến Tiêu Lệnh Đức đau đến méo miệng.
Chật vật chạy thoát khỏi cung Thúy Vi, Tiêu Lệnh Đức cảm thấy đã bị mất hết mặt mũi, đá hai cái vào chân tùy tùng đi theo. Tên tùy tùng giận lắm mà không dám nói, đưa gã ra ngoài, thế nào vừa vặn gặp phải các tài tử đang từ hội thơ trở về. Các tài tử cũng đội mũ lệch rất thời thượng. Ở chính giữa là Chu Nguyên và Lạc Tễ Tân, cả hai đều là thanh niên tuấn tú, tướng mạo không tệ (nhưng không phải khuôn mặt đẹp đến nỗi không nỡ đánh), dáng người cũng được, tài mạo hơn người, còn được tán tụng, y hệt kẻ thù của bất kìđứa trẻ nào trong truyền thuyết – con nhà người ta – mức độ thù hận tăng cao.
Tiêu Lệnh Đức đang khó chịu, gã chộp lấy cái mũ lệch kia rồi đánh một trận, vừa đánh vừa mắng: “Áo mũ không chỉnh tề, còn ra thể thống gì!”
Lúc này các fan hâm mộ của các tài tử đã rời nơi thi đấu, cung Thúy Vi không phải là nơi để những kẻ không phận sự có thể bám đuôi thần tượng, Ngự lâm quân trơ mắt nhìn Tiêu Lệnh Đức nổi nóng, dáng người nặng nề đuổi đánh một tài tử đội mũ lệch.
Một cái đánh này không quan trọng, nhưng đã đánh bay chức Thân vương của gã, Hoàng đế không thể không nghiêm khắc hạ chỉ khiển trách, bắt đóng cửa tự hối lỗi, sau đó vỗ về tài tử bị thương. Nhờ trận đánh này, các tài tử quả thật đã biết điều hơn, rốt cuộc cũng biết dù danh tiếng có thể đổi cơm ăn, nhưng không được để da thịt chịu đau, lặng lẽ chỉnh cái mũ trên đầu cho ngay ngắn.
Phần lớn mọi người cố gắng thu liễm thì lại xuất hiện một số đồng chí không giống người thường.
Lư Thế Huân chính là một đồng chí như thế, hắn không có người ái mộ, đã già, dù tướng mạo không xấu nhưng cũng chẳng được ưa thích, tính tình lại tồi tệ. Chu Nguyên, Lạc Tễ Tân bị đánh, nhóm khách trọ trong cung Dặc Du dù không thân thiết gì, nhưng cũng qua an ủi chút đỉnh, Lư Thế Huân thì hoàn toàn không.
Đủng đa đủng đỉnh tới, đầu tiên lão mắng Tiêu Lệnh Đức, chỉ trích trình độ giáo dục của hoàng thất, sau đó phê bình Chu Nguyên và Lạc Tễ Tân không có quy củ, áo mũ không chỉnh tề, bị đánh là đáng. Do đó phát động, tự đưa ra ý kiến của mình rằng triều đình phải đối đãi với những tài tử như lão đủ lễ nghi, để các hoàng tử được học thầy giỏi, để những kẻ sĩ khác tu thân dưỡng tính, quốc gia phải đưa ra luật pháp quản lý, thể hiện lòng nhiệt tình muốn tham gia bàn việc nước cao độ.
Càng mắng càng hăng, lão bắt đầu chỉ trích các công chức nhà nước, Trịnh Tĩnh Nghiệp đứng mũi chịu sào, chịu một chậu máu chó mắng xối xả vào đầu. Nào là lòng riêng, không chiêu hiền đãi sĩ, không khuyên can Hoàng đế… theo thứ tự Tưởng Tiến Hiền cũng bị trúng đạn.
Không ai để ý gì tới lão.
“Để ý đến hắn làm gì?” Cố Ích Thuần và Trịnh Tĩnh Nghiệp cụng ly, “Đừng để ý tới hắn là được.” Lư Thế Huân có thể sống tới bây giờ, là nhờ Cố Ích Thuần tích đức cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, ngăn không cho xử lý.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhếch môi cười lạnh: “Sao lại né tránh vậy, ta không xử lý được hắn sao? Thứ như thế, để lại rất chướng mắt. Rất không biết điều.” Tuy rằng Lư Thế Huân không có bím tóc, nhưng mồm miệng lại có lắm kẻ thù, muốn xử lý lão là vô cùng dễ dàng.
“Không phải bây giờ, sẽ có tin đồn không hay.”
“Có thể tệ đến cỡ nào được nữa?” Chuyện đắc tội với người thế này, Trịnh Tĩnh Nghiệp làm nhiều lần lắm rồi, lắm rận không ngứa, nhiều nợ chẳng lo. (Giống nghĩa câu ‘Cùi không sợ lở’ vậy).
Có sư đệ như vậy, Cố sư huynh lắc đầu thở dài: “Hiếm khi được rảnh, ra ngoài đi dạo không?”
“Cũng được.” Sư đệ hơi chột dạ, biết sư huynh có ý tốt, thấy không nhắc tới nữa, vui vẻ giải sầu với nhau.
Hai ông lão tay khoác tay mà đi, Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài: “Thoáng chốc lại như trở về những ngày xưa, lúc vừa vào môn hạ của Quý sư, huynh cũng dẫn ta đi cho biết đường thế này.”
Cố Ích Thuần cũng cảm thán: “Chớp mắt đã là lão già.”
Thong thả từng bước, nhớ lại những chuyện cũ năm xưa. Cố Ích Thuần nặng tình với sư môn, trong câu chuyện lại nhắc tới Lý Tuấn: “Đệ ấy không phải kẻ có thể giải quyết những việc tỉ mỉ, đệ cũng chớ nên trách móc nặng nề quá.”
“Nó hả, nhờ Lư Thế Huân, cũng có vẻ dễ ưa hơn nhiều, không chỉ nó thôi, so với Lư Thế Huân, Tưởng Tiến Hiền cũng được lắm.”
Cố Ích Thuần huých bả vai Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cái miệng của đệ, đủ độc.”
Nói nói cười cười, hướng tới nơi có cảnh đẹp mà đi, vừa tới nơi, nhìn cảnh tranh cãi giành giật mà lông mày xoăn tít. Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa mắt ra hiệu: “Tới xem.” Tức khắc có nô bộc chạy đi thăm dò tin tức.
“Tướng công, Phò mã, ở trước đang có tranh chấp. Một bên là Lý lang quân, bên kia là Lư Thế Huân.”
Cố Ích Thuần hỏi: “Lý lang quân nào?”
“Là sư đệ của tiên sinh và Tướng công, Lý lang quân, còn có tiểu Lý lang quân là nhân viên trong tướng phủ ta, ngoài ra còn một lang quân không rõ, bọn họ đứng một bên. Bên kia là Lư lão tiên sinh.”
Lư Thế Huân ở Hi Sơn trêu mèo chọc chó, đắc tội một biển người, ở Hi Sơn, kẻ bị nhiều người căm hận hơn cả Trịnh Tĩnh Nghiệp, không ai khác ngoài Lư Thế Huân. Trong cung Dực Du, không ai để ý tới lão nên tới đây ngắm cảnh, vừa đúng gặp phải nhóm Lý thị, thế là đại quyết đấu.
Mùa hè ấy mà, tất cả mọi người đến Hi Sơn để nghỉ mát, tỉ lệ va chạm gia tăng rất cao. Lý Tuấn và Lý Trạm Chi (từng được Cố Ích Thuần tiến cử vào tướng phủ Trịnh Tĩnh Nghiệp, chương ), Lý Thần Sách cũng đến ngắm cảnh, các bên nhìn nhau không vừa mắt. Ba người chia làm ba phe, Lý Thần Sách ghét Lý Tuấn vì ‘Lúc nào cũng say say xỉn xỉn’, không ưa Lý Trạm Chi ‘Còn trẻ hay ra vẻ’; Lý Tuấn châm biếm Lý Thần Sách ‘Thần Sách thất sách’, giáo huấn Lý Trạm Chi ‘Tham mộ quyền thế’; Lý Trạm Chi nổi cáu, tuyên bố mình sẽ chịu trách nhiệm với danh tiếng tổ tiên, gánh vác trách nhiệm gia tộc.
Đang châm biếm lẫn nhau, Lư Thế Huân mò tới.
Lư Thế Huân là một gã thấy cây là đá ba cú (ý nói người gặp chuyện không liên quan đến mình nhưng vẫn xen vào), ngày hè nắng nóng, Lý Thần Sách đầu bù tóc rối, Lý Tuấn có đội mũ, nhưng tiếc là ngược một góc chín mươi độ - ông ấy đã uống hơi nhiều. Áo mũ Lý Trạm tại chỉnh tề, đứng nghe Lư Thế Huân chỉ trích trưởng bối nhà mình: “Đầu bù tóc rối, chẳng đáng danh sĩ, áo mũ không ngay, uổng đọc kinh thư.”
Người Lý gia lập tức chuyển mũi dùi, nhất trí cùng đối ngoại. Lý Thần Sách không muốn thừa nhận cũng không được, gặp Lư Thế Huân, hắn sẵn lòng hợp tác với Lý Tuấn.
Lý Tuấn mở mồm trước: “Đâu ra con ruồi đáng ghét này thế, đánh đuổi ra ngoài!” Ông ta là cường hào, tôi tớ đông, gọi tay sai tới đánh người.
Lý Thần Sách lại không chịu để Lư Thế Huân được rời đi như thế. Chính bản thân hắn là kẻ từng chỉ điểm non sơn, nếu không phải trình độ gã đội trưởng quá kém cỏi, hiện giờ Lý Thần Sách đã là một quốc sĩ được người người ngưỡng mộ, lại thêm có cái miệng độc địa trời sinh, bị người khác đụng chạm, sao lại không trả đũa?
Hắn chẳng những mắng, còn xem tướng: “Miệng lệch mắt lé, không phải chính đạo, mày dài chạm nhau, cả đời sầu khổ; môi dưới có nhiều nếp nhăn, cái miệng hại cái thân; xương gò má cao, tính tình cay nghiệt; da mặt xanh tái, lòng dạ độc ác; tai vểnh, tướng đào hát… Tướng tá mặt mũi như thế, còn dám ra đây dọa người!”
Đậu xanh rau má! Lý tiên sinh, miệng của ngài độc quá đấy?
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười nói với Cố Ích Thuần: “Nước muối kết đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Đệ lại có ý xấu nào nữa?”
“Không phải huynh đã đoán được rồi sao?”