“Tình thương?”
Tôi nhắc lại lời mà Loretto, ông chủ quầy bar nói sau khi nghe chuyện của chúng tôi.
“Đúng vậy. Thứ mà cô bé thiếu chính là tình thương. Chắc hẳn trong mắt của cô bé bây giờ, thế giới chỉ là một màu xám tuyệt vọng. Tình thương là cái duy nhất có thể cứu rỗi cô bé, và cậu cần phải là người trao cho cô bé thứ tình thương còn thiếu ấy, Weiss ạ.”
“Bố khỉ, ông ăn nói cứ như tu sĩ ấy…”
Có lẽ vì vẫn còn sớm nên ở đây không có ai khác. Horo và tôi đang ngồi trên quầy đối diện với Loretto.
Vì không quen với những lời của ông già tóc bạc trắng, mắt thì nheo lại với vẻ hiền từ nên tôi đành uống vội chỗ rượu để giấu đi sự ngại ngùng.
“Tôi nghĩ ông ấy nói đúng đấy Weiss ạ. Anh phải yêu thương con bé nhiều vào.”
“… Nói thì dễ rồi, nhưng tôi phải làm gì đây? Cô biết tôi không có gu như vậy mà?”
“Cái đồ đầu óc đen tối này. Tình thương ở đây không phải là như vậy. Tình thương kiểu gia đình cơ mà!”
“Đúng rồi, Horo hiểu ý ta đấy.”
“Thấy chưa? Nhưng mà… Tôi vẫn không hình dung nổi cảnh anh yêu thương một ai đó như người nhà.”
Horo nhìn ra chỗ khác rồi lắc nhẹ cái ly. Tiếng đá chạm vào thành ly tạo ra những âm thanh vui tai.
“Nhưng cũng không cần phải nghĩ nhiều quá đâu. Anh quyết định nuôi con bé cũng vì anh có tình cảm với con bé phải không? Vậy thì cứ hành động theo con tim là được mà.”
“Hành động theo con tim à…”
Tôi mua cô bé chỉ vì cô bé là một High Elf mà thôi. Ngoài ra chẳng còn lý do nào khác, nên bảo tôi phải hành động theo con tim thì thật vô nghĩa.
“Cơ mà cũng hợp thật ấy nhỉ? Một gã chả có điểm gì cuốn hút như anh lại sống chung với một cô bé elf, bù trừ cho nhau hoàn hảo thật đấy.”
“Bắt đầu luyên thuyên rồi đấy…”
Tôi uống nốt cốc rượu rồi nhảy xuống khỏi cái ghế cao trên quầy.
“Ơ kìa, về sớm thế à?”
“Bởi vì xem ra có ở đây thêm cũng chẳng ích gì nữa rồi.”
Rốt cuộc những gì có được lại chỉ là một lời khuyên chẳng có mấy ý nghĩa với tôi. “Trao cho con bé tình thương” à… Chẳng biết có đáng để thử không nữa.
“Chầu này tôi mời.”
“Ôi chà, hào phóng quá nhỉ?”
Tôi bỏ một đồng vàng lại lên quầy rồi mau chóng về nhà.
◆◆◆◆◆◆
“… Tình thương…”
Tôi ngồi trong phòng khách suy nghĩ trong khi đặt Ririi lên đùi mình. Đến giờ ăn tối rồi.
Tình thương… Không biết là thế nào nhỉ.
Đến một người luôn được cha mẹ yêu thương như tôi cũng không thể ngay lập tức trả lời câu hỏi ấy. Ít nhất, tôi cũng biết tình cảm ấy không giống sự nuông chiều.
“Há ra nào.”
Sau khi đảm bảo đồ ăn đủ nguội để không làm bỏng cô bé, tôi đưa chiếc thìa cơm rang tới miệng Ririi.
Có vẻ đến một cô gái vô cảm như Ririi cũng hiểu rằng mình cần phải ăn, bởi mỗi lần tôi đưa đồ ăn tới, cô bé vẫn mở miệng ra. Mỗi lần chiếc miệng bé nhỏ mở ra, tôi lại đút thìa cơm vào.”
“Có ngon không?”
“…”
“… Vẫn không trả lời à. Thôi không sao.”
Mỗi lần đút xong một thìa, tôi lại xoa đầu cô bé một cái. Tôi nghĩ những hành động tiếp xúc vật lý như vậy cũng là một biểu hiện của tình thương.
“Được rồi, ăn tiếp nhé. Há miệng ra nào.”
Sau khi đảm bảo cô bé đã nhai và nuốt xong hết thức ăn, tôi lại đút tiếp. Cô bé nhai, nuốt, rồi tôi xoa đầu. Chuyện này cứ lặp lại liên tục đến khi chúng tôi ăn xong bữa tối.
“Giờ đi tắm nhé.”
Ririi giờ đã có quần áo tử tế nên việc cởi hết ra cũng tốn thời gian hơn, nhưng nhờ được Horo hướng dẫn cho từ trước nên tôi vẫn có thể xoay sở mà không gặp nhiều khó khăn. Phải mau cho cô bé vào trong trước khi bị lạnh mới được. Tôi nghĩ vậy và cũng mau chóng cởi quần áo.
Nhờ hỏa ma pháp và thủy ma pháp mà việc chuẩn bị nước nóng chỉ mất có một lúc. Xong xuôi, tôi bế cô bé vào trong bồn. Mái tóc xanh nhạt của cô bé xõa ra trên mặt nước.
Sau khi nhanh chóng tự rửa ráy, tôi bé cô bé ra khỏi bồn rồi đặt xuống trước mình. Vì gội đầu tốn khá nhiều thời gian nên tôi muốn cô bé ngâm bồn trước một lúc cho ấm người.
Tôi dành thời gian gội đầu cho cô bé thật từ tốn. Không thể làm vội vàng như tóc của tôi được. Horo đã dặn dò tôi rất kỹ rằng mái tóc là mạng sống của một người con gái mà.
Bắt đầu quen với việc rửa ráy đôi tai mỏng đặc trưng của cô bé rồi, tôi tắm rửa nốt cho người cô. Với một bé gái từng là nô lệ thì cô bé xinh thật. Gess từng than vãn vì không bán được cô bé nhưng xem ra giờ thì không cần phải lo về chuyện đó nữa rồi. Vì giờ cô bé đã là của tôi mà.
Sau đó, tôi bế cô bé ra khỏi bồn và nói chuyện dù biết rằng mình sẽ không được trả lời. Và không ngoài dự kiến, buổi tắm này lại kết thúc với sự thất vọng của tôi mỗi lần cô bé không phản hồi.
Tôi làm khô người chúng tôi bằng ma pháp rồi mặc quần áo ngủ cho cô bé. Horo mang đến nhiều quần áo thật, trong ấy có cả đủ loại quần áo ngủ nữa.
Chỗ quần áo ấy còn đa dạng kích cỡ nên tôi sẽ không phải mua quần áo cho Ririi trong một thời gian dài, dù cô bé có lớn lên.
“Chuẩn bị đi ngủ thôi.”
Thật ra lúc ấy đã đi ngủ là hơi sớm, nhưng tôi vẫn cứ bế cô bé lên giường. Hồi còn rất nhỏ, tôi nhớ mình thích được ngủ chung giường với mẹ lắm. Tiếc là với cô bé, tôi chỉ là người lạ, nhưng tôi đã quyết định cô bé sẽ là con gái mình rồi. Như vậy tức là tôi sẽ phải đóng vai trò làm cả cha lẫn mẹ của cô bé.
Chuyện cứ như vậy được vài ngày cho đến khi cô bé cũng bắt đầu dần thay đổi.