Con em thằng bạn chỉ chọc mình tôi

chương 1.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Em trông hoàn toàn tỉnh táo nhỉ” Tôi nói.

“Sao mà em có thể lăn quay ra rồi ngủ trong tình huống như này được chứ. Em đang cực kỳ cảnh giác luôn. Sao anh không chịu trách nhiệm vì đã khiến em không ngủ được và làm gì đó giải trí đi?”

“Vừa vừa phải phải thôi. Anh làm gì có cái kĩ năng đó đâu. Em đang nói như thể anh là một diễn viên trẻ nào đó vừa có một chương trình quảng cáo riêng trên TV vậy.”

Chúng tôi đang quay về trạng thái nhảm nhí thường ngày rồi. Tim tôi đập liên hồi trước mùi hương tự nhiên toả ra từ Iroha ngay cả khi em ấy quay người, nhưng nó vẫn còn nhẹ đô chán so với những thứ xảy ra trước đó. Chúng tôi ngồi dậy bên cạnh nhau và bắt đầu nói chuyện, những lời nói dường như đã trở nên tự nhiên và bình tĩnh hơn trước.

“À đúng rồi, Senpai. Có một thứ mà em đang băn khoăn về Liên minh và Sumire-chan-sensei.”

“Hờ. Hiếm khi em thực sự suy nghĩ sâu về mọi thứ đấy nhỉ. Có vụ gì?”

“Em biết anh là người đã dụ dỗ mọi người gia nhập vào liên minh ngay từ đầu-“

“Ý em là “thuyết phục” chứ nhỉ. Đừng có làm như anh là một tên lập dị coi.”

“—Nhưnggg mà em nhận ra là chỉ có mình em là không biết anh đã hứa gì với họ thôi nhỉ. Em chỉ biết sương sương thôi. Kiểu, với Sumire-chan-sensei, anh sẽ cố gắng để cô ấy có thể làm việc ở Honeyplace Works như một người vẽ minh hoạ chứ không phải giáo viên, cơ mà sao anh hứa như thể cô ấy có thể bỏ nghề giáo dễ dàng như thế vậy?”

“À ừ. Phải rồi nhỉ. Anh đã cố không nghĩ về mấy chuyện nghiêm trọng như thế này….”

Liên minh tầng 5. Một lâu đài cát xây dựng với nền móng lung lay. Ngoài Makigai Namako-sensei ra, mọi người trong nhóm đều phải chịu một sức ép nặng nề. Thứ mà người ngoài chẳng thể thấy được. Với mỗi người thì sức ép ấy lớn và mỏng manh đến nỗi một bước đi lầm lỡ có thể khiến nó hoàn toàn sụp đổ. Đó là lí do vì sao tôi cố giữ một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với họ.

“Dù sao thì chắc là giờ anh có thể nói cho em chuyện của Sumire-sensei. Bất luận kết quả có ra sao, vấn đề của cô ấy sẽ đi đến hồi kết trong ngày hôm nay.”

“Ý anh là cổ sẽ xử lí được vấn đề gia đình của cổ?”

“Không. Là vấn đề cá nhân.”

“Ủa rồi khác gì nhau?”

“Chà, thế em nghĩ bây giờ vấn đề lớn nhất của Sumire-sensei là gì?”

Thay vì than phiền về cách tôi trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi, Iroha bắt đầu suy nghĩ. Nhỏ ngẩng đầu lên rồi trả lời nuột nà, “Cổ là giáo viên nghiện shota!”

“Chuẩn! Nhưng đây là cuộc thảo luận nghiêm túc, nên anh sẽ chấm điểm thấp cho em.”

“Máa!”

“Câu trả lời là sự trốn tránh. Cô ấy chưa bao giờ đối mặt với vấn đề trực diện cả; cổ kiểu gì cũng sẽ trì hoãn nếu có thể.”

“À phải rồi nhỉ, tài năng thiên bẩm của cổ. ‘Tôi sẽ chỉ nghiêm túc khi quá deadline thôi!’ Khoan đã, anh đang nói việc này nghiêm túc mà! Sao giờ lại đùa cợt rồi?”

“Nghe này. Đúng là Sumire-sensei trĩ hoãn như đúng rồi, và chúng ta đều có thể cười đùa về nó.”

Tôi tưởng tượng mọi người sẽ cảm thấy ra sao lúc này khi đang lục tung thủ phủ nhà Kageishi. Tôi bất giác cong môi cười. Cũng đúng thôi nếu mà Iroha nghĩ tôi đang giỡn. Giả sử đang có một vị thần nào đó quan sát chúng tôi, cả họ cũng sẽ nổi cáu vì tôi đang “đùa” vào thời điểm này khi đã quyết định là sẽ nghiêm túc lần đầu tiên trong một khoảng thời gian.

“Nhưng mà nó còn có ý nghĩa nhiều hơn thế. Vấn đề của Sumire-sensei sâu xa hơn nhiều.”

“Em thực sự chẳng thể hiểu anh một cách nghiêm túc nữa rồi đấy, Senpai!”

“Anh đang muốn nói là, cổ là người duy nhất nghĩ rằng mọi người trong gia đình phải làm nghề giáo.”

“Hả? Nhưng gia đình cô ấy cực kỳ nghiêm khắc đó! Ý em là, họ thực sự đã bắt cô ấy mặc thứ trông-giống-váy màu trắng này và trải qua toàn bộ cái nghi lễ khỉ gió này đấy.” Iroha giang tay ra và để tay áo đung đưa như vậy. Hẳn là trông chẳng ăn hợp gì với thế giới hiện đại chúng ta biết rồi. Nó như kiểu một biểu tượng cho sự lâu đời của truyền thống của gia tộc Kageishi vậy.

“Chì vì gia tộc Kageishi đi theo truyền thống của họ không có nghĩa là Sumire-sensei phải làm thế.”

“Hở….?”

“Chẳng có gì ngăn cản cô ấy thành thực với bản thân và bỏ qua ý muốn của gia tộc cả. Quyền cá nhân rất được đề cao ở Nhật Bản ngày nay đấy nhé. Sẽ ngốn nhiều hơn là một gia tộc để tước đoạt nó đi, cho dù họ có làm gì đi nữa.”

“Khoan khoan khoan khoan! Anh biết những thứ lịch sử rồi truyền thống gia đình không phải là thứ có thể cứ thể làm ngơ đi được mà, đúng chứ?”

“Ta đang sống trong một đất nước dựa trên luật pháp. Ở đây luật pháp là tuyệt đối.”

“Lập luận của hơi quá logic đó. Ý em là, ừ thì đúng vậy, nhưng mà….ờm..”

Iroha cứ mở miệng ra rồi lại thôi như thể nhỏ không thể nói ra thành lời được, nhưng tôi hiểu ý nhỏ muốn nói gì. Kể cả lập luận của tôi có lí đi nữa, nó cũng sẽ khá khó khăn để được chấp nhận về mặt tình; tôi vốn đã biết là kể cả lí lẽ có logic sắc bén đến nhường nào cũng có thể bị chối bỏ, mặc cho nó có chính xác cỡ nào đi nữa.

“Nhưng cũng không có nghĩa là Sumire-sensei sẽ chấp nhận sự thật từ bên trong được. Anh hiểu. Anh chỉ nói những gì đúng trên lý thuyết và luật pháp thôi.”

“Cho nên là….?”

“Cho nên đây là vấn đề về tình. Giờ thì, Sumire-sensei--- ờm, Murasaki Shikibu sensei nữa--- cả hai đểu đã chạy trốn khỏi vấn đề của họ vì sợ hãi. Vậy sẽ ra sao nếu ta cho cô ấy một nơi chốn an toàn để trở về?”

“Ra vậy! Cô ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều! Đặc biệt là khi cái nơi chốn đó là một vị trí làm việc tại một trong những công ty lớn nhất thế giới!”

“Đúng rồi đấy. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Tất cả những gì Sumire-sensei cần làm là một cơ hội ngàn vàng hiếm đến nỗi cổ sẽ cược cả cuộc sống với nó. Đây là bản chất thực sự của những xiềng xích gần như không thể phá vỡ bám víu lấy cô ấy. Một thói quen chí mạng là chạy trốn khỏi những vấn đề của cổ, nghiêm trọng đến nỗi cô ấy chỉ có thể có động lực quyết định nếu như có một con đường đã được định sẵn từ trước cho cổ.

“Vậy tức là lí do anh nghiêm khắc trong việc deadline của cô ấy là vì….”

“Anh đang có sửa cái thói trì hoãn của cổ. Thành thực mà nói, nếu cô ấy có thể sửa được thì vấn đề đã được giải quyết ngay cả khi cổ không chấp nhận việc làm ở Honeyplace Works.”

“Em hiểu rồi! Cuối cùng cũng có câu trả lời sau bao nhiêu năm!”

“Ờm, Liên minh còn chưa được ‘bao nhiêu năm’ đâu đấy. Dù sao thì, em đang nói về cái gì vậy?”

“Tất nhiên là về những bản cập nhật cho Koyagi rồi. Ý em là, Sumire-chan-sensei luôn lỡ deadline của cổ, phải không? Nhưng mà chưa bao giờ có một sự trì hoãn nào trong việc cập nhất game cả. Em luôn nghĩ anh đã dọn dẹp mọi thứ một cách tuyệt vọng, mà có vẻ không phải vậy rồi, nhỉ?”

“Ồ, cái đó á? Anh luôn sắp xếp lịch trình với tâm thế là cổ sẽ lỡ deadline rồi. Anh biết là thay đổi thói quen của cổ--cả cái gây cười và cái không mắc cười cho lắm--sẽ tốn kha khá thời gian mà.”

Tôi luôn viết lịch trình trước hạn một tẹo. Và rồi lại trước của trước hạn nữa. Như vậy, tôi sẽ giúp Sumire sửa thói trì hoãn của cô ấy dần dần trong khi cũng giúp cô ấy làm quen với môi trường khắc nghiệt cổ sẽ phải chịu ở Honeyplace Works.

“Wao. Anh lên kế hoạch cho tất cả những thứ mà em chẳng thể nào nghĩ tới được luôn.”

“À thì, chắc vậy nhỉ.”

“Anh biết đấy nó…… rất ấn tượng đó, hoặc kiểu…. não anh luôn chậm một bước sau tất cả mọi người khác ấy.”

“Em đang kêu anh là thằng đần đấy à?”

“Đừng có cáu kỉnh với em! Em đang muốn nói là đa số mọi người chẳng ai lại hiểu rõ đời sống của người khác như thế cả.”

“Cũng chả có gì ấn tượng lắm đâu. Cũng không phải anh làm vì tốt bụng hay gì. Là vì nó thuận lợi đôi bên mà thôi.”

“Điều đó chả có ý nghĩa gì cả. Nếu đó là tất cả những gì anh quan tâm, vậy sao anh lại cố gắng kéo cô ấy ra khỏi nghề giáo?”

“Chà, em biết đấy. Nó, ờm…. Nếu cô ấy vẽ toàn thời gian thì sẽ dễ dàng hơn trong việc cho chúng ta tài liệu minh hoạ cần thiết và mấy thứ kiểu thế….”

“Em vẫn chẳng thấy tại sao cổ không thể giữ cả công việc giáo viên là minh hoạ cùng lúc được. Với em thì việc cố gắng sửa thói trì hoãn đó và cho cô ấy được “tự do” hơn nghe chẳng giống cách dùng thời gian hiệu quả của anh tí nào.” Iroha nhếch mép lên.

Trời ạ, em ấy phiền thật. Nhỏ như là đang kiểm soát toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi vậy.

“Anh tốt bụng quá đó, Senpai! Và hôm nay anh còn quyết định thực hiện kế hoạch khiến Sumire-chan-sensei tự giải quyết vấn đề của cổ một lần và mãi mãi nữa! Nếu như nó thành công thì sao? Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng ta ăn mừng thôi, nhỉ? Nếu được thật thì coi như ta đã thành công vượt xa dự định đi.”

“Gì chứ, anh nghĩ em ngốc à? Em cũng để ý chứ, anh biết đấy”

Tôi tặc lưỡi. Khá là khó chịu khi con gái hiểu chuyện như vậy.

“Nếu như Sumire-chan-sensei giải quyết vấn đề của cổ trong ngày hôm nay, thì sao đó cổ sẽ chẳng còn lí do gì để gia nhập Honeyplace Works nữa cả. Vì liên minh biết về bí mật của cổ, nên sẽ rất rủi ro nếu để cổ làm việc với một ai khác. Nếu đi vẽ minh hoạ toàn thời gian, cổ sẽ thực sự được tự do. Và em không thấy nó có lợi lộc gì cho anh cả, Senpai”

“Em luôn hành xử như một con ngốc vậy. Sao em có thể thông minh bất cứ lúc nào em muốn như thế hả?”

Tôi đã biết về vụ mà nhỏ nói ra rồi, từ lâu rồi. Biết, nhưng tôi vờ như không. Nhà biên soạn của Makigai Namako-sensei, Canary, là người đã ép tôi đối diện với sự thật. Tôi đã luôn muốn giúp những người bạn đồng hành của tôi, những người có thiên phú trời ban, nhưng không thể sử dụng chúng vì những bất công trong cuộc sống. Đó là lí do tôi lập nên Liên minh. Nó là cách hiệu quả nhất để đạt được mục đích ích kỷ của tôi trong khi vẫn giúp họ đạt được mục tiêu.

Nhưng khoảnh khắc có một đốm sáng của sự vị tha pha lẫn vào--khoảnh khắc tôi quyết định tôi muốn giúp những người đồng hành với tôi đạt tới đỉnh cao của họ--cũng là lúc cảm xúc và mục đích của tôi dần đối lập nhau.

“Cái gì quan trọng với anh hơn, Senpai? Sự tự do của Sumire-chan-sensei hay là Liên minh?”

Tôi giữ im lặng, xung quanh là mùi hương nhẹ nhàng, truyền thống của ngôi đền và ánh đèn màu hồng không ăn khớp lấp đầy nó. Nếu mọi thứ bớt răm đi một tí thì sẽ tốt hơn lúc này đấy.

“Đừng lo lắng, Senpai. Em đã biết rồi mà. Em biết, vì anh là người tốt.”

“Không phải anh đã nói là đất nước này đề cao quyền cá nhân lắm à? Nó không chỉ đúng với Sumire-sensei mà còn với cả anh nữa đó. Sumire-sensei có quyền quyết định mọi thứ cô ấy muốn, và anh không có quyền từ chối cổ.”

“Vậy ý anh là quyết định của cổ quan trọng hơn nhỉ?”

“Không, ưu tiên số một của anh vẫn là Liên minh. Anh luôn nói với mọi người là đừng nghĩ anh làm vì họ, đúng không? Nhưng cũng không có nghĩa anh phá đám họ hay gì.”

Họ không nên kỳ vọng về một phần thưởng gì đó cho công việc, và tôi cũng không nên hy vọng được bù đắp vì đã “giúp” họ. Nếu họ cứ giữ kỳ vọng thấp như vậy thì sau này có bị phản bội họ cũng sẽ không bị tổn thương nhiều.

“Ặc, anh có cần phải nặng nề như thế không? Chẳng ai thích một kẻ u ám đâu, anh biết chứ? Đặc biệt là với tụi con gái.”

“Đằng nào thi tụi con gái cũng có thích anh đâu.”

“Ừm….Eep!”

“Kể cả có phồng má lên như vậy thì anh cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu, nên là—Chờ đã,’eep’?”

Giữa lúc đang phồng má lên Iroha kêu lên một tiếng nghe y chang con cóc bị cán qua. Tôi đã bao giờ nghe thấy tiếng con cóc bị cán qua chưa ấy hả? Ờ thì chưa, nhưng tôi tưởng tượng ra vầy thôi.

“Iroha? Có chuyện gì à?”

“K-Không có gì đâu.”

“Ừm, vậy thôi.”

Iroha cười gượng, và mắt nhỏ đảo tứ tung quanh căn phòng. Một giây tiếp theo, mặt nhỏ trở nên trắng bệch.

“K-Không…. Không thể nào!”

“Hở?”

“Không! Không, không thể thế được! Nó phải được giấu ở đâu đó chứ nhỉ! Đây, hoặc đây, hoặc…. Đ-Đúng rồi! Bên ngoài!”

Iroha chạy quanh ngôi đền và đi ra đi vào như đang tìm cái gì đó. Nhỏ trông còn tuyệt vọng hơn trước khi không thể tìm được nó và chạy vụt ra ngoài, trước khi quay trở lại sau một lát.

“Nó….không có ở đây….”

Nhỏ cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt thiếu sức sống với chút tuyệt vọng. Tôi có thể thấy mồ hôi trên mặt nhỏ tuôn ra như suối. Sự bối rối của nhỏ chuyển từ đỏ sang trắng rồi sang xanh lục rồi lại tím và quay trở lại đỏ, trông như cái đèn giao thông vậy.

Có gì đó kì lạ đang xảy ra rồi.

“Em bị ốm hay gì à? Này!”

“Đ-Đừng có đụng vào em!”

“X-Xin lỗi. Chỉ là em đang hơi làm anh sợ đấy.”

“K-Không phải em ghét anh hay gì đâu, Senpai! Ừm, nhưng mà, ờ…” Iroha bắt đầu co người lại và chụm đùi lại một cách quyến rrrrrũ.

“Thật tình. Em bị làm sao vậy?”

Iroha tiếp tục co rúm lại như thế một lúc như thể nhỏ đang không nói rõ ra là có chuyện gì. Nhưng nhỏ cũng không giữ như vậy lâu hơn nữa, và từ từ lên tiếng.

“Em xin lỗi vì đã phá hỏng không khí nghiêm túc, nhưng…”

“Này, cái vẻ như thế giới sắp kết thúc rồi trông chẳng giống em tí gì cả. Em phải bám víu lấy hi vọng chứ! Ờ thì, như họ nói đó mọi thứ chưa kết thúc cho đến khi nó kết thúc…….”

“Senpai!” Iroha ngước lên nhìn tôi với đôi mắt rơm rớm nước mắt. Bạn chắc đã nhìn thấy mấy cảnh này trong manga rồi phải không? Iroha ngồi sụp xuống sàn, những lời nói sao đó như chứa đựng nỗi tuyệt vọng. “Em cần đi vệ sinh. Rất cần.”

Nhỏ xin lỗi vì đã phá vỡ không khí nghiêm túc, nhưng nó cũng là vấn đề khá nghiêm trọng đấy chứ.

***

“Tao nghe nói là con gái thường mắc đi vệ sinh khi họ ở chung với chàng trai họ thích đấy. Nếu được chứng minh bởi khoa học, ngay cả mày cũng sẽ chấp nhận nó thôi nhỉ, Aki?”

“Tao sẽ vờ như mày chưa bao giờ nói câu đó. Tao thực sự không muốn nhận biết ai đó đang thích tao qua cách đó đâu….”____________________

Kết thúc chương 1.

Truyện Chữ Hay