Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôn nhân là một phong tục lỗi thời và lãng phí tiền của. Sống chung với người khác chỉ tổ tăng chi phí hàng tháng, lại còn phải liên tục lo rằng họ đang suy nghĩ hay cảm giác ra sao. Bạn sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm, đổi lại thì chỉ nhận được một sự an tâm nhỏ nhoi về mặt cảm xúc.

Đến cả sự an tâm đó cũng có thể bị cướp đi bất kỳ lúc nào. Chỉ vì hai người cãi nhau, một người bắt đầu ngoại tình, hay là thứ gì đó khác. Gọi đây là một trò lừa đảo thế kỷ thì còn là nói giảm nói tránh đấy.

Nào, đừng hiểu nhầm tôi, tôi không muốn nhân loại ngưng sinh sản nòi giống, và hiểu rằng có người nghĩ không kết hôn hay có con là ích kỷ, nhưng hãy có một cái nhìn toàn cảnh hơn đó. Hôn nhân là một trong những cách kém hiệu quả nhất để duy trì nhân loại.

Cơ thể của người phụ nữ không thể cứ liên tục sinh đẻ, và chỉ mình một cặp đôi thì cũng không có nguồn tài chính vô tận, nên lượng con cái mà họ có thể nuôi dưỡng cũng có giới hạn thôi. Nếu như một người đàn ông giàu có đi thụ thai cho nhiều người phụ nữ mình thích để sinh ra nhiều con cái là hiệu quả nhất có thể rồi.

Hôn nhân giống như một thứ đồ xa xỉ vậy. Nó không nhất thiết phải là điều kiện tiên quyết để sinh con. Nếu như không cần thiết thì những người không quan tâm đến (như tôi) không nhất thiết phải ép bản thân kết hôn. Cơ mà chắc tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội kết hôn đâu.

Ít nhất là tôi từng nghĩ thế.

“Nói chung là tôi sẽ cưới Murasaki Shikibu-sensei?” tôi nói một cách chắc nịch với Ozu.

“Ừm, ông chậm lại tí được không?” Ozu cũng trả lời chắc nịch.

Giờ đang là giữa tháng Bảy, Ozu và tôi đang ở một phòng học trống vào buổi sáng, lúc này thì chưa có học sinh nào khác đến trường. Một giọt mồ hôi đổ trên trán của thằng bạn tôi. Chắc do trời nóng rồi, và chắc chắn không phải là cái lời tuyên bố kết hôn cực kỳ nghiêm túc và thực tế của tôi.

“Xin lỗi, ông nói lại được không? Hình như ráy tai tôi hơi nhiều…”

“Tôi quyết định cưới Murasaki Shikibu-sensei rồi.”

“Giờ nói nó theo kiểu tweet của tổng thống đi.”

“Sắp cưới một người phụ nữ rất tuyệt vời là MurasakiShikibuSensei rồi. Tin tốt lành đấy!”

“Giờ nói bằng tiếng Đức nào.”

“Ich werde Frau Shikibu Murasaki heiraten.”

“Vậy ý ông muốn nói là… tôi phải gọi bác sĩ.”

Vì nghĩ rằng tôi đã không quyết định một cách tự nguyện, Kohinata Ozuma (hay còn gọi là Ozu) tuyên bố rằng sẽ lấy thêm ý kiến từ bên thứ ba. Đúng là thằng bạn thân tốt nhất quả địa cầu. Cậu ta có ngoại hình ưa nhìn, tính cách thì tuyệt vời, nghĩa là đã sinh ra ở vạch đích trong cuộc sống này rồi. Không chỉ là người bạn duy nhất của tôi, mà cậu ấy cũng là lập trình viên thiên tài của Liên Minh, và một trụ cột của nhóm.

Để đến được đây, cậu ta đã phải trải qua rất nhiều, nhưng giờ thì cậu ta không khác gì nhân vật chính siêu nổi tiếng của một trò chơi cua gái mang tên cuộc đời mình. Mỗi tội anh chàng này quá đầu đất nên chưa bao giờ đi hẹn hò thật lần nào cả. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng ghen tị gì, vì chính thằng này là thằng đã làm ổng ra như thế. Cơ mà câu chuyện đó thì để cho một ngày khác đi.

“Thôi hộ tôi cái. Ông đang phóng đại quá mức rồi đấy!”

“Nè, chắc chắn đầu ông có vấn đề gì rồi đó. À, tôi biết rồi! Bị điều khiển tâm trí!”

“Ông xem nhiều phim heo quá rồi đó.”

“Ê, đó là lời giải thích hợp lý duy nhất. Không thì làm gì có chuyện ông muốn cưới Murasaki Shikibu-sensei chứ?”

“Ông đối xử tệ bạc với vợ tương lai của tôi quá đấy?”

“Tính cách của cô ấy thì cũng không có gì không ổn. Tốt bụng này, lại còn thông mình, rồi còn giỏi nói chuyện và vẽ vời…”

“Phải không? Đúng là người phụ nữ hoàn hảo mà!”

“…Nhưng mọi đặc điểm khác của cổ đều tệ hại mà!” Ozu chốt một câu chí mạng.

“Nào, tôi hiểu ý ông mà. Cổ suốt ngày trốn tránh khỏi vấn đề của mình. Có ý kiến quá mạnh mẽ về anime, thường xuyên thuyết giảng về đam mỹ bất cứ lúc nào mình thích dù không ai hỏi, đọc quá nhiều doujinshi về mấy cậu nhóc, một điều mà giáo viên nữ cực kỳ không nên làm, không bao giờ dọn dẹp, cũng chẳng bao giờ chạy kịp deadline, là một con nát rượu, lại còn phiền phức, và lúc nào cũng giận dỗi vô cớ, nhưng…”

“Ông đối xử tệ bạc với vợ tương lai của mình quá đấy?”

“Vì thế nên chắc chắn sẽ thành công,”tôi nói một cách quyết đoán.

Hôn nhân đúng là lỗi thời và kém hiệu quả. Tôi vẫn giữ vững tôn chỉ đó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực lòng muốn kết hôn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy đây là điều nên làm: cưới Murasaki Shikibu-sensei, hay còn gọi là Kageishi Sumire.

“Aki…” Ozu thở dài và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ông nghiêm túc à?”

“Ừ.”

“Ông sẽ chọn Murasaki Shikibu-sensei thay vì Iroha ư?”

“Ừ. Nhưng tôi không biết Iroha liên quan gì đến chuyện này.”

Iroha là em gái Ozu. Đối với tôi thì chỉ là một con nhỏ cấp dưới kiêm em gái của bạn thân. Người đã bày tỏ tình cảm cho mình và còn đang cố hết sức để cưa đổ mình như Mashiro tôi còn không chọn, thì tại sao tôi lại muốn thành đôi với Iroha chứ?

“Và như mọi khi, ông sẽ không bỏ cuộc. Trời ạ, tôi đã mong ông hốt con bé Iroha về nhà mà. Nhưng nếu như ông yêu Murasaki Shikibu-sensei thì thôi vậy. Dù sao tương lai ông cũng do chính ông quyết định.”

“Ừ. Khoan, không phải.”

“Hả?”

“Ông nói ‘yêu’ là sao?”

“À thì… Ông yêu cổ mà nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Gì cơ? Nhưng nãy giờ ông cứ thao thao bất tuyệt rằng muốn cưới cổ mà.”

“Ông đang cầm đèn chạy trước ô tô đấy. Đây không phải là kết hôn bình thường.”

“Ồ. Vậy thì ngon!”

Sự nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt ổng là dấu hiệu cho thấy nãy giờ tôi giải thích chưa rõ ràng. Phải làm cho rạch ròi thôi nhỉ.

“Làm gì có chuyện tôi cưới Murasaki Shikibu-sensei vì tình yêu chứ? Dĩ nhiên là tôi chỉ cưới cổ vì cơ thể rồi.”

“Ngon! Khoan, không ngon.”

Tôi tưởng lần này mình đã nói rõ lắm rồi chứ, nhưng có vẻ là chưa đủ. Cứ đà này thì sẽ tốn cả ngày mất. Thà giải thích từ đầu còn nhanh hơn. Có lẽ tôi đã đánh úp ổng bất chợt quá. Nếu bên thứ ba nhìn vào thì chắc cũng sẽ không hiểu gì sất.

“Được rồi Ozu. Tôi sẽ kể lại từ đầu. Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tối sau hội chợ kịch nghệ…”

***

“Làm ơn… hãy cưới cô,” Murasaki Shikibu-sensei quỳ xuống van xin.

Tôi nghe tiếng dĩa vỡ sau lưng mình.

“C-Cô vừa nói gì vậy?”

“Sumire-chan-sensei?”

Mashiro và Iroha há hốc mồm.

Hai đứa bây liệu hồn mà đền tiền dĩa đấy.

“Akiteru-sama, cô biết là nghe sốc lắm! Nhưng làm ơn để cô giải thích đã,” Sumire bắt đầu giải thích với biểu cảm nghiêm trọng.

Tôi giơ tay lên để cắt ngang. “Không cần.”

“Ể?”

“Em cũng lờ mờ đoán được rồi.”

Tôi là người luôn không ngừng học hỏi, và biết rõ những chuyện xảy ra xung quanh mình. Rõ ràng đây là mấy vấn đề rập khuôn hay xuất hiện trong mấy bộ romcom! Dạo này diễn biến trong cuộc đời tôi nó cứ xuất hiện từ tình tiết rập khuôn này đến cái khác như thể là đang cười vào mặt thực tại vậy.

Bạn gái giả của tôi. Lời tỏ tình của cô ấy. Sự cứng đầu của cô. Một cái CLB Kịch đầy gái nhờ tôi giúp đỡ. Cả hai diễn viên chính đều không thể diễn, nên tôi và Iroha phải đóng thế. Về mặt xác suất thì khả năng những chuyện đó xảy ra là gần như bất khả, nhưng tầm này nếu mọi thứ êm xuôi thì còn lạ hơn.

Chắc chắn là có cái dị biến gì đó đang can thiệp vào cuộc sống của tôi, và thứ đó đang cố khiến tôi trải nghiệm những sự kiện thường gặp của một tên nhân vật chính rom-com. Cái loại mà đến giờ chắc đến tập 3 rồi ấy. Có lẽ từ lúc chấp nhận hẹn hò giả với Mashiro thì tôi đã vô tình lọt vào một thế giới song song rồi.

Nên việc gì phải ngạc nhiên khi được giáo viên chủ nhiệm của mình cầu hôn chứ?

“Để em đoán. Cô định nói ra một cái viễn cảnh hoàn hảo cho mấy cái game khiêu dâm.”

“Không vui đâu đó! Cô đang rất nghiêm túc, và chuyện này là thật chứ không phải là game đâu!”

“Em có thể ghi lại thứ này và bỏ nó vào Koyagi đấy.”

“Sao em không chịu nghe thế hả?!” Sumire vừa mắng vừa bám vào người tôi. “Vậy em thử kể chuyện gì đã xảy ra hộ cô đi ha, Quý Ngài Biết Tuốt?!”

“Để em thử.”

“Nhào vô!”

“Làm liền giờ!”

“Làm đi!”

“Bố mẹ đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô, nhưng cô lại không ưa thằng đấy. Nên cô muốn bảo với gia đình là mình đã có đối tượng kết hôn rồi, để không cần phải kết hôn với đối tượng mà họ chọn.”

“Bố mẹ cô đã sắp xếp một buổi xem mặt với một tên cô ghét, nên cô muốn bảo họ là mình cưới người khác rồi để khỏi phải lo nữa!”

Một khoảng lặng bao trùm không khí.

“Ủa, em đoán đúng luôn à?”

“Sao em biết hay thếeeee?! Em có sức mạnh thần giao cách cảm ư?! Hay là nhà ngoại cảm?!” Sumire tròn mắt ngạc nhiên trong lúc đang khóc lóc.

Chẳng còn gì để mà ngạc nhiên nữa.

“Do nó rập khuôn quá mà. Nên em mới đoán được.”

“Đừng nói như thế đây là một quyển tiểu thuyết vớ vẩn chứ! Đây là cuộc đời của cô, và nó sắp tan thành mây khói rồi đó!”

“Rồi rồi…”

Tôi xét nét từ cái đầu đang run rẩy đến ngón chân cổ. Khá là khó nhận ra lúc cổ đang ở chế độ Murasaki Shikibu-sensei vì cổ mặc bộ jersey trơn với đeo kính, nhưng mà…

Bo đì của cổ cũng rất ra gì và này nọ. Ngực to nhưng không xệ, thân hình thì sánh ngang với người mẫu. Năng lượng trẻ trung và sự quyến rũ trưởng thành của cô khiến cho con người này rất cuốn hút trên nhiều phương diện. Lúc ở trong chế độ giáo viên thì cổ rất là bắt mắt luôn. Trang điểm không quá cầu kì, ăn mặc phong cách, và cái lườm đầy hà khắc hay tông giọng xa cách của cô cũng không thể làm lu mờ những điều đó. Cổ mà muốn hẹn hò với thằng nào thì chắc thằng đấy sẽ đồng ý trong một nốt nhạc.

“Nghe này, Sumire-sensei, cô chỉ mới 25 tuổi thôi đúng chứ? Ở tuổi này thì còn độc thân là chuyện bình thường mà. Vả lại, diện mạo của cô cũng rất ưa nhìn, nên em không nghĩ là—” tôi ré lên khi hai bên eo mình bị nhéo.

“Sao vậy, Senpai?”

Tôi quay đầu lại thì thấy Iroha cười nham nhở và Mashiro thì tránh mặt mình. Nếu không lầm thì giờ họ đã đứng gần tôi thêm vài bước, và đang ở đủ gần để nhéo thằng này. Nhưng tôi quyết định lờ hai người này đi và tiếp tục nói với Sumire.

“Em không nghĩ là có gì phải gấp gáp,” tôi lặp lại. “Thiếu gì người muốn cưới cô chứ.”

“Cô biết là nhiều người nghĩ 25 tuổi là còn trẻ, nhưng nhà cô thì khác!”

“Khác chỗ nào?”

“Họ sống ở tít trong núi và tách biệt với thế giới bên ngoài, nên chưa hẳn là bắt kịp với thời đại này…”

Ánh mắt của Sumire trở nên bất lực. “Họ còn cổ hủ về rất nhiều thứ. Có thể gọi là ‘trọng truyền thống’, hay là ‘sống trong quá khứ’…”

“Nói cách khác là họ nghĩ cô cưới càng sớm thì càng tốt.”

”Chuẩn. Cô đã cố lờ đi bằng cách nói rằng muốn tập trung vào sự nghiệp nhưng giờ họ bắt đầu động thủ rồi…”

“Sumire-sensei…”

Mặt cô trắng bệch và đầu cô thì gục xuống trong tuyệt vọng. Tôi chau mày lo lắng. Lúc nào cổ cũng là người năng nổ nhất Liên Minh, nên rất dễ quên mất chuyện đó. Nhưng cô với cả bọn đều cùng chung một giuộc, đều không được gia đình cho phép theo đuổi ước mơ.

Mất nhiều thời gian lắm tôi mới thuyết phục được cổ đầu quân cho mình sau khi gặp nhau vào một mùa hè nọ, và qua đó tôi mới thấy được cảm xúc thực sự ẩn sâu dưới cái mặt nạ vô lo đó. Sumire đã luôn phải giấu đi bản chất thật của mình, nên tôi có thể phần nào đoán được truyền thống của gia đình trói buộc cô nhiều đến mức nào. Sự run rẩy tột độ trên gương mặt của cô bây giờ đã thể hiện quá rõ điều đó.

“Nên cô mới cầu hôn em. Vì nếu cưới cô thì cô sẽ không phải cưới bất cứ người nào mà bố mẹ chọn ra cho mình.”

“Đúng! Chính xác! Cô chưa muốn kết hôn đâu! Cô đã chọn được người để cống hiến cả cuộc đời mình rồi!”

Tôi nghe tiếng Mashiro thở dốc sau lưng mình. Trước khi kịp nhận ra thì một bàn tay nhỏ nhắn đang kéo mép áo tôi lại.

“Em không thích chuyện này chút nào,” một giọng nói nhỏ thì thầm vào tai tôi. “Sumire-sensei đang cố thành đôi với anh!”

“Đừng ngớ ngẩn thế chứ, Mashiro. Làm gì có chuyện—”

“Anh phải làm hôn phu giả của cô ấy đó! Như thế là gần gũi quá rồi… Dù hiện tại cổ không thích anh nhưng mối quan hệ giả đó có thể thay đổi cách mà cô nhìn nhận anh.”

“Thôi mà, chúng ta đang nói về Sumire đấy! Chuyện đó là bất khả… thi?”

Một giọng nói trong đầu tôi bảo rằng hễ cứ nói bất khả thi thì cái chuyện bất khả đó lại xảy ra. Nên lờ đi là tốt nhất. Tôi lại quay mặt về phía Sumire.

“Có người cô muốn dành trọn cả cuộc đời cùng à? Không ngờ cô mà cũng có thích người nào đấy.”

“Ể? À-À, ừm, thì…” Sumire ngoảnh mặt đi rồi quắn quéo, má thì đỏ lên.

Bà cô này 25 tuổi hay là 12 tuổi đấy? Không biết người trong mộng của cổ có thật hay không nữa, nhưng những lúc cô ta nói về các nhân vật yêu thích của mình thì tôi chưa bao giờ có cảm giác đó là “yêu” cả.

“Vậy là cô có người thương? Với một người có thật ngoài đời?”

“Ôi chà… chuyện này xấu hổ quá… Cô chưa từng kể với các em nhỉ…” Sumire cứ liếc nhìn qua chỗ tôi, màu đỏ trên mặt cổ cũng không hề có dấu hiệu phai đi.

Sumire là dạng người thích đẩy thuyền hơn là kiếm waifu hay husbando. Nếu như thấy những đặc điểm mình ngưỡng mộ ở nhân vật nào đó thì cổ thích cặp người đó với nhân vật khác hơn là lấy làm của riêng. Kể cả những lúc sự cao hứng đối với một nhân vật của cô lên đến đỉnh điểm thì cổ vẫn thích đẩy thuyền cho người đó hơn.

Nhưng giờ cái cô này lại nói là có thích ai đó. Tôi không phải là người duy nhất nửa phần tò mò, nửa phần lo sợ về thứ sẽ thốt ra khỏi miệng cô. Iroha và Mashiro cũng đang nín thở sau lưng tôi.

“Cô thích… Arashima-kun từ… Cậu bé bút chì bấm Jin-kun…”

“Được rồi.”

“Để em dọn dĩa cho, Mashiro-senpai. Coi chừng dẫm phải mấy mảnh vỡ nhé?”

“Em cũng sẽ giúp. Cái ky hốt rác với cây chổi đâu rồi?”

“Đừng phớt lờ cô màaaaa!” Sumire cố gắng bám dính lấy cả ba người bọn tôi, nhưng Iroha và Mashiro đã thoát kịp, nên chỉ có mình tôi là bị cái bà cô đang rơm rớm nước mắt nước mũi này dính vào người.

Đáng đời lắm.

Cậu bé bút chì bấm Jin-kun là một bộ anime thiếu nhi phát sóng vào mỗi tối thứ Sáu và nổi tiếng với mọi lứa tuổi. Là một bộ anime hài hước về một đám học sinh mầm non tinh nghịch, trong đó Arashima-kun lúc nào cũng cãi nhau với Jin-kun là nhân vật chính. Cậu ta có ngoại hình điển trai, đôi khi thì lại là tên đầu đất, rồi còn là tsundere nữa. Nhưng trên hết thì cậu ta là một thằng nhóc học mầm non.

“Em đáng lẽ không nên nói chuyện nghiêm túc với cô. Giờ bỏ ra đi.”

“Khoan! Cô thề là chuyện này nghiêm trọng thật mà!”

“Im đi! Ai bảo cô lại đi thừa nhận mình có cảm tình với một thằng nhóc học mầm non không có thật. Cô mong đợi ai sẽ nghiêm túc nói chuyện với mình sau khi thừa nhận điều đó à?”

“Em đang nói cái gì vậy? Em ấy là cậu bé shota hoàn hảo đó! Rất hỗn xược nhưng lại tsundere!”

“Mẹ trẻ nghĩ mình đang nói gì thế hả? Cô là giáo viên đó!”

“Nghe này, nếu cô buộc phải kết hôn thì sẽ mất hết thời gian rảnh. Em biết là những người vợ sẽ trở thành nô lệ mà nhỉ? Cô sẽ phải làm hết việc nhà, nuôi con rồi bị xâm hại bởi bố chồng, đồng nghiệp của chồng rồi tên hàng xóm đẹp trai. Rồi bọn họ sẽ quay phim hết lại rồi gửi cho chồng cô!”

“Không có chuyện đó đâu. Tỉnh ngộ khỏi mấy cái ảo tưởng trong manga đó đi.”

“Cô chỉ muốn nói là giờ chưa muốn kết hôn! Cứ giả vờ làm hôn phu của cô một lúc thôi mà? Cô hứa là chỉ giả vờ thôi! Chứ cô cũng chẳng muốn động vào em hay gì đâu đó!”

“Giờ thì cô lại chọc tức em rồi đấy,” tôi nói.

Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng đau thì vẫn đau chứ.

“Rồi, rồi, cô xin lỗi mà! Cô biết là một miếng kinh nghiệm em cũng không có, nhưng cô cần em giả làm hôn phu.”

“Cô không nhất thiết phải nói chuyện đó ra đâu. Thế, nếu em nói có thì định làm gì tiếp theo?”

“Đơn giản lắm!” Sumire ưỡn bộ ngực hùng vĩ của mình ra rồi cười đến tận mang tai. “Akiteru-sama. Giờ em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hở? 16.”

“Phải hông? Nên nói cách khác là em làm gì có cửa với cô.”

“Vai hay lưng? Cho cô chọn đấy.”

“K-Khoan, nghe cô nói hết đã, sao chưa gì đã nhắm vào điểm huyệt rồi! Với đừng có bẻ tay rắc rắc nữa!”

“Vậy thì mau vào việc chính đi trước khi em mất kiên nhẫn!”

“Biết rồi! Giờ em đang 16 tuổi. Nói cách khác thì em không thể kết hôn trong vòng 2 năm.”

“À, ra vậy.”

Nếu như gia đình của Sumire khắt khe đến thế, thì chắc họ sẽ cố ép cổ kết hôn với vị hôn phu sớm nhất có thể. Nhưng nếu cổ giới thiệu một người chưa thể kết hôn thì sẽ không gặp phải vấn đề đó.

“Em hiểu rồi. Nhưng vẫn còn hàng tá vấn đề đấy.”

“Như là?”

“Gia đình của cô toàn là nhà giáo. Cô định đến trước mặt họ rồi nói ‘À thì con đang hẹn hò với học sinh của mình’ luôn à?”

“Không thành vấn đề! Họ rất nghiêm túc về chuyện giáo dục, nhưng sẽ không chối bỏ tình yêu đích thực chỉ vì chúng ta là học sinh và giáo viên đâu.”

“Ồ, nghĩ cũng thoáng quá nhỉ.”

Ít nhất thì đó là cách lịch sự nhất để nói vậy.

“Dù sao thì cũng không phải là lần đầu nên cũng chẳng ai rảnh hơi mà đi báo cáo với chính quyền cả.”

“Gì cơ?!”

Vậy cổ đang nói là đã có một giáo viên (hay nhiều hơn?) trong gia đình kết hôn với học sinh rồi? Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng họ chỉ dạy ở trường cao trung và các cấp cao hơn.

“Nhưng đây vẫn không phải là giải pháp triệt để. Cái tuồng này sẽ phải lặp lại trong vòng 2 năm thôi.”

“Cô biết chứ. Nhưng cô chỉ muốn xử lý những vấn đề trong hiện tại thôi! Còn chuyện tương lai thì cứ để cô của tương lai lo.”

“Bảo sao má không bao giờ làm kịp hạn chót.”

“Hạnh phúc là quan trọng nhất. Ngày nào đó cô có thể sẽ kết hôn, nhưng không phải là với người bố mẹ sắp đặt cho mình!” Sumire nói đầy quả quyết. “Nếu như thuận theo lựa chọn của họ thì cô đối với chồng mình và gia đình đều là một Sumire duy nhất. Cô sẽ không được là chính mình, Murasaki Shikibu-sensei. Phải liên tục đeo mặt nạ đến hết đời chẳng khác nào tra tấn cả!”

”Sao cô không thử cưới xong rồi nói ra đi? ‘À mà em là một con nhỏ lập dị đó!’” Iroha hỏi trong khi cầm cây chổi trong tay.

“Không được. Anh ta nghĩ rằng mình vớ được một cô người đẹp thông minh duyên dáng, lỡ cô mà để lộ bản chất thật thì sao? Chẳng khác gì lừa đảo cả! Ảnh sẽ kiện cô ra toà mất! Rồi lúc đó cả gia phả sẽ phát hiện ra luôn!”

“Ít nhất cô cũng biết mình tệ lậu đến cỡ nào.” Tôi ấn tượng vì khả năng tự nhận thức của bà cô này.

“Nhưng không phải là em không hiểu cảm giác của cô…” Mashiro nói nhỏ. Cô đang ôm cái ky hốt rác vào người và nhìn ra từ sau lưng Iroha. “Em cũng muốn được thành thật với chồng tương lai của mình… Phải không, Aki?”

“Sao lại hỏi tôi câu đó?”

“Chắc anh biết câu trả lời mà…” Mashiro nhìn tôi với nụ cười dịu dàng pha lẫn đôi chút xấu hổ.

“Ừ thì có, nhưng mà…” Tôi không thể nhìn thằng vào mắt cô ấy.

Tsukinomori Mashiro. Liên Minh Tầng 5 đang muốn làm việc ở công ty Honeyplace Works. CEO của công ty đó sẵn lòng thuê chúng tôi, đổi lại thì tôi phải giả vờ hẹn hò với Mashiro đến khi tốt nghiệp cao trung. Cô nàng là con gái của vị CEO đó và cũng là em họ của tôi. À, tôi quên béng mất một chuyện. Mối quan hệ của chúng tôi đúng ra phải là giả, nhưng không biết từ lúc nào mà cô ấy yêu tôi thật luôn rồi.

Dù tôi đã từ chối nhưng cũng không cản được cô tận dụng vai trò của mình hơn và làm mọi cách để cưa đổ thằng này.

Mashiro đang nhìn thẳng vào tôi. Mọi thứ dường như đang chuyển động trong tốc độ chậm. Tôi bắt đầu mệt với mấy cải bản năng và thôi thúc của tuổi dậy thì rồi đấy. Dẫu biết rằng mình không có cảm xúc gì với Mashiro, nhưng khi cô nàng (hay bất kỳ cô gái đẹp nào) nhìn tôi với ánh mắt trìu mến như thế thì sao mà không động lòng được chứ. Nếu cứ thế này thì có khi tôi đổ thật mất.

May là cô nàng không thể.

“Đ-Được, xong rồi. I-Iroha-chan, mình dọn chỗ đó thôi.”

“Hở? À vâng! Ô kê con dê!”

Mashiro không thể giữ được chế độ mê hoặc của mình quá ba – à không, bỏ đi – quá một phút trước khi cô phải chạy vì quá xấu hổ. Một phần là do bản tính rụt rè có sẵn của cô nàng, nhưng dù sao đi nữa thì cứu tôi một phen rồi.

Tôi thở dài rồi ngoái lại nhìn Sumire. “Thực lòng mà nói thì em hiểu lí do mà Sumire-sensei nói rằng muốn thành thật với chồng mình.”

“Em hiểu ư?! Vậy có nghĩa là em sẽ giúp cô?!”

“Ừ. Em sẽ làm hôn phu giả của cô.” Đúng lúc đó, một hình ảnh tương lai rất rõ ràng loé lên trong tâm trí tôi. “Khoan…”

Sumire nói rằng một người vợ thì không khác gì nô lệ, nên hôn nhân sẽ tước đi tất cả thời gian rảnh của cổ. Có nghĩa cổ là dạng người tin rằng vợ thì phải làm bất cứ thứ gì chồng bảo? Nếu thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều…

“Chắc cưới cô cũng không phải là ý tồi đấy.”

“Ể?”

“Ừm. Ý em là nếu như sau này chúng ta cưới nhau thật thì em cũng không ngại lắm đâu.”

Sầm!

Những mảnh dĩa mà Mashiro và Iroha đã dày công quét vào cái ky lại một lần nữa rơi xuống sàn nhà.

“Senpai?! Anh đang nói cái quái gì vậy?!”

“Khoan đã Aki. Làm hôn phu của cô ấy là chuyện đủ lớn đối với anh rồi nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Nghĩ thử đi. Nếu như người vợ phải nghe tất tần tật mọi lời người chồng nói, thì nếu kết hôn, tôi sẽ có một nguồn minh hoạ vô tận được nộp đúng hạn. Chỉ cần ký một tờ giấy là không cần phải lo về chuyện dí deadline bà cô này nữa!”

Tôi có thể cảm thấy ba cặp mắt đang nhìn mình như một tên điên. Ánh nhìn của Iroha thì đặc biệt làm tôi bực bội. Làm như nhỏ có quyền gì để chất vấn sự tỉnh táo của tôi vậy.

“Nếu em nói theo kiểu đó… Thì cô sẽ không cần nghĩ thêm kế hoạch B đề phòng gia đình lại dí mình tiếp, nên cũng được thôi. Không có nghĩa là cô sẽ để em bắt làm việc đến chết vì mấy bức minh hoạ, nhưng nếu lừa được cả gia đình mình thì cũng là một thương vụ béo bở đấy.”

“Khoan khoan khoan, Sumire-chan-sensei! Em nghĩ là cô nên xem xét lại! Senpai là một tên bạo lực! Một kẻ vũ phu! Nếu được thì cô không nên ký hợp đồng nào với anh ta cả! Cứ tưởng tượng ra một bộ truyện khiêu dâm mạnh bạo nhất mà cô từng đọc đi, anh ấy tệ bạc cỡ đó đấy!”

Nhiều thông tin quá đấy Iroha.

“E-Em ấy nói đúng đó, Sensei! Aki là một thằng trai tân không biết cách đối xử với phụ nữ! Hai người sẽ li dị trong một tuần đấy!”

Hai người này biết gì về tôi mà bản thân tôi không biết à? Đúng là tôi không có kinh nghiệm thật, nhưng đâu có nghĩa là sẽ thất bại ngay từ vòng gửi xe chứ?

“Thôi đi mấy gái, cô biết mình đang làm việc với ai mà. Cô là người giỏi chọc tức em ấy nhất chứ ai! Nên cô hiểu rất rõ hậu quả nếu chọc trúng chỗ ngứa của cậu ta.” Sumire nở nụ cười tự tin với Iroha và Mashiro. “Nhưng vẫn tốt hơn là kết hôn với thằng nào đấy hơn 18 tuổi! Và—éc! Đừng có véo cô mà!”

“Xin lỗi, Sumire-chan-sensei, nhưng em không thể đứng nhìn cô nói xấu Senpai như thế được!”

“Đúng đó, cô nên bớt bớt lại đi!” Mashiro nói thêm và tiếp tục véo mạn sườn của Sumire.

“D-Dừng lại đi! Nhột quá đấy! Chỗ đó của cô nhạy cảm lắm! Khôngggg!”

Họ cứ thọc lét cô ấy đến khi Sumire nằm lăn lộn đau đớn trên sàn nhà vì cười quá nhiều.

Tôi thở dài khi thấy khung cảnh đáng trân trọng này.

“Ít nhất là mấy người còn chuyện để cười…”

***

“Chuyện là thế đó.”

“Đừng bận tâm, Aki. Giờ ông cũng có chuyện để cười rồi đó!”

Truyện Chữ Hay