Phần 1: Gặp gỡ CEO
Cuộc sống đôi khi cũng giống trò chơi điện tử vậy. Những trận đánh boss và những màn dungeon khó thường đi kèm nhiều phần thưởng. Rồi việc gì đó tốt lành sẽ xảy ra. Dù cuộc sống không bao giờ suôn sẻ như trong game, nhưng nỗ lực thì luôn được đền đáp. Nên khi được Tsukinomori-san mời đi ăn tối, tôi đã mong đợi nhận được phản hồi tích cực về tương lai của Liên Minh Tầng 5.
Màn trình diễn của chúng tôi trong vòng đầu của Hội Chợ Kịch Nghệ đã kết thúc, và giờ đang là buổi tối. CLB kịch và những thành viên của Liên Minh đã háo hức ngóng chờ một buổi hậu tiệc, nhưng tôi phải rút lui ngay khi được CEO liên lạc. Iroha chê tôi là một thằng tẻ nhạt (bằng những từ mạnh hơn), nhưng thằng này biết làm gì bây giờ? Dù có là bữa tiệc xịn sò nhất thế giới đi nữa thì nếu CEO Honeyplace Works bảo là muốn nói chuyện thì tôi nào có lựa chọn khác ngoài đi.
Tôi chạy đến nhà hàng, giờ đã hiểu được cảm giác của bố mình khi phải ưu tiên công việc hơn gia đình. Chúng tôi quyết định gặp nhau tại một nhà hàng đồ nướng sang trọng chuyên về thịt.
“Chắc là đã có người tên Tsukinomori từ Honeyplace Works đặt chỗ rồi đúng không ạ?” Khi đến nơi, tôi nói thế với nhân viên.
“À, vâng. Đã có người đến chỗ đặt đó rồi ạ. Xin hãy đi theo tôi.” Nhân viên lễ tân dẫn tôi vào nhà hàng, nơi này được thiết kế theo chủ đề khu vườn Nhật Bản cổ điển. Có những đồ trang trí bằng tre, những chiếc lồng đèn treo lủng lẳng, và những đài phun nước với mấy cây tre đập lên đập xuống.
“Lối này, thưa ngài.”
“Em cảm ơn.”
Nhân viên mở một cánh cửa trượt mỏng ra để tôi đi vào căn phòng riêng.
“Chào, Akiteru-kun! Xin lỗi vì sự đột ngột này nhé!”
Ông ta đây rồi: ông lão trung niên bảnh trai nắm trong tay mình tất cả ước mơ và hi vọng của tôi. Một tay ổng đang vẫy chào tôi một cách thân thiện. Ông ta có một bộ ria mép đầy phong cách, và tuy trang phục có nét đơn giản, thì những người hiểu biết hơn sẽ ngay lập tức nhìn ra bộ vest đó đắt đến mức nào. Đây là Tsukinomori Makoto-san, chú của tôi và cũng là bố của Mashiro. Ông ấy cũng là một trong những CEO thành đạt nhất Nhật Bản, chủ tịch của Honeyplace Works, một doanh nghiệp giải trí đồ sộ. Tôi cố gắng trông khiêm tốn nhất có thể khi ngồi đối diện lão.
“Không vấn đề gì ạ. Học sinh cao trung bọn cháu có nhiều thời gian rảnh lắm. Vậy chú muốn nói chuyện với cháu về việc gì ạ?”
“Không có gì cụ thể cả, chàng trai. Ta chỉ muốn biết dạo này chuyện giữa cháu với Mashiro ra sao thôi.”
“C-Chuyện là c-chuyện ‘nào’ ạ?”
Chết dở!
Ông ta đánh úp lúc tôi mất cảnh giác, nên thằng này chỉ có nước trả lời mượt mà như một chiếc xe hốt rác đang cố gắng đi lùi dù trên bánh xe không có lốp vậy. Gặp cảnh này thì bạn cũng sẽ như thế thôi nhỉ? Tôi tưởng là mình đã xử lý được chuyện của Mashiro rồi, chưa kể hôm nay mới xong được sự kiện của CLB kịch, nên hàng phòng ngự của tôi cực kỳ yếu lúc bị lão quăng cái chủ đề phức tạp đó vào thẳng mặt mình.
“Dĩ nhiên là về mối quan hệ giả của hai đứa rồi! Đừng bảo là cháu định nói với chú là hai đứa bắt đầu hẹn hò thật rồi nhá?”
“D-Dĩ nhiên là không ạ! Cháu trông có giống người sẽ lãng phí thời gian vào những thứ như tình yêu không chú?”
“Chắc là không, nhưng trên đời ai chẳng có ham muốn. Nếu Mashiro nhảy xổ vào người cháu thì cháu có kiềm chế được không?”
“C-Chắc chắn là được ạ!”
“Gì cơ?! Cháu đang ám chỉ con gái ta không có tí sức hút nào à?!”
“Chứ chú muốn cháu trả lời kiểu gì ạ?!”
Nếu như lão bận tâm đến thế này thì tôi nói phắt hết mọi chuyện luôn cho rồi.
“À thì sự thật là Mashiro đã yêu cháu, rồi cả đống thứ xảy ra và cháu đã mời cô ấy đến một nhà hàng hạng sang để từ chối. Nhưng rồi cô ấy bảo là sẽ không bỏ cuộc và giờ đang cố làm cháu đổ cô ấy mọi lúc mọi nơi và—”
Cơ mà nếu lão bóp cổ tôi thì chắc còn không kịp kể cho hết chuyện quá.
Thôi, bình tĩnh lại. Hôm nay mình đến đây là để bợ đít thằng cha này…
“À, hiện tại thì mọi chuyện vẫn ổn ạ. Mashiro còn kiếm cho mình được một người bạn cơ, và trông cô ấy có vẻ tận hưởng mỗi ngày đi học.”
“Chú cũng đoán thế. Đôi khi con bé sẽ gọi hay là nhắn tin cho chú, nên chú cũng biết con bé đang vui đến mức nào. Lâu lắm rồi không thấy nó hạnh phúc như thế, thật luôn đấy. Mừng là chú đã cho con bé chuyển trường và… chú biết ơn cháu lắm, Akiteru-kun.”
“Không đâu! Cháu có làm gì nhiều đâu ạ.”
“Thôi nào, đừng khiêm tốn thế chứ! Chú rất tôn trọng tác phong làm việc của cháu, và công việc cháu làm cùng những người bạn Liên Minh của mình. Mỗi ngày các cháu đều cho chú thêm lí do để hỗ trợ Liên Minh đấy, nên mọi chuyện về phía chú cũng dễ thở hơn. Chú cũng thấy việc cháu làm được ở Hội chợ nữa!”
“Chú biết chuyện đó ạ?”
Tôi còn chưa đả động gì về CLB kịch với lão. Không hề liên quan gì đến việc phát triển game nên tôi tưởng là không cần nói với ông ta về chuyện đó.
“Mashiro kể cho chú đấy. Con bé nói là cháu đã tự mình lên sân khấu luôn. Chắc là cháu diễn hay lắm!”
“Đó là do diễn viên chính gặp sự cố và không thể đến kịp, nên cháu phải đóng thế thôi ạ. Tính ra thì cũng không có gì to tát.”
“Đóng thế vai của người khác không phải là ‘không có gì to tát đâu,’ mà dù chú có nói thế thì cháu cũng không tin ha. Này chàng trai, biết cách nhận lời khen của người khác cũng là một kĩ năng đấy nhé!”
“Vậy thì cháu chưa học được kĩ năng đó rồi ạ.”
“Mashiro còn gửi ảnh chụp cho chú nữa. Cháu trông khá là ngầu đấy! Muốn nhìn không?”
“Không cảm ơn ạ! Cháu không chịu nổi đâu,” tôi liền nói khi thấy nụ cười hớn hở trên mặt Tsukinomori-san khi lão chuẩn bị móc điện thoại ra cho tôi xem.
Tôi còn không biết là Mashiro có chụp ảnh. Chắc là cô ấy để âm thanh camera sang im lặng rồi. Cơ mà, cổ không biết rằng chụp hình trong một vở diễn là thô lỗ à? Nếu không thì tôi phải nói cho cô ấy biết mới được.
“Vậy thì… chú gọi cháu đến đây chỉ để trêu chọc cháu vì lên sân khấu à?” Tôi nhíu mày. Mong là tôi không trông cau có quá mức.
Nụ cười của Tsukinomori-san lại càng rộng ra. “Dĩ nhiên là không! Thật ra chú có một người muốn giới thiệu với cháu!”
“Ể?”
“Phải đó. Nghe này, cháu là một đạo diễn giỏi – hay nói đúng hơn là quản lí nhỉ? Chú biết là tương lai của cháu rất xán lạn.”
“Chú… cứ phóng đại quá ạ.”
“Dĩ nhiên là chú sẽ không vì thế mà để cháu làm cho một dự án khủng bố ngay khi mới ra trường. Điều đó còn phụ thuộc vào những lựa chọn và nỗ lực của cháu nữa. Nhưng nếu như dùng quãng thời gian này để tạo quan hệ với đúng người, tìm được cách lay động họ, thì chắc chắn cháu sẽ đứng ngang hàng với bọn ta sớm thôi.”
“Vậy thì cháu sẽ mong chờ ạ. Thế chú muốn giới thiệu cháu với ai?”
“Đương nhiên là CEO của Tenchido rồi. Cháu cũng đã nghe qua về họ rồi nhỉ?”
“Tenchido?!” Giọng tôi như vỡ ra.
Tenchido là một công ty game nổi tiếng toàn thế giới, có trụ sở ở Kyoto. Họ chiếm một phần lớn của thị trường với một danh sách game nhiều thể loại, nổi tiếng với mọi lứa tuổi. Những dự án của họ cũng được yêu thích trên toàn thế giới, bản thân họ thì đã trở thành một gã khổng lồ về mặt phần cứng lẫn phần mềm. Tenchido nằm ở phía Tây Nhật Bản, còn Honeyplace Works thì nằm ở phía Đông… Nhiều game thủ xem đây như là hai nửa của ngành công nghiệp giải trí Nhật.
“Cháu có nghe về họ rồi. Lúc điện thoại thông minh được đưa vào sử dụng thì Tenchido có thích nghi hơi chậm, và Honeyplace Works đã dẫn trước một lúc, nhưng rồi vị CEO mới đã thay đổi cả đống thứ và họ đã quay lại cuộc chơi.”
Vị CEO đó nổi như cồn vậy. Nổi tiếng vì chưa một lần chấp nhận lời mời phỏng vấn, và chưa lần nào lộ mặt trước công chúng. Nổi vì không ai biết người đó là ai. Nhiều người còn nói vị CEO này không tồn tại, và thật ra là một nhân vật được hình thành bởi một nhóm cố vấn viên từ nước ngoài. Những người khác thì nói Tenchido đã triệu hồi linh hồn của một anh hùng từ Thung Lũng Silicon, một người đã tiên phong cho cả thế giới điện thoại thông minh.
Cũng có vài giải thuyết bớt phi lý hơn tí.
“Và chúng ta sẽ gặp nhau ở đây?”
“Ừ. À, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn kìa.”
Tôi há hốc mồm khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia cánh cửa trượt, và ngay lập tức ngồi thẳng lưng thêm vài độ. Vị CEO này ở cùng đẳng cấp với Tsukinomori-san; nếu nói là tôi đang lo thì vẫn chỉ là nói giảm nói tránh. Làm hỏng chuyện một tí trước Tsukinomori-san thì còn châm chước được, vì ổng là chú của tôi. Nhưng vị CEO này thì hoàn toàn khác. Không chỉ bợ đít đâu, mà đến liếm chân
tôi cũng làm được!
“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi! Ôi, xấu hổ thật! Teehee! Anh đã cất công tổ chức cuộc gặp mặt này với một vị đạo diễn trẻ đáng yêu vậy mà.”
“Hở?” Tôi điếng người vì sốc khi thấy mặt của chủ tịch của Tenchido.
Cô ấy nhìn chằm chằm mặt tôi, mắt thì chớp liên tục thể hiện sự tò mò. Cô trông ngạc nhiên khi thấy tôi nhiều như cách tôi ngạc nhiên khi thấy cô vậy.
“Đây là Amachi Otoha-san, chủ tịch của Tenchido. Amachi-san, đây là cháu tôi, Ooboshi Akiteru-kun, và… hai người trông như vừa thấy ma vậy.”
“Trời ạ! Ôi chà, thật luôn! Trời đất ơi!”
“Hửm? Amachi-san? Lẽ nào cô… khoan, hãy không đi đến kết luận đó nhé. Tôi biết rằng cháu trai tôi cũng bảnh bao với cuốn hút như tôi, dù thằng nhóc vẫn chưa nhận thức được, nhưng cô là một người phụ nữ có chồng, còn nó thì vẫn là học sinh cao trung. Nên tạm thời cứ thế này đi nhé, nhé?”
Ông làm mọi thứ khó xử hơn rồi đấy lão già.
Làm như lão biết rõ lắm ấy. Chỉ là… Tại sao cô ấy lại ở đây?!
“Nào, nào, Tsukinomori-san! Anh không được quấy rối tình dục đâu đấy!” Amachi-san giơ ngón tay rồi vẫy vẫy về phía Tsukinomori-san như đang mắng một đứa trẻ hư.
Cái từ “nữ thần” rất thích hợp để miêu tả cô ấy. Mái tóc vàng kim của cổ được tết lại một cách hoàn hảo thành một búi dài đi ngang qua ngực. Cô ấy mặc áo khoác len cùng váy dài, trông giống một người nội trợ đang đi ra ngoài vào cuối tuần hơn là một vị CEO xuất chúng của một công ty tỷ yên.
“Ồ, nhưng mà ngạc nhiên thật đấy. Tôi đã mong đợi gặp được ai đó mới mẻ, nhưng không ngờ lại là hàng xóm của mình!”
“Cháu cũng không nghĩ là sẽ gặp cô ở đây, Kohinata-san.”
CEO của Tenchido, Amachi Otoha. Nói cách khác là người phụ nữ tôi thường gặp ở khu chung cư của mình: Mẹ của Ozu và Iroha.
***
“Không ngờ hai người lại quen nhau từ trước! Đúng là Trái Đất tròn nhỉ?”
“Đúng thật! Teehee!”
Trong mắt những người phục vụ bước chân vào đây, chắc trông chúng tôi như những người đang ăn uống vui vẻ cùng nhau. Tsukinomori-san và Amachi-san đang hớn hở nhúng thịt bò Hida vào nước dùng đang sôi và cười nói như những người bạn thân. Còn tôi thì đang vừa ngồi vừa đổ mồ hôi lạnh.
Não tôi đang rối tung cả lên. Iroha đã mạo hiểm rất nhiều khi bước lên sân khấu hôm nay. Và giờ tôi đang ăn tối với mẹ của nhỏ. Không thể nào là trùng hợp nhỉ? Tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác là mẹ nhỏ đã nghe được tin tức từ đâu đó và đến đây để điều tra. Sự lo âu khiến cho thịt bò trên dĩa tôi có vị không khác gì một đống dầu mỡ.
“Sao thế, Akiteru-kun? Cháu cứ ăn thoả thích đi! Thịt là thứ quan trọng để bổ sung dinh dưỡng cho hóc môn của nam giới đấy!”
“À, ừm… Cảm ơn cô ạ…”
“Đừng để ý cháu trai tôi nhiều quá. Nó chưa quen với mấy cuộc gặp kiểu này đâu. Nên đừng phật ý nhé.”
“Teehee! Đừng lo mà, chuyện đó cũng dễ thương lắm! Cô đút cho cháu ăn nhé?”
“D-Dạ thôi ạ, cháu cảm ơn…”
Tôi muốn nói với cổ là đừng đối xử với tôi như con nít, nhưng ngậm mồm lại kịp lúc. Không ngờ cô ấy lại có tính nuông chiều đến thế. Nghĩ lại thì Iroha cũng nói là ghét bị đối xử như trẻ con, chính vì mẹ mình quá chiều chuộng. Tôi bỗng hiểu được cảm giác của nhỏ hồi đó.
“Không cần ngại đâu! Ozuma và Iroha bảo cô rằng cháu đã giúp bọn nó rất nhiều! Ít nhất thì cô cũng làm được nhiêu đây!”
“À, ừm… Xin cô cứ để ở đó là được rồi ạ…”
Tôi kiềm chế ham muốn ăn luôn miếng thịt trên tay cô ấy, lấy cái bát nhỏ rồi đưa nó ra để cổ bỏ miếng thịt vào đó. Kohinata-san bĩu môi khi bỏ miếng thịt vào bát của tôi.
“Mà cô không ngờ đầu não của Liên Minh Tầng 5 lại là một chàng trai đáng yêu đến thế này! Cuộc sống đúng là lắm thứ khó lường ha?”
“E-Ể? Cô biết… về Liên Minh ư?”
“Ai cũng biết cả! Ít nhất là trong ngành của cô!”
Càng ngày tình hình càng chuyển biến xấu đi. Đây là người mẹ cấm tuyệt đối không cho Iroha và Ozu động vào ngành giải trí và showbiz. Vậy mà cô ấy lại là một trong những cái tên tay to mặt lớn nhất ngành công nghiệp mà cô muốn con em mình tránh xa… Nghe rất là hài hước, mỗi tội không vui chút nào cả.
Chúng tôi đã rất chắc chắn là mẹ của hai người đó sẽ không biết gì về Liên Minh đến khi cả bọn lên được tít của mấy tờ báo. Vì cổ rất ghét mấy thứ như thế, nên không có chuyện cổ sẽ biết về một nhà phát triển indie nhỏ của một cái game di động.
Nhưng giờ đây, mẹ của Iroha đã bước vào vũ đài như một quả cầu sắt phá nhà và đập tan ý tưởng đó thành từng mảnh.
Khoan. Iroha và Ozu chưa bao giờ đả động đến chuyện mẹ mình là chủ tịch của Tenchido. Họ giữ bí mật với tôi à? Nhưng tôi có cảm giác là không phải; giấu chuyện này với tôi thì thật là vô lí.
“Không ngờ cô lại làm việc ở Tenchido đấy ạ… và chú của cháu giới thiệu cô dưới tên Amachi-san, chứ không phải là Kohinata-san nhỉ?”
“Cô làm việc bằng họ tên trước khi kết hôn, cháu yêu à! Cô đã nổi tiếng với cái tên ‘Amachi’ sẵn rồi nên không việc gì phải đổi tên cả. Ép mọi người xung quanh nhớ tên mới của mình thì kém hiệu quả lắm!”
“Cháu hiểu mà.”
“Cháu có không biết thì cũng không lạ gì! Cô còn chưa kể cho hai đứa nhỏ nhà cô mà!”
“Cô… chưa nói họ biết sao ạ?”
“Đúng vậy! Cô không muốn mang công việc nhàm chán, gò bó của mình về nhà. Nên cô mới sống tít ở vùng Kanto trong khi trụ sở thì ở Kyoto! Chuyển nhà cũng phiền quá! Ở nhà thì cô chỉ muốn làm một người mẹ bình thường thôi. Cô không xuất hiện ở các sự kiện truyền thông, và cũng không cho con mình biết tên họ của mình trước khi kết hôn, nên tạm thời thì không có chuyện bọn nó phát hiện ra đâu.”
Có một ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt của Amachi-san trong lúc cô nói, nhưng tôi không thể đoán ra được ánh sáng đó có ý nghĩa gì. Tôi có cảm giác rằng có liên quan đến chuyện con cô ấy không được tiếp xúc với ngành công nghiệp giải trí. Nên tôi quyết định gặng hỏi một chút.
“Cô nghĩ công việc của mình là ‘nhàm chán’ và ‘gò bó’ ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Bọn cô chỉ quẳng sản phẩm lên thị trường và kiếm chính xác số lợi nhuận mà mình đã dự đoán. Vòng lặp đó chẳng bao giờ kết thúc cả, thật ảm đạm làm sao.”
“Đúng là một nữ doanh nhân sắc sảo! Cơ mà nếu cô không giỏi thế thì đã không lật được cái công ty như con tàu đang chìm đó rồi. Cô đã thúc đẩy những cải cách và dùng những trò mấy con gà công nghiệp kia sẽ không bao giờ học được.”
“Teehee! Và những người sáng tạo cũng rất ghét cô vì việc đó!”
Đúng rồi! Đây là mẹ của Iroha và Ozu mà. Sau khi thấy nụ cười điềm tĩnh trên mặt cô thì tôi cuối cùng cũng đã ngộ ra. Cô ghét ngành công nghiệp giải trí và biểu diễn. Đổi lại, cô cũng bị ghét bởi toàn bộ ngành công nghiệp này – nhưng cổ không thấy ái ngại gì cả, vì cô không hề yêu công việc của mình.
“Amachi-san là bậc thầy tìm ra những điểm không hiệu quả và loại bỏ chúng. Cháu hiểu chứ, Akiteru-kun? Cháu có nhiều thứ có thể học được từ cô ấy đấy.”
Tôi lặng thinh. Tôi biết là chú của mình có ý tốt. Chắc ông ấy đã tổ chức buổi gặp mặt này vì lợi ích lâu dài của tôi trong tương lai. Một bữa tối với hai nhân vật dẫn đầu ngành giải trí Nhật Bản từ cả hai miền đất nước. Ai ai muốn dấn thân vào ngành giải trí sẽ làm mọi cách để có được cơ hội ngàn vàng này. Tôi không có gì ngoài sự biết ơn đối với chú của mình vì đã cho mình cơ hội ấy.
“Cháu hiểu ý chú muốn nói, nhưng cháu không nghĩ Kohinata-san – ý cháu là Amachi-san – với cháu giống nhau lắm.”
“Ồ?”
“Cháu yêu quý mọi người trong Liên Minh Tầng 5. Cháu yêu sản phẩm họ làm ra từ tận đáy lòng. Cháu không chỉ muốn nó thành công về mặt tài chính; cháu muốn làm ra một sản phẩm thực sự tốt. Nếu như làm vì tiền thì cháu đã học ngành luật hay y dược rồi.”
“Ôi trời!” Amachi-san nheo mắt lại tò mò và nhìn mặt tôi. “Những thành viên của Liên Minh là ai mà Ooboshi-kun phải trân trọng thế? Cô muốn biết lắm đấy!”
Như đang nhìn thẳng vào mắt của Medusa vậy. Cảm giác như một bàn tay lạnh giá đầy móng vuốt đang nắm chặt trái tim tôi. Cổ nhìn tôi đầy nghi hoặc. Tôi không biết cổ biết nhiều đến mức nào rồi, nhưng chắc chắn là đã đánh hơi được gì đó.Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tim tôi đập mạnh. Có nên tiết lộ thân phận của Ozu và Iroha tại đây như một lời tuyên chiến không?
Không, giờ còn quá sớm. Cái gì cũng phải đúng nơi, đúng thời điểm. Giờ không phải là thời điểm đó, đây cũng không phải là nơi đó. Chúng tôi sẽ tiết lộ chỉ khi đã chắc chắn Ozu và Iroha có thể thoát khỏi tầm tay của mẹ mình (dù cần hay không cần sự hỗ trợ của tôi).
Nếu tôi để mọi chuyện vỡ lẽ ra, thì chẳng khác nào vứt bỏ mọi thứ. Sự cảnh giác là phần quan trọng nhất của sự anh dũng. Những bánh răng trong đầu tôi quay cuồng để tìm lối thoát.
“Á! Cái lò đang sôi lên rồi! Xin lỗi mọi người nhé! Có vẻ như tôi bật lửa quá lớn rồi!”
Tsukinomori-san nhanh chóng với tay đến nút vặn để điều chỉnh lại nhiệt độ. “Gahhh! Ui da! N-Nhìn này, Amachi-san! Ngón tay tôi bỏng mất rồi!”
“Trời ạ, anh làm tôi sợ đấy! Sao không nhúng ngón tay vào nước đi cho đỡ bỏng?”
“Phải rồi! Sao cô không uống một ngụm nước rồi mút ngón tay tôi nhỉ? Nếu thế thì chắc nó sẽ lành ngay thôi!”
“Anh có phỏng thật không đấy, trông hớn hở đến lạ luôn kìa…”
“Aaaaa! Không phải thêm cái ấm trà nữa chứ! Đau! Aaaaa! Cô đúng là một người tàn nhẫn mà, Amachi-san!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết là không có vấn đề gì với nhiệt độ lò nướng cả; chú tôi chỉ cảm nhận được tôi đang gặp nguy nên ra tay giúp đỡ thôi. Dù hay giỡn qua giỡn lại nhưng ổng vẫn giỏi chăm sóc những người dưới trướng mình, đúng là phẩm chất của một CEO.
Ông ấy thổi ngón tay mình để làm nguội nó đi trước khi khựng lại rồi lấy điện thoại ra.
“Nào, tôi biết thằng cháu mình tính khí có hơi chảnh choẹ, nhưng không thể phủ nhận tài năng của nó được. Nhìn này!”
“Ồ? Cho tôi xem nào.”
“Đây là ảnh con gái tôi chụp Akiteru-kun. Nó đã giúp CLB Kịch và hôm nay còn được lên sân khấu để đóng thế cho diễn viên! Không ngờ lại có chuyện một học sinh cao trung lại tham gia phát triển game nhỉ? Thế thì nếu nó còn là một diễn viên giỏi thì sao? Cháu tôi như cái gì cũng làm được ấy!”
Amachi-san chau mày khi nhìn màn hình.
Chết tiệt!
Chú tôi nghĩ rằng cho cổ thấy tấm ảnh đó là cách hay nhất để xua tan bầu không khí khó xử này, nhưng ổng không biết gì về tình huống của nhà Kohinata. Quá muộn rồi. Đó là bức ảnh lúc trước đúng không? Dù chưa kịp thấy nó nhưng khả năng cao là trong đó có cảnh tôi và Iroha diễn cùng nhau trong Hội chợ.
Tôi nín thở trong khi quan sát Amachi-san nhìn chằm chằm bức ảnh trong im lặng. Mắt của cô dần mở to, rồi biểu cảm của cô ấy thay đổi. Và thế là hết. Đến lúc kiểm soát thiệt hại rồi. Trong tâm trí, tôi lướt qua từng câu hỏi mà cổ có thể hỏi mình, rồi chắt lọc ra từng vũ khí phòng thủ mà mình có. Tôi chỉ cần chọn đúng câu từ mà thôi. Bất cứ thứ gì để có thể--
“Ôi chà, đúng là một bức ảnh đáng yêu chưa từng thấy!” Amachi-san ôm cái điện thoại vào ngực mình.
…
Hả?
Phản ứng bất chợt đó của cổ như quẳng một cái cờ lê vào giữa những bánh răng đang quay trong đầu tôi.
“Ồ, cô thích chúng đến thế à? Tất nhiên rồi, thằng cháu này là niềm tự hào của tôi mà, nhưng tôi không nghĩ là nó ngon đến thế đâu!”
“Ôi cái ông này, tôi không có nói về cháu trai của anh! Ý tôi là cô bé đã chụp bức ảnh này cơ!”
“Gì cơ? Mashiro à?”
“Đúng rồi! Tsukinomori-san, anh có thấy cái này không?” Amachi-san giơ màn hình điện thoại về phía chúng tôi.
Bức ảnh này chụp cận mặt tôi (và chỉ mình tôi) trên sân khấu.
“Em ấy mê Ooboshi-kun đến mức lờ đi toàn bộ những diễn viên khác luôn! Chắc là bé ấy đã chụp cả tỉ bức ảnh để tìm ra cái nào có góc đẹp nhất đó! Và đây rõ là cái đẹp nhất! Hoàn hảo quá mà! Cá là con bé yêu cậu trai này lắm luôn! Dễ thương quá đi thôi!”
“Ra… Ra vậy.”
Mọi sự căng thẳng đang tích tụ trong cơ thể tôi bỗng biến mất và tôi suýt nữa là ngã lăn khỏi cái ghế. May là không có gì, thế mà tôi cũng cuống cả lên. Cơ mà thật luôn đấy, có ai mà lại đi chụp duy nhất một diễn viên không?!
“Con gái của anh là người chụp nhỉ, Tsukinomori-san? Này, có khi cháu trai của anh đang biến thành một đứa sát gái đó!”
“A-À, không có đâu ạ!” Tôi liền chen vào. “Ý cháu là, giữa cháu với Mashiro không phải là mối quan hệ đó.”
“Giờ lại thấy ngại à cưng? Mặt trông đỏ chưa kìa! Aaa, tim cô hết chịu nổi rồi!” Amachi-san thét lên rồi chọc chọc vào mặt tôi.
Cô ấy… phiền phức quá!
“Cháu có điều gì muốn chia sẻ không, Akiteru-kun?”
“Không! Giữa bọn cháu không có chuyện gì cả! Bỏ con dao cắt bít tết đó xuống đi chú!”
“Đừng hòng lừa được chú! Đừng bảo là… cháu và Mashiro đang tận hưởng tình yêu tuổi học trò hết mình đấy! Việc đó… Điều đó… Chú… Chú ghen tị quá! Aaaaaaaaa!” Tsukinomori-san cắn môi mình mạnh đến mức chảy ra máu.
“Teehee! Đừng có cuống cuồng lên thế chứ, Tsukinomori-san! Cao trung là quãng thời gian tuyệt vời nhất để chơi đùa mà!” Amachi-san nghiêng người để vỗ vai ông ấy. “Học cao trung là để sống phần đẹp nhất trong cuộc đời, và trong đó bao gồm việc trải nghiệm tình yêu! Cô chúc cháu và Mashiro-chan một tương lai hạnh phúc nhé, Ooboshi-kun!”
Cổ mỉm cười ngọt ngào với tôi.
“Dạ, cháu cảm ơn. Nhưng cháu đang thật lòng khi nói giữa bọn cháu không có chuyện gì ạ…” Tôi lẩm bẩm, vì biết rằng càng nói thì cổ càng hiểu theo chiều hướng ngược lại.
Tôi vẫn chưa hiểu được Amachi-san cho lắm, nhưng ít nhất giữ được bí mật về việc diễn xuất của Iroha là tốt rồi. Rồi tôi dành phần còn lại của buổi tối để bầu bạn cùng hai con người say mèm kia đến tận khi nhà hàng đóng cửa.
Phần 2: Ăn mừng và cảm ơn
“Vì sự thành công của CLB Kịch!” Murasaki Shikibu-sensei la to.
“Vì sự thành công của CLB Kịch!” mọi người đồng thanh.
Tất cả cụng ly lại với nhau. Tối thứ Sáu này, chúng tôi đang ăn mừng chiến thắng của CLB Kịch ở vòng loại vùng cho Hội Chợ Quốc Gia vài ngày trước. Như mọi khi, bữa tiệc được tổ chức ở căn hộ của tôi, và trên bàn chứa đầy đồ uống, đồ ăn mang đi và cả đống đồ ăn nhà làm, trong đó có cả món cá hồi carpaccio của Iroha. Danh sách khách mời bao gồm Liên Minh Tầng 5, Otoi-san, Mashiro và dĩ nhiên là toàn bộ CLB Kịch cùng Hội trưởng CLB.
Như thường lệ, Makigai Namako-sensei không đến, nhưng chúng tôi đã mở một cuộc gọi thoại đến anh ấy và anh ta đang phản hồi bằng cách nhắn tin. Thường thì anh ấy nói chuyện được, nhưng hôm nay vì lí do gì đó mà ảnh nhất quyết là sẽ chỉ nhắn tin mà thôi. Nhắc mới nhớ, dạo này chúng tôi nói chuyện qua điện thoại ngày càng ít. Có khi anh ta đã kiếm được bạn gái và hai người đang ở chung với nhau rồi. Cũng không lạ gì khi đợt trước anh ta gửi cái kịch bản gây tiểu đường đó.
“Cậu mời luôn người không đến Hội chợ như tôi à?’ Midori hỏi một cách rụt rè vào đầu bữa tiệc.
“Vậy thì tôi cũng không nên ở đây,” Mashiro nói. “Có nhiều người lạ quá…”
“Đừng lo gì cả, Midori-san! Cứ tự nhiên như ở nhà đi! Này, ai đang giữ đống nước ép cà chua thế?!” Iroha nói cảm thán trong khi cầm ly của mình cao lên.
Sự đồng cảm của Mashiro và thái độ bông đùa của Iroha đã giúp Midori hoà nhập hơn một chút, dù phương pháp của họ có hơi bất thường.
“Nèeeee, Ooboshi-kunnn!”
“Hở?”
“Chúng ta làm được rồi! CLB Kịch muôn năm! Cô tự doooo rồi! Cho cô thêm rượu scotch nào!”
“Này Sumi—Murasaki Shikibu-sensei! Cô đang cư xử khiếm nhã quá đấy! Nhưng uống thêm tí whiskey đi.”
“Nèeee, Mashiro-chan! Em trông căng thẳng quá đó! Uống thêm đi chứ!”
“Để em yên…”
“Ui da! Tim tôi!”
“Tên nát rượu này là ai thế?” Midori khinh bỉ lườm Sumire.
Là chị gái cô đấy, tôi muốn nói thế với nhỏ lắm nhưng tự cản mình lại. Cơ bản thì đây là cuộc họp mặt của Liên Minh Tầng 5 chúng tôi với Otoi-san (cổ thường không bao giờ đến) như mọi khi, Midori, và CLB kịch, nhưng có một chuyện tôi đã quên mất.
Có khả năng rất lớn danh tính bí mật của Sumire sẽ bại lộ. Tôi chỉ kịp nghĩ đến khi đã dẫn Midori và cả bọn đến trước cửa. Kết quả là Sumire chưa gì đã uống hết ba chai bia và đang say bét nhè.
May thay, cổ khác Sumire của mọi khi về trang phục và hành vi đến mức cả em gái mình cũng không nhận ra được.
“Này nhé, cô đã rất áp lực vì phải lo về chuyện của CLB Kịch đó. Không khác gì địa ngục luôn, vì cô còn không được uống ở chỗ làm nữaaaa! Trời, cô thích uống lắm lắm luônnnnn! Thêm bia đi! Lên nào!”
“Không, bọn này xin kiếu. Giờ sao?”
“Tới giờ uống rượu vang rồi! Đưa cô tí phô mát luôn đi!”
“Hình như não cô đang ngày càng chệch đường ray rồi nhỉ. Thôi kệ. Của cô này!”
Iroha nói đúng. Murasaki Shikibu-sensei quan trọng việc vui vẻ hơn là giả vờ để đẹp mặt. Cơ mà tôi đoán là càng say thì bả càng không giống giáo viên, nên có khi đó lại là điều tốt.
“Cô ta là ai vậy?”
“Này, dù mọi người không gặp nhau nhưng cô ấy cũng giúp CLB Kịch đấy. Murasaki Shikibu-sensei đây đã giúp vẽ backdrop cho chương trình của Ozu.”
“O-Ồ. Vậy thì tôi phải cảm ơn – khoan, không được! Tạm bỏ chuyện đó qua một bên đã!” Midori lắc đầu, rõ ràng là đang cố gắng để sắp xếp lại ưu tiên của mình.
Dù Murasaki Shikibu-sensei đã giúp đỡ CLB kịch, hiện tại hành vi của bả về mặt đạo đức là không thể chấp nhận được, và tôi e rằng bản tính nghiêm túc quá mức của Midori sẽ không thể bỏ qua chuyện đó.
“Có trẻ vị thành niên ở đây đó! Và cô ta cứ thế mà để cả đống thức uống có cồn lên bàn! Lại còn dụ dỗ Tsukinomori-san uống nữa chứ! Tôi không hài lòng với sự hiện diện của cổ đâu!”
“Thôi nào, dù cổ có dụ đến cỡ nào thì cũng đâu có ai cắn câu đâu.”
“Chỉ là tôi chưa từng gặp người trưởng thành nào vô trách nhiệm đến thế này! Nếu Sumire ở đây thì chị ấy đã thuyết giáo người này đến lủng màng nhĩ luôn rồi!”
“Ừ, chắc vậy.”
Nếu như tôi nói Midori biết sự thật thì nhỏ sẽ sốc phản vệ mất. Đương nhiên là tôi không muốn trường hợp đó xảy ra chút nào.
Mà bọn tôi cũng có một cái cớ hợp lý cho sự vắng mặt của Kageishi-sensei. Cô ấy đơn thuần là không có hứng thú với những “sự kiện lông bông” như tiệc tùng. Tôi nghĩ rằng mình khá thông minh đấy chứ. Đó cũng là một cách hay để Murasaki Shikibu-sensei dự tiệc mà không làm sự vắng mặt của Kageishi-sensei trông thiếu tự nhiên.
“À mà ông diễn tốt lắm đấy Aki. Tại tôi biết ông có thể làm được, nhưng ai ngờ ông lại diễn hay đến thế chứ. Đúng là ông cái gì cũng làm được nhỉ?”
“Thôi đi Ozu. Tôi chỉ may mắn thôi! Tôi biết kịch bản là nhờ đã đọc qua nó cả triệu lần rồi, và tôi chỉ biết cách diễn nhờ quan sát mấy người này luyện tập mỗi ngày thôi.”
“Xem người ta diễn nhiều không có nghĩa là biết cách diễn theo đâu. Ông có tài thật mà.”
Bọn tôi chỉ vào được vòng giải tỉnh vì tôi đóng thế vai nam chính. Nếu như Midori đến đúng giờ theo như kế hoạch thì chắc chắn là CLB kịch sẽ còn gặt hái được kết quả tốt hơn.
“Ê, Aki. Sự khiêm tốn của cậu đúng là phiền phức vô cùng đấy có biết không?”
“Ừ. Nói cho ổng thông đi, Otoi-san.”
“Tôi không có ý tỏ ra phiền phức, chỉ đang nói suy nghĩ thật của mình thôi mà.”
“Này nhé, cậu là một tên nghiệp dư nhưng vở kịch của cậu lại đoạt giải, đúng không? Ít nhất thì tự hào hơn về bản thân đi? Mọi người cũng đều làm tốt cả rồi. Ê mà cái này ngon thật đấy.” Otoi-san ăn một món tráng miệng trên bàn.
Cô ấy thường quen chỉ trích hơn, nên được khen như thế này làm tôi cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Nếu không nhờ sự trợ giúp của Liên Minh thì bọn tôi đã không làm được rồi. Cảm ơn mọi người nhiều lắm!” Midori nói.
“Cảm ơn mọi người!” Toàn thể CLB cũng đồng thanh.
“Với lại tôi cũng muốn xin lỗi Ooboshi-kun và Kohinata-san nữa. Nếu không phải do tôi thì hai người đã không buộc phải đóng thế rồi.”
“Em cũng đã tận hưởng mà. Được biểu diễn trên sân khấu lớn như thế đúng là vui lắm luôn!”
“Ừ, tôi thấy đó là một trải nghiệm đáng nhớ, nên đừng bận tâm nhiều quá.”
Ngay từ đầu thì tôi cũng không giúp nhỏ với ý tốt. Đơn thuần là để ngăn Sumire bị chuyển công tác sang CLB Quần vợt nữ thôi. Trước giờ cổ còn không làm kịp hạn chót, nên nếu như để bà cô đấy bị chuyển sang một CLB hoạt động năng nổ thì tình hình chỉ tổ tồi tệ hơn thôi. Cơ mà suy cho cùng thì đó không phải là lợi ích duy nhất tôi có được từ cái vụ lùm xùm này.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm. Thực lòng luôn ấy! Giờ đến lượt bọn tôi tự lực cánh sinh mà giành giải tỉnh rồi! Cơ hội mà cậu cho chúng tôi sẽ không bị uổng phí đâu. Tôi muốn cùng CLB tiến xa hết mức có thể!” Midori nắm chặt nắm đấm, lộ rõ sự quyết tâm, và những thành viên còn lại của CLB đều reo hò.
Ấm lòng thật. Các thành viên trong Liên Minh gật đầu khích lệ họ. Tôi tự tin rằng họ có một tương lai tươi sáng ở phía trước, và họ sẽ có thể tự thân vươn tới đích đến đó.
“À, nhắc mới nhớ! Tôi cũng muốn cảm ơn Makigai Namako-sensei vì kịch bản nữa!” Midori nói thêm.
“Ừ. Anh ấy không ở đây, nhưng vẫn đang nghe qua điện thoại.” Tôi mở nhóm chat của Liên Minh lên và hướng màn hình về phía Midori.
Makigai Namako: Không cần cảm ơn tôi. Vở kịch hay lắm.
“Không, bọn em cực kỳ biết ơn luôn! Đó là lần đầu tiên em được đọc về một tình yêu thuần khiết và đẹp đẽ như thế!” Mắt Midori sáng lấp lánh như một đứa trẻ vừa gặp được thần tượng của mình.
Có thể anh ta sẽ trở thành thần tượng của nhỏ nếu bỏ thể loại mình hay viết và chuyển sang lãng mạn hường phấn thật. Nhưng tôi mong là chuyện đó sẽ không xảy ra.
Makigai Namako: Thật ư? Phần diễn xuất thì tốt thật, nhưng thực lòng mà nói thì tôi không chắc lắm về kịch bản. Giá như tôi có thể quay ngược thời gian và viết lại thì hơn…
Đây là ý của tôi khi nói có thêm lợi ích khác phát sinh.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đến xem, Makigai Namako-sensei ạ!”
Makigai Namako: Tôi mừng vì đã đến. Mọi người diễn hay lắm. Ừm, diễn hay lắm.
Tôi đã mời Makigai Namako-sensei đến và xem vở diễn bằng chính mắt mình. Tất cả đều là kế hoạch của tôi để mang vị tác giả mà mọi người yêu quý trở về. Bản tính của con người có xu hướng chỉ trích hay tự hào quá mức về những thứ mình tạo ra. Nó là thứ tuyệt vời nhất thế giới, hoặc là một đống rác nên bị đốt ngay lập tức, chỉ có một trong hai.
Cách tốt nhất để về với thực tại là mang tác phẩm của người đó rồi cho họ thấy nó từ một góc nhìn khác. Một số người sẽ bàn lùi và nói rằng nó chỉ tệ vì người khác đang trình diễn hay đọc nó. May thay, Makigai Namako-sensei thì nằm trong số người suy nghĩ hợp lý hơn. Anh ta đã nhắn tin cho tôi trên LIME sau khi xem vở kịch.
Makigai Namako: Xin lỗi. Tôi thực lòng xin lỗi vì gửi cho cậu một cái kịch bản đáng xấu hổ không khác gì đống rác đó. Tôi sẽ viết lại viễn cảnh của Koyagi toàn bộ để cho nó hợp với trò chơi hơn.
Tôi không thể đòi hỏi một kết quả tốt hơn. Tương lai của Koyagi: Khi những con dê khóc than trong đêm đã được cứu vãn. Tiếc là anh ấy không ở lại để gặp bọn tôi sau vở kịch, nhưng chắc là ảnh bận viết lại viễn cảnh và bận công việc chính của mình nữa. Bản thân anh ta cũng không phải là dạng người thích xã giao.
Nãy giờ Makigai Namako-sensei đã nói chuyện với CLB Kịch qua LIME được một lúc rồi.
“Nào nào, sao Mashiro-senpai cứ ngồi bấm điện thoại nãy giờ thế! Chị đang làm gì dợ? Lên bài viết à? Nè, cho em xin tên tài khoản mạng xã hội của chị đi!” Iroha càu nhàu.
Mashiro đang ngồi tít trong góc bấm điện thoại bỗng ôm nó vào ngực khi Iroha tiếp cận.
“N-Này! Đây là quyền riêng tư của chị!”
“Hở? Em tưởng chúng ta là bạn! À mà chị có đến xem vở kịch hôm nay không? Chị nghĩ sao?”
“Cậu có đến đúng không? Tôi có thấy cậu trong khán đài!” Midori nói.
“Ể? Ừm, à ừ, tôi có đến. À thì, nói chung là, ừ, vở kịch khá tốt, tôi nghĩ vậy. Còn kịch bản thì có hơi… Ừm…” Mashiro lẩm bẩm.
“Gì cơ?! Cậu không thích kịch bản à?” Midori mắt chữ A mồm chữ O. “Tôi thấy nó hay lắm mà!”
“Ừ thì, nó, có hơi lố quá một tí. Làm tôi cảm thấy có hơi xấu hổ…”
“Makigai Namako-sensei có thể nghe được cậu nói gì đấy nhé?”
Mashiro thét lên một tiếng nhỏ. Cô mau chóng quay người lại hướng vào góc tường, rồi lại tiếp tục bấm điện thoại. Tôi nhìn lướt qua điện thoại cô nàng rồi để ý vỏ điện thoại trông hơi khác mọi khi. Cô ấy vừa mua điện thoại mới à? Tôi thấy giao diện quen thuộc của LIME trên màn hình nữa, nên chắc là cô đang bận nói chuyện với người khác rồi.
Makigai Namako: Không đâu, Mashiro nói đúng đấy. Tôi không biết mình bị gì lúc viết cái viễn cảnh đó nữa. Làm ơn… quên nó đi.
“Khoan, vậy là Makigai Namako-sensei khi xưa đã trở lại rồi à?”
“Có vẻ thế. Hài thật, tôi vẫn nhớ cái hồi mà anh ta cứ luyên thuyên về sức mạnh của tình yêu các kiểu.”
Makigai Namako: Cậu đào lại chuyện đó thêm lần nữa là chuẩn bị nói lời tạm biệt với mấy cái kịch bản được rồi đấy!
“Xin lỗi! Làm ơn đừng bỏ chúng tôi! Từ giờ bọn tôi sẽ không đả động đến chuyện này nữa, đúng không mọi người? Mọi người?!”
“Ahaha! Anh nên nhìn vào gương đi Senpai! Mặt anh lúc này trông hài hước vãi! Anh sợ bị bỏ rơi đến thế à?”
Và rồi bữa tiệc cứ thế tiếp tục, mọi người cười nói vui vẻ với nhau. Mấy tuần qua, chúng tôi đã trải qua nhiều phen suýt soát, nhưng mừng là kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.
***
Tôi thở dài một hơi trong khi mang đống dĩa bẩn đến nhà bếp. Ozu, Mashiro, Otoi-san và Midori đang thích thú chơi một ván mạt chược. Tôi không thích cái ánh nhìn của mấy tay chơi kỳ cựu đó lúc họ dụ dỗ một con gà tơ như Midori tham gia.
Giờ đã quá 9 giờ tối rồi, và mới nãy Midori còn bảo là muốn về nhà sớm (như bao học sinh gương mẫu khác). Tuy nhiên, chúng tôi đã thuyết phục nhỏ ở lại. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã làm nhỏ lầm đường lạc lối như thế, nhưng chắc tận hưởng một đêm thôi thì không sao đâu nhỉ?
Tôi lắng nghe tiếng la hét của bọn họ trong khi rửa chén dĩa, rồi cảm nhận được thứ gì đó (hay ai đó) xuất hiện sau lưng.
“Chào, Senpai! Bữa tiệc vui đấy! Em đến để giúp anh rửa chén đây!”
Là Iroha.
“Chào. Ván mạt chược sao rồi?”
“Mọi người đều đang chơi hết mình, và Midori-san thì ăn hành ngập mặt. Trong chị ấy như sắp khóc đến nơi vậy!’
“Không phải công việc của mấy người là dạy nhỏ đó chơi à?”
“Midori-san ban đầu được Murasaki Shikibu-sensei hỗ trợ, nhưng đang giữa chừng thì cổ đi mất. Rồi nói là có cuộc gọi quan trọng nên phải ra ban công nghe. Lần đầu em thấy cô ấy tỉnh rượu nhanh đến thế luôn!”
“Hờ.”
Ai lại đi gọi cổ vào giờ này nhỉ? Nghề giáo vất vả như tôi nghĩ. Mong là chuyện đó sẽ không cản trở gì công việc của cổ với Koyagi. Nhắc mới nhớ…
“Này, Iroha. Dạo này mẹ em có kể cho em thứ gì thú vị không?”
“Thú vị? Không có. Sao anh lại hỏi?”
“Anh lo rằng bà ấy có thể đã phát hiện việc em diễn ở Hội chợ.”
“Anh hoang tưởng quá đấy! Mẹ không để ý đến mấy thứ như thế đâu, nên em không nghĩ bà ấy sẽ phát hiện.”
“Mong là vậy đi.”
Tôi nhớ lại biểu cảm trên gương mặt của Amachi Otoha khi bọn tôi gặp nhau vào ngày hôm nọ. CEO là những con quỷ ranh ma, và tôi lo rằng hiện tại cô ấy đang bắt đầu “điều tra” tại nhà họ rồi. May thay thì tạm thời chúng tôi hình như vẫn an toàn.
Tôi vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói Iroha và Ozu về công việc của mẹ bọn họ không. Chắc chắn là hai người họ sẽ lo lắng quá mức nếu tôi kể cho họ rằng mẹ họ là lãnh đạo của một gã khổng lồ trong ngành giải trí Nhật Bản và tôi đã nói chuyện với cô ấy. Nếu như họ bắt đầu nghi ngờ định hướng của bản thân thì sẽ có thể dừng chân lại. Vì Liên Minh, tôi không thể để chuyện đó xảy ra.
“Nhắc đến vở kịch, anh điễn rất hay đối với người mới làm lần đầu đấy!” Iroha chen ngang và bắt đầu chà một cái dĩa. “Mấy cái câu tán gái anh thì thầm vào tai mình làm tim em loạn nhịp luôn đó!”
“Im đi. Mấy câu đáng xấu hổ đó làm anh khó ngủ hằng đêm đó.”
“Thật ư? Anh không nhận ra ngoài đời mình cũng hay nói mấy câu kiểu đó à? Ừ thì không phải lúc nào anh cũng nói, nhưng mà…”
“Em đang đùa phải không.”
“Ồ, và anh cực kỳ chậm tiêu về chuyện đó luôn, hệt như nam chính ấy! Nhớ cái lúc mà cậu ta kiểu, ‘Khoan… GÌ CƠ?!’ không? Giống hệt anh luôn đó!”
“Liệu hồn đấy, không thì coi chừng anh phang thẳng cái dĩa này vào đầu em.”
Hình như hôm nay nhỏ còn có hứng chọc tức tôi nhiều hơn mọi khi.
“Vậy, lần đầu diễn xuất anh thấy thế nào?”
“Không tệ. Anh không biết là có muốn làm lại hay không, nhưng thử mấy thứ mới mẻ cũng vui.”
Iroha gật đầu hăng hái. “Em thì thích lắm đó. Lần đầu tiên em được diễn thật trên sân khấu luôn.”
“À, phải rồi. Mừng là em thích.”
“Chắc chắn rồi! À mà, anh nhớ cái lúc mà Midori-san bảo không tới được không? Thật ra em đã không lo đến thế.”
Tôi đặt cái dĩa trong tay xuống và ngoái lại nhìn Iroha. Nhỏ đang tập trung vào đống dĩa với một nụ cười trên mặt.
“Em biết là nhất định anh sẽ xử lý được,” nhỏ khẽ giải thích.
Tôi nuốt nước bọt. Trong một khác, tim tôi như thể muốn nhảy ra khi thấy nụ cười khẽ của nhỏ.
“Em cũng sẽ giúp.”
Đúng lúc đó, Mashiro từ đâu bỗng xuất hiện và chen vào giữa hai người bọn tôi. Suýt nữa là tôi bị tấn công bằng thứ gì đó kinh khủng rồi. Ít nhất thì có cảm giác như thế. Tạ ơn Trời Mashiro xuất hiện kịp lúc.
“Cậu chơi mạt chược xong rồi à?” Tôi hỏi.
“Một thành viên CLB kịch đã chơi thay em. Hình như là Yamada? Em không để Iroha-chan độc chiếm anh được.” Mashiro vừa bĩu môi vừa giúp chúng tôi rửa bát dĩa, và cô đứng gần tôi đến mức vai hai đứa chạm vào nhau luôn.
“Ồ, sao giờ tự nhiên thành cuộc thi rồi?’
Mashiro đứng ở phía bên trái, ở giữa Iroha và tôi. Iroha phóng sang phía bên phải tôi và bắt đầu rửa chén tiếp. Rửa bát dĩa trong khi đang bị hai người này kẹp hai bên thì cũng không hẳn là dễ.
Mashiro đang làm cái gì vậy? Đây là cách cô ấy cố cưa đổ tôi à? Hay là do ghen tị với tôi nãy giờ chỉ nói chuyện với Iroha?
Nếu thế thì tại sao Iroha cũng bị kích động? À đúng rồi! Do bản tính cạnh tranh của nhỏ. Quá rõ ràng!
Chúng tôi cứ đứng đó, người dính vào nhau trước bồn rửa chén, và rồi…
“Akiteru-sama…”
Murasaki Shikibu-sensei xuất hiện. Cổ lảo đảo bước về phía chúng tôi từ phòng khách, mái tóc dài của cô che trước mặt, trông hệt như mấy con ma từ phim kinh dị vậy.
“Sao vậy, Murasaki Shikibu-sen…SEI?!”
Cổ bắt đầu ngã người về phía trước nên tôi bay đến để đỡ lấy. Bong bóng từ xà phòng rửa chén vương vãi hết lên áo jersey của tôi nhưng giờ không phải là lúc lo chuyện đó. Cơ thể của cổ đang run rẩy cả lên.
“Có chuyện gì? Ngộ độc cồn à? Ai đó gọi xe cấp cứu đi!”
“Làm ơn…” Cô ấy thở ra.
Tôi đứng hình. Với liều lượng cồn mà cổ đã uống thì có bị ngộ độc cũng không lạ gì, nhưng giọng của cô làm tôi nghĩ rằng có lí do khác cho chuyện này. Rõ ràng là cô đang rất tỉnh táo. Trong tông giọng của cô ấy… có một sự quyết tâm mãnh liệt.
Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh. Tôi chưa từng thấy Sumire trong bộ dạng dễ tổn thương thế này. Không giống bất kỳ tính cách nào của cổ cả.
“Làm ơn…” Cô ấy càng ngày trượt xuống khỏi cơ thể tôi, như muốn ngồi bệt xuống sàn.
Khi nửa thân dưới đã hạ xuống hẳn, cô quỳ xuống và hạ đầu xuống đất. Cái dáng này tôi đã thấy vô số lần, nhưng đây là lần đầu nó mang sắc thái cầu xin đến thế.
Cô mở miệng và nói. Đến âm thanh hai cái dĩa rơi xuống sàn nhà và vỡ ra sau lưng, tôi cũng gần như không nghe được.
“Làm ơn… hãy cưới cô.”***
Tre: Thế là vol 2 đã khép lại, mình đã đạt được mục đích hoàn thành tập 2 còn dang dở từ 2 năm trước trong 1 tuần, và từ giờ sẽ bắt đầu chạy vol 3 khi có thể. Còn lời bạt thì tạm thời chưa có ý định dịch. Mình muốn làm rõ là do những ngày qua đặc biệt rảnh nên mới có chuyện ra chương mới nhanh như thế này, chứ từ tuần sau vào lại thời gian biểu cũ thì chắc chắn sẽ chậm hơn. Tạm thời thì mình không hứa gì ngoài việc đặt mục tiêu là hoàn thành được v3 trong 2 tháng, tối đa là 3 tháng, và không đảm bảo là bao nhiêu ngày có một chương để tránh hứa lèo. Mình chắc chắn sẽ không bỏ ngang, nhưng cũng không thể bỏ qua mấy việc khác để dịch như tên lửa, nên mong là mọi người sẽ hài lòng với lời hứa tạm bợ này. Giờ mình sẽ bắt đầu tạm nghỉ một tuần để nguội lại động cơ cho đỡ đuối. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ và hẹn gặp lại ở chương sau sớm nhất có thể.